Lăng Phi Dương đối mặt với sự chế nhạo của Kỷ Thường Viền thì chỉ cử động mỏi, nhưng đã sợ hãi đến mức không thể nói được gì-
“Đó là điều cần thiết!”
Lăng Vân lại tường Kỷ Thường Viền đang thật lòng khen ngợi mình, anh ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “ông Ký, về chuyện cò Kỷ bị bắt cóc, tôi không liên quan, tuy nhiên tôi hứa với ông, nhất định sẽ giúp ông tìm ra hung thủ, báo thù cho cò Kỷ”.
“Vậy thì không cần phiền cậu nữa, bọn bắt cóc đã bị bắt, chúng cũng đã khai báo toàn bộ chân tướng vụ án”.
Kỷ Thường Viền nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Tỏi cũng là vì lời khai của bọn bắt cóc, mới đến nhà họ Lăng để hỏì tội!”
“Ông tuyệt đối đừng nghe theo lời của Lưu Thư Nhất, tỏi không liên quan gì đến chuyện này”.
Nghe nói bọn bắt cóc đã bị bắt, Lăng Vân lập tức hoảng loạn, nghiêm túc chối bỏ quan hệ.
“Ngu xuẩn!”
Giang Vũ không nói gì lắc đầu.
Từ đầu đêh cuối, Kỷ Thường Viền đều không nói rõ Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc con gái mình, chí là tạo áp lực một cách mập mờ.
Chẳng ngờ, Lăng Vân lại không đánh mà khai, chủ động nói đến Lưu Thư Nhất, quá ngu ngốc!
“Xong rồi!”
Lăng Phi Dương tái mặt, hận không thể tát Lãng Vân một bạt tai.
Kỷ Thường Viền thì cười lên, mỉa mai nhìn Lăng Vân: “Tôi chỉ nói kẻ bắt cóc đã bị bắt, nhưng không nói kẻ bắt cóc là ai, vậy cậu biết kẻ bắt cóc là Lưu Thư Nhất từ đâu?”
“Tôi, tôi đoán thôi!”
Lăng Vân cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng biện minh.
“Hừ! Không đánh mà khai, còn muốn chối cãi”.
Kỷ Thường Viền hừ lạnh một tiếng, sát khí ngút trời nói: “Hôm nay dù cậu có nói gì đi nữa, cũng phải chết”.
“Không thế nào!”
Lăng Vân đột nhiên đứng dậy, hung dữ nói: “Là tỏi làm thì sao, ờ đây khỏng phải Kim Lăng mà là Giang Đông, là địa bàn của nhà họ Lăng, mà các người chỉ có ba người, muốn giết tôi, quả thực là nằm mơ!”
“Người đâu, vây bọn họ lại cho tồi!”
Tiếng nói vừa xuống, vệ sĩ trong sân lập tức tiến tới, bao vây đám người Kỷ Thường Viền.
Mặc dù nhà họ Kỷ lớn mạnh, nhưng bọn họ là người của nhà họ Lăng, dù sợ cũng phải thực hiện mệnh lệnh của Lăng Vân.
“Gan dạ lắm!”
Nhìn thấy Lăng Vân đang tỏ ra hung hăng, Kỷ Thường Viễn liên tục gật đầu, cười lạnh nói: “Mặc dù không có bằng chứng nào chứng minh cậu có liên quan đến việc bắt cóc con gái tôi, nhưng việc cậu và đám người của cậu hiện đang cầm vũ khí “bắt giữ” chủ nhà họ Kỷ là bằng chứng rõ ràng, tội đáng chết!”
Ngay khi câu nói vừa dứt, ngoài sân liền vang lên một tiếng máy nổ chói tai.
“Những người bên trong hãy nghe cho
rõ! Lập tức thả ông Kỷ, sau đó buông vũ khí đầu hàng, nếu khồng giết không tha”.
Kèm theo tiếng loa vang vọng, bốn chiếc trực thăng vũ trang chờ đầy quân lính từ các hướng khác nhau nhanh chóng bay đến trên không trung của sân nhà họ Lăng.
Cùng lúc đó, hàng chục chiếc xe bọc thép đã tông thủng bức tường của trang viên nhà họ Lăng từ mọi hướng.
Và rất nhiều binh sĩ trang bị vũ khí tối tán bao vây toàn bộ nhà họ Lăng.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Vũ không khỏi bị chấn động, đặc biệt là khỉ nghe thấy tiếng hỏ hào, chính anh cũng cảm giác như nhà họ Lăng đã bắt cóc Kỷ Thường Viễn vậy.
“Đây là người của cục chỉêh tranh!”
Lăng Vân cung hoàn toàn đờ đần, không ngờ Kỷ Thường Viễn lại dần theo nhiều chiến binh tinh nhuệ như vậy.
Ngay cả máy bay chỉêh đấu và xe bọc thép cũng ra quân, chí dựa vào mười mấy người vệ sĩ của nhà họ Lăng, căn bản không thế đối kháng.
“Anh Kỷ, xỉn tha mạng, tha mạng!”
Lăng Phi Dương là người đầu tiên phản ứng lại, quỳ xuống đất đập đầu liên tục với Kỷ Thường Viên.
“Chẳng phải đẵ bảo là nếu không có bằng chứng, chuyện này bị làm ‘âm ĩ lên tới Long Kỉnh, nhà họ Kỷ cũng không thể làm gì à?”
Kỷ Thường Viền không thèm để ý đến Lăng Phi Dương, nhìn đám vệ sĩ nhà họ Lăng xung quanh, lạnh lùng nhìn Lăng Vân: “Bây giờ nhà họ Lăng cầm vũ khí bắt giữ tôi, tôi tự vệ, diệt nhà họ Lăng, có hợp lý không?”
“Ông, ông đang vu khống tôi”.
“Nghịch tử, câm miệng cho tao, còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”
Lăng Phi Dương giận dữ ngắt lời Lăng Vân, khẩn cầu: “Cầu anh Kỷ nề mặt ông cụ Đổng, cũng như việc con trai tỏi trẻ người non dạ, tha thứ tội lỗi cho nhà họ Lăng”.
“Tất cả mọi thứ đều do bố tôi bảo tôi làm!”
Không đợi Lăng Phi Dương nói xong, Lăng Vân kích động chỉ vào Lăng Phi Dương hô: “Đây không phải là ý của tôi, là bố tôi đã cấu kết với Lưu Thư Nhất bắt cóc Kỷ Tuyết
Tình, muốn ép buộc Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu, sau đó nhà họ Lăng thuận tiện đối phó với Giang Vũ”.
“Mày…”
Lăng Phi Dương không thế tin được nhìn Lăng Vân, dù nằm mơ ỏng ta cũng không ngờ, trong thời điểm sinh tử con trai mình sẽ đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình, quá khốn nạn!
“Bố! Con còn trẻ, con không muốn chết, còn bố đã sống lâu như vậy, đã hướng thụ đủ rồi, đã đủ rồi!”
Lăng Vân hoảng hốt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chỉ cần con còn sống, nhà họ Lăng vẩn còn hy vọng, bố phải lấy đạì cục làm trọng!”
Nghe thấy những lời này, Lăng Phi Dương suýt nữa ngất đi, trong lòng vừa hối hận vừa tức giận.
Nếu biết trước thế này, ban đầu ông ta dạy dỗ Lăng Vân cho đàng hoàng thì cũng không đến nỗỉ rơì vào tình trạng như ngày hôm nay.
“Anh Kỷ, nó nói đúng, tất cả là lồi của tôi, tôi sẵn sàng một mình chịu mọi tội lồi”.
Lăng Phi Dương bất đắc dĩ nhắm mẳt lại,
mặc dù rất tức giận, nhung Lăng Vân dù sao cũng là con trai duy nhất của ông ta, vì đứa con trai này, cho dù chết, ông ta cũng nhận.
“Đụng vào con gái tôi, một mạng của Lăng Phi Dương anh có đủ để tha thứ không?”
Kỷ Thường Viền lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh: “Làm đi! Với tất cả những tên cướp có vũ khí ờ đây, gíểt không tha!”
“Đừng…”
Hai bố con nhà họ Lăng đồng thanh kêu lên, nhưng vừa mới mở miệng, hai viên đạn gần như đồng thời bắn vào đầu bọn họ.
Thế gia họ Lăng ờ Giang Đông cứ như vậy mà bị Kỷ Thường Viễn tiêu diệt khi không có bất kỳ bằng chứng nào.
Tiếp đó, một loạt tiếng súng dày đặc quét qua, tất cả vệ sĩ trong sân của nhà họ Lăng cũng đều bị bắn ngã xuống đất.
Tất cả những gì đang xảy ra trước mắt khiến Giang Vũ vô cùng kinh hãi.
“Đây chính là thực lực và thủ đoạn của nhà họ Kỷ, quá bá đạo, quá khủng khiếp!”
Sắc mặt Giang Vũ trầm trọng nhìn Kỷ
Thường Viền, anh và nhà họ Lăng đối kháng lâu như vậy mà không thể đánh đổ đối phương, Kỷ Thường lại chỉ cần búng tay một cái là đã tiêu diệt hoàn toàn chí trong tích tắc.
Nghĩ đến việc nhà họ Kỷ là mục tiêu mà mình sẽ phải cố gắng đuổi theo trong tương lai, Giang Vũ cảm thấy áp lực võ cùng, thậm chí có chút nghi ngờ, mình có thực sự có thế đạt đến bước đó không?
“Gia chủ, người này chính là người mà cồ chủ thích”.
Khi tất cả mọi người trong nhà họ Lăng đã bị xử lý, một vệ sĩ bước lên hỏi: “Chúng ta phải xử lý hắn ta như thế nào?”
“Giết hắn!”
Kỷ Thường Viền cũng không nhìn Giang Vũ một cái nào, lạnh lùng nói: “Coi như hắn chết trong tay của người nhà họ Lăng đi”.
Nghe được lời này, sắc mặt Giang Vũ thay đoi, không ngờ Kỷ Thường Viền lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả anh cũng phải giết.
“Ầm!”
Kỷ Thường Viển vừa dứt lờỉ, lính bắn tỉa phục kích trong bóng tối không chút do dự
bóp cò súng về phía Giang Vũ.
Anh biết mình không có quyền nói chuyện ớ trước mặt Kỷ Thường Viên, Giang Vũ cũng không muốn nói nhảm, lập tức di chuyến thân thế tránh được viên đạn bắn vào đầu mình.
“Không ngờ cậu cũng có chút bán lĩnh”.
Thấy tay súng bắn tỉa không thể giết được Giang Vũ, ánh mắt của Kỷ Thường Viền lóe lên vẻ lạnh lùng, nói vớì vệ sĩ bên cạnh: “Thanh Long!”
“Thuộc hạ rõ!”
Vệ sĩ được gọì là Thanh Long đáp lại một tiếng, bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Nhóc con đừng phí sức, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Vừa dứt lờỉ, Thanh Long phóng ra một luồng uy áp đáng sợ, trong nháy mắt khiến Giang Vũ bị áp chế đến mức không thế cử đỏnq.