“Khụ khụ, chúng ta vào trước tìm một vị trí đề ngồi đi!”
Mã Khuông đang mất mặt ho khan một tiếng, gọi hai cô gái rời đi.
“Chờ một chút! Anh không thể đi vào”.
Giang Vũ lạnh lùng nhìn về phía Mã Khuông: “Còn nữa, anh lấy danh tiếng của Cậu Kim giả danh lừa bịp thì tôi chẳng thèm quan tâm”.
“Anh còn dám dùng danh tiếng của tôi đi lừa gạt, vậy đừng trách tôi không khách khí”.
“Họ Mã kia, anh dám dùng danh tiếng của tôi đi giả danh lừa bịp?”
Sắc mặt Kim Tái An lập tức lạnh xuống.
“Tôi không có, tôi nào dám đâu!”
Sắc mặt của Mã Khuông đại biến, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Cút! Loại người như anh không có tư cách xem chúng tôi đấu võ”.
Kim Tái An hét lên một tiếng, lập tức dẫn đám người Hạ Kiến Tài tiến vào Hắc Long Đàm.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Giang Vũ không để ý tới Mã Khuông nữa, gọi đoàn người đi vào trong Hắc Long đàm.
“Anh rể Giang, anh là tỷ phú, tại sao lại chạy đến đấu võ với cậu Kim?”
Tôn Lệ Lệ đi theo bên cạnh Giang Vũ, tò mò hỏi thăm.
“Bởi vì anh ta muốn chết thôi!”
Ngô Tuyết Tình mặt không chút thay đổi nhìn về phía Giang Vũ: “Đừng tưởng rằng anh trở thành tỷ phú là có thể không kiêng nể gì, anh dám đấu võ với Kim Tái An, chính là đang tự tìm đường chết”.
“Cô cũng không có lòng tin vào tôi sao”.
“Người khác không biết lai lịch của anh, tôi còn không rõ sao?”
Ngô Tuyết Tình khinh thường bĩu môi: “Nếu thật sự anh có năng lực, cũng không đến mức sống khổ cực ở chỗ chị họ của tôi như thế”.
“Mới không gặp ba ngày mà phải nhìn bằng ánh mắt khác rồi. Người mà cô quen biết lúc trước, cũng không phải tỷ phú!”
Giang Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, tư tưởng do yếu tố ngoại cảnh của Ngô Tuyết Tình quá mức nghiêm trọng, nhưng mà cũng là chuyện thường tình, dù sao ba năm trước anh sống ở nhà họ Triệu gia quá thảm.
“Tuy rằng tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi là người Ngô Thành, rất rõ nếu Kim Tái An đã dám đấu võ với anh, vậy anh ta không có khả năng thua”.
Ngô Tuyết Tình hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh không muốn chết, thì hãy chạy đi trước khi trận đấu bắt đầu”.
“Cô chắc chắn Kim Tái An mạnh hơn tôi?”
“Đúng vậy!”
Ngô Tuyết Tình kiên định gật đầu: “Bởi vì Kim Tái An tuyệt đối sẽ không quyết đấu với người mạnh hơn anh ta”.
“Anh rể Giang, những điều Tuyết Tình nói là thật”.
Tôn Lệ Lệ lập tức phụ họa nói: “Kim Tái An sẽ chỉ động thủ với những người yếu hơn anh ta”.
“Anh ta chính là tên tiểu nhân bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, gặp phải những người có thực lực mạnh hoặc bối cảnh tốt, anh ta sẽ rất sợ hãi, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm”.
“Những năm nay Kim Tái An đã quyết đấu với mười người, chưa bao giờ thất bại, mà những người đấu võ với anh ta, nhẹ thì tàn tật cả đời, nặng thì tử vong ngay tại chỗ”.
“Sở dĩ có thành tích như vậy, chính là bởi vì Kim Tái An biết chọn đối thủ”.
“Anh ta đã quyết định đấu võ với anh, vậy chứng tỏ anh ta chắc chắn mạnh hơn anh, nếu không anh ta căn bản sẽ không đồng ý quyết đấu với anh”.
“Cái này đúng là giống phong cách của Kim Tái An”.
Nghe thấy lời mà hai cô gái nói, Giang Vũ nhớ tới lúc trước khi Kim Tái An đối mặt với Thanh Long và Kỷ Tuyết Tình, chính là trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, khuôn mặt sợ hãi kinh hồn.
“Nếu đã biết thủ đoạn của Kim Tái An, vậy anh còn không mau chạy đi?”, Ngô Tuyết Tình không kiên nhẫn thúc giục.