“Cậu Giang có nhầm lẫn gì khống?”
Đối mặt với sự tức giận cúa Giang Vũ, Lăng Phi Dương vờ tỏ vẻ ngơ ngác, nhìn về phía Lăng Vân: “Cậu Giang nói con có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc, con mau lên đây giải thích rõ ràng chuyện này”.
“Giang Vũ, mày đùng có nói lung tung”.
Lăng Vân khập khiễng bước tới trước mặt Giang Vu, chất vấn: “Mày có bằng chứng gì chứng minh tao có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc không?”
“Là mày gọi điện hẹn gặp Cò Kỷ, kết quả trên đường đi cô ấy đã bị người ta bắt”.
Ánh mắt Giang Vũ sắc lạnh nhìn Lăng Vân: “Chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến mày?”
“Vốn không liên quan gì đến tao, tao có gì không dám nói”.
Lăng Vân tức giận nhìn Giang Vũ: “Tao thừa nhận, là tao hẹn cô Kỷ, nhưng tao không biết sẽ có người có người bắt cóc cỏ ta trên đường, đừng đổ oan cho taoỉ”
“Tôi có thế chứng minh, con trai tôi tuyệt đối khống có ác ý với cô Kỷ”.
Lăng Phi Dương nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Nếu tói đã quyết định hòa giải với cậu, vậy thì con trai tồi hẹn gặp cô Kỷ để xin lỗi, tỏ thiện chí với cô ấy cũng là điều dể hiểu”.
“Chỉ là không nghĩ tới, sự tình lại trùng hợp đến vậy, cô Kỷ bị bắt cóc ngay trên đường đến cuộc hẹn, thật sự quá xui xẻo”.
Trước sự chối cãi gian xảo cúa bố con nhà họ Lăng, lúc này, Giang Vũ có chút lúng túng, chủ yếu là vì không có bằng chứng.
“Nhà họ Lăng chúng tôi đã hòa giải với cậu, chúng tôi cũng có thể thông qua hợp tác thu được lợi ích to lớn, chúng tôi hoàn toàn không có lý do gì để đắc tội cô Kỷ”.
Không cho Giang Vũ cơ hội lên tiếng, Lãng Phi Dương ấm ức nói: “Chỉ riêng thân phận của cô Kỷ, con trai tôi dù có ngốc đến mấy thì cũng không thể đi bắt cóc cô ấy được, vì nhà họ Lăng trước mặt nhà họ Kỷ chẳng có chút giá trị nào”.
“Vậy tại sao các người lại bỏ trốn khỏi Giang Châu?”. Mặt mày Giang Vũ khó coi chất vấn.
“Chạy trốn? Không có đâu!”
Lăng Phi Dương lắc đầu ngơ ngác, giải thích: “Cậu còn gửi thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Lăng Vân, tôi lập tức đưa Lăng Vân về nhà để chuẩn bị điều trị, có gì sai đâu?”
“Ông…”
Giang Vũ tức đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Lời giải thích của Lăng Phi Dương không có lỗ hổng, hiện tại Giang Vũ cũng không có bằng chứng nào để chúng minh Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc, anh muốn nổi giận cũng không tìm được lý do.
Thấy Giang Vũ gặp khó, Lăng Vân trong lòng hả hê.
Lăng Phi Dương thì vần luôn nờ nụ cười, khống cho Giang Vũ bất kỳ lối thoát nào.
“ô, tròng cảnh này oai quá!”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp nơỉ: “Nhà họ Lăng rất náo nhiệt nha!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục đen, tuổi trung niên có khuôn mặt uy nghi dẫn theo hai người theo bước vào sân của nhà họ
Lãng.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Lăng Phi Dương bỉêh đối lớn: “Sao vị đại ca này lại đến đây cơ chú?”
Giang Vũ thì tò mò nhìn người đến. Từ khí thế không giận tự uy của người kia, anh có thể khẳng định người này nhất định đã ở vị trí cao lâu.
Điều khiến Giang Vũ kinh ngạc nhất là hai vệ sĩ của người đàn ông trung niên kia. Họ mang đến cho anh một cảm giác áp lực chưa từng có, còn đáng sợ hơn cả hai anh em nhà họ Ngó trước đáy.
“Anh Kỷ, sao anh lại tới đây?”
Lăng Phi Dương không để ý tới Giang Vũ, lói kéo Lăng Vân chạy như bay đến trước mặt người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ.
“Người này là ai, lại có thể khiến Lăng Vân khuất phục như vậy?”
Giang Vũ nhíu mày, trong lòng đầy tò mò
Anh Kỷ, chẳng lẽ là người của nhà họ Kỷ?
Anh Kỷ kia dừng bước, vẻ mặt vỏ cảm nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: “Lăng Phi Dương, có biết tội của mình khống?”
Chỉ một câu nói, cộng thêm khí thế đáng sợ của ông ấy đã khiến nhiệt độ của cả toàn trường giảm xuống đột ngột.
Sắc mặt Lăng Phỉ Dương càng thay đổi lớn, bùm một tiếng quỳ xuống đất, sợ hãi nóỉ: “Nếu ké hèn này đã làm gì sai, kính xin anh Kỷ xử phạt”.
Khi thấy người đến nói một câu, Lăng Phỉ Dương đã sợ đến mức quỳ xuống xin lỗi, khiến Giang Vũ vô cùng kinh ngạc.
“Trả lời như vậy chính là không thừa nhận mình có tội rồi”.
“Anh Kỷ” nhíu mày, lạnh lùng nói: “Người trước đó dám có mưu đồ bất chính với con gái tôi là cậu cả cúa nhà họ Triệu ở Long Kinh, Lăng Phi Dương, đoán xem kết quả thế nào?”
Nghe thấy câu này, người Lăng Phi Dương mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, quần áo lập tức thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Gia tộc nhà họ Triệu ờ Long Kinh quả thật là một gia tộc lớn cấp quốc gia, mạnh mẽ hơn nhà họ Lăng vô số lần, thế mà các thành viên chủ chốt của gia tộc thậm chí còn biến mất không một dấu vết.
Nghe được lời này, Giang Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù Giang Vũ khỏng biết chuyện nhà họ Triệu, nhưng từ lời nói của ‘anh Kỷ”, anh đã đoán ra thân phận của người này, đây là bố của Kỷ Tuyết Tinh, chính là bố vợ tương lai của mình!
Giang Vũ không ngờ rằng mình sẽ gặp bố của Kỷ Tuyết Tinh trong hoàn cảnh này, anh lập tức trở nên lúng túng.
Anh không biết có nên bước lên chào hỏi hay không, cũng không biết nên giới thiệu mình với đối phương với tưcách gì, quá đột ngột!
Người đến tên là Kỷ Thường Viền, chính là bố của Kỷ Tuyết Tinh, cũng là đương kim gia chủ của nhà họ Kỷ.
“Thưa anh Kỷ, chuyện của cô Kỷ không liên quan gì đến nhà họ Lăng tôi”.
Biết đối phương đang cảnh cáo mình, Lăng Phi Dương vừa lau mồ hỏi, vừa lớn tiếng tuyên bố.
“Vậy là anh không định nhận tội rồi?”
Kỷ Thường Viền lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương.
Mặc dù Kỷ Thường Viện không trực tiếp nêu tội trạng, nhưng giọng điệu buộc tội mạnh mẽ này lại khiến cho Lăng Phi Dương cảm thấy áp lực cực lớn, sự vũng vàng sắp sụp đổ
“Oan quá! Oan ức quá!”
Lăng Phi Dương cứng đầu kêu oan, oán giận mà nói: “Nhà họ Lăng thật sự không có liên quan gì đến chuyện cô Kỷ bị bắt cóc, kính xin anh Kỷ làm rõ, còn cho nhà họ Lăng tôi sự công bằng”.
Kỷ Thường Viền đích thân tới, có đánh chết Lăng Phi Dương cũng không thế thừa nhận nhà mình có liên quan đến việc Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, bằng không toàn bộ nhà họ Lãng đều chạy trời không khỏi nắng.
“Xem ra các người thực sự không định thừa nhận!”
Kỷ Thường Viền nheo mắt nhìn về phía Láng Vân: “Cậu, người trong cuộc, có gì muốn nói không?”
Lăng Phi Dương quỳ trên mặt đất, điên cuồng ra hiệu cho Lăng Vân bằng mọi cách không được thừa nhận.
“Ông Kỷ, nói chuyện phải có bằng
chứng”.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Kỷ Thường Viễn, Lăng Vân không còn thoải mái như trước, trong lòng hoảng sợ đến mức run rẩy, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “ông có bằng chứng nào chứng minh tôi có liên quan đến vụ bắt cóc cô Kỷ không?”
“Tôi muốn động thủ với cậu, cần gì bằng chứng!”
Kỷ Thường Viền lạnh lùng cười, ngạo mạn nói: “Chỉ cần cậu bị hiềm nghi, cũng đủ để tôi giết cậu rồi!”
Nghe thấy những lời này, bố con nhà Lăng đều ngẩn ngơ.
Giang Vũ ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ!
Ban đầu nghĩ rằng Kỷ Tuyết Tình đã đủ bá đạo rồi, không ngờ bố cô còn bá đạo hơn.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng chỉ cần họ nghi ngờ bạn, họ có thế giết bạn.
Đây mới là sự áp đảo thực sự, hoàn toàn không có lý lẽ!
“Anh Kỷ, xin anh cân nhắc, đừng oan uổng cho con trai tôi”.
Lăng Phi Dương, người hiểu rõ tính cách
của Kỷ Thường Viền, nhận ra tình hình không ổn, lập tức giả vờ tội nghiệp, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Nhà họ Lăng tôi đối với nhà họ Kỷ luôn trung thành, tuyệt đối sẽ không…”
“Bố, đừng cư xử hèn nhất như thế’.
Không đợi Lăng Phi Dương nói xong, vẻ mặt Lăng Vân không cam lòng hó: “Bây giờ là xã hội pháp chế, tôi không tin, khi ông không có bất kỳ bằng chứng nào mà cũng không dám giết người lung tung”.
Trước đó khiến Giang Vũ cứng họng, Lãng Vân đã tãng thêm sự tự tin, cảm thấy mình cũng có thể xử lý được Kỷ Thường Viễn.
“Không được phép vỏ lề với anh Kỷ”.
Lăng Phi Dương tức giận quát: “Mau đến trước mặt ang Kỷ nhận saỉ xin lồi”.
“Con không sai”.
Lăng Vân bướng bỉnh ngẩng cao đầu: “Ông Kỷ, tõỉ thực sự không liên quan gì đến vụ bắt cóc cô Kỷ, ông cũng không có bằng chứng”.
“Nhà họ Kỷ tuy là vương tộc miền Đông Nam, thực lực hùng mạnh, nhưng nếu ông nhất định phải kết tội tòi, chuyện này mà ồn ào tới ờ thủ đô Long Kinh, nhà họ Kỷ cũng sẽ
phải chịu thiệt”.
“Đã lâu rồi không có ai dám nói chuyện với tòi như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên”.
Kỷ Thường Viền hàm ý nhìn Lăng Phi Dương: “Quả nhiên ỏng Lăng có một người con trai tốtỉ”