"Ý của anh là người đàn ông trung niên kia cũng là một đại tông sư sao?"
Ngô Khai Sơn kinh ngạc nhìn Kỷ Thường Viễn đang đứng một bên theo dõi trận chiến.
"Đúng vậy! Người đàn ông trung niên đang đứng xem cuộc chiến kia thoạt nhìn thì bình thường nhưng anh có thể cảm ứng được ông ta cũng là đại tông sư".
Ngô Khai Thiên kiêng kị nói: "Hơn nữa, tu vi cùng thực lực của người này còn mạnh hơn người thanh niên đang chiến đấu với Giang Vũ gấp mấy lần, chỉ có điều ông ta che giấu rất tốt mà thôi".
"Bị hai đại tông sư bao vây, lần này Giang Vũ chết chắc rồi!", Ngô Khai Sơn đồng cảm thở dài.
"Cũng chưa chắc, anh luôn cảm thấy Giang Vũ nhất định còn có biến số nào đó, nếu như lúc này hắn khôi phục trí nhớ thì hai vị đại tông sư này chắc chắn sẽ gặp phiền toái".
Ngô Khai Thiên lắc đầu, là một người từng bị Giang Vũ đánh bại, anh ta đối với Giang Vũ luôn luôn tồn tại một cảm giác kiêng kị cùng sợ hãi.
Trong sân!
Giang Vũ toàn thân đầy máu tươi, thở hồng hộc quỳ xuống mặt đất, mà Bạch Hổ ở trước mặt còn không bị ảnh hưởng đến một cọng tóc, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có một vết nhăn.
"Đây là tất cả bản lĩnh của anh hay sao?"
Bạch Hổ liếc nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như chỉ có chút ít bản lĩnh như vậy thì đúng là khiến cho tôi thất vọng!"
"Anh không có tư cách khoác lác trước mặt tôi!"
Giang Vũ gian nan đứng lên, ngạo nghễ nói: "Nếu như tôi cũng được tu luyện từ nhỏ giống như anh thì anh chẳng là cái thá gì ở trước mặt tôi cả. Tôi chỉ mới tu luyện được mấy tháng mà đã có chiến lực mạnh mẽ, anh có thể làm được như vậy hay không?"
"Sắp chết còn cứng miệng!"
Bạch Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu như anh đã không còn thủ đoạn gì khác nữa thì tôi cũng sẽ không tiếp tục nương tay".
"Đến đi! Ông đây cũng không trông cậy vào việc anh thủ hạ lưu tình, cùng lắm thì chết mà thôi!"
Giang Vũ người đầy máu tươi, dữ tợn gầm lên, lại vung quyền về phía Bạch Hổ.
"Xem ra anh đã không còn thủ đoạn nào khác, vậy thì đi chết đi!"
Bạch Hổ khinh thường bĩu môi, né tránh đường quyền của Giang Vũ, ngược lại còn tung ra một chưởng đánh lên ngực Giang Vũ khiến cho anh bay ra xa.
Cảm thấy Giang Vũ không còn thủ đoạn nào khác, lần này Bạch Hồ không hề thủ hạ lưu tình, một chưởng này anh ta đã dùng lực đủ để giết chết Giang Vũ. Kết quả...
Giang Vũ nặng nề ngã xuống đất, nôn ra từng ngụm máu lớn, rồi lại cố gắng đứng dậy.
"Hửm?"
Bạch hổ khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn thoáng qua tay phải của chính mình: "Khí huyết của tên này đúng là quá dày, nếu là nội kình đại sư bình thường thì đã chết dưới một chưởng này của mình rồi, thế mà anh ta lại không chết!"
"Có lẽ nên cho anh ta một cơ hội".
Nhìn thấy Giang Vũ sau khi trúng một chưởng của Bạch Hổ mà vẫn cố gắng đứng lên được, Kỷ Thường Viễn sờ sờ cằm nói: "Giang Vũ, nể tình cậu cũng là một nhân tài, tôi có thể tha cho cậu một mạng".
"Chỉ cần cậu bảo đảm với tôi từ nay về sau không liên lạc với Tuyết Tình nữa và hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của con bé thì tôi mới có thể tha mạng cho cậu".
"Không thể nào!"
Sau khi Giang Vũ đứng dậy, anh vừa hộc máu vừa lắc đầu nói: "Không ai có thể thay đổi tâm ý của tôi đối với Tuyết Tình. Cho dù tôi chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ Tuyết Tình".
Kỷ Thường Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay cậu chỉ có 2 lựa chọn, hoặc là phân rõ giới hạn với Tuyết Tình hoặc là chết!"
"Ha ha ha! Tôi còn có lựa chọn thứ ba, chính là đánh bại các người!"
Giang Vũ cười điên cuồng, rồi lại xông về phía Bạch Hổ.