Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 901: Vợ bỏ đi, đàn ông phải chịu toàn bộ trách nghiệm

Người đàn ông vẫn từng bước tiến lại gần Lưu Lệ Lệ, mặc dù Lưu Lệ Lệ một mực nắm chắc khẩu súng lục trong tay nhưng cô ấy không bóp cò, điều này không có nghĩa là khả năng dùng súng của Lưu Lệ Lệ không tốt.

Ngược lại, Lưu Lệ Lệ là một trong những người dùng súng giỏi nhất trong quân đội.

Cô ấy biết rất rõ, chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bóp cò?

Người trước mắt rất có thể sẽ chết trong tay cô ấy, bây giờ Lưu Lệ Lệ có thể bắn, nhưng cô ấy không làm như vậy, thay vào đó cô ấy không ngừng khuyên nhủ người đàn ông.

Tuy nhiên, người đàn ông với trái tim tổn thương, đầu óc không được minh mẫn này đã hét lên như một người điên.

Nhìn thấy hắn đột nhiên lao về phía Lưu Lệ Lệ, vào lúc này, một bóng đen đột nhiên từ trên trời lao xuống, đánh mạnh vào người gã đàn ông một cách nặng nề.

Người đến không phải ai khác mà chính là Lý Phong.

Chỉ là hiện tại toàn thân Lý Phong đều được một tầng sương mù màu đen quấn lấy, khó có thể nhìn ra hình dáng của anh.

Sương mù đen này là thứ Lý Phong học được từ Bóng Ma Thời Gian.

Mặc dù Lý Phong có nhiều biện pháp, nhưng màn sương đen dường như dễ dùng hơn một chút.

Lý Phong đá bay người đàn ông lên không trung, trước khi hắn tiếp đất, bóng Lý Phong khẽ lóe lên, anh nhanh chóng xuất hiện ở dưới người đàn ông, dùng tay bóp cổ người đàn ông rồi đẩy hắn vào vách tường phía trên.

"Tao đã nghe tất cả những gì mày vừa nói rồi".

"Mày hỏi người khác lắm như vậy, vậy tao hỏi mày, mày có bao giờ tự hỏi mình, mày đã bao giờ suy nghĩ đến việc vợ mày bỏ đi là do mày chưa?"

Giọng nói của Lý Phong đã qua xử lý, ngay cả Lưu Lệ Lệ cũng không nghe được, trong giọng nói của anh rất trầm.

Lời nói của Lý Phong càng làm cho người đàn ông trở nên cuồng loạn, hắn gầm lên, vùng vẫy không ngừng.

Chỉ là ở trong tay Lý Phong, hắn giống như một con rối.

Đối mặt với sự điên cuồng của người đàn ông, Lý Phong tỏ ra rất bình tĩnh.

Có một thứ ánh sáng rất đặc biệt trong mắt anh.

"Giờ tao sẽ hỏi mày vài câu. Nếu mày có thể trả lời chúng một cách thành thật, tao sẽ tha mạng cho mày".

"Không trả lời được thì tao sẽ bẻ gãy ba ngón tay của mày rồi tống mày vào tù".

Nói xong, Lý Phong không quan tâm đến phản ứng của người đàn ông, hỏi: "Câu hỏi thứ nhất, mỗi ngày mày hút bao nhiêu bao thuốc?"

Khi Lý Phong hỏi, người đàn ông sững sờ một lúc, còn tưởng rằng Lý Phong sẽ hỏi mấy câu cao siêu cỡ nào, không ngờ lại hút mấy bao thuốc lá.

Người đàn ông còn không thèm nghĩ, hắn nói: "Làm sao tao biết tao hút bao nhiêu bao thuốc, tao không đếm bao giờ cả! Đàn ông hút thuốc không phải là chuyện bình thường sao?"

Khóe miệng Lý Phong nhếch lên một chút, cười lạnh nói.

Lúc này, ngón tay anh nhẹ nhàng xoay một vòng trên không trung.

Ngay sau đó, hết hộp thuốc này đến hộp thuốc khác đột ngột rơi xuống.

Những hộp thuốc lá này đều còn nguyên vẹn, được xếp ngay ngắn ở phần đất trống bên cạnh Lý Phong và người đàn ông.

Một lúc sau, con hẻm nơi ba người có thể đi song song đã bị chặn lại.

Bởi vì những hộp thuốc lá trông chỉ to bằng lòng bàn tay này đã chất thành đống.

Lý Phong nói với người đàn ông: "Đây là số thuốc lá mày hút trong một tháng, nếu đốt hết đống này, tất cả mọi người trong bán kính mười km sẽ hít phải khói thuốc".

"Vậy, vậy thì sao! Bạn bè đồng nghiệp ai cũng hút, sao vợ người ta không bỏ đi? Vợ tao lại bỏ đi!"

Lý Phong cười lạnh một tiếng: "Vậy câu hỏi thứ hai là, sau khi kết hôn, mày đã nói với vợ rằng mày yêu cô ấy chưa?"

Người đàn ông không nói gì, hắn đang suy nghĩ.

"Mày phải nghĩ, chứng tỏ là mày không hề nói. Nếu không nói, vậy tao hỏi mày, nếu mày không nói gì, làm sao vợ mày biết rằng mày yêu cô ấy?"

"Một người đàn ông suốt ngày phì phèo điếu thuốc lá, làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người khác, thế thì dựa vào cái gì để có được tình yêu của phụ nữ?"

“Mày không quản nổi mồm mình thì mong chờ gì ở việc giữ chân vợ mày?”

"Khi mày hỏi người khác có vấn đề gì, sao mày không động cái não lợn của mày xem xem bản thân mày có vấn đề hay không!?"

Nói rồi, Lý Phong trực tiếp đập người đàn ông xuống đất.

"Sau trận mưa sao băng, mày có được siêu năng lực. Có phải có siêu năng lực rất sướng không? Có phải mày nghĩ mày muốn làm gì cũng được không?"

"Rất xin lỗi, bây giờ tao sẽ tước đi năng lực của mày, đồng thời, vì mày đã làm hư hại cửa hàng và các phương tiện công cộng của toàn bộ khu phố, gây ra hậu quả rất nghiêm trọng".

"Vì vậy, tất cả tài sản trong nhà mày sẽ bị tịch thu và bán đấu giá để bồi thường cho những người đó".

"Đương nhiên, cái loại rẻ rách như mày chắc chắn là đền không nổi rồi, nên không thể tránh nổi việc ngồi tù, đến nhà lao dành thời gian mà suy nghĩ đi nhé".

Khi Lý Phong nói, tay anh đột nhiên hơi nhấc lên.

Lập tức, người đàn ông nằm trên mặt đất bị Lý Phong nhấc lên trên không trung.

Ngay sau đó, người đàn ông hét lên một tiếng, từ trong cơ thể hắn truyền ra một luồng năng lượng kỳ lạ không nhìn rõ bằng mắt thường nhưng có thể cảm nhận được, nó tạo thành một quả cầu trong tay Lý Phong. Quả cầu này hơi mờ, có thể nhìn thấy quả cầu này trong con hẻm mờ tối giống như một quả bóng nước, bên trong có năng lượng dao động mạnh.

Lý Phong nhẹ nhàng lật tay một cái, quả cầu năng lượng liền biến mất.

Sau đó, Lý Phong nhanh chóng biến mất trong ánh mắt kinh ngạc của Lưu Lệ Lệ và cộng sự của cô ấy.

Một lúc lâu sau, cộng sự của Lưu Lệ Lệ mới đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta bước đến bên cạnh Lưu Lệ Lệ, nói với cô ấy: "Tôi không hoa mắt đấy chứ?"

Lưu Lệ Lệ nói: "Tôi cũng muốn nói câu này".

Người cộng sự liếc nhìn xung quanh: "Anh chàng đẹp trai kia đã đi đâu rồi, tại sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi anh ta đâu nữa rồi?"

Lưu Lệ Lệ nhún vai cười: "Ai biết được, gần đây hay có nhiều người làm việc thiện vô danh".

Lưu Lệ Lệ và cộng sự của cô ấy bước nhanh đến và còng tay người đàn ông trên mặt đất lại.

Ngay sau đó, xe cảnh sát đã đến.

Một người đàn ông trung niên bước xuống xe, ông ta là đội trưởng của Lưu Lệ Lệ, nghe xong Lưu Lệ Lệ và cộng sự của cô ấy thuật lại sự việc, ông ta hỏi: "Hai người đã thấy người đàn ông này bao giờ chưa?"

Hai người cùng lắc đầu, bởi vì cho dù có từng nhìn thấy người này, cũng không có cách nào nhận biết được, vì toàn thân anh đều được năng lượng màu đen bao phủ, không nhìn thấy bên trong.

"Giọng nói của anh ta như thế nào, có nghe ra không?"

Hai người vẫn lắc đầu, giọng nói có vẻ quái dị, rõ ràng là đã qua xử lý trước.

Nhưng lúc này Lưu Lệ Lệ nói: "Nhưng có vẻ tôi biết tên của anh ta".

Đội trưởng và cộng sự cô ấy nhanh chóng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lưu Lệ Lệ.

Sau đó, nghe thấy Lưu Lệ Lệ nói: "Tôi nghĩ anh ta được gọi là Lôi Phong".

Chương 902: Có gì từ từ nói, đừng cầm dao

Khi Lý Phong trở lại chiếc Mercedes-Benz, Hứa Mộc Tình sốt ruột hỏi: "Ông xã, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao xe lại chạy lung tung trên phố vậy?"

Lý Phong giải thích sự việc với Hứa Mộc Tình: "Thực ra, nguyên nhân khiến những chiếc xe trên phố chạy loạn xạ là do chúng bị một người đàn ông điều khiển".

"Người đàn ông này ban đầu làm việc tại một công ty công nghệ điện tử xe cộ, sự xuất hiện của trận mưa sao băng đó đã cho hắn siêu năng lực có thể điều khiển thiết bị điện tử".

"Lý do tại sao hắn có thể làm cho các phương tiện va chạm qua lại trên đường phố là vì hắn có thể điều khiển những chiếc xe đang đậu trong bãi đậu xe hoặc thậm chí trên đường thông qua dòng điện đặc biệt do hắn tạo ra".

Nghe những gì Lý Phong nói, Hứa Mộc Tình lộ ra vẻ kinh hãi: "Như vậy, hắn còn có thể thao túng các sản phẩm điện tử khác sao? Nếu cứ để hắn làm thế thì có phải vô cùng nguy hiểm không?"

Lý Phong nói: "Không sao. Lưu Lệ Lệ đã bắt được hắn rồi. Xem ra với vụ náo loạn ngày hôm nay, hắn sẽ ngồi tù rất lâu đấy".

Trần Quả đột ngột nói: "Nhưng nếu người này có siêu năng lực mạnh mẽ như vậy, liệu hắn có trốn khỏi tù không?"

