Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761: Đồ ngu

Ngoại trừ Hứa Mộc Tình, không ai nghĩ rằng Lý Phong sẽ trực tiếp ra tay.

Ngay cả Cố Ngôn Hi cũng ngạc nhiên nhìn Lý Phong.

Nhưng trong sự ngạc nhiên, ánh mắt Cố Ngôn Hi nhìn Lý Phong lại có một cảm xúc mạnh mẽ khác.

Có hưng phấn, có kích động!

Từ khi cô ấy nổi tiếng, những người ở các hoạt động xã hội cô ấy thường tham gia đều là những người có thể gọi là thượng lưu của xã hội.

Tất cả những người này đều mang mặt nạ.

Khi nói chuyện bình thường cũng hết sức phòng bị, vô cùng khách khí.

Chưa từng thấy ai thẳng tính như Lý Phong, thích thì làm, không thích thì thôi.

Tương tự, trong mắt Trần Du Khê bên cạnh Cố Ngôn Hi nhìn Lý Phong, ngoài sự tò mò mãnh liệt, còn có sự tìm tòi nghiên cứu.

Sau khi Lý Phong đánh người, đương nhiên sẽ khơi dậy sự chú ý của mọi người bên cạnh.

Lúc đầu anh cũng chỉ giống như người vô hình, thoải mái tự nhiên thưởng thức bữa ăn của mình thôi.

Hành động này của anh khiến mọi người bên cạnh bất giác tập trung vào anh.

Tiêu Hợp Trịnh ban đầu cũng sửng sốt, hắn không ngờ Lý Phong thật sự sẽ ra tay đánh người.

Tuy nhiên, đây chính là điều mà Tiêu Hợp Trịnh muốn.

Hắn vốn là muốn làm cho kẻ ngu xuẩn Lý Phong nhục nhã một phen.

Nếu Lý Phong không dám ra tay.

Sợ hãi rụt rè như một kẻ nhát gan, thì sẽ tận dụng cơ hội này sỉ nhục Lý Phong trước mặt Hứa Mộc Tình.

Để Hứa Mộc Tình vô cùng bất mãn với Lý Phong, thậm chí là ghê tởm.

Bằng cách này, cũng tạo ra một cơ hội và điều kiện tuyệt vời cho chính Tiêu Hợp Trịnh.

Nếu Lý Phong ra tay như bây giờ.

Thì cũng chính là điều Tiểu Hắc Trịnh muốn trong lòng, điều này cũng cho thấy Lý Phong là một kẻ ngu xuẩn ngốc nghếch!

Thế là, Tiêu Hợp Trịnh liền nháy mắt với vài tên bảo vệ mặc đồ đen ở cách đó không xa.

Trước đó, Tiêu Hợp Trịnh đã nhét cho mỗi người 100.000 nhân dân tệ.

Những tên bảo vệ này có nhiệm vụ duy trì trật tự ở đây.

Bây giờ Lý Phong đã ra tay đánh người.

Bọn họ lập tức hằm hằm đi tới, vây quanh Lý Phong.

Một trong những tên bảo vệ nhìn Lý Phong trịch thượng, nói với anh: "Anh kia, tại sao anh lại đánh người?"

Trước khi Lý Phong kịp lên tiếng, tên bị Lý Phong đánh cho răng rơi đầy đất đã ôm lấy mồm mình, không ngừng kêu la.

"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"Bắt hắn lại cho tôi!"

"Bắt hắn lại rồi ném hắn xuống biển cho cá ăn!"

Tên bảo vệ dẫn đầu cũng trầm giọng nói với Lý Phong.

"Anh này, vì anh đã ra tay trước, có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, xin hãy rời khỏi đây với chúng tôi".

Lý Phong lúc này đã ăn hết thịt tôm hùm trong tay.

Anh chộp lấy chiếc càng lớn của một con cua bên cạnh.

Chỉ sử dụng tay phải của mình nhẹ nhàng bóp cái càng lớn.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, chiếc vỏ cua dày cộp đã bị Lý Phong dùng ngón tay bóp nát.

Mà còn nát một cách rất đẹp!

Lý Phong thản nhiên ăn thịt cua.

Lạnh lùng nói: "Tôi là người mà chủ của các cậu mời đến bữa tiệc".

"Nếu muốn tôi đi thì cần phải có tiếng nói của chủ các cậu".

Lý Phong vừa dứt lời.

Tiêu Hợp Trịnh liền bật cười, hắn biết cơ hội của mình đến rồi!

Vì vậy, Tiêu Hợp Trịnh đã bước tới, tiến vào tầm mắt của mọi người.

Hắn duỗi tay đẩy kính trên sống mũi lên trước, cười nói: "Anh kia này, nếu tôi đoán không lầm, hình như anh họ Lý".

"Anh Lý, anh phải biết rằng những người có thể tham dự bữa tiệc hôm nay không phải đại gia thì cũng là quý tộc".

"Những người đến đều là những người tướng mạo tuấn tú, người nào cũng có phẩm chất đạo đức cao quý, học thức lễ nghĩa uyên thâm".

"Không có người nào như anh, không vừa lòng cái đã ra tay đánh người".

"Tôi thấy rất lạ, một người thấp kém như anh làm sao có thể vào đại tiệc cấp cao như vậy !?"

Hắn vừa dứt lời, các cậu ấm cô chiêu con nhà giàu từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, không vừa mắt với Lý Phong lôi thôi lếch thếch, bắt đầu chỉ trỏ về phía Lý Phong.

"Người này sao vậy chứ?"

"Tôi đã để ý đến cậu ta từ nãy rồi. Tôi không hiểu, là ai cho cậu ta vào đây".

"Không biết là cho cái loại này vào sẽ làm tiệc của chúng ta bị xuống cấp đi sao?"

"Tôi tự hỏi là trên người cậu ta có bọ chét không ấy".

Sự phụ họa của đám người đông đảo bên cạnh khiến nụ cười của Tiêu Hợp Trịnh dần trở nên rạng rỡ.

Hắn dường như đã có trong tay tấm vé chiến thắng.

Vì phương pháp này, hắn đã thử nhiều lần rồi.

Hắn là một người rất có chủ kiến, nhưng cũng rất giỏi trong việc sử dụng các nguồn lực xung quanh.

Hắn khác với những người giàu có bình thường.

Nhiều cậu ấm thế gia khi gặp phụ nữ nếu phát hiện đối phương chỉ là thường dân.

Sẽ ném tiền ra.

Là có thể nắm được trái tin đối phương một cách dễ dàng.

Nếu việc này không hiệu quả, thì sẽ sử dụng quyền thế của mình.

Bắt cô gái này đến biệt thự của mình.

Nếu cô gái đã có bạn trai hoặc thậm chí đã kết hôn, thì sẽ sử dụng nhiều cách bẩn thỉu hơn.

Nhưng Tiêu Hợp Trịnh thì khác.

Hắn rất giỏi trong việc sử dụng bộ não của mình.

Trong việc sử dụng những người xung quanh hắn để đạt được điều hắn thực sự muốn thì lại càng giỏi hơn.

Bằng cách này, hắn sẽ có cảm giác đạt được thành tựu hơn.

Tiêu Hợp Trịnh giải thích với những người gần đó: "Mọi người! Anh ta chắc chắn là không có bọ chét, dù sao anh ta thuộc tập đoàn Lăng Tiêu…"

Tiêu Hợp Trịnh vẫn chưa nói xong.

Lý Phong đang ăn thịt cua đột nhiên dừng lại.

Sau đó, anh chậm rãi quay đầu lại nhìn Tiêu Hợp Trịnh.

Thời điểm bắt gặp ánh nhìn của Lý Phong, hắn đột nhiên run lên!

Ánh nhìn ghê quá!

Tiêu Hợp Trịnh cảm thấy như thể mình đang bị nhìn chằm chằm bởi một con thú cực kỳ hung dữ!

Dường như trong nháy mắt, hắn sẽ bị Lý Phong nuốt chửng, không còn cả xương!

Loáng cái, Lý Phong đã ăn hết thịt cua.

Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Hợp Trịnh.

Lúc Lý Phong còn đang ngồi.

Chỉ vì bộ dạng ăn như hổ đói vừa rồi của anh, làm người ta cảm giác như thể anh đến từ nông thôn, không được dạy dỗ tử tế.

Nhưng khi Lý Phong đứng lên, trực tiếp đứng trước mặt Tiêu Hợp Trịnh, Tiêu Hợp Trịnh liền cảm thấy mình đang đứng trước một ngọn núi cao chót vót!

Ngọn núi cao như mây, cho dù hắn có ngẩng đầu nhìn cũng không thấy được đỉnh núi!

Lý Phong đột nhiên vươn tay đặt ở trên vai Tiêu Hợp Trịnh, cười vỗ vỗ.

Nói: "Cậu kia! Thích một người không sai".

"Bởi vì con người luôn có thói quen theo đuổi những thứ đẹp đẽ".

"Tuy nhiên, hạ thấp người khác và nâng cao bản thân, kiểu tiếp cận vụng về này đừng nên sử dụng nữa".

"Bởi vì, muốn hạ thấp người khác, thì trước tiên phải đủ tốt".

"Thật đáng tiếc khi cậu không có khả năng này".

Nói xong, Lý Phong đi thẳng về phía Hứa Mộc Tình.

Tiêu Hợp Trịnh liếc mắt với mấy bảo vệ mặc đồ đen.

Họ nhanh chóng đi từ phía sau lên và đứng trước mặt Lý Phong.

"Anh Lý, xin hãy đi với chúng tôi!"

Lý Phong nhìn bảo vệ cười nói: "Nếu tôi không đi thì sao?"

Chương 762: Tên này đầu óc bã đậu à

"Nếu anh không đi thì đừng trách chúng tôi không khách khí".

Nói xong, tên cầm đầu ra hiệu cho hai tên bảo vệ đứng kè kè bên cạnh Lý Phong.

Sau đó chúng kéo cánh tay anh, định nhấc anh ra ngoài.

Nhưng hai tên bảo vệ to con đứng sau lưng Lý Phong.

Dù bọn chúng có gồng thế nào cùng không sao nhấc nổi anh.

Lý Phong giống như pho tượng mấy trăm cân, thậm chí còn nặng hơn cả tượng đá.

Lý Phong nhìn hai gã bảo vệ, tay vung nhẹ một cái.

Hai tên đó đã bị Lý Phong đánh văng ra.

Bọn chúng bay qua đỉnh đầu mọi người, ngã rầm xuống cửa sảnh tiệc.

Mọi người sốc!

Bọn họ trợn mắt há miệng nhìn Lý Phong, không ai ngờ một người nhìn bình thường như Lý Phong lại khỏe thế.

Lý Phong bước đến trước mặt Hứa Mộc Tình cười nói.

"Bà xã, chúng ta đi thôi, sắp đến giờ rồi".

Cố Ngôn Hi đứng bên hỏi: "Sắp đến giờ gì thế?"

Lý Phong cố tình quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường gần đó.

"Tầm nửa tiếng nữa nơi này sẽ bị nước nhấn chìm".

Hứa Mộc Tình hiểu rất rõ thực lực của Lý Phong, cô cũng biết khi gặp chuyện lớn anh nghiêm túc hơn ai hết.

Vừa nghe Lý Phong nói thế, sắc mặt Hứa Mộc Tình lập tức thay đổi.

Cô vội hỏi: "Chồng ơi, thật sao? Hòn đảo nhỏ này sắp bị nước nhấn chìm thật á?"

Lý Phong khẽ gật đầu.

"Ừ, không còn nhiều thời gian nữa. Chúng ta mau đi thôi, anh chuẩn bị sẵn trực thăng rồi".

Lúc Lý Phong nói thế, mọi người xung quanh cười vang.

"Vừa nãy tôi có nghe nhầm không thế, hắn nói hắn chuẩn bị trực thăng rồi đấy".

"Trực thăng gì cơ, trực thăng làm bằng giấy á?"

"Chém gió thành thần. Diện tích đảo này nhỏ thế, máy bay bình thường không thể hạ cánh được. Cả hòn đảo này cũng chỉ có cô ba nhà họ Trần mới có thủy phi cơ".

"Chả nhẽ tiền tài và thực lực của hắn còn trên cơ cô ba nhà họ Trần à?"

"Ha ha ha, anh đừng đùa nữa".

"Ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất tôi nghe được trong mấy ngày qua đấy".

Đám đông nhìn Lý Phong như nhìn thằng ngu.

Trong mắt bọn họ, Lý Phong đúng là thằng ngu hết thuốc chữa.

"Này, óc cậu có phải làm từ bã đậu không thế?"

"Trời đất ơi! Không ngờ tôi lại hít chung bầu không khí với một thằng hèn lâu như thế".

"Mau đuổi hắn đi đi, cứ thấy hắn tôi lại buồn nôn".

Lý Phong nhìn lướt qua đám người này.

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười khẩy.

Một lũ ngu tự cho mình là đúng.

Anh không thèm nói gì nữa, xoay người rời đi.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không chút nghi ngờ hay chần chờ, lập tức đuổi theo bước chân của anh.

Trần Du Khê không hiểu gì về Lý Phong.

Cũng không biết có chuyện gì sắp xảy ra.

Cô ấy vội nắm lấy tay Hứa Mộc Tình hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Hứa Mộc Tình nói:"Tôi cũng không rõ. Nhưng cô ba à, vừa nãy cô cũng thấy rồi đấy".

"Nói thật tôi hơi thất vọng".

"Tôi không thể tiếp tục ở lại đây nữa, giờ chúng tôi sẽ rời đi ngay".

Trần Du Khê cười gượng, cô ấy lớn lên trong môi trường như vậy.

Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết dưới lớp mặt nạ của những kẻ giả dối này là gương mặt thế nào.

Thực ra cho dù Lý Phong không nói gì cả.

Hứa Mộc Tình cũng không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Ban đầu Hứa Mộc Tình còn cảm thấy cô ba mời những cậu ấm cô chiêu này đến, cho dù bọn họ không lịch sự như lời đồn.

Thì ít nhất cũng phải biết cách cư xử với người khác chứ.

Nhưng giờ cô không thấy điều đó trên khuôn mặt hay trong mắt họ.

Cô chỉ thấy ở bọn họ sự kiêu căng tự đại, không coi ai ra gì.

Cô chả thèm tiếp tục giao lưu với bọn họ nữa.

Dù sao Trần Du Khê cũng là chủ nhân của bữa tiệc này.

Cô ấy không thể bỏ đi nhưng ít nhất cô ấy vẫn tiễn ba người Hứa Mộc Tình ra cửa.

Trần Du Khê nắm chặt tay Hứa Mộc Tình nói.

"Tôi hi vọng chuyện tối nay sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta".

Hứa Mộc Tình cười nói: "Tôi rất vui khi quen biết cô, sau này có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp nhé".

Hứa Mộc Tình vừa nói xong, bên cạnh có một chiếc ô tô đi đến.

Trần Du Khê nói với Hứa Mộc Tình: "Tôi đã chuẩn bị sẵn xe cho mọi người rồi".

"Mọi người ngồi thủy phi cơ của tôi đi đi".

Hứa Mộc Tình cười nói: "Nếu chồng tôi đã chuẩn bị sẵn trực thăng thì không cần phiền cô nữa".

Trần Du Khê nhìn Hứa Mộc Tình.

Cô ấy không ngờ người phụ nữ thông minh như Hứa Mộc Tình sẽ tin những lời Lý Phong nói.

Bởi vì Trần Du Khê hiểu rõ nơi này.

Diện tích của hòn đảo này không lớn nên không thể xây dựng sân bay.

Ở đây chỉ có thủy phi cơ mới hạ cánh được.

Tuy là trực thăng có thể hạ cánh ở đây nhưng Trần Du Khê nghĩ.

Hòn đảo này không có chỗ nào để trực thăng hạ cánh cả.

Bởi vì bình xăng của trực thăng không đủ lớn, không thể bay được xa.

Tiêu Hợp Trịnh đứng trong đám đông vẫn luôn tìm cơ hội lập tức bước ra ngoài.

"Cô Hứa, tôi không hiểu sao cô lại tin một cái cớ vụng về như vậy, thậm chí đây là lời nói dối".

"Chả nhẽ bình thường cô vẫn sống trong sự dối lừa như thế này sao".

Lời nói của Tiêu Hợp Trịnh khiến đám đông hoàn hồn.

Đàn bà thì ghen tị với sắc đẹp của Hứa Mộc Tình, đàn ông thì thèm nhỏ dãi thân hình của cô.

Thế là đám người này bắt đầu chửi bới Lý Phong.

Thậm chí còn có người chửi Hứa Mộc Tình.

Ngay sau đó, có một âm thanh rất lạ từ trên trời vọng xuống.

Bỗng nhiên có một người giơ tay chỉ lên trời nói.

"Ơ, cái gì kia?"

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn.

Trên trời phía xa có một điểm đen đang bay về phía bọn họ.

Tốc độ của nó rất nhanh.

Đến lúc nhìn rõ thì đám người kể cả Tiêu Hợp Trịnh trợn mắt há mồm.

Là trực thăng!

Mà còn là một chiếc trực thăng được trang bị hạng nặng.

Nó to gấp bảy tám lần chiếc trực thăng mà bình thường bọn họ nhìn thấy.

Nhìn cứ như cái hamburger trong không trung vậy.

Cái trực thăng này thậm chí có thể nhấc một chiếc xe tăng lên, vận chuyển đến chiến trường.

Trực thăng từ từ hạ cánh trong sự ngạc nhiên của mọi người.

Nhưng cánh quạt của nó xoay mãi.

Gió to đến mức mọi người không thể mở mắt nhìn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lý Phong bước lên.

Chương 763: Mọi người tự lo cho mình đi

Mọi người lên cabin, Cố Ngôn Hi cũng tươi cười lên theo.

Hứa Mộc Tình vốn đã cùng Lý Phong ngồi trên trực thăng rồi.

Nhưng cô nghĩ lại, nhảy từ trên cabin xuống, chạy đến trước mặt Trần Du Khê.

Cô nói.

"Cô Trần, mỗi câu chồng tôi nói đều rất chuẩn, tôi nghĩ cô nên sơ tán mọi người ngay đi".

Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì nhìn bọn họ bằng ánh mắt giống như bọn họ vừa nhìn Lý Phong vậy.

Trả lại Tiêu Hợp Trịnh và đám cậu ấm cô chiêu ấy.

Cô dửng dưng nói một câu: "Mọi người tự thu xếp ổn thỏa đi".

Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì rất nhiều người cảm nhận được sự chấn động dưới chân.

Có người ngẩng đầu nhìn trần nhà, thấy chùm đèn lắc lư trái phải.

Chùm đèn lắc càng dữ dội.

Mọi người càng cảm nhận được mặt đất rung chuyển mạnh hơn.

Nếu không vịn vào tường thì không thể nào đứng vững.

Lúc này đám người vốn đang định cười nhạo lập tức cuống lên.

Mà đám người còn lại trong phòng thì sắc mặt hoảng hốt lao ra ngoài.

Giờ phút này Hứa Mộc Tình đã ngồi lên trực thăng.

Đám người trơ mắt nhìn trực thăng ngày càng bay cao, sau đó bay xa.

Đến giờ bọn họ mới nhận ra bản thân mình mới là người ngu.

Nhất là Tiêu Hợp Trịnh.

Vẻ mặt hắn kích động, cả người run lên, vội vàng vọt đến trước mặt Trần Du Khê, định giơ tay bắt cô ấy.

Nhưng lập tức bị một cô gái khá trẻ đứng cạnh cô ấy đạp vào bụng.

Tiêu Hợp Trịnh như quả bóng cao su bị đá bay ra ngoài.

Cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh Trần Du Khê là nữ vệ sĩ của cô ấy.

Lúc này cô ấy không để bất kì ai đến gần Trần Du Khê.

Sau đó có một người hốt hoảng chạy tới nói với cô ấy.

"Cô chủ ơi không xong rồi, cơ quan khí tượng vừa đo được một trận động đất lớn sẽ xảy ra".

"Biên độ của trận động đất này tuy là không lớn như những lần trước".

"Nhưng hòn đảo nhỏ này của chúng ta không chịu được động đất đâu".

"Khoảng mười phút nữa sóng thần sẽ tới, chúng ta mau rời khỏi đây thôi".

Lúc Trần Du Khê định rời đi thì Tiêu Hợp Trịnh vừa mới bị đạp bay nhảy cẫng lên.

Hắn ta hét to: "Cô ba, cô định một mình ngồi máy bay đi, bỏ rơi chúng tôi đấy à?"

Tiêu Hợp Trịnh vừa hét lên lập tức khiến mọi người đang nháo nhào lo sợ lập tức đổ dồn vào nhìn Trần Du Khê.

Trần Du Khê sửng sốt, cô ấy vội vàng giải thích với bọn họ.

"Mọi người nghe tôi nói, thủy phi cơ chỉ ngồi được nhiều nhất tám người thôi".

"Mà giờ chúng tôi ở đây cũng không kịp chạy đến chỗ thủy phi cơ nữa rồi".

"Nên tôi không định gọi thủy phi cơ đến".

"Mọi người nhanh chân lên du thuyền đi, chúng ta ngồi du thuyền rời đi".

Tiêu Hợp Trịnh cười điên cuồng: "Cô ba, cô đừng nói mấy lời thừa thãi đấy nữa".

"Cô tưởng mọi người ngu chắc? Ai tin cô nói chứ?"

"Du thuyền chạy nhanh hơn sóng thần chắc?"

"Mà nếu ngồi du thuyền lênh đênh trên biển sẽ không còn chỗ nấp nữa".

Tiêu Hợp Trịnh làm ầm lên, nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.

Trần Du Khê nhanh chóng bị đám cậu ấm cô chiêu vây quanh.

Bình thường đám người này rất lễ phép với cô ấy.

Nhưng giờ đang là lúc nguy cấp, bọn họ chỉ để ý đến bản thân mình, chả ai rảnh mà quan tâm đến thế lực sau lưng Trần Du Khê cả.

Giờ đối với bọn họ sống sót mới quan trọng nhất.

Tiêu Hợp Trịnh vừa la hét vừa chạy đến chiếc ô tô mà Trần Du Khê vừa gọi tới, lôi tài xế trên xe xuống.

Sau đó hắn ta dẫn theo ba người lái đi như bay.

Trần Du Khê thấy xe của hắn ta chạy về hướng thủy phi cơ.

Cô ấy hét lên: "Đừng đi, đừng đi".

"Thủy phi cơ chưa chắc đã cất cánh được, nguy hiểm lắm".

Tiêu Hợp Trịnh lái xe cười to: "Ha ha ha, cô ba, cô tưởng tôi ngu chắc?"

"Lúc này chỉ có máy bay mới an toàn nhất".

Hắn ta tăng tốc.

Hắn ta vừa lái xe vừa hét to với ba người đi cùng.

"Các anh em, lần này chúng ta mà thoát chết thì mọi người phải giúp đỡ nhau làm ăn đấy nhé".

Trong đó có một tên vừa nãy cười nhạo Lý Phong hăng nhất.

Gã vội cười gật đầu nói: "Đúng đấy, giờ chúng ta tìm thấy đường sống trong cõi chết, coi như cùng chung hoạn nạn".

Lúc đám người này lái xe như bay đến chỗ thủy phi cơ đỗ.

Thì mặt biển phẳng lặng trước mắt đã dậy lên ngọn sóng cao vút rồi.

Mà dưới tác động của ngọn sóng này, những ngọn sóng nối tiếp phía sau ngày càng cao hơn.

Cả đám lái thẳng xe đến bên cạnh thủy phi cơ.

Trong phòng điều khiển đã có một phi công ngồi sẵn.

Tiêu Hợp Trịnh lập tức xông lên hét to với phi công: "Nhanh lên, mau cất cánh đi".

Nhưng phi công nói, không có lệnh của cô ba thì anh ta không thể cho máy bay cất cánh được.

Tiêu Hợp Trinh và ba tên cậu ấm nhìn nhau.

Trong đó có một tên kéo áo phi công, đạp thẳng anh ta từ trên máy bay xuống.

Tiêu Hợp Trịnh nhìn anh ta hỏi "Sao anh lại đạp hắn xuống dưới, không có hắn thì chúng ta bay kiểu gì?"

Anh ta cười ha hả, ngồi vào ghế lái nhanh chóng khởi động động cơ.

Anh ta quay đầu nhìn Tiêu Hợp Trịnh, cực kỳ hả hê nói.

"Từ năm mười năm tuổi tôi đã học lái máy bay rồi".

"Lái cái thủy phi cơ này dễ hơn lái máy bay nhiều".

"Giờ tôi sẽ là phi công, dẫn mọi người chạy trốn khỏi tai họa này".

Nói xong, thủy phi cơ lập tức khởi động.

Nó trượt nhanh trên mặt biển, dập dềnh theo con sóng.

"Nhanh lên, nhanh lên".

Tiêu Hợp Trịnh và hai tên cậu ấm khác luôn mồm giục.

Bởi trong tầm mắt của bọn họ đã thấy một ngọn sóng cao hơn mười mét đang đến gần.

Tình huống rất nguy cấp.

Trong sự thúc giục của đám người, thủy phi cơ từ trên mặt biển bay vút lên cao, bay qua sóng biển lao lên trời.

"Hahaha.", đám người Tiêu Hợp Trịnh ôm nhau vui sướng.

"Tìm được đường sống trong cõi chết, sau khi trở về chúng ta phải dùng quyền lực của gia tộc để mọi người tung hô những người thoát chết khỏi tai nạn lần này".

"Chúng ta có thể nhân trận tai nạn này để làm lớn mạnh lực lượng và tầm ảnh hưởng của gia tộc mới được".

"Ha ha ha".

Nhưng ngay khi bọn chúng ngửa đầu cười to, nghĩ đến tương lai tốt đẹp của mình.

Có một con sóng cao hơn hai mươi mét đang ập đến từ bên trái bọn họ.

Chương 764: Hai chân cùng đạp, thế là bay

Nhưng lúc này Tiêu Hợp Trịnh không nhìn thấy.

Đợi đến lúc phi công phát hiện ra, quay đầu lại nhìn thì thấy sóng biển đã ập đến trước mặt rồi.

"Ối! Chết rồi!"

"Aaaaa!"

Tiếng hét chói tai vang lên, ngọn sóng thần cao hơn hai mươi mét đã cuốn lấy chiếc phi cơ.

Mà phía sau cơn sóng này có một chiếc trực thăng đang bay trên cao.

Sắc mặt Lý Phong lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt.

Anh chả quan tâm đến sống chết của đám cậu ấm đó.

Những người này chết cũng là do gieo gió gặt bão.

Nhưng Hứa Mộc Tình mềm lòng hơn Lý Phong nhiều.

Cô nắm lấy tay Lý Phong nói: "Chồng ơi, chúng ta có cách nào giúp bọn họ không?"

Lý Phong lắc đầu.

Không kịp rồi, trước mặt mẹ thiên nhiên thì con người vô cùng nhỏ bé.

"Cho dù em có chuẩn bị trước đi chăng nữa".

"Thì lúc tai họa ập đến cũng chỉ có thể cứu chính mình và người thân mà thôi".

"Nếu đám người này nghe anh ngay từ đầu thì có lẽ đã không chết".

"Tiếc là muộn rồi".

Lý Phong nói với phi công: "Về thôi".

"Vâng!"

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi dồn sự chú ý lên hòn đảo nhỏ.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của phi công, cả hai người đều sững sờ.

Vì người phi công này đeo kính và đội mũ.

Mà vị trí ngồi của người đó khiến Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi không thể nhìn rõ dáng người và khuôn mặt được.

Nhưng giọng nói của người này thì cả hai người nghe rất quen.

Nhất là Hứa Mộc Tình, cô ở cạnh người này rất lâu.

"Trần Quả, là em à?"

Trần Quả đang tập chung điều khiển máy bay, lúc nghe thấy Hứa Mộc Tình hỏi, cô ấy mới quay lại nhìn Hứa Mộc Tình cười.

"Cô chủ, là em".

Hứa Mộc Tình giật mình nhìn Trần Quả.

Không ngờ mới không gặp Trần Quả một thời gian thôi mà giờ ngay cả trực thăng cô ấy cũng lái được rồi.

Hứa Mộc Tình vội quay đầu nhìn Lý Phong: "Chồng à, anh làm thế nào mà Trần Quả học lái máy bay được thế?"

Lý Phong vắt chéo chân cười ha hả.

"Mọi người cứ nghĩ lái máy bay rất khó chứ thực ra nó cũng như lái xe mà thôi".

"Chỉ là thao tác hơi phức tạp, máy móc nhiều hơn chút mà thôi".

"Chỉ cần học xong mấy bước này là dễ như đạp xe ngay ý mà".

"Hai chân cùng đạp, thế là bay".

Kiểu nói đùa của Lý Phong, Hứa Mộc Tình nghe quen rồi.

Cô biết với những chuyện bí mật thì Lý Phong rất hay nói qua loa mấy câu rồi ém nhẹm xuống.

Mà càng thế Hứa Mộc Tình càng tò mò về Lý Phong.

Cô ngày càng muốn biết chồng mình rốt cuộc làm gì.

Lúc Trần Quả lái trực thăng bay qua hòn đảo nhỏ gần đấy nhất.

Lý Phong vốn đang thảnh thơi ngồi trên ghế đột nhiên mở mắt ra.

Anh vội vọt đến buồng lái nói với Trần Quả: "Mau lên! Để tôi lái!"

Trong một thời gian ngắn như thế mà Trần Quả có thể học được cách lái trực thăng bọc thép đều là nhờ Lý Phong.

Một tay anh dạy dỗ cô ấy.

Bên cạnh Lý Phong có nhiều người như thế nhưng chỉ có cô ấy được hưởng đãi ngộ này.

Trần Quả lập tức buông hai tay, lập tức nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

"Hai người mau thắt dây an toàn đi".

Nhưng Lý Phong đang điều khiển trực thăng lại lắc đầu.

"Đừng, cả ba người tập chung ở cửa rồi mặc đồ bảo hộ vào".

Lúc Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lý Phong đã lái trực thăng bay vọt lên cao.

Trong phút chốc, một đầu đạn lao thẳng về phía trực thăng.

Đầu đạn bay vút qua phần bụng trực thăng.

Tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp nhìn.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi lúc nhìn thấy đầu đạn thì sợ đến mức cả người run lên, mặt mũi tái nhợt.

"Trời đất, chuyện gì thế này".

Trong lúc nguy cấp như vậy nhưng Lý Phong vẫn bớt sức lực nói với Hứa Mộc Tình.

"Mọi người bám chặt lấy cánh cửa, đừng khóa lại".

"Đợi lát nữa anh sẽ tìm thời cơ thích hợp để đáp xuống biển".

"Máy bay của chúng ta đã bị kẻ địch nhắm vào".

"Vừa nãy tên lửa đạn đạo Scud".

"Nếu anh đoán không sai thì lát nữa sẽ có tên lửa tầm nhiệt AIM-9 Sidewinder được bắn ra".

"Trò này như mèo đuổi chuột ý, hắn đuổi chúng ta chạy".

"Cái trực thăng này chỉ dùng để cứu trợ, bên trên không chở tên lửa, chúng ta không bắn lại được".

Lý Phong nói xong thì tập chung điều khiển máy bay.

Mà đúng như lời anh nói, tên lửa đạn đạo Scud vừa mới sượt qua đuôi máy bay.

Ở phía xa, một đầu tên lửa tầm nhiệt AIM-9 Sidewinder được trang bị tia hồng ngoại lập tức được bắn ra.

Một trận truy đuổi trên không cực kì đặc sắc đã diễn ra.

Lúc bình thường cho dù có lái một chiếc máy bay chiến đấu chỉ sợ cũng không tránh được đầu tên lửa này.

Nói gì đến giờ Lý Phong đang lái một chiếc trực thăng to cồng kềnh chứ.

Trực thăng bay lượn trong không trung, tên lửa vẫn bám theo sát phía sau.

Lúc này, trong tai nghe của Lý Phong truyền đến giọng nói của Suzaku.

"Đại ca, anh không thể tiếp tục bay về phía trước, phía trước là biển Quỷ rồi".

"Ở đó quanh năm có sương mù bao phủ, ngay cả vệ tinh thăm dò của chúng ta cũng không thể chụp được ảnh ở vùng biển đó".

"Mà bên ngoài biển Quỷ có một vòng tròn rất lớn".

"Vòng tròn này do hải lưu tạo thành".

"Còn được gọi là Hắc Sa Lưu".

"Nếu tiến vào biển Quỷ sẽ bị nó cuốn vào trong, vĩnh viễn cũng không thể thoát ra".

Trên mặt Lý Phong chẳng chút sợ hãi.

Anh rất bình tĩnh.

Sáng suốt.

Trong mắt anh lóe lên tia sắc bén.

Lý Phong nói với Suzaku.

"Từ rất lâu trước kia tôi đã tò mò về vùng biển này".

"Nhân lần này có động đất sóng thần, vào xem thử thôi".

Đương nhiên Lý Phong không phải người rất tò mò.

Anh quyết định lái máy bay vào vùng biển Quỷ là có lí do cả.

Thật ra lần này anh tham gia vào tiệc rượu trên du thuyền này.

Vì anh vốn định tiến vào vùng biển Quỷ rồi.

Trong vùng biển này có một bí mật chờ anh đi khám phá.

Lúc tiêu diệt nhà họ Long.

Anh lấy được một tin bí mật trong từ đường nhà bọn họ.

Tổ chức đưa ra tin tức này là thứ mà Lý Hung đang tìm kiếm - "Kiếm Các".

Chương 765: Cuối cùng Lý Phong cũng chết rồi

Lý Phong về nước vì hai mục đích.

Một là bảo vệ cả nhà Hứa Mộc Tình.

Hai là đi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà sư phụ đã dặn dò anh.

Kiếm Các!

Đây là một tổ chức rất bí mật.

Trong tin mật ở từ đường nhà họ Long không chỉ nhắc đến vị trí của Kiếm Các.

Mà còn nhắc đến một điểm mà Lý Phong vô cùng để ý.

Kiếm Các giống như một liên minh.

Bên trong liên minh này có rất nhiều lão đại, đều là những người máu mặt.

Lý Phong đang định nhân cơ hội lần này đọ sức với bọn họ một phen.

Lúc này, trong một tòa biệt thự trên đảo nhỏ ở Đảo Quốc.

Hứa Thiên Tứ chỉ vào màn hình hét to.

"Người lái cái trực thăng này là ai thế?"

"Tránh được tên lửa".

"Đúng là chuyện lạ đời".

Thực ra không riêng gì Hứa Thiên Tứ, tất cả các nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây đang nhìn hình ảnh trên màn hình một cách khó tin.

Nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Thiên Tứ nhanh chóng nở nụ cười độc ác.

"Hừ, nếu một tên lửa tầm nhiệt AIM-9 Sidewinder không đủ thì phóng hai cái".

Trên màn hình lập tức xuất hiện thêm một đầu tiên lửa.

Nhưng nó lại lao lên từ phía đối diện trực thăng.

Lúc này cho dù ai lái thì cũng không thể tránh được.

Trong nháy mắt trực thăng đột ngột quay đầu.

Nó như một chiếc ô tô đang phóng nhanh đột nhiên cua nên bị trượt bánh.

Nhưng dù thế thì hai đầu tên lửa vẫn bắn trúng thân máy bay.

"Bùm!"

Một trận nổ lớn xảy ra trên mặt biển.

"Ha ha ha".

Cả biệt thự vang vọng tiếng cười sung sướng của Hứa Thiên Tứ.

Tiếng cười của anh ta lúc này nghe cực kì thích chí và vui vẻ.

"Cuối cùng cũng chết! Cuối cùng Lý Phong cũng chết rồi".

"Ha ha ha! Cái thứ rác rưởi đấy cuối cùng cũng chết trong tay cậu đây".

"Lý Phong ơi Lý Phong, được chết trong tay tao là vinh hạnh của mày đấy".

"Mày sẽ là vật tế đầu tiên của tao".

"Từ giờ cậu đây sẽ đi theo Kiếm Các, đi theo chủ nhân mở ra một thời đại mới".

Tất cả nhân viên nghiên cứu đứng xung quanh đồng thanh đáp lại.

"Đúng vậy, thưa ông chủ".

"Chúng tôi sẽ đi theo ông chủ lên núi đao xuống biển lửa, chết cũng không từ".

...

Sau cơn động đất, mặt biển nhanh chóng khôi phục sự yên ả vốn có.

Trời xanh thẳm.

Biển cũng xanh thẳm.

Biển và trời như hai tấm gương.

Hứa Mộc Tình từ từ mở mắt ra.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải là bầu trời xanh thẳm mà là hai cái lá chuối.

Lá chuối rất to, rủ xuống đỉnh đầu Hứa Mộc Tình, che bớt ánh nắng nóng rực cho cô.

Hứa Mộc Tình cảm thấy cả người đau ê ẩm.

Cảm giác như vừa đánh nhau với người ta một trận vậy.

Hứa Mộc Tình từ từ đứng lên, cô nhìn thấy Cố Ngôn Hi cũng nằm trên đất giống mình.

Cả hai giống nhau, cùng nằm đè lên hai cái lá chuối tây rất to.

Lúc này, hai người đang ở bên bờ biển.

Trước mắt là bờ cát trắng và từng cơn sóng nối đuôi nhau.

Cảnh ở đây rất đẹp, cứ như cõi tiên vậy.

Nhiều khi dù là ảnh chụp của nhiếp ảnh gia cũng không thấy được khung cảnh tươi đẹp như vậy.

Nhưng so với việc ngắm nhìn cảnh đẹp nơi đây thì Hứa Mộc Tình lại lo lắng xem Lý Phong ở đâu hơn?

Hứa Mộc Tình gắng sức đứng lên.

Cô phát hiện bờ biển chỗ này rất dài.

Ít nhất là cô không trông thấy điểm cuối ở đâu.

Mặt biển cũng rộng mệnh mông bát ngát.

Hứa Mộc Tình nhìn xung quanh cũng không thấy Lý Phong đâu.

Không lâu sau cô nghe thấy một tiếng vang kỳ lạ từ trong rừng cây truyền ra.

Hứa Mộc Tình quay phắt người lại thì thấy một người cao lớn đang ôm mười mấy quả dừa trong tay từ từ đi ra.

Vì chồng dừa rất cao nên chặn mất khuôn mặt của anh.

Nhưng cô nhìn dáng người là biết đây là chồng cô - Lý Phong.

Hứa Mộc Tình vội vàng bước đến, đỡ lấy mấy quả dừa trong tay Lý Phong đặt lên đất.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia tươi cười với mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Với cô mà nói thì chỉ cần có Lý Phong ở bên, không chuyện gì là không thể giải quyết được.

Mà Lý Phong cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.

Trên đời này dường như không có chuyện gì là anh không làm được.

"Có thấy khó chịu chỗ nào không em?"

Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình ngồi trên lá chuối.

Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu: "Cơ thể em hơi ê ẩm chút thôi, còn lại thì vẫn khỏe".

Cô vội hỏi Lý Phong: "Chồng ơi, chúng ta đang ở đâu thế?"

"Em chỉ nhớ hình như lúc đấy trực thăng của chúng ta bị tên lửa bắn trúng thôi".

"Sau đó bùm một tiếng liền ngất đi".

Hứa Mộc Tình nhìn xung quanh hỏi: "Trần Quả đâu? Sao không thấy em ấy?"

Với Hứa Mộc Tình, Trần Quả đã trở thành một người cực kì thân thiết trong cuộc đời cô.

Nhiều khi cô coi Trần Quả như em gái mình vậy.

Thế nên không thấy Trần Quả, vẻ mặt cô hoảng hốt.

Lý Phong cầm tay Hứa Mộc Tình cười nói: "Yên tâm đi, cô ấy không sao".

"Cô ấy là người tỉnh lại sớm nhất trong số ba người bọn em đấy".

"Anh bảo cô ấy đi tìm hòn đá nào sắc nhọn một chút rồi".

Lý Phong ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: "Kìa, cô ấy về rồi".

Hứa Mộc Tình quay đầu lại thì thấy Trần Quả cầm trong tay hai hòn đá, đang sải bước về đây.

Thấy Trần Quả không sao, cô thở phào một hơi, Cố Ngôn Hi cũng tỉnh lại rồi.

Ba cô gái cứ thế ngồi trước mặt Lý Phong, chớp mắt nhìn anh chằm chằm.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi coi như hai tinh anh của xã hội.

Bọn họ có vị trí rất vững chắc trong lĩnh vực của mình.

Nhưng giờ các cô như tấm chiếu mới chưa trải đời, ánh mắt mong chờ nhìn Lý Phong.

Bởi vì các cô không biết tiếp đó phải làm gì.

Lý Phong cầm lấy một viên đá trong tay Trần Quả.

Viên đá hình tam giác, có một đầu trông khá sắc.

Lý Phong cầm lấy viên đá, dùng đầu sắc nhọn của nó cứ như gà mổ thóc, đục thủng được một lỗ nhỏ trên quả dừa.

Anh đục một lèo ba quả dừa, đưa cho ba người Hứa Mộc Tình nói.

"Mấy người bổ sung nước đi".

"Nước dừa có thể điện giải, dùng để bổ sung cho tác hại của việc mất nước".

Lúc cả ba người uống nước, Lý Phong nói: "Đây là nơi được người ta gọi là vùng biển Quỷ".

Lý Phong chỉ tay lên bầu trời trên đầu nói: "Chúng ta nhìn thì có vẻ bầu trời là màu xanh đấy".

Chương 766: Ba cô gái một sân chơi

"Nhưng thật ra trên đầu chúng ta được bao trùm bởi một tầng nguyên tử".

"Đó là một loại vật chất rất đặc biệt".

"Nó luôn bao trùm phía trên vùng biển Quỷ khiến vệ tinh không thể nào chụp được hoàn cảnh thực tế ở nơi này".

"Mà lúc ba người còn chưa tỉnh lại anh đã đi xem xét một vòng quanh đây rồi".

"Anh phát hiện hòn đảo chúng ta đang đứng rất lớn".

"Nên chắc chắn có rất nhiều thức ăn".

"Nhưng cùng với đó có thể ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm".

Lúc này ba người Hứa Mộc Tình đã uống hết nước dừa.

Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ mọng nói: "Giờ phải làm sao chúng ta mới quay về được?”

"Anh có cách để quay về, vấn đề này cũng không khó lắm".

"Nhưng lần này anh cố tình muốn đi vào vùng biển Quỷ".

"Lý do thì anh không thể nói".

Nói xong, Lý Phong đứng lên đi vào trong rừng cây.

Anh vừa đi vừa nói: "Mọi người cứ coi như đang đi trải nghiệm cuộc sống nơi hoang dã đi".

Trong lòng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, Lý Phong là một người rất bí ẩn.

Chuyện mà anh làm nếu không phải anh cố tình phô ra thì người ngoài không thế biết được.

Giờ biết có thể cùng Lý Phong trải nghiệm cuộc sống hoang dã, Hứa Mộc Tình khá hồ hởi.

Dù sao lần này vốn dĩ là ra ngoài thư giãn, có thể cùng chồng mình cảm nhận cuộc sống hoang dã tất nhiên là rất thú vị rồi.

Giờ chuyện mà bốn người Lý Phong phải làm là tìm một chỗ có thể che mưa chắn gió.

Ba người Hứa Mộc Tình theo sát bước chân của Lý Phong, đi vào rừng cây cạnh bờ biển.

Cố Ngôn Hi không hiểu hỏi Lý Phong: "Sao chúng ta không đi dọc theo bờ cát chứ?"

"Hạt cát mềm, đi lại cũng dễ chịu hơn".

Lý Phong giơ tay chỉ vào khoảng không bị lá cây che trên đầu nói.

"Tia cực tím ở đây mạnh hơn chỗ bờ cát mà bình thường chúng ta chơi rất nhiều".

"Vì thế chúng ta nên hạn chế đi dưới nắng nhất có thể".

"Nếu bị mất nước hay cảm nắng thì rất nguy hiểm".

Ba người nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa.

Cố Ngôn Hi như một đứa trẻ tò mò hỏi: "Thế chúng ta bắt đầu dựng nhà à?"

Lý Phong khó chịu nhìn cô ấy nói: "Cô tưởng chúng ta đang chơi đồ hàng à?"

"Chúng ta mà tự dựng nhà".

"Thì tìm nguyên liệu ít nhất cũng mất một hai ngày rồi".

"Mà cho dù dựng xong nó có thể chống chọi với mưa gió không mới là vấn đề".

Cố Ngôn Hi lè lưỡi.

Lý Phong nhanh chóng dẫn bọn họ đến một cái hang mà anh đã tìm thấy trước đó.

Cái hang này không sâu lắm, liếc mắt là thấy cuối hang.

Lý Phong chỉ vào hang nói: "Mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ ở đây".

"Nên mọi người có yêu cầu gì thì nói ra đi".

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong nói: "Em muốn một tấm đệm".

Cố Ngôn Hi nói tiếp: "Tôi muốn một cái bồn tắm lớn, có phải nước máy và bình nóng lạnh".

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chỉ nói đùa thôi.

Ai dè Lý Phong nghe xong lại gật đầu nói: "Được, hai yêu cầu này trước đêm mai chắc tôi có thể làm được".

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau há hốc miệng.

"Chồng ơi, bọn em chỉ nói chơi thôi".

"Đúng đấy ạ, chúng tôi nói chơi thôi, ở đây lấy đâu ra nước máy chứ?"

Nhưng Lý Phong chỉ cười thần bí nói: "Hai người sẽ biết nhanh thôi".

"Nhưng tôi làm cho mọi người những chuyện này thì ba người cũng có nhiệm vụ phải hoàn thành".

Giờ bốn người bọn họ có cảm giác như đang chơi đồ hàng lúc nhỏ vậy.

Lý Phong đi thực hiện yêu cầu của Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

Ba người các cô thì phải làm cơm trưa và cơm tối.

Còn về việc đồ ăn thì Lý Phong không để ý.

Dù sao có Trần Quả ở bên thì bọn họ cũng sẽ không đói đâu.

Lý Phong nhanh chóng xoay người đi.

Hai chân anh khuỵu xuống sau đó bật nhảy lên cao.

Lý Phong cứ như môt con khỉ.

Hai tay anh nhanh chóng nắm lấy được một cành cây thô to, cả người nhún một cái, lấy đà nhảy lên một thân cây khác.

Nhoáng một cái anh đã mất hút trong tầm mắt của mọi người.

Cố Ngôn Hi nhìn Hứa Mộc Tình cười: "Tớ chợt nhận ra hình như anh ấy hợp với nơi này hơn".

Hai cô gái phố nổi tính trẻ con lên, xắn tay áo, cuộn ống quần định lao xuống biển mò mẫm.

Hai người nghĩ bờ biển chắc chắn có rất nhiều thứ có thể ăn được.

Nhưng đến lúc ra tới biển rồi hai người mới nhận ra chỉ dựa vào hai tay hai chân thì chẳng mò được gì cả.

Hai người bận rộn nửa tiếng ở bờ biển, mặt mũi đỏ bừng.

Chịu không nổi ánh mặt trời như thiêu như đốt, hai người vội vàng chạy về tránh nắng dưới bóng cây chuối bên bờ cát.

Nhìn lá chuối xanh mướt trên đỉnh đầu, Cố Ngôn Hi cười gượng.

"Tớ đang nghĩ hay bữa trưa và bữa tối nay chúng mình ăn tạm chuối đi".

Hứa Mộc Tình nguýt cô ấy nói: "Dù cậu có muốn ăn chuối thì cũng phải đợi chúng nó chín đã chứ".

Lúc này Hứa Mộc Tình thấy Trần Quả nhón chân, rón rén đến gần một cây dừa gần đó.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi vội vàng lén lút bám theo.

Nhưng đến lúc tới gần, mắt Hứa Mộc Tình trợn to.

Còn Cố Ngôn Hi thì hoảng sợ giơ tay bịt miệng.

Cả hai người nhìn thấy hình ảnh cực kì đáng sợ.

"Trời ạ!", Hứa Mộc Tình bất giác thốt lên.

Còn Cố Ngôn Hi thì không ngừng vỗ lên bộ ngực khủng của mình.

"Ôi mẹ ơi! Cái thứ gì thế này? Dọa chết khiếp!"

"Cái con này to thế, nếu bị nó kẹp thì đừng nói là tay, cho dù là chân cũng bị nó kẹp đứt".

Hóa ra ở gốc cây dừa trước mặt có một thứ làm cho người ta sởn da gà.

Nhìn bề ngoài thì nó giống con nhện.

Nhưng nó còn to hơn con nhện mấy chục lần, thậm chí là mấy trăm lần.

Mà nó lại có hai cái càng to như tôm hùm.

Lúc này đó đang nhích từng tí một trên thân cây dừa.

Hứa Mộc Tình hỏi Trần Quả: "Con này là con gì thế?"

Trần Quả lắc đầu: "Không biết nữa, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nó".

"Vừa này em còn tưởng nó là con nhện, sợ nó sẽ tấn công chúng ta".

"Nhưng sau khi nhìn kĩ thì lại thấy nó hơi giống tôm hùm".

"Nếu là tôm hùm thì chắc ăn được nhỉ".

Chương 767: Ba cô gái dũng cảm đấu với con vật nhỏ

Nghe thấy Trần Quả nói thế, Cố Ngôn Hi vội lắc đầu.

"Không được đâu, cái thứ này nhìn ghê thế, sao mà ăn được chứ?"

Hứa Mộc Tình cười nói: "Có khi thật sự ăn được thì sao, chúng ta cứ thử xem?"

Tuy là hình thù của nó nhìn rất ghê.

Mà nó lại còn rất to nữa, bình thường con gái mà nhìn thấy nó chắc chắn sẽ sợ hãi bỏ chạy.

Nhưng vừa nãy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mò mẫm hơn nửa tiếng ngoài biển, không chịu nổi ánh mặt trời gay gắt như vậy.

Với những cô gái thích làm đẹp thì ánh nắng là kẻ thù lớn nhất.

Hai người không muốn ra biển mò mẫm nữa đâu.

Nếu không đến lúc lên bờ sẽ đen như than mất.

Ba cô gái bàn bạc, sau đó bắt tay vào chuẩn bị đồ.

Trần Quả tìm được một cành cây to ở rừng cây bên cạnh.

Còn Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thì khiêng một đống đá lại.

Hứa Mộc Tình bắt đầu chỉ đạo.

Cô bảo Cố Ngôn Hi chạy đến bên kia cây dừa, bên chân hai người đặt hai hòn đá.

Rồi nói với Trần Quả: "Trần Quả, chị và Ngôn Hi giúp em".

"Nhưng em vẫn là người bỏ sức chính đấy".

"Chờ bọn chị xua con này từ trên cây xuống

"Đến lúc đó em lao lên cho nó một gậy nhé".

Trần Quả tuy là gật đầu nhưng thực ra trong mắt cô vẫn hơi sợ hãi.

Mặc dù dưới sự dãy dỗ của Lý Phong, thực lực của cô ấy đã mạnh lên không ít.

Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô bé chưa đến hai mươi.

Nếu để cô đánh nhau với mấy chục gã to con hung ác thì cô chả thèm nhăn mày lấy một cái.

Nhưng giờ đối mặt với một con vật hình thù đáng sợ như thế, theo bản năng cô vẫn hơi sợ hãi.

"Được, thế chúng ta bắt đầu thôi".

Hứa Mộc Tình cầm lên một hòn đá, đứng từ xa ném qua.

Nhưng cách cây dừa ít nhất mười mét hòn đá đã rơi xuống đất rồi.

Cố Ngôn Hi đứng đối diện cười nói: "Tình này, cậu ném chuẩn chút được không?"

Nụ cười cửa Hứa Mộc Tình méo xệch, cô nhặt một viên đá khác từ dưới đất lên.

"Bình thường tớ thấy chồng tớ cầm đá ném bách phát bách trúng mà".

"Không ngờ đến lượt tớ thì khó như vậy".

Nói xong, cô lại cầm viên đá ném về phía con vật.

Cuối cùng, hòn đá bằng nắm tay cũng đập trúng đầu nó.

Có lần đầu tiên thì những lần sau chính xác hơn nhiều.

Chờ Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đập con đấy từ trên cây dừa rơi xuống thì đến lượt Trần Quả ra tay rồi.

Trần Quả hơi hồi hộp.

Nhưng cô ấy lại không thể nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

Thế là hai tay cầm chặt lấy cái gậy, đánh lén nó từ đằng sau.

"Rầm!"

Cái gậy gỗ trong tay nện mạnh xuống đất.

Một gậy này đập lún nền đất thành một cái hố to.

Trong phút chốc cát đá bay tứ tung.

Nhưng vì trong lòng cô ấy hơi sợ hãi.

Nên gậy này không đập trúng đầu con vật.

Mà còn chọc tức con vật nhìn có vẻ hiền lành này nữa.

Nó đột nhiên giơ cái càng to đùng lên, kẹp về phía Trần Quả.

"Á aaaaa!"

Trong lòng Trần Quả vốn đang sợ hãi.

Lúc nhìn thấy cái thứ này giơ càng định kẹp mình.

Cô ấy hét to một tiếng xoay người bỏ chạy.

Nhìn y như một cô nhóc bình thường, làm gì còn chút dáng vẻ nào của cao thủ đâu.

Nhìn bình thường Trần Quả cool ngầu là thế mà giờ giống như cô bé nhà hàng xóm vậy.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chết đứng người.

Cũng vì hai cô sững sờ khiến con vật dài ít nhất một mét này vung càng đuổi cả ba người chạy tán loạn.

Lúc này trên bãi biển xuất hiện một hình ảnh cực kì hài hước.

Một loài giáp xác bò chậm chạp, hình thù nhìn vừa giống con nhện vừa giống con cua.

Loài vật rất hiếm này đang giơ hai cái càng to đùng của nó đuổi theo ba cô gái xinh như tiên đang độ xuân xanh mơn mởn.

Trên bờ cát thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hét chói tai của ba người.

Đang chạy trốn Hứa Mộc Tình chợt nghĩ ra.

Cô vội vàng giơ tay chỉ vào hướng rừng cây gần đó hét to: "Chồng ơi, mau đến giúp em".

Hứa Mộc Tình hét thế làm Trần Quả đứng sững lại.

Suy cho cùng thì Lý Phong coi như là thầy của Trần Quả.

Tất cả những gì cô có là Lý Phong cho cô.

Trần Quả là học trò, có tình cảm rất sâu nặng với Lý Phong.

Mà cô cũng không muốn anh nhìn thấy một mặt yếu ớt này của cô.

Thế là Trần Quả vốn đang bỏ chạy đột nhiên nhặt lên một viên đá dưới đất.

Sau đó cô ấy bật lên, xoay người một vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung, ném viên đá trong tay ra ngoài, viên đá lao vun vút trong không khí.

Nó mang theo sức mạnh to lớn đập thẳng vào đầu con vật này.

"Bốp!"

Cái vỏ ngoài rắn chắc của nó bị Trần Quả dùng một viên đá nhỏ đập vỡ.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cố Ngôn Hi giơ ngón cái lên với Hứa Mộc Tình nói: "Tình à, cậu thông minh thật đấy".

"May mà có cậu, nếu không ba người chúng ta sẽ bị cái thứ này đuổi chạy khắp nơi mất".

Sau đó cả ba người rón rén lại gần.

Tuy là nó đã chết, nằm im trên đất không động đậy.

Nhưng hình thù của nó đúng là khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Ba người dùng dây trói nó lại.

Chờ đến lúc buộc lại thật chắc mới thấy yên tâm.

Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: "Ăn nó kiểu gì đây?"

Hứa Mộc Tình nhìn con vật bị trói chặt như cái bánh tét nói.

"Sao càng nhìn càng thấy nó giống con cua nhỉ?"

Nếu nó là cua thì cứ làm như bình thường làm cua ý".

Thấy Hứa Mộc Tình nói vậy, Trần Quả và Cố Ngôn Hi gật đầu lia lịa.

Nhưng rất nhanh có khó khăn đè lên đầu các cô.

Nhóm lửa!

Trải nghiệm cuộc sống sinh tồn trong tự nhiên là một trở ngại lớn.

Cuộc sống bình thường có thể dùng bật lửa hoặc diêm để nhóm lửa.

Nhưng giờ đây khó mà nhóm được lửa khi không có gì trong tay.

Cố Ngôn Hi vỗ ngực nói với Hứa Mộc Tình.

"Yên tâm đi, chuyện nhóm lửa cứ để tớ lo".

"Bình thường tớ hay xem TV".

"Thực ra nhóm lửa dễ ẹc".

Thấy Cố Ngôn Hi tự tin đầy mình, Hứa Mộc Tình mỉm cười.

Các cô đã nghĩ đến cảnh Lý Phong trở về, nhìn thấy món ăn thơm ngào ngạt này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.

Chương 768: Nhóm lửa

Cố Ngôn Hi nhanh chóng đứng ở vị trí chính giữa.

Cô ấy bắt đầu dặn dò Hứa Mộc Tình và Trần Quả chuẩn bị những thứ cần thiết để nhóm lửa.

“Có mấy bước quan trọng để nhóm được lửa”.

Cố Ngôn Hi là một người lành nghề, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình và Trần Quả.

“Bước thứ nhất, chúng ta cần tìm mồi châm lửa”.

Hứa Mộc Tình hỏi: “Mồi lửa là cái gì?”

“Nói thẳng ra là loại cỏ khô dễ cháy ý”.

“Nếu không tìm thấy cỏ khô, chúng ta sẽ tìm cây cọ, vặt những lá cọ trên đó xuống”.

Trần Quả và Hứa Mộc Tình gật đầu.

Hứa Mộc Tình lại hỏi: “Vậy bước thứ hai là làm gì?”

“Bước thứ hai cần tìm những thân cây khô rỗng ruột, giống như cành cậy”.

“Sau đó hai người hay xem tôi trổ tài đây”.

Trong chớp mắt, Hứa Mộc Tình và Trần Quả đã tìm thấy những thứ mà Cố Ngôn Hi yêu cầu.

Ba cô gái cùng bò xuống bên cạnh hang, bắt đầu đánh lửa.

Mười phút trôi qua.

Hai mươi phút nữa trôi qua.

Một tiếng sau.

“A, tôi không làm nữa!”

Cố Ngôn Hi giống như người bị điên vứt thẳng cành cây khô xuống đất.

“Trời ơi, sao lại khó thế cơ chứ!”

Trong lúc Cố Ngôn Hiliên tục cúi đầu đánh lửa.

Hứa Mộc Tình và Trần Quả đã hái được một ít hoa quả.

Nhìn Cố Ngôn Hi đầu bù tóc rối hai người bật cười.

Hứa Mộc Tình chậm rãi bước tới chỗ Cố Ngôn Hi cười nói.

“Lúc nãy không phải cậu nói nhất định sẽ châm được lửa à?”

“Sau đó, muốn ai đó xem thành quả của cậu à”.

Hứa Mộc Tình nói vậy khiến mặt Cố Ngôn Hi đỏ ửng lên.

“Tớ chỉ nói vậy thôi, cậu đừng để bụng”.

Hứa Mộc Tình đưa tay vỗ lên vai Cố Ngôn Hi.

Cô học ngữ điệu và phong thái của Lý Phong bình thường khi nói chuyện.

“Yên tâm, tớ không để bụng mấy chuyện đó đâu”.

“Điều tớ qua tâm bây giờ là làm thế nào để có thể ăn cơm, bụng tớ đã đói lắm rồi”.

Cố Ngôn Hi tự ôm đầu mình.

Bây giờ cô ấy không còn nho nhã như bình thường được nữa, lúc này nhìn cô ấy trong giống như một cô thôn nữ.

Vẻ mặt cô ấy chán nản: “Tớ buồn quá đi thôi”.

“Tớ đã làm theo các bước trên ti vi nói vậy mà tại sao tớ không thành công?”

Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi nói: “Tớ chưa xem qua chương trình ti vi như thế bao giờ, cũng không biết phải làm thế nào/?”

“Nhưng có một điều chắc chắn, những chương trình như vậy đã được phát sóng trên ti vi, chứng tỏ bọn họ cũng đã có thử nghiệm rồi”.

“Chắc là các bước không sai đâu, có thể cậu đã quên mất điểm nào đó thôi, cậu thử nghĩ kĩ lại xem?”

“Nếu mà không được nữa thì đợi chồng tớ về, đến lúc đó bảo anh ấy nhóm lửa”.

Lời nói của Hứa Mộc Tình dường như tạo cho Cố Ngôn Hi động lực lớn.

Lúc này Cố Ngôn Hi ngồi khoanh chân giống như một nhân vật trong truyên tranh của Đảo Quốc, đầu gật gật trầm ngâm suy nghĩ.

Ngay sau đó, Cố Ngôn Hi đột nhiên mở to hai mắt, vỗ nhẹ vào đầu mình.

“Cuối cùng tớ đã biết rồi, hóa ra tớ thực sự đã quên một chi tiết”.

Thế nhưng lúc này hai tay Cố Ngôn Hi đã chà xát vào thanh gỗ đỏ ửng lên rồi.

Cô ấy goi Trần Quả đến giúp đỡ.

Sức của Trần Quả vốn khỏe.

Cô ấy làm theo những gì Cố Ngôn Hi hướng dẫn, khoảng mấy phút sau liền mồi được lửa

Cố Ngôn Hi lúc này không vui, cô ấy chầm chậm hất mồi lửa này vào ngọn lửa.

Chu đôi môi gợi cảm lên và thổi nhẹ.

Trong chớp mắt, ngọn lửa có khói bay lên.

Sau đó là ngọn lửa bùng lên.

Lửa cháy lên rồi.

Ba người Hứa Mộc Tình giống như đang nựng trẻ con, dần dần khiến cho ngọn lửa cháy ngày càng to.

Đợi lửa cháy to dần, ba cô gái giống như vừa hoàn thành một việc lớn, họ ôm lấy nhau.

Sau đó ba người họ rửa sạch con vật giác xáp, kẹp nó lên giá gỗ để nướng.

Mấy phút sau, họ ngửi thấy mùi thơm phưng phức.

Cố Ngôn Hi hít một hơi thật sâu nói: “Trời ơi! Cái thứ xấu xí này mà khi nướng lên lại thơm thế!”

“Tớ con ngửi được phảng phất mùi thơm của dừa”.

Hứa Mộc Tình cười nói: “Xem ra, lát nữa chúng ta có thể chém gió trước mặt anh Phong rồi”.

Cố Ngôn Hi ngẩng đầu nói: “Nhất định là như thế rồi”.

“Thế nhưng tớ rất tò mò, anh ấy vừa nói có thể chuẩn bị đệm, bình nước nóng lại còn cả bồn tắm cho chúng ta, không thể có chuyện đó được”.

Cố Ngôn Hi vừa dứt lời, giọng Lý Phong vang lên từ trong khu rừng cạnh hang.

“Trên đời này không có chuyện gì là tôi không làm được”.

Lý Phong lên tiếng bất thình lình khiến cho cả ba người giật mình.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong nói: “Anh về lúc nào thế?”

“Lâu lắm rồi ý.”, Lý Phong nhếch mép cười.

Hứa Mộc Tình tức giận lườm Lý Phong một cái: “Đáng ghét”.

“Anh mau nói cho bọn em biết, anh lấy gì làm đệm?”

Lý Phong hất hàm nhìn về phía bên trong hang.

Cố Ngôn Hi đi vào trong hang, không lâu sau cô ấy hét lên kinh ngạc!

Khi Hứa Mộc Tình và Trần Quả bước vào, họ cũng sững sờ.

Lúc này, trước mặt họ đã có sẵn ba chiếc giường.

Mỗi chiếc giường đều rất chắc chắn, đều được đóng bằng những cây gỗ to khỏe.

Mà đệm giường lại được kết bằng cây cọ.

Lý Phong giới thiệu với ba người Hứa Mộc Tình.

“Đây chính là đệm làm bằng cọ chính hiệu, thuần tự nhiên, ở thành phố không mua được đâu”.

Lúc này Cố Ngôn Hi nói: “Không đúng, chúng ta có bốn người, tại sao lại chỉ có ba chiếc giường?”

Cố Ngôn Hi vừa mới nói xong, liền đưa tay lên che miệng, cô ấy như nhận ra điều gì đó rồi.

Bởi vì có một chiếc giường rất to, nó là giường đôi.

Hứa Mộc Tịnh nhìn Lý Phong.

Liền bắt gặp nụ cười xấu xa của anh, cô biết anh có ý định gì.

Cô liền đá nhẹ anh một cái rồi nói: “Ba người bọn em ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài, canh cửa cho bọn em”.

Lý Phong mặt méo xệch nói: “Vợ à, đừng như thế chứ”.

“Anh vất vả lắm ý”.

“Em để anh ngủ ngon một giấc có được không?”

“Đá ngoài đó cứng như vậy, em nỡ lòng nào để anh ngủ một mình à?”

Không đợi Hứa Mộc Tình nói, Cố Ngôn Hi đã vỗ tay nói.

“Anh mới hoàn thành xong một chuyện, chuyện còn lại thì sao?”

Lý Phong nhìn về phía bên cạnh hang nói: “Bọn em đi xem là biết ngay”.

Ba người Hứa Mộc Tình bán tín bán nghi đi về phía Lý Phong chỉ tay.

Không lâu sau khi họ đi vào trong khu rừng nhỏ, liền vọng lại tiếng ngạc nhiên của Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình.

Lý do rất đơn giản, Lý Phong làm cho họ một bồn tắm thuần tự nhiên.

Đó là một tảng đá lớn bị lõm xuống.

Bên trong đã có sẵn nước trong vắt.

Bồn tắm này ở bên trong một mỏm đá to.

Bên ngoài nhìn mỏm đá này có vẻ rất nhỏ, thế nhưng bên trong có một cái hang lộ thiên, giống như một cái phòng tắm nhỏ.

Nước chảy từ đỉnh hang xuống.

Nơi đó vốn dĩ là một thác nước tự nhiên.

Hứa Mộc Tình đi tới đó, cho tay vào trong nước phát hiện đó là nước ấm.

Cô ngạc nhiên hỏi Lý Phong: “Anh đun nước bằng cái gì thế?”

Lý Phong cười bí hiểm nói: “Bí mật”.

Chương 769: Chuỗi ngày vừa đắng vừa ngọt

Mấy phút sau, trong phòng tắm truyền ra giọng vui đùa của ba cô gái.

Lúc này, Hứa Mộc Tình ngửa đầu lên nói to: "Chồng ơi, nước hơi lạnh".

"Ừ!"

Phía trên khe đá có một bể nước tự nhiên.

Lý Phong có thể dùng một cách bí mật để làm ấm nước ở đây lên.

Hóa ra anh bỏ hòn đá đã được hun nóng vào trong nước.

Trong hồ lập tức nghi ngút khói.

"Vợ ơi, nước đủ nóng chưa?"

Bên dưới truyền đến giọng nói của Hứa Mộc Tình: "Rồi ạ".

"Vậy tối nay anh có thể..."

"Không được!"

Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì trong phòng tắm truyền đến tiếng cười đùa của ba cô gái.

Lý Phong nhún vai, cười nhăn nhó.

"Xem chừng hai ngày tới vẫn phải chịu khổ rồi".

...

Lý Phong còn tưởng gái phố như Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chưa từng trải qua cuộc sống hoang dã thì sẽ cảm thấy rất khổ cơ.

Có khi còn tạo ra một số cảm xúc tiêu cực nữa chứ.

Nhưng không ngờ cả hai người không chút phàn nàn.

Ngày nào cũng cực kì vui vẻ, cứ như môi trường xung quanh cực kì hấp dẫn họ vậy.

Cả ba người họ ngày nào cũng tìm kiếm thứ mới lạ trên bờ biển.

Ví dụ như con cua dừa đuổi ba người bọn họ kêu oai oái.

Bề ngoài nhìn rất đáng yêu, khiến rất nhiều cô gái mắt sáng rực thành hình trái tim.

Nhưng lúc đến gần mới thấy nó có rất nhiều gai.

Môi trường xung quanh làm các cô cảm thấy rất mới mẻ, tràn đầy sức hút.

Thực ra hai ngày trước Lý Phong cũng không đi sâu vào hòn đảo này.

Bởi vì anh lo lắng cho sự an toàn của của ba người.

Mặc dù bên cạnh Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đã có Trần Quả.

Bình thường dù có hai ba cao thủ đại tông sư, trong một thời gian ngắn cũng không thể làm gì Trần Quả, có khi còn bị cô ấy giết.

Nhưng dù thế nào Hứa Mộc Tình cũng là người quan trọng nhất trong đời Lý Phong.

Anh không thể nào bỏ lại Hứa Mộc Tình, một mình đi sâu vào đảo hoang được.

Nhưng sau hai ngày xem xét cẩn thận thì anh cũng yên tâm rồi.

Một mặt là hai người rất cẩn thận.

Mà các cô cũng không ngốc, không làm chuyện gì bốc đồng.

Cả ba người ở trên đảo hoang xa lạ này cũng không mù quáng đi thám thính tình hình xung quanh.

Mà chỉ nô đùa bên bờ biển, chuyện này khiến Lý Phong yên tâm hơn.

Thế nên ngày thứ ba khi trời vừa sáng, Lý Phong liền ra khỏi hang, dùng tốc độ nhanh nhất của mình bay về phía sâu nhất của hòn đảo.

Lúc đám người Hứa Mộc Tình tỉnh dậy thì Lý Phong đã rời đi từ lâu rồi.

Lúc này, mặt trời đang nhô lên khỏi mặt biển.

"Ôi trời! Cảnh đẹp thế này thì dù có ở khách sạn năm sao ven biển cũng không có đâu".

Nhìn cảnh mặt trời mọc đẹp như thế, mắt Cố Ngôn Hi sắp biến thành hình trái tim rồi.

Bàn tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình che miệng ngáp.

Cô nhìn quanh bốn phía, thấy mặt đất cách đó không xa có một hàng chữ mà Lý Phong viết.

Anh dặn trưa nay sẽ không về, anh sẽ về trước khi trời tối.

Cố Ngôn Hi đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, nhìn dòng chữ Lý Phong viết, cô ấy chớp mắt.

Cố Ngôn Hi hỏi cô: "Cậu có biết anh ấy đi đâu không?"

Hứa Mộc Tình lắc đầu.

Cố Ngôn Hi bĩu môi nói: "Tớ còn tưởng đêm qua anh ấy nói cho cậu rồi chứ".

Nghe Cố Ngôn Hi nói thế, mặt Hứa Mộc Tình hơi ửng hồng.

Bởi vì đêm qua lúc Hứa Mộc Tình đi vệ sinh, hai người ở bên bờ cát sến sẩm một lát.

Lý Phong xấu xa không biết ngại, dù có người anh cũng sẽ tìm cách "dê" cô.

Nói gì đến lúc không có ai chứ.

Hứa Mộc Tình bị Lý Phong bắt nạt triệt để.

Nhưng ở một nơi thế này vừa đi dạo vừa ôm nhau tình tứ cũng rất lãng mạn.

Vốn dĩ đây là bí mật nhỏ của cả hai người, không ngờ lại bị Cố Ngôn Hi biết.

Thấy Cố Ngôn Hi cười như không cười, Hứa Mộc Tình vỗ nhẹ cô ấy một cái.

Hai người nô đùa ầm ĩ.

Cố Ngôn Hi đột nhiên nắm lấy bả vai Hứa Mộc Tình, nói với cô.

"Tình này! Dù sao chúng ta cũng đang rảnh rỗi, hay chúng ta lén lút đi theo anh ấy được không?"

"Không được đâu, anh ấy không cho chúng ta đi theo chắc chắn là vì nguy hiểm".

Hứa Mộc Tình hơi do dự.

Nhưng trong do dự còn có chút chờ mong nữa.

Hứa Mộc Tình giống Cố Ngôn Hi, luôn rất tò mò về thân thế của Lý Phong.

Mặc dù hai người là vợ chồng, mà tình cảm của bọn họ cũng hơn hẳn những cặp đôi bình thường khác.

Nhưng anh lúc nào cũng giấu kín chuyện này.

Anh càng như vậy Hứa Mộc Tình càng tò mò.

"Cậu không muốn biết vì sao anh ấy muốn đến hòn đảo này à?"

Cố Ngôn Hi khuyên mãi, Hứa Mộc Tình mới gật đầu nói.

"Được rồi! Thế chúng ta sẽ đi theo sau".

"Nhưng nếu có nguy hiểm thì chúng ta nhất định phải quay về đấy nhé".

Cố Ngôn Hi nhếch mép cười, nụ cười gian xảo.

Thực ra chính cô ấy cũng không phát hiện nụ cười này hơi giống Lý Phong.

Thế là ba người lần theo dấu vết Lý Phong đi sâu vào rừng cây.

Lý Phong đi rất nhanh.

Cho dù có người cầm máy ảnh số thì cũng chưa chắc đã chụp được anh.

Nếu chỉ dựa vào Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình thì chưa chắc đã tìm được dấu vết của Lý Phong.

Nhưng bên cạnh hai người có Trần Quả.

Trình độ của Trần Quả tính ra thì cũng coi như một nửa học trò của Lý Phong.

Tuy là để đạt được yêu cầu của Lý Phong với cô ấy vẫn còn cách một khoảng.

Nhưng Trần Quả vẫn luôn cố gắng, mà mong ước lớn nhất của cô ấy là theo kịp bước chân của Lý Phong.

Với cô thì đời này chỉ cần đứng nhìn bóng lưng anh cũng là chuyện cực kì hạnh phúc rồi.

Cô ấy có kỹ xảo đặc biệt để truy tìm dấu vết.

Đây là Lý Phong dạy cô ấy.

Thế nên cô ấy luôn tìm được dấu vết mà anh để lại trước đó.

Ban đầu nhìn có vẻ rừng cây không có gì kỳ lạ.

Cũng chỉ là rừng cây có một vài thực vật nhiệt đới mà thôi.

Bởi vì cả ba người chưa từng nhìn thấy nên cảm thấy mới mẻ.

Nhưng càng đi sâu vào trong Trần Quả càng trở nên nghiêm túc.

Cố Ngôn Hi cũng không thoải mái như lúc đầu.

Không biết cô nhặt lấy một cành cây lúc nào, tay nắm chặt.

Càng tiến vào sâu, đôi mắt xinh đẹp của cô càng cảnh giác nhìn xung quanh.

Chương 770: Càng đáng yêu càng nguy hiểm

Hứa Một Tình thì khỏi phải nói.

Cô đi giữa ba người, tập trung tinh thần, không chút lơ là cảnh giác.

Ba người phân công nhau làm việc.

Trần Quả đi trước dó đường.

Hứa Mộc Tình đi giữa quan sát.

Chỉ cần thấy có nguy hiểm là cô sẽ lên tiếng nhắc nhở.

Nhiệm vụ của Cố Ngôn Hi khá dễ, đừng để bị tụt lại phía sau là được.

Bọn họ đi mãi, đột nhiên trong bụi cỏ gần đấy truyền đến tiếng động kỳ lạ.

"Sàn sạt!"

Ba người lập tức tập trung tinh thần.

Trong tay Trần Quả không phải tảng đá cũng không phải gậy gỗ.

Mà là một góc càng của con cua dừa.

Cho dù dùng đá đập cũng chưa chắc có thể đập vỡ nó trong chốc lát.

Hôm qua cô ấy cố tình mài sắc nó, nhìn giống như một con dao sắc bén.

Đây cũng là một món đồ nhỏ Lý Phong cho Trần Quả.

Anh vốn chỉ coi đây là một món đồ nhỏ mà thôi, dùng xong thì vứt.

Nhưng Trần Quả lại giữ nó bên người.

Với cô ấy thì đây không chỉ là thứ Lý Phong cho mà nó còn là bảo bối.

Giờ nó cũng là vũ khí tốt nhất của cô ấy.

Tay phải Trần Quả nắm chặt lấy con dao nhỏ, tay trái từ từ giơ lên, ra hiệu cho Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi phía sau im lặng.

Sau đó cô ấy bước từng bước về phía lùm cây.

"Soạt!"

Trần Quả vừa mới đến gần.

Cái thứ trong lùm cây vội vọt đi, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới lùm cây gần Cố Ngôn Hi.

Lùm cây này rất rậm rạp, nếu dùng mắt thường thì không thể nhìn thấy thứ gì trốn bên trong đó.

Mà ngay khi Cố Ngôn Hi đang căng thẳng tột cùng, một thứ màu trắng tròn xoe đột nhiên từ bên trong nhảy ra.

Hai cái tai dài.

Thân hình tròn vo.

Con mắt màu đỏ.

Cái đuôi ngắn cũn.

Nhìn giống một con.

"Con thỏ?"

Cố Ngôn Hi thấy con thỏ nhảy ra thì cả người thả lỏng.

Cô ấy cười nói: "Ba người chúng ta sao thế, lại bị một con thỏ dọa sợ".

Cô ấy vừa nói vừa tiến đền gần con thỏ, giơ tay ra với nó.

"Đến đây nào, bé thỏ ngoan".

Thấy dáng vẻ con thỏ này đáng yêu như thế.

Ban đầu Trần Quả cũng thả lỏng cảnh giác.

Nhưng ngay khi Cố Ngôn Hi sắp chạm vào nó.

Trần Quả trợn to mắt.

Cô ấy vội bổ nhào về phía Cố Ngôn Hi, đồng thời hét lên: "Cẩn thận".

Con thỏ vốn đáng yêu là thế lại đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Đôi mắt đỏ bừng của nó trợn to, há miệng lao về phía Cố Ngôn Hi.

Trong nháy mắt nó há to miệng ra, hai cái răng cửa bình thường nhìn đáng yêu là thế nhưng giờ chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén cả.

Bởi vì tốc độ của nó rất nhanh, mà Cố Ngôn Hi cách nó rất gần.

Nên cô ấy không xử lí kịp tình huống này.

Thấy bàn tay cô ấy sắp bị con thỏ cắn.

Trần Quả vội vọt đến bên cạnh Cố Ngôn Hi, kéo cô ấy ra.

Con thỏ sượt qua bên người Cố Ngôn Hi.

Nó vừa mới chạm đất đã quay phắt đầu lại, há miệng.

Như một con chó điên lao về phía Cố Ngôn Hi.

Ngay lúc nguy cấp, một cái gậy to từ bên cạnh vụt đến, vụt mạnh vào người con thỏ.

Con thỏ vốn không to lắm lập tức bị một gậy của Hứa Mộc Tình đánh bay ra ngoài.

Trần Quả và Cố Ngôn Hi cùng quay đầu lại nhìn cô.

Cố Ngôn Hi giơ ngón cái lên cười nói: "Chị em tốt, cảm ơn nhé!"

Hứa Mộc Tình hơi thở dốc, cô vừa dồn hết sức vào một gậy vừa rồi.

Cô tức giận nói với Cố Ngôn Hi: "Cậu quên lúc mới đi vào tớ đã dặn thế nào rồi à".

"Nơi này có lẽ còn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng nhiều".

"Chúng ta không biết tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì".

Lúc trước Hứa Mộc Tình cũng đã phiêu lưu cùng với Lý Phong.

Gặp rất nhiều chuyện lạ mà đến nay vẫn không thể giải thích.

Nhưng lúc đó vì có Lý Phong bên cạnh nên cô không chút lo lắng.

Chỉ cần có anh ở bên, thế giới này chẳng có chuyện gì khó cả.

Giống như anh chỉ cần chớp mắt một cái thì mọi chuyện đã được giải quyết vậy.

Giờ Lý Phong không ở bên bảo vệ cô nên Hứa Mộc Tình càng phải trở nên kiên cường, dũng cảm.

Cô cũng cảnh giác hơn.

Cố Ngôn Hi vẫn còn sợ hãi, luôn miệng xin lỗi Hứa Mộc Tình.

"Được rồi, được rồi. Tớ sai rồi, tớ sẽ cẩn thận hơn".

"Nhưng sao còn thỏ trông rõ đáng yêu mà cứ như chó điên lao vào cắn người thế?"

Hứa Mộc Tình không giải thích được chuyện này.

Cô lắc đầu nói: "Tóm lại hòn đảo này chắc chắn rất nguy hiểm".

"Nếu không chồng tớ cũng không để chúng ta ở bên ngoài".

Lúc này Trần Quả nói: "Có lẽ con thỏ vừa nãy bị đột biến gen rồi".

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn Trần Quả nói: "Sao em biết?"

Trần Quả cười xấu hổ: "Lúc trước em xem nhiều phim thể loại này lắm, tất nhiên em chỉ đoán bừa thôi".

Trần Quả là vệ sĩ của Hứa Mộc Tình.

Cố Ngôn Hi biết điều này.

Nhưng bình thường cô ấy cũng không tiếp xúc nhiều với Trần Quả.

Đây là lần cô ấy ở chung với Trần Quả lâu nhất.

Cố Ngôn Hi tò mò hỏi Trần Quả: "Đúng rồi, tôi rất tò mò, bình thường ngoài huấn luyện thì cô có sở thích gì không?"

"Xem phim đó".

Vừa nghe thấy Trần Quả thích xem phim, Cố Ngôn Hi lập tức vỗ ngực nói.

"Tôi cũng thích xem phim, thế bình thường cô thích xem phim gì?"

Trần Quả nghĩ rồi nói.

"Ví dụ như 'Master of Horror Series', 'Midnight Ring', 'Ghost Call', 'Call of Souls', 'Alien' và 'Resident Evil', v.v."

Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình nhìn nhau, cả hai người cùng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Có vệ sĩ nửa mùa như Trần Quả, trong lòng Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình cũng thấy chút vững lòng.

Dù sao giờ hai người cũng không thấy con vật nào đáng yêu là sáng mắt lên nữa.

Tất cả những gì ở đây đều rất lạ.

Đi mãi, cuối cùng các cô cũng đi xuyên qua rừng cây rậm rạp.

Trần Quả đi trước đột nhiên đứng sững lại.

Sau đó ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cố Ngôn Hi đi sau hỏi: "Sao không đi tiếp?"

Sau đó Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đi đến bên cạnh Trần Quả.

Cả ba người đứng sững đó như trời trồng.

Các cô trợn mắt há miệng.

Dù là ngôi sao quốc tế như Cố Ngôn Hi cũng không thể giữ hình tượng.

Bởi vì các cô bị cảnh trước mắt dọa sợ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK