Chương 113: Gốc Thái Tuế trăm năm tuổi
Sau khi Giang Vũ đẩy giá lên mức một trăm triêu tệ, cả khu chợ nguyên liệu thuốc đều sục sôi, dường như tất cả mọi người đều chạy đến để hóng chuyện.
Nếu như là một buổi đấu giá có quy mỏ lớn, giá cả lên đến trăm triệu tệ là chuyện bình thường.
Nhưng bây gìờ chỉ là mua nguyên liệu từ một nhà buôn nhỏ lại đưa ra cái giá trên trời như thế, đúng là điên cuồng quá.
Chớp mắt, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn vào đống nguyên liệu thuốc được bày trên sạp hàng của ông chủ trung niên, đều muốn biết rốt cuộc có bảo vật thì sắp được xuất hiện mới gây ra động tĩnh lớn như thế?
Kỷ Tuyết Tình cũng cảm thấy tò mò, Giang Vũ rốt cuộc đã ngắm được loại nguyên liệu thuốc gì?
“Anh bạn trẻ!”
Đúng vào lúc người thanh niên kia muốn tiếp tục ra giá, một ông lão mặc bộ quần áo thời Đường ở phía sau bước lên trước một
bước, nói bằng giọng uy nghiêm: “Trước mắt của cậu đây chính là cậu chú Kim Táỉ An của nhà họ Kim ở thành phố Ngô, chỉ cần cậu nhường lại vị thuốc này, nhà họ Kim bằng lòng ghi nhớ ân tình này của cậu”.
“Chẳng trách người này lại ngang ngược nhưthế, hóa ra là cậu chủ của nhà họ Kim, một trong ba gia tộc lớn nhất của thành phố Ngô”.
“Xong rồi! Mặc dù không biết cậu chủ còn lại là người nào, nhưng mà ở thành phố Ngô này còn chưa có ai dám không nể mặt nhà họ Kim, có lẽ cuộc đấu giá sẽ tạm dừng ớ đây thôi”.
“Đúng vậy! Mạo phạm nhà họ Kim thì cho dù là cậu chủ kia có tiền cũng sẽ không có mạng mà rời đi”.
“Tôi nhớ ra rồi, ông lẵo kia là cao thú hàng đầu của nhà họ Kim, Kim Chiêm Long, chính là kẻ mạnh tông sư hàng thật giá thật!”
“Bọn họ rốt cuộc là phát hiện ra có đồ gì tốt, lại có thể khiến cho cậu chú nhà họ Kim đích thân ra tay?”
Trong một thoáng, tất cả mọi người đều
cảm thán Kim Tái An bọn họ rốt cuộc đã nhìn trúng bảo bối gì?”
“Tôi chưa từng nghe nóỉ về nhà họ Kim gì, cũng không cần mấy người ghi nhớ ân tình của tôi”.
Giang Vũ lắc lắc đầu, thái độ nghiêm túc nói: “Tôi rất cần đến vị thuốc kia, nếu như các anh chịu nhượng bộ, vậy tôi cũng bằng lòng nợ nhà họ Kim một ân tình”.
“Điên rồi điên rồi, thẳng nhóc này điên rồi!”
“ở thành phố Ngô lại không biết đến nhà họ Kim, hơn nữa còn bảo nhà họ Kim nợ anh ta một ân tình, đúng là ngông cuồng”.
Nghe vậy, đám người đứng vây xung quanh hóng chuyện đều lắc đầu, thậm chí có không ít người bắt đầu dùng ánh mắt thương hại để nhìn Giang Vũ.
Sắc mặt của Kim Táì An và Kim Chiêm Long cũng trờ nén lạnh băng, ở thành phố Ngô này đã lâu lắm rồi không có người nào dám làm nhà họ Kim mất mặt cả.
Đây đã không đơn thuần là vấn đề tranh đoạt nguyên liệu thuốc nữa rồi, buộc phải có
người v& đầu mé trán mới có thế xây dựng được uy tín của nhà họ Kim.
“Thằng nhóc, cậu sẽ phải trả giá đau đớn vì ngôn từ lờì nói của mình”.
Kim Tái An đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh băng, giọng nói đầy vé lạnh lùng: “Cho dù cái giá mà cậu đưa ra cao hơn so với tôì, cũng tuyệt đối không thể mang được gốc Thái Tuế trăm này rời khỏi thành phố Ngô”.
“Thái Tuế trăm năm, ớ đáu vậy?”
Nghe thấy lời này tất cả mọi người đều như phát điên dán mắt lên sạp hàng của người đàn ông trung niên chủ sạp hàng.
Ông chủ trung niên cũng bò dậy, dò từng vị thuốc một đế kiếm tra, nhưng biết làm sao, khả nãng của ông ta có hạn, nhìn không ra được gốc Thái Tuế trăm năm là gốc nào.
Nhưng mà cái giá đã lên đến hơn trăm triệu tệ, ông ta cũng đã thầm mừng đến phát điên rồi.
Mặc kệ đám người ớ xung quanh nhốn nháo bàn tán, Giang Vũ và Kim Tái An đều không hề giải thích chuyện liên quan đến gốc Thái Tuế trăm năm.
“Bây giờ cậu đưa đồ cho tôi, tôi có thể
không truy cứu những chuyện lúc trước”.
Kim Tái An dùng giọng điệu lạnh lùng uy hiếp: “Nhưng mà nếu như cậu cố ý muốn tranh với tôi, vậy tôi không thể đảm bảo được cậu còn có thể nhìn thấy được mặt trời ngày maí hay không đâu”.
“Đây chính là cái mà anh gọi là thực lực à?”
Giang Vũ bật cười khinh thường, châm chọc: “Trước đó anh nói người nào trả giá cao thì sẽ là của người đó, còn muốn đế tôi thấy được thực lực thực sự, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi!”
“Cậu muốn chết!”
Nhìn thấy Giang Vũ không nể mặt gì như thế, gương mặt Kim Tái An sa sầm: “Đừng tướng có tiền thì muốn hống hách thế nào cũng được, ở đây là thành phố Ngô…”.
“ít nói nhảm đi, anh rốt cuộc còn muốn gọi giá nữa hay không?”, Giang Vũ mất kiên nhẫn ngắt ngang lời Kim Tái An.
“Cậu chủ, mua nguyên liệu thuốc từ tiếu thương không nẳm trong các khoản thanh toán của gia tộc, buộc phải thanh toán bằng tiền cá nhân của cậu”.
Kim Chiêm Long nói nhỏ bên tai Kim Tái An: “Xem ra thằng nhóc này có tiềm lực tài chính không nhỏ, nếu như cứ cạnh tranh như vậy, cho dù cậu có thể lấy được gốc Thái Tuế trăm năm kia thì cũng phải trả một cái giá khỏng nhỏ”.
“Hay là tạm thời bỏ đi, chúng ta tính kế lâu dài”.
Kim Tái An gật đầu, hung tợn liếc mắt lườm Giang Vũ: “Hy vọng cậu còn mạng mà rời khỏi thành phố Ngô”.
Bỏ lại một câu đe dọa, sắc mặt Kim Tái An xanh mét xoay người rời đì, trong đáy mắt có sát ý cuộn trào, rõ ràng anh ta sẽ không để yên cho mọi chuyện trôi qua.
Kim Tái An mặc dù đã rời đi, nhung sự nhiệt tình của quần chúng vẫn không hề giảm, mặc dù mọi người đều biết trước mắt người dám chống đối với nhà họ Kim này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, nhưng bọn họ đều muốn biết gốc Tái Tuế trăm năm kìa rốt cuộc có bộ dạng gì?
“Ông chủ, cho tôi số tài khoản, tồi chuyến tiền cho ông”.
Giang Vũ CƯỜI híp mắt nhìn ông chủ trung niên.
“Tiên sinh, anh có chắc là ớ chồ tôi có gốc Thái Tuế trăm năm không?”
Ông chủ trung niên không trả lời ngay mà dùng giọng hiếu kỳ hỏi lại.
Thái Tuế hay cờn gọi là Nhục Linh Chi, chính là một nguyên liệu thuốc còn quý giá hơn nhiều so với Linh Chỉ, dựa theo độ thuần và năm tuổi đế tính được giá cả của nó, năm tuổi càng cao thì giá càng cao.
Nếu như thực sự là Thái Tuế trăm năm, lại thêm độ thuần đạt chuẩn, vậy thì cái giá một trăm triệu tệ có lẽ còn hơi thấp.
“Ông hỏi nhiều như vậy làm gì, không phải là lại muốn hối hận rồi chứ?”
Kỷ Tuyết Tinh bất mãn nhìn ông chủ trung niên, cô vô cùng ghét những loại người thích nuốt lời.
“Không có, tôi chỉ là..”, ông chủ cửa hàng xấu hố định giải thích.
“Cái gọi là thất phu vô tội, ngọc Hoài Bích có tội, tỏi vốn còn định dùng một cáỉ giá hợp lý để mua lại gốc Thái Tuế trăm năm này”.
Giang Vũ cười híp mắt ngắt ngang lời ông chủ, nhắc nhở: “Không ngờ đến lại có
người xen vào làm loạn, nhưng mà con người tôi trọng chữ tín, nếu đã đưa ra cái gia một trăm triệu tệ, vậy thì sẽ không lừa gạt ông”.
“Nhưng nếu như vừa rồi người đấu giá thắng là Kim Tái An, ông cảm thấy anh ta sẽ ngoan ngoãn đưa tiền cho ỏng sao?”
Nghe vậy, sắc mặt ông chủ sạp hàng thoáng thay đổi, với thực lực của nhà họ Kim và phong cách hành sự của Kim Tái An, có đến trăm phần trăm là sẽ trắng trợn cướp bóc, đâu ra chịu ngoan ngoãn trả tiền chứ?
“Bây giờ tin tức về gốc Thái Tuế này đã truyền ra, nếu như ỏng còn muốn chờ giá cao mới bán, vậy thì e là còn chưa kịp chờ đến lúc tìm được người mua, ông đã gặp phải tai họa rồi”.
Giang Vũ tiếp tục nhắc nhờ: “Cho dù là bây giờ, sau khỉ ông nhận được tiền của tôi, cũng phải lập tức trốn khỏi thành phố Ngô này ngay, nếu không cũng sẽ gặp phải tai họa sát thân”.
“Tiên sinh không cần nói nữa, số tài khoản của tôi đáy, nguyên lỉệu thuốc đều là của anh hết”.
Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ông chủ sạp hàng không nói thêm gì
nữa, ngoan ngoãn đưa số tài khoản cho Giang Vũ.
Sau khi nhận được tin nhắn báo tiền về tài khoản, ông chủ sạp hàng bỏ luôn cả cửa hàng mà quyết đoán xoay người rời đi.
Do phần lớn mọi người đều đang chờ đợi Giang Vũ tiết lộ đâu là gốc Thái Tuế trăm năm thực sự, nên cũng không có ai chú ý đến ông chủ sạp hàng nữa, nếu không chắc chắn sẽ có người thấy tiền mà nảy sinh ý đồ xấu với ông ta.
“Đại công cáo thành, hôm nay thu hoạch thật là phong phú!”
Đối với ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, Giang Vũ chỉ bật cười sảng khoái, ngay sau đó gói hết mấy chục gốc dược thảo lại, rồi kéo Kỷ Tuyết Tinh rời khỏi khu chợ.
Mãi đến lúc sau cùng, Giang Vũ cũng khỏng hề đê lộ cho tất cả đám người kia biết đâu là gốc Thái Tuế thực sự, làm cho không ít người thất vọng chửi um lên.
Sau khi lên xe.
Giang Vũ phấn khích lấy ra một vật thể trông như bãi phân trâu, nói: “Có được thứ này, mình chắc chắn là có thể đột phá được
đến cảnh giới tông sư, cách mức độ mà có thể khiến cho nhà họ Kỷ chấp nhận anh lại gần thêm một bước nữa rồi!”
“Đây chính là Thái Tuế trăm năm?”
Kỷ Tuyết Tinh vừa lái xe vừa dùng ánh mắt tò mò nhìn vào vật bên trong tay của Giang Vũ.
“Đúng! Đầu tiên là anh đã ngửi được mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ vật này, sau đó khi cảm nhận kỹ hơn thì mới chắc chắn đây chính là một gốc Thái Tuế trăm năm”.
Giang Vũ gật đầu, cảm khái nói: “Chỉ là không ngờ đến haỉ người kia của nhà họ Kim cũng phát hiện ra vật này không tầm thường, suýt chút nữa là bị bọn họ cướp mất rồi”.
“Nhà họ Kim có thể trờ thành một gia tộc lớn trong thành phố của các loại dược liệu này, đương nhiên sẽ không thiếu những cao thủ có mắt nhìn tinh tường”.
Kỷ Tuyết Tình cười dửng dưng, sau khi liếc mắt nhìn lên gương chiếu hậu thì nói bằng giọng đầy thâm ý: “Xem ra Kim Tái An không dự định buông tha cho chúng ta!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK