“Ông, ông Lữ, không phải ông nói Giang Vũ ắt sẽ thua à?”
Nhìn thấy Kim Tái An bị đánh rớt xuống nước, Hoắc Tú Tú đờ đẫn nhìn về phía ông Lữ.
“Sao có thể như vậy được?”
Ông Lữ cũng kinh hãi không kém, bàn tay vuốt râu cũng lỡ kéo rụng một đám, sau đó điên cuồng giụi mắt nói: “Một nội kình đại sư sao có thể một đấm đánh bay kẻ mạnh Tông sư, điều này không hợp với lẽ thường!”
Nhìn thấy ông Lữ ngạc nhiên như thế, Hoắc Tú Tú nhíu chặt lông mày liếc mắt nhìn vào miếng ngọc bội vỡ làm hai mảnh trong tay, lầm bầm nói: “Có lẽ ông nội đã đúng!”
“Vừa, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Ngô Tuyết Tình đừng ở trên cầu ngơ ngác nhìn về phía lôi đài.
“Tuyết Tình, anh rể cậu lại lợi hại như vậy sao, thế mà cậu nói anh ấy là kẻ vô dụng?”
Hai mắt Tôn Lệ Lệ phát sáng lập lòe nhìn chẳm chẳm vào Giang Vũ đang đứng thẳng tắp trên sàn đấu.
“Không thể nào!”
Ngô Tuyết Tình cử động cánh môi, nói bằng giọng không dứt khoát: “Trong ba năm Giang Vũ kết hôn với chị họ tôi, anh ấy chẳng khác gì một kẻ vô dụng, nếu không chị họ tôi đã không thể đối xử tệ với anh ấy như thế...”.
“Trong ti vi có rất nhiều phú nhị đại hoặc người vô cùng lợi hại gì đó giả bộ đóng giả làm người bình thường, lấy đó để kiểm chứng lòng chân thành của một nửa còn lại”.
Tôn Lệ Lệ không dám chắc lắm mà suy đoán: “Giang Vũ lúc trước rất có khả năng chỉ là đang kiểm chứng chị họ cậu, kết quả chị họ cậu lại đối xử với anh ấy tệ như vậy, anh ấy mới ly hôn, sau đó khôi phục lại thân phận thực sự của mình, chắc chắn là như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ Giang Vũ lúc trước thực sự giả bộ nghèo để kiểm chứng chị họ?”
Nghe Tôn Lệ Lệ nói, Ngô Tuyết Tình cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Sắc mặt của anh em nhà họ Ngô trở nên quái dị nhìn vào hai cô gái, trí tưởng tượng của người phụ nữ này đúng là xa thật!
“Cậu chủ Kim, giờ đã rơi vào trong nước rồi, có phải nghĩa là trận đấu này tôi đã dành chiến thắng không!”
Giang Vũ đứng trên sàn đấu, giọng đầy thâm ý nhìn vào Kim Tái An đang bì bõm trong hồ.
“Tôi chỉ là hơi lơ là mới bị cậu tranh thủ đánh trúng, tôi còn chưa thua đâu!”
Kim Tái An bò lên sàn đấu, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Chúng ta tỷ võ quyết đấu, không phải là thi đấu lôi đài, không hề có chuyện rơi ra khỏi lôi đài là thua”.
“Thế nào cũng được, tôi nếu đã có thể đánh cho anh rơi xuống nước, vậy thì sẽ có thể hoàn toàn đánh bại anh”.
Giang Vũ tỏ vẻ chẳng quan tâm nhún vai.
“Nếu cậu đã có thể đánh vỡ được cương khí hộ thể của tôi”.
Kim Tái An mặc kệ hình tượng chật vật của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Vũ hỏi: “Bây giờ tu vi của cậu rốt cuộc là gì?”
Kim Tái An đã nghĩ qua vô số cảnh tượng quyết đấu với Giang Vũ, cũng đã nghĩ xong cách ứng phó với những chiêu thức cùng trận pháp tấn công của Giang Vũ, Nhưng anh ta lại chưa từng nghĩ đến việc chiến đấu trực diện với Giang Vũ lại khiến mình thua thiệt.
“Anh đoán xem!”
Đối mặt với câu hỏi của Kim Tái An, Giang Vũ không trả lời trực tiếp.
Luận về tu vi võ đạo, Giang Vũ tuyệt đối chưa đạt đến cảnh giới Tông sư, nhưng luận về sức chiến đấu thực chiến, anh ấy đã có thể không phân cao thấp với Ngô Khai Sơn rồi, đúng là khó mà có thể trả lời được câu hỏi của Kim Tái An.
“Tôi đoán cái ông nội câu!”
Kim Tái An chửi một câu, phẫn nộ vung nắm đấm về phía đầu của Giang Vũ: “Cho dù hôm nay cậu thực sự che giấu sức mạnh, bổn thiếu gia đây hôm nay cũng phải đánh cho cậu bò ra đất”.
“Nói hay lắm, đáng tiếc anh không có bản lĩnh đ”".
Giang Vũ lần này không hề né tránh, lui lại nửa bước sau đó lấy đà dồn sức đấm mạnh một đấm về phía trước.