Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Lưu Nhã Hiên: “Cái loại hotgirl mạng đã qua dao kéo, không có tiền đồ như cô vẫn không thể lọt vào mắt của tôi được”.
“Khốn nạn, cô nói ai đã qua dao kéo?”
Lưu Nhã Hiên giống như bị giẫm phải đuôi, phẫn nộ gào lên: “Tôi là người đẹp tự nhiên, có tin tôi kiện cô tội phỉ báng không?”
“Bạn gái tôi không phỉ báng cô”.
Giang Vũ khinh miệt nhìn Lưu Nhã Hiên: “Cô từng mở khóe mắt, nâng mũi, gọt xương gò má, còn từng tiêm axit hydrouric, cô dám báo cảnh sát để giám định không?”
“Anh, anh…”
Sắc mặt Lưu Nhã Hiên âm trầm, lại không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì những điều mà Giang Vũ nói đều là sự thật.
“Tôi lười giải thích với đám thấp kém như các người”.
Lưu Nhã Hiên ép bản thân mình tỉnh táo lại, kiêu ngạo nói: “Tóm lại, hôm nay nơi này đã bị tôi trưng dụng, các người muốn ngồi vòng quay mặt trời thì hôm khác lại đến!”
“Nếu cô có giấy phép trưng dụng, tôi đồng ý phối hợp với quyết sách của bên nhà thầu”.
Kỷ Tuyết Tình mặt không cảm xúc nói: “Nhưng nếu cô không có giấy phép trưng dụng, vậy thì hôm nay tôi không thể không ngồi”.
“Tôi thấy cô chán sống rồi, lại dám đối đầu với tôi”.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp hơn mình, Lưu Nhã Hiên chỉ vào Kỷ Tuyết Tình, ghen tị mắng: “Có tin tôi xé nát mặt cô ra hay không”.
Đối mặt với hành động vô lễ của Lưu Nhã Hiên, Kỷ Tuyết Tình nắm lấy ngón tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Dám nói năng lỗ mãng với tôi, còn dùng ngón tay chỉ vào tôi, vậy thì cô chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt”.
“Cô, cô muốn làm gì?”
Sắc mặt Lưu Nhã Hiên khẽ thay đổi, giận dữ hét lên: “Tôi quen biết rất nhiều đại lão, nếu cô dám động đến tôi... A!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kỷ Tuyết Tình dùng sức bẻ một cái.
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lưu Nhã Hiên vang vọng khắp nơi.
“Con tiện tỳ, là ai cho cô cái dũng khí đó, dám kiêu ngạo trước mặt tôi!”
Sau khi bẻ gãy ngón tay của Lưu Nhã Hiên, Kỷ Tuyết Tình vung tay lên tát một cái vào mặt cô ta, trực tiếp đánh cho cô ta ngã xuống đất..
“A, tay của tôi…”
Lưu Nhã Hiên ngã trên mặt đất, ôm ngón tay, vừa kêu gào thảm thiết, vừa hét lớn: “Lưu Hạo, tất cả cùng xông lên đi, giết đôi nam nữ chó má này cho tôi”.
“Khốn nạn, dám làm chị của tôi bị thương, tôi liều mạng với cô”.
Nhìn thấy Lưu Nhã Hiên bị thương, Lưu Hạo giận không kiềm được, nhưng gã không dám động thủ với Giang Vũ, chỉ có thể xông về phía Kỷ Tuyết Tình, kết quả......
Giang Vũ trước tiên chắn ở trước người Kỷ Tuyết Tình, nắm chặt răng cửa của gã: “Anh vẫn không nhớ đời cơ à!”
“Đừng, đừng mà…A!”
Lưu Hạo hoảng sợ đến trừng to mắt, chiếc răng cửa này hôm qua gã mới trồng lại, nếu là lại bị bẻ, vậy thì sau này sẽ không chỉnh lại được nữa.
Không để ý tới Lưu Hạo đang cầu xin, Giang Vũ mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp nhổ hai chiếc răng cửa vừa mới trồng lại còn mang theo phần lợi kia.
Những tên vệ sĩ khác thấy thế, tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng đều kiên trì xông lên, kết quả tất cả đều bị Giang Vũ đánh ngã xuống đất.
“Các người xong đời rồi!”
Thấy em trai và vệ sĩ đều bị đánh gục, Lưu Nhã Hiên lấy điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hôm nay tôi không giết chết các người, tôi sẽ không mang họ Lưu”.
“Đây là đang chuẩn bị gọi thêm người sao?”
Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Lưu Nhã Hiên, khí phách nói: “Tôi cho cô một cơ hội, cô cứ việc gọi tất cả những người mà cô có thể tìm tới”.
“Tôi muốn xem xem, ai có thể làm gì được tôi? “
“Chúng ta đi ngồi vòng quay mặt trời”.
Lời vừa dứt, Kỷ Tuyết Tình bèn kéo Giang Vũ lên vòng quay mặt trời.