Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của Lý Phong nhanh như điện xẹt.

Cẩu Tử không kịp phản ứng.

Cả người Cẩu Tử nhìn như cái túi rách, bị Lý Phong đá bay ra xa.

“Bộp, hự!”

Tay Lý Phong dùng lực nhẹ nhàng.

Cùng với tiếng xương kêu răng rắc.

Lúc nãy Cẩu Tử còn giễu võ dương oai với bà cụ, nói rằng mình đã luyện được chân cứng như thép, có thể đạp vỡ cả tường.

Vậy mà mới chớp mắt, đôi chân cứng như thép của Cẩu Tử đã bị Lý Phong dùng năm ngón tay bóp gãy.

Kêu gào thảm thiết!

Cẩu Tử kêu gào thảm thiết.

Lý Phong tiện tay ném Cẩu Tử sang bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, chầm chậm bước qua người Cẩu Tử.

Cẩu Tử vội vàng hét lên với đám đàn em đứng bên cạnh: “Chúng mày còn ngây ra đó làm gì, xông lên cho tao!”

Khi nghe tiếng Cẩu Tử quát lớn, đám người này hung hăng dữ tợn này lập tức vung nắm đấm xông thẳng về phía Lý Phong.

Lý Phong ra tay rồi.

Tay anh nhẹ như cành liễu, cử chỉ nhẹ nhàng uyển chuyển.

Nhưng, mỗi đòn tung ra đều kèm theo tiếng xương kêu răng rắc.

Trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy tên đàn em của Cẩu Tử đã nằm ngổn ngang dưới đất.

Cả tràn phòng tràn ngập tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

Lúc này, ngoài cửa Trịnh Đại Lâm đứng ngây người ra.

Mặc dù anh ta sớm biết không đánh thắng được Lý Phong

Nhưng không thể ngờ rằng, thực lực của Lý Phong lại mạnh những gì anh ta tưởng.

Mạnh quá.

Đây là con người sao?

Trịnh Đại Lâm chưa từng thấy ai mạnh như Lý Phong.

Chính là chiêu thức vừa rồi, Trịnh Đại Lâm có thể xác định được ngay, cho dù là chiêu thức Long Trảo Thủ của chụ trì Thiếu Lâm Tự cũng không thể mạnh đến vậy!

Đám người nằm trên đất kia đều được luyện tập trước đó.

Trước mặt Lý Phong, bọn họ chỉ giống như những củ cải non mới mọc lên khỏi mặt đất.

Bất kỳ ai cũng có thể chà đạp!

Trịnh Đại Lâm liền chạy vào.

Anh ta bước nhanh đến bên cạnh bà cụ, an ủi bà cụ bằng giọng địa phương của họ.

Bà cụ nghe thấy tiếng của con trai mình, dần dần ổn định lại tinh thần.

Tiếp đó, Trịnh Đại Lâm liền nhìn thấy Lý Phong xách đám người nằm trên đất giống như xách đống đồ bỏ đi.

Vứt từng người từng người ra ngoài cửa sổ.

Mà nhà của Trịnh Đại Lâm ở tầng bốn!

Xử lý xong xuôi, Lý Phong ngồi trước mắt bà cụ.

Anh nhìn thẳng vào mắt bà cụ.

Từ góc độ của Lý Phong, mắt bà cụ hình như có một lớp màng đục bao phủ lên con ngươi.

Sau khi anh nhìn thật tỉ mỉ liền nói với Trịnh Đại Lâm.

“Anh đi lấy một chậu nước nóng lại đây, cầm thêm một cái khăn mặt mới nữa”.

“Tốt nhất là khăn mặt màu trắng nhé”.

Khi Trịnh Đại Lâm nghe thấy Lý Phong muốn chữa mắt cho bà của mình, anh ta không tin tưởng.

Suy cho cùng, võ công của Lý Phong giỏi như vậy, nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng không giống một bác sĩ.

Nhưng, lúc nãy Lý Phong nuốt giận ra tay giúp đỡ lại khiến cho Trịnh Đại Lâm có vài phần tin tưởng Lý Phong.

Rất nhanh, Trịnh Đại Lâm liền đem chậu nước nóng đặt ở bên cạnh.

Tiếp đó Trịnh Đại Lâm chứng kiến cảnh khiến cả đời anh ta không thể quên.

Lý Phong nhanh chóng cho tay vào chậu nước nóng.

Dưới sự quan sát của Trịnh Đại Lâm, anh ta vô cùng kinh ngạc phát hiện rằng tay Lý Phong nhìn vốn rất bình thường, vậy mà khi cho vào nước nóng lại phát sáng giống như một viên ngọc!

Nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay Lý Phong còn có phát ra tia sáng mong manh.

Tiếp đó, tay Lý Phong nhanh chóng nhấc lên khỏi chậu nước.

Lúc tay phải Lý Phong nhấc lên.

Năm ngón tay của anh bỗng cong lại đều tăm tắp và vảy nước.

Mỗi lần ngón tay Lý Phong vảy nước, đều có một giọt nước trong veo như ngọc bay ra.

Sau đó, bấm nhẹ vào huyệt vị bốn phía trên mắt bà cụ.

Suốt cả quá trình chưa đến vài giây.

Khi Trịnh Đại Lâm kịp phản ứng.

Lý Phong đã nhúng ướt khăn mặt, sau đó đưa vào tay Trinh Đại Lâm.

“Anh đắp khăn lên mắt cho bà”.

“Khoảng ba phút là có thể bỏ xuống”.

Trịnh Đại lâm làm theo hướng dẫn của Lý Phong.

Khi bỏ khăn mặt ra anh ta bất giác giật mình.

Bởi vì không biết từ lúc nào, chiếc khăn mặt trắng đã xuất hiện rất nhiều đốm đen.

Trịnh Đại Lâm nhìn lại vào mắt của bà mình, phát hiện màng đục trong con ngươi của bà đã không còn nữa.

Đồng thời, khi bà cụ chớp mắt, con ngươi luôn động đậy.

Đôi mắt này giống như vừa được ai đó lau cho sáng ngời.

Long lanh trong veo.

Bà cụ nói với Trịnh Đại Lâm vài câu bằng tiếng địa phương.

Đại ý là, mắt của bà đã khỏi rồi, có thể nhìn rõ ràng mọi thứ.

Lý Phong đứng bên cạnh nói rất bình thản.

“Bà cụ bị mắc một loại bệnh có vảy ở mắt”.

“Nhìn rất giống bệnh đục thủy tinh thể”

“Nhưng thực ra không giống nhau”.

“Nếu mù quáng để bác sĩ tiến hành phẫu thuật, có khả năng khiến thị lực của bà giảm sút, thậm chí sẽ bị mù!”

Trịnh Đại Lâm hoảng hốt.

“Bình thường chắc bà toàn ở trong nhà, không hay đi ra ngoài”.

“Anh là con trai, cần nghĩ cách để bà cụ đi lại nhiều hơn”.

Bây giờ giọng Lý Phong trở nên nghiêm túc, giống như một bác sĩ.

“Nơi ở cũ của bà trước đây khung cảnh chắc là non xanh nước biếc”.

“Đột nhiên chuyển đến thủ đô, mỗi ngày đều bị nhốt trong căn phòng chật chội.

“Về lâu về dài, mắt bà sẽ có vấn đề”.

Trịnh Đại Lâm không còn lời nào để nói, liền quỳ xuống trước mặt Lý Phong.

Lúc Trịnh Đại Lâm đang dập đầu trước mặt Lý Phong.

Lý Phong liền vẫy tay nhẹ một cái, một luồng khí khiến cho Trịnh Đại Lâm văng ra xa.

“Anh có sức dập đầu lạy tôi, chi bằng hãy quan tâm đến sức khỏe của mẹ anh đi”.

“Vâng!”

“Cám ơn anh!”

“Cám ơn ân nhân!”

Cùng lúc đó, ở bệnh viện phía nam thủ đô.

Lúc này Ngô Đức Khải đang ngồi trong phòng, đợi kết quả kiểm tra của Trương Gia Lương.

Bỗng nhiên thư ký hốt hoảng chạy vào.

“Cậu chủ, không xong rồi!”

“Không biết ở đâu xuất hiện một đám lưu manh”.

“Bọn chúng dùng dao khắc lên xe của cậu”.

“Cái gì?”

Ngô Đức Khải bật dậy khỏi ghế sofa.

Hắn trợn mắt, tát mạnh lên mặt người thư ký.

“Mẹ kiếp mày bị ngu à? Mày không nói với bọn nó tao là ai à?”

Một bên mặt của người thư ký bị tát sưng vù lên.

Anh ta ôm má, mặt tủi thân nói.

“Cậu chủ, tôi đã nói với bọn chúng rồi”.

“Nhưng bọn chúng nói, chưa từng nghe qua tên cậu bao giờ”.

“Còn nữa, hai bên vệ sĩ trong sẽ cũng bị đánh tơi tả”.

“Bây giờ đang nắm dài trên đất, không động đậy được nữa rồi”.

Ngô Đức Khải gầm giận dữ.

Hắn gạt người thư ký sang một bên, sau đó sải bước ra bãi đỗ xe.

Khi Ngô Đức Khải hùng hùng hổ hổ, nổi giận đùng đùng đi ra bãi đỗ xe.

Đúng là có mấy người, đang dùng dao vạch lên xe Bentley sang trong của hắn.

“Bọn chó má, chúng mày dám động vào xe của tao!”

Ngô Đức Khải gào lên giận dữ, chạy nhanh về phía chiếc xe!

Chương 567: Ai dám cản đường tao

Địa bàn ở đây, trước kia đều do hội Giao Long quản lý.

Ở địa bàn của hội Giao Long không có ai dám dây vào người nhà họ Tiền.

Ở khu này, Ngô Đức Khải đã quen thói hoành hành ngang ngược rồi.

Trước giờ chỉ có hắn đi bắt nạt người khác.

Làm gì đến lượt người khác gây chuyện với hắn.

Ngô Đức Khải vừa tới gần, đám côn đồ liền quay người bỏ chạy.

“Mẹ kiếp! Chúng mày đứng lại cho tao!”

Ngô Đức Khải đuổi theo đám côn đồ.

Lúc này, hắn ở bãi đỗ xe.

Lúc hắn đang phi đến bên cạnh chiếc xe Suv, có một cái chân đột ngột thò ra.

Vừa hay ngáng lấy chân của Ngô Đức Khải.

Tức khắc, Ngô Đức Khải á lên một tiếng rồi ngã bổ nhào xuống đất.

“Khốn kiếp! Là đồ chó nào dám ngáng đường ông đây?”

Ngô Đức Khải ngẩng đầu lên.

Lúc này, hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Hứa Hạo Nhiên!

Hứa Hạo Nhiên cười hi hi đi đến chỗ hắn.

Tay cậu ta và Trịnh Tiểu Thụ cầm một cái bao tải rất to.

Lúc Ngô Đức Khải còn chưa kịp phản ứng, hai người này liền dùng bao tải úp sọt hắn.

Tiếp theo, hai người nhanh chóng buộc chặt miệng bao tải lại, sau đó vứt lên thùng xe phía sau.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng khởi động xe Suv chạy như bay.

Mấy phút sau, ở khu đất hoang phía Nam.

Ngô Đức Khải liên tục giãy dụa trong bao tải nãy giờ đột nhiên bị ném thật mạnh xuống đất.

Sau khi mở bao tải ra, hắn ta liền bật dậy đứng trước mặt Hứa Hạo Nhiên chửi như tát nước.

“Hai đứa chó má chúng mày!”

“Chúng mày có biết tao là ai không hả?”

“Tao là cháu ngoại của Tiền Phủ Cương - trưởng tộc gia tộc Tiền Thị”

“Cậu tao sắp đến rồi”.

“Nếu chúng mày là kẻ thức thời thì bây giờ lậy tức thả cậu đây ra ngay”.

“Nếu không đến lúc đó, cậu đây nhất định sẽ lột da rút gân chúng mày”.

Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng bật cười, ngày càng gian xảo

Hai người họ đến đây là thực hiện nhiệm vụ thứ hai của Lý Phong.

Nhìn thấy tay Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ tiến đến ngày càng gần.

Ngô Đức Khải bắt đầu gào lên thảm thiết: “Á, chúng mày định làm gì? Thả tao ra!”

Thao tác rất thuần thục, quần áo của Ngô Đức Khải đã bị cởi hết ra không còn một mảnh vải che thân.

Đến cái quần sịp cũng không còn.

Lúc này, Ngô Đức Khải hốt hoảng nhìn Hứa Hạo Nhiên.

“Chúng mày định làm gì? Đồ khốn kiếp!”

“Chúng mày mà dám động đến tao, cậu tao sẽ không tha cho chúng mày!”

“Cho dù chúng mày có trốn ở chân trời góc bể, tao nhất định sẽ tìm thấy chúng mày!”

“Tao sẽ chơi chúng mày đến chết!”

Hứa Hạo Nhiên vừa lắc đầu vừa nói: “Đến nước này rồi còn ba hoa chích chòe cái gì, lại còn có sức để khua môi múa mép nữa à?”

“Xem ra người nhà họ Tiền các người, cũng có chút bản lĩnh quèn này thôi”.

“Nào đến đây đến đây, cho tao xem cái mồm mày còn khoác lác đến như nào nữa?”

Hai người Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ liền trói Ngô Đức Khải trần truống trước mui xe Suv.

Ngô Đức Khải bây giờ giống như chữ “Đại” (hình dáng chữ Đại trong tiếng Trung)

Tay chân hắn đều bị trói cố định.

Cả người bị buộc chặt trên nắp động cơ xe Suv.

Ngô Đức Khải bắt đầu hoảng hốt.

Hắn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy.

Trước đây, Ngô Đức Khải dùng vô vàn cách hành hạ người khác.

Nhưng cách thức như ngày hôm nay thì hắn lần đầu tiên gặp phải.

Chiếc xe Suv đã chạy được một đoạn đường.

Bây giờ động cơ rất nóng, Ngô Đức Khải nằm trên nắp động cơ giống như nằm trên cái bản sắt đang bị nướng.

“Chúng mày thả tao ra, thả tao ra”.

“Cậu của tao là Tiền Phủ Cương!”

“Cậu tao sẽ không tha cho chúng mày!”

“Chúng mày và người nhà chúng mày đều sẽ...”.

“Bịch!”

“Bịch!”

Ngô Đức Khải còn chưa nói xong, hai người Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ đã lên xe.

“Gừ!”

“Gừ!”

Tiếng động cơ của chiếc Suv, giống như tiếng của một con dã thú đang gầm dữ trên người Ngô Đức Khải.

Tiếp đó, chiếc xe Suv có tính năng vượt trội này phóng như bay trên khu đất hoang!

“A...”

“A”.

Kêu gào thảm thiết.

Tiếng kêu gào thê lương vang vọng khắp cả khu đất hoang.

Ngô Đức Khải trần truồng bị trói trên nắp đông cơ.

Hắn vừa phải chịu đựng cảm giác như nằm trên tấm sắt trong lò nướng.

Vừa phải chịu đựng tốc độ gió quật vào người.

Hứa Hạo Nhiên lái xe ngày càng nhanh.

Hơn nữa đường còn không bằng phẳng.

Lúc chạy xe còn xóc nảy.

Ngô Đức Khải nằm trên nắp động cơ giống như miếng thịt nướng bị lật ra lật lại.

Giữa tiếng la hét, Ngô Đức Khải bắt đầu cầu xin.

Khi Hứa Hạo Nhiên chầm chậm dừng xe, mở cửa anh ta liền hít hà một cái.

Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ cười nói: “Hình như ngửi thấy mùi thịt nướng”.

Hứa Hạo Nhiên gật đầu: “Còn hơi khai nữa”.

Hai người một trái một phải đi đến trước mặt Ngô Đức Khải.

Hai người cười càng lúc càng nham hiểm.

Cách này của Lý Phong quả thức quá tuyệt!

Sợ rằng không ai có thể chịu được sự giày vò cả thể xác lẫn tinh thần như thề này.

Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ không biết rằng, cách này là cách mà Hồng Hải dùng nhiều nhất.

Một chiếc xe Suv chạy như bay trên sa mạc với nhiệt độ mấy chục độ.

Sau đó, trói một người lên nắp động cơ, cái cảm giác đó như thế nào?

Không đến mấy phút, người đó sẽ bị nướng đến cháy xém khét lẹt!

Như Ngô Đức Khải còn được xem là may mắn rồi.

Ít ra, hắn vẫn còn có thể nói được.

Lúc này, trên người Ngô Đức Khải chảy ra dịch vàng.

Hứa Hạo Nhiên nói mùi khai chính là mùi của dịch vàng này.

Hứa Hạo Nhiên bịt mũi, mặt kinh tởm nói: “Mày nói, không phải lúc nãy mày nói mày là người của gia tộc lớn cơ mà?”

“Tốt nhất là mày nên nhịn một chút đi”.

“Mày làm như này, tao lập tức phải rửa xe rồi”.

“Cũng không biết có rửa sạch được mùi khai của nướctiểu , hay không?”

Ngô Đức Khải không ngừng run rẩy.

Con ngươi trong mắt hắn trợn lên.

Mặt vô cùng hoảng sợ.

Cảm giác này đau đớn thật.

Nỗi đau cả về thế xác lẫn tinh thần, hắn run rẩy hỏi Hứa Hạo Nhiên.

“Rốt cuộc chúng mày định làm gì?”

Ngô Đức Khải hỏi như vậy, Hứa Hạo Nhiên bất giác đưa tay lên sờ vào hõm gáy.

“Ừ nhỉ, bọn tao muốn làm gì nhỉ?”

Trịnh Tiểu Thụ chớp chớp mắt.

Thực ra cậu ta cũng không biết là cần làm gì.

Dù sao hai người họ cũng chỉ là nhận nhiệm vụ của Lý Phong, trói Ngô Đức Khải trên nắp động cơ, khiến cho hắn nếm trải mùi vị bị thiêu nóng và gió tạt.

Lúc này, điện thoại của Hứa Hạo Nhiên kêu lên.

Cậu ta rút điện thoại ra, là Lý Phong gọi đến.

Hứa Hạo Nhiên nghe, trong điện thoại vang lên giọng Lý Phong.

“Tên Ngô Đức Khải đó chắc cũng chịu đựng đủ rồi đấy nhờ?”

Hứa Hạo Nhiên cười gian xả gật đầu nói: “Anh rể, anh cũng siêu thật”.

“Sao anh lại biết?”

Lý Phong cười, tiếp tục nói: “Bớt nói xàm đi”.

“Bây giờ em hỏi hắn tất cả những kênh đầu tư và nguồn cung ứng hàng của gia tộc họ Tiền.”

“Nếu hắn vẫn không chịu nói, em cho hắn lên đường cao tốc cho anh”.

Lý Phong nói xong, không chỉ Ngô Đức Khải, ngay cả Trịnh Tiểu Thụ cũng bất giác run lên.

Chương 568: Cách tra tấn người khác

Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên chỉ lái với tốc độ sáu mươi bảy mươi.

Nếu như đi với tốc độ cao thì trời ơi, không biết cảm giác lúc đó sẽ như thế nào?

Lúc này, Ngô Đức Khải không ngừng lắc đầu, toàn thân run rẩy.

Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện điện thoại với Lý Phong, cậu ta cố tình bật loa ngoài.

Vì vậy, Ngô Đức Khải cũng nghe thấy giọng nói của Lý Phong.

Lúc Hứa Hạo Nhiên cúp máy.

Cậu ta cười hi hi nhìn Ngô Đức Khải.

“Lời của anh rể tôi chắc anh cũng nghe thấy rồi đúng không?”

“Không cần tôi phải nhắc lại đâu nhỉ?”

Hứa Hạo Nhiên ghé sát mặt tới, cười nham hiểm.

“Thật ra anh có thể không nói”.

“Nếu như anh không nói, tôi sẽ cho anh cảm nhận một chút, phóng như bay trên đường cao tốc là cảm giác như thế nào?”

Ngô Đức Khải run lên vì sợ hãi.

Dòng nước màu vàng đục lại chảy ra khiến Hứa Hạo Nhiên bất giác nhíu mày.

“Tôi nói này, anh có thể văn minh chút được không?”

“Nếu như anh cứ thế này, tôi sẽ đưa anh lên đường cao tốc thật đấy!”

Lời đe dọa của Hứa Hạo Nhiên rất có tác dụng.

Ngô Đức Khải lập tức dừng chảy nước đái.

Hắn run rẩy nói ra tất cả những thông tin mà hắn biết.

Hứa Hạo Nhiên không nhanh nhạy bằng Trịnh Tiểu Thụ.

Trong lúc Ngô Đức Khải đang nói, Trịnh Tiểu Thụ sử dụng điện thoại ghi âm lại mọi thứ.

Sau nghi nghe xong, Trịnh Tiểu Thụ lắc đầu, nói với Hứa Hạo Nhiên.

“Tôi nghĩ rằng anh ta nhất định vẫn chưa nói hết đâu”.

Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng tiến mặt sát lại gần: “Hi hi hi”.

“Cậu Ngô à, con người anh không được thành thật lắm nhỉ”.

Ngô Đức Khải khóc không ra nước mắt.

“Tôi thật sự chỉ biết những chuyện này thôi”.

“Còn lại các cậu trực tiếp đến văn phòng của Trương Gia Lương kiểm tra là được rồi”.

“Trong máy tính của ông ta, có thông tin liên lạc của tất cả các nhà cung cấp của nhà họ Tiền”.

Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ nhìn nhau.

Thấy Trịnh Tiểu Thụ gật đầu, Hứa Hạo Nhiên mỉm cười đưa tay ra, vỗ nhẹ vào khuôn mặt đang tái nhợt vì sợ hãi của Ngô Đức Khải.

“Này, thật ra tôi vẫn hi vọng anh nói dối tôi đấy”.

“Nếu như anh nói dối, vậy tôi có thể tiếp tục lái xe đến Thiên Môn rồi”.

“Oa, tốc độ trên làn đường cao tốc có thể đạt tới một trăm tám mươi km trên giờ đó!”

Ngô Đức Khải tái mét mặt vì sợ hãi, không ngừng nói: “Tôi không có lừa cậu, những gì tôi nói đều là thật!”

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ ném Ngô Đức Khải sang bên vệ đường.

Hai người nhanh chóng lái xe rời đi.

Trịnh Tiểu Thụ lúc này đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi Hứa Hạo Nhiên.

“À, đúng rồi, hình như chúng ta vẫn chưa đưa quần áo cho anh ta”.

“Hi hi, anh rể tôi nói rồi, người ta là cậu chủ Ngô, trong nhà không có gì ngoài tiền, chẳng lẽ còn cần loại quần áo này sao?”

Hứa Hạo Nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cơ thể trần như nhộng của Ngô Đức Khải, nụ cười trên mặt càng lúc càng xấu xa.

Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ đột nhiên phát hiện, đi theo Lý Phong dường như là một chuyện rất thú vị!

.......

Sáng sớm hôm sau, tòa nhà của tập đoàn Tiền Thị.

“Chào chủ tịch!”

“Chào chủ tịch!”

“Chào chủ tịch!”

Tiền Phủ Cương xuống xe, vừa đi được vài bước, vài nhân viên đứng từ xa cung kính cúi chào ông ta.

Tiền Phủ Cương hơi ngẩng đầu lên, sải bước về phía trước.

Ông ta rất hưởng thụ cảm giác được chú ý và kính trọng này.

Ông ta vốn dĩ chỉ là một người có thân phận nhỏ trong nhà họ Sở.

Bởi vì chị gái của ông ta kết hôn với cậu tư nhà họ Sở.

Vì vậy ông ta mới có thể một bước lên trời như vậy.

Trong những năm qua, ông ta đã cống nộp toàn bộ số tiền hàng tháng kiếm được bằng nhiều cách bẩn thỉu khác nhau cho nhà họ Sở.

Chính vì như vậy ông ta mới có thể thuận lợi tác oai tác quái ở thủ đô.

Chỉ cần có nhà họ Sở chống lưng cho thì dù là ở đất thủ đô ngọa hổ tàng long này, ông ta vẫn có thể hô mưa gọi gió!

Tiền Phủ Cương ngẩng cao đầu, bước vào thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại.

Đột nhiên có một tiếng bước chân rất nhanh truyền tới.

Ngay sau đó, một bàn tay nhanh chóng thò vào giữa cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại.

Cửa thang máy trực tiếp kẹp chặt bàn tay vừa mới xuất hiện này.

Tuy nhiên, chủ nhân của bàn tay này sau khi bị thang máy kẹp chặt.

Lại không phát ra tiếng kêu gào thảm thiết nào.

Chờ cửa thang máy tự động mở lại.

Tiền Phủ Cương ngạc nhiên.

Ông ta nhìn thấy khuôn mặt Trương Gia Lương đã hoàn toàn biến dạng vì đau.

Có câu tay đứt ruột xót, khoảnh khắc cửa thang máy kẹp chặt ngón tay ông ta, không cách nào có thể diễn tả nỗi đau này bằng lời được.

Tuy nhiên, dù đau đến thế nào.

Trương Gia Lương cũng không hét lên được bất kỳ âm thanh nào.

Hôm qua ông ta đã đến bệnh viện kiểm tra.

Điều khiến ông ta kinh hãi là ngay cả các thiết bị công nghệ cao cũng không phát hiện được nguyên nhân ông ta bị mất giọng?

Vốn dĩ hôm nay ông ta lại phải tới bệnh viện để khám.

Tuy nhiên, bây giờ đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn.

Ông ta phải kịp thời báo tin tức này cho Tiền Phủ Cương.

Nếu không thì cả tập đoàn bọn họ sẽ xong đời!

Trương Gia Lương vội vàng xông vào thang máy.

Bởi vì ông ta không thể nói được.

Ông ta chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tiền Phủ Cương xem đoạn văn bản đã được gõ xong từ trước.

Lúc đầu Tiền Phủ Cương cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy nội dung trong điện thoại, lông mày ông ta giật giật, tóc dựng ngược lên, ông ta tức giận hét lớn!

“Khốn kiếp!”

Tiền Phủ Cương đá mạnh vào bụng Trương Gia Lương khiến ông ta bay ngược ra ngoài.

Trương Gia Lương trượt hơn mười mét trên sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng trước khi va vào tường, rồi sau đó mới dừng lại.

Tiền Phủ Cương tức giận bước ra khỏi thang máy.

Lúc này, vẻ mặt ông ta giống như muốn giết người!

Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Gia Lương.

Ánh mắt như muốn ăn thịt người.

“Hai tên phế vật vô dụng!”

“Có mỗi chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngược lại còn bị người ta đâm cho một nhát!”

Lúc này, Tiền Thiều Phong tình cờ bước từ ngoài sảnh vào cùng với một nữ thư ký gợi cảm yểu điệu.

Ngay khi nhìn thấy sắc mặt của Tiền Phủ Cương, anh ta vội vàng đẩy thư ký sang một bên.

Sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiền Phủ Cương.

“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em họ con bị những kẻ đến từ nơi khác kia uy hiếp!”

“Nó đã khai ra tất cả thông tin về các nguồn cung cấp nguyên liệu của chúng ta ra rồi!”

Khi nghe xong chuyện này, Tiền Thiều Phong liền bật cười: “Chuyện nhỏ ấy mà, bố đừng tức giận”.

“Những kênh phân phối và nhà cung cấp đó đã hợp tác với tập đoàn chúng ta một thời gian dài rồi”.

“Bọn chúng đã bị phụ thuộc vào chúng ta rồi”.

“Rời xa tập đoàn chúng ta, đám người đó còn có thể kiếm tiền ở đâu được chứ?”

“Toàn bộ khu vực thủ đô và các vùng lân cận, ngoại trừ nhà họ Tiền chúng ta, ai có thể tiêu thụ sản lượng lớn như vậy được?”

Lời của Tiền Thiều Phong, Tiền Phủ Cương đương nhiên hiểu rõ.

Tiền Phủ Cương hiểu rất rõ các kênh phân phối và nhà cung cấp thực phẩm này căn bản không thể tách rời khỏi tập đoàn bọn họ được.

Chỉ là đám người Lý Phong làm như vậy đồng nghĩa với việc trèo lên đầu ông ta ngồi.

Cục tức này, Tiền Phủ Cương làm sao có thể nuốt trôi được?

Chương 569: kiếm Huyết

Tiền Phủ Cương nhìn Tiền Thiều Phong, nói: “Không thể để cho đám người đến từ nơi khác đó tiếp tục lộng hành như vậy được”.

“Con đi tìm Ngô Đức Khải, hai anh em nghĩ cách, dồn đám người này vào chỗ chết cho bố!”

Con ngươi Tiền Thiều Phong khẽ đảo một lượt xung quanh, sau đó anh ta ghé vào tai Tiền Phủ Cương thì thầm.

“Bây giờ hội Giao Long đã xong đời rồi, những kẻ còn lại chỉ là mấy tên tép riu”.

“Bọn chúng chẳng có tác dụng gì cả”.

“Hay là chúng ta dùng ‘kiếm Đới Huyết’ đi?”

“Khi Tiền Phủ Cương nghe thấy danh hiệu ‘kiếm Đới Huyết’ này, lông mày của ông ta cau lại.

Kiếm Đới Huyết không phải là một vũ khí thật sự.

Mà là một đội quân rất đặc biệt.

Bọn chúng được nhà họ Sở phái đến thủ đô để bí mật bảo vệ gia đình Tiền Phủ Cương.

Trong những trường hợp bình thường, Tiền Phủ Cương sẽ tuyệt đối không tùy tiện điều động bọn chúng.

Bởi vì đám người này đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là máu chảy đầu rơi!

Vì vậy bọn họ mới được gọi là ‘kiếm Huyết’!

“Tinh!”

Khi Tiền Phủ Cương đang do dự, cửa thang máy bên cạnh ông ta mở ra.

Thư ký của Tiền Phủ Cương bước ra, người này tên là Lý Hướng Bắc.

Lý Hướng Bắc là một sinh viên top đầu của đại học Kinh Hóa, sau khi tốt nghiệp thì đến tập đoàn Tiền Thị làm việc.

Trong những năm qua vẫn luôn chăm chỉ cần cù, thay Tiền Phủ Cương giải quyết rất nhiều việc.

“Chủ tịch, không ổn rồi”.

“Có một vài kênh phân phối và một vài nhà cung cấp đột nhiên cắt đứt hợp tác với chúng ta”.

“Bọn họ yêu cầu tập đoàn chúng ta lập tức trả lại cho bọn họ khoản thanh toán nửa năm”.

“Cái gì?”

Tiếng gầm của Tiền Phủ Cương vang vọng cả hội trường lớn!

“Đám chó má ăn vụng này, còn dám uy tiếp tôi sao?”

“Muốn thanh toán nửa năm sao?”

“Mấy năm nay số tiền bọn chúng kiếm được từ tôi vẫn còn ít à?”

“Lại dám dùng cách như vậy để đòi nợ tôi vào lúc này!”.

“Bọn chúng rõ ràng là tự tìm đường chết đây mà”.

Tiền Phủ Cương vô cùng tức giận.

Liên tiếp những tin tức xấu ập đến khiến tâm trạng lúc đầu vẫn còn tốt của ông ta bây giờ nhanh chóng trở nên tệ vô cùng.

Tiền Phủ Cương đang nói chuyện, Lý Hướng Bắc vẫn cúi gằm đầu xuống.

Những người khác không biết Tiền Phủ Cương, nhưng Lý Hướng Bắc thì hiểu rất rõ cách thức hoạt động của tập đoàn Tiền Thị.

Mặc dù ngoài miệng Tiền Phủ Cương nói đám người này dựa vào tập đoàn Tiền Thị nên đã kiếm được rất nhiều tiền.

Trên thực tế, sau khi tính toán kỹ lưỡng, bao nhiêu năm như vậy nhưng bọn họ cũng không kiếm được là bao, thậm chí còn có người thua lỗ.

Bởi vì trong nội bộ của tập đoàn Tiền Thị có rất nhiều ‘con sâu’.

Một phần lớn lợi nhuận của các kênh phân phối và nhà cung cấp này đều bị khấu trừ bởi các giám đốc điều hành cấp cao này.

Cộng thêm việc tập đoàn Tiền Thị vì muốn kiểm soát các kênh phân phối và nhà cung cấp này, vẫn luôn duy trì thói quen nợ tiền thanh toán của bọn họ.

Trước đây là một hai tháng.

Nhưng trong hai năm trở lại đây, thời gian khất nợ ngày càng tăng dần.

Đến bây giờ đã lên đến nửa năm.

Tiền hàng nửa năm vẫn chưa lấy lại được.

Thử hỏi những người làm ăn ai mà gánh được kiểu này?

Tuy nhiên, tức thì vẫn tức.

Nhưng Tiền Phủ Cương biết rất rõ mình không thể để mất các kênh phân phối và nhà cung cấp này được.

Ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Lý Hướng Bắc.

“Bây giờ cô bảo bộ phận tài chính thanh toán trước cho bọn họ tiền hàng hai tháng, số tiền còn lại cuối năm sẽ trả”.

Tiền Phủ Cương vừa nói xong, phát hiện Lý Hướng Bắc vẫn đứng im tại chỗ, khẽ nhíu mày, hỏi.

“Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi!”

Lý Hướng Bắc cúi đầu, nói nhỏ.

“Chủ tịch, những người đó đã nói rồi, nếu chúng ta không trả tiền hàng nửa năm lại cho bọn họ”.

“Bọn họ sẽ không bao giờ hợp tác với chúng ta nữa”.

“Bốp!”

Âm thanh một cái tát vang vọng khắp đại sảnh.

Tiền Phủ Cương tát mạnh vào mặt Lý Hướng Bắc một cái.

“Vô dụng! Có tí chuyện cỏn con đó mà cũng làm không xong!”

“Bọn chúng cho rằng tôi sẽ bị bọn chúng dắt mũi sao, đúng là nằm mơ!”

“Không có tôi, số hàng hóa tồn trong kho của bọn chúng chỉ có thể chờ thối rữa mà thôi!”

Lý Hướng Bắc ôm khuôn mặt sưng tấy của mình, lùi lại vài bước.

Cô ấy không dám nói thêm gì nữa.

Cô ấy lo lắng nếu mình nói thêm, nhất định sẽ bị ông già nóng tính Tiền Phủ Cương này đánh cô ấy chết mất.

Tuy nhiên, Lý Hướng Bắc càng không nói gì, Tiền Phủ Cương lại càng cảm thấy cô ấy vẫn còn gì đó đang giấu diếm.

Vì vậy, Tiền Phủ Cương liên tục tiến đến, ép Lý Hướng Bắc vào góc tường.

“Cô còn giấu diếm chuyện gì?”

Lý Hướng Bắc rụt cổ lại.

Toàn thân cô ấy run lên bần bật.

Bây giờ Tiền Phủ Cương trông rất đáng sợ.

Ông ta giống như một con sói đang há miệng đầy ranh nanh của mình ra, muốn ăn thịt người.

Lý Hướng Bắc cảm thấy nếu như mình mở miệng nói nhất định sẽ bị ông ta cắn cho một phát đứt cổ!

Lý Hướng Bắc đã đi theo Tiền Phủ Cương vài năm rồi.

Cô ấy là người duy nhất trong số các thư ký nữ không bị Tiền Phủ Cương thực hiện các quy tắc ngầm.

Lý do khiến Tiền Phủ Cương không động chạm đến cô ấy không phải vì cô ấy không xinh đẹp.

Chính vì Lý Hướng Bắc xinh đẹp và tài giỏi nên Tiền Phủ Cương mới luôn giữ lại bên cạnh mình.

Lý Hướng Bắc là một nhân tài.

Tiền Phủ Cương đã nhiều lần ám chỉ nhưng Lý Hướng Bắc vẫn luôn từ chối bằng nhiều lý do khác nhau.

Sau đó, Tiền Phủ Cương từ bỏ, cũng không muốn chơi cô ấy nữa, dù sao chơi phụ nữ thì người nào mà chẳng giống nhau.

Lý do Lý Hướng Bắc có thể ở bên cạnh một con sói già gian xảo như Tiền Phủ Cương như vậy là bởi vì cô ấy có năng lực xuất chúng.

Nhưng bây giờ, Lý Hướng Bắc nhìn thấy đôi mắt đầy dữ tợn của Tiền Phủ Cương!

Cô ấy cảm thấy mình như một miếng thịt, chỉ cần Tiền Phủ Cương mở miệng, ông ta sẽ cắn cô ra ra thành nhiều mảnh!

Nhưng sự việc đã đến bước đường này rồi, Lý Hướng Bắc không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.

Cô ấy cắn răng nói.

“Chủ tịch, theo như tôi biết”.

Các kênh phân phối và nhà cung cấp đó, bọn họ đã hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu rồi”.

“Tập đoàn Lăng Tiêu?”

Tiền Phủ Cương sững sờ trong giây lát.

Vài ngày trước, ông ta không biết nhiều về tập đoàn Lăng Tiêu.

Nhưng mới tối qua, ông ta đi ăn tối với mấy sếp lớn.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ông ta nghe được một số tin tức về tập đoàn Lăng Tiêu.

Tập đoàn Lăng Tiêu này trước đây hoạt động ở khu vực phía Đông.

Cho đến gần đây mới tiến vào Thiên Môn.

Bọn họ đã xây dựng được chỗ đứng riêng của mình ở Thiên Môn chỉ trong một thời gian ngắn.

Hơn nữa bây giờ vị trí của bọn họ rất vững chắc.

Tập đoàn Lăng Tiêu thậm chí còn sống sót sau cuộc tấn công toàn diện của Nữ hoàng phố Wall huyền thoại.

Điều có thể được gọi là một kỳ tích.

Mặc dù Thiên Môn cách thủ đô không xa.

Tuy nhiên, những sếp lớn ở thủ đô này luôn đặt tầm ngắm của mình trải rộng khắp cả nước, thậm chí là toàn thế giới, vì thế rất ít khi quan tâm đến Thiên Môn.

Mà những sếp lớn này bây giờ lại nhắc đến tập đoàn Lăng Tiêu là vì bọn họ nghe nói rằng tập đoàn Lăng Tiêu đã đến thủ đô.

Hơn nữa còn có ý định bắt đầu với một ngành nghề kinh doanh hoàn toàn mới.

Chỉ là tập đoàn Lăng Tiêu vẫn chưa tổ chức buổi họp báo chính thức, mọi người cũng không rõ mục tiêu tiếp theo của bọn họ là gì.

Tuy nhiên, một tập đoàn có thể sống sót sau cuộc tấn công toàn diện của Nữ hoàng phố Wall thì nhất định phải có thực lực vô cùng mạnh mẽ!

Tiền Phủ Cương nhìn thẳng vào Lý Hướng Bắc.

“Tập đoàn Lăng Tiêu này không phải làm bất động sản, nghiên cứu và phát triển công nghệ mỹ phẩm sao. Bọn chúng bắt đầu kinh doanh ngành dịch vụ nhà hàng từ lúc nào?”

Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm ở trên thương trường, sau khi Tiền Phủ Cương nghe thấy những lời này của Lý Hướng Bắc, ông ta đã lờ mờ nhận thấy được mối nguy hiểm.

Nếu như là tập đoàn khác, Tiền Phủ Cương căn bản không thèm nhìn tới.

Nhưng tập đoàn Lăng Tiêu này rất đặc biệt.

Bởi vì đến ngày hôm nay, những tập đoàn đối đầu với tập đoàn Lăng Tiêu này đều đã sụp đổ.

Lý Hướng Bắc lại nói một câu.

“Chủ tịch, từ sáng hôm nay”.

“Tập đoàn Lăng Tiêu bất ngờ thông báo với công chúng rằng bọn họ sẽ thành lập một doanh nghiệp hoàn toàn mới có tên là ‘ngành dịch vụ nhà hàng Xanh’.

“Bọn họ đã sát nhập với nhà hàng Hải Giác và nhà hàng Bách Vị Nguyên, lên kế hoạch….”

“Bốp!”

Lý Hướng Bắc vẫn chưa nói xong, Tiền Phủ Cương lại tát vào mặt cô ấy thêm một cái!”

“Mẹ kiếp! Sao đéo nói sớm!”

Chương 570: Lý Phong nhất định phải chết

Tiền Phủ Cương gầm lên giận dữ!

Không ngờ được!

Không thể ngờ được!

Nhóm người từ nơi khác đến mà ông ta vẫn luôn khinh thường lại là người của tập đoàn Lăng Tiêu!

Hoảng sợ!

Tiền Phủ Cương thật sự hoảng sợ!

Nếu chỉ là một tập đoàn bình thường, ông ta sẽ không thèm để mắt tới.

Nhưng tập toàn Lăng Tiêu thì khác.

Bọn chúng quá mạnh, quá nguy hiểm!

Không được!

Tuyệt đối không thể để bọn chúng mở nhà hàng ở thủ đô được!

Tiền Phủ Cương xoay người, lập tức rời đi.

Tiền Thiều Phong lúc này không cảm thấy có một chút hoảng loạn nào, anh ta biết rằng chỉ cần ‘kiếm Huyết’ ra tay.

Đám người đó nhất định sẽ chết chắc!

Cùng lúc đó ở biệt thự của Ngô Đức Khải.

Ngô Đức Khải ngồi trên ghế sofa, cả người run lên, mặt mày tái xanh.

Kể từ lúc hắn ‘khỏa thân’ chạy về nhà, hắn không dám bén mảng ra ngoài nửa bước.

Bây giờ hắn đang vô cùng căm phẫn, trong người ngập tràn hận thù.

Hắn muốn giết người.

Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này là băm vằm đám người Lý Phong ra thành trăm mảnh.

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Ngô Đức Khải rống to: “Cửa không khóa, vào đây cho tôi”.

Sau đó, Vương Cường dẫn theo một nhóm đàn em đi nhanh đến trước mặt Ngô Đức Khải.

“Ông chủ, tôi đã gọi tất cả mọi người tới rồi”.

“Bây giờ chỉ cần mệnh lệnh của anh, tôi sẽ lập tức dắt người đến san bằng cái nhà hàng Bách Vị Nguyên đó, sau đó băm vằm những kẻ trong đó ra thành trăm mảnh!”

Ngô Đức Khải nhìn chằm chằm Vương Cường.

Hắn nhặt một bức ảnh đã được in ra ở bên cạnh chiếc ghế, ném cho Vương Cường.

“Đưa người phụ nữ này đến chỗ tôi, còn những người lại thì giết hết đi”.

Khoảnh khắc Vương Cường nhìn thấy tấm ảnh trên mặt đất, hai mắt gã sáng lên, người đâu mà đẹp quá!

Con ngươi trong mắt Vương Cường đảo quanh một vòng.

Gã không nói thêm lời nào, lập tức dắt người vội vàng rời đi.

Năm chiếc xe tải phóng nhanh trên đường phố!

Vương Cường ngồi trên chiếc xe đầu tiên, cứ nhìn chằm chằm vào ảnh của Hứa Mộc Tình.

Tên đàn em bên cạnh vừa nhìn đã thốt lên: “Oa, đại ca à, người phụ nữ này đẹp quá đi!”

“Thảo nào ông chủ của chúng ta cứ luôn thầm thương trộm nhớ người phụ nữ này”.

“Em còn nghĩ là đám đàn bà õng ẹo cơ”.

“Không ngờ rằng người phụ nữ này lại trông xinh đẹp như vậy, cứ như tiên nữ từ trên trời rơi xuống ấy”.

Một tên đàn em khác nói với Vương Cường: “Đại ca! Người phụ nữ này trông xinh đẹp như vậy”.

“Anh nói xem hay là chúng ta bắt về đây, sau đó bán cho ông chủ khác, có thể sẽ kiếm thêm được nhiều tiền hơn đấy”.

Lúc này, Vương Cường không nói gì.

Nhưng trong ánh mắt sáng rực của gã hiện lên sự tham vọng!

Thường ngày, Vương Cường ngoài làm một số việc bẩn thỉu cho Ngô Đức Khải, đồng thời hắn còn ‘kinh doanh’ cơ thể của phụ nữ.

Vương Cường rất giỏi trong việc nắm bắt các nguồn lực xung quanh mình.

Gã biết rất rõ một người phụ nữ đẹp thì có ý nghĩa gì?

Vì vậy, chỉ cần là người phụ nữ mà gã nhìn trúng, gã nhất định sẽ dùng mọi cách để bắt về.

Sau đó, kiếm chút lợi ích từ cơ thể của những người phụ nữ này.

Đối với gã, cách kiếm tiền này nhanh hơn nhiều so với làm việc cho người khác.

Khoảnh khắc nhìn thấy hình của Hứa Mộc Tình, gã đã nảy ra ý định coi Hứa Mộc Tình là của riêng mình, sau đó bán cô đi như bán một món hàng.

Chẳng mấy chốc bọn chúng đã đến nhà hàng Bách Vị Nguyên rồi.

Vương Cường là một tay già đời.

Gã sẽ không vội vàng dắt người xông vào.

Thay vào đó, gã sẽ để một tên đàn em âm thầm quan sát.

Sau đó, bọn chúng vòng ra cửa sau.

Lúc này, tình cờ có một nhân viên phục vụ xách mấy túi rác từ cửa sau bước ra.

Vương Cường đứng trong góc, nháy mắt với hai tên đàn em bên cạnh.

Cả hai lập tức lao tới, một người bịt miệng nhân viên phục vụ, người kia trói hai tay nhân viên phục vụ đó lại.

Hai tên đàn em kéo người phục vụ đó đến trước mặt Vương Cường.

Vương Cường đang cầm một con dao găm trong tay.

Gã dùng lưỡi dao sắc bén chà vào mặt nhân viên phục vụ hai lần, khiến cho nhân viên phục vụ đó sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

“Cậu nhóc, nếu như cậu thành thật trả lời câu hỏi của tôi, cậu có thể an toàn rời đi”.

“Nhưng nếu như cậu dám lừa tôi, tôi sẽ dùng con dao này khoét từng miếng thịt trên người cậu!”

Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa.

Vương Cường cầm ảnh Hứa Mộc Tình lên hỏi: “Người phụ nữ này là ai?”

“Cô ấy là….sếp của tôi”.

Vương Cường hỏi tiếp: “Cô ta giờ đang ở đâu?”

“Các anh, sếp của tôi là người rất tốt, anh đừng động đến cô ấy có được không?”

Vương Cường cười lạnh một tiếng, con dao găm trong tay gã trực tiếp kề sát vào cổ nhân viên phục vụ.

“Tao không đụng vào cô ta à, vậy tao đụng vào mày nhé, được không?”

“Không ạ, không ạ!”

Nhân viên phục vụ bị uy hiếp, cậu ta miễn cưỡng dắt đám người này đi vào từ cửa sau.

Nhờ có nhân viên phục vụ chỉ đường, nhóm người này rất nhanh đã đến một căn phòng.

Trên cửa phòng có tấm biển ghi ‘văn phòng giám đốc’.

Vương Cường nhìn thấy liền lập tức đẩy nhân viên phục vụ ra, giơ chân lên và đá mạnh vào cửa.

“Bụp!”

Khi cánh cửa văn phòng giám đốc bị đạp tung, Vương Cường dẫn người xông vào.

Khi cả đám vừa xông vào, nhân viên phục vụ đứng ở cửa, đưa tay ra, từ từ đóng cửa lại.

Đồng thời, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên.

Nhân viên phục vụ này không phải là ai khác mà chính là Hứa Hạo Nhiên.

Trịnh Đại Lâm và Dương Thiện Tề đã ở trong phòng đợi rất lâu rồi!

“Bụp!”

“Á!”

“Chúng mày là ai? Á á á!”

“Đại ca, anh mau chạy đi, á á á!”

“Hai vị đại ca này, có gì thì từ từ nói, tôi là Vương Cường, tôi là á á á á á!”

Trong phòng liên tục vang lên tiếng la hét, Hứa Hạo Nhiên ở ngoài cười chế nhạo.

“Một đám ngu xuẩn, dựa vào lũ rác rưởi chúng mày mà dám khiêu chiến với anh rể tao!”

“Anh rể tao đã đoán được từ lâu rồi, rằng chúng mày nhất định sẽ đến!”

Một lúc sau.

Cánh cửa sau của Bách Vị Nguyên lại mở ra.

Một nhóm đàn ông cường tráng lần lượt kéo theo những chiếc bao tải đi ra.

Thỉnh thoại lại có vệt máu chảy ra từ những chiếc bao.

Bọn họ chất những bao tải này lên xe như những bao rác.

Trịnh Đại Lâm dắt theo hơn chục anh em, lái chiếc xe tải này đến biệt thự của Ngô Đức Khải.

Xong việc, Hứa Hạo Nhiên cười hi hi đi vào phòng của Lý Phong.

Lúc này, Lý Phong đang cầm một tập tài liệu trên tay, xem một cách chăm chú .

Dáng vẻ này của Lý Phong khiến Hứa Hạo Nhiên có chút tò mò.

Những tài liệu này được in ra từ máy tính của Trương Gia Lương.

Hứa Hạo Nhiên thấy, trong đó chỉ toàn là những chuyện vặt vãnh hàng ngày.

Nhưng Lý Phong lại đặc biệt quan tâm đến một tập tài liệu.

Từ sau khi tập tài liệu này được in ra, Lý Phong vẫn luôn chăm chú xem rất cẩn thận.

Thường ngày, Lý Phong không quan tâm những chuyện công việc.

Đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Phong hứng thú với một thứ gì đó.

“Anh rể, anh đang xem gì thế?”

Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước vào, Lý Phong liền xé những tài liệu này ra thành nhiều mảnh.

Anh nhìn có vẻ rất thơ ơ, ném những tập tài liệu này vào thùng rác, hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Đã giải quyết xong hết chưa?”

“Giải quyết xong hết rồi, đúng như những gì anh nói”.

“Bọn chúng vào từ cửa sau”.

Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó đứng lên.

“Anh rể, anh đi đâu vậy?”

Chương 571: Kiếm Huyết ra trận, máu chảy thành sông

Lý Phong không quay đầu lại, nói một câu: “Chị gái em là người cuồng công việc”.

“Bây giờ có một không gian rộng lớn như vậy cần tu sửa”.

“Cô ấy nhất định là đang rất bận, anh đi giúp cô ấy”.

“Anh rể, chị gái em đã đến nhà hàng Hải Giác để phụ mẹ rồi”.

Lý Phong khẽ nhíu mày.

“Hai ngày nay chúng ta đều đi xe của em tới đây”.

“Bây giờ em đang đứng đây, lẽ nào cô ấy lái xe của em quay về đó rồi sao?”

Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.

“Mẹ em nói, ở bên đó có rất nhiều việc cần sắp xếp, thời gian gấp lắm nên chị em bắt taxi qua đó rồi”.

“Anh rể, anh không cần lo lắng đâu, ban ngày ban mặt lại đi đường lớn như vậy, không có ai dám làm gì chị em đâu”.

Lý Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi, lập tức đến nhà hàng Hải Giác!”

“Vâng”.

Khi Lý Phong bước ra khỏi phòng, Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn thùng rác.

Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy một mảnh giấy rách trên nắp thùng rác.

“Lý Mộc?”

“Nhà họ Sở ở Kinh Châu?”

......

Cùng lúc đó ở biệt thự Tiền Phủ Cương.

Ông ta lo lắng đi đi lại lại khắp phòng.

Tiền Phủ Cương đã rất lâu rồi không liên lạc với ‘kiếm Huyết’.

Đội quân này vẫn luôn ẩn náu trong thủ đô.

Ông ta thậm chí còn không biết những người này đã làm gì trong khoảng thời gian vừa qua.

Nhà họ Sở ở Kinh Châu chỉ đưa cách thức liên lạc cho ông ta.

Tiền Phủ Cương biết rằng ông ra chỉ là một quân cờ của gia tộc lớn.

Một khi ông ta mất đi giá trị lợi dụng, chủ nhân chống lưng sẽ dễ dàng vứt bỏ ông ta.

Bây giờ, công việc kinh doanh của Tiền Phủ Cương đang phải đối mặt với mối hiềm nguy vô cùng lớn.

Ông ta đã cố gắng hết sức để ngăn chặn sự phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu.

Tuy nhiên, tất cả các thủ đoạn đều thất bại.

Bây giờ, lối thoát duy nhất của ông ta chính là ‘kiếm Huyết’.

Xóa xổ hoàn toàn tập đoàn Lăng Tiêu ra khỏi thủ đô.

Một cơn gió bất chợt thổi tới từ bên cửa sổ.

Ngay sau đó, một bóng người vụt tới.

Trong nháy mắt, một người đàn ông đã đứng trước mặt Tiền Phủ Cương.

Tiền Phủ Cương sửng sốt, ông ta vội vàng lùi lại hai bước.

Sau khi đứng vững, Tiền Phủ Cương phát hiện ra đó là một người đàn ông trung niên.

Người này tướng mạo không anh tuấn, quần áo gã mặc cũng rất bình thường.

Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt của gã.

Sắc bén như một con dao, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Sau một thoáng ngạc nhiên, Tiền Phủ Cương nói với người đàn ông trung niên.

“Cuối cùng ông cũng tới rồi!”

Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh lùng.

Bày ra dáng vẻ xa cách.

“Ông vội vàng tìm tôi như vậy, có chuyện gì sao?”

Tiền Phủ Cương nhanh chóng lấy ra một vài bức ảnh đã chuẩn bị sẵn và đưa cho người đàn ông trung niên.

Sau khi người đàn ông trung niên cầm lấy bức ảnh, Tiền Phủ Cương nói một cách hằn học: “Giết hết tất cả những người trong tấm hình này!”

Người đàn ông trung niên không nói gì, lật xem từng bức ảnh.

Khi lật đến bức ảnh của Lý Phong, tay gã dừng lại.

Gã nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lý Phong, sau đó đưa bức ảnh cho Tiền Phủ Cương, hỏi.

“Người đàn ông này tên là gì?”

Tiền Phủ Cương sững sờ trong giây lát.

Người đàn ông trung niên trước mắt này tên là Lưu Hàn, gã là đội trưởng của ‘kiếm Huyết’.

Lưu Hàn đến thủ đô sớm hơn Tiền Phủ Cương.

Chính xác thì Lưu Hàn đã làm gì ở thủ đô, Tiền Phủ Cương cũng không biết.

Điều duy nhất ông ta biết là, tuyệt đối không được chọc vào Lưu Hàn.

Bởi vì người đàn ông này vô cùng nguy hiểm!

“Trên tấm ảnh có tên của hắn ta”.

Lưu Hàn lật lại bức ảnh.

Khi nhìn thấy hai từ viết trên đó, đồng tử của gã liền giãn ra!

“Lý Phong?”

Lưu Hàn đột nhiên hỏi: “Hắn có quan hệ gì với Lý Mộc?”

“Lý Mộc là ai?”

Tiền Phủ Cương hỏi theo phản xạ.

Lưu Hàn không trả lời, lại hỏi: “Ông đã điều tra thân phận của người tên Lý Phong này chưa?”

Khi nhắc đến Lý Phong, trong mắt Tiền Phủ Cương hiện lên vẻ khinh bỉ.

“Tôi đã phái người đi điều tra rồi, hắn là một thằng ở rể vô dụng”.

“Suốt ngày ăn không ngồi rồi, bình thường chẳng làm việc gì cả”.

Lưu Hàn cười lạnh một tiếng.

“Nếu như hắn thật sự là một tên vô dụng, ông đã không phải gọi tôi đến đây rồi”.

“’Đến bây giờ ông vẫn không biết, Lý Phong này chính là người thao túng đằng sau tất cả mọi chuyện này sao?”

“Tên Lý Phong này trông rất giống Lý Mộc”.

“Rất có thể hắn chính là em trai của Lý Mộc”.

“Là thằng con trai bất tài vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lý năm đó”.

Tiền Phủ Cương che miệng kinh hãi.

“Chuyện này không thể nào, không phải nói thằng con trai rắc rưởi đó đã chết ở Ninh Châu rồi sao?”

Tiền Phủ Cương vừa dứt lời, hình như ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó.

Tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu!

Tiền Phủ Cương nhìn Lưu Hàn, trong mắt lóe lên tia hung dữ.

Ông ta nói với Lưu Hàn: “Nếu như tên Lý Phong này thật sự là thằng con trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổi ra khỏi nhà năm đó”.

“Vậy thì có nghĩ là tập đoàn Lăng Tiêu này rất có thể là một con cờ bên ngoài của nhà họ Lý”.

“Thảo nảo tập đoàn Lăng Tiêu này phát triển mạnh mẽ như vậy”.

“Bây giờ nó đã gần như chiếm đóng hoàn toàn khu vực phía Đông”.

“Trở thành một doanh nghiệp hàng đầu”.

“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã đến thủ đô rồi”.

“Với năng lực của tôi, có thể dễ dàng đối phó với một tập đoàn bình thường”.

“Nhưng đối mặt với gia tộc Lý Thị, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng”.

“Chuyện này ông nhất định phải báo cáo lại với ông chủ”.

“Không cần phiền phức như vậy”.

Lưu Hàn lại nói: “Năm đó, chúng ta có thể giết chết anh trai hắn trước mặt bao nhiêu trưởng tộc của gia tộc lớn”.

“Bây giờ cũng có thể âm thầm giết chết hắn một cách dễ dàng”.

Nói xong, Lưu Hàn hóa thành một cái bóng, cuốn đi theo chiều gió!

Thấy Lưu Hàn rời đi, trên mặt Tiền Phủ Cương nở một nụ cười xảo trá.

Tiền Phủ Cương lập tức nói với Lý Hướng Bắc đang đứng trong một góc gần đó: “Cô còn ngây ra đó làm gì, lập tức gọi điện cho ông chủ Viên ngay”.

“Nói tập đoàn Lăng Tiêu sắp bị lật đổ rồi, chúng ta cùng nhau thương lượng cách nuốt hết số tài sản của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn!”

Tiền Phủ Cương không hài lòng với tình cảnh bây giờ.

Ông ta có thể tận dụng cơ hội này.

Chuyển từ ngành dịch vụ nhà hàng sang những ngành khác.

Ông ta sẽ dùng tập đoàn Lăng Tiêu để làm bàn đạp!

Sắc mặt Lý Hướng Bắc phức tạp ra khỏi biệt thự của Tiền Phủ Cương.

Mặc dù cô ấy biết rất nhiều bí mật liên quan đến Tiền Phủ Cương.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy Tiền Phủ Cương bàn bạc về chuyện giết người với người khác.

Bây giờ trong lòng cô ấy như có gì đó đang đè nén, cảm giác khó chịu vô cùng.

Bởi vì những tấm ảnh của đám người Lý Phong đều là Lý Hướng Bắc chuẩn bị cho Tiền Phủ Cương.

Cô ấy đã thuê các thám tử tư đi theo dõi bọn họ.

Lý Hướng Bắc không thể ngừng suy nghĩ về chuyện này.

Sau khi lên xe, khi chiếc xe lắc lư trái phải, trong lòng Lý Hướng Bắc càng thêm phiền muộn.

Lương tâm cắn rứt khiến cô ấy cảm thấy rất bất an.

Cuối cùng, Lý Hướng Bắc thật sự không thể chịu đựng được nữa, lấy điện thoại ra.

Sau khi thám tử điều tra, Lý Hướng Bắc đã lấy được cách thức liên hệ với Hứa Mộc Tình.

Cô ta lập tức gửi một tin nhắn văn bản cho Hứa Mộc Tình.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản.

“Có người muốn giết cô, mau chạy đi!”

Chương 572: Tiếc thế, đẹp vậy cơ mà

Ngồi trong xe taxi, Hứa Mộc Tình nhận được tin nhắn.

Khi cô nhìn thấy tin nhắn, không khỏi giật mình.

Tin nhắn đột ngột này khiến Hứa Mộc Tình nhận ra có điều gì đó chẳng lành.

Khi cô đang định gọi cho Lý Phong, xe taxi đột nhiên phanh gấp.

Hứa Mộc Tình sau khi ngồi vững, vội vàng hỏi tài xế: “Anh tài xế, xảy ra chuyện gì vậy?”

Qua kính chắn gió, Hứa Mộc Tình nhìn thấy một chiếc ô tô thương mại đang đi phía trước, đột ngột dừng lại, chặn đường chiếc taxi của bọn họ.

Ngay sau đó, ba người bước xuống xe.

Ba người này trông rất hung dữ.

Bọn chúng lạnh lùng bước nhanh tới.

Hứa Mộc Tình vội vàng nói với tài xế taxi: “Anh à, mau lùi xe, mau lùi xe!”

Tài xế taxi nhanh chóng gài số lùi.

Tuy nhiên, khi chiếc xe vừa lùi về phía sau.

Đuôi xe taxi lại đâm vào một chiếc xe thương mại khác.

Phía trước và phía sau xe taxi đều đã bị những chiếc xe thương mại đó chặn lại, căn bản không còn đường lui!

Lúc này, ba người đó đã đến bên cạnh chiếc taxi.

Một người trong số bọn chúng vươn tay, đập cửa kính xe và nói với tài xế.

“Không muốn chết thì lập tức cút ngay đi cho tôi!”

Chỉ một ánh mắt của đối phương cũng đã khiến tài xế taxi run lên bần bật.

Nhưng anh ấy không xuống xe.

Thay vào đó, anh ấy vội vàng khóa cửa xe rồi trốn vào trong xe, lấy điện thoại ra cầu cứu.

Gã đàn ông vừa nói chuyện lập tức giơ nắm đấm, đấm mạnh vào cửa sổ của chiếc taxi.

“Bụp!”

Chỉ là một nắm đấm.

Kính vỡ tan tành.

Gã đàn ông tóm cổ người tài xế taxi, kéo anh ấy ra và ném anh ấy văng ra cả chục mét.

Sau đó, ba gã đàn ông bao vây chiếc taxi.

Một trong số đó đã trèo vào trong chiếc taxi.

Gã nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.

“Tiếc thật, đẹp thế này mà”.

Nói xong, gã đàn ông này rút một con dao găm từ thắt lưng ra.

“Bùm!”

Đột nhiên!

Có một tiếng động dữ dội vang lên phía trước chiếc taxi.

Ngay sau đó, chiếc xe thương mại phía trước bị một vật cực lớn hất tung!

Chiếc xe thương mại lật vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống chiếc xe thương mại ở phía sau một cách rất chuẩn xác.

“Bụp!”

Biến cố đột ngột này khiến ba gã đàn ông cùng quay đầu lại.

Bọn chúng nhìn thấy một chiếc xe địa hình khổng lồ đậu trước xe taxi.

Sau cú va chạm mạnh như vậy nhưng phần thân trước của chiếc xe địa hình này không có quá nhiều thay đổi.

Chỉ là phần mui xe bị trầy xước một chút!

Lúc này, cửa xe mở ra.

Lý Phong bước từ trên xe xuống.

Một bước.

Hai bước.

Khi Lý Phong bước đến bước thứ ba.

“Xoẹt!”

Cơ thể của anh đột nhiên biến thành một cái bóng.

Một cơn gió lạnh cuồn cuộn thổi tới.

Chân sau của gã đàn ông vừa chui vào trong xe, cầm dao hăm dọa Hứa Mộc Tình đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.

Gã đàn ông lập tức nắm lấy con dao găm để tự vệ, dùng lưỡi dao găm sắc nhọn đâm vào đầu của Lý Phong.

Khi con dao găm cách Lý Phong rất gần.

Lý Phong ra tay.

Lý Phong bắt lấy cổ tay của gã đàn ông đó.

Trong lúc gã vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lý Phong đã nắm lấy tay đang cầm dao của gã đàn ông đó.

Đâm mạnh vào đùi của gã!

“Á á!”

Gã đàn ông gầm lên một tiếng!

Lý Phong lập tức kéo cả người gã ra khỏi xe taxi.

Giống như cách gã đàn ông đó đối xử với tài xế taxi vừa rồi.

Ném gã đàn ông đó bay ra xa mấy chục mét!

“Bụp!”

Cơ thể gã đàn ông lượn một hình vòng cung trong không khí.

Sau đó, gã đâm sầm vào bức tường của một tòa nhà!

Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình, khẽ cười.

“Vợ, bây giờ chúng ta cùng chơi trò chơi bịt mắt bắt dê như ngày nhỏ nhé”.

“Bây giờ em nhắm mắt lại, đếm đến mười”.

Hứa Mộc Tình mím môi đỏ mọng.

Mặc dù biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lấy tay che mắt lại.

Giọng nói lanh lảnh của cô phát ra từ trong xe taxi.

“Mười”.

“Chín”.

Khi Hứa Mộc Tình đếm đến ‘tám’, Lý Phong đã xuống xe taxi.

“Bảy”.

Bóng hình Lý Phong lóe lên, bóp chặt cổ một gã đàn ông.

“Sáu”.

“Rắc!”

“Vỡ vụn!”

“Năm”.

Một gã đàn ông khác trợn tròn mắt.

Nhìn đồng đội của mình chết ngay trước mặt.

“Bốn”.

Trong lúc gã đàn ông đó vẫn đang do dự nên tấn công hay bỏ chạy.

Bàn tay của Lý Phong xuyên qua không trung.

“Ba”.

Giống như đồng đội của mình, gã cũng bị Lý Phong bóp cổ.

“Rắc!”

Kết cục y như vậy!

Gãy cổ!

“Hai”.

Bị ném bay ra xa!

“Một”.

Khi Hứa Mộc Tỉnh bỏ tay đang che mắt ra.

Những gã đàn ông hung dữ đó đều đã biến mất.

Lý Phong mở cửa xe.

Anh bế Hứa Mộc Tình ra khỏi xe.

Để Hứa Mộc Tình nép vào trong vòng tay vững chắc của mình.

Sau đó bước từng bước về phía xe địa hình Kiêu Long.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thấu xương thổi ra từ một con hẻm bên cạnh.

Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm cơ thể Lý Phong!

Lý Phong không dừng lại.

Anh tiếp tục bế Hứa Mộc Tình đến bên cạnh chiếc xe.

Anh mở cửa xe, đặt Hứa Mộc Tình lên hàng ghế phụ phía trước.

“Em ngoan ngoãn ở đây đợi anh nhé”.

“Anh đi giải quyết vài con ruồi phiền phức đã”.

Lý Phong hôn lên cái trán ửng hồng của Hứa Mộc Tình.

Đóng cửa.

Xoay người, đứng đối diện với con hẻm.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đã đứng ở đó.

Người này chính là Lưu Hàn!

Sau lưng Lưu Hàn còn có mấy người.

Thực lực của đám người này đều không hề yếu, trên người tỏa ra một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.

Lưu Hàn nhìn Lý Phong.

Lúc trước xem ảnh, gã cảm thấy Lý Phong rất giống anh trai.

Sau khi gặp được người thật rồi, gã dường như có thể khẳng định chắc chắn.

Người đàn ông ở trước mặt chính là đưa con trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổi ra khỏi nhà năm đó.

“Thực lực của mày không yếu, chỉ đáng tiếc là không đủ ác”.

Lưu Hàn bước từng bước ra khỏi con hẻm.

Gã bước tới chỗ người vừa rồi đã bị Lý Phong đánh trọng thương.

Trước mặt Lý Phong, Lưu Hàn đột nhiên giơ chân lên.

“Bụp!”

Gã giết cả người của mình!

“Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật của tự nhiên”.

“Là người kế thừa của một gia tộc, mày nên hiểu rõ chứ nhỉ”.

“Mày và anh trai mày chẳng khác gì nhau, mặc dù xuất thân rất tốt, nhưng không có tố chất trở thành người đứng đầu”.

“Vì vậy đám người vô dụng chúng mày, tốt nhất là nên trừ khử hết đi!”

Lý Phong không nói gì.

Cũng không có bất kỳ động thái nào, anh chỉ đứng yên ở đó.

Trong mắt Lưu Hàn, dường như Lý Phong đã bị dọa đến mức ngây ngốc đứng im ở đó, không dám nhúc nhích.

Lưu Hàn cười!

Coi thường!

Khinh bỉ!

Còn có chế giễu!

“Không ngờ mày còn bất tài vô dụng hơn tao nghĩ nhiều đấy”.

“Tao còn cho rằng có thể chơi đùa với mày vài chiêu, để bản thân tao thả lỏng gân cốt một chút”.

“Xem ra loại phế vật như mày chẳng cần tao phải ra tay”.

Trong lúc nói chuyện, vài tên đàn em của Lưu Hàn đứng ở đằng sau đã ra tay.

Bọn chúng lao thẳng về phía Lý Phong, tung nắm đấm.

‘Bụp!”

“Bụp!”

Hai bóng người, một trái một phải lao về phía Lý Phong.

Sau khi lao ra khỏi con hẻm, bọn chúng đập mạnh vào bức tường ở phía đối diện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK