Tuyết Tình, đừng tức giận, ông làm điều này chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi”.
Biết Kỷ Tuyết Tình thật sự tức giận, ông Đổng quay người nhìn về phía bóng lưng Kỷ Tuyết Tình, giải thích:
“Thân phận của con không tầm thường, không chỉ có vô số thanh niên ưu tú của sáu tỉnh Đông Nam nhớ thương có, mà ngay ở ở thủ đô Long Kinh cũng có vô số thanh niên trong các gia tộc lớn muốn theo đuổi con”.
“Chắc là con cũng biết thủ đoạn của mấy người ở thủ đô Long Kỉnh hơn ông đến mức nào. Nếu như ngay cả Hàn Linh, một đứa con vô thừa nhận của nhà họ Hàn, mà Giang Vũ cũng không thể đối phó được, thì tương lai thứ chờ đợi nó chỉ có cái chết mà thôi!”
“Đừng lấy cớ là muốn tốt cho con, chỉ cần có con ở đâu thì trước khi Giang Vũ phát triền, anh ấy sẽ không đối mặt với những kẻ thù không thể địch lại đó!”
Kỷ Tuyết Tình đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn ông Đổng nói: “Đừng tưởng rằng con không biết ông đang nghĩ gì!”
“Gia chủ nhà họ Lăng ở Giang đông từng là
vệ sĩ của ông, ông luôn muốn tác hợp con và con trai của ông ta, Lăng Vân!”
“Nếu như hôm nay ông đưa Lăng Vân đến đây để cạnh tranh công bằng với Giang Vũ thì con cũng sẽ không có ý kiến”.
“Nhưng Hàn Linh là ai?”
“Đó chính là ma nữ nhà họ Hàn. Cô ta đã tiêu diệt rất nhiều người của các đại gia tộc trong thủ đô Long Kinh, ông đưa cô ta đến gặp Giang Vũ chỉ vì muốn mượn dao giết người!”
“Nếu ngay cả dao của Hàn Linh mà Giang Vũ cũng không đối phó được thì nó đáng chết!”
Đối mặt với lời buộc tội của Kỷ Tuyết Tình, ông Đống cũng không hề phủ nhận, ông ấy đứng thẳng, lạnh lùng nói: “Hàn Linh tuy mang tiếng xấu nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Hàn, cô ta yếu hơn những người khác trong gia tộc rất nhiều”.
“Nếu ngay cả cô ta mà Giang Vũ cũng không đối phó được thì nó dựa vào cái gì để cưới con?”
“Ông…”
“Tuyết Tình, con nói đúng, đúng là ông có tâm ý riêng, muốn tác hợp cho con và Lăng
Vân”.
“Còn đối với Giang Vũ, ông phải cân nhắc đến tương lai của hai đứa sẽ khiến cho ông lo lâng”.
Ông Đổng không cho Kỷ Tuyết Tình cơ hội mở miệng: “Tóm lại một câu, nếu Giang Vũ có thể sống sót trong tay Hàn Linh thì ông sẽ không nói chuyện của hai đứa cho ông nội con biết1′.
“Nhưng nếu như nó ngay cả Hàn Linh cũng không vượt qua được thì con cũng đừng ôm mộng ảo tưởng với nó nữa”.
Kỷ Tuyết Tình nắm chặt tay, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Con vẫn không thay đổi quyết định, nếu như Giang Vũ xảy ra chuyện gì không hay thì cả đời này con cũng sẽ không tha thứ cho ông”.
Mặc dù cô rất tin tưởng Giang Vũ, nhưng Hàn Linh mà anh sắp phải đối mặt lại là một kẻ điên, cho nên cô cảm thấy hy vọng của mình rất mong manh!
“Đừng lo lắng! ông đã có sự sắp xếp từ trước, cho nên tính mạng của Giang Vũ sẽ không bị ảnh hưởng”.
Ông Đổng thản nhiên đáp lại rồi mỉm cười
nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy rằng ông ấy không biết Giang Vũ đã làm cách nào để thuyết phục được đám người Vương Mãn Kim, nhưng đối mặt với Hàn Linh thì tên nhóc đó sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Cho dù tập hợp tất cả thanh niên ưu tú ở Giang Châu lại thì cũng không đủ bản lĩnh đánh một mình Hàn Linh!
Trong viện, Giang Vũ đang cùng ba thanh niên trò chuyện thoải mái, Long Hiểu Hà bị bỏ lại một bên với sắc mặt u ám.
Không lâu sau, Viên Chấn Hoa đột nhiên ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn về phía cửa viện.
Những người khác ngước lên liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc đồ thể thao màu đen đang đi về phía mình, xung quanh là các vệ sĩ.
“Chết tiệt, sao cô ta lại đến đây?”
Vừa nhìn thấy cô gái áo đen thì sắc mặt của Viên Chấn Hoa đã trở nên trắng bệch, hoảng sợ nói.
“Anh Viên, cô gái này là aỉ, sao lại có thể dọa anh sợ như vậy?”, Tê Thiên Minh nghi hoặc hỏi.
Những người khác cũng rất khó hiểu.
Viên Chấn Hoa là thành viên tinh nhuệ của cục chiến tranh, đối mặt với núi đao biển lửa mặt cũng không biến sắc, thế mà lại bị một nữ nhân dọa thành như vậy sao?
“Cô ta, cô ta chính là con gái nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh, Hàn Linh!1′
‘Tại sao người của gia tộc lớn ở thủ đô Long Kinh lại chạy đến Giang Châu chúng ta?”
Vương Mãn Kim kỉnh ngạc nhìn cô gái áo đen: “Nói như vậy thì cô gái này có thân phận cùng địa vị không thua kém gì cô Kỷ”.
“Nhảm nhí! Hai người không thể so sánh được. Cô Kỷ là tiều công chúa được nhà họ Kỷ yêu thương nhất, trong khỉ đó Hàn Lỉnh chỉ là một kẻ điên bị nhà họ Hàn bỏ rơi”.
“Nhưng Hàn Linh đáng sợ hơn cô Kỷ rất nhiều, bản thân cô ta là một cao thủ võ đạo. Trước đây thì thực lực của cô ta đã đạt đến cảnh giới Nội Kình trung kỳ đại thành, bây giờ chỉ e rằng đã đạt đến cảnh giới Nội Kình hậu kỳ!”
Giọng Viên Chấn Hoa run run, anh ta giới thiệu: “Nghe nói từ nhỏ cô ta đã không nghe lời aỉ, ởthủ đô Long Kinh đã gây họa khắp nơi, thậm chí có rất nhiều người của nhà họ Hàn bị cô ta đánh trọng thương. Vì vậy nên nhà họ Hàn
đã đưa cô ta đến cục chiến tranh để huấn luyện”.
“Nhưng người đàn bà điên này không hề có ý thức kỷ luật rất nhiều đồng đội và cấp trên đêu đã bị cô ta đánh trọng thương”.
“Tôi từng tham gia trận chiến biên giới với cục chiến tranh, tận mắt chứng kiến người phụ nữ này hành hạ mấy trăm tù bỉnh đến chết”.
“Lúc đó, chỉ huy của tôi đã ra tay ngăn chặn hành vi trái pháp luật của cô ta nên đã bị cô ta đánh gãy một chân”.
“Bây giờ cò ta vẫn còn là người của cục chiến tranh sao?”
Nghe được những “chiến công hiển hách” của Hàn Lỉnh, Tề Thiên Minh không khỏi có chút hoảng hốt.
“Sau lần đó, nhà họ Hàn đã bỏ ra rất nhiều tiền để ngăn cản chuyện cô ta bị đưa ra tòa án quân sự, nhưng cò ta đã bị cục chiến tranh trục xuất rồi”.
“Ngay cả cục chiến tranh cũng không thể khống chế được cô ta, nhà họ Hàn đã hoàn toàn thất vọng với cô ta, liền tuyên bố không để ý đến chuyện của Hàn Linh nữa, để cô ta tự sinh tự diệt”.
Viên Chấn Hoa lắc đầu, khó hiểu nói: “Nghe nói cô ta đã đỉ tha hương, thoát ly gia tộc để phát triển sự nghiệp riêng, sao lại xuất hiện ở Giang Châu?”
■’Lời anh nói nghe đáng sợ đến mức khiến cho bắp chân tôi bị chuột rút rồi đây này!1’
Vương Mãn Kim xoa xoa đùi, nét mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
Anh ta là một thương nhân, trước đây làm gì đã gặp qua chuyện như vậy đâu!
“Nữ trung hào kiệt, đúng là tấm gương để chúng ta noi theo!”
Long Hiểu Hạ tỏ ra kính sợ khi nhìn thấy Hàn Linh đi về phía mình.
“Người phụ nữ này hỉ nộ vô thường, không vừa ý liền ra tay, các người tuyệt đối đừng gây sự với cò ta!”
Viên Chấn Hoa nghiêm túc cảnh báo, sau đó đứng dậy trước, mỉm cười vẫy tay chào Hàn Lỉnh từ xa.
Vương Mãn Kim, Tề Thiên Minh, Long Hiểu Hạ cũng nhanh chóng đứng dậy, cung kính chờ đợi Hàn Linh đến.
Giang Vũ chỉ liếc nhìn cô ta một cái, không để ý đến cô ta, quay lưng lại tiếp tục uống trà,
không hề cảm thấy căng thẳng như những người khác, anh chưa từng cảm thấy lo lắng trước bất kỳ ai.
Trong thư phòng của biệt thự!
Khoảnh khắc Hàn Linh xuất hiện, Kỷ Tuyết Tình căng thẳng siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Giang Vũ cũng quá kiêu ngạo rồi!”
“Cho dù Hàn Lỉnh không có hung danh thì cô ta cũng là con gái nhà họ Hàn, Giang Vũ tỏ ra kiêu ngạo trước mặt cô ta như vậy là tự mình chuốc lấy rắc rối”.
Ông Đổng nheo mắt cười lạnh nói: “Chắc chắn là trước đó Giang Vũ đã dựa vào thanh danh của con để hù dọa đám người Vương Mãn Kim”.
“Nhưng nếu như nó dám lợi dụng thanh danh của con để khua môi múa mép trước mặt Hàn Lỉnh thì nó nhất định sẽ có kết cục rất thảm”.
Trong viện!
“Các người chính là người mà ông Đổng hẹn tôi đến gặp sao?”
Hàn Linh bộc phát khí thế lấn át người khác bước tới bên bàn, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.
“Xỉn chào cô Hàn, tôi là người của cục chiến tranh Giang Đông…”
Vương Mãn Kim và những người khác ngay lập tức chào hỏỉ Hàn Lỉnh một cách cung kính.
“Cô Hàn, tôi là Long Hiểu Hạ, tôi là fan trung thành của cô, tôi rất ngưỡng mộ cô”.
Long Hiểu Hạ xun xoe lấy lòng Hàn Linh.
“Tôi đã từng nghe qua tên của các người, đêu là những thanh niên ưu tú của Giang Châu”.
Hàn Linh không thể hiện thái độ gì, chỉ gật đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào Giang Vũ đang ngồi quay lưng ra ngoài: “Anh ta là ai?”
“Anh Giang, mau chào cô Hàn đi!”
Nhìn thấy Giang Vũ phớt lờ Hàn Linh, Vương Mãn Kim và ba người còn lại lo lắng nhắc nhở anh.
“Một gã ăn bám cô Kỷ như anh, được gặp cô Hàn mà còn không mau đứng dậy cung kính chào hỏi người ta đi?”
Long Hiểu Hạ lập tức nhảy tới trước mặt
Giang Vũ, chỉ vào mũi anh mắng ầm lên.
Lúc trước thấy những người khác đứng về phía Giang Vũ, cô ta cảm thấy rất tức giận, bây giờ cuối cùng đã xuất hiện một người có thể trấn áp tất cả.
Giang Vũ đúng là không biết thức thời, cho nên cô ta tất nhiên phải biểu hiện tốt một chút.
“Cô Hàn!”
Giang Vũ vẫn ngồi trên ghế, quay đầu thản nhiên nhìn Hàn Linh nói: “Cô chắc chắn muốn tôi chào cô chứ?”