Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Đều là người một nhà
Phan Thúy Hoa vỗ mạnh lên vai Lý Phong: “Thằng nhóc này, không ngờ giấu kỹ thế!”
“Bộp!”
Phan Thúy Hoa lại đưa tay vỗ mạnh xuống bàn.
Với tính cách tháo vát chính trực, cô ấy lập tức nói với Hứa Mộc Tình
“Em dâu à!”
“Em đã gọi chị là chị, từ bây giờ trở đi, mình là người một nhà!”
“Phan Thúy Hoa chị trước giờ không lừa gạt người nhà, năm mươi phần trăm cổ phần này chị không cần!”
“Chị và chồng chị sẽ làm việc cho em, dù sao nhà hàng này cũng là nhà hàng của nhà chị, anh chị cũng không đi được chỗ nào khác”.
“Các em có việc gì cần thì đến nhà hàng tìm chị, nhà chị luôn sẵn lòng!”
Hứa Mộc Tình nắm tay Phan Thúy Hoa.
Trong đôi mắt long lanh như cẩm thạch ấy, lóe lên ánh nhìn chân thành lương thiện đáng quý.
Hứa Mộc Tình đang định nói, bỗng nhiên!
“Choang!”
Cửa sổ của nhà hàng bị một hòn đá đập vỡ.
Ngay sau đó, có một bình dầu cháy bay vào.
Lý Phong lập tức ra tay!
Bình dầu cháy đó chưa kịp rơi xuống đất đã bị Lý Phong đưa tay ra đỡ lấy.
Thậm chí anh còn không cần nhìn, thuận tay ném ngược bình dầu cháy ra ngoài!
Ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ vọng lại tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông.
Lý Phong đứng ở cửa sổ, phát hiện đã có mười mấy tên côn đồ đứng ở bên ngoài, trên tay cầm bình dầu cháy.
Một người trong đó đã bị đốt cháy, không ngừng lăn lộn trên mặt đất
Ngoài mấy người đang giúp dập lửa, những người khác gào thét nắm bình dầu cháy ném về phía cửa sổ của nhà hàng Hải Giác
Lý Phong nhanh chóng lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa.
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Mười mấy hạt dưa bay vèo vèo ra.
“Choang!”
“Choang!”
“Choang!”
Mỗi hạt dưa đều nhắm rất chuẩn vào những bình thủy tinh khiến chúng vỡ tan tành.
Những bình thủy tinh này vừa mới được ném ra đã bị vỡ.
Khi lửa vừa được châm lên, đám côn đồ bị dính lửa liên tục hét lên quay đầu bỏ chạy.
Nhìn theo bóng đám côn đồ chạy xa dần, trong mắt Lý Phong lóe lên tia mãnh liệt.
Anh rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Dương Thiện Tề.
“Dẫn người của cậu đến đây, trong một tiếng phải có mặt ở thủ đô”.
Cùng lúc đó.
Trong tứ hợp viện gia tộc họ Lý.
Quản gia Lý Lâm đi nhanh về phía phòng đọc sách, phát hiện Lý Tấn không có trong phòng.
Liền đi sang căn phòng phía Tây, Lý Tấn cũng không có ở đó.
Khi Lý Lâm đi từ trong phòng ra, phát hiện Lý Tấn đang bận rộn trong bếp.
Lúc này, ông ta đã chuẩn bị xong một món ăn rất ngon và đẹp mắt, hơn nữa còn đựng trong hộp giữ nhiệt.
Nhìn Lý Tấn xách làn trúc đi từ bếp ra, Lý Lâm vô cùng ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình.
“Ông chủ, ông đang làm cái gì thế này?”
“Ông đến vừa đúng lúc, giúp tôi sắp xếp hai bộ quần áo, tôi muốn đến chỗ vợ tôi”.
“Ông chủ, mặc dù sức khỏe bà chủ đã khá hơn nhiều, nhưng cái đám người xấu kia vẫn đang ngầm quan sát chúng ta”.
“Nếu để bọn họ biết bà chủ vẫn còn sống, nhất định họ sẽ ra tay hành động”.
Sắc mặt Lý Lâm u sầu.
Ông ấy đi theo Lý Tấn mấy chục năm, trải qua rất nhiều sóng gió, ông hiểu rất rõ nội tình của gia tộc Lý Thị.
Cái gọi là bốn gia tộc lớn ở thủ đô, thực chất là chỉ những thế lực ngầm chống lưng.
Vì là đầu đá ngấm, mà thí những con tốt lên làm màu mà thôi.
Nói văn hoa là bốn gia tộc lớn.
Thực tế, chỉ là một nhánh của một đại gia đình.
Trọng điểm thực sự của gia tộc Lý Thị là ở vùng đồng bằng Trường An.
Vài năm gần đây, Lý Tấn làm việc khá độc lập.
Làm nhiều việc trái với quy định của gia tộc Lý Thị ở Trường An.
Trưởng bối của gia tộc Lý Thị ở Trường An rất không hài lòng về điều này.
Cũng chính vì thế, gia tộc Lý Thị ở Trường An hầu như cắt đứt “nguồn cung” cho gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Khi không có hậu thuẫn vững chắc, mà gia tộc Lý Thị có thể duy trì tồn tại ở thủ đô nhiều năm như vậy, là hoàn toàn dựa vào tác phong làm việc cẩn trọng tỉ mỉ của Lý Tấn.
Gia tộc Lý Thị ở thủ đô, có thể nói là hổ đói vây quanh.
Không biết có bao nhiêu gia tộc hạng hai muốn hãm hại họ, để thay thế gia tộc Lý Thị.
Thậm chí gia tộc Lý Thị ở Trường An cũng nâng đỡ nhà họ Tần.
Thời gian này nhà họ Tần luôn thách thức gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Còn có ý định muốn đuổi gia tộc Lý Thị ra khỏi thủ đô, hoặc là muốn trực tiếp thôn tính toàn bộ thế lực gia tộc Lý Thị.
Cho tới nay, những việc Lý Tấn làm đều đúng đắn.
Thế nhưng bây giờ, ông đang muốn phá vỡ kế hoạch mà ông đã thực hiện mấy năm nay, nhất định sẽ là cơ hội để cho đám hổ đói kia lợi dụng công kích.
Lý Tấn nhìn vẻ mặt u sầu của Lý Lâm, ông ta đưa tay lên vỗ vai Lý Lâm cười rồi nói.
“Lý Lâm à! Khi con trai tôi không ở đây, tôi đã bị mang tiếng là đồ con rùa mười mấy năm nay rồi”.
“Lẽ nào ông vẫn muốn tôi là con rùa rụt cổ ở mãi trong cái mai, không cho tôi thò đầu ra ngoài ư?”
Khi nói đến đây, mắt Lý Tấn bỗng nhiên lóe lên tia mãnh liệt khiến cho Lý Lâm không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.
Người Lý Tấn toát ra một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ.
Lý Lâm lùi về sau mấy bước, ông ấy cung kính hành lễ với Lý Tấn, đồng thời cúi đầu xuống.
Lúc này, Lý Tấn như vua đứng trên đỉnh cao.
Ông ta đứng trên cao vời vợi!
Vĩ đại!
Đây chính là trưởng tộc gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Những năm gần đây, Lý Tấn luôn ở ẩn.
Rất ít khi quan tâm đến sự đời.
Tầng lớp mới nổi kia hầu như đã quên danh hiệu năm xưa của Lý Tấn.
Ông ta là cao thủ cấp Vương.
Vua của núi!
Lý Tấn nhanh chóng thu mình lại.
Lý Tấn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Nhìn qua giống như một người dân bình thường đi ra từ con ngõ nhỏ.
Không cả thấy trên người có bất kỳ luồng khí sắc bén nào cả!
Lý Tấn hỏi Lý Lâm theo cách giản dị như bàn chuyện phiếm trong nhà.
“Đúng rồi, lúc nãy ông vội vội vàng vàng đi vào, là có việc gì cần nói với tôi đúng không?”
Lý Lâm dường như nhớ ra vội nói ngay với Lý Tấn.
“Ông chủ, giống như những gì ông nghĩ”.
“Quả thực cậu chủ dẫn cả nhà cô chủ đến nhà hàng Hải Giác”.
“Hơn nữa, họ còn đối đầu với người của gia tộc Tiền Thị”.
“Gia tộc Tiền Thị?”
Lý Tấn hơi cau mày, sau đó hỏi: “Tiền Thị nào nhỉ?”
“Là gia tộc chuyên kinh doanh trong ngành dịch vụ nhà hàng-Tiền Thị, trưởng tộc là Tiền Phủ Cương”.
“Ồ, là ông ta à. Một con ruồi cỏn con, không cần để ý”.
Trong mắt Lý Tấn, những người này chỉ là đám ruồi bọ vo ve.
Đập một phát là chết cả lũ.
“Nhưng thưa ông chủ, thế lực phía sau gia tộc Tiền Thị có nhà họ Sở ở Kinh Châu”.
“Hơn nữa thời gian gần đây, Tiền Phủ Cương còn qua lại rất thân thiết với nhị đương gia của hội Giao Long
“Tôi lo rằng ông ta sẽ mượn thế lực của hội Giao Long để gây khó dễ cho cậu chủ”.
Lý Lâm kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Hải Giác cho Lý Tấn nghe.
Nghe thấy thông gia đến thủ đô, lại còn phát triển ngành nhà hàng.
Lý Tấn rất vui mừng.
Ông ta cười nói: “Đúng là trời thương! Không ngờ rằng con trai tôi lại có thể tìm được cô con dâu tốt như vậy”.
“Tính cách không chỉ lương thiện dịu dàng, mà trong sự nghiệp cũng rất nhanh nhạy minh mẫn. Hiếm có, hiếm có!”
“Nhưng thưa ông chủ, tình hình ở thủ đô rắc rối phức tạp”.
“Mặc dù gia tộc chúng ta ở thủ đô là một trong bốn gia tộc lớn, nhưng trên thực tế thì không còn tầm ảnh hưởng lớn nữa rồi”.
“E rằng tập đoàn Lăng Tiêu của cô chủ càng lún càng sâu thôi!”
Chương 537: Ai làm phiền con trai tôi, giết không tha
Lý Tấn tươi cười nhìn Lý Lâm nói.
"Lý Lâm à, ông càng để ý càng dễ loạn".
"Đứa con dâu này của tôi không tầm thường đâu, ông cứ chờ xem đi".
"Mà tất cả đã có con trai tôi lo liệu rồi".
Lúc nói chuyện Lý Tấn hơi ngẩng đầu.
Bầu trời quang đãng, không có một đám mây.
"Từ lúc con tôi đặt chân đến thủ đô, cũng là lúc bầu trời ở đây nên thay đổi rồi".
"Giờ ông có thể đi thông báo với đám con cháu trong gia tộc, lệnh cấm của bọn chúng được hủy bỏ rồi".
"Từ giờ trở đi bọn chúng muốn làm gì cũng được".
"Nhưng chỉ có một mệnh lệnh vẫn phải làm theo".
"Tuyệt đối không được làm phiền đến cuộc sống của con trai tôi, nếu không sẽ giết không tha".
Đôi mắt lóe lên sự sắc bén khiến người khác run rẩy.
Lý Tấn nhanh chóng nhấc cái làn trúc, cười ha ha đi về phía cửa tứ hợp viện.
Ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Nhiều năm như vậy mình chưa vào bếp nấu cơm, không biết có hợp khẩu vị bà ấy không nữa".
"Biết thế vừa nãy đã gói một phần đồ ăn ở Hải Giác về rồi, bà ấy thích nhất là món 'thịt heo xào chua ngọt' của con nhóc Thúy Hoa làm".
Lý Lâm vẫn đi theo sau Lý Tấn.
Lâu lắm rồi ông ấy không nhìn thấy dáng vẻ Lý Tấn thanh thản như thế.
Dường như ông ấy nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tấn lúc còn trẻ.
Đó là lúc Lý Tấn hăng hái nhất.
Nhiệt huyết đầy mình.
Là người đứng đầu trong số bốn cậu ấm ở thủ đô.
Lý Lâm hơi ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía Nam thủ đô.
Ông ấy phát hiện bầu trời vốn trong xanh bỗng có một tầng mây đen đang dần che phủ.
Xem ra bầu trời ở thủ đô sắp thay đổi thật rồi.
...
Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Đây là một trong những địa điểm tụ tập của hội Giao Long.
Đồng thời cũng là câu lạc bộ cao cấp ở thủ đô.
Tối nào ở đây cũng kín khách.
Bởi vì phí tiêu dùng ở đây rất đắt.
Nên khách hàng thường là những người có tiền có quyền.
Cả đám người trai gái đều tụ tập ở trong phòng riêng.
Tiến hành các loại giao dịch ngầm.
Lúc này trên tầng ba của hội quán có một căn phòng tên là Hoa Tử Kinh.
Người đứng đầu nhà họ Tiền - Tiền Phủ Cương đang ngồi với một gã trung niên chột mắt.
Gã là Lỗ Quy - nhị đương gia của hội Giao Long.
Lỗ Quy là con sâu rượu.
Từ khi còn trẻ gã đã yêu rượu như mạng.
Hễ ai muốn nhờ gã giúp đỡ đều phải mang một bình rượu ngon đến.
Giờ ly rượu gã đang uống là chai rượu nổi tiếng của Ý.
Gã rót chút rượu cuối cùng trong chai vào ly thủy tinh trong suốt lấp lánh, sau đó một ngụm uống cạn.
Gã ợ lên một cái, miệng toàn mùi rượu.
Nói với Tiền Phủ Cương.
"Ông Tiền này, rượu ngoại uống không đã, mới có mấy hớp đã uống hết rồi. Ông nhìn tôi này, giờ chẳng say tí nào".
"Rượu này không đủ độ, lần sau ông mang cho tôi loại nào nặng chút".
Tiền Phủ Cương cười ha hả: "Nhị đương gia yên tâm, tôi đã để một thùng rượu vào cốp sau xe của ông rồi, đảm bảo đủ để ông uống đến sáng luôn".
Lỗ Quy thích chí vỗ đùi: "Đúng là ông Tiền, hào phóng quá".
"Từ giờ tôi coi ông là bạn rồi".
Tiền Phủ Cương lại nhét một điếu xì gà vào tay Lỗ Quy.
"Tục ngữ nói uống rượu trước, hút thuốc sau, sống còn sung sướng hơn thần tiên".
"Đây là xì gà cuốn thủ công của Cu Ba đấy".
"Ở bên đấy bọn họ gọi đây là là xì gà trinh nữ, mùi vị khác lắm".
Lỗ Quy hơi cựa mình, hàng lông mày gã sắc như dao.
Gã híp mắt nhìn Tiền Phủ Cương nói: "Khác thế nào?"
"Bên đó chuyên để mấy cô gái trẻ trong sáng tầm mười sáu tuổi".
"Mỗi ngày đều dùng sữa rửa tay rồi mới bắt đầu cuốn".
"Hút nó ông sẽ cảm thấy bên cạnh có một cô gái tuổi xuân mơn mởn đang dùng bàn tay trắng nõn như sữa nhẹ nhàng xoa bóp toàn thân cho ông".
"Vuốt ve tim gan ông".
Lỗ Quy nghe mà lòng ngứa ngáy, lập tức ngậm lấy, hút một hơi thật dài.
Sau đó gã nhanh chóng nhả khói ra.
"Ừm, cũng được phết. Mùi vị của cái thứ này đúng là phê tận óc".
"Ông Tiền này, đồ tốt thế mà ông lại để kẻ thô lỗ như tôi hưởng có phải phí của trời không?"
Lúc Lỗ Quy nói còn cố tình nhả khói về phía Tiền Phủ Cương.
"Ông Lỗ cứ nói đùa".
"Trong mắt tôi ông Lỗ đúng là anh hùng! Rượu ngon thuốc tốt mà không để ông hưởng chả nhẽ lại để mấy thằng nhóc con dùng phí phạm à?"
Nói xong Tiền Phủ Cương và Lỗ Quy cùng nhìn nhau, cười to.
"Ông Tiền giờ là bạn của tôi rồi".
"Ông yên tâm, cái nhà hàng Hải Giác đó giờ chắc chắn bị cháy đến tro cũng không còn".
Nói xong, Lỗ Quy vẫy tay với một nữ phục vụ đứng bên nói.
"Này, người mới, mau đến rót rượu cho ông đây".
Người phục vụ này tên Lý Đông Đông.
Là sinh viên đại học Yên Kinh.
Tối nay là tối đầu tiên cô ấy đến làm ở hội quán tư nhân này.
Cô ấy được bạn giới thiệu đến đây.
Một sinh viên ưu tú toàn diện như Lý Đông Đông vốn sẽ không đến một nơi dơ bẩn như này.
Nhưng bố mẹ cô ấy ly dị lúc cô ấy còn đang học tiểu học.
Mẹ đi theo người đàn ông khác đến thành phố sống.
Cô ấy và người bố bị thọt sống dựa vào nhau trong một thôn nhỏ.
Lúc cô ấy học cấp hai thì bố mất.
Lý Đông Đông hoàn toàn dựa vào bản thân, trải qua bao khó khăn trắc trở.
Tất cả tiền học phí là do cô ấy tự tay kiếm được.
Lúc trước người mẹ chưa từng liên lạc với cô ấy bỗng gọi điện đến.
Nói em trai cô ấy sắp lấy vợ rồi, muốn cô ấy gửi ít tiền về nhà.
Ban đầu Lý Đông Đông không đồng ý.
Bởi vì cô ấy thậm chí còn không biết chuyện mình có một người em trai.
Nhưng Đông Đông là người mềm lòng, cô ấy không thể cứng rắn trước sự cầu xin của mẹ được.
Chẳng còn cách nào, cô ấy đành đến đây làm thêm với bạn.
Một tối làm ở đây cô ấy có thể kiếm được ba trăm tệ.
Cô ấy thầm nghĩ chịu khó làm ở đây mấy tháng, đợi gửi cho em trai mấy chục nghìn tệ là mọi chuyện sẽ xong.
Lý Đông Đông làm việc rất cẩn thận.
Cô ấy dè dặt bước đến cạnh Lỗ Quy.
Cô ấy bưng chai rượu trên bàn, đổ vào chén từng chút từng chút một.
Đúng lúc này, mắt Lỗ Quy lóe lên sự ranh mãnh.
Gã cố tình nhấc chén rượu lên, làm chai rượu trong tay Lý Đông Đông bị đổ mất một ít ra mặt bàn.
Lỗ Quy lập tức trợn mắt nhìn Lý Đông Đông nói: "Cô làm ăn kiểu gì thế? Rót có chén rượu mà cũng không xong hả?"
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi".
Lý Đông Đông vội rút mấy tờ giấy ăn lau sạch mặt bàn.
Lỗ Quy lập tức chỉ xuống dưới chân nói: "Đổ cả ra sàn kìa, mau lau khô cho tôi".
Ngay khi Lý Đông Đông cúi đầu lau sàn nhà.
Lỗ Quy bỗng giơ tay nắm lấy tóc Lý Đông Đông.
Dúi thẳng đầu cô ấy vào đũng quần đã mở của gã.
Giờ gã đang mặc một cái quần đùi.
Nếu mặt Lý Đông Đông bị dúi vào đấy, nhất định sẽ cọ phải thứ buồn nôn của gã.
Tay Lý Đông Đông vội nắm chặt lấy chân bàn, cố gắng quay đầu ra chỗ khác.
"Ông chủ, ông chủ!"
"Đừng, đừng!"
"Tôi không làm nghề này".
"Tôi chỉ đến đây làm thêm thôi".
Chương 538: Đã đến rồi thì đừng hòng đi nhé
Lỗ Quy cười to: "Ha ha ha! Ông đây thích loại dê con non mềm như cô đấy".
"Nhìn cô trắng trẻo non nớt thế này, y như điếu xì gà mà tôi đang hút vậy".
"Ngửi thơm ngát, còn thoảng thoảng mùi sữa nữa chứ".
"Nhìn cô mở miệng la hét không muốn thế thôi".
"Qua một thời gian nữa, có khi bị người ta chơi đến mức phía dưới thâm xì cũng nên ấy chứ".
"Đến lúc đấy cô tự khắc vừa lẳng lơ vừa dâm đãng thôi".
Bàn tay to của Lỗ Quy nắm lấy áo Lý Đông Đông, xé mạnh.
"Rẹt!" một tiếng.
Quần áo của Lý Đông Đông đã bị gã xé rách.
Tiền Phủ Cương là người đứng đầu một gia tộc lớn không khuyên can, ngược lại vẻ mặt hóng hớt ngồi nhìn.
Dáng vẻ nóng lòng muốn thử, giống như lát nữa ông ta cũng muốn lên xé thử cho biết mùi vậy.
"Ông chủ, đừng mà, tôi cầu xin ông".
"Ông chủ, tôi không làm ở đây nữa, tôi cũng không cần lương, giờ tôi muốn đi".
Quần áo trên người Lý Đông Đông đã bị xé vụn, cô ấy đang dùng hay tay ôm chặt lấy cơ thể mình.
Lùi dần về sau.
"Hì hì, cô em này, đã vào hội quán của tôi thì làm gì có chuyện đi".
"Tôi nói thật cho cô biết, hội quán của tôi cứ một khoảng thời gian lại phải tuyển thêm người mới".
"Người mới nào mới làm cũng phải trải qua giai đoạn này".
"Cô yên tâm, đầu tiên có hơi đau nhưng sẽ sướng ngay ý mà".
"Về sau chỉ cần cô ngoan ngoãn, tha hồ mà kiếm nhiều tiền".
Lỗ Quy vừa nói vừa cởi thắt lưng.
Lúc gã vừa mới dồn Lý Đông Đông vào tường, bên ngoài bỗng nhiên có người chạy vào.
"Nhị đương gia ơi hỏng rồi".
"Những anh em chúng ta phái đi bị đánh quay về rồi".
"Có mấy người bị bỏng nặng, đang cấp cứu ở bệnh viện".
"Gì cơ?", Lỗ Quy hơi giật mình.
Gã quay đầu, ánh mắt không tin được nhìn tên đàn em.
"Sao lại thế, ai dám động vào người của hội Giao Long hả?"
Người chống lưng cho hội Giao Long là nhà họ Sở ở Kinh Châu.
Lịch sử của gia tộc này rất lâu đời, kinh doanh ở Kinh Châu gần nghìn năm rồi, đúng là vua một cõi.
Vẻ mặt tên đàn em vừa mới vọt vào cũng kích động.
Hắn vội vàng nói với Lỗ Quy.
"Các anh em bị thương nói là do một gã đàn ông làm".
"Hình như hắn biết chiêu Đạn Chỉ Thần Công ý, chỉ dùng hạt dưa cũng bắn vỡ mấy cái bình dầu hỏa, sau đó lửa bắt đầu cháy xém lên người các anh em".
Lỗ Quy trợn mắt.
Gã thở hổn hển, y như cái ống thổi lửa vậy.
Những ai quen Lỗ Quy đều biết đây là dấu hiệu gã tức giận rồi.
Lỗ Quy đạp đổ cái bàn.
Giận điên người.
"Mẹ nó, ông đây chỉ định thiêu cháy quán của chúng nó, để chúng nó biết điều rời khỏi thủ đô".
"Mà giờ chúng nó dám động đến anh em trong hội, nợ máu phải trả bằng máu".
"Mày gọi Trình Bác, bảo hắn ta dẫn theo đội cao thủ, xử sạch cái đám người nhà hàng Hải Giác cho tao".
"Vâng ạ!", tên đàn em nghe thế vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới bước chân ra khỏi phòng.
Đột nhiên va phải một người đàn ông.
Hắn vội giơ tay bịt lấy cái mũi chảy máu.
Chửi rống lên: "Thằng chó không có mắt à, ai cho mày đứng ở đây".
"Mày muốn chết à... á!"
Hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng.
Cơ thể hắn giống như quả bóng cao su bị người đứng ngoài cửa đá bay vào trong.
"Rầm!" một tiếng.
Cơ thể hắn đập mạnh vào tường.
Hắn phun ra một ngụm máu, nằm sõng soài trên đất như cọng bún thiu.
Lỗ Quy đang định nhào về phía Lý Đông Đông thì sững người lại.
Gã quay đầu nhìn về phía cửa, thấy một người đàn ông dáng vẻ thật thà chất phác bước đến.
Nhìn cậu ta có vẻ rất bình thường nhưng trên người lại tỏa ra khí thế sắc bén.
Giống như một cây đao sắc bén.
Cắm ở cửa.
Mọi người chỉ cần nhìn thấy cậu ta, trong lòng sẽ thấy sợ hãi.
Lỗ Quy nhăn chặt mày, ánh mắt sáng rực nhìn cậu ta.
"Cậu là ai?"
"Dương Thiện Tề".
Dương Thiện Tề lạnh lùng khai báo tên.
Lỗ Quy và Tiền Phủ Cương liếc nhìn nhau.
Rõ ràng bọn chúng chưa từng nghe thấy cái tên Dương Thiện Tề này.
Dương Thiện Tề vừa xuất hiện đã mang đến cho Lỗ Quy cảm giác đè ép rất lớn.
Ở thủ đô cao thủ nhiều như mây, sau lưng Dương Thiện Tề chắc chắn có một thế lực lớn chống đỡ.
Theo bản năng, Lỗ Quy chắp tay nói với Dương Thiện Tề.
"Người anh em, vừa nãy đàn em của tôi không cẩn thận va phải cậu, giờ tôi thay mặt hắn xin lỗi".
"Coi như nể mặt Lỗ Quy tôi, cậu bỏ qua chuyện này được không?"
Dương Thiện Tề là người thật thà, không hoạt ngôn.
Cậu ta nói ngắn gọn.
"Chuyện đàn em của ông va phải tôi không chấp".
Lỗ Quy nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời còn nhếch mày nhìn Tiền Phủ Cương, tỏ vẻ ta đây giỏi lắm.
Nhưng Dương Thiên Tề nói thêm một câu.
"Nhưng người của ông chọc phải đại ca tôi thì không thể bỏ qua được".
Hai mắt Lỗ Quy bỗng trợn to.
Gã còn tưởng do tên đàn em không may va phải nên Dương Thiện Tệ mới đến tính sổ.
Không ngờ Dương Thiện Tề là kẻ thù tìm đến cửa.
Lỗ Quy không nhiều lời, lập tức với tay vào túi áo.
Lúc gã thò tay từ trong túi áo ra, năm ngón tay gã đã đeo vũ khí đặc biệt.
Nắm đấm gấu!
Nắm đấm gấu còn được gọi là nắm đấm thép.
Là một loại vũ khí được làm bằng thép, có thể xỏ bốn ngón tay.
Nhìn giống như đang đeo bốn chiếc nhẫn cùng một chỗ vậy.
Trên mỗi mặt đều có một phần nhọn.
Đương nhiên khi nắm chặt tay, đấm một phát.
Người bị đánh không chỉ phải chịu lực của cú đấm, mà còn bị phần sắc nhọn trên mặt đánh trúng.
Lực sát thương rất lớn.
Không chữa trị kịp thời chắc chắn sẽ chết.
Lúc này, cả hay tai Lỗ Quy đều đeo nắm đấm gấu.
Gã nắm chặt hai tay, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thiện Tề.
Lỗ Quy cười khẩy.
"Nhóc con, ông đây còn định cho mày chút thể diện để mày rời đi".
"Nhưng nếu mày đã là chó săn do đám người nơi khác phái đến".
"Thì chuyện này không thể giải quyết trong hai ba câu mà xong được".
"Nhìn mày có vẻ cũng đã luyện võ".
"Nếu sau năm đòn mà mày vẫn đứng vững, ông đây sẽ thả cho mày đi".
Vừa nói Lỗ Quy vừa lao lên.
Gã ra tay trước.
Nắm đấm của gã cuốn theo cơn gió mạnh.
Lao về phía mặt Dương Thiện Tề.
Dương Thiện Tề là người thật thà không biết né tránh.
Cậu ta cũng nắm chặt tay đấm thẳng,
"Rầm!"
Một tiếng vang to.
"Hừ!"
Lỗ Quy cười khẩy.
Vũ khí trên tay gã được chế tạo bằng loại thép đặc biệt.
Cho dù người khác có cầm dao chém gã cũng đỡ được.
Dương Thiện Tề trước mặt là thằng ngu chả hiểu gì cả.
Lỗ Quy nhìn Dương Thiện Tề rụt tay về, bỗng cười to.
"Nhóc con giờ đã thấy đau chưa, chắc có hai ngón tay bị gãy xương rồi hả?"
"Giờ mà mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tao có thể sẽ tha chết cho mày, nếu không á..."
"Vút!"
Lỗ Quy còn chưa nói xong, Dương Thiện Tề lại vung tay lên lần nữa.
Chương 539: Lại tặng đặc sản Ninh Châu
Dương Thiện Tề lại vung tay đấm như cú đấm lúc đầu, dùng tay không để đánh với Lỗ Quy.
"Rầm!"
Cơ thể Lỗ Quy bỗng sững lại.
Sau đó bắn mạnh về sau.
Cho đến khi gã đập lưng vào tường mới dừng lại được.
Sốc.
Sợ hãi.
Không thể tin.
Tay phải của gã đã hoàn toàn mất cảm giác.
Nắm đấm của Dương Thiện Tề rất mạnh.
Nhưng bàn tay Dương Thiện Tề chẳng chút xây xát.
"Không thể nào".
"Không ai có thể dùng tay không để đối đầu với nắm đấm gấu của tao cả".
Dương Thiện Tề không thèm dây dưa với Lỗ Quy.
Cậu ta lao vút về phía gã như một cơn gió.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Trong chốc lát, cậu ta đấm liên tiếp lên người Lỗ Quy.
Lỗ Quy bình thường vênh váo hống hách là thế, nhưng giờ đây bị Dương Thiện Tề đánh đến mức không thể đánh trả.
Đến lúc Dương Thiện Tề dừng tay, người gã đã mềm nhũn trên sàn.
Mặt gã bị đánh sưng húp, hai tay đeo bộ nắm đấm gấu cũng bị gãy xương.
Gã ngồi bệt trên đất, nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Dương Thiện Tề bằng ánh mắt dữ tợn.
"Có giỏi thì giết tao đi".
"Nếu tao không chết, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu".
"Oắt con, đến đây, giết tao đi".
Sau khi Dương Thiện Tề dừng tay, cậu ta lại trở thành người thật thà, đực mặt ra nhìn Lỗ Quy.
"Đại ca tôi nói, chúng tôi vừa mới tới thủ đô, không thể phô trương quá, phải có chừng mực".
"Đại ca tôi còn nói dù là hội Giao Long hay hội Cá Trạch".
"Các ông dám đến thì chúng tôi dám đánh".
"Ngày hôm nay đến đây là để tặng các ông ít quà gặp mặt".
"Nếu lần sau tới, chúng tôi sẽ tặng cho các ông đặc sản Ninh Châu đấy".
Đặc sản của Ninh Châu?
Cả phòng ngoài Dương Thiện Tề không ai hiểu gì.
Chỉ những người hiểu về vùng đất cấm Ninh Châu mới hiểu đặc sản của Ninh Châu có nghĩa là gì.
Nói xong Dương Thiện Tề quay người rời đi.
Lúc cậu ta bước ra đến cửa, Lý Đông Đông quần áo rách rưới bỗng vọt lên sau lưng Dương Thiện Tề, nói với cậu ta.
"Cầu xin anh cứu tôi với".
Dương Thiện Tề quay đầu nhìn Lý Đông Đông.
Lý Đông Đông vội nói: "Tôi không muốn ở đây nữa, cầu xin anh dẫn tôi đi với".
Dương Thiện Tề gật đầu, nắm lấy tay Lý Đông Đông rời đi.
Hai người vừa mới rời đi, trong phòng truyền đến tiếng rống đầy giận dữ của Lỗ Quy.
"Thằng oắt con, mày cứ chờ đấy, chuyện này không yên với tao đâu".
Dương Thiện Tề thật thà trả lời một câu.
"Thế các ông nhanh lên, nhóm người chúng tôi nhàn nhã lâu lắm rồi, trên người sắp nảy giòi rồi".
"Đặc sản Ninh Châu lúc nào cũng sẵn hàng cho các ông".
Sau khi Dương Thiện Tề đi, Lỗ Quy rống lên với đám đàn em trong điện thoại.
"Mẹ chúng mày chạy hết đi đâu rồi, có biết ông mày bị người ta đánh không?"
"Mau cút về đây cho ông".
Nhưng điện thoại của gã nhanh chóng nghe thấy tiếng nhiều người kêu la oai oái.
Tên đàn em được việc nhất của Lỗ Quy là Trình Bác cũng đang kêu thảm thiết.
"Nhị đương gia, mấy anh em chúng tôi vừa bị người ta đánh".
"Tất cả mọi người đều bị thương nặng, giờ đến đi cũng không vững, ôi, đau chết mất".
"Nhị đương gia, không được rồi, chúng tôi phải đi viện đây, đau quá".
Lỗ Quy hoảng sợ, vội vàng hỏi.
"Là ai?"
"Hay là người của bang Hắc Long?"
Bang Hắc Long là đối thủ không đội trời chung của hội Giao Long.
Ngoài Hổ Báo Kỵ thì bang Hắc Long là thế lực lớn nhất ở phía Nam thủ đô.
Từ khi Hổ Báo Kỵ đột nhiên biến mất, bang Hắc Long lập tức chiếm lấy khu vực của Hổ Báo Kỵ.
"Không phải là người của bang Hắc Long, đám người này chúng tôi chưa từng gặp".
"Bọn chúng chỉ có năm người, nhưng đánh mấy chục anh em chúng tôi tơi bời".
"Nhị đương gia, đám người này độc ác lắm, chúng ta phải cẩn thận".
Lỗ Quy chịu đựng cơn đau trên người, cau chặt mày.
"Bọn chúng có nói từ đâu đến không?"
"Có ạ!"
Sau đó Trình Bác đã nhắc đến nơi mà Lỗ Quy và Tiền Phủ Cương chưa từng nghe đến.
"Bọn chúng nói đến từ vùng đất cấm Ninh Châu ạ".
Ninh Châu?
Trong mắt Lỗ Quy không ngừng lóe lên sự sắc bén.
Dương Thiện Tề - người vừa đánh gã đến mức gã không thể đánh trả cũng đến từ Ninh Châu.
Chẳng lẽ bọn chúng là cùng một giuộc?
Lỗ Quy lập tức cúp máy.
Tên đệ và Tiền Phủ Cương cùng đỡ gã từ từ đứng lên.
Lỗ Quy nói với Tiền Phủ Cương: "Ông Tiền, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ cho ông câu trả lời thuyết phục".
Mắt Lỗ Quy lóe lên sự hung ác.
Dương Thiện Tề dẫn Lý Đông Đông ra khỏi hội quán tư nhân.
Ở ngã tư đường vắng vẻ, một cơn gió lạnh thổi qua.
Lý Đông Đông bỗng rùng mình.
Dương Thiện Tề thấy thế thì cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô ấy.
Bỗng nhiên ấm áp khiến Lý Đông Đông sững người.
Cô ấy ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Dương Thiện Tề.
"Cảm ơn anh!"
Từ trước đến nay Dương Thiện Tề không hoạt ngôn.
Bình thường giống như cái hũ nút ý.
Cậu ta gật đầu nói: "Muộn rồi, cô về sớm đi".
Nói xong cậu ta xoay người bước đến chiếc xe van đỗ cách đó không xa.
Vốn dĩ chiếc xe van này dừng ở đây, đợi Dương Thiện Tề lên.
Nhưng nó đột nhiên quay đầu, lái về phía Dương Thiện Tề và Lý Đông Đông.
"Kít!"
Tiếng phanh xe vang lên.
Lúc chiếc xe dừng sát lại cạnh hai người họ, cửa xe từ từ hạ xuống, Vương Tiểu Thất tươi cười nhìn hai người.
"Ui anh Dương, cô gái này là ai thế?"
Vương Tiểu Thất cực kì lưu manh.
So sánh với Dương Thiện Tề thật thà, cậu ta mồm mép tép nhảy hơn nhiều.
Dương Thiện Tề cũng không biết phải giới thiệu Lý Đông Đông thế nào, đứng im một chỗ vò đầu bứt tai.
"Tôi cũng không biết cô ấy tên gì".
"Tôi, tôi tên Lý Đông Đông".
Lý Đông Đông nói xong thì cúi người với Dương Thiện Tề.
"Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh".
Nói xong, Lý Đông Đông xoay người đi.
Lúc đến chỗ rẽ, cô ấy còn cố tình quay đầu nhìn thoáng qua Dương Thiện Tề.
Lúc này Vương Tiểu Thất bỗng nói với Dương Thiện Tề.
"Anh Dương này, cô gái đó trông được phết đấy".
"Dù sao anh cũng đang ế, hay là lên xin số người ta đi".
Dương Thiện Tề không nói gì, bước lên xe.
"Rầm!"
Cửa xe đóng lại.
Vương Tiểu Thất lúc này cố ý thò đầu ra khỏi cửa xe.
Vẫy tay với Lý Đông Đông ở xa nói: "Em gái à, người vừa cứu em tên Dương Thiện Tề nhé".
"Nếu có việc em cứ đến nhà hàng Hải Giác tìm anh ấy".
"Ui, anh Dương nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi".
"Mẹ nó, anh dám đánh tôi à".
"Đến đây, đánh một trận".
"Tôi nói cho anh biết, gần đây tôi mới học được chiêu 'đầu bếp róc thịt' đấy, để xem tôi có lột da anh ra không".
Chương 540: Mượn đao giết người
Tiền Phủ Cương từ trong hội quán tư nhân đi ra, lên chiếc xe sang của mình.
Lúc này, Tiền Thiều Phong đã ngồi chờ trong xe từ lâu.
Vừa thấy Tiền Phủ Cương đi ra, Tiền Thiều Phong vội vàng hỏi: "Bố, chuyện thế nào rồi?"
Tiền Phủ Cương giơ một ngón tay ra, lắc qua lắc lại trước mặt Tiền Thiều Phong.
"Ở đây tai vách mạch dừng, chúng ta về rồi nói sau".
Xe lái khỏi hội quán tư nhân, trở về biệt thự của nhà họ Tiền.
Tiền Thiều Phong rất nóng lòng.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta là cháu đích tôn ở trong nhà, mọi người đều cưng nựng anh ta trong lòng bàn tay.
Trước giờ chưa có ai dám làm trái ý anh ta, nói gì đến chuyện đánh anh ta.
Tiền Thiều Phong bây giờ giận điên người.
Anh ta muốn băm vằm Lý Phong ra làm trăm mảnh.
Anh ta không nhịn được nữa, vội vàng nắm lấy tay Tiền Phủ Cương.
Sắc mặt căng thẳng, nói: "Bố à, chúng ta cách hội Giao Long xa vậy rồi, bố mau nói đi".
"Chuyện rốt cuộc thế nào rồi?"
"Có phải hội Giao Long đã phái người đi lột da rút gân tên Lý Phong đó rồi không?"
Tiền Thiều Phong vừa dứt lời.
Tiền Phủ Cương bỗng cười to.
"Ha ha ha".
Tiền Thiều Phong thấy Tiền Phủ Cương bật cười giống như bị điên vậy, vội hỏi: "Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bố vui như vậy?"
"Bố mau nói cho con biết đi".
Tiền Phủ Cương bày ra dáng vẻ của kẻ bề trên, nói những lời thấm thía với với Tiền Thiều Phong.
"Con đó, làm cái gì cũng hấp tấp".
“Bố nói cho con biết, người làm việc lớn gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh".
"Không thể bởi vì mình chưa chuẩn bị tốt mà hoảng loạn".
"Vì chúng ta vĩnh viễn không thể biết được tương lai sẽ gặp phải những nguy hiểm gì”.
"Cho nên, đầu tiên chúng ta phải luyện được sự bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm".
"Bố nói cho con biết, tên Lý Phong đó bây giờ vẫn ổn".
"Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, tên Lý Phong này không chỉ đánh nhau giỏi, bên cạnh hắn còn có một đám đàn em".
Lúc Tiền Thiều Phong nghe Tiền Phủ Cương nói người mà hội Giao Long phái đi đều bị Lý Phong đánh bại.
Hơn nữa lúc Lý Phong phái thẳng người đến hội Giao Long khiêu khích, cả gương mặt của Tiền Thiều Phong sầm lại.
"Bố, đám người đó giỏi thế mà bố còn cười được à?"
"Con nói xem, bọn chúng đến từ vùng đất cấm Ninh Châu, nghe vẻ rất ghê gớm đấy".
"Nếu đã có người chống lưng cho nhà hàng Hải Giác rồi, giờ chúng ta không còn cách nào xử lí Phan Thúy Hoa và Vưu Khoát Hải nữa hả?”
"Vùng đất cấm Ninh Châu?"
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiền Thiều Phong, Tiền Phủ Cương hừ lạnh một tiếng.
"Hừ!"
"Đất cấm mẹ gì chứ?"
"Chẳng qua cũng chỉ là một vùng nông thôn nhỏ có một đám côn đồ tự xưng vua mà thôi".
"Ở đó, coi như bọn chúng có chút năng lực".
"Nhưng đến thủ đô, bọn chúng chả là gì!"
Vừa nói, khuôn mặt Tiền Phủ Cương hiện lên một nụ cười thâm hiểm.
"Bình thường chúng ta mời Nhị đương gia của hội Giao Long làm việc thì phải trả giá cao".
"Cả cái hội Giao Long đấy là lũ chó ăn thịt người không nhả xương!"
"Kẻ địch càng mạnh, chúng càng đòi hỏi nhiều hơn".
"Nhưng lần này thì khác".
Tiền Phủ Cương nhếch miệng cười khẩy.
Trong mắt ông ta lộ ra vẻ xảo trá, thâm độc.
Tiền Phủ Cương là một tên tiểu nhân vô cùng thâm hiểm.
Ông ta còn là một doanh nhân xảo trá.
Người làm ăn từ trước tới giờ luôn coi trọng lợi ích.
Chuyện gì không có lợi, ông ta tuyệt đối không làm.
Nhà hàng Hải Giác là một cái gai trong mắt Tiền Phủ Cương.
Nhưng ông ta cũng không thể tiêu một số tiền lớn để thâu tóm nhà hàng Hải Giác này được.
Vốn dĩ đối phó với Lý Phong là vì giúp con trai nguôi giận nhưng giờ thì kết thù thật rồi!
Tiền Phủ Cương càng nói càng hăng.
"Tên Lý Phong này dẫn theo người của hắn, chủ động đến cửa khiêu khích".
"Thế chẳng khác nào châm một mồi lửa trước cửa hội Giao Long cả".
"Nhị Đương gia của hội Giao Long bị đánh rồi".
"Con nói xem, người của hội Giao Long sẽ chịu để yên sao?”
Lúc này, Tiền Thiều Phong cũng hiểu rồi.
"Bố, ý của bố là, bây giờ kể cả chúng ta không ra mặt, hội Giao Long cũng sẽ phái người đến đối phó với nhà hàng Hải Giác và tên Lý Phong kia?"
"Đối phó thôi sao?"
Tiền Phủ Cương cười khẩy.
"Chúng ta mời hội Giao Long ra tay, chắc chắn bọn họ chỉ làm qua loa cho có lệ".
"Nhưng giờ thì khác, Lỗ Quy bị người của Lý Phong đánh".
"Với tính cách của gã nhất định sẽ không chịu để yên".
"Con chỉ cần chờ, sẽ có trò hay để xem thôi!"
Lúc này, khách sạn năm sao Hilton.
Cả nhà Lý Phong tạm thời đang ở đây.
Hứa Mộc Tình vừa quay về khách sạn liền vùi đầu vào trong đống tài liệu.
Đồng thời cô cũng họp trực tuyến với Cố Ngôn Hi qua máy tính.
Bây giờ Cố Ngôn Hi là đại sứ của tập đoàn Lăng Tiêu.
Có nhân viên ưu tú như Âu Dương Diểu Diểu đứng phía sau cô ấy đưa ra những kế hoạch.
Hiện tại giá trị thương mại của Cố Ngôn Hi ngày càng cao, đã có thể gia nhập vào hàng ngũ những ca sĩ nổi tiếng hàng đầu ở trong nước.
Lúc Cố Ngôn Hi đang họp với Hứa Mộc Tình.
"A!"
Bỗng nhiên có tiếng hét chói tai vang lên.
Cô ấy dùng hai tay che miệng, vẻ mặt khó tin nhìn vào người ở đằng sau Hứa Mộc Tình.
Trong nháy mắt, Hứa Mộc Tình bỗng quay đầu.
Không biết Lý Phong đã cởi áo từ lúc nào, lộ ra cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ.
Hứa Mộc Tình chợt gập laptop lại.
Cô đỏ mặt nhìn Lý Phong: "Sao anh lại mặc như vậy?"
Lý Phong thản nhiên, anh cười hì hì nói với Hứa Mộc Tình: "Vợ à, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ thôi".
"Anh muốn tắm thì tự đi tắm đi, em còn phải mở mấy cuộc họp nữa".
Lý Phong nhíu mày, hỏi: "Em chắc chắn không muốn tắm cùng anh?"
"Không tắm, anh mau đi đi".
Lý Phong nhún vai đi vào phòng tắm. Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Mà khi Hứa Mộc Tình đang chuẩn bị gọi Cố Ngôn Hi, tiếp tục họp trực tuyến.
"Bịch!"
Bên trong phòng tắm truyền đến một âm thanh nặng nề.
Nghe giống như có ai bị ngã!
Hứa Mộc Tình sững người, vội vàng xông đến cửa phòng tắm.
"Chồng ơi, sao vậy?"
Trong phòng tắm, Lý Phong không đáp lại.
Hứa Mộc Tình lại gọi hai tiếng, Lý Phong vẫn không phản ứng.
Hứa Mộc Tình luống cuống.
Cô chợt đứng lên, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra.
Lúc này, trong phòng tắm ngập tràn hơi nước.
Trước mắt toàn sương mù, không nhìn rõ gì cả.
"Chồng ơi, anh ở đâu vậy?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Mộc Tình vội vàng đi vào trong. Lúc này, chân cô bỗng nhiên chạm vào thứ gì đó, cả người loạng choạng.
Cúi đầu, không biết từ lúc nào Lý Phong đã nằm thẳng đuột ở dưới sàn.
Nhưng trên đầu của Lý Phong lại có chất lỏng màu đỏ, đang từ từ lan ra theo dòng nước.
Hứa Mộc Tình giật mình, vội vàng dùng hai tay ôm lấy đầu Lý Phong.
"Chồng ơi!"
"Chồng ơi!"
"Anh tỉnh lại đi, anh đừng dọa em!"
Lúc Hứa Mộc Tình đang cực kì lo lắng, cô phát hiện chất lỏng màu đỏ hơi sền sệt.
Đưa chất lỏng màu đỏ lên mũi cẩn thận ngửi.
Sau đó, cô lại đưa vào miệng thử một chút.
Hóa ra là tương cà chua.
Lúc này, đôi mắt luôn nhắm nghiền của Lý Phong cuối cùng cũng mở ra.
Anh nhếch môi, nói với Hứa Mộc Tình.
"Ngon không em?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK