"Chuyện gì vậy?"
Kim Phi tiến lên hỏi.
"Không sao đâu, có lẽ là do cơn say sóng”.
Công chúa Lộ Khiết cầm túi nước Băng Nhi đưa cho và súc miệng.
Băng Nhi tuy là thị nữ của công chúa Lục Khiết nhưng không có lý do gì để lúc. nào cũng mang theo túi nước bên mình như vậy.
Nghĩ tới đây, Kim Phi nhìn Băng Nhi hỏi: "Cô ấy như vậy đã bao nhiêu ngày rồi?"
“Vừa lên thuyền đã bắt đầu như vậy rồi” Băng Nhi có chút oán trách nhìn Kim Phi.
'Từ khi đến Đông Hải, Kim Phi lúc nào cũng bận rộn, nhiều khi mấy ngày không thấy tăm hơi đâu.
'Vốn tưởng rằng đến thành Du Quan sẽ tốt hơn, nhưng sau khi lên tàu, Kim Phi cũng vẫn ở trong phòng làm việc, không thấy mặt.
Là thị nữ của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi đương nhiên cảm thấy bất bình cho công chúa Lộ Khiết, nhưng cô ta cũng biết rằng Kim Phi rất bận rộn. Hơn nữa, công chúa Lộ Khiết hiện tại cũng sống một cách khiêm tốn đến mức gần như là khép mình lại. Như vậy thì thị nữ như cô ta có thể nói gì được?
“Từ khi lên thuyền đã như thế này à?” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lộ Khiết, lần cuối cùng nàng có nguyệt sự là khi nào?”
Đối với nhiều người không thường xuyên đi thuyền, say sóng là chuyện bình thường.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đi thuyền. Bất kể là lúc trước từ Đông Hải đi Kim Xuyên hay lần này từ Kim Xuyên đi Đông Hải, cô ta luôn đi cùng Kim Phi. Kim Phi chưa bao giờ thấy công chúa Lộ Khiết bị say sóng như vậy.
Và ngay cả khi đó là say sóng, làm sao có thể tiếp tục say sóng sau khi xuống thuyền lâu như vậy?
Vì vậy Kim Phi liền nghĩ tới một khả năng khác.
Ở thời phong kiến, kinh nguyệt thường bị coi là một điều bẩn thỉu, ít người chủ động nhắc đến, nhất là những người trong các gia tộc lớn lại càng kiêng ky chuyện này.
Công chúa Lộ Khiết bị câu hỏi của y làm cho ngượng ngùng, cô ta đỏ mặt nhìn xung quanh và nhận ra rằng Thiết Chuỳ và những người khác không thể nghe thấy cuộc trò chuyện, liền thấp giọng trả lời: "Đã gần hai tháng rồi..."
Kim Phi nghe xong có chút ngơ ngác: "Vậy tại sao nàng không sớm nói cho ta biết?"
"Tại sao phải nói với tiên sinh loại chuyện này..."
Khi công chúa Lục Khiết nói ra lời này, cô ta chợt tỉnh táo lại: "Tiên... tiên sinh, chàng có ý gì..."
Mặc dù trước khi đến đây cô ta đã hỏi mẹ mình một số chuyện về nam nữ, nhưng trước khi gả cho Kim Phi, công chúa Lộ Khiết chỉ là một cô gái trẻ, kiến thức cũng có hạn.
Nếu ở làng của mình thì không sao, các chị các cô trong làng sẽ nói cho cô ta biết. Nhưng tình cảnh của công chúa Lộ Khiết khi ở làng Tây Hà khá khó xử, sau khi đến Đông Hải, mọi người cũng rất bận rộn và không có ai đến trò chuyện với cô ta.
Hơn nữa lĩnh vực này công chúa Lộ Khiết không hiểu biết nhiều, cô ta căn bản không nghĩ tới khả năng này. Hiện tại Kim Phi chủ động hỏi về nguyệt sự, cô ta mới chợt nghĩ tới.
“Nha đầu ngốc!” Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết vào thư phòng: “Gần đây là lỗi của ta đã bỏ mặc nàng!”
Ở thời điểm đó không có biện pháp tốt nào để tránh thai ngoài ý muốn, vì không muốn hại đến cơ thể Quan Hạ Nhi và những người khác, Kim Phi thường tính toán ngày để tránh mang thai.
Nhưng từ khi Quan Hạ Nhi yêu cầu công chúa Lộ Khiết sinh con trước khi có thể về Đông Man, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn nài nỉ Kim Phi sinh con. Kim Phi
không nhịn được nên cũng không thèm tính ngày nữa.
Hơn nữa, y trước đây bận rộn với dự án thành phố mới ở Đông Hải, không tới chỗ công chúa Lộ Khiết nghỉ ngơi nên cũng quên khuấy mất chuyện này.
"Tiên sinh lúc nào cũng đang bận..."
Công chúa Lục Khiết mới nói được nửa chừng đã bị Kim Phi cắt ngang: "Được rồi, nàng ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Thiết Chuỳ gọi Ngưu đại phu tới!"
Kim Phi tiến lên hỏi.
"Không sao đâu, có lẽ là do cơn say sóng”.
Công chúa Lộ Khiết cầm túi nước Băng Nhi đưa cho và súc miệng.
Băng Nhi tuy là thị nữ của công chúa Lục Khiết nhưng không có lý do gì để lúc. nào cũng mang theo túi nước bên mình như vậy.
Nghĩ tới đây, Kim Phi nhìn Băng Nhi hỏi: "Cô ấy như vậy đã bao nhiêu ngày rồi?"
“Vừa lên thuyền đã bắt đầu như vậy rồi” Băng Nhi có chút oán trách nhìn Kim Phi.
'Từ khi đến Đông Hải, Kim Phi lúc nào cũng bận rộn, nhiều khi mấy ngày không thấy tăm hơi đâu.
'Vốn tưởng rằng đến thành Du Quan sẽ tốt hơn, nhưng sau khi lên tàu, Kim Phi cũng vẫn ở trong phòng làm việc, không thấy mặt.
Là thị nữ của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi đương nhiên cảm thấy bất bình cho công chúa Lộ Khiết, nhưng cô ta cũng biết rằng Kim Phi rất bận rộn. Hơn nữa, công chúa Lộ Khiết hiện tại cũng sống một cách khiêm tốn đến mức gần như là khép mình lại. Như vậy thì thị nữ như cô ta có thể nói gì được?
“Từ khi lên thuyền đã như thế này à?” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lộ Khiết, lần cuối cùng nàng có nguyệt sự là khi nào?”
Đối với nhiều người không thường xuyên đi thuyền, say sóng là chuyện bình thường.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đi thuyền. Bất kể là lúc trước từ Đông Hải đi Kim Xuyên hay lần này từ Kim Xuyên đi Đông Hải, cô ta luôn đi cùng Kim Phi. Kim Phi chưa bao giờ thấy công chúa Lộ Khiết bị say sóng như vậy.
Và ngay cả khi đó là say sóng, làm sao có thể tiếp tục say sóng sau khi xuống thuyền lâu như vậy?
Vì vậy Kim Phi liền nghĩ tới một khả năng khác.
Ở thời phong kiến, kinh nguyệt thường bị coi là một điều bẩn thỉu, ít người chủ động nhắc đến, nhất là những người trong các gia tộc lớn lại càng kiêng ky chuyện này.
Công chúa Lộ Khiết bị câu hỏi của y làm cho ngượng ngùng, cô ta đỏ mặt nhìn xung quanh và nhận ra rằng Thiết Chuỳ và những người khác không thể nghe thấy cuộc trò chuyện, liền thấp giọng trả lời: "Đã gần hai tháng rồi..."
Kim Phi nghe xong có chút ngơ ngác: "Vậy tại sao nàng không sớm nói cho ta biết?"
"Tại sao phải nói với tiên sinh loại chuyện này..."
Khi công chúa Lục Khiết nói ra lời này, cô ta chợt tỉnh táo lại: "Tiên... tiên sinh, chàng có ý gì..."
Mặc dù trước khi đến đây cô ta đã hỏi mẹ mình một số chuyện về nam nữ, nhưng trước khi gả cho Kim Phi, công chúa Lộ Khiết chỉ là một cô gái trẻ, kiến thức cũng có hạn.
Nếu ở làng của mình thì không sao, các chị các cô trong làng sẽ nói cho cô ta biết. Nhưng tình cảnh của công chúa Lộ Khiết khi ở làng Tây Hà khá khó xử, sau khi đến Đông Hải, mọi người cũng rất bận rộn và không có ai đến trò chuyện với cô ta.
Hơn nữa lĩnh vực này công chúa Lộ Khiết không hiểu biết nhiều, cô ta căn bản không nghĩ tới khả năng này. Hiện tại Kim Phi chủ động hỏi về nguyệt sự, cô ta mới chợt nghĩ tới.
“Nha đầu ngốc!” Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết vào thư phòng: “Gần đây là lỗi của ta đã bỏ mặc nàng!”
Ở thời điểm đó không có biện pháp tốt nào để tránh thai ngoài ý muốn, vì không muốn hại đến cơ thể Quan Hạ Nhi và những người khác, Kim Phi thường tính toán ngày để tránh mang thai.
Nhưng từ khi Quan Hạ Nhi yêu cầu công chúa Lộ Khiết sinh con trước khi có thể về Đông Man, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn nài nỉ Kim Phi sinh con. Kim Phi
không nhịn được nên cũng không thèm tính ngày nữa.
Hơn nữa, y trước đây bận rộn với dự án thành phố mới ở Đông Hải, không tới chỗ công chúa Lộ Khiết nghỉ ngơi nên cũng quên khuấy mất chuyện này.
"Tiên sinh lúc nào cũng đang bận..."
Công chúa Lục Khiết mới nói được nửa chừng đã bị Kim Phi cắt ngang: "Được rồi, nàng ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Thiết Chuỳ gọi Ngưu đại phu tới!"