Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 641: Vũ khí mới của Hứa Mộc Tình

Chỉ là âm thanh rất kỳ quái còn tần số thì rất nhanh.

Khoảnh khắc đó, một cơn gió lạnh lẽo âm u rít lên từ phía sau Tần Trọng.

Tần Trọng đột nhiên quay đầu lại!

Tuy nhiên, đứng đối diện với Tần Trọng không phải là một người phụ nữ tóc dài lê thê, không có chân.

Mà là Hứa Hạo Nhiên với chiếc dùi cui điện trên tay!

“He he he!”

Con ngươi của Tần Trọng lập tức giãn ra, cơ thể bất giác run lên.

Bởi vì Tần Trọng vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Hứa Hạo Nhiên đã cầm cây dùi cui điện đánh mạnh vào ngực của Tần Trọng.

Khoảnh khắc đó, cả người Tần Trọng run lên kịch liệt!

Sùi bọt mép.

Lập tức ngã xuống đất.

Sau khi Tần Trọng ngã xuống, một người phụ nữ với mái tóc dài, không có chân từ từ lướt đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên quay đầu liếc nhìn, không khỏi ôm tim kinh hãi, nói với người đang ở phía xa xa trong rừng.

“Chị ơi, thằng cha này đã bị em đánh ngất rồi, chị đừng có để chị gái này đến đây dọa em nữa”!

Lúc này, tiếng cười khúc khích của Hứa Mộc Tình từ trong rừng vọng ra.

“Đúng là đồ nhát chết”.

Hóa ra người phụ nữ có mái tóc dài và không có chân này chính là do Hứa Mộc Tình tạo ra.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đang mặc bộ đồ leo núi.

Bước ra khỏi rừng với nụ cười ngọt ngào.

Lý Phong như một cái bóng, luôn đi theo sát phía sau Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình cầm một chiếc điều khiển từ xa có kích thước bằng một cái bánh bao trên tay.

Điều khiển từ xa này có một màn hình LCD, trông rất hiện đại.

Đây là máy chiếu ba chiều mới nhất mà tập đoàn Lăng Tiêu hiện đang phát triển.

Máy chiếu ở các rạp chiếu phim thông thường được đặt cố định tại một vị trí, sau đó được chiếu lên màn hình lớn.

Nhưng máy chiếu ba chiều này có thể sử dụng phân khối ảnh ba chiều có kích thước nhỏ chỉ bằng một con ruồi để chiếu hình ảnh đã được thiết lập từ trước!

Hiệu ứng hình ảnh rất chân thật!

Chỉ là nếu như cẩn thận nhìn kỹ, có thể phát hiện ra trên đỉnh đầu của người phụ nữ mái tóc dài và không có chân này có rất nhiều hình dạng nhỏ giống như con ruồi, đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh!

Chỉ là lượng ánh sáng của chúng quá nhỏ, nên hầu hết mọi người đều không thể nhận ra được.

Nhưng máy chiếu ba chiều này vẫn còn một khuyết điểm rất lớn, đó là không đạt được hiệu quả ở nơi có ánh sáng.

Cho dù là dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hình ảnh chiếu ra cũng sẽ bị mờ, hoặc thậm chí bị vỡ.

Nhưng đến nơi rừng núi sâu thẳm nhìn không rõ năm ngón tay này thì lại khác.

Ngay cả khi biết rằng người phụ nữ tóc dài không có chân này là giả, nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn bất giác tránh ra xa.

Thật quá đáng sợ!

Cậu ta bước tới gần Lý Phong, hỏi: “Anh rể, ba người này giải quyết như thế nào?”

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, nói: “Có rất nhiều cách, nếu như là ngày xưa, anh nhất định sẽ trói chúng lại, treo trên cây, để bọn chúng chết dần chết mòn trong rừng”.

“Tuy nhiên, ai bảo anh lại nghe lời vợ như vậy chứ? Bây giờ vợ bảo anh làm gì, anh sẽ làm như thế”.

Nói xong, Lý Phong đi về phía Tần Trọng đang ngất xỉu trên mặt đất.

Hứa Hạo Nhiên hỏi Hứa Mộc Tình: “Chị, chị nói gì với anh rể rồi?”

“Tập đoàn chúng ta ngày càng lớn mạnh, việc phải xử lý cũng càng ngày càng nhiều”.

“Chúng ta không thể gây thù chuốc oán ở khắp nơi được, cũng không thể nuốt chửng quá nhiều thứ được”.

“Chúng ta phải học cách chia sẻ, đồng thời cũng phải nghĩ cách biến kẻ thù trở thành bạn của mình”.

Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã đứng trước mặt Tần Trọng, vươn tay phải về phía hắn .

Lúc này, cảnh tượng khiến Hứa Hạo Nhiên không thể tin được xuất hiện.

Từ trong lòng bàn tay của Lý Phong tỏa ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ.

Anh thật sự đã hút Tần Trọng, một người đàn ông trưởng thành nặng hơn năm mươi cân từ mặt đất lên!

Năm ngón tay của Lý Phong khẽ mở ra, trực tiếp bóp chặt cổ của Tần Trọng!

Tần Trọng bị Lý Phong bóp cổ, hai mắt đột nhiên mở ra.

Tay phải giơ nắm đấm đồng thời đập mạnh vào mặt Lý Phong.

Chỉ đáng tiếc, nắm đấm của Tần Trọng vẫn chưa kịp đấm vào mặt Lý Phong.

Toàn thân hắn đột nhiên run mạnh như bị điện giật!

“Á!”

Một tiếng kêu phát ra từ cổ họng của Tần Trọng.

Một lúc sau, Tần Trọng đã bị bàn tay của Lý Phong khống chế như một cái xác chết.

Hắn không thể ngờ rằng, không thể nào ngờ được rằng.

Thực lực của Lý Phong lại vượt xa tưởng tượng của hắn như vậy!

Tần Trọng là một cao thủ đã trải qua quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ.

Trước mặt Lý Phong, hắn chỉ giống như một con kiến, mặc cho Lý Phong giẫm đạp!

Hứa Hạo Nhiên nhảy tưng tưng, hỏi Lý Phong: “Anh rể, bàn tay vừa nãy của anh em chưa từng nhìn thấy”.

“Đây là tuyệt chiêu gì thế, có thể dạy em được không?”

“Thằng cha này da dày phết, vừa rồi em dùng dùi cui điện mà không thể khiến hắn ngất hẳn”.

“Nhưng khi ở trong tay anh, trong nháy mắt, hắn đã bị khuất phục rồi”.

Lý Phong cười: “Hai chiêu vừa rồi đều là kỹ năng rất thông thường”.

“Em chỉ cần mua vài cuốn sách ở quầy hàng bên đường là có thể thực hành được rồi”.

“Chiêu anh sử dụng để hút hắn ta từ dưới đất lên được gọi là ‘Tiểu Cầm Nã Thủ’, còn chiêu anh sử sụng để khiến hắn ta sùi bọt mép có tên là ‘Bôn Lôi Chưởng’.

“Hả?”

Không chỉ riêng Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên thốt lên, đến bản thân Tần Trọng cũng há hốc miệng kinh ngạc.

Tiểu Cầm Nã Thủ và Bôn Lôi Chưởng thật sự đúng là có thể mua được ở các hiệu sách nhỏ bên đường!

Nhưng chưa từng có ai có thể luyện hai chiêu này đến cực điểm!

Bởi vì điều đó là không thể!

Nó chỉ tồn tại trên trang sách mà thôi!

Lý Phong nhìn Tần Trọng trong tay, cười: “Có phải cảm thấy rất khó tin đúng không?”

“Bởi vì trên thế giới này, còn có rất nhiều điều mà mấy người không biết”.

Hứa Hạo Nhiên cười hi hi nói: “Anh rể, vậy thì anh kể cho em nghe đi, dù sao bây giờ em cũng đang rất rảnh rỗi”.

Hứa Mộc Tình đã thu lại hình ảnh người phụ nữ tóc dài không có chân thông qua điều khiển từ xa.

Mặc dù thứ này là do cô tạo ra, nhưng bản thân cô cũng không dám đến gần.

Bởi vì nó thật sự rất đáng sợ!

Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Phong, tò mò chớp chớp đôi mắt, nhìn Lý Phong.

Lý Phong bình thản nói một câu.

“Chuyện này không thể nói rõ ràng trong một hai câu được”.

“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà mọi người không thể nhìn thấy được, cũng không thể đoán được”.

“Chỉ khi thực sự đạt đến trình độ rất cao, mới có thể nhìn rõ diện mạo ban đầu của thế giới này”.

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong đã ném Tần Trọng xuống đất.

Tần Trọng lăn trên mặt đất một vòng.

Toàn thân hắn ta tê liệt, bây giờ chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn để nói với Lý Phong rằng hắn ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, dù cho có chết, cũng không cầu xin tha mạng!

Lý Phong nhìn Tần Trọng, nói: “Có muốn cởi bỏ xiềng xích trên cổ không?”

Tần Trọng cười lạnh: “Mày chẳng biết cái mẹ gì mà còn ở đây giả vờ làm người tốt!"

Tần Trọng vừa nói xong câu này, Lý Phong như làm ảo thuật, kẹp chặt một viên thuốc màu xanh lá cây giữa hai ngón tay.

Tần Trọng vừa nhìn thấy viên thuốc này không khỏi há hốc mồm miệng.

Tay của Lý Phong thật sự quá nhanh!

Lấy mất những thứ trong túi của hắn mà không phát ra một tiếng động nào.

“Thứ này có một cái tên rất hay, tên là ‘Ngũ Đoạn Ti Liên’.

Tần Trọng nghe thấy Lý Phong nói như vậy, không khỏi ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Sao mày biết?”

Chương 642: Giải độc

"Cái loại thủ đoạn cấp thấp như dùng thuốc để khống chế người khác cũng chỉ có mấy tên hạ đẳng mới làm thôi".

Hứa Hạo Nhiên cầm lấy viên thuốc trong tay Lý Phong.

Cậu ta cẩn thận nhìn kĩ sau đó nói với Lý Phong: "Anh rể à, cách này có vẻ tiên tiến phết nhỉ?"

"Giống như Thiên Sơn Đồng Mỗ - nhân vật trong 'Thiên Long Bát Bộ' ý, cũng dùng sinh tử phù để khống chế người khác".

"Sinh tử phù mà Thiên Sơn Đồng Mỗ khống chế người khác như trong tiểu thuyết là dùng phương pháp rất cao cấp để luyện thành, chỉ bà ấy mới giải được".

"Nhưng cái thứ thuốc này, chỉ cần châm cứu và uống Hoàng Liên liên tục bảy ngày, mỗi ngày hai chén thuốc là giải được rồi".

"Không thể nào!"

"Không thể có chuyện này".

Tần Trọng trợn trừng hai mắt.

Có chết hắn cũng không tin loại độc đã giày vò mình hơn hai mươi năm lại có thể giải một cách dễ dàng như vậy.

"Mấy cái tôi nói vẫn rườm rà chán đấy".

"Giờ tôi có một cách rất đơn giản, có thể nhanh chóng giải độc cho cậu".

"Cậu có muốn thử không?"

Tần Trọng gắng gượng đứng dậy.

Hắn giơ tay lau bọt mép bên khóe miệng.

Nhìn chằm chằm Lý Phong: "Nếu anh có thể giải độc cho tôi, từ nay về sau tôi và các anh em của mình tình nguyện là chó cho anh sai bảo".

Lý Phong cười không nói, anh bỗng nhiên bước lên trước.

Trong nháy mắt, người đã vụt đến trước mặt Tần Trọng.

Ngay khi Tần Trọng còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã nắm chặt tay, đấm mạnh vào bụng hắn.

Cơ thể Tần Trọng đột nhiên cong lên như con tôm bị luộc chín.

Hai tay hắn ôm chặt lấy bụng mình.

Miệng há to, chuẩn bị nôn.

Tay Lý Phong lại vỗ nhẹ lên lưng hắn mấy cái.

Tần Trọng bỗng như người uống say, toàn thân run lên, nằm bò ra cỏ nôn thốc nôn tháo.

Mùi hắn nôn rất khó ngửi.

Sau khi nôn hơn hai phút.

Chờ đến lúc Tần Trọng đứng lên.

Lý Phong nói: "Cậu giơ tay ấn lên phía dưới rốn mình xem có thấy đau hay không?"

Tần Trọng giật mình, hắn không ngờ Lý Phong lại hiểu rõ về loại độc này như vậy.

Bởi vì sai khi trúng loại độc này, chỉ cần ấn nhẹ xuống phía dưới rốn một chút sẽ cực kì đau đớn.

Đau muốn chết.

Đau đến không thể diễn tả bằng lời.

Nếu mỗi tháng bọn họ không uống thuốc giải thì đau đớn sẽ lan ra toàn thân.

Khiến người ta đau đến chết đi sống lại.

Vì thế bọn họ phải liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ thì mới lấy được thuốc giải.

Nhiều lúc bọn họ cảm thấy, hi sinh khi làm nhiệm vụ cũng là một loại giải thoát.

Tần Trọng làm theo lời Lý Phong, ấn hai lần lên vị trí dưới rốn.

Hắn hơi sững người, sai đó lại ấn hai cái mạnh hơn vào đó.

Cuối cùng hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn Lý Phong.

Hắn bỗng quỳ xuống trước mặt anh.

"Cảm ơn anh!"

"Anh muốn tôi làm gì?"

"Cho dù để tôi đi giết Tần Vạn Hào tôi cũng bằng lòng".

Lý Phong cười lắc đầu: "Tôi hỏi cậu, cậu và các anh em của mình hận ai nhất?"

Tần Trọng nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hận nhất là cả nhà họ Tần".

"Thế thì đúng rồi".

"Khiến các cậu thành ta thế này không chỉ có một mình Tần Vạn Hào mà là cả nhà họ Tần".

"Cho dù cậu và các anh em thoát được rồi nhưng bọn chúng sẽ lại dùng cách thức như vậy đi bắt những người khác".

"Bi kịch của các cậu sẽ xảy ra trên người họ".

Hai mắt Tần Trọng mở to, hắn nhìn thẳng vào Lý Phong.

"Tôi hiểu ý của anh".

"Từ giờ mạng của tôi và các anh em sẽ giao cho anh".

Đêm tối, Tần Vạn Hào vẫn luôn ở trong lều của mình.

Tiếng muỗi bay vo ve bên tai.

Ông ta bực đến nỗi không ngủ nổi.

Nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bảo vật, ông ta cũng không ở đây làm mồi cho muỗi đốt.

Nhưng vì không biết chuyện này phải kéo dài bao lâu nên mới làm ông ta bực mình như thế.

Ông ta gọi tên đàn em đứng gác bên ngoài lều vào hỏi.

"Sao thế, sao đám người Tần Trọng còn chưa về?"

"Với thực lực của bọn họ, đi bắt một người mà phải tốn sức thế hả?"

Tần Vạn Hào vừa dứt lời, ngoài lều truyền đến giọng nói của Tần Trọng.

"Ông chủ, chúng tôi về rồi".

Chờ Tần Trọng bước vào, Tần Vạn Hào hỏi ngay.

"Các cậu chết dí ở đâu thế? Sao mà lâu vậy?"

Tần Trọng khép nép trước Tần Vạn Hào, hắn khom lưng nói nhỏ.

"Chúng tôi vẫn luôn chờ bên ngoài lều của bọn chúng, chờ có người đi vệ sinh thì bắt lấy".

"Sau đó nhét thuốc vào miệng hắn".

"Người đó là học trò bên cạnh tên giáo sư nước ngoài, khống chế hắn rất dễ".

"Giờ hắn đã trở thành gián điệp của chúng ta, hắn sẽ báo cho chúng ta toàn bộ tin tức của nhóm người đó".

Nghe Tần Trọng nói, Tần Vạn Hào cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Ông ta cũng cười khẩy nói: "Làm tốt lắm, thưởng cho cậu viên thuốc này, uống đi".

Tần Trọng lễ phép nhận lấy viên thuốc màu đỏ trong tay Tần Vạn Hào.

Hắn nhẹ nhàng bỏ viên thuốc vào miệng mình.

Trong nháy mắt khi Tần Vạn Hào vừa cúi đầu, Tần Trọng nhanh chóng nhổ viên thuốc ra tay rồi dấu vào trong túi.

Vừa nãy nghe Lý Phong nói hắn mới biết, hóa ra thuốc giải từ trước đến nay bọn họ uống cũng là thuốc độc.

Nếu uống viên thuốc đỏ này thì độc tố trong người sẽ càng nặng thêm.

Sát thủ giống như bọn họ sống thọ nhất cũng không quá bốn mươi tuổi.

Đến tuổi này, thực lực của bọn họ sẽ ngày càng giảm xuống.

Mà nhà họ Tần coi bọn họ như hết giá trị lợi dụng.

Vì thế bọn họ sẽ bị đầu độc chết.

Cả gia tộc này ai ai cũng ác.

Sau khi thấy Tần Trọng uống thuốc, Tần Vạn Hào mới khẽ gật đầu.

Bởi vì đêm đến thì sẽ rất nhàm chán.

Tần Vạn Hào nói với Tần Trọng: "Hình như trong đoàn của Edek có đàn bà, đi bắt một ả về đây".

Tần Trọng và người bên cạnh giật mình.

Không ai ngờ rằng đến giờ phút này mà Tần Vạn Hào lại không nhịn được.

Tần Trọng vội nói: "Nếu đi bắt đàn bà về thì vị trí của chúng ta cũng sẽ bị lộ".

"Ông chủ, ông chịu khó nhịn một chút. Đợi tìm được bảo tàng về chúng ta xử lí bọn chúng cũng không muộn mà".

Khuyên ngăn mãi Tần Vạn Hào mới từ bỏ ý định.

Nhưng ông ta vẫn nói thêm một câu.

"Sáng mai lúc đi qua làng nếu thấy đàn bà thì bắt một ả về cho tôi, tối mai tôi phải sung sướng một trận".

"Vâng ạ!"

Tần Trọng cúi đầu, trong mắt lóe lên sự hung ác.

Chương 643: Ngôi làng kỳ lạ

Sáng hôm sau, đoàn người Lý Phong lên đường đến làng Song Ngư.

Làng Song Ngư là làng bọn họ bắt buộc phải đi qua.

Dọc theo đường núi, bọn họ đi đến rìa làng.

Tuy là người dân ở làng này không đến nỗi ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Nhưng ngoài những lúc người dân trong làng ra ngoài mua đồ.

Rất hiếm khi có người ngoài đến đây.

Thế nên rất ít người ngoài biết được những chuyện trong làng.

Mấy tin kia hầu như toàn là tin vịt.

Đứng dưới tấm biển ngay lối vào làng, Lý Đông Đông nói với giáo sư Edek.

"Giáo sư Edek, nếu không cần thiết thì tôi nghĩ mọi người không cần vào đây".

"Làng này lạ lắm, bình thường mọi người không ai muốn vào làng cả, dù là ban ngày hay ban đêm".

Trải qua một ngày đường xá xa xôi, quan hệ của Hứa Mộc Tình và Lý Đông Đông đã thân thiết hơn nhiều rồi.

Hứa Mộc Tình nói nhỏ với Lý Đông Đông: "Làng này có mấy thứ không sạch sẽ thật hả?"

Lý Đông Đông mím môi, khẽ lắc đầu.

Thấy Lý Đông Đông lắc đầu, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lý Đông Đông lại nói: "Em cũng không rõ nữa nhưng chỗ em ở mọi người đều truyền tai nhau thế".

Lý Đông Đông vừa nói thế, Hứa Hạo Nhiên đã ghé sát đầu lại.

Cười hì hì nói: "Hai người đang nói đến làng Song Ngư này à?"

"Hì hì hì, em cũng biết rất nhiều tin liên quan đến làng này đấy".

"Làng này lạ lắm, người trong làng đến tối sẽ không bước chân ra ngoài đâu".

"Không chỉ người già mà người trẻ cũng thế".

"Mà gian chính của nhà nào cũng đặt một cái quan tài".

"Cái quan tài này ban ngày đóng nắp nhưng cứ đến tối là nó sẽ tự động mở ra".

Hứa Hạo Nhiên vừa nói thế, Hứa Mộc Tình bỗng thấy sống lưng ớn lạnh.

Cho dù là ban ngày nhưng cô vẫn cảm thấy có luồng khí lạnh lẽo u ám bao phủ.

Thế nên theo phản xạ, Hứa Mộc Tình nhích lại gần Lý Phong.

Tay Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình.

Anh cười nói: "Em yên tâm, có anh ở đây, nếu có thứ gì không sạch sẽ thật".

"Anh sẽ để nó nhảy cho em xem, sau đó để nó hát đơn ca bài 'lấy Menu' cho em nghe".

Nghe Lý Phong nói là Hứa Mộc Tình thấy buồn cười.

Cô vỗ nhẹ lên cái tay xấu xa hay giở trò của anh, sau đó trừng đôi mắt đẹp nhìn anh.

Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói với người bên cạnh: "Được rồi, chúng ta vào thôi".

Giờ đang là ban ngày, mọi người cũng không lo lắng lắm.

Nhanh chóng đi thành hàng vào trong.

Vừa mới vào làng được một lúc, Lý Phong hơi nhăn mày.

Nhưng anh cũng không nói gì.

Chỉ nắm chặt lấy bàn tay đang căng thẳng của Hứa Mộc Tình.

Đi dọc theo con đường nhỏ.

Ở lối vào làng có hai căn nhà nằm sát nhau.

Lúc Lý Phong dẫn người đến, thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng trong sân xẻ gỗ.

Mọi người vừa mới bước vào, Hứa Mộc Tình bỗng nhiên giơ tay che miệng mình.

Mà trong mắt cô cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Bởi vì cô phát hiện căn nhà bên cạnh ông ta có mấy cái quan tài.

Mấy cái quan tài nhìn rất mới, còn chưa sơn.

Ông ta vẫn luôn tập trung làm việc.

Ban đầu cũng không để ý đến đám người Lý