"Không", Lý Phong kiên định nói: "E rằng hắn sẽ không còn có thể dùng loại năng lượng kia đi làm hại người khác được nữa".

Câu sau, Lý Phong không nói quá nhiều, nhưng Hứa Mộc Tình và Trần Quả biết rất rõ chỉ cần Lý Phong ra tay, ắt gạo sẽ xay ra cám.

Mặc dù họ cũng rất tò mò không biết Lý Phong đã làm như thế nào.

Tuy nhiên, anh không nói, mọi người cũng đành chịu, trừ khi Hứa Mộc Tình vào ban đêm dùng cách đặc biệt nào đó trên giường để lấy được thông tin từ Lý Phong.

Chỉ là Hứa Mộc Tình thường xuyên làm chuyện này, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn trái với ý định ban đầu của cô.

Mặc dù Hứa Mộc Tình lần nào cũng chủ động, nhưng chẳng bao lâu cô sẽ bị hạ gục, mềm nhũn ngã vào vòng tay của Lý Phong, mặc cho tên xấu xa này ra tay.

Đừng nhìn bộ dạng dửng dưng thường ngày của Lý Phong, đến lúc đó anh rất xung mãnh, bản thân Hứa Mộc Tình thường không chống đỡ được.

Mà cho dù bây giờ Hứa Mộc Tình có sở hữu năng lực vô cùng đặc biệt, nhưng về phương diện đó, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Phong, đừng nói đến một mình cô, dù cô có mấy mình đi chăng nữa thì đều như vậy cả.

Hứa Mộc Tình không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện này.

Ngay khi Lý Phong nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Hứa Mộc Tình, anh liền biết ngay vợ mình đang nghĩ gì, anh liền nhìn cô với ánh mắt rất ám muội, làm Hứa Mộc Tình tức giận lườm anh một cái.

Nhưng cô thật sự không thể chống lại khí thế áp đảo kia của Lý Phong, cô nằm trong vòng tay của Lý Phong, giống như một con đà điểu, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Đôi vợ chồng trẻ trở về nhà thì thấy người nhà vẫn như lúc họ rời đi, không có nhiều thay đổi.

Ngoài việc chơi game, Liễu Ngọc Phân vẫn như trước, dành phần lớn thời gian cho gia đình.

Căn nhà cũng được bà ấy giữ gìn ngăn nắp, Hứa Hiếu Dương vẫn như cũ, vừa về đến nhà liền vào bếp giúp Liễu Ngọc Phân chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa hôm nay.

Thấy vậy, Hứa Mộc Tình không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên bước xuống lầu, khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên, cô không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì cô phát hiện ra rằng Hứa Hạo Nhiên, tên lông bông này, đã nhuộm tóc màu vàng kim, trông giống như một ca sĩ nhạc rock luộm thuộm, quần áo cậu ta mặc cũng mang phong cách punk metal.

Hứa Hạo Nhiên chạy xuống, hô lên với Lý Phong: "Anh rể, tối nay anh có muốn tham gia một sự kiện quy mô lớn không? Nghe bọn họ nói sẽ xuất hiện một con quái vật đặc biệt mạnh".

Hứa Hạo Nhiên vẫn là Hứa Hạo Nhiên, dù góc độ thẩm mỹ và phong cách ăn mặc của cậu ta có chút thay đổi.

Nhưng trong ấn tượng của mọi người hay là Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Cũng chỉ có vẻ làm lố hơn một chút thôi, Liễu Ngọc Phân lúc này cầm một con dao bước ra khỏi phòng bếp.

"Mẹ, có chuyện gì từ từ nói, mẹ cầm dao làm gì?"

Hứa Hạo Nhiên giật mình, vội vàng chạy từ tầng một lên tầng hai.

Liễu Ngọc Phân lạnh lùng nói: "Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần là nếu không nhuộm đầu đen lại thì mẹ sẽ lột cái da chó của mày ra mà".

"Mẹ nói cho mày biết, mày là người sắp kết hôn rồi đấy, không thể ăn mặc như người bình thường được à?"

Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng nhìn nhau.

Em vợ sắp kết hôn?

Lý Phong cũng rất kinh ngạc.

Nhưng trước khi Lý Phong kịp nói, Hứa Mộc Tình đã vội vàng kéo Liễu Ngọc Phân qua một bên, hỏi Liễu Ngọc Phân: "Em nó thực sự sắp kết hôn hả mẹ! Đối tượng kết hôn của nó là ai thế?"

Hứa Mộc Tình nói vậy, Liễu Ngọc Phân không khỏi đưa tay sờ lên trán Hứa Mộc Tình.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”, Hứa Mộc Tình lui về phía sau nửa bước.

Liễu Ngọc Phân nghi ngờ nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Con gái, hôm nay con làm sao vậy?"

"Tất nhiên bạn gái của em trai con là Liễu Nhi rồi. Đây không phải là chuyện tốt sao. Đêm hôm khuya khoắt em con đã phát sinh quan hệ với Liễu Nhi, thế là con bé ngây ngốc đó đã sống lại".

"Mặc dù, trí nhớ của con bé vẫn còn ở một trăm năm trước, nhưng mấy tháng nay, dưới sự cố gắng của gia đình chúng ta, con bé đã dần quen với cách sống của thời đại chúng ta rồi".

"Mấy ngày nữa không phải là hôn lễ của em con và Liễu Nhi à? Con bé được người nhà họ Lý đón về rồi".

"Khi hôn lễ chính thức được tổ chức, chúng ta sẽ lái xe đến nhà mẹ con bé để đón con bé về".

Hứa Mộc Tình chậm rãi xoay người nhìn Lý Phong.

Lý Phong cũng khẽ nhún vai, tuy rằng Lý Phong ngay từ đầu cũng có tính toán, nhưng những người xung quanh có thể sẽ có chút thay đổi.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Hạo Nhiên sẽ kết hôn với Lý Liễu Nhi.

Hơn nữa, cách đánh thức Lý Liễu Nhi quá đơn giản và thô lỗ!

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên với mái tóc nhuộm vàng, anh và Hứa Mộc Tình không khỏi lộ ra vẻ mặt hệt như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

"Chị dâu, anh rể, hai người có thể đừng nhìn em bằng ánh mắt thế được không? Liễu Nhi và em thật sự rất yêu nhau".

"Mặc dù nói, giông tố, sấm sét đêm đó ảnh hưởng đến phán đoán của hai chúng ta, nhưng đây là một chuyện tốt sao, dù sao Liễu Nhi cũng sống lại rồi".

"Hơn nữa em của anh chị, em bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, hơn nữa còn rất đẹp trai, rất xứng đôi vừa lứa với Liễu Nhi".

“Để mẹ giúp mày xứng nhé!”, Liễu Ngọc Phân chuẩn bị xông lên lầu với con dao làm bếp, Hứa Hạo Nhiên đã sợ hãi trốn vào trong phòng của mình.

Chương 903: Không phải nó có phụ nữ bên ngoài à?

Cậu ta nói với Liễu Ngọc Phân qua tấm cửa: "Mẹ, đừng động thủ, đừng động thủ! Ngày mai con sẽ đến tiệm làm tóc để nhuộm lại tóc, được chưa? Mẹ để con uy phong nốt tối nay đi".

Đầu óc của Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ rất kỳ lạ, theo ý của Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương là tìm một người phụ nữ có uy một tí để có thể quản thúc cậu ta.

Suy cho cùng, nhiều người đàn ông lông bông sau khi kết hôn sẽ bị vợ quan thúc nghiêm ngặt, cuộc sống gia đình nhờ đó sẽ đi đúng hướng.

Tuy nhiên, Lý Liễu Nhi đến từ thời đại đó, các cô gái thời đó về cơ bản đều hiền thục đức hạnh, ngoan ngoãn dịu dàng, nói trắng ra họ là hình ảnh điển hình của một người vợ hiền.

Để Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên kết hôn, nếu sau Hứa Hạo Nhiên chuyển ra ngoài ở, không phải cậu ta sẽ quậy lên tận trời sao, Lý Liễu Nhi không thể kiểm soát được cậu ta.

Như vậy, Liễu Ngọc Phân bất luận thế nào cũng phải sửa cái tính xấu của cậu ta trước khi Hứa Hạo Nhiên kết hôn.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên sống chết cũng không mở của, vì vậy hai mẹ con đã to tiếng với nhau qua cánh cửa.

Hứa Mộc Tình bước nhanh lên lầu, nói với Liễu Ngọc Phân: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, đừng nhìn em trai con như thế này, có lẽ sau khi kết hôn, Liễu Nhi thật sự có thể thay đổi nó đấy".

Liễu Ngọc Phân tức giận nói: "Thay đổi? Thay đổi như thế nào? Bản chất đàn ông trên đời này đều giống nhau".

"Sở dĩ bố con ở nhà ngoan ngoãn như vậy bao năm qua bởi vì có mẹ trông chừng ông ấy".

"Không nói đến những cái khác, nói Tiểu Phong đi. Vợ chồng con như keo sơn, tình cảm ngọt ngào, nhưng còn không phải vì chuyện này chuyện kia, mà nó có phụ nữ bên ngoài sao".

“Hả !?”, Lý Phong lúc này không khỏi nhảy dựng lên.

Đường đường là Chiến thần Hồng Hải vừa nghe mẹ vợ nói như vậy thì đầu óc liền bùng nổ, gì mà có phụ nữ bên ngoài chứ?

Người phụ nữ này là ai? !

Hứa Mộc Tình lúc này cũng quay đầu nhìn về phía Lý Phong, trong mắt lóe lên tia sáng khiến Lý Phong không hiểu được.

Lý Phong bị vợ nhìn như vậy có chút chột dạ, nhưng anh rõ ràng là không có mà.

Hai người họ chỉ trở lại quá khứ, thay đổi cuộc đời của bạn gái thân nhất từ trước đến nay của Hứa Mộc Tình thôi mà.

Theo lý mà nói sẽ không có nhiều thay đổi, nhưng cả Lý Phong và Hứa Mộc Tình đều biết Liễu Ngọc Phân không thể nói dối.

Nhưng điều khiến hai người ngạc nhiên hơn cả là tại sao Liễu Ngọc Phân biết con rể có người phụ nữ bên ngoài mà không hề tức giận? Điều này quá lạ!

Ngay lúc Hứa Mộc Tình từ trên lầu xuống đi xuống định tính sổ với Lý Phong, thì cửa nhà cô bị đẩy ra, ba giọng nói trong trẻo vang lên từ bên ngoài.

"Mẹ, chúng con về rồi!"

Lý Phong và Hứa Mộc Tình đột ngột quay đầu lại.

Nhìn thấy ba bóng dáng xinh đẹp mà hai người họ không thể quen thuộc hơn đang đứng ở cửa.

Ba người này là bạn thân nhất của Hứa Mộc Tình bây giờ.

Đi đầu là Cố Ngôn Hi, người ăn mặc theo phong cách thời trang và sexy nhất.

Sau đó, cũng giống như Hứa Mộc Tình, là Raven, trông vô cùng chững chạc trong trang phục chuyên nghiệp, còn đeo kính nữa.

Đứng sau hai bóng dáng xinh đẹp là công chúa Ba Tư, Tina, cô em gái dễ thương của Hứa Mộc Tình sau khi đến Hoa Hạ không lâu.

Bây giờ không chỉ Hứa Mộc Tình bối rối mà ngay cả Lý Phong cũng bối rối.

Tại sao ba người họ lại gọi Liễu Ngọc Phân là mẹ?

Cố Ngôn Hi, người đi đầu, bất ngờ vui vẻ giang hai tay ra lao về phía Lý Phong.

Cứ như vậy, cô ấy lao vào vòng tay của Lý Phong trước mặt Hứa Mộc Tình, thậm chí còn làm ướt đôi môi đỏ mọng của cô ấy, trực tiếp hôn lên môi của Lý Phong.

Lúc này, Lý Phong căn bản là không phản ứng kịp.

Bởi vì khi Cố Ngôn Hi làm điều này, có vẻ rất tự nhiên, không hề do dự.

Mà Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân rõ ràng đang ở bên cạnh nhưng họ chả phản ứng gì trước cảnh tượng vừa rồi.

Raven cũng đi dép lê bước tới, mở rộng vòng tay ôm lấy Lý Phong, sau đó kéo tay Hứa Mộc Tình, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, trực tiếp nói về một số việc hiện tại của công ty.

Đối với những dự án này, nó vẫn hoạt động y như trước khi Hứa Mộc Tình và Lý Phong trở lại quá khứ.

Tuy nhiên, Raven vốn là thư ký của Lý Phong, nay đã trở thành người phụ nữ của Lý Phong!

"Mẹ, con đói quá, chưa có đồ ăn sao?"

Tina cười đến gần Lý Phong, thấy Lý Phong sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia khó tin, không khỏi tò mò nói với Lý Phong: "Ông xã, anh sao vậy?"

Lý Phong đưa tay ôm trán, là người trong cuộc, anh cơ bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sở dĩ lần này Lý Phong táo bạo đưa Hứa Mộc Tình trở về quá khứ bởi vì một mặt muốn khỏa lấp đi sự thiếu thốn và tiếc nuối trong lòng Hứa Mộc Tình, mặt khác cũng là muốn bù đắp một phần nào đó những thiếu sót trong cuộc sống của chính mình.

Tuy nhiên, mặc dù hai việc này đã hoàn thành, nhưng cuộc sống của anh và Hứa Mộc Tình đã có những thay đổi to lớn.

Đặc biệt là những người phụ nữ có mối quan hệ không rõ ràng với Lý Phong, đi xa đến mức sống trong nhà của họ, liên tục gọi Liễu Ngọc Phân là mẹ và Lý Phong là chồng.

Điều khiến Lý Phong khó hiểu hơn nữa là ba người phụ nữ xuất sắc trong nhiều lĩnh vực lại cùng chung một chồng, hơn nữa lại công khai như vậy.

Điều quan trọng nhất là, nhìn vào động tác và biểu hiện của họ, có vẻ như Hứa Mộc Tình tiếp nhận họ một cách thản nhiên.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đột ngột đứng dậy, cô gọi Cố Ngôn Hi, Raven và Tina vào phòng của mình.

Rồi "rầm" một tiếng, cửa đóng lại, không biết trong phòng bốn người phụ nữ đang bàn bạc chuyện gì.

Lý Phong cũng bó tay toàn tập, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ anh không còn khả năng quay ngược thời gian nữa.

Bởi vì, một người chỉ có một cơ hội như vậy trong đời, nếu thường xuyên làm điều đó thì thế giới sẽ thay đổi một cách chóng mặt mất.

Đến lúc đó không thể đổi lại được nữa, chỉ càng ngày càng xa, càng ngày càng thái quá, ngày càng trở nên không thể chấp nhận được.

Không lâu sau, Hứa Hiếu Dương đã bưng tất cả rau từ trong bếp ra, liếc mắt nhìn xung quanh nói: "Thật kỳ lạ, bốn cô con gái của chúng ta đâu?"

Lý Phong vươn tay ôm trán, anh giờ không muốn để ý tới chuyện này nữa.

Vì một khi đã xảy ra thì không thể thay đổi được.

Một lúc sau, giọng nói của Hứa Mộc Tình từ lầu hai truyền đến: "Chồng, anh lên đây một chút".

Thường thì khi Lý Phong về phòng, anh rất đắc ý, dù sao thứ đang chờ đợi anh là một thế giới quấn quýt ngọt ngào của hai người.

Hiệu quả cách âm của căn phòng này được Lý Phong làm rất tốt, vợ chồng tung hoành trong đó thế nào cũng không sao.

Nhưng bây giờ Lý Phong giống như một đứa trẻ thi trượt, cầm tờ giấy thi về nhà cho bố mẹ ký tên, cảm thấy lo lắng vô cùng.

Chương 904: Vợ, anh sai rồi

Nhưng anh chỉ có thể từng bước lên lầu về phòng.

Khi Lý Phong đẩy cửa phòng ra, anh không khỏi sững sờ một lúc, bởi vì căn phòng quá lớn!

Toàn bộ đồ đạc trong phòng đều thay đổi quá nhiều, mà thứ khiến anh cảm thấy đau não, không thể chấp nhận được là chiếc giường trong phòng rất lớn!

Cái quái gì đang diễn ra vậy? Sao chuyện này lại xảy ra? Lý Phong đưa tay ôm trán, vẻ mặt đau khổ.

Tina tươi cười chạy tới, nắm tay Lý Phong, cô ấy kéo Lý Phong ngồi trên ghế sô pha mềm mại, sau đó rúc vào vòng tay của Lý Phong, nói với Lý Phong.

"Chồng à, vừa rồi chị cả nói. Thì ra hai người đã trở lại quá khứ".

"Ông xã, anh to gan thật đấy! Anh đã quên lời Từ Lão Quái nói với anh khi đó rồi sao?"

Khi Tina nói như vậy, Lý Phong sững sờ.

Lúc này Lý Phong mới kịp phản ứng, năm đó khi Từ Lão Quái phát hiện ra Lý Phong có siêu năng lực thời gian, liền nói với anh, cảnh cáo Lý Phong dù mạnh đến đâu, bất kể năng lực sử dụng thời gian, không gian thành thạo đến đâu cũng không được trở lại quá khứ.

Bởi vì một khi quay lại quá khứ, chỉ cần thay đổi một chút chuyện nhỏ, một loạt chuyện không thể thay đổi sẽ xảy ra.

Khi Lý Phong trở về thế giới ban đầu của mình, anh sẽ phát hiện ra rằng thế giới này cảnh còn người mất.

Đồ vật sẽ không thay đổi, nhưng mọi người chắc chắn sẽ thay đổi, bởi vì mọi người liên quan mật thiết với nhau.

Hai người bạn thân có thể vì một hai câu nói mà bất đồng gay gắt, rồi hận nhau, rồi cuối cùng có thể giết chết cả nhau.

Hai anh em có thể cãi nhau vì mấy nghìn tệ, rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nhau, cuối cùng thì từ mặt nhau.

Tóm lại, một khi những thay đổi này xảy ra, thì hoàn toàn không thể thay đổi được.

Mặc dù Lý Phong biết sẽ có một số thay đổi, nhưng anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, cảm thấy có thể chấp nhận mọi sự thay đổi.

Nhưng không ngờ người khác không có quá nhiều thay đổi mà anh lại thay đổi quá lớn thế này.

Lúc này trên tường phòng bọn họ treo rất nhiều ảnh, tấm lớn nhất là ảnh cưới của năm người bọn họ.

Hơn nữa, năm người họ là cặp vợ chồng hợp pháp.

Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy khó hiểu, đây không phải là xã hội phong kiến thì làm sao một người có thể lấy bốn vợ?

Vừa rồi Hứa Mộc Tình cũng rất nghi ngờ chuyện này, mãi đến khi trở về phòng nói chuyện với đám người Tina, cô mới nhận ra quốc tịch của Lý Phong không phải là Hoa Hạ, anh ấy đến từ nước Ả Rập.

Rồi từ miệng của ba cô gái, Hứa Mộc Tình đã biết được danh tính của Lý Phong.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đang ngồi trên giường, vắt chéo chân, đôi chân ngọc mảnh mai của cô chồng lên nhau tạo nên một cảnh tượng vô cùng gợi cảm và hoàn hảo.

Nhưng bây giờ Lý Phong không có tâm trạng để nghĩ đến điều đó, bởi vì hiện tại anh giống như đang đặt tờ giấy thi thất bại trước mặt mẹ vậy.

Thứ chờ đợi anh chỉ có thể là một trận mắng mỏ của mẹ, một trận đánh đầy bạo lực từ bố, hoặc một cuộc song kiếp hợp bích từ cả bố và mẹ.

Lý Phong đưa tay gãi sau đầu, nói với Hứa Mộc Tình: "Bà xã, anh sai rồi. Anh biết mình không nên làm chuyện này. Nhưng đừng lo, trong lòng anh chỉ có ... "

Trước khi Lý Phong kịp nói hết câu, ba người phụ nữ Tina đã đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.

Bốn người dùng cùng một ánh mắt nhìn vào Lý Phong, làm Lý Phong khiếp sợ!

Mà chính sự công kích tình cảm vô cùng đặc biệt này đã khiến trong tâm trí Lý Phong hiện ra một đoạn ký ức.

Lý Phong đã lâu không sởn tóc gáy rồi, loại công kích này khiến trong đầu Lý Phong hiện lên đoạn ký ức không thuộc về anh.

Mà đoạn ký ức này cuối cùng đã tiết lộ lý do chính tại sao Lý Phong kết hôn với bốn người họ.

Ký ức này không có trong thế giới ban đầu của Lý Phong.

Hóa ra tất cả là do Hứa Thiên Tứ đã giở trò!

Để đối phó với Lý Phong, Hứa Thiên Tứ đã bất chấp mọi thủ đoạn.

Anh ta điều khiển Liễu Ngọc Phân, Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên bằng một loại trái cây rất đặc biệt, đe dọa Lý Phong bằng tính mạng của ba người họ.

Trong trí nhớ của Lý Phong, Hứa Thiên Tứ đã chuẩn bị mọi thứ để đối phó với anh.

Loại quả này Lý Phong chưa từng thấy.

Một khi người ăn phải, sẽ hoàn toàn bị điều khiển bởi Hứa Thiên Tứ, giống như một con rối, không có bất kỳ ý thức nào.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình phân công hợp tác, một mình anh đã phải mất rất nhiều công sức để giải cứu Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hiếu Dương.

Điều mà mọi người không ngờ là trong khi Lý Phong cứu Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình, Cố Ngôn Hi, Tina và Raven đi giải cứu Liễu Ngọc Phân, họ đã rơi vào bẫy của Hứa Thiên Tứ!

Có một kẻ cực kỳ nguy hiểm trong cái bẫy này.

Chính xác mà nói, hắn không còn có thể được coi là một con người nữa, hắn là một thể ý thức.

Nói cách khác, đó là một u linh! Hắn có thể nuốt chửng linh hồn của những người bình thường và biến họ thành một xác sống không có tư duy!

Bốn cô gái Hứa Mộc Tình đã cùng nhau giải cứu Liễu Ngọc Phân, nhưng bản thân họ lại bị liên lụy sâu sắc.

Đối phương xâm chiếm linh hồn của Hứa Mộc Tình và ba cô gái Tina, gây ra những tổn thương không thể xóa nhòa cho họ, khiến bốn bốn cô gái Hứa Mộc Tình rơi vào tình thế cực kỳ nguy cấp.

Với chiêu này, Hứa Thiên Tứ đã tính kế trong nhiều tháng, cuối cùng anh ta đã thành công, mục đích của anh ta là để cho Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình và những người xung quanh chết, khiến Lý Phong đau khổ!

Mà dù Lý Phong có mạnh đến đâu cũng không thể cùng lúc cứu được bốn người, cứu được Hứa Mộc Tình nhưng ba người còn lại phải chết!

Theo quan điểm của Lý Phong lúc này, không thể xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng loại chuyện này lại xảy ra trong trí nhớ của anh.

Tình thế lúc đó rất nguy cấp, để cứu cùng lúc bốn người, Lý Phong đã dùng đến cấm chú.

Cấm chú này có thể khiến người chết sống lại, mọc lại thịt từ xương.

Phương pháp này có tác dụng nhưng để lại di chứng rất nặng nề.

Di chứng này là có mối liên hệ rất kì lạ giữa Hứa Mộc Tình và mấy người Tina.

Sử dụng phép so sánh đơn giản nhất thì nếu Hứa Mộc Tình thức dậy vào buổi sáng và rửa mặt bằng nước lạnh.

Ba cô gái Cố Ngôn Hi, Tina còn chưa thức dậy, sẽ bị đánh thức bởi nước lạnh đó.

Nói cách khác, ba người bọn họ đồng thời có thể cảm nhận được cảm giác của Hứa Mộc Tình, Hứa Mộc Tình cũng có thể cảm nhận được cảm giác của ba người bọn họ.

Vốn dĩ họ là bốn cá thể độc lập, nhưng vì phương pháp Lý Phong thực hiện, mặc dù bốn người họ độc lập, nhưng giữa họ có thần giao cách cảm mạnh mẽ.

Ở một mức độ nào đó, họ giống như có sự hợp nhất linh hồn với nhau.

Chương 905: Cần thời gian để thích ứng

Vốn dĩ linh hồn của cả bốn người bọn họ đều không trọn vẹn, cho nên cách này của Lý Phong giống với việc chắp vá, miễn cưỡng để bốn người họ sống sót.

Mà di chứng này cũng khiến ba người kia không thể kết hôn với người đàn ông khác.

Ngoài ra, bọn họ đều thích Lý Phong nhưng không dám nói ra, kết quả là vì họ có mối liên hệ linh hồn với nhau nên bốn người họ không có bí mật gì với nhau cả, bọn họ đều biết đối phương thích Lý Phong.

Sau đó, Liễu Ngọc Phân đã quyết định, công nhận Cố Ngôn Hi, Tina và Raven là con gái đỡ đầu của mình, sau đó buộc Lý Phong kết hôn với họ.

Danh tính thực sự của Lý Phong cũng được Tina tiết lộ với ba cô gái Hứa Mộc Tình.

Vì vậy, giờ trong nhà có bốn người đã biết thân phận của Lý Phong.

Nhưng bởi vì thân phận của Lý Phong quá đặc biệt, nên bọn họ không nói cho Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương biết.

Về phần Hứa Hạo Nhiên, không cần nghĩ cũng biết, một khi nói với cậu ta thì không biết cậu ta sẽ làm loạn đến mức nào nữa.

Cuối cùng, năm người họ đi lấy chứng nhận.

Lý Phong ngồi trên sô pha bây giờ có cảm giác như ngồi bàn chông.

Nhìn thấy bốn mỹ nhân trước mặt xinh đẹp duyên dáng, không biết tại sao, người như anh trước giờ luôn làm mọi việc không băn khoăn lo nghĩ, lại đứng lên theo phản xạ có điều kiện, thân hình lóe lên một cái, biến mất ở trước mặt đám người Hứa Mộc Tình trong nháy mắt.

Đối với ba người Tina, ký ức của họ đã được cấy ghép từ lâu, thậm chí họ và Lý Phong đã có quan hệ xác thịt.

Mấy người ở chung hơn một tháng, cũng đã quen thế rồi, nhưng Lý Phong đột nhiên biến mất khiến cho bọn họ cảm thấy có chút khó xử.

Tina nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Anh ấy bị sao vậy?"

Hứa Mộc Tình nhún vai và nở một nụ cười gượng gạo: "Có vẻ như anh ấy cần một thời gian để thích ứng".

Trong giây tiếp theo, Lý Phong đã đứng ở một góc của công viên.

Vị trí hiện tại của Lý Phong là một nơi tương đối hẻo lánh của công viên, bên cạnh có một cái đình, cây cối rậm rạp.

Ngay cả khi nhìn lên, tất cả những gì nhìn thấy là lá và cành cây rậm rạp, thậm chí cả những tòa nhà cao tầng cũng dường như bị che phủ hết.

Thành thật mà nói, ngay cả Lý Phong, người có năng lực cực mạnh, cũng cảm thấy có chút hoang mang.

Dù anh biết rằng sự thật đã được tạo ra thì không thể thay đổi được.

Nhưng trải nghiệm chưa từng có này khiến Lý Phong cảm thấy mình không biết phải làm sao, không biết phải đối mặt với Hứa Mộc Tình và đám Tina như thế nào.

“Ài!”, lúc này, Lý Phong đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của một chàng trai.

Anh quay đầu nhìn sang thì thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng cậu ta không hút thuốc, chỉ ngậm trong miệng, mặc cho tàn thuốc tỏa ra thứ khói màu xám.

Tiếng thở dài của cậu thanh niên, có thể nói là tiếng lòng hiện tại của Lý Phong.

Kể từ khi có được sức mạnh như bây giờ, anh chưa bao giờ gặp phải vấn đề như bây giờ.

Kết quả là, Lý Phong không khỏi không tiến lại gần, hai người xa lạ ngồi đối mặt trong đình.

Một lúc sau, nam thanh niên này lấy trong túi ra một bao thuốc, đưa cho Lý Phong một điếu.

Lý Phong khẽ lắc đầu, cười nói: "Tôi không hút thuốc, cám ơn".

Chàng trai hít một hơi thật sâu, quay đầu nhả khói về phía cây cối rậm rạp gần đó.

Dựa vào lan can, cậu ta nói với Lý Phong: "Người anh em, tôi thấy anh giống tôi. Anh cũng gặp chuyện đau đầu như tôi à?"

Lý Phong khẽ gật đầu: "Đúng vậy, đau đầu kinh khủng. Đau đầu đến mức tôi không biết phải đối mặt ra sao nữa".

"Hai chúng ta chắc là bị bệnh giống nhau rồi. Giờ tôi cũng muốn tìm người nói chuyện. Dù sao anh không biết tôi, tôi cũng không biết anh. Chúng ta không cần biết danh tính của nhau, để tôi kể chuyện của tôi cho anh nghe? "

Lý Phong gật đầu: "Ừ".

Người thanh niên mỉm cười và nói: "Tôi sẽ không cho anh biết tên của tôi. Biệt danh của tôi là Loa Nhỏ".

Lý Phong nhìn đối phương khẽ chớp mắt, sau đó cười nói: "Tại sao lại gọi là Loa Nhỏ? Chẳng lẽ cậu làm việc ở đài phát thanh truyền hình? Hay là trong tên của cậu có từ nào liên quan đến cái loa à?"

Nghe Lý Phong nói, người thanh niên đột nhiên cười lớn: "Người anh em, anh ngây thơ quá. Tên của tôi không liên quan gì đến loa cả. Sở dĩ họ đặt cho tôi biệt danh như vậy là vì tôi thổi rất giỏi".

Lúc Loa Nhỏ nói còn cố ý lè lưỡi ra, lay động một chút trên không khí, Lý Phong trong giây lát đã hiểu ra.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Phong, Loa Nhỏ mỉm cười: "Bởi vì kỹ năng đặc biệt của tôi, tôi đã có rất nhiều bạn gái. Mặc dù thời gian bên mỗi người không lâu, nhưng thực sự đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ".

"Mỗi phân đoạn đều là một kỷ niệm rất đẹp đối với tôi. Tôi đã từng rất trân trọng khoảng thời gian được ở bên họ".

"Nhưng luôn luôn vì lý do này hay lý do khác mà khiến chúng tôi chia tay hoặc phải xa cách nhau".

"Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Bố mẹ tôi là tầng lớp lao động. Dù có nhà ở thành phố nhưng cuộc sống của tôi tương đối khó khăn".

“Trừ đi phí sinh hoạt, thì không còn bao nhiêu tiền”.

Loa Nhỏ độc thoại, dường như cậu ta thực sự cần tìm một người nào đó để nói về tình trạng hiện tại của mình.

"Lúc mới vào đại học, tôi có yêu một cô bạn gái, cô ấy học khoa ngoại ngữ. Tuy không xinh lắm nhưng tính tình rất tốt".

"Cô ấy còn là gái quê, không như gái thành phố, tiêu xài hoang phí".

"Hầu hết các buổi hẹn hò của chúng tôi là ở công viên, quán ăn nhỏ hoặc rạp chiếu phim".

"Nhưng trong vòng ba tháng, cô ấy yêu cầu chia tay với tôi".

Lý Phong dừng lại, sau đó hỏi: "Có phải vì cô ấy cho rằng cậu không có tiền nên mới đi tìm đại gia giàu có không?"

Loa Nhỏ cười khổ gật đầu: "Đúng vậy, tôi chưa cần nói anh đã biết rồi nhỉ".

"Đây có thể là vấn đề chung lớn nhất của các cô gái thành thị, nhưng tôi không trách cô ấy, cô ấy có lựa chọn của riêng mình, tôi nhất định phải chúc phúc cho cô ấy".

"Sau đó, tôi đã hẹn hò với mấy cô nữa. Tôi đã làm rất nhiều chuyện với những cô gái này, bao gồm cả quan hệ tình dục. Tôi đã cố gắng hết sức để làm hài lòng họ, đáp ứng nhiều nhu cầu khác nhau của họ".

Khi Loa Nhỏ nói những lời này, Lý Phong phát hiện trên mặt cậu ta lộ ra một chút tự hào, xem ra việc yêu nhiều cô, có những kỷ niệm đẹp, là điều đáng tự hào.

Lý Phong hỏi: "Tôi nghĩ cuộc sống của cậu rất được đấy chứ. Tại sao bây giờ cậu lại ngồi đây mà thở dài?"

Loa Nhỏ ôm trán thở dài một tiếng: "Người anh em, nhưng tôi thật không ngờ".

Chương 906: Rối ren

"Tôi thực sự không ngờ, tôi vừa mới yêu một cô gái lớn hơn tôi ba tuổi".

"Cô ấy đã đi làm hơn hai năm, là đối tác của một công ty, thu nhập hàng năm khá cao".

"Chúng tôi yêu nhau hai tháng, cô ấy đề nghị kết hôn. Dù sao nửa năm nữa tôi cũng sẽ tốt nghiệp, vì vậy tôi chuyển ra khỏi ký túc xá của trường và sống cùng cô ấy".

"Chúng tôi bắt đầu thu xếp thủ tục kết hôn".

"Nhưng, anh có biết không? Điều phiền lòng nhất đã xảy ra".

Lý Phong chớp mắt hỏi: "Chẳng lẽ là bạn gái của cậu có vấn đề?"

Loa Nhỏ lắc đầu: "Không phải, bạn gái hiện tại của tôi rất tốt".

"Cô ấy là kiểu phụ nữ cộng viêc, cô ấy cũng không kiểm soát tôi quá nghiêm ngặt".

"Yêu cầu của cô ấy đối với tôi cũng rất đơn giản. Cô ấy chỉ bảo tôi không được làm loạn thôi. Tôi thường chơi game suốt đêm, cô ấy cũng không quan tâm lắm".

“Vậy thì tại sao cậu lại thở dài?”, thành thật mà nói, với thân phận của Lý Phong, thì không thể ngồi trong một cái đình trong công viên mà trò chuyện với một thanh niên lêu lổng như thế được.

Tuy nhiên, hiện tại anh có cảm giác rất khó giải thích, giống như anh cũng đã trở thành một thành viên của xã hội, không còn là Chiến thần thượng đẳng nữa.

"Đó là bởi vì có một người bạn gái cũ quay lại tìm tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã có được sự đồng ý của gia đình, muốn ở bên tôi và kết hôn với tôi".

"Mà người đó còn là con gái của ông chủ một công ty tập đoàn lớn. Chúng tôi yêu nhau được một năm rưỡi. Tôi biết rất rõ mọi thứ về cô ấy. Cô ấy cũng hiểu rất rõ về tôi. Hai chúng tôi rất dính nhau, mỗi ngày đều rất ngọt ngào, tính cách cũng rất hợp nhau".

"Nhưng vì gia đình cô ấy phản đối nên cuối cùng chúng tôi chỉ có thể chia tay".

Lý Phong mỉm cười, tình huống hiện tại của Loa Nhỏ thật ra cũng giống với chuyện của Lý Phong.

Lý Phong hỏi Loa Nhỏ: "Vậy cậu nghĩ như thế nào?"

"Không biết nữa, hiện tại tôi đau đầu kinh khủng, anh có biết cái cảm giác đó không?"

"Là cảm giác thích hai người, một ở thì quá khứ và một ở thì hiện tại".

"Khi tôi nghĩ rằng tôi đã buông bỏ cô ấy rồi, thì cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi".

"Những mảnh kí ức tôi từng gắn bó với cô ấy đều hiện lên".

"Mà điều đáng xấu hổ hơn nữa là tôi thực sự muốn bỏ bạn gái hiện tại của mình và sống với cô ấy".

Khi nói chuyện, Loa Nhỏ hít một hơi thật sâu rồi nhả ra một làn khói: "Chết tiệt! Tôi từng nghĩ mình luôn phóng khoáng và cởi mở trong tình cảm, nên tôi mới có tận mấy cuộc tình trong thời đại học ngắn ngủi của mình, cuộc tình ngắn nhất chỉ có một tháng".

"Nhưng bây giờ sao tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị mắc kẹt trong tình cảm, không thể thoát ra được ấy".

"Cảm giác rối ren này thực sự quá đau khổ".

"Nó cũng khiến tôi cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn. Tôi thậm chí còn có cảm giác rằng nếu tôi chọn một trong hai, tôi sẽ nợ người kia".

Lý Phong nhìn Loa Nhỏ thật lâu rồi đứng dậy, ngồi bên cạnh Loa Nhỏ, lấy trong túi ra một điếu thuốc, ngậm điếu thuốc trong miệng.

Khi Loa Nhỏ định lấy bật lửa trong túi ra, tay Lý Phong chạm nhẹ vào đầu thuốc, điếu thuốc lập tức bốc cháy.

Lý Phong hít sâu một hơi, sau đó nhả ra hết vòng khói này đến vòng khói khác.

Nhìn thấy kỹ năng hút thuốc tuyệt vời của Lý Phong, Loa Nhỏ không khỏi vỗ tay: "Người anh em, quả là cao thủ, thế mà lúc nãy bảo là không biết hút?"

"Nếu tôi nói với cậu, đây là lần đầu tiên tôi hút thuốc, cậu có tin không?"

Loa Nhỏ liên tục lắc đầu: "Đánh chết cũng không tin".

Lý Phong cười cười, sau đó nói: "Tình cảm, tôi không thể xen vào, cũng không thể nói cho cậu biết cậu nên chọn gì".

"Bởi vì hiện tại tôi cũng rất đau đầu. Tuy nhiên, nghe xong lời cậu vừa nói, trong lòng tôi cũng ngộ ra được một chút".

"Tôi nghĩ cậu nên làm theo trái tim mình mách bảo".

"Không ai có thể giải quyết mọi việc công bằng, nếu như cậu cảm thấy cậu chọn người này thì người kia sẽ bị thiệt, vậy thì bù vào phần bị thiệt không phải được rồi sao".

Loa Nhỏ lập tức nhảy dựng lên, cậu ta chắp tay hành lễ tỏ ý cảm ơn với Lý Phong, nói: "Người anh em, sau khi nghe anh nói, tôi đã hiểu rồi, cám ơn anh!"

"Tôi quyết định kết hôn với bạn gái hiện tại".

"Tôi sẽ gọi cho bạn gái cũ của tôi ngay bây giờ, bảo cô ấy tìm một người tốt hơn tôi".

Loa Nhỏ là một người thẳng thắn, nói được làm được, cậu ta lấy điện thoại di động ra và gọi điện.

Lúc đầu, cậu ta vẫn cười, trên mặt mang theo trạng thái rất thoải mái, như thể cậu ta đã nghĩ thấu đáo rồi vậy.

Nhưng khi nói chuyện một hồi, sắc mặt của Loa Nhỏ chợt thay đổi, vì cô gái ở đầu dây bên kia có vẻ kích động lạ thường.

"Đình Đình, đừng như thế, đừng như thế".

"Hiện tại anh đã có bạn gái rồi. Hai bọn anh rất yêu nhau. Chúng ta đã là quá khứ rồi. Em nên nhìn về phía trước. Dựa theo điều kiện của em, muốn tìm kiểu đàn ông tốt nào mà chả có chứ?"

Đầu dây bên kia có một giọng nói rất kích động của một cô gái, giọng nói của cô ấy ngày càng trở nên sắc bén: "Em không quan tâm, em không quan tâm, em chỉ muốn có anh, chỉ có anh! Loa Nhỏ, nếu anh không đến, em sẽ chết cho anh xem!"

"Đình Đình, đừng làm chuyện ngu ngốc, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói".

Lý Phong khẽ cau mày khi nghe thấy giọng nói của cô gái trên điện thoại.

Ngay sau đó, nghe thấy cô gái tên Đình Đình nói: "Em đang ở trong ngôi nhà cũ, nơi ông em sống".

"Em sẽ cho anh nửa ngày. Nếu anh không tới, em sẽ treo cổ tự vẫn tại nhà ông cho anh xem".

"Đợi sau khi em chết, sẽ trở thành ma, ngày nào cũng chọc phá anh!"

Nói xong, cô gái liền cúp máy.

Sau khi Loa Nhỏ liên tục gọi vài tiếng ở đầu bên này, thấy đầu dây bên kia không phản hồi, Loa Nhỏ không nói gì liền quay đầu chạy đi.

Lý Phong đột nhiên gọi Loa Nhỏ lại: "Chờ một chút!"

Loa Nhỏ chạy được hơn chục mét thì đột ngột dừng lại.

Sau đó, Lý Phong lấy từ trong túi ra một tờ giấy bùa màu vàng, anh gấp tờ giấy lại thành một con hạc giấy trước mặt Loa Nhỏ.

Sau đó, Lý Phong nhẹ nhàng tung hạc giấy lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Loa Nhỏ, con hạc chậm rãi bay lên, cuối cùng rơi vào trong tay của Loa Nhỏ.

Lý Phong nói với Loa Nhỏ: "Nếu như gặp phải cái thứ gì nhìn không ra, hoặc là vào chỗ không ra được, thì lấy hạc giấy này ra, nó sẽ đưa cậu rời đi".

"Hãy nhớ, phải luôn đi theo hạc giấy, đừng ngoảnh lại".

Chương 907: Nóng lòng muốn nhìn thấy mày chết

Mặc dù Loa Nhỏ không hiểu ý của Lý Phong, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một con hạc giấy bay được.

Cậu ta bỏ hạc giấy vào túi áo khoác, chắp tay chào Lý Phong, sau đó xoay người chạy đi.

Khi Loa Nhỏ rời đi, Lý Phong chậm rãi quay người nhìn về phía bóng cây khá tối bên phải.

Anh lạnh lùng nói về phía bóng cây: "Anh đứng ở đó lâu như vậy, chân không đau sao?"

"Này, tao nói chứ, sao mắt chó của mày luôn tinh thế nhỉ? Tao ở chỗ nào mày cũng có thể nhìn thấy được".

Dứt lời, Hứa Thiên Tứ từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Lúc này, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười tự tin, trong nụ cười còn mang theo một phần trêu ngươi.

"Lý Phong, tao nghe nói hình như mày cưới bốn người vợ. Hahaha, giờ không ứng phó nổi nhỉ, đau đầu lắm phải không, muốn chết lắm phải không?"

Trong tiếng cười của Hứa Thiên Tứ, Lý Phong đột nhiên nói: "Anh có bị ngu không?"

"Ăn cơm bát to, ngủ giường lớn, lái ô tô hạng sang, sống trong biệt thự, tam thê tứ thiếp, đây là ước mơ của mọi đàn ông đấy".

Lúc này, Lý Phong vắt chéo chân, cả người dựa vào lan can, thỉnh thoảng lại nhả ra khói, lộ ra một nụ cười xấu xa.

"Nói đến đây, tôi còn muốn cám ơn anh đấy".

"Từ lâu tôi đã nhận ra tình cảm của ba cô gái đó đối với mình".

"Chỉ là lúc đó tôi cũng không có nghĩ nhiều, tôi nghĩ dần dần tình cảm đó sẽ dần mất đi thôi".

"Nhưng tình cảm không phải nói hết là hết được. Tôi càng trốn tránh thì tình cảm của họ dành cho tôi càng sâu đậm, theo thời gian có khi còn sinh ra mấy ảnh hưởng xấu ấy".

"Họ là những người thân cận bên cạnh tôi, tôi không muốn làm tổn thương họ".

"Để anh làm thành như vậy, họ sẽ cùng ngủ trên giường của tôi. Không phải vấn đề đã được giải quyết vô cùng dễ dàng sao?"

Nói rồi, Lý Phong chắp tay ra ý cảm ơn về phía Hứa Thiên Tứ: "Cảm ơn!"

Hứa Thiên Tứ nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lý Phong: "Lý Phong, đừng có mà đắc ý, tao nói cho mày biết, giờ có rất nhiều người muốn giết mày đấy!"

"Mày chờ đấy, hiện tại mày có tận bốn người vợ, kẻ thù của mày ngày càng nhiều. Tao xem mày bảo vệ bọn họ như thế nào".

"Tao nóng lòng muốn nhìn bọn họ chết thảm trước mặt mày đấy !!"

Lý Phong đứng dậy, từng bước đi về phía Hứa Thiên Tứ.

Khi Lý Phong bước đi, cơ thể anh tự nhiên sẽ toát ra một luồng khí tức kinh khủng mà Hứa Thiên Tứ chưa từng cảm nhận được.

Khí tức khủng bố này khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy khủng hoảng như thể anh ta bị rơi xuống nước và sắp chết đuối.

Hứa Thiên Tứ không khỏi lui về phía sau hai bước, cùng lúc đó mười mấy người mặc quần áo màu đen chợt lóe lên vây quanh anh.

Những người này đã cầm kiếm ninja trên tay, cơ bắp cuồn cuộn.

Vào lúc này, chỉ cần Hứa Thiên Tứ ra lệnh, bọn họ sẽ dốc hết sức để giết chết Lý Phong.

Nếu vừa rồi Lý Phong ngồi trong đình không nhúc nhích, đám người áo đen này có lẽ đã dám xông lên thử.

Nhưng hiện tại rõ ràng là không thể, bởi vì khí tức thoát ra từ cơ thể Lý Phong thật sự rất kinh người.

Mặc dù những người mặc đồ đen này bao vây và bảo vệ Hứa Thiên Tứ, nhưng họ không dám tung ra bất kì chiêu nào.

Bởi vì trong đầu bọn họ có cảm giác sợ hãi cực kỳ mãnh liệt, chỉ cần bọn họ bước ra nửa bước, lập tức sẽ đầu một nơi, thân một nẻo.

Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Phong, chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay, không ngừng thở dốc.

Không khí càng lúc càng căng thẳng, mỗi một bước đi tới của Lý Phong đều khiến những người mặc đồ đen này cảm thấy trọng lượng càng ngày càng nặng, hô hấp cũng trở nên ngưng trệ!

Cũng may Lý Phong không đến gần, anh đứng ở cách đó mười mét, trên mặt mang theo ý cười nhìn Hứa Thiên Tứ.

Đây có thể nói là lần đầu tiên Lý Phong chủ động tiếp cận Hứa Thiên Tứ.

Nụ cười trên mặt anh khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy vô cùng chán ghét, anh ta muốn xông tới xé nát khuôn mặt của Lý Phong ra.

Chỉ nghe Lý Phong lãnh đạm nói: "Hứa Thiên Tứ! Anh có biết mình may mắn như thế nào không?"

"Người bình thường mà làm loạn trước mặt tôi như anh, đã chết lâu rồi, đến xương cũng chả còn lại ấy chứ. Có thể nói, anh là người may mắn nhất đấy".

Ngay sau khi Lý Phong dứt lời, Hứa Thiên Tứ đột nhiên bật cười: "Nói khoác không biết ngượng mồm, Lý Phong, mày chỉ dựa vào chút quan hệ với nhà họ Lý mà thật sự nghĩ mình có thể lên trời sao?"

"Triệu Thành Quang đã ở trong trạng thái đối phó với mày rồi, tao nóng lòng muốn nhìn hắn chặt đứt tay chân, chơi đùa với bốn người vợ như hoa như ngọc của mày trước mặt mày đấy, hahaha".

Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, đột nhiên, anh ta dùng hai tay bóp cổ của mình.

Mặc dù miệng anh ta đang mở, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ cổ họng anh ta cả.

Hứa Thiên Tứ trừng mắt nhìn Lý Phong, cả người run lên.

"Bảo vệ chủ nhân, giết!"

Thủ lĩnh áo đen hét lên một tiếng tức giận, mười mấy bóng đen đâm về phía Lý Phong từ các góc độ khác nhau với tốc độ nhanh nhất.

Lý Phong đứng im, hàng chục bóng đen lao về phía Lý Phong như những mũi tên sắc bén.

Tuy nhiên, dù họ có tốc độ nhanh đến mức nào, dù họ có hung hãn đến đâu, khi họ sắp đến gần khu vực cách Lý Phong chừng ba mét, đột nhiên cơ thể của mỗi người đều giống như bị đông cứng trên không trung, không tiến thêm chút nào nữa.

Tay phải của Lý Phong khẽ vặn trên không trung, sau đó chỉ nghe thấy "rắc" một cái, cổ của mười mấy bóng đen gần như đồng thời bị bẻ gãy!

Hứa Thiên Tứ chết lặng vì sợ hãi, mười hai vệ sĩ mặc áo đen này đều là tinh nhuệ dưới trướng anh ta, người nào cũng là cao thủ thực sự trên giang hồ.

Mười hai người cùng ra tay, chẳng những không làm Lý Phong bị thương, còn bị Lý Phong giết chết một cách dễ dàng.

Hứa Thiên Tứ nhìn Lý Phong bằng ánh mắt khó tin, từ trước đến nay, anh ta và Lý Phong đã đối chọi với nhau hàng chục lần.

Nhưng mỗi lần đều không thể làm Lý Phong bị thương, Lý Phong khiến người khác cảm thấy mình đã gặp phải kẻ mạnh thực sự, anh giống như vực sâu không đáy, bất luận kẻ nào nhảy xuống cũng không cách nào chạm tới đáy được.

Hứa Thiên Tứ cố thốt ra một câu từ cổ họng, nói với Lý Phong: "Lý Phong, mày thích thì giết tao đi. Tao, Hứa Thiên Tứ, không sợ chết đâu".

"Tuy nhiên, mày phải nhớ rằng tao hiện tại là đệ tử của Kiếm Các. Tuy rằng địa vị của tao trong đó không cao, nhưng chủ nhân của tao là người mày không chọc nổi đâu".

Chương 908: Cậu ta là con của Lý Phong sao?

"Nếu mày giết tao, chủ nhân của tao sẽ không tha cho mày đâu".

"Và không chỉ mày, tất cả những người xung quanh có quan hệ với mày đều phải chết".

Lý Phong mỉm cười nhìn Hứa Thiên Tứ nói: "Vậy hãy trở về nói với chủ nhân anh. Hiện tại tôi rất rảnh. Nếu Kiếm Các có hứng thú thì phái mấy người đến chơi với tôi đi".

Trong khi Lý Phong nói, sức mạnh vô hình khống chế Hứa Thiên Tứ nhanh chóng tiêu tan, Hứa Thiên Tứ nhanh chóng lùi lại, không quan tâm đến sống chết của mười mấy tên thuộc hạ của mình, lui về một khoảng cách mà anh ta cho là an toàn. Chỉ vào Lý Phong: "Đợi đấy, họ sẽ tới đây ngay lập tức, tao nóng lòng muốn xem cảnh chết thảm của mày lắm rồi đây!"

Dứt lời, cây cối rậm rạp xung quanh nhanh chóng quấn lấy cả người của Hứa Thiên Tứ.

Trong nháy mắt, anh ta biến thành hàng chục con nhện đen, tẩu thoát từ các hướng khác nhau.

Tiếng cười vô liêm sỉ của Hứa Thiên Tứ vang vọng trong không khí: "Lý Phong, mày đợi mà ăn hành đi. Tập đoàn Lăng Tiêu của mày có ảnh hưởng càng lớn thì sự quan tâm của chủ nhân tao đối với mày càng cao. Đến lúc đó, ông ấy sẽ tự phái người đến xử lý mày!"

Sau khi Hứa Thiên Tứ rời đi, Lý Phong xoa xoa cằm, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên.

Gần đây, anh luôn tìm kiếm tung tích của Kiếm Các.

Chỉ tiếc là đám người đó trốn quá sâu.

Trừ Lý Phong ra, người bình thường khó có thể phát hiện ra lũ chuột ẩn nấp trong bóng tối này.

Nhưng nếu thực sự để cấp dưới bắt đầu tìm kiếm thì chắc chắn họ sẽ bị đối phương phát hiện ra thân phận thực sự của mình, trong trường hợp đó thì phần được cũng chẳng đáng là bao.

Lý Phong xoay người, đút hai tay vào túi, từng bước đi về nhà.

Khi Lý Phong băng qua con đường công viên rậm rạp, anh đột nhiên dừng lại.

Lúc này, trên cành cây đa cổ thụ rậm rạp trong công viên chợt nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ như tiếng sóc chạm vào lá.

Hai tròng mắt của Lý Phong khẽ đảo, thay vì quay đầu lại, anh rảo bước tiến về phía trước, tiếp tục ậm ừ về nhà.

Khi Lý Phong hoàn toàn rời khỏi công viên, vị trí lá rậm rạp của cây đa cổ thụ lộ ra vẻ mặt tương đối non nớt.

Đây là một thanh niên tương đối đẹp trai, vừa rồi cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Phong, trong mắt lóe lên ánh sáng lập lòe.

Cậu ta lấy điện thoại ra, nhìn hình Lý Phong trong đó.

Tuy nhiên, bức ảnh này trông hơi khác so với bản thân Lý Phong.

Người trong bức ảnh có những nét giống Lý Phong, nhưng trên khuôn mặt anh ta có thể thấy rõ sự tang thương.

Hơn nữa, trong mắt còn ẩn chứa một màu u sầu nặng nề.

Người thanh niên nhìn về phía Lý Phong đang rời đi, thì thào nói: "Là bố sao?"

...

Trò chơi Thế Giới Mới đang phát triển mạnh mẽ và ngày càng có nhiều người tham gia, một mặt để giải trí, mặt khác để kiếm tiền.

Bởi vì trong trò chơi này, mọi người đều thấy rằng có rất nhiều cách để kiếm tiền.

Một số người thậm chí có thể bắt đầu livestream, quay video cảnh họ chiến đấu với quái vật hoặc phối hợp theo nhóm.

Một số người đã áp dụng nội dung của trò chơi vào cuộc sống của họ, để trò chơi và cuộc sống được hòa nhập chặt chẽ với nhau.

Mà dần dần, cơ thể của nhiều người có vẻ tốt hơn lúc trước.

Sử dụng một phép so sánh đơn giản nhất, nhiều người là người đi làm, mỗi ngày đi làm đều rất mệt mỏi, phần lớn thú tiêu khiển của họ là ở các quán bar, quầy thịt nướng và một số KTV.

Tuy nhiên, kể từ khi mọi người bắt đầu chơi game, họ dần phát hiện ra rằng sự mệt mỏi do công việc mang lại đang biến mất từng chút một.

Hơn nữa, chức năng của cơ thể đã được cải thiện rõ ràng, nhiều người phải sử dụng ba đồng hồ báo thức để thức dậy vào buổi sáng, nhưng bây giờ họ dậy lúc sáu giờ, nhắm mắt lại mở mắt ra trời đã sáng rồi. Chất lượng giấc ngủ quá tốt.

Tóm lại, trò chơi Thế Giới Mới đang dần thay đổi toàn bộ môi trường.

Có nhiều người chơi hơn, tự nhiên, trò chơi sẽ dần sâu sắc hơn, độ khó cũng sẽ tiếp tục tăng lên.

Tối nay, hơn một trăm người đã tập trung tại quảng trường thành phố.

Hôm nay thứ tư. Trong hoàn cảnh bình thường, quảng trường thành phố vào các ngày trong tuần tương đối vắng vẻ.

Nhiều nhất cũng chỉ có mấy người già nắm tay con trẻ đi dạo, những người trẻ tuổi thì ngồi trong quán bar hoặc ngồi lì ở nhà để chơi game trên di động.

Nhưng quảng trường thành phố hôm nay, có rất nhiều người, có thể tuổi tác không bằng nhau, nhưng phần lớn đều là người trưởng thành.

Bởi vì trò chơi này có nhiều hạn chế đối với học sinh, học sinh trung học cơ sở và học sinh trung học phổ thông bình thường phải vượt qua các chứng chỉ rất nghiêm ngặt nếu muốn chơi trò chơi này, họ chỉ có thể chơi hai giờ một ngày.

Do đó, tiến độ của trẻ vị thành niên trong trò chơi rất chậm.

Nhiều người bây giờ có thứ hạng thấp nên không thể đến quảng trường thành phố này.

Bởi vì đêm nay sẽ có một tên trùm rất mạnh ở quảng trường thành phố!

Hơn một trăm người tạo thành top ba hoặc năm người, bao gồm cả gia đình của Lý Phong.

Sau vài ngày luyện tập, Lý Phong và bốn mỹ nhân đã có ký kết ngầm nhất định.

Vốn dĩ mọi người đều quen nhau, nhưng vì mối quan hệ như vậy nên giữa họ có một rào cản nào đó.

Mà bây giờ tất cả mọi người đều không vội phá vỡ rào cản này, đặc biệt là đám Tina.

Sau khi biết được kí ức trong đầu chỉ là do Lý Phong xáo trộn dòng thời gian, bọn họ cũng không lao vào vòng tay của Lý Phong nữa, vẫn giữ khoảng cách nhất định với Lý Phong như bình thường.

Cố Ngôn Hi giờ đã là một ca sĩ kiêm ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng, không có thời gian chơi game nên Cố Ngôn Hi không tham gia sự kiện hoành tráng này.

Mặc dù Raven rất thích chơi game, nhưng dạo này cô ấy có rất nhiều việc. Mặc dù cô ấy cũng rất muốn được chơi trò chơi với Lý Phong. Tuy nhiên, bây giờ cô ấy là người lập kế hoạch chính của trò chơi này, không thể phân thân nổi.

Tuy nhiên, Raven có chủ kiến của riêng mình, cô ấy không muốn vì tiếp cận Lý Phong mà quá phận.

Theo quan điểm của cô ấy, tốt nhất là nên giữ khoảng cách nhất định với nhau.

Lúc này Tina và Hứa Mộc Tình đang ngồi trên thảm, cả hai đều đã đeo kính và đồng hồ.

Hai người như tiên nữ bước ra từ trong tranh vậy, mặc trang phục cổ trang vô cùng lộng lẫy.

Đồng thời có một thanh kiếm trắng với vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp được gắn trên eo Tina.

Trên người Hứa Mộc Tình không nhìn thấy có vũ khí, cô và Lý Phong hai tay đều trống trơn, cho nên không ai biết chức vụ của hai người này là gì.

Khi nói đến chức vụ trong trò chơi, mỗi trò chơi sẽ có thiết kế nhân vật và chức vụ nhất định.

Nhưng trong Thế Giới Mới, chức vụ không có quy tắc đặc biệt nào cả.

Chương 909: Giả vờ ắt sẽ bị nghiệp quật

Mỗi người đều có thể tạo dựng chức vụ theo sở thích của riêng mình.

Và trong Thế Giới Mới này, mọi thứ đều có thể được sử dụng làm vũ khí.

Những người có năng lực mạnh thậm chí có thể tự mình tạo ra nó, cũng chính vì mức độ tự do cao của trò chơi này mà mọi người không thể ngừng chơi nó.

Liễu Ngọc Phân lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ trong túi ra, đặt lên thảm rồi nói với mấy người bên cạnh: "Lát nữa có thể là một cuộc ác chiến đấy. Mọi người ăn chút gì trước đi. Ăn xong rồi bàn bạc xem đối phó với tình huống này thế nào? "

Hứa Hạo Nhiên cười haha, cầm lấy một cái bánh xèo, vừa ăn vừa nói: "Mẹ! Có anh rể ở đây, mẹ không cần lo lắng gì cả".

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, có một tiếng động lớn từ bên cạnh truyền đến.

Nhiều người bất giác quay đầu lại, liền nhìn thấy có bảy người ở lối vào quảng trường.

Bảy người này là có nam có nữ, ai nấy đều mặc những bộ quần áo rất đẹp và sặc sỡ.

Đặc biệt người cầm đầu là một chàng trai tuấn tú, trên người mặc một bộ y phục cổ màu trắng tinh, quanh eo treo một mặt dây chuyền bằng ngọc, sau lưng có hai thanh kiếm khác màu, một là màu xanh, một là màu tím.

Khi họ nhìn thấy hai thanh kiếm này, một người nào đó trong đám đông lập tức hét lên.

"Song kiếm Tử Thanh! Chúa ơi! Người này là kiếm khách Tiêu Dao xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng khu vực phía Đông, Triệu Thành Quang!"

"Còn người đứng sau, chính là kiếm khách Phong Lưu Triệu Thành Lượng, anh xem thanh kiếm gỗ mà anh ta đang cầm có tên là‘ Bất Công’ trên tay đi! Thanh kiếm này hiện tại trên thị trường có giá ít nhất là hai triệu đấy!"

Ngay khi nhóm người đứng đầu Triệu Thành Quang xuất hiện, họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Họ giống như những ngôi sao lớn, sải bước tiến thẳng về phía vị trí của Lý Phong.

Khi Triệu Thành Quang bước vào Quảng trường Nhân dân, ở một khoảng cách xa, anh ta đã nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình và Tina rồi.

Triệu Thành Quang không phải là động vật sẽ phản ứng sinh lý khi nhìn thấy phụ nữ đẹp, anh ta đã trải qua quá trình đào tạo và giáo dục rất nghiêm ngặt từ khi còn là một đứa trẻ.

Không giống như người em trai kém cỏi của mình, anh ta làm việc rất thận trọng.

Tuy nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Tina, anh ta vẫn vô tình bị thu hút bởi hai người họ.

Triệu Thành Quang nhanh chóng dẫn mọi người lại gần, anh ta đứng trước mặt Hứa Mộc Tình và Tina dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Triệu Thành Quang cười với hai người phụ nữ nói: "Thực xin lỗi đã làm phiền các vị. Xin hỏi chỗ trống bên cạnh, chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi được không?"

Hứa Mộc Tình đang định nói, Lý Phong liền từ tốn nói ra một chữ: "Không".

Triệu Thành Quang sửng sốt một chút, tựa hồ lúc này mới thấy Lý Phong, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào Lý Phong.

Lúc này, Triệu Thành Quang mới thật sự nhìn kỹ Lý Phong.

Ấn tượng mà Lý Phong để lại cho Triệu Thành Quang hoàn toàn khác với những gì anh ta đã nghe được, trong khi Triệu Thành Quang đang nhìn Lý Phong thì Triệu Thành Lượng lập tức nhảy dựng lên và chỉ tay về phía Lý Phong.

"Lý Phong. Tụi tao đã cho mày thể diện rồi thì nên biết điều đi. Mảnh đất này ngay từ đầu đã không phải của mày. Chúng tao muốn ngồi chỗ nào cũng được. Chúng tao không cần mày cho phép".

Lý Phong lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Thành Lượng, cười nói: "Nếu cậu đã nói đất này là của công, ai cũng có thể ngồi trên đó, tại sao lại tỏ ra mình ra ngôi sao, giả vờ giả vịt lịch sự đi hỏi vậy? "

Lời nói của Lý Phong làm cho hai mắt của Triệu Thành Quang khẽ nheo lại, không ngờ miệng lưỡi của Lý Phong lại sắc thế, đến mức vừa mở miệng đã muốn đâm thủng người anh ta.

Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Triệu Thành Quang vẫn không thay đổi, anh ta cười với Lý Phong nói: "Người anh em này, lễ phép là đức tính truyền thống của gia đình chúng tôi".

"Chúng tôi hỏi cũng vì tôn trọng. Dù sao chúng tôi cũng không biết chỗ trống bên cạnh đã có người ngồi chưa?"

"Có, có người rồi, nên tôi đã nói là không rồi, mấy người có thể đi chỗ khác rồi đấy".

Triệu Thành Lượng lập tức ra lệnh cho các cao thủ phía sau: "Chúng mày còn ngẩn người ra đó làm gì? Bẻ gãy tay chân thằng này rồi ném ra ngoài cho tao".

Triệu Thành Lượng vừa dứt lời, Triệu Thành Quang lập tức vung tay lên, trên mặt luôn nở nụ cười lễ phép nhìn Lý Phong cười: "Người anh em này, xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của em trai tôi".

"Nếu anh thật sự không thích chúng tôi ngồi ở bên cạnh, thì chúng tôi sẽ rời đi".

"Mau đi đi, đi đi! Không thấy cả nhà chúng tôi đều không thích mấy người sao, phiền phức chết được".

Hứa Hạo Nhiên lúc này nói một cách không chút khách khí: "Làm màu cho ai xem không biết? Mặc đồ trắng bay phấp phới, thật sự cho rằng mình là nam thần chắc. Rõ ràng là muốn bắt chuyện với chị em. Lá gan thì nhỏ mà còn ra vẻ là kẻ có lễ nghĩa".

"Chậc chậc chậc, ai da bao năm qua ấy! Luôn có một vài người thích giả vờ giả vịt, nhưng họ không biết nếu giả vờ quá mức, sẽ ăn đủ đấy".

Triệu Thành Quang mặt không chút biểu cảm, nhưng khi quay người rời đi, trong mắt anh ta hiện lên một tia cực kỳ hung ác.

Rất nhanh, thời gian cũng tới rồi.

Lúc này, mọi người trong quảng trường đều đứng lên, nín thở.

Thời gian trôi qua từng giây, hơi thở của nhiều người bắt đầu trở nên gấp gáp.

Bởi vì trong những ngày qua, trang web chính thức của tập đoàn Lăng Tiêu đã tung ra thông tin của đại boss này.

Con rắn này là loài ma thú cổ đại, ngoại hình của nó đã được ban bố chính thức.

Nhìn vào hình ảnh, nó là một con rắn độc rất dài.

Tuy nhiên, không giống như những con rắn độc thông thường, nó có đôi cánh trên lưng, đó là đôi cánh của đại bàng, toàn bộ đều có ánh đen.

Vì chỉ công bố hình ảnh, không có thông tin cụ thể nên không ai biết năng lực của đại boss này là gì?

Tuy nhiên, điều duy nhất mà mọi người đều biết là nếu giết được nó, chắc chắn sẽ nhận được một thứ rất tốt.

Mọi người bắt đầu xắn tay áo, có người thích chơi ở trung tâm, có người thì chỉ đứng đằng xa.

So với những người chơi ở gần trung tâm quảng trường thành phố, thì đám người đó bây giờ khá thoải mái. Đối với họ, họ thích nhặt nhạnh đồ tốt hơn.

Một trong số họ mỉm cười và nói với người bạn đồng hành của mình: "Ồ, các cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Không phải chỉ là một con rắn thôi sao? Hôm trước tôi đã dẫn một vài người vào hang rắn".

"Rắn bên trong, con nào con nấy đều dài mấy mét".

"Nếu người ta mà thả ra mấy con rắn thì các cậu sẽ tè ra quần mất".

"Đối với con rắn này, tôi nghĩ nó sẽ không khác nhiều so với những con tôi gặp phải đâu".

Người đó vừa dứt lời, thì có người trong đám đông hét lên: "Đến giờ rồi!"

Chương 910: Rắn

Ngay sau đó, một bầu không khí rất kỳ dị lan ra xung quanh, dường như ngay cả không khí cũng đông cứng lại.

Rất nhiều người nhận ra mình không thể hô hấp.

"Sao tự dưng tôi lại cảm thấy khó thở thế nhỉ? Mà mọi người có cảm thấy cơ thể rất khó chịu không?"

Lúc mọi người đang băn khoăn thì Hứa Hạo Nhiên hét lên:"Ôi vãi, tôi trúng độc rồi".

Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, giờ tất cả mọi người đều nhận ra mình trúng độc rồi".

Ở đây có hơn một trăm người, trừ Lý Phong, Hứa Mộc Tình và đám người Triệu Thành Quang ra thì có rất nhiều người đã trúng độc.

"Mau uống thuốc giải ngay.", đa số mọi người đều vội vàng lấy thuốc giải ra uống.

Mà lúc bọn họ đang uống thuốc giải thì trên đầu có thứ gì đó rơi xuống.

Đầu tiên nó rơi trúng một người, người này vừa uống thuốc vừa giơ tay đỡ lấy thứ đó.

Nhưng ngay khi tay hắn ta vừa bắt được thì lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

Lúc hắn ta ngẩng đầu mới nhận ra mình vừa bắt được một con rắn độc.

Con rắn này nhân lúc hắn ta không chú ý đã lao lên cắn trúng cổ hắn.

Trong chớp mắt, hắn ta run lên bần bật, miệng sùi bọt mép ngã lăn ra đất.

Thanh máu trong game của hắn ta cạn dần, trong nháy mắt hắn ta đã biến thành một tia sáng trắng, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Theo quy tắc trò chơi, lúc máu thanh máu của chơi cạn sạch, người đó chết trong trò chơi thì phải chịu hình phạt chết trong vòng hai tiếng.

Nếu không người đó không thể tiếp tục tham gia vào cuộc đi săn này nữa.

Không chỉ hắn ta mà hơn một trăm người ở đây liên tục hét chói tai.

Bởi vì bọn họ phát hiện có rất nhiều rắn độc từ trên đầu rơi xuống.

Nói chính xác thì đây là một cơn mưa rắn.

"Anh rể, anh mau nghĩ cách gì đi, nhiều rắn quá".

Hứa Hạo Nhiên cuống lên, nhảy loạn xạ, vung vẩy thanh đao sắc bén trong tay.

Lúc cậu ta múa may thanh đao trong tay, đường chém dần trở nên sắc bén.

Những con rắn độc từ không trung rơi xuống đã bị cậu ta chém thành hai mảnh.

Nhưng có quá nhiều rắn rơi xuống, nếu lỡ mà bị nó cắn thì sẽ trúng độc ngay.

Mà thuốc giải của mỗi người chỉ có hạn.

Không ai ngờ mới mở màn thôi mà đã chơi lớn thế.

Lý Phong vẫn đứng im một chỗ, ánh mắt anh nhìn xung quanh, dường như những con rắn độc từ trên trời rơi xuống này chả nhằm nhò gì cả.

Cũng đúng thôi, ngoài Hứa Hạo Nhiên thì mọi người hỗ trợ lẫn nhau cũng giải quyết được nó.

Lúc này, Triệu Thành Lượng bỗng dẫn người chạy đến nói với Lý Phong: "Đồ chó Lý Phong, mày đã bị dọa ngu người chưa?"

"Cái loại mày có tư cách gì chơi game, nếu tao mà là mày á, tao đã..."

Triệu Thành Lượng không kịp nói hết câu, bởi vì anh ta phát hiện đột nhiên có một con rắn to màu đen từ trên đỉnh rơi xuống.

Anh ta liều mạng dồn sức, lập tức lao sang bên cạnh.

Cơ thể anh ta lóe lên trong không khí, trong chớp mắt đã đứng ở một chỗ cách chỗ ban đầu ba mươi mét.

Nếu là bình thường thì khoảng cách ba mươi mét cũng không gần, nhưng lúc Triệu Thành Lượng vừa ngẩng đầu lên, con ngươi của anh ta đã run lẩy bẩy.

Bởi vì trước mặt anh ta có một con quái vật vô cùng lớn.

Kích thước của nó rất lớn, cao như một tòa nhà ba mươi tầng vậy.

"Ôi trời đất quỷ thần ơi! Cái này không phải rắn, nó là con rồng rồi ý chứ?"

Hứa Hạo Nhiên hét lên, đây cũng là tiếng lòng chung của mọi người xung quanh.

Bời vì lúc này đột nhiên có một con rắn rơi xuống, kích cỡ của nó cũng ngang ngửa với khách sạn năm sao ở chếch phía đối diện quảng trường thành phố.

Thảo nào nó lại xuất hiện ở quảng trường, vì nếu nó xuất hiện ở nơi khác chỉ sợ còn chẳng có chỗ đặt mình ấy chứ.

Con rắn như đang chào hỏi mọi người, nó há to cái miệng khổng lồ có thể dễ dàng nuốt chửng một cái xe Van Trường An.

Nó đột nhiên ngẩng đầu há miệng gào lên, sau đó ở vị trí bảy tấc của có đôi cánh như cánh đại bàng xòe ra.

Đôi cánh màu đen, lóe lên ánh sáng kim loại, nhìn có vẻ rất cứng rắn, cũng rất nguy hiểm.

Nó dường như chỉ cần vỗ nhẹ cánh một cái cũng khiến gió từ bốn phía nổi lên cuồn cuộn.

Rất nhiều người chơi đang gắng sức giải quyết đám rắn từ trên trời rơi xuống bị thổi bay như lá rụng trong gió.

Sau đó con rắn há to miệng ra, trên đầu bỗng vang lên tiếng sấm vang trời, có vố số tia sét từ trên trời đánh trúng những người chơi đang bay loạn xạ trong không trung.

Tia sét sáng lấp lóe, chỉ trong vòng một hai phút mà hàng loạt người chơi đã chết.

Hơn một trăm người mà giờ chỉ còn hơn hai mươi người.

Hơn hai mươi người này toàn là cao thủ.

Lúc này, trên người bọn họ ai ai cũng phóng ra ánh sáng chói mắt.

Trên tay bọn họ cầm chắc vũ khí, nhất là Triệu Thành Quang, hai tay anh ta cầm hai thanh kiếm, trên người bừng bừng sát khí.

Anh ta hét lên với đám người xung quanh: "Tất cả mọi người nghe tôi nói, con rắn này ghê gớm hơn chúng ta tưởng nhiều".

"Nếu mọi người chỉ nghĩ cho bản thân thì chúng ta chết hết là cái chắc, giờ chúng ta phải đồng lòng dốc sức cùng nhau giải quyết nó".

"Đánh cái khỉ gió gì! Nhìn tôi dùng sức bổ Hoa Sơn đây!"

Lúc này đột nhiên Hứa Hạo Nhiên nhảy bổ lên, hai tay cậu ta cầm thanh đao lớn, chém mạnh vào con rắn khổng lồ".

"Keng!" tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên.

Một đao này của Hứa Hạo Nhiên khiến cậu ta cảm thấy mình không chém rắn mà như đang chém vào một miếng sắt vậy.

Thanh đao chém vào sắt bật ngược lại khiến cả người Hứa Hạo Nhiên run lên, cậu ta cảm thấy hai tay mình đang run rẩy.

Đúng lúc này, con rắn vặn vẹo người, cái đuôi to lớn của nó quật mạnh về phía Hứa Hạo Nhiên.

Nếu cậu ta mà bị cái đuôi này quật trúng thì khỏi cần nghĩ, cậu ta chết là cái chắc.

Ngay lúc mấu chốt, Lý Phong đột nhiên giơ tay nắm lấy chân Hứa Hạo Nhiên, kéo cậu ta về.

Triệu Thành Lượng thấy thế thì cười như điên: "Đồ chó không biết lượng sức mình, dùng cái đao của mày mà đòi phá vỡ phòng ngự của con rắn đó á, mơ đẹp nhỉ?"

Nhưng Triệu Thành Lượng vừa dứt lời, con rắn đã để ý đến anh ta. Nó há cái miệng to đùng của mình ra đớp về phía anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK