Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871: Đợi khi tôi nhớ cậu rồi sẽ đến tìm cậu

Hứa Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi Tiểu Hồng rời đi, nhưng đúng lúc này, một cơn gió thổi qua.

Có một mùi thơm thoang thoảng trong cơn gió này, đồng thời có một câu nói của Tiểu Hồng để lại.

"Tôi cũng để lại cho cậu một thứ vô cùng quý giá".

"Lúc nào tôi nhớ cậu, tôi sẽ quay lại lấy".

Tiểu Hồng rõ ràng đã rời đi, nhưng những lời cô ta để lại khiến Hứa Hạo Nhiên toàn thân sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng cầu cứu Lý Phong: "Anh rể, phải làm gì đây?"

Lý Phong cười nói: "Chịu! Ai bảo em nổi tiếng thế làm gì?"

"Hơn nữa, Tiểu Hồng là con lai. Có thể bỏ qua một số quy tắc".

"Em cứ yên tâm ôm ấp người ta, nhận lời chúc phúc của mọi người đi".

Hứa Hạo Nhiên lắc đầu lia lịa: "Em không dám cưới cô gái này đâu!"

Khi đang nói lời này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chỉ tay về phía Hứa Thiên Tứ đang chuẩn bị chạy trốn, rống lên: "Hứa Thiên Tứ có bản lĩnh thì đừng có mà chạy! Không phải nãy vừa chém rất ghê sao? Tiếp tục đi!"

Trên thực tế, Hứa Thiên Tứ đang đứng dưới bóng cây, nghe được những gì Hứa Hạo Nhiên nói.

Anh ta chậm rãi quay đầu lại, Hứa Thiên Tứ nhìn vào mắt Hứa Hạo Nhiên, trong mắt anh hiện lên một tia sáng kỳ lạ.

Đôi mắt của anh ta hoàn toàn khác với đôi mắt của người thường!

Bởi vì dưới cái nhìn của mọi người, một con ngươi của anh ta bắt đầu tách ra rồi nhanh chóng trở thành hai con ngươi, sau đó hai con ngươi lại tiếp tục tách ra, trở thành bốn con ngươi.

Sau đó, Hứa Thiên Tứ nói với giọng khiến người ta rùng mình: "Lý Phong, cuộc chiến giữa hai chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi".

"Tao biết mày có bản lĩnh, cũng che giấu rất nhiều bí mật, nhưng vậy thì sao?"

"So với mày, tao lợi hại hơn nhiều".

"Bởi vì tao có thể tập hợp tất cả kẻ thù của mày, mà đám này sẽ luôn gây ra ngày càng nhiều rắc rối và thù hận cho mày".

"Mày tiêu diệt vua cương thi, mày cho rằng phái Thanh Minh sẽ tha cho mày chắc?"

"Vua cương thi là yếu phẩm luyện công của phó môn chủ phái Thanh Minh. Nếu mày phá hủy yếu phẩm của hắn, hắn nhất định sẽ tìm mày để trả thù".

"Mày nghĩ bên cạnh mày, ai sẽ là mục tiêu tiếp theo của hắn? Tao nghĩ trong lòng mày hiện tại cũng biết rồi".

"Cơ thể của vợ mày khác với người thường. Nếu tao nói cho hắn biết tin này thì sẽ thế nào nhỉ?"

Lời nói của Hứa Thiên Tứ khiến Hứa Hạo Nhiên nhảy dựng lên. Cậu ta chỉ vào Hứa Thiên Tứ và hét lên: "Thật là đồ khốn nạn. Anh không thể đấu với anh rể tôi như một thằng đàn ông à".

Hứa Thiên Tứ đột nhiên phá lên cười: "Hahahaha. Đánh nhau với Lý Phong, mày cho rằng nó xứng sao?"

"Tao có thể tra tấn chúng mày đến chết chỉ bằng một lời nói, một ánh mắt, một chút thủ đoạn. Tại sao tao phải tự mình ra tay chứ?"

"Trong mắt tao, chúng mày chỉ là một vài món đồ chơi để chơi đùa thôi".

"Từ từ, tiếp theo, tao sẽ giết từng đứa một".

Hứa Hạo Nhiên tức giận đến mức đột nhiên lấy trong túi ra một mảnh giấy bùa màu vàng, rồi ném về phía Hứa Thiên Tứ.

Tờ giấy màu vàng nhạt này lắc lư vài cái trong không khí, rồi đột nhiên hóa thành một đường ánh sáng màu vàng, phóng thẳng về phía Hứa Thiên Tứ.

Khi ánh sáng màu vàng vụt tới, cơ thể Hứa Thiên Tứ đột nhiên biến đổi mạnh mẽ, sau đó một cảnh tượng khiến người ta phải há hốc mồm hiện ra!

Hứa Thiên Tứ giữa ban ngày ban mặt đột nhiên phân thân, lập tức hóa thành hàng trăm con bướm đêm đen, chỉ trong nháy mắt, đã bay vào trong rừng!

Lý Phong khẽ cau mày khi nhìn thấy điều này.

Thời gian gần đây, thực lực của Hứa Thiên Tứ không ngừng được cải thiện.

Lý Phong biết rất rõ rằng Hứa Thiên Tứ trở nên mạnh mẽ hơn không phải vì anh ta tu luyện chăm chỉ, mà là trong khoảng thời gian này, anh ta hẳn đã làm hại người khác rồi hấp thụ đặc điểm của họ.

Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Phong: "Anh rể, Hứa Thiên Tứ này thật là khó chịu".

"Mà anh ta ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Lần sau chúng ta phải gài bẫy anh ta mới được".

"Sau đó thiêu chết anh ta đi!"

Lý Phong trầm mặc không nói gì, thật ra nếu muốn giữ Hứa Thiên Tứ lại, Hứa Thiên Tứ cũng không thể chạy thoát.

Lý do tại sao Lý Phong cho Hứa Thiên Tứ tự do và để anh ta làm việc trong bóng tối chủ yếu là vì Lý Phong muốn tìm hiểu các thế lực đằng sau anh ta thông qua Hứa Thiên Tứ.

Lý Phong vươn tay đặt trên vai Hứa Hạo Nhiên, vỗ nhẹ rồi lạnh nhạt nói: "Không vội, sẽ có cơ hội".

Trên đường trở về, Hứa Hạo Nhiên không ngừng hỏi Lý Phong vừa rồi là chuyện gì biến cái thứ bất khả xâm phạm kia thành tro tàn.

Lý Phong lúc đầu không trả lời, nhưng sau khi Hứa Mộc Tình suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cô nói: "Chồng à, ánh sáng từ trên trời chiếu xuống vừa rồi hẳn là một khẩu pháo lượng tử nhỉ".

Lý Phong chớp chớp mắt nhìn Hứa Mộc Tình, không ngờ vợ mình trong thời gian ngắn lại có thể đoán ra được như vậy.

Hứa Mộc Tình đã đúng, đó thực sự là một khẩu pháo lượng tử, được nhóm nghiên cứu dưới trướng của Lý Phong phát triển trong mười năm.

Trong thời kỳ này, Lý Phong không biết đã sử dụng bao nhiên nhân lực, vật lực.

Nhưng có một điều chắc chắn là một khi thứ này xuất hiện trước mắt công chúng, nó chắc chắn sẽ gây náo loạn toàn thế giới.

Vì vậy, Lý Phong không giải thích quá nhiều về súng lượng tử, mà Hứa Mộc Tình lại nhanh chóng đoán được, điều này lại làm cho Lý Phong dường như hiểu thêm một chút về Hứa Mộc Tình.

Suy cho cùng, trong mắt công chúng, Hứa Mộc Tình chỉ là một cô gái thiên tài, có thành tích cực tốt và thực lực kinh doanh.

Đặc biệt, tầm nhìn của cô rất độc đáo, bất cứ ngành nào cô để mắt đến sẽ thăng tiến nhanh chóng trong khoảng hai năm.

Chính vì điều này, tập đoàn Lăng Tiêu hiện có một lượng lớn các nguồn lực tài chính.

Ngay cả Tina cũng ngạc nhiên nhìn Hứa Mộc Tình, mặc dù cô ấy biết trong tay Lý Phong có rất nhiều vũ khí bí mật, trong đó có pháo lượng tử.

Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy sức mạnh của thứ này, sức mạnh của vua cương thi, Tina hiểu rõ hơn ai hết, dù sao cô ấy cũng đã chiến đấu với anh ta một hồi, dùng hết các loại phương pháp, không có cách nào khiến vua cương thi bị thương được.

Thế mà khi một luồng ánh sáng chiếu xuống đã tiêu diệt được thứ này.

Chỉ nghe thấy Hứa Mộc Tình nói: "Trước Raven đã mang đến cho em một bản kế hoạch, nói rằng cô ấy vô tình tìm thấy một thông tin rất đặc biệt trên thị trường chợ đen".

"Tài liệu này chứa hồ sơ chi tiết về một số cường quốc hàng đầu thế giới, mà trong đó có pháo lượng tử đang được nghiên cứu bí mật".

"Pháo lượng tử nói chung không được sử dụng trên trái đất".

"Tất cả đều được thiết lập trên một vệ tinh, mục đích thực sự của nó là hoạt động như một biện pháp ngăn chặn".

Chương 872: Bám váy vợ

"Bởi vì không ai biết sức tàn phá của pháo lượng tử lớn thế nào, chỉ biết trên đời này không có thứ gì ngăn được nó".

"Cho dù sắt thép cứng rắn cỡ nào thì đối với nó cũng chỉ như một tờ giấy mỏng, chọc nhẹ là thủng".

"Nhưng hiện giờ có rất nhiều nước không thể nghiên cứu ra nó, ngay cả nước Mễ cũng vậy".

"Chồng à, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại cũng có thể điều động được nó đến, vi diệu quá đi".

Lý Phong đã soạn sẵn kịch bản, anh cười ha hả nói: "Nếu anh nói một người bạn của anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lôi được nó ra từ trong đống phế liệu thì em có tin không?"

"Mà pháo lượng tử một tháng chỉ được bắn một lần, y như con gái đến tháng vậy".

"Nỡm!"

Lý Phong vừa nói thế, Tina và Hứa Mộc Tình bất giác lườm anh.

Tina biết Lý Phong sẽ không nói đến chuyện khoa học kỹ thuật hạt nhân của mình nên cô ấy không gặng hỏi.

Hứa Mộc Tình biết anh không muốn nói thì sẽ lôi mấy chuyện kỳ quặc ra để lấp liếm nên cũng quen rồi.

Nhưng cô ngày càng tò mò hơn.

Rõ ràng Lý Phong luôn ở bên cạnh cô, hai người sến sẩm dính lấy nhau suốt.

Nhưng Hứa Mộc Tình cảm thấy trên người anh như có có một lớp màng che chắn.

Nếu cô không thể vén lớp màng này lên thì chắc đến già cô cũng không biết rốt cuộc chồng mình là ai?

Lúc cô đang định gặng hỏi anh thì di động của cô đổ chuông.

Vừa nghe điện thoại sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Lý Phong nhìn thấy sắc mặt cô thì hỏi: "Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à?"

"Công ty có chút chuyện, bọn em đã bàn bạc xong xuôi với một công ty đa quốc gia rồi, cùng xây dựng một phòng thí nghiệm mới để nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể kháng bệnh cúm".

"Nhưng giờ bọn họ lại rút vốn, không hợp tác với chúng ta nữa".

"Công ty họ sẽ đầu tư với một công ty bản địa khác, mà lạ là em chưa từng nghe thấy tên công ty này".

"Raven cố tình điều tra, cô ấy nói công ty này mới đăng kí kinh doanh mười ngày trước".

"Mà số vốn đăng kí không tới hai mươi triệu, nói đúng ra thì bọn họ không đủ trình để hợp tác với công ty của Mễ".

Lý Phong mỉm cười nói: "Chuyện công ty anh sẽ không giúp em đâu, em phải tự giải quyết rồi".

Hứa Mộc Tình mỉm cười: "Người ta không thèm nhờ anh giúp nha, em không thể trốn sau lưng anh mãi được. Những cái khác thì thôi chứ kinh doanh là nghề của em đấy".

Lý Phong cười khanh khách cầm tay Hứa Mộc Tình: "Tất nhiên rồi! Anh bám váy vợ mà".

Nghe thấy Lý Phong nói thế, Hứa Một Tình và Tina đồng thanh nói: "Đồ mặt dày".

Tuy là cùng một câu nói nhưng ý của hai người lại khác nhau.

Trên đường về, Hứa Mộc Tình lái xe như bay đến công ty.

Raven đã chờ sẵn Hứa Mộc Tình trong văn phòng, thấy cô mặc bộ đồ trông rất già dặn bước đến thì cười nói: "Giám đốc, mới không gặp hai ngày thôi mà trông chị khác quá".

"Đúng là đi theo đại ca chắc chắn sẽ có lợi mà".

"Nhìn làn da chị bây giờ xem, trắng nõn mịn màng hơn cả trước kia, còn cả khí chất nữa, nhìn thôi em cũng muốn hôn chị rồi".

Hứa Mộc Tình giận dỗi liếc nhìn Raven nói: "Em cũng là đại mỹ nhân đấy thôi. Em đừng tưởng chị không biết, cả công ty chúng ta có biết bao nhiêu người muốn làm thân với em đó".

"Mấy ngày trước Tiểu Lý của bộ phận tiêu thụ còn cố ý hỏi chị là em có người yêu không đấy".

"Tiểu Lý là thạc sĩ từ nước ngoài về đấy, năng lực làm việc giỏi giang mà còn không bao giờ cậy tài lên mặt nữa, đúng là người đàn ông hoàn hảo".

“Chị nghe nói cậu ấy theo đuổi em mấy lần mà em không đồng ý, ngay cả đi ăn cơm, xem phim cùng cậu ấy em cũng không đi, em nghĩ sao vậy?"

Quan hệ của Hứa Mộc Tình và Raven rất tốt, bên cạnh Hứa Mộc Tình có mấy trợ lý, mỗi trợ lý phụ trách một lĩnh vực, ai cũng có năng lực đặc biệt.

Nhưng nếu so sánh thì Raven cứ như toàn năng vậy, dường như chả có chuyện gì mà cô ấy không biết cả.

Chỉ cần Hứa Mộc Tình dặn chuyện gì, Raven sẽ làm xong trong thời gian ngắn nhất.

Điều này khiến Hứa Mộc Tình dù là giám đốc cũng có chút hâm hộ, hơi ghen tị.

Đương nhiên cô không ghen tị với Raven mà là với ông chồng Lý Phong của cô.

Bởi vì từ đầu đến cuối Raven gọi Hứa Mộc Tình là giám đốc, lúc hai người nói chuyện với nhau giống bạn bè hơn là cấp trên cấp dưới.

Nhưng trước mặt Lý Phong thì Raven đúng là một cấp dưới, mà để ý kỹ sẽ thấy Raven đối mặt với Lý Phong theo bản năng sẽ có phần cung kính.

Nhìn dáng vẻ và biểu hiện của cô ấy cứ như người hầu thời cổ đại nhìn thấy cậu chủ nhà mình vậy.

Sự cung kính này toát ra từ trong xương tủy.

Cũng khiến Hứa Mộc Tình đoán không ra, giữa Lý Phong và Raven đã xảy ra chuyện gì?

Là sếp, đương nhiên Hứa Mộc Tình mong muốn Raven sẽ đối xử với Lý Phong giống với cô, nhưng tiếc là không thể.

Raven cứ như cún con đã nhận chủ, đã nhận rồi thì cả đời này sẽ không thay đổi.

Chuyện mà Hứa Mộc Tình vừa nói, Raven trả lời rất dứt khoát rõ ràng: "Em không có ý với Tiểu Lý".

"Em khẳng định với chị, đừng làm mai cho em, trong thời gian này em không có hứng thú với những người đó".

"Bây giờ em chỉ giúp giám đốc giải quyết những chuyện mà những nhân viên khác không làm được mà thôi".

Hứa Mộc Tình hơi nhún vai, tuy là cô tò mò về ý nghĩ thật sự của Raven nhưng cô ấy đã nói thế thì Hứa Mộc Tình sẽ không nhúng sâu vào chuyện này.

Hứa Mộc Tình cầm tập tài liệu trên bàn lên, nói với Raven: "Đã tìm ra lý do công ty Kemiller chấm dứt hợp tác với chúng ta chưa?"

Nói đến chuyện công việc, nụ cười của Raven tắt dần.

Lúc này vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc, trong sự nghiêm túc còn có phần cực kỳ quyến rũ.

Raven nói: "Tạm thời chưa tìm được nguyên nhân nhưng có lẽ là do công ty mới thành lập kia".

"Công ty này nhìn có vẻ rất sạch sẽ, nhưng theo điều tra của em, tài khoản của công ty có vấn đề lớn".

"Mà sếp lớn sau lưng nó cũng không phải sếp trên danh nghĩa kia".

Chương 873: Cạm bẫy

Hứa Mộc Tình thở dài nói: "Dù thế nào thì chị cũng muốn nắm chắc hạng mục này, nếu không biết rõ lý do thì chị sẽ không từ bỏ".

"Chúng ta đi thôi, đi ba mặt một lời với công ty Kemiller".

Công ty Kemiller là một tập đoàn đa quốc gia rất lớn.

Bọn họ chủ yếu kinh doanh về khoa học kỹ thuật dược phẩm và các ngành nghề liên quan.

Tầm ảnh hưởng của công ty này rất lớn, nếu tập đoàn Lăng Tiêu hợp tác được với họ thì chắc chắn sẽ mở ra được một con đường và khu vực mới.

Trần Quả lái xe chở Hứa Mộc Tình và Raven đến trụ sở công ty Kemiller, sau khi bước vào trong, cô thấy có rất nhiều người đang thảo luận.

Hứa Mộc Tình cũng không để ý, cô liếc nhìn mấy cái rồi đi đến quầy lễ tân.

Hứa Mộc Tình nhìn nhân viên lễ tân nói: "Tôi là người đại diện của tập đoàn Lăng Tiêu, muốn gặp quản lý của công ty các cô bàn chút chuyện".

Nhân viên lễ tân cũng không làm khó Hứa Mộc Tình, sau khi liếc nhìn bảng biểu mấy cái thì tự mình dẫn Hứa Mộc Tình và Raven đến thang máy.

Tòa nhà này có mười lăm tầng.

Nhân viên dẫn họ lên tầng cao nhất.

Cô ta dẫn hai người Hứa Mộc Tình vào phòng họp rồi nói: "Mời hai người chờ ở đây một lát, quản lý của chúng tôi sẽ tới ngay".

Nói xong cô ta xoay người rảo bước rời đi.

Lúc này trong đầu Hứa Mộc Tình chỉ nghĩ đến chuyện công việc, không để ý đến nhân viên đang vội vã rời đi cùng vẻ mặt bối rối của cô ta.

Nhưng Raven thì đã để ý thấy.

Cô ấy đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng ra khỏi phòng họp, nhìn thoáng qua xung quanh.

Lúc đến Raven để ý thấy tầng này khá ít người, có nhiều vị trí để trống.

Mà giờ sau khi đi ra khỏi phòng họp thì thấy cả tầng này không có một bóng người.

Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ dường như đã bị thứ gì đó dẫn đi.

Hứa Mộc Tình đến bên cạnh Raven hỏi: "Sao vậy?"

Raven vội vàng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình nói: "Ở đây có vấn đề, chúng ta mau chạy đi".

Raven vừa nói xong, đột nhiên cả tòa nhà rung lên dữ dội.

Lúc này cả hai người họ đều không thể đứng vững, chỉ có thể bám vào bức tường bên cạnh.

May là chấn động không lâu lắm, khoảng một phút liền dừng lại.

Nhưng lúc này có rất nhiều âm thanh kỳ quái truyền vào tai bọn họ.

Âm thanh này giống như có ai đó đang chạm vào một số thiết bị, khắp nơi đều vang lên tiếng "lách cách".

Hứa Mộc Tình và Raven vốn đang bám vào tường, lúc hai người nghe thấy tiếng "lách cánh", bức tường mà hai người đang bám vào bỗng nhiên chuyển động.

Hứa Mộc Tình hoảng sợ nhận ra bức tường hai bên hành lang đang dần khít lại.

Nếu cô và Raven không chạy đi thì sẽ bị ép thành bánh thịt mất.

Hứa Mộc Tình và Raven là hai người phụ nữ giỏi giang khá thông minh và lý trí.

Mặc dù trên lĩnh vực công việc hai người rất sáng suốt.

Nhưng lúc này cả hai người đều bối rối, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Rõ ràng hai người đã bước vào một cái bẫy, cả tòa nhà này đều có bẫy, giống như có người cố tình tạo ra để đì chết hai người bọn họ.

Thấy vách tường hai bên ngày càng khép lại, Hứa Mộc Tình và Raven liếc nhìn nhau.

Đồng thanh nói: "Chạy".

Hai người vội vàng chạy như bay.

Cả hai dốc sức chạy nhanh về phía thang máy, cơ thể Hứa Mộc Tình sau khi được Lý Phong huấn luyện đã thay đổi lớn.

Tốc độ chạy của cô nhanh hơn Raven một chút.

Mà trong lúc chạy trốn, Raven đột nhiên trượt chân, ngã sấp xuống đất.

Hứa Mộc Tình đã chạy xa mấy mét rồi, lúc này bức tường hai bên dường như sắp kẹp chặt lấy Raven.

Bình thường, vào lúc này người khác nhất định sẽ lựa chọn tự cứu mình, nhưng Hứa Mộc Tình lập tức xoay người, không chút do dự vươn tay về phía Raven, nắm lấy cánh tay của cô ấy, kéo Raven lao về phía thang máy.

Lúc hai người vừa lao ra khỏi hành lang thì sau lưng truyền đến một tiếng "rầm".

Hành lang vốn rộng rãi đã hoàn toàn khép lại.

Nếu không có Hứa Mộc Tình thì Raven đã chết rồi.

Trong mắt Raven lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cô ấy nhìn Hứa Mộc Tình chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Cảm ơn".

Hứa Mộc Tình vừa an ủi Raven vừa nhìn xung quanh nói: "Chị phải cảm ơn em mới đúng, nếu không phải vừa nãy em phát hiện ra thì chắc giờ chị vẫn đứng trong phòng họp chờ chết đấy".

Sau đó Hứa Mộc Tình kéo Raven đi về phía cầu thang nói: "Chúng ta mau đi thôi, nới này quá nguy hiểm".

Lúc hai người mở cửa lối thoát hiểm ra thì ngạc nhiên khi thấy toàn bộ cầu thang đã biến mất.

Đứng từ chỗ Hứa Mộc Tình nhìn xuống thậm chí còn thấy đáy của tòa nhà nữa.

Hứa Mộc Tình cau mày, giọng bình tĩnh nói: "Xem ra bọn họ muốn chơi chết chúng ta rồi".

Đây là lần đầu tiên Raven đối mặt với tình huống này, tuy là bình thường người khác thấy cô ấy cứ như nữ Gia Cát nhưng cũng chỉ nằm trong lĩnh vực chuyên môn của cô ấy mà thôi.

Trong việc kinh doanh Raven nhìn xa trông rộng, mà cô ấy gài bẫy người khác cũng rất đỉnh bởi đó là nghề tủ của cô ấy.

Nhưng giờ gặp phải chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình thì Raven có vẻ yếu đi nhiều.

Lúc này cô ấy cũng chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Raven hỏi Hứa Mộc Tình: "Phải làm sao đây, hay chúng ta chờ ông chủ tới cứu đi?"

Cả hai người đều hiểu rõ nếu Lý Phong ở đây thì hai người đã chạy thoát từ lâu rồi.

Nhưng Hứa Mộc Tình biết giờ anh vẫn còn đang ở nhà chờ cô về ăn cơm.

Cho dù anh từ nhà cô đến đây cũng phải mất khoảng mười phút.

Không ai biết trong mười phút này sẽ có chuyện gì xảy ra.

Vì an toàn, Hứa Mộc Tình lắc đầu nói với Raven: "Chúng ta không thể chờ ở đây được".

"Cả tòa này đều có máy móc, nếu nó tùy ý thay đổi mà chúng ta cứ đứng im một chỗ chờ thì sẽ càng nguy hiểm".

"Nơi này đâu đâu cũng có máy móc, cho dù nó cao cấp thế nào thì lúc vận hành cũng cần một chút thời gian".

"Chúng ta có thể tận dụng thời gian này chạy trốn".

Raven gật đầu hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì?"

Hứa Mộc Tình chỉ vào thang máy nói: "Chúng ta đi thang máy".

Chương 874: Nguy hiểm bốn phía

Trong tình huống này mà đi thang máy thì sẽ rất nguy hiểm, người bình thường chắc chắn sẽ không làm thế.

Nhưng Hứa Mộc Tình đã suy nghĩ kỹ càng mới dám làm vậy.

Cô dẫn Raven đến trước cửa thang máy, cô cảm nhận được sàn nhà dưới chân đang rung chuyển.

Loại rung chuyển này còn đáng sợ hơn cả động đất, cảm giác như thể hai người bọn họ bây giờ đang đứng trên một tấm ván bê tông có thể di chuyển vậy.

Nếu tấm ván bê tông này cao từ ba đến năm mét thì còn đỡ nhưng giờ nó cách mặt đất những mấy chục mét, người mà lỡ rơi xuống chắc chắn sẽ nát tươm.

Hứa Mộc Tình ấn thang máy liên tục, cuối cùng thang máy cũng lên đến tầng này, "ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Lúc cửa thang máy mở ra, Hứa Mộc Tình giơ chân đá vào cái hộp dụng cụ chữa cháy bên cạnh, lấy ra một cái rìu.

Raven không hiểu Hứa Mộc Tình định làm gì nhưng một loạt hành động vừa rồi của Hứa Mộc Tình khiến cô ấy bớt căng thẳng hơn.

Cô ấy cũng nhanh chóng suy nghĩ, dường như nghĩ ra được điều gì đó.

Raven ngẩng đầu nhìn camera phía đối diện ở gần đấy hỏi Hứa Mộc Tình: "Cái camera kia vẫn luôn theo dõi chúng ta à?"

Hứa Mộc Tình gật đầu: "Đúng vậy, nên mỗi bước chúng ta sắp làm phải vượt khỏi suy nghĩ của bọn họ, không thể làm theo kế hoạch của bọn họ được".

"Nếu không chúng ta sẽ như hai con chuột bạch bị nhốt trong lồng, sống hay chết do bọn họ quyết định".

Ngoài dự đoán của mọi người, Hứa Mộc Tình và Raven cực kỳ thông minh, cả hai không đi thang máy.

Thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, bức tường của thang máy giống hệt hành lang lúc nãy, không ngừng khít lại.

Mà lúc này Hứa Mộc Tình và Raven đã không còn chỗ trốn.

Nếu bình thường thì hai người bọn họ chết chắc rồi vì thang máy đã bắt đầu đi xuống.

Nhưng ngay lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên giơ búa lên chém thẳng về phía cửa thang máy, cô dùng búa phá cửa.

Sau đó Hứa Mộc Tình và Raven liếc mắt nhìn nhau, hai cô gái mảnh mai không chút do dự nhảy thẳng xuống dưới.

Hai người nhảy lên nóc thang máy, mà lúc này thang máy đã đi xuống tầng tiếp theo.

Thang máy không ngừng đi xuống dưới, Hứa Mộc Tình và Raven cũng liên tục quan sát xung quanh.

Raven nói với Hứa Mộc Tình: "Cái thang máy này chắn chắn sẽ không đưa chúng ta xuống tầng một, không biết nó sẽ dừng ở tầng mấy?"

Hứa Mộc Tình nói: "Mặc kệ nó dừng ở tầng mấy, giờ việc chúng ta phải làm là tính trước mọi chuyện, đây cũng là lúc mấu chốt kiểm tra tư duy của chúng ta".

Nghe Hứa Mộc Tình nói thế, Raven cười nói: "Thảo nào ông chủ yêu chị thế, hóa ra ngoài sự ràng buộc giữa hai người khi còn nhỏ".

"Chị cũng là một cô gái khiến tất cả đàn ông phải ngước nhìn".

Hứa Mộc Tình cười nói: "Chị sẽ coi như em đang động viên chị".

Vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình cảm giác tốc độ đi xuống của thang máy dưới chân chợt nhanh hơn.

Hai người lập tức nhìn nhau, cái bẫy tiếp theo đã được khởi động.

Hứa Mộc Tình nói với Raven: "Em sẵn sàng chưa?"

Raven gật đầu một cách dứt khoát.

Hai người đồng thanh đếm: "Một, hai, ba".

Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình và Raven đột nhiên nhảy lên, hai người giang tay ôm chặt lấy mấy thanh thép nhô ra từ trục thang máy.

Hai người vòng qua giá thép, đến phía sau cánh cửa thang máy.

Chỗ thép này nhô ra một chút, chỉ đủ để cho một người đứng.

Lúc này Hứa Mộc Tình muốn dùng búa trong tay mở cửa thang máy đúng là không dễ.

Raven nói với Hứa Mộc Tình: "Để em làm cho, em giữ thăng bằng tốt hơn chị, lúc còn trẻ em từng luyện đi cầu thăng bằng".

Raven nói thế làm Hứa Mộc Tình bật cười: "Gì mà lúc còn trẻ chứ, nghe cứ như giờ em già lắm rồi ý".

"Em hơn hai mươi rồi mà còn chưa lấy chồng, đương nhiên là gái lỡ thì rồi".

Nói xong, Raven cầm lấy cái búa trong tay Hứa Mộc Tình, dùng kỹ năng đặc biệt của mình nhích từng chút về phía cửa thang máy.

Cùng lúc đó, Hứa Mộc Tình cúi đầu nhìn thang máy phía dưới.

Cô hơi nhíu mày nói với Raven: "Em làm nhanh một chút, có vẻ thang máy sắp lên rồi".

Đúng như Hứa Mộc Tình nói, thang máy bỗng nhiên dừng ở vị trí khoảng tầng bảy, tầng tám sau đó lao lên với tốc độ chóng mặt.

Hứa Mộc Tình trợn to mắt, hô lên với Raven: "Nhanh lên!"

Ngay lúc cấp bách, Raven lập tức phô ra kỹ năng thời còn trẻ của cô ấy, chiếc rìu cắm giữa khe hở cánh cửa, bẩy cánh cửa ra.

Ngay khi thang máy sắp lao đến nơi, hai người bổ nhào ra nền đất phía ngoài.

Nhưng khi hai người vừa mới ngã nhào ra thì trần nhà phía trên lập tức phát ra tiếng "lách cách".

Hứa Mộc Tình cuống cuồng đứng lên, nắm tay Raven, hai người chạy vội về phía trước.

Hai người vừa mới chạy không bao lâu, trần nhà lập tức sa xuống, "rầm" một tiếng khép kín với sàn nhà.

Cả hai quay đầu lại nhìn thoáng qua, không kịp thở dốc, hành lang lại giống như lúc trước nhanh chóng khép lại.

Hứa Mộc Tình và Raven lao như bay, nhanh chóng chạy tới chỗ lối thoát hiểm.

Ngay khi Raven định giơ tay đẩy cửa ra, Hứa Mộc Tình đột nhiên hét to: "Đừng đụng vào".

Raven lập tức rụt tay về, cô ấy hỏi Hứa Mộc Tình: "Sao vậy?"

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn về phía một căn phòng khác, đó là một phòng làm việc, lúc đám người chạy tán loạn không kịp thu dọn đồ đạc trong đó.

Hứa Mộc Tình cầm lấy một cốc nước trên bàn hắt vào tay nắm cửa lối thoát hiểm.

Đột nhiên, có một tiếng điện giật "tách tách" vang lên từ tay nắm cửa.

"Những người này đã gài điện trên tay nắm cửa. Vừa nãy mà em đụng vào thì nguy hiểm quá."

Lúc này, Raven giơ tay đỡ trán thở dài nói: "Bình thường em thấy mình đã rất độc ác rồi".

"Lúc em gài bẫy người khác mặc dù cách nào cũng dùng đến nhưng chưa từng dùng cách độc ác như vậy".

"Rốt cuộc là ai giăng cái bẫy này chứ?"

Chương 875: Trò chơi chết chóc

Việt

Raven vừa dứt lời, ở góc trên đầu bọn họ, đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ, giọng người này nghe có vẻ khàn khàn.

"Những lời hai người vừa nói tôi coi như hai người đang khen tôi đó".

Hứa Mộc Tình và Raven cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía camera trong góc.

Trong camera còn có một cái loa nhỏ.

Cô ta nói tiếp: "Raven à, tôi vốn không định ép chết cô".

"Nhưng cô lại đến đây cùng Hứa Mộc Tình, người Hoa Hạ các cô có câu nói chó chết bọ chó chết theo đấy".

Nghe thấy đối phương nói thế, Hứa Mộc Tình cau chặt mày hỏi: "Mấy người là ai, sao phải tốn công tốn sức trêu đùa chúng tôi như thế?"

"Mấy người đã có thể cái tạo một tòa nhà lớn thế này thành một cái bẫy chứng tỏ mấy người có thực lực và chỗ dựa lớn".

"Nếu mấy người muốn giết tôi đâu cần tốn công thế".

Giọng khàn khàn của người phụ nữ đó từ trong loa vọng ra: "Đúng là giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu có khác".

"Nghe nói cô xinh đẹp như tiên nhưng mọi người không biết thực ra cô cũng là người thông minh tuyệt đỉnh".

"Người như cô mà chết một cách dễ dàng thì chán chết".

"Mà hôm nay chúng tôi có thu tiền vé đấy, từ lúc các cô bước chân vào đây thì một cuộc cá cược khuynh đảo cả thế giới đã bắt đầu rồi".

"Có lẽ các cô không biết, tất cả hành động, lời nói của các cô đã theo đường Internet truyền đến khắp nơi trên thế giới rồi".

"Có rất nhiều người giàu trên thế giới quan tâm đến loại trò chơi này và họ thường chi rất nhiều tiền vào nó".

"Trò chơi này thực sự rất đơn giản. Có hai cách để đánh cược trong trò chơi".

"Đầu tiên là hai người có thể sống sót trong tòa nhà này bao lâu?"

"Mỗi người chọn một khoảng thời gian khác nhau. Vừa rồi có mười mấy người giàu thua rồi".

"Bởi vì bọn họ chọn hai người các ngươi sống sót trong năm phút, nhưng bây giờ đã hơn bảy phút."

Lời đối phương nói khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy nguy hiểm nhưng cô rất bình tĩnh.

Nếu cô ta vẫn trốn phía sau, không nói gì với Hứa Mộc Tình và Raven thì bọn họ sẽ ở thế bị động.

Giờ cô ta nói thế, đã đến lúc bọn họ nắm quyền chủ động trong tay rồi.

Hai tinh anh như Hứa Mộc Tình và Raven sẽ không lãng phí mạng sống của bản thân ở đây.

Hứa Mộc Tình nói về phía loa: "Loại còn lại là gì?"

"Loại kia, hai người sẽ chết ở tầng nào?"

"Tôi nhắc một chút, giờ hai người đang ở tầng mười ba. Ồ, đây không phải là một con số đẹp".

Nghe đối phương nói thế, Hứa Mộc Tình cau mày nói: "Ồ, cô là người nước ngoài mà nói tiếng Hoa Hạ tốt đấy".

Giọng nói khàn khàn của cô ta lập tức trùng xuống nói: "Sao cô biết tôi là người nước ngoài?"

"Số mười ba với người Hoa Hạ chúng tôi cũng chỉ là một con số bình thường thôi".

"Nhưng với người phương Tây mấy người thì nó lại là số cấm kỵ, nhất là những người trong giáo phái".

Người phụ nữ sau loa im lặng một chốc rồi cười phá lên: "Được lắm, được lắm, đúng là người được chọn có khác".

"Cuộc trò chuyện kết thúc, chúng ta bắt đầu trò chơi thôi".

Nhưng Hứa Mộc Tình đột nhiên giơ tay lên: "Đợi đã".

"Sao? Sợ rồi à?"

"Tất nhiên tôi không sợ, nhưng tôi muốn biết những người tham gia trò chơi này phải có điều kiện thế nào?"

Giọng nói khàn khàn của cô ta vang lên: "Tất nhiên là có điều kiện, những người tham gia trò chơi này ít nhất phải giàu có, không có tiền thì chơi kiểu gì?"

"Nói đến tiền thì tài sản của tôi cũng không ít, tôi có tư cách tham gia trò này không?"

Cô ta cười to: "Cô Hứa Mộc Tình, cô đương nhiên có tư cách tham gia trò chơi này rồi".

"Nhưng đáng tiếc giờ cô đang là thứ mua vui cho chúng tôi".

"Nếu đã có tư cách vậy tôi có thể đặt cược không?"

"Cho dù tôi đã được cô chọn vào trò chơi, nhưng tôi cũng có quyền đặt cược chứ nhỉ."

Hứa Mộc Tình vẫn nói tiếp.

Cô làm thế không chỉ vì muốn kéo dài thời gian đợi Lý Phong đến.

Mà còn để cho Raven có thời gian nghĩ ra cách.

Bởi vì khi người sau màn nói đây là một trò chơi, Raven cố tình chạm một cái vào mu bàn tay Hứa Mộc Tình, sau đó còn liếc mắt ra hiệu cho cô.

Ánh mắt này nói cho Hứa Mộc Tình biết Raven biết trò chơi này, mà cô ấy còn hiểu rõ quy tắc của nó.

Raven ra hiệu cho Hứa Mộc Tình kéo dài thời gian để cô ấy tìm ra lỗ hổng của trò chơi này.

Chỉ cần tìm được lỗ hổng thì hai người có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Cô ta im lặng một lúc rồi hỏi Hứa Mộc Tình: "Cô đương nhiên có thể cược, thế cô định cược bao nhiêu?"

Nghe thế đối phương nói thế, Hứa Mộc Tình nở nụ cười.

Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, giơ hai ngón tay với camera.

"Tôi cược hai tỷ, chúng tôi có thể sống sót rời khỏi đây".

Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, người sau màn lại cười to.

"Ha ha ha, cô Hứa đúng là người thú vị".

"Cô nói cược hai tỷ nhưng đến tài khoản của chúng tôi cũng không biết, thế phải chuyển tiền kiểu gì đây?"

Lúc này, Hứa Mộc Tình rút trong túi ra một chiếc di động, nói về phía camera.

"Nếu tôi đoán không nhầm thì cô cũng là người của công ty Kemiller".

"Trò chơi này cũng là do công ty các cô làm, đã làm ra nó nghĩa là bình thường ở nước ngoài các cô vẫn chơi trò này, giờ muốn biến nước tôi thành sân chơi hả?"

"Thế nên nếu giờ tôi chuyển hai tỷ vào tài khoản của công ty cô thì tôi cũng sẽ trở thành một người chơi".

Vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình đã chuyển hai tỷ qua.

Ngay lúc này mà vẫn hùng hồn như vậy, ra tay hào phóng như thế e là chỉ có Hứa Mộc Tình thôi.

Ngay cả Raven đứng bên cạnh mắt cũng sáng rực lên, lúc trước cô ấy chỉ thấy Hứa Mộc Tình xinh đẹp, trên phương diện đầu tư tài chính cũng có chút hiểu biết.

Nhưng cô ấy cũng không thấy Hứa Mộc Tình quá xuất sắc, đến tận bây giờ cô ấy mới thấy Hứa Mộc Tình đúng là khác người thường.

Người như vậy đàn ông sao có thể không yêu?

Chương 876: Chết là cái chắc

Người sau màn nói chuyện không thoải mái tự nhiên như vừa nãy nữa.

Lúc này Hứa Mộc Tình trực tiếp chuyển hai tỷ qua chứng tỏ cô rất tin vào bản thân mình, đồng thời cũng vả vào mặt cô ta.

Cô ta hung tợn nói: "Nếu thế giờ trò chơi sẽ tiếp tục, tôi muốn xem hai người có thể sống được bao lâu?"

Trong chớp mắt, sàn nhà dưới chân Hứa Mộc Tình và Raven lại rung lắc kịch liệt.

Nhưng Hứa Mộc Tình không dẫn Raven tiếp tục chạy trốn nữa mà quay người lao thẳng vào phòng làm việc của một giám đốc bộ phận.

Raven không hiểu sao Hứa Mộc Tình lại vào đây, vội vàng nói với cô: "Giờ vào trong không gian kín không phải càng nguy hiểm à?"

Raven vừa dứt lời, người sau màn lại nói vọng ra từ trong loa: "Cô ấy nói đúng đấy".

“Người Hoa Hạ có một câu nói về những người thông minh như cô Hứa, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, giờ hai người chạy không thoát đâu".

Cô ta vừa dứt lời thì cửa văn phòng đột nhiên tự động khóa lại, giọng của người sau màn có vẻ vô cùng kiêu ngạo.

"Giờ hai người chỉ có một con đường, đó là nhảy khỏi cửa sổ".

"Tiếc là với độ cao này mà nhảy xuống thì hai người chết là cái chắc".

"Cạch" một tiếng, bức tường của phòng làm việc bắt đầu khép lại.

Hứa Mộc Tình không nói gì, nhanh chóng chạy lại sau bàn làm việc.

Trong văn phòng của giám đốc có trồng mấy loại hoa cỏ.

Trong đó có một chậu cây leo, cành nó mọc lung tung, héo úa.

Hứa Mộc Tình đặt hai tay lên trên chậu cây.

Rất nhanh, Raven thấy một cạnh khiến cô ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Cây leo sắp chết khô bỗng chốc trở lên xanh biếc, mà dùng tốc độ mắt thường có thể thấy rõ nhanh chóng mọc dài ra.

Loại này có rễ khí sinh, giống như cây trầu bà vàng, có thể sống và phát triển trong không khí.

"Ôi, chuyện gì thế này?", Raven lập tức bị sốc bởi những gì cô ấy thấy.

Cây leo này nhanh chóng lớn lên, ban đầu nó chỉ to bằng cái đũa thôi nhưng giờ đã to ngang sợi dây thừng rồi, mà nó còn đang tiếp tục to lên.

Dây càng ngày càng dài, Hứa Mộc Tình nói với Raven: "Mau mở cửa sổ ném nó xuống".

Hứa Mộc Tình nói thế, Raven mới phản ứng lại, vội vàng ném cây leo xuống.

Nhưng dây leo cũng không lớn lên nữa, dù sao nó cũng chỉ là một bồn hoa, không thể nào trở nên lớn khỏe trong một thời gian ngắn.

Chỉ còn hai ba mét nữa thôi là bức tường khép kín rồi, nếu còn không đi thì sẽ rất nguy hiểm.

Hứa Mộc Tình đi thẳng đến bên cửa sổ nói với Raven: "Chị xuống trước, em ở phía trên chị nhé".

Raven khẽ gật đầu, nuốt nước bọt.

Dù sao bây giờ hai người cũng đang ở tầng mười ba, đừng nói là đi xuống, cho dù đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống thôi cũng sợ chết khiếp rồi.

Nhưng Hứa Mộc Tình vẫn leo xuống.

Hành động của cô đã tác động mạnh đến Raven.

Bình thường Hứa Mộc Tình khiến người ta cảm thấy cô như một cô chiêu nũng nịu.

Tuy là lúc làm việc cô rất mạnh mẽ nhưng dù nhìn thế nào cô cũng chỉ như một cô gái phố chưa trải qua mưa gió.

Mà giờ Hứa Mộc Tình lại bộc lộ ra trước mặt Raven sự quyến rũ trưởng thành rất đặc biệt.

Hai người không ngừng leo xuống, mặc dù trong văn phòng đã bố trí rất nhiều bẫy.

Nhưng đối phương không ngờ Hứa Mộc Tình lại có năng lực đặc biệt như thế.

Người sau màn cười điên cuồng, cô ta đột nhiên nói: "Các cô có biết làm thế là gian lận không?"

"Cho dù các cô có gian lận cũng vô dụng, chúng tôi có rất nhiều cách để phòng ngừa gian lận".

Lúc này hai người đã bò đến tầng mười rồi.

Nhìn thì có vẻ cái dây leo lớn lên nhanh chóng nhưng thực ra quỹ đạo sinh trưởng của nó dựa vào suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.

Quỹ đạo tăng trưởng của nó trông giống như một cái thang, vì vậy Hứa Mộc Tình và Raven leo khá nhanh.

Nhưng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen thò người ra ngoài cửa sổ tầng mười một, trên tay anh ta đang cầm một cái cưa.

Người đàn ông mặc đồ đen này thò đầu ra ngoài cửa sổ, còn nhe hàm răng trắng ra với Hứa Mộc Tình.

Anh ta cười nham hiểm, nói với Hứa Mộc Tình bằng giọng Hoa Hạ lơ lớ: "Tuy là giết hai người đẹp như các cô có hơi lãng phí".

"Nhưng đáng tiếc, đây là quy tắc của trò chơi, bởi vì cô không tuân theo quy tắc của trò chơi, cho nên cô phải chịu hậu quả".

“Nhưng tôi chưa từng thấy hai cô gái xinh đẹp như tiên ngã từ trên cao xuống mà chết sẽ là cảnh tượng đẹp thế nào đâu? Chắc sẽ giống như một đóa hoa nhỉ?"

Nói xong, anh ta tiếp tục dùng cưa để cưa dây leo.

Mà lúc này Hứa Mộc Tình và Raven đã leo xuống tầng chín.

Ở đây cũng là một văn phòng nhưng không có cây leo.

Hứa Mộc Tình dẫn Raven nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng, bên ngoài là một hành lang dài, đồ đạc trên hành lang đã được chuyển hết đi rồi.

Lúc này, hai người sợ hãi khi thấy tất cả các cửa trên hành lang đã bị khóa, kể cả cửa văn phòng mà bọn họ vừa chạy ra.

Hành lang hai bên lại bắt đầu khép lại, cho dù bình thường tính tình Hứa Mộc Tình rất tốt thì giờ cũng không nhịn được tức giận.

Cô chỉ ngón tay mảnh khảnh của mình về phía camera, giọng nói thanh thúy: "Mấy người có thể đổi cái khác không? Có mỗi chiêu này dùng đi dùng lại, mấy người không chán nhưng tôi chán".

Giọng nói khàn khàn lại vọng ra: "Người đẹp à, tất nhiên chúng tôi không chán rồi. Đối với chúng tôi, việc trêu đùa hai đại mỹ nữ thế này là một chuyện rất tuyệt vời".

"Cô không biết những người giàu ngồi sau màn hình đặt cược sự sống chết của hai người điên cuồng thế nào đâu".

"Không ít người đặt cược các cô chết lại thay đổi, cược các cô sống đấy, ha ha ha, mong là hai người có thể sống sót".

Hứa Mộc Tình nghiến răng, giận dữ nói: "Chúng tôi chắc chắn sẽ sống".

Người sau màn sửng sốt, sau đó cô ta cười to: "Vừa nãy các cô còn sợ đến kêu loạn lên, sao giờ lại có niềm tin rồi?"

"Dùng cái dị năng nửa vời đấy của cô mà muốn chạy khỏi nhà giam thiết kế đặc biệt cho các cô á, mơ đi".

"Chúng tôi đã mất nửa năm mới xây xong cái nhà giam này đó".

Chương 877: Ác giả ác báo

"Cô có biết bởi vì trò chơi hôm nay mà chúng tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tiền không?"

"Giờ hai người là chuột bạch trong phòng thí nghiệm, là con gấu trong đoàn xiếc, là trò tiêu khiển của chúng tôi".

"Hai người cũng chỉ là thứ trò chơi để chúng tôi kiếm tiền mà thôi, giờ thì ôm đầu thét chói tai chạy trốn đi".

"Để cho người giàu có cảm nhận xem trong hoàn cảnh khủng hoảng tột cùng thì hai người đẹp sẽ làm gì nào?"

Nhưng cho dù cô ta có hò hét thế nào thì Hứa Mộc Tình và Raven vẫn đứng im không nhúc nhích, coi như không thấy bức tường đang ngày càng khép lại.

Người sau màn thấy hai người vẫn đứng im bất động thì tức giận gầm lên: "Đồ đàn bà Hoa Hạ ngu xuẩn, chả nhẽ các cô không sợ chết à? Cô nghĩ chỉ với hai tỷ tiền đặt cược mà chúng tôi sẽ không giết cô à?"

Lúc này, Hứa Mộc Tình không chút bối rối, cô mỉm cười giống như tất cả khó khăn đã chấm dứt.

Cô giống như đã về đến công ty của mình, bước từng bước trên hành lang cực kỳ nguy hiểm này.

Vừa đi vừa nói.

"Tôi tin là mấy người có thể giết chết tôi, cũng tin là đám người độc ác mấy người sẽ gặp quả báo".

"Quả báo? Hahaha", người sau màn cười to: "Đồ đàn bà Hoa Hạ ngu ngốc, các cô lúc nào cũng nhìn nhận vấn đề một cách rất ngu xuẩn. Hai người các cô thì làm nên trò trống gì chứ?"

"Chà, cô nghĩ cái tập đoàn Lăng Tiêu có thể đối phó với chúng tôi sao? Tập đoàn này cũng chỉ có tầm ảnh hưởng ở phía đông Hoa Hạ mà thôi".

"Cô mãi mãi cũng không biết được tập đoàn của chúng tôi lớn thế nào, nói chi đến một giám đốc tập đoàn nhỏ bé như cô, cho dù là hoàng tử công chúa của một đất nước đến thì chúng tôi cũng có thể chơi đùa đấy".

"Ồ, thế hả? Tôi tò mò không biết mấy người định chơi kiểu gì đấy?"

Người sau màn vừa dứt lời, cuối hành lang đột nhiên truyền đến giọng nói của Tina.

Tiếng giày cao gót của cô ấy "lộc cộc lộc cộc" vang vọng khắp hành lang.

Lúc này Tina mặc bộ đồ trắng noãn, nhìn cứ như công chúa bước ra từ trong tranh vậy.

Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một bước chân đều tràn ngập sức hấp dẫn của phái nữ.

Khác với dáng vẻ cô em nũng nịu trước mặt Lý Phong, giờ trên người cô ấy có khí chất cực kì trưởng thành, hung dữ.

Lúc này, trong một căn phòng nhỏ hẹp, một người phụ nữ đang đứng trước màn hình máy tính.

Cô ta có là dan bánh mật, trên mặt có hình xăm con bọ cạp, nhìn có vẻ cực kỳ gian ác.

Cô ta đang mặc một bộ đồng phục rằn ri gợi cảm, với một cái mã tấu và một khẩu súng giắt ở thắt lưng.

Bức tường phía sau cô ta gắn đầy màn hình, trong mỗi ô vuông của màn hình sẽ có một người mặc áo choàng đen đứng, những người này có nam có nữ, khuôn mặt đều bị áo choàng đen che kín, không biết mặt mũi thế nào.

Có một số người nhìn thấy Tina xuất hiện thì cực kỳ kích động.

Trong đó có một người nhảy dựng lên: "Sao cô ta lại ở đây?"

Sau khi người này ngạc nhiên, bỗng cười to, nói với người xăm hình bọ cạp: "Mẫu Hạt Tử, mau! Mau khởi động thiết bị cho tôi, giết chết công chúa Ba Tư".

"Chỉ cần cô giết chết cô ta, tôi sẽ tài trợ cho tổ chức các cô thêm mười năm nữa".

Mẫu Hạt Tử xoay người, nhìn về phía gã đàn ông có vẻ cực kỳ kích động hỏi: "Thưa Công Tước, ông nói thật chứ? Người này là ai? Chẳng nhẽ vì cô ta không đồng ý làm tình nhân của ông à?"

Cô ta vừa dứt lười thì một giọng nói già nua từ trong loa truyền ra.

"Không ngờ lại gặp được công chúa Ba Tư ở cái nơi nhỏ bé như Lăng Tiêu".

"Vừa nãy tôi còn tưởng là người giống người thôi, nhưng giờ Công Tước đã chắc chắn thế thì đúng rồi".

"Nhưng sao công chúa Ba Tư lại ở đây?"

"Mấy ngày trước không phải cô ta họp ở đảo Hồng Hải à?"

"Nghe nói dạo gần đây cô ta hay liên lạc với Chiến thần Hồng Hải, lẽ nào Chiến thần Hồng Hải cũng đến Ninh Châu à?"

Giọng nói già nua này vừa nói xong thì mọi người đã chụm đầu vào nhao nhao bàn tán.

Từ những lời bàn tán này hiển nhiên thấy bọn họ rất kiêng dè Chiến thần Hồng Hải, người được gọi là Công Tước đột nhiên cao giọng nói: "Mọi người yên tâm đi, Chiến thần Hồng Hải không thể nào ở đây được".

"Công chúa của đế quốc chúng tôi xuất hiện ở đây vì cô ta hứng thú với hạng mục nghiên cứu chế tạo mới nhất của tập đoàn Lăng Tiêu".

"Hạng mục này liên quan đến hàng không vũ trụ, cô công chúa trẻ con của chúng tôi vẫn mơ mộng hão huyền có thể vĩnh viễn ở cạnh bên Chiến thần Hồng Hải".

"Cho nên chỉ cần hạng mục mà Chiến thần để ý đến, cô ta sẽ bỏ công bỏ sức đi nghiên cứu".

"Mọi người cũng biết khoảng thời gian trước Chiến thần Hồng Hải lại phóng vệ tinh lên trời, nhưng hiện tại vẫn chưa biết rõ tác dụng cụ thể của nó là gì?"

"Nhưng theo một vài tin tôi nhận được, có thể Chiến thần Hồng Hải sẽ lắp một trạm không gian tư nhân trên trời, sau đó làm một số nghiên cứu đặc biệt".

Lời nói của Công Tước khiến đại diện của mấy thế lực lớn đoán già đoán non, mà lúc này ở đây cũng có mấy người phụ nữ.

Bọn họ cũng giống như đa số phụ nữ trên thế giới này, luôn tò mò và hướng về phía người đàn ông đứng trên đỉnh cao thế giới này.

Nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu có hạng mục như vậy, bọn họ nhao nhao tỏ vẻ sẽ đến tập đoàn này để lấy hạng mục này đi.

"Được rồi, những lời này, mấy người sẽ thảo luận riêng với nhia, hiện tại chúng ta tiếp tục trò chơi".

Lúc này, giọng nói hơi trầm của một người đàn ông đột nhiên phát ra từ micro của Mẫu Hạt Tử: "Thực xin lỗi, e rằng trò chơi của mấy người không có cách nào tiếp tục được".

Vừa dứt lời, tất cả mọi người bao gồm cả Mẫu Hạt Tử đều bị sốc.

Bởi không riêng gì Mẫu Hạt Tử mà giọng nói này truyền đến micro của tất cả những người đứng sau màn hình.

Đây đúng là chuyện lạ.

Bởi vì tất cả mọi người đều nấp trong áo choàng đen, ngoài Mẫu Hạt Tử, rất ít người biết được thân phận thực sự của bọn họ.

Những người áo đen này cũng không biết thân phận của nhau.

Bởi vì âm thanh và thông tin IP của bọn họ đều là giả.

Trừ khi bọn họ tự khai danh tính nếu không sẽ không ai biết.

Chưa kể bây giờ lại có giọng nói của một người đàn ông truyền vào kênh riêng của bọn họ.

Chương 878: How are you

Mẫu Hạt Tử lập tức quay đầu nhìn xung quanh, căn phòng nhỏ cô ta đang ở không phải trong tòa nhà, mà là một nhà kho dưới lòng đất cách tòa nhà rất xa.

Mà tất cả các đường mạng của họ đều được mã hóa.

Ngay cả những hacker hàng đầu trên thế giới cũng không thể phá được tường lửa của họ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nhưng người đàn ông này đã làm được.

Mẫu Hạt Tử bình tĩnh nói: "Anh là ai?"

"Các người không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết nếu bây giờ dừng trò chơi này lại thì sẽ có đường sống".

Mẫu Hạt Tử cười khẩy: "Ranh con, có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

"Anh nghĩ cái thực lực nửa mùa của anh lừa được tôi chắc?"

"Tôi nói cho anh biết, lúc tôi cầm dao cắt cổ người khác anh còn chưa được sinh ra đâu, định lên mặt với tôi á, còn non và xanh lắm".

Người đang nói chuyện với bọn họ là Lý Phong.

Trên đời này chẳng có mấy chuyện có thể khiến anh giận dữ cả.

Mặc dù lúc này giọng nói của Lý Phong có vẻ trầm xuống, nhưng từ lời nói của anh, ai cũng nghe ra anh tức giận rồi.

Bình thường anh không tức giận nhưng khi đã tức lên thì không phải chuyện nhỏ.

"Nếu đã thế thì trò chơi bắt đầu đi".

Ngay khi Mẫu Hạt Tử và mọi người phía sau màn hình không hiểu Lý Phong nói gì, bức tường ngăn cách mà Mẫu Hạt Tử đang đứng đột nhiên rung lên dữ dội.

Ngay sau đó, hai bức tường bắt đầu từ từ khép lại giống như tòa nhà nơi Hứa Mộc Tình đang đứng.

Lúc bức tường khép lại, một nửa số cửa đã bị khóa lại.

Mẫu Hạt Tử bàng hoàng, không ngờ rằng ngay từ đầu cô ta đã lọt vào cái bẫy do anh sắp đặt.

Nhưng cô ta không tỏ ra quá hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nói vào không khí: "Anh là ai? Tôi đã chơi nhiều người như vậy, đây là lần đầu tiên tôi bị rơi vào bẫy. Anh khá lắm".

"Nếu giờ anh xuất hiện, chúng ta có thể vẫn có thể nói chuyện vui vẻ và trở thành một đối tác tốt".

"Tôi có thể cho anh sự giàu có, danh tiếng và địa vị ngoài sức tưởng tượng của anh, cùng một người phụ nữ xinh đẹp và nguy hiểm như tôi".

Trong giọng nói của Lý Phong có chút châm chọc, dửng dưng nói: "Tôi từng thấy người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như cô".

"Cô nói mình nguy hiểm, tôi chỉ cảm thấy trên người cô cùng lắm thì chỉ có chút độc mà thôi".

"Trên người bọ cạp có độc nhưng chỉ cần cắt cái đuôi có độc đi thì nó cũng chỉ mà một con bọ mà thôi".

"Còn người đẹp á, haha..."

Lý Phong bắt chước kiểu cười của Mẫu Hạt Tử, cách anh cười rất chói tai.

Với Mẫu Hạt Tử thì đây là sự sỉ nhục.

Mẫu Hạt Tử gầm lên một tiếng, lập tức giơ tay ấn mạnh vào cái nút đỏ bên cạnh.

Đột nhiên, toàn bộ tòa nhà nơi Hứa Mộc Tình đang đứng rung lắc dữ dội, Mẫu Hạt Tử gầm lên: "Tôi hiểu rồi, đây là cách anh chọc giận tôi!"

"Trò chơi đã bước sang giai đoạn giữa. Toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ hoàn toàn trong vòng ba mươi giây".

"Công chúa Ba Tư và hai người phụ nữ kia sẽ trực tiếp bị ép xuống dưới cùng của tòa nhà. Nếu anh giỏi thế thì đi cứu họ ngay đi, hahaha!"

"Nhưng cho dù anh mạnh đến đâu, anh cũng không thể làm gì được".

"Còn tôi, anh nghĩ một cái bẫy đơn giản như vậy có thể bẫy được tôi sao? Nực cười".

Vừa nói, Mẫu Hạt Tử bất ngờ quay mặt vào bức tường bên cạnh và đấm mạnh vào nó.

Lúc cô ta đấm, toàn bộ cánh tay phải của cô ta đột nhiên chuyển sang màu đen, lộ ra ánh kim loại.

Chỉ nghe một tiếng "rầm" một tiếng, Mẫu Hạt Tử đập mạnh vào tường, nhưng cô ta nhanh chóng kinh ngạc vì cô ta phát hiện bức tường vốn dễ đập vỡ như đậu hũ, lúc này cũng không thay đổi nhiều, chỉ hơi lõm vào mà thôi.

Mà sau khi bức tường bị lõm xuống, Mẫu Hạt Tử đã hoàn hồn, cô ta thấy trước mắt không phải là một bức tường xây bằng gạch hay bê tông.

Mà là sắt thật, càng khiến cô ta sốc hơn là độ cứng của nó đã vượt xa cô ta nghĩ.

"Sao lại có sắt thế này chứ?"

Nắm đấm của cô ta thậm chí có thể đấm lõm cả vỏ xe tăng.

Là ai đã dùng loại sắt thép cứng rắn như vỏ xe tăng này xây ở đây thế?

Chẳng lẽ có người chuẩn bị từ trước rồi?

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô ta.

Nhưng lúc này, cô ta không có thời gian để suy nghĩ, bởi vì nguy hiểm càng ngày càng đến gần.

Bình thường, cô ta luôn gài bẫy, cô ta là một thợ săn, những người khác chỉ là con mồi trong bẫy của cô ta mà thôi. Cô ta muốn giết họ bằng cách nào thì phải xem tâm trạng của cô ta.

Nhưng bây giờ từ một thợ săn, cô ta đã trở thành một con mồi, ngay từ đầu cô ta đã lọt vào bẫy của Lý Phong!

Anh là người thế nào? Sao có thể tìm được chỗ của cô ta?

Người này ở Ninh Châu có thế lực lớn như thế, tại sao trước đây cô ta không biết? Trước khi đến Ninh Châu, cô ta đã tìm hiểu kỹ mọi thứ ở đây rồi.

Cô ta chọn Hứa Mộc Tình là vì cô là giám đốc có tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu, đồng thời cô cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Hứa Mộc Tình nhất định sẽ thu hút sự chú ý của những người có tiền có quyền, khiến họ không ngừng cá cược.

Mà cô ta cũng biết Hứa Mộc Tình không có xuất thân lớn, nhà họ Hứa chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi.

Cũng không phải để ý đến những người xung quanh cô, ông bố chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu của cô là một người hiền lành.

Tuy kinh doanh cũng được nhưng không có quyền lực gì trong tay.

Còn ông chồng phế vật của cô thì khỏi nói, một thằng bám váy vợ thì làm nên trò trống gì?

"Là ai? Rốt cuộc anh là ai, mau đi ra cho tôi".

Nhưng dù Mẫu Hạt Tử có kêu gào thế nào thì Lý Phong cũng không thèm để ý đến cô ta.

Ngược lại, những người giàu đứng sau màn hình hầu như đều nhận được tin nhắn.

Tin nhắn này khiến bọn họ bất giác toát mồ hôi hột.

Bởi vì nội dung tin nhắn là: "Với tư cách là bạn bè, cảm ơn đã xem trò chơi này".

"Đồng thời, để đáp lại tình yêu của mọi người dành cho loại trò chơi này, tôi định sẽ chọn ra hai người bất kỳ để tham gia vào vòng tiếp theo mới toanh của trò chơi".

"Còn chuyện khi nào trò chơi bắt đầu? Hai người may mắn này là ai? Mọi người sẽ sớm biết thôi."

"Khi đó, những người khác cũng có cơ hội tham gia, cùng chờ mong đi".

Chương 879: Thời gian dừng lại

Lúc này, bức tường đã từ từ khép lại.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm này, Mẫu Hạt Tử hét lên thảm thiết: "Anh giết tôi, người đàn ông của tôi và tổ chức đứng đằng sau tôi sẽ không bao giờ tha cho anh".

"Anh cứ chờ đấy, cứ chờ đấy".

Cùng lúc đó, toàn bộ tòa nhà nơi Hứa Mộc Tình và Tina đang đứng đã bắt đầu sụp đổ.

Lúc này Tina đã xông tới trước mặt Hứa Mộc Tình và Raven, Tina không ngờ rằng đối phương lại ra tay tàn độc như vậy, trực tiếp làm sập toàn bộ tòa nhà.

Tốc độ tòa nhà sụp đổ quá nhanh, cô ấy hiển nhiên không đủ sức mang hai người đi cùng một lúc được.

Mà bản thân cô ấy lúc này cũng rất nguy hiểm, bởi vì khi tòa nhà sụp đổ, các cửa sổ đều đóng lại.

Nhưng lúc này Hứa Mộc Tình có vẻ khá bình tĩnh, cô không chạy hớt hải mà lại nở một nụ cười trên môi.

Bởi vì cô nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện cuối hành lang.

Từ khi anh đến bên cô, Hứa Mộc Tình đã biết trên đời này không có khó khăn nào có thể cản bước cô, không ai có thể uy hiếp tính mạng của cô.

Mà ngay lúc này, ba người Hứa Mộc Tình đột nhiên nhận ra môi trường xung quanh đột nhiên dừng lại.

Tòa nhà đã sụp đổ nghiêm trọng, ngay cả sàn nhà dưới chân họ cũng sụp lún với nhiều mức độ khác nhau.

Nền bê tông ban đầu phẳng lì, giờ nhiều chỗ đã đổ sập hoàn toàn, thậm chí lộ cả thanh thép.

Nhưng lúc này, mọi thứ đã dừng lại.

Cho dù những thứ nhỏ li ti rơi từ trên xuống cũng dừng lại, nó trôi lơ lửng bên cạnh Hứa Mộc Tình, cả thế giới ngoại trừ Lý Phong đang đi về phía bọn họ, chỉ có ba người Hứa Mộc Tình là di chuyển được.

Raven, người lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh tuyệt vời này, cô ấy đưa tay ra và chạm vào một vật thể trôi lơ lửng bên cạnh theo bản năng.

Vật thể này bị Raven động vào, lập tức bay lên, nhẹ nhàng trôi đi, va vào bức tường bên cạnh.

"Đúng là vi diệu! Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao những thứ bên cạnh chúng ta lại dừng lại thế?"

Tina cười và nói: "Đây là siêu năng lực của anh tôi. Anh ấy có thể khiến thời gian dừng lại".

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong đã bước đi trên không trung, anh giống như thần tiên trong truyền thuyết cổ xưa, bước đi trong không khí.

Anh không để ý đến mặt đất đã lún xuống, bước chân chắc nịch giẫm trên không trung.

Hình ảnh kỳ lạ này khiến Tina nhìn mà hai mắt sáng rực lên.

Bởi vì Lý Phong lúc này trông rất đẹp trai, e rằng không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại vẻ đẹp trai của anh.

Lý Phong đi tới trước mặt ba cô gái có đôi mắt sáng rực như sao trời, khẽ mỉm cười nói bọn họ: "Ba người có đi không, không đi thì rơi xuống cùng tòa nhà này đấy".

“Đi đi, đương nhiên là phải đi chứ!”, vừa nói, Tina vừa trực tiếp vọt tới phía sau Lý Phong, sau đó giang hai tay ra, ôm chặt lấy cổ anh, cơ thể mềm mại của cô ấy nằm sấp trên lưng anh.

"Ha ha, lưng anh trai là của em".

Tina giống như lúc nhỏ, có chút bướng bỉnh, cũng ỷ lại vào anh.

Hứa Mộc Tình không nói gì, cô cười xinh đẹp bước đến bên cạnh anh, để tay anh ôm trọn lấy vòng eo mảnh mai của mình, còn cô ôm chặt lấy anh, dựa sát vào lồng ngực anh.

Sau đó, Lý Phong lao như bay về phía cửa sổ.

Lúc lao qua người Raven, anh giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh mai như rắn của cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Raven gần gũi với Lý Phong, cả người cô ấy dựa sát vào anh, cô ấy ngửi được khí tức mạnh mẽ trên người anh.

Loại khí tức này còn đậm đặc hơn cả nước hoa, nó thông qua mũi, sau đó lan tỏa khắp cơ thể cô ấy.

Tiếc là cảm giác tốt đẹp như vậy đến nhanh đi cũng nhanh.

Raven còn chưa kịp cảm nhận kỹ, Lý Phong đã dẫn ba người nhanh chóng đi tới bãi sông cách đó mấy km.

Ba cô gái đang đứng cạnh đầm sen gió thổi mát rượi thì nghe thấy tiếng ầm ầm đổ xuống của tòa nhà từ xa vọng đến.

Ánh mắt sáng rực của Lý Phong nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình, tay anh đã nới lỏng eo của Raven, Tina cũng hóm hỉnh nhảy ra khỏi lưng anh.

Hai cô gái chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Lúc này Lý Phong không biết ngại ôm Hứa Mộc Tình, trìu mến hỏi cô: "Em không sao chứ?"

Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu, cho dù hai người họ đã thân thiết như vợ chồng lâu năm nhưng trước mặt người khác, cô vẫn thấy ngại.

Khuôn mặt cô đỏ ửng, nóng bừng lên, cô ghé đầu vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Tuy là từ đầu đến cuối cô luôn vững tin anh sẽ đến cứu cô.

Nhưng trò chơi này quá kích thích.

Loại cảm giác lúc nào cũng cận kề cái chết khiến cho đến giờ cô vẫn chưa hoàn hồn.

Lý Phong nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hứa Mộc Tình nói: "Yên tâm đi, sau này em đi đâu thì anh theo đấy".

"Anh sẽ không bao giờ khiến để em cảm thấy nguy hiểm như hôm nay".

Nhưng lúc này Hứa Mộc Tình lại khẽ lắc đầu, cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Lý Phong nói: "Chồng à! Em muốn mạnh lên".

"Em không muốn lúc nào cũng được anh che chở như một cô bé".

"Em cũng muốn trở về như lúc còn nhỏ cầm gậy đuổi chó hoang bảo vệ anh, thực ra em cũng muốn làm một cô gái mạnh mẽ".

Hứa Mộc Tình nói thế khiến Lý Phong vui vẻ.

Anh chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện khiến em mạnh lên".

"Chỉ là đặc điểm cơ thể của em và năng lượng chứa trong cơ thể em khác với người thường".

"Nếu em trở thành một bác sĩ cứu người và chữa lành vết thương thì đơn giản".

“Nhưng nếu một bác sĩ trở thành một quân nhân thì rất khó”.

"Nó giống như những trò chơi trực tuyến của giới trẻ bây giờ. Không thể để người chuyên đi thêm máu cho người khác lái như xe tăng cầm súng bắn địch được".

Lý Phong vừa dứt lời, Raven đứng cạnh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cô ấy bước tới chỗ Lý Phong, nói với anh: "Ông chủ, được mà".

Lý Phong và Hứa Mộc Tình đồng thời quay đầu lại, bị hai vị sếp nhìn chằm chằm như vậy, cho dù Raven tâm lý vững vàng, cũng thấy hơi rén.

Cô ấy lùi lại hai bước, nói nhỏ: "Tôi vừa nghe ông chủ nói thế, trong lòng chợt nảy ra một cách".

Chương 880: Suy nghĩ của Raven

"Gần đây không phải công ty chúng ta đang phát triển một trò chơi trực tuyến hoàn toàn mới sao?"

"Trò chơi trực tuyến này kết hợp công nghệ ảnh ba chiều mới nhất và thế giới trong trò chơi trực tuyến hoàn toàn khác với thế giới thực của chúng ta, bên trong có vô số khả năng".

"Tôi nhớ trước đây ông chủ đã nói rằng khi một người ở trong một môi trường hoàn toàn khác thì sẽ đưa ra nhận định khác".

"Vì vậy, trong một môi trường đặc biệt như vậy, nếu thông tin nhận được và khả năng riêng của chị Tình có thể bổ sung cho nhau, liệu chị ấy có thể đạt được những khả năng mới theo một hướng khác không?"

Lý Phong chớp mắt, nhưng anh hơi mơ hồ.

Tuy là vừa rồi nói rất nhiều về trò chơi trực tuyến nhưng thật ra anh chưa chơi bao giờ.

Chỉ là Hứa Hạo Nhiên thường rủ Lý Phong chơi loại trò chơi này.

Lý Phong thỉnh thoảng có xem qua, nhưng anh chưa từng chơi.

Bởi vì anh nghĩ rằng những trò chơi này rất nhàm chán.

Suy cho cùng, những chuyện anh tự mình trải qua còn thú vị hơn những trò chơi này nhiều.

Raven biết Lý Phong không hiểu nên theo thói quen thò tay vào cổ áo cô ấy.

Lúc đang định lấy thứ gì đó ra, cô ấy chợt nhận ra mình đang đứng trước mặt Lý Phong.

Đột nhiên, cô ấy đỏ mặt, đột ngột quay người lại, sau đó bàn tay mảnh mai của cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại di động từ khe ngực.

Tina đứng cạnh trợn mắt há mồm nói: "Ôi, Raven, động tác của chị ngầu quá đi".

Nếu bình thường thì Raven sẽ vô cảm nhưng giờ cô ấy lại làm chuyện này ngay trước mặt Lý Phong.

Trước mặt người mình thích mà làm ra một động tác khiêu khích như vậy khiến trái tim cô ấy đập thình thịch.

Nhưng may mà tâm lý Raven vững vàng, cô ấy mở tài liệu trong di động cho Lý Phong xem.

Cô ấy nói: "Ông chủ, trò chơi của chúng ta là bản quyền mua từ một công ty nhỏ".

"Công ty nhỏ này hiện đã được sáp nhập vào tập đoàn của chúng ta".

"Trò chơi này được sẽ bộ phận giải trí của tập đoàn chúng ta xây dựng trong ba năm tới".

"Thế giới quan của nó không giống với thế giới hiện tại của chúng ta, nhưng khác với các trò chơi trực tuyến thông thường, trò chơi này có một đặc điểm rất thú vị".

"Chúng ta đang sử dụng công nghệ ảnh ba chiều mới nhất. Nhiều khán giả đã xem Gala cuối năm nên chắc chắn sẽ nhớ rõ sân khấu của Gala cuối năm đã thay đổi rất nhiều trong hai năm qua".

"Khi những vũ công nhảy, một số hình ảnh đẹp xuất hiện bên cạnh họ thực ra là ảo".

"Đó là cảnh được tạo ra bởi công nghệ ảnh ba chiều mới nhất, mà chúng tôi còn gọi là IR".

Nói đến đây, Raven cũng cố ý cho Lý Phong thấy một thứ.

Tay trái của cô ấy đeo một chiếc đồng hồ rất đẹp, cô ấy ấn hai cái lên nó.

Cô ấy giơ tay nắm nhẹ lên trên chiếc đồng hồ, đột nhiên trong tay cô ấy xuất hiện một cái ô.

Cái ô này vừa mở ra, Lý Phong liếc mắt đã biết nó là giả.

Nhưng nếu người thường không nhìn thấy sự khác nhau thì sẽ tưởng Raven cầm một chiếc ô thật.

Sau đó, cô ấy giật nhẹ một cái, cái ô lập tức biến thành một bó hoa.

"Ôi, vi diệu quá".

Rõ ràng Tina chưa từng thấy kỹ thuật này, cô ấy vội bước đến muốn chạm vào bó hoa.

Nhưng lúc cô chạm nhẹ thì thấy bàn tay xuyên qua nó.

Raven cười nói:"Gần đây có rất nhiều nhà ảo thuật lợi dụng kỹ thuật này để biểu diễn. Người bình thường sẽ không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả".

"Thế giới trong trò chơi hay là trong cuộc sống đời thật của chúng ta”.

"Và những người chơi trò chơi này chỉ cần mua kính do chúng ta sản xuất là có thể chơi trò chơi đầy trí tưởng tượng và bùng nổ này ngay trong cuộc sống thực một cách rất thoải mái".

"Thế giới quan của trò chơi này được xây dựng trong cuộc sống thực của chúng ta".

"Chỉ là khi người chơi đeo kính vào, thế giới mà họ nhìn thấy hoàn toàn khác".

"Trò chơi này cũng sẽ khuyến khích nam nữ chuyên chơi game ở nhà bước chân ra xã hội, vào công viên, vào rừng, xuống ruộng đánh quái vật".

Raven đã giải thích rất nhiều thông tin về trò chơi này cho Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Lý Phong đột nhiên nói: "Raven, lúc nào ở nhà cô cũng chơi những trò chơi trực tuyến như thế này à?"

Khi Lý Phong nói câu này, Raven lập tức đỏ mặt, bởi vì Lý Phong đoán trúng phóc.

Mặc dù trong mắt nhiều người, Raven là một tinh anh của xã hội.

Cô ấy hoàn hảo về mọi mặt, cô ấy cũng là một trong bốn nữ thần được các nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu bình chọn, thứ hạng của cô ấy chỉ đứng sau Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

Nhưng không ai ngờ sau khi về nước, Raven lại chơi game như bao người khác.

Cô ấy thậm chí còn mang theo một chiếc tai nghe để livestream, vì Raven rất thích cảm giác trốn mình trong game, được mọi người theo dõi.

Cuối cùng, Raven nói với Lý Phong: "Tôi trích ra một chút ý tưởng từ thuyết tương đối của Einstein".

"Từ quan điểm vi mô, một bác sĩ và y tá không thể là một người lính".

"Trong môi trường vĩ mô, nếu môi trường này có thể hướng dẫn một bác sĩ hoặc y tá phát triển theo hướng của một người lính".

"Vậy thì người đó phải có khả năng trở thành một người rất mạnh sau một loạt huấn luyện".

"Trò chơi này sẽ không chỉ thay đổi chị Tình, mà còn thay đổi tất cả những người bên cạnh chúng ta và toàn bộ thế giới".

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: "Vậy thì còn chần chừ gì nữa, bắt tay vào làm đi, nếu thiếu tiền, tôi sẽ đưa tiền. Còn nếu thiếu người, tôi sẽ lập tức điều nhóm nghiên cứu trò chơi hàng đầu thế giới cho cô".

Nghe xong lời của Lý Phong, Raven lập nhảy dựng lên: "Thật sao, ông chủ! Anh có thể gọi đội ngũ hàng đầu đến à?"

"Tôi muốn HOR và đội Lửa Địa Ngục đến, nếu có bọn họ giúp sức thì trò chơi này có thể đạt đến trình độ cao nhất".

Lý Phong cười gật đầu: "Đơn giản, ngày mai bọn họ sẽ ngồi máy bay đến".

Lý Phong vừa dứt lời, Raven đang cực kỳ hưng phấn, quên đi sự cẩn thận thường ngày, đột nhiên giang hai tay nhảy lên người Lý Phong, ôm chật anh lắc lư: "Ông chủ, anh thật là tuyệt!"

Thân thể của Raven cũng không kém Hứa Mộc Tình và Tina, khi cô ấy lắc lư, bộ ngực mềm mại không ngừng cọ vào ngực Lý Phong.

Đồng thời, khí tức trên người cô ấy khiến người ta mê mẩn.

Điều này khiến Lý Phong hơi có phản ứng.

Lý Phong dùng sức đẩy nhẹ Raven ra, đồng thời lén lút liếc nhìn Hứa Mộc Tình, thấy bà xã không tức giận, anh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK