Giang Vũ bĩu môi, giơ tay đưa dược liệu cho Nghiêm Phá Quân, khinh thường nói: "Ông đã là tông sư cường giả mà còn tập hợp nhiều người ở đây như vậy, hình như là quá kiêng dè tôi rồi".
"Hừ! Đây là cậu tự tìm đến cửa muốn chết chứ không phải luận võ, tôi không có kiên nhẫn đấu với cậu".
Kim Xương hừ lạnh một tiếng, tự tin nói: "Tôi chính là muốn dùng thực lực tuyệt đối giết chết cậu".
"Bố, không cần nhiều lời với hắn nữa, mau ra tay giết hắn cùng đám người phía sau hắn đi!"
Kim Tái An sốt ruột thúc giục.
"Tôi hỏi cậu lần cuối, cô Kỷ thật sự sẽ không quan tâm đến chuyện của cậu sao?"
Kim Xương nheo mắt lại hỏi, dù sao ông ta vẫn có chút sợ hãi Kỷ Tuyết Tình.
"Tôi có thể nói rõ ràng thẳng thắn cho ông biết rằng cô Kỷ sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi".
Giang Vũ chắp tay sau lưng, kiên định nói: “Hơn nữa, một mình tôi cũng đủ để đối phó các người, không cần người khác người khác hỗ trợ”.
"Rất có khí phách, vậy để tôi thành toàn cho cậu!"
Kim Xương không hề do dự, lạnh lùng nói: “Ra tay, giết hết bọn chúng”.
Những môn khách vốn xem Giang Vũ là cây rụng tiền đã mất kiên nhẫn từ lâu, một nhóm người lập tức lao như điên về phía Giang Vũ. Kết quả là...
“Bang…”
Mấy chục môn khách nhà họ Kim đồng loạt xông về phía Giang Vũ vừa mới ra tay thì đã ngã xuống đất, mềm nhũn như bùn nhão, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
"Sao lại thế này?"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hai cha con nhà họ Kim khẽ biến.
"Cậu đã làm gì vậy?"
Kim Xương cau mày nhìn chằm chằm Giang Vũ.
"Nếu như tôi đã dám đến nhà họ Kim lấy dược liệu thì cũng không sợ bị các người mai phục".
Giang Vũ cười nhạt, giơ tay lấy ra một bình sứ nhỏ đã mở nắp: "Đây là nhuyễn cân tán mà tôi điều chế. Người đã trúng độc một khi vận chuyển nội kình thì độc sẽ bộc phát trong khoảng thời gian ngắn, toàn thân mềm yếu, mất đi khả năng di chuyển".
Anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân lúc này mới ngộ ra viên thuốc họ uống trước đó chính là thuốc giải độc, Giang Vũ đã lên kế hoạch cho mọi chuyện ngay từ đầu!
"Dám dùng độc, đúng là không có võ đức!"
Nghe nói như thế, Kim Tái An lập tức mắng chửi.
"Làm như các người có võ đức lắm vậy".
Giang Vũ liếc nhìn Kim Tái An: "Các người có thể ỷ đông hiếp yếu, mai phục sẵn ở đây, vậy tại sao tôi không thể dùng độc?"
"Nhóc con hay lắm, không ngờ cậu còn có bản lĩnh này".
Trong mắt Kim Xương lóe lên một tia sắc lạnh: "Xem ra tôi chỉ có thể đích thân ra tay!"
"Ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động đó".
Giang Vũ nhếch miệng cười, nhắc nhở nói: "Ông đứng gần tôi nhất cho nên cũng hít nhuyễn cân tán vào nhiều nhất".
"Cho dù ông là tông sư cường giả thì một khi vận chuyển nội kình cũng sẽ bị bộc phát độc tố!"
"Cậu muốn lừa tôi sao, tôi không tin độc của cậu còn có thể ảnh hưởng đến tông sư".
Kim Xương không phục hừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an: "Nếu như hôm nay mình cũng ngã xuống giống như những người khác thì nhà họ Kim sẽ không còn ai có thể khống chế được Giang Vũ".
“Vậy ông có muốn đánh cược không?”
Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Xương nói: "Từ trước đến nay tôi không bao giờ thủ hạ lưu tình đối với những kẻ muốn giết tôi. Chỉ cần ông ra tay thì tôi cũng không ngại phế bỏ một vị tông sư cường giả của nhà họ Kim".