Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116: Tiện tay đánh chết, dược vương Thần Nông – ông Hoắc
Đối mặt với một quyền ngưng tụ toàn bộ nội kình của Kim Chiêm Long, khóe miệng Thanh Long hoi nhếch lên, đứng bất động tại chỗ.
Một tiếng “Phanh” trầm đục vang lên.
Nắm đấm cứng rắn của Kim Chiêm Long đánh trúng ngực Thanh Long, nhưng cơ thế của Thanh Long lại không hề nhúc nhích.
Khi nắm đấm chạm vào cơ thể của Thanh Long, Kim Chiêm Long mới ý thức được tình hình không được ổn.
Tiếp theo, ông ta cũng cảm giác được nắm đấm giống như đang nện vào tấm sắt, bị phản đòn cực kì đau đớn.
“Khó trách được ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn dừng lại tại Tông Sư sơ kỳ, hoá ra là cũng chỉ có chút bản lĩnh này”.
Sắc mặt của Thanh Long không cảm xúc nhìn Kim Chiêm Long đang có vẻ mặt thống khổ, chậm rãi đưa tay chộp lấy cổ đối phương.
“Đại nhân tha mạng, tôi biết sai rồi…”
Thấy đến cả cương khí mà Thanh Long cũng không ngưng tụ, chỉ dựa vào cơ thế mà đã có thế làm bị thương được nắm đấm của mình, Kim Chiêm Long hoảng sợ mở miệng cầu xin tha thứ.
Tuy rằng động tác của Thanh Long thoạt nhìn cực kì chậm rãi, nhưng Kim Chiêm Long đã dùng toàn bộ sức bình sinh của bản thân rồi mà vẫn không cách nào ngăn cản hoặc tránh né được.
Một giây sau, bàn tay to lớn của Thanh Long bóp lấy cố Kim chiêm Long một cách cực kì chặt, không chút do dự dùng sức bẻ gãy cổ ông ta.
Cao thủ đứng đầu của nhà họ Kim tại Ngô Thành, cảnh giới Tông Sư Kim chiêm Long cứ như vậy ngã xuống.
“Bây giờ đến lượt cậu rồi!”
Thanh Long tiện tay ném thi thế của Kim Chiêm Long sang một bên, lạnh lùng nhìn về phía Kim Tái An.
“Tôi, tôi…”
Trơ mắt nhìn Kim Chiêm Long bị người ta tiện tay đánh chết, Kim Tái An cực kì hoảng sợ, trực tiếp quỳ trên mặt đất, run rây nói: “Đại nhân tha mạng, tôi không biết cậu ấm kia có cường giả bảo vệ, kính xin đại nhân nể mặt nhà họ Kim mà tha mạng cho tôi”.
“Cậu ấm?”
Thanh Long khẽ nhíu mày, khinh thường bĩu môi: “Giang Vũ còn không có tư cách khiến cho tôi ra tay, tôi hoàn toàn là đang chấp hành mệnh
lệnh của cô chủ nhà tôi!”
“Cô chủ… là người đẹp bình hoa kia?”
Kim Tái An vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ trợn tròn mắt khó có thể tin được nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình.
Lúc trước ở trong chợ dược liệu, nhìn thấy Kỷ Tuyết Tinh làm nũng với Giang Vũ, yêu cầu mua túi xách, ấn tượng ban đầu của Kim Tái An là cho rằng Kỷ Tuyết Tinh chính là một bình hoa, lại không ngờ rằng người ta mới là cô chiêu.
“Hỗn xược!”
Nghe Kim Tái An nói Kỷ Tuyết Tình là bình hoa, Thanh Long mạnh mẽ giơ tay lên, vung tay tát lên mặt Kim Tái An một cái.
“A!”
Kim Tái An hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị Thanh Long tát một cái bay ra xa hơn mười mét.
Kim Tái An nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, nửa bên mặt trái lập tức sưng vù lên, nửa hàm răng đều bị đập nát.
“Cô chủ, cô muốn xử trí tên to gan điên cuồng này như thế nào?”
Thanh Long không xuống tay giết chết Kim Tái An, xoay người cung kính hỏi Kỷ Tuyết Tinh.
“Anh ta đã nhận được một bài học, trước hết tha cho anh ta một mạng đi!”
Kỷ Tuyết Tinh cũng không nhìn Kim Tái An, lạnh lùng nói: “Nếu mà làm chuyện bé xé ra to, vậy thì chuyện hẹn hò của tôi và Giang Vũ sẽ đổ bể hết!”
“Ông xử lý gọn ghẽ hậu quả của chuyện này đi, chúng tôi đi trước đây!”
Sau khi dặn dò một tiếng, Kỷ Tuyết Tinh bèn kéo Giang Vũ lên xe rời đi.
Sắc mặt của Giang Vũ căng thẳng ngồi ở ghế lái phụ, hai tay dùng sức siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn thấy tên Kim Chiêm Long mà mình có liều mạng cũng không thể nào đánh bại được lại bị Thanh Long tiện tay đánh chết, Giang Vũ trong lúc đang chấn động, cũng tràn đầy khát vọng mong muốn có được thực lực.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Cảm nhận được tâm tình của Giang Vũ đang xao động, Kỷ Tuyết Tinh cầm lấy nắm đấm của Giang Vũ: “Với tu vi của đại sư nội kình mà anh có thể đem đánh được cường giả Tông Sư thành ra như vậy là đã cực kì xuất sắc rồi, hơn nữa anh còn biết về pháp thuật và trận pháp, bây giờ anh chỉ đang cần thời gian để mài giũa phát triển hơn mà thôi!”
Kỷ Tuyết Tinh tin rằng với bản lĩnh của Giang Vũ thì sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ trở thành người có thể khiến cho nhà họ Kỷ coi trọng, chỉ là còn cần thời gian để phát triển bản thân.
“Anh thề, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bị bất kì kẻ nào đánh bại lần nữa!”
Đối mặt với sự an ủi của Kỷ Tuyết Tinh, Giang Vũ kiên định tỏ thái độ.
“Em tin anh!”
Kỷ Tuyết Tinh ra sức gật đầu, cô tin tưởng Giang Vũ một trăm phần trăm, cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp Giang Vũ phát triển.
Giang Vũ lấy lại được tâm trạng tốt, tò mò hỏi Kỷ Tuyết Tình đang chuyên tâm lái xe: “Chúng ta bây giờ đi đâu?”
“Thời gian còn sớm, em dẫn anh đi gặp một vị bề trên ở Ngô Thành”.
Kỷ Tuyết Tình do dự một chút, nhắc nhở nói: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tức giận!”
“Tại sao anh phải tức giận?”, Giang Vũ mờ mịt.
“Đến lúc đó, anh sẽ biết thôi!”
Kỷ Tuyết Tinh không giải thích, quan tâm nói: “Thể lực của anh đã tiêu hao không ít, anh nghỉ ngơi một lát trước đi!”
Giang Vũ gật đầu, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu vận công, khôi phục chân khí.
Khi Giang Vũ mở mắt ra lần nữa, xe đã đi vào sân của một căn biệt thự ở ngoại ô Ngô Thành, mà Kỷ Tuyết Tinh đang hai tay chổng má, ánh mắt đầy si mê nhìn chằm chằm mình.
“Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi”.
Giang Vũ áy náy nói xin lỗi: “Ban nãy thế lực của anh tiêu hao quá nhiều, thời gian khôi phục hơi lâu!”
“Không có đâu, cũng vừa mới đến noil”
Kỷ Tuyết Tinh nghịch ngợm nhéo nhéo mũi Giang Vũ: “Xuống xe đi, đừng để người ta đợi lâu!”
Sau khi Giang Vũ đi theo Kỷ Tuyết Tình xuống xe, nhìn thấy một ông lão mặc bộ đường trang màu trắng, tóc bạc nhưng sắc mặt vẫn hồng hào đi từ trong biệt thự ra.
‘Vị này là ai? ”
Giang Vũ nghi hoặc đánh giá người đang đi tới.
“Vị này chính là người được mọi người kính trọng và nổi tiếng nhất trong giới y học cổ truyền toàn quốc, dược vương Thần Nông – Hoắc Bách Thọ – Ông Hoắc”
Giọng nói của Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc giới thiệu: “Lúc trước em từng gặp bác sĩ Tề, chính là
đệ tử của ông ây!”
“Anh nhớ ra rồi, lúc trước bác sĩ Tề từng nói sư phụ mình là dược vương Thần Nông!”
Giang Vũ giật mình gật đầu, cảm khái nói: “Ngô Thành này đúng là nơi địa linh nhân kiệt, không là thủ đô của dược liệu nhưng có thể đào tạo ra cường giả Tông Sư, còn có sự tồn tại của dược vương Thần Nông trấn thủ, tốt hơn so với Giang Châu rất nhiều!”
“Cô chủ Kỷ đại giá quang lâm, ông già này không thể nghênh đón từ xa, đã thất lễ rồi!”
Hoắc Bách Thọ nhiệt tình chào hỏi với Kỷ Tuyết Tinh.
Ngay sau đó, ông Hoắc hào hứng quan sát Giang Vũ: “Đây chắc chắn là người thanh niên có tài có sắc đã giải trừ Phệ Tâm cổ được cho cô chủ Kỷ mà đồ nhi tôi thường nhắc tới, Giang Vũ phải không?”
“Tiểu bối Giang Vũ, bái kiến ông Hoắc!”, Giang Vũ cung kính chắp tay hành lễ.
“Tốt tốt tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!”
Hoắc Bách Thọ liên tục gật đầu, tán thưởng nói: “Ngay cả tôi cũng không thể nhìn ra bệnh tim của cô chủ Kỷ là do trúng cổ độc, mà cậu lại có thể chữa khỏi được, năng lực của cậu xuất sắc
hơn tôi nhiều!”
“Ông Hoắc quá khen rồi, cổ độc đã không được tính ở trong phạm vi y học, ông không khám ra được là điều rất bình thường!”
Nhìn thấy đối phương đề cao mình như thế, Giang Vũ cũng không keo kiệt mà khen tặng nói: “Nhưng ở lĩnh vực y học cổ truyền, tôi còn phải học từ ông nhiều thứ!”
“Ai da! Hai người cũng đừng tâng bổc lẫn nhau nữa”.
Kỷ Tuyết Tinh oán giận nói: “ông Hoắc, ông không mời chúng tôi vào uống chén trà sao?”
“Nghe nói hai người muốn tới, tôi đã bảo cháu gái đi lấy trà ngon do tôi cất giữ được hai mươi năm ra đây!”
Ông Hoắc cưng chiều nhìn Kỷ Tuyết Tinh, mỉm cười nói: “Đang chờ để được chiêu đãi hai người!”
Ngay sau đó cả đoàn người đi vào trong biệt thự.
Trong phòng trà đại sảnh, một cô gái xinh đẹp mang phong cách cổ điển, tóc dài ngang eo mặc bộ sườn xám màu trắng có dung mạo và khí chất đủ để so sánh được với Kỷ Tuyết Tình đang sắp xếp lại bộ trà cụ.
Sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp sườn xám
này, Giang Vũ nheo mắt lại, cấn thận đánh giá cô ấy.
Hành động này của Giang Vũ khiến cho hai cô gái xinh đẹp bất mãn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK