Chương 96: Kế hoạch bắt cóc Kỷ Tuyết Tinh
“Cho dù chúng tỏi không giết được Giang Vủ, nhưng ỏng suýt nữa đà hại chúng tòi phạm phải sai lầm lón, cho nên ông cùng phải trà thù lao’’.
Nhìn thấy Làng Phi Dưong roi vào trạng thái điên cuồng, Ngó Khai Sơn hung tợn quát lẻn: “Bang không thì chúng tòi sẻ không đế yên cho ông đảu!’
“Ha ha! Giang Vù kỳ thật còn chưa chết!”
Nghe vậy, Lãng Phi Dương cười lớn, hưng phấn nói: “Được rồi được fôi, dược liệu hứa với hai người tòi đã chuấn bị sẳn rồi’.
Nhìn thấy Làng Phi Dương đồng ý trà thù lao một cách vui ve như vậy, anh em nhà họ Ngỏ cùng quán gia lại càng thèm khó hiếu.
Lãng Phi Dương thuê một tỏng sư đến đế giết Giang Vủ, kết quá hành động thất bại, vậy mà Làng Phi Dương cháng những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ như vậy, bị điên rồi hay sao?
Anh em nhà họ Ngỏ tuy không hiếu tại sao Lãng Phi Dương lại như vậy, nhưng nhiệm vụ cùa bọn họ đà thất bại cho nén cùng không còn mặt mùi nào đế nói nhiều, liền thu dọn đô đạc rồi rời đi.
“Nhà họ Lăng cuối cùng cung tránh được một kiếp!’’
Sau khi tiên anh em nhà họ Ngô đi, Làng Phi Dương sung sướng vuốt ngực, âm thâm đoán: “Hai vị tông sư nhất định vì Ký Tuyết Tinh cho nên mói không giết Giang Vũ”.
“Không hố là cô chú nhà họ Ký, đến cường giá tông sư cũng phái nế mặt, mình còn muổn chống lại bạn trai cúa cô ta, chẳng phái là tự mình tìm chết
sao!’
Vi trước đó anh em nhà họ Ngõ đã nói rang Giang Vù có chó dựa vò cùng vững chác, cho nẻn Lâng Phi Dương liền nghi đến Kỷ Tuyết Tinh.
Trong mat Lăng Phi Dương, cho dù Giang Vu có một chút năng lực thì cùng không đú đế gây ánh hướng đến hành vi của hai vị tông sư, chí có Ký Tuyết Tinh mởi có thực lực như vậy.
“Chúng ta không thể tiếp tục đấu với Giang Vù như vậy, nếu không cho dù Kỷ Tuyết Tinh khòng ra tay thì nhà họ Lăng cùng sẽ suy sụp”.
Sau khi cân nhâc hồi lâu, Làng Phi Dương đă nghỉ ra một cách vẹn cà đòi đường, đó chính là cúi đầu trước Giang Vù để có thể họp tác đòi bèn cùng cỏ lợi.
Mac dù nhà họ Lâng đã chịu tổn thất nặng nề trên thường trường vì Giang Vù, nhưng điều đó cùng không có nghía là nhà họ Làng không có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Chí cần nhà họ Làng có thế hợp tác với Giang Vù thì thần dược trong tay Giang Vù kết hợp với nền tảng của nhà họ Lang bao nhiêu nàm qua nhất định sẻ tạo thành một lién minh vững châc, không lâu nưa thì nhà họ Lăng chang nhưng có thể khỏi phục lại được vinh quang trước đáy…
Mà nhà họ Láng thậm chí còn có thể lợi dụng mối quan hệ giữa Giang Vù và Kỷ Tuyết Tinh để tiến thèm một bước.
“Xem ra chí có thế nhờ ông Đống làm người trung gian!”
Sau khi suy nghĩ thật kỷ, Lăng Phi Dương biết đế xoa dịu mối quan hệ vói Giang Vũ sẽ không dế dàng, cho nên liền nghĩ đến việc nhờ ông Đống ra mặt làm
người hòa giải.
Chí cỏ như vậy thì Giang Vũ mởi có thế đông ý hòa giãi với nhà họ Làng.
Lúc này Làng Phi Dương mới nhìn rỏ tình hình, hon nửa còn muốn nghỉ ra cách giái quyết, nhưng Làng Vân đang ở Giang Châu dưởng thương thì vân chưa thỏi cố chấp.
Tại Giang Châu, trong biệt thự thuộc só hửu cúa nhà họ Lăng.
Lăng Vù có chán phãi bị tàn phế đang ớ trong phòng ngú, biến thái tra tấn một người mâu trẻ.
“Giang Vủ khốn nạn, mày chầng những làm tao mất một chân mà còn gây tổn thất nặng nề cho nhà họ Lăng”.
Lăng Vân vừa trút giận lên người máu tré, vừa nghiên răng nghiến lợi chửi rúa: “Tao nhất định sẻ băm vám mày ra hàng trám mánh”.
Anh ta đường đường là cậu chú nhà họ Lảng nhưng lại bị Giang Vũ đánh gảy chân, biến mình trở thành một ké què quặt và trở thành trò cưòi trong mât người khác.
Nghi đến sụ sỉ nhục và đá kích đó, cho dù có giết chết Giang Vũ thì Làng Vân cũng không thế rúa sạch môi hận này.
Nhưng hiện tại anh ta không có cách gì đối phó với Giang Vũ, cho nên chí có thế trút nối hận cùng sự nhục nhã lên người phụ nữ.
“Cậu Lảng, sao cậu kích động vậy!”
Trong lúc Lăng Vân đang kích động trút giận, một giọng nói giếu cợt bống truyền đến: “Bị người ta đánh phê’ một chân, lại không nghĩ cách báo thù mà lại ở đây trút giận lên phụ nữ, đúng là đàn ông đích
thực!”
“Đứa nào đó?”
Sâc mật cúa Lăng Vân thay đối, nhanh chỏng đứng dậy khói người phụ nữ.
“Cậu Láng, đã lâu không gặp!”
Một bóng người quái dị xuất hiện trên ghê sofa, giẻu cợt nhìn Lãng Vân.
“Lưu Thư Nhất!”
Làng Vân cau mày, trừng mát nhìn người ngồi trên ghê’ sofa, tức giận nói: “Mày cho rang mình là ai mà dám xông vào phòng của tao, muốn chết, người đâu…”
Người vừa đến là Lưu Thư Nhất, cậu chú nhà họ Lưu đà mất tích lâu nay!
Trước đây Lưu Thư Nhất đứng trước mặt Làng Vân cũng chẳng khác nào một con chó, vậy mà bây giờ đối phương không chỉ tự tiện xông vào phòng cũa anh ta mà còn dám chê nhạo anh ta, đúng là tự mình tim chết!
“Cậu Lăng không cần la hét nữa. Tòi đã cỏ thế xuất hiện ớ đây thì đương nhiên đà giái quyết hết vệ sĩ cúa anh rồi*.
Đối mặt vói Lăng Vân đang tức giận, Lưu Thư Nhất thay đổi thái độ nịnh nọt trước đây, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ mình là ai cùng không quan trọng, quan trọng là tòi có cách giúp anh trá thù”.
“Dựa vào hạng người như mảy sao?”
Làng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất: “Mày chỉ là một đứa rác rười bị Giang Vu giẵm đạp đến mức bị đuối ra khỏi nhà họ Lưu, dựa vào cái gì giúp tao báo thù đây?”
“Dựa vào chuyện tòi có biện pháp đối phó với Giang Vũ!”
Lưu Thư Nhất bắt chéo chán, thân nhiẽn cười nói.
Lăng Vân khẽ cau mày, sau đó nhận thấy khí chất của Lưu Thư Nhất lúc này đá hoàn toàn khác so với trước đây.
Ngoài ra, mặc dù anh ta đã quát tháo hồi lâu nhưng vân không có vệ sĩ nào xuất hiện, Lằng Vàn lúc này mới nghi hoặc: “Chẳng lẻ tên vô dụng này còn có con bài khác?’
Lăng Vân nheo mát, hoài nghi nhìn Lưu Thư Nhất: ‘ Trước hết mày nói thử xem mày định đối phó với Giang Vũ như thế nào?”
“Kỳ thực muốn đối phó vói Giang Vù rất dé dàng, chỉ cần không có Kỷ Tuyết Tinh thì Giang Vù chí là một tên rác rưởi”.
Lưu Thư Nhất nghiêm túc trả lời: “Cho nên. muốn đối phó với Giang Vũ thì trước tiên phái giải quyết Kỷ Tuyết Tình”.
‘Tao còn tưởng mày có biện pháp gì đặc săc, không ngờ lại là suy nghi ngu xuấn như vậy”.
Làng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất, nói: “Mảy cũng biết nhà họ Ký có thế lực như thế não . Dám đối phó với Kỷ Tuyết Tinh thì chầng khác nào muổn trở thành ké thù cúa nhà họ Kỷ, tụ tìm đường chết”.
“Cậu Lăng, tòi không có nói muôn đối phó Kỷ Tuyết Tinh, tòi cùng không có lá gan đó”.
Luu Thư Nhất lắc đầu giài thích: “Chỉ cần chúng ta tìm được biện pháp khiến Kỷ Tuyết Tinh rời khỏi Giang Châu thì cô ta sẽ không thế trở thành chồ dựa cúa Giang Vũ nữa. Như vậy chúng ta muốn xử lý
Giang Vu thế nào mà chẳng được”.
“Đúng là ý hay!”
Lăng Vân sứng sốt một chút, sau đó gật đau: “Chí cần không có Ký Tuyết Tinh chống lưng thì một mình Giang Vù sẻ không tạo nổi sóng gió gì. Nhưng làm sao chúng ta có thể khiến Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Cháu?”
“Bát cóc Kỷ Tuyết Tinh”.
Ánh mầt LƯU Thư Nhất lóe lên, nhâc nhở: “Nhưng chúng ta se không hại Kỷ Tuyết Tinh, chúng ta chì băt cóc cò ta đế nhà họ Kỷ cám thây Kỷ Tuyết Tinh nếu ở lại Giang Châu sẽ gặp nguy hiếm, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ đưa có ta trở v‘ê Kim Lãng”.
“Không còn Ký Tuyết Tinh chống đờ thì Giang Vũ liền trở thành kè mà anh có thế tùy tiện chà đạp!”
Nghe vậy, đòi mắt của Láng Vàn sáng lên, không thế không nói rang biện pháp cúa Lưu Thư Nhất vẫn ấn chứa rùi ro, nhưng cùng thực sự khà thi.
‘ Nếu nhu mày đã có cách thì sao còn chạy đến đây tìm tao?”
Làng Vân không phái là ké ngốc, liền cánh giác hỏi Lưu Thư Nhất.
“Bởi vì với thân phận và địa vị cúa tói thì không có cách nào đế có thế tiếp cặn Kỷ Tuyết Tinh’.
Lưu Thư Nhất bất lực lắc đầu, giải thích: “Nhưng cậu Làng thì khác. Anh không chí là người quen cũ cúa Ký Tuyết Tinh mà còn là người gây ra cuộc chiến giưa nhà họ Làng và Giang Vu”.
“Chi cần anh ra mặt thì nhất định cỏ thế dụ được Ký Tuyết Tình ra ngoài”.
“Mày muốn lọi dụng tao như một quân cờ sao!”
Nghe vậy, Lầng Vân tức giận nói: “Cho dù mục đích bãt cóc không phái là đế làm hại Ký Tuyết Tinh, nhung một khi người ta biết tao băt cóc Kỷ Tuyết Tinh thì nhà họ Kỷ gia cùng sẽ không bao giờ buông tha cho tao và nhà họ Lâng!”
“Cậu Làng lo thừa rồi!’
LƯU Thư Nhất nhìn Làng Vân thật sâu, không ngờ ràng tên còng tú’ này vân chưa đến nối ngu ngốc, chỉ có điều anh ta cùng đà chuấn bị sắn sàng cho tình huống này, liền giãi thích: “Anh chí cần nghĩ cách dụ Ký Tuyết Tinh ra ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm sâp xếp người bât cóc Kỷ Tuyết Tinh, tỏi cam đoan anh sẻ không liên lụy gì cà”.
“Cho dù sau này sự việc bị phanh phui thì tòi cùng se chịu mọi trách nhiệm, không lièn quan gì đến anh”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK