Chương 94: Một kiếm Thanh Phong phá ngang trời
“Anh củng không biết cậu ta là ai, nhưng…”.
Đối diện với câu hỏi cúa em trai mình, Ngô Khai Thiên khẽ cứ động cánh môi, nhấc bàn tay phái về phía Ngò Khai Son: “Em trai à, cậu có biết ngón út này của anh vì sao mà bị mất không?”
“Em nghe nói là mười nàm ừước anh mạo phạm một người mà anh không nên đụng vào, sư phụ đích thân chặt ngón út cùa anh đế trừng phạt”.
Ngô Khai Son trá lời bâng giọng không chắc chăn.
“Đó chì là vì sư môn muốn giư lại sĩ diện cho anh, nên mới nói ra ngoài là nhưvậy”.
Ngô Khai Thiên lác đáu, nghiến ráng nói: “Sự thật là, mười nàm trước, anh ỏ trên đỉnh Thái Son gặp được một đứa trè mới mười tuổi”.
“Khi đó nhìn nó có nhiêu linh lực, anh liền mù quáng muốn đi lèn trẻu chọc nó, kết quá nó lại là một tên biến thái có thực lực vò cùng mạnh, suýt chút nứa đá đánh chết anh”.
“Khòng phái chứ!”
Ngô Khai Son giật mình kinh ngạc trợn to hai mất khó tin nói: “Anh hai, mười năm trước anh đã đột phá được cành giói tòng SƯ rồi, mà đến cà một đứa bé mười tuối cũng không đánh lại được?”
“Mặc dù khó mà tin được, nhưng quầ thực là nhu thế”.
Ngô Khái Son than thớ, sọ hãi nói: “Khi đó đứa bé kia cỏ sức mạnh vượt xa sức tướng tượng cúa chúng ta, anh không hề có một chút sức lực phẩn kháng nào trong tay nó!”
“Cái… sau đỏ thì sao!”
Ngò Khai Thiên khòng nhịn được nuốt nước bọt, một đứa tré mười tuổi lại cỏ thế đánh cho kẻ mạnh tòng sư không thế đánh trà lại được, mười nẳm tròi qua rồi, vậy đứa trè kia có lé đá trở nèn đáng sợ lãm rồi.
“Sau đó anh mới đi mách vởi sư phụ, muốn báo trướng bối cũa sư mòn đi qua đòi lại công bảng cho anh, kết quà…”.
Ngò Khai Thiên vé mặt bi thâm nhám mát lại: “Mấy vị trưởng bối cúa tông môn nghe xong miêu tá cúa anh về thàng nhóc đó, thì lần lượt ra tay, lại đánh cho anh mất nứa cái mạng, sư tõ còn chuấn bị xử tứ anh để đền tội với đối phương”.
“Anh bị đánh rồi, SƯ tố không nhùng không đi đòi lại còng báng cho anh mà còn muôn giết anh, đế đền tội cho đối phương?”
Nghe đến đây, Ngò Khai Son ngây ngẩn cả người, ngay sau đó phàn ứng lại: “Như vậy xem ra, đứa trẻ kia không chỉ có thực lực rất mạnh, mà sau lưng nó còn có một chó dựa mạnh đến mức khiến cà tòng mòn phái sợ hãi”.
“Nó, nó rốt cuộc là ai?”
“Không có ai nó cho anh biết, đứa tré kia rốt cuộc là ai, anh thậm chí còn chắng biết được tên cúa nó, nhưng đến trưởng bối trong SƯ mòn cùng không biết thân phận cụ thể của đối phương”.
Ngô Khai Thiên lầc đầu, nói băng giọng đây kiêng dè: “Cuối cùng còn phái đẽ sư phụ ra mặt, đích thân chặt đứt một ngón tay của anh, mới có thế gạt được suy nghĩ muốn giết anh cúa sư tỏ”.
“Anh năm đó cũng vô cùng khó hiếu, mà sư phụ chí nói cho anh một câu”.
■’Câu gì?”
“Người trên đinh, ngạo thế gian, một kiếm Thanh Phong phá ngang trời!”
“Mẹ kiếp! Đưa trẻ kia có lién quan đến kiếm thần Thanh Phong trong truyền thuyết!”
Nghe thấy càu này, vê mặt Ngô Khai Sơn biến sâc, lầm bầm: “Chẳng trách sư mòn muốn giết anh đế tạ tội, nếu như đứa trê kia thực sự có liên quan đến kiến thần Thanh phong, vậy sư mòn đúng là không thể động vào được!”
“Không đúng!”
Ngô Khai Sơn bống nhiên nhíu mày, khó hiếu nói: “Anh hai nói những thứ này, thì có liên quan gì với Giang Vù mà chúng ta cần giết?”
“Cậu vấn chưa hiếu sao?”
Ngô Khai Thiên bực bội liếc nhìn Ngó Khai Sơn, nói băng giọng kiêng dè: “Giang Vú mà chúng ta cần phái giết chính là đúa trẻ năm đỏ mà anh đâ gặp!”
“Không thế nào!”
Ngò Khai Sơn quyết đoán lác đáu, nói bằng giọng kiên định: “Đứa trẻ đó lúc đầu có thế dẻ dàng đánh thăng anh khi đó đá đột phá cảnh giói tòng sư, mười năm qua đi rôi, nó ắt sẽ phái mạnh hơn chứ”.
“Mà Giang Vu chỉ là một nội kình đại sư, sao có thể là đửa trẻ nám đó được?”
“Lúc ban đầu anh cũng chí câm thấy cậu ta nhìn tròng khá quen mầt, dù gì đã qua hon mười nầm rồi, anh cũng không thể nhận ra được cậu ta qua gương mặt”.
Ngô Khai Thiên nói băng giọng chẩc nịch: “Mãi cho đến khi anh nhìn thấy chiếc nhẩn hoa vằn rồng trên tay cậu ta giống hệt với chiếc nhấn trên tay
người ngày trước đá đánh anh, anh mới chác chắn cậu ta chính là đứa trẻ nàm đó”.
■’Gương mặt tương tự, chiếc nhán giông hệt, lại thêm trong tài liệu mà nhà họ Làng cung cấp cho chúng ta, Giang Vu đang trong giai đoạn mất trí nhớ, vậy thì chác chán không thế sai được’”
“Còn nói về tu vi cúa cậu ta bây giờ, có khá năng là bởi vì mất đi trí nhớ nên tạm thời mất đi tu vi”.
“Nhưng mà cậu ta có thế ở thế giới thế tục tu luyện được đến cành giới nội kinh đại sư nhanh nhu vậy trong trạng thãi mất đi trí nhớ, đả đú đế nhìn ra được cậu ta biến thái cỡ nào rồi!”
“Lại thêm phía sau lưng cậu ta rất có khả nàng có chó dựa là kiếm thân Thanh Phong, nhân vật như vậy đừng nói là chúng ta, cho dù cà đại tòng sư thậm chí kê mạnh Tién thiên cùng không tréu chọc vào được”.
“Nếu như là thật, vậy nhà họ Kỷ sẽ chầng là cái gì trước mặt cậu ta”.
Ngò Khai Sơn vội gật đầu, nói băng giọng kiêng dè: “Dù gì kiếm thần Thanh Phong là cua thời kỳ chiến tranh, là một kẻ mạnh có thể lấy sức cùa một mình để tiéu diệt cà một quốc gia, người dám động vào cậu ta có khác gì tự đi tìm chết!”
“Cậu bày giờ đá hiểu, anh vì sao phải ra tay ngàn cậu lại rồi chứ!”
Ngô Khai Thiên hít sâu một hơi, nhìn vào cánh tay phái cúa Ngô Khai Sơn mà cám thấy may mần: “Năm đó anh bị đứa bé kia đánh cho một trận, còn chưa làm nó bị thương chút nào, sư môn đã phài chặt một ngón tay của anh để ta tội”.
“Nếu như cậu thực sự làm tốn thương cậu ta,
vậy thì chì có đường chết”.
“Cho dù là bây giờ… đê cho trưởng bối trong sư mòn biết được cú đấm của cậu hất bay chiếc ỏ tò mà cậu ta ngồi, hại cậu ta suýt chết”.
“Anh đoán dù cậu có giữ lại được mạng sống thì ít nhất cùng phải trà giá là một cánh tay”.
“Anh hai, anh phài cứu em”.
Nghe thấy Ngỏ Khai Thiên nói những lời này, Ngô Khai Son thông thiết gào lẻn: “Nhưng là anh bão em đi tấn còng cậu ta, thực sự có chuyện gì xày ra, anh cùng không thế tro mât nhìn em trở thành tàn phế Ị*
“Anh đả ngăn cậu giết cậu ta, đà là đang cứu cậu rồi”.
Ngô Khai Thiên vổ vổ vai Ngô Khai Sơn, an ủi nói: “Còn may là lần này hợp tác với nhà họ Làng, là chuyện riêng, trong sư mòn không ai biết”.
“Vậy chỉ cần chúng ta giư kín miệng không nói, thì sư phụ và mọi người sẽ không biết đến chuyện này, cũng sẽ không trách tội chúng ta”.
“Đúng đúng đúng!”
Ngô Khai Sơn gật đ’âu lia lịa, ngay sau đó khó xử nói: “Nhưng chúng ta chưa thể giết chết mục tiêu, phãi làm thế nào giãi thích cho Lăng Phi Dương?”
“Giải thích cái khỉ gì!”
Ngô Khai Thiên bực bội quát ầm lên: “ông ta lại dám bào chúng ta đi giết tiếu ma đầu kia, có khác gì đầy chúng ta vào hố lửa đâu, chúng ta nên tìm ỏng ta tính số thì có”.
“Đúng, bảy giờ chúng ta đi tìm Lãng Phi Dương tính SỐ”.
Ngô Khai Sơn gật mạnh đầu, sau đó hai người lên xe lái thắng về phía nhà họ Làng.
Trên đường cao tốc!
Giang Vù đang bận bịu xứ lý vết thưong cho nhóm A Báo, còn chưa đợi được cánh sát đến thì Kỷ Tuyết Tình đả đến trước rồi.
“Giang Vù, anh sao rồi?”
Sau khi xuống xe, Ký Tuyết Tình vành mât đò ừng xông đến ừước mặt Giang Vũ đang gãp đạn trên người A Báo ra: ‘Anh có bị thương không?”
“Sao em lại đến đây?”
Giang Vù vói vàng đứng dậy, cám động nhìn Ký Tuyết Tinh: ‘Anh không sao!”
“Cà người anh toàn là máu, sao có thế không sao?”
Nhìn Giang Vù gương mặt đầy máu, hai tay cùng đầy mâu. Kỷ Tuyết Tình không thể kiềm chế được nữa, nước mầt tuôn ào ào: “Anh bị thương ở chỏ nào, bày giờ em đưa anh đi bệnh viện?”
“Đừng khóc, đừng khóc”.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình khóc, Giang Vù bỗng luông cuống chán tay, giái thích nói: ‘Anh thực sự không sao cà, đáy không phái là máu cũa anh, là cúa cậu chủ Tẽ và A Bào bọn họ”.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt!”
Sau khi xác định Giang Vù không bị thương, Kỷ Tuyết Tinh thỏ phào một hơi, ngay sau đỏ liền nối giận: “Nhà họ Láng đáng chết, lại dám thuê ké mạnh tông sư đến đôi phó anh, em nhất định sé không tha cho bọn họ!”
“Sao em biết là nhà họ Lãng mời ké mạnh tông
sư đôì phó anh?”
Giang Vù khó hiếu hỏi Kỷ Tuyết Tinh: “Hai kè mạnh tỏng SƯ kia vì em nên mới từ bó kế hoạch giết anh à?”
“Nếu không phái vì cò chú cũa tôi gọi điện thoại cho Lầng Phi Dương, đàn áp ông ta thắng tay, anh tướng là người ta có thế dé dàng tha cho anh à?”
Không đợi Ký Tuyết Tinh trá lời, Tiếu Viện đã trá lời.
Nghe thấy câu này. Tê Thiên Minh và nhóm người A Báo liền lộ ra biểu cảm quá nhiên là như vây, hai kè mạnh tòng sư kia quã nhiên là bởi vì Kỷ Tuyết Tinh mời buông tha cho Giang Vù.
“Cho dù anh có thể đánh bại được nhà họ Lăng trong chiến tranh thương mại, nhưng người ta lại có khá năng thuê kẻ mạnh tòng SƯ đến giết anh, mà khá nàng của nhà họ Lăng lại chẳng đáng là gì so với nhà họ Ký”.
Tiếu Viện dùng ánh mát trẻu chọc nhìn Giang Vũ, nói băng giọng kiêu ngạo: “Bảy giờ anh hắn nén hiếu được, khoáng cách giửa mình và cò chú cũa tói rồi chú?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK