Đối mặt với nắm đấm của Kim Dũng, Hoàng Long không ngừng hộc máu.
Nhưng cho dù ngực bị đánh lõm, xương sườn bị gãy thì Hoàng Long vẫn cắn răng, không dám kêu la một tiếng.
Khi Hoàng Long bị đánh đến mức phải quỳ trên mặt đất, Kim Dũng liền tung ra một cước đá vào mặt ông ta, khiến cho ông ta không đứng dậy nổi nữa: "Không phải là ông cứng rắn lắm hay sao, đứng lên nữa đi?"
"Cậu chủ, mọi việc đã xong xuôi rồi".
Sau khi xác nhận Hoàng Long không thể đứng dậy nổi, Kim Dũng cung kính xoay người, ý bảo Kim Tái An có thể tiến vào trong sân.
"Chó gác cổng, ông trung thành với Giang Vũ như vậy, thế mà ông bị đánh thảm cũng không thấy hắn ra tay cứu ông, thật đáng thương!"
Khi đi ngang qua Hoàng Long, Kim Tái An mỉa mai nói, sau đó đi về phía cửa biệt thự, nhưng chân đột nhiên bị kéo xuống.
Hoàng Long đã ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vẫn ôm lấy chân của Kim Tái An, nói một câu không rõ ràng: "Chỉ cần tôi chưa chết thì cậu đừng mơ tưởng có thể quấy rầy cậu chủ nhà tôi".
Trước đó, Giang Vũ đã đúng khi nói rằng Hoàng Long là người duy nhất xung quanh anh mà anh có thể tin tưởng tuyệt đối, bởi vì không có ai trung thành với anh hơn Hoàng Long.
"Con mẹ nó ông đúng là chán sống, dám làm bẩn quần áo của tôi!"
Kim Tái An vô cùng tức giận, liền muốn đấm vào đầu Hoàng Long.
Đừng nói là bản thân đã bị trọng thương, cho dù Hoàng Long đang ở trạng thái tốt nhất thì cũng sẽ bị một đấm này đánh chết.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Ngay sau đó, từ trong biệt thự có một ảo ảnh lướt ra ngoài, bế Hoàng Long ra khỏi phạm vi nắm đấm của Kim Tái An.
"Hoàng Long, ông thế nào rồi, ông không sao chứ?"
Giang Vũ đặt Hoàng Long ở trên bậc thang trước cửa, quan tâm kiểm tra thân thể của ông ta.
"Cậu chủ, Hoàng Long bất tài, tôi…!"
Hoàng Long suy yếu muốn xin lỗi, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu.
"Đừng nói nữa, may là có ông, nếu không lần đột phá này của tôi đã bị người ta phá hoại rồi".
Giang Vũ lập tức thi triển Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ để khống chế vết thương của Hoàng Long, đồng thời ngẩng đầu lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Tái An: "Cậu Kim, người không mời mà đến còn dám đánh người của tôi thành như vậy, đúng là quá đáng!"
Sau khi dùng Phá Linh Đan, Giang Vũ tu luyện một đêm, vừa mới mới thành công đột phá đến luyện khí cấp bảy.
Bởi vì tu luyện không phân tâm, hơn nữa đang ở thời khắc đột phá mấu chốt, cho nên Giang Vũ không cảm ứng được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may có Hoàng Long ngăn cản, bằng không một khi Kim Tái An xông vào thì lần đột phá này của Giang Vũ liền thất bại.
"Con chó gác cổng này dám ngăn cản cậu chủ nhà tôi, chưa bị tôi giết đã là thủ hạ lưu tình rồi".
Không đợi Kim Tái An mở miệng, Kim Dũng đã khinh thường đáp lại.
"Là anh đã đánh ông ấy thành như vậy sao?"
Giang Vũ nheo mắt, vừa giúp Hoàng Long chữa thương, vừa lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Dũng.
"Là tôi bảo anh ta đánh đó, sao nào?"
Kim Tái An đứng trước mặt Kim Dũng, khiêu khích nhìn Giang Vũ
"Cậu Kim oai phong như vậy, sao lúc trước lại quỳ xuống nhận sai trước mặt chúng tôi nhỉ?", Giang Vũ chế nhạo nhìn về phía Kim Tái An nói.
"Bớt nói nhảm đi!"
Bị Giang Vũ nhắc tới chuyện mất mặt trước đó, sắc mặt Kim Tái An liền trở nên lạnh lẽo: "Lần này tôi đến đây để lấy lại cây Thái Tuế trăm năm, biết thức thời liền ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không…"
"Cây Thái Tuế đó đã bị tôi ăn rồi, trả thế nào được nữa?", Giang Vũ không kiên nhẫn ngắt lời Kim Tái An.
"Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi Giang Châu, cậu còn dám kiêu ngạo như vậy, thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu sao?", trong mắt Kim Tái An lóe ra tia sắt lạnh.
"Nếu như anh có bản lĩnh thì cứ tới đi, tôi tiếp!", Giang Vũ không khách khí đáp lại.
"Không có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa mà vẫn dám mạnh miệng như vậy".