Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khóe miệng người đàn ông tóc bạc hơi nhếch lên, tay trái nắm thành kiếm chỉ, từ trên không bổ về phía Kỷ Thường Viễn.

Không ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, sắc mặt Kỷ Thường Viễn khẽ biến nhưng không thể tránh né, theo bản năng nhắm mắt lại chờ chết.

Mấy giây sau, Kỷ Thường Viễn mở mắt ra nhưng lại không có cảm giác khó chịu chỗ nào, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: "Ông thật sự không dám giết… á!"

Mới nói được một nửa thì Kỷ Thường Viễn đã cảm thấy bả vai phải đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã bị chém đứt ngang vai, rơi xuống đất.

"Á!"

Đến khi miệng vết thương phun máu, Kỷ Thường Viễn mới phản ứng lại, ôm vai ngồi xổm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Kiếm khí của người đàn ông tóc bạc quá nhanh, cũng quá sắc bén, sau khi chặt đứt cánh tay của Kỷ Thường Viễn cũng không khiến cho ông ấy cảm thấy đau đớn, cánh tay bị chém cũng không rời khỏi cơ thể ngay.

Kỷ Thường Viễn không hề cảm thấy đau đớn cho đến khi cánh tay bị đứt lìa rơi ra, vết thương phun máu thì mới cảm giác được đau đớn.

Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn của đối phương đáng sợ đến mức nào.

"Anh còn cho rằng tôi không dám giết anh sao?"

Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng hỏi Kỷ Thường Viễn.

"Ông, ông..."

Sắc mặt Kỷ Thường Viễn tái nhợt, tay ôm vết thương, trong mắt tràn đầy sợ hãi, đối phương đã dám chặt đứt một cánh tay của mình thì chắc chắn không quan tâm đến nhà họ Kỷ, hoàn toàn có thể giết chết ông ấy ngay lúc này.

"Vì tình yêu của Giang Vũ dành cho con gái anh và nể tình rằng tương lai anh có thể trở thành bố vợ của Giang Vũ, cho nên hôm nay tôi mới tha cho anh một mạng, chỉ chặt một cánh tay".

Người đàn ông tóc bạc cúi đầu nhìn thoáng qua Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nhưng nhớ kỹ, không phải tôi không dám giết anh, mà là tôi không muốn giết anh. Bằng không, cho dù là Kỷ Chấn Hoa chọc tới tôi thì tôi cũng sẽ giết không nương tay".

"Ông, ông rốt cuộc là ai?"

Nghe thấy tên Kỷ Chấn Hoa, sắc mặt Kỷ Thường Viễn thay đổi lớn, kinh ngạc hỏi: “Ông có quan hệ gì với Giang Vũ?”

Kỷ Chấn Hoa là ông cụ nhà họ Kỷ, Vua Đông Nam danh chấn thiên hạ.

Nghe đối phương nói cho dù ông cụ Kỷ ra mặt thì cũng sẽ bị giết, Kỷ Thường Viễn cuối cùng cũng ý thức được, người đàn ông tóc bạc này có thể là người mà ngay cả nhà họ Kỷ cũng không thể đắc tội.

Lúc này Kỷ Thường Viễn chỉ muốn biết thân phận cụ thể của đối phương và mối quan hệ của ông ta với Giang Vũ.

Tuy rằng sau khi xuất hiện, người đàn ông tóc bạc không hề thể hiện ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với Giang Vũ, nhưng Kỷ Thường Viễn có thể thấy từ lời nói và hành động giết Bạch Hổ cùng chặt đứt cánh tay của ông ấy mà kết luận rằng người đàn ông này có quan hệ không bình thường với Giang Vũ.

"Anh còn không có tư cách biết tôi là ai chứ đừng nói đến quan hệ giữa tôi và Giang Vũ".

"May mắn anh còn có một đứa con gái tốt, nếu không bây giờ anh đã trở thành người chết rồi".

"Việc Giang Vũ có thể ở bên con gái anh chính là một điều may mắn đối với nhà họ Kỷ của các người, anh nên biết trân trọng điều đó đi".

Người đàn ông tóc bạc không hề nể mặt, cảnh cáo nói: "Chỉ có điều nay tôi đã hiện thân thì tôi cũng sẽ cho anh một lời khuyên".

“Nếu Giang Vũ chết trong tay nhà họ Kỷ, tôi sẽ khiến cả nhà họ Kỷ phải chôn cùng".

"Tại sao?"

Kỷ Thường Viễn khó hiểu hét lên, căn cứ theo tư liệu điều tra, Giang Vũ chỉ là một dân đen, sao có thể có cường giả như vậy đến bảo vệ hắn?

Hơn nữa vì sao ông ta lại nói Kỷ Tuyết Tình ở bên cạnh Giang Vũ chính là một điều may mắn đối với nhà họ Kỷ?

"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ điều gì với anh".

"Anh không được nhắc lại chuyện hôm nay với Giang Vũ hay với bất kỳ ai khác, nếu không tôi sẽ giết anh".

Người đàn ông tóc bạc cảnh cáo, không kiên nhẫn xua đuổi: "Bây giờ anh có thể cút rồi!"

Kỷ Thường Viễn mấp máy môi, muốn nói lại thôi, sau đó cầm lấy cánh tay bị chặt đứt, bước ra ngoài mà không quay đầu lại.

Địa vị của người đàn ông tóc bạc cao đến mức Kỷ Thường Viễn thậm chí không dám nghĩ tới việc trả thù hay để lại một lời cay nghiệt nào.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, dù có nói thế nào cũng là vô nghĩa.

Lúc này, ruột gan của Kỷ Thường Viễn quặn lại.

Sớm biết như thế, có đánh chết ông ta cũng sẽ không tới giết Giang Vũ, Bạch Hổ cũng sẽ không chết, mà bản thân ông ấy cũng sẽ không mất một cánh tay.

Nhưng ai có thể ngờ rằng một người bình thường như Giang Vũ lại có thể che giấu nhiều bí mật như vậy?

Có một cường giả siêu cấp đang bảo vệ Giang Vũ, tại sao trước đó anh lại đến nhà họ Triệu ở rể chứ?

Khi Giang Vũ bị vợ cũ cắm sừng và suýt bị đánh chết cũng không có cường giả nào xuất hiện để đứng ra đứng ra bênh vực anh, không phải như vậy hay sao?

Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Kỷ Thường Viễn biết hôm nay tuy mình đã chịu tổn thất lớn nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Đúng như người đàn ông tóc bạc đã nói, người mà Giang Vũ yêu chính là Kỷ Tuyết Tình, cho nên tai họa này về sau có thể sẽ chuyển hóa thành cơ duyên.

Nói tóm lại, Kỷ Thường Viễn không còn muốn giết Giang Vũ nữa, cũng sẽ không ngăn cản Kỷ Tuyết Tình ở bên cạnh Giang Vũ.

Điều duy nhất Kỷ Thường Viễn cảm thấy nghẹn khuất chính là vì đứa con rể Giang Vũ này mà ông ấy đã mất đi một cánh tay, đồng thời còn mất đi một đại tướng là Bạch Hổ, đúng là quá đau đớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK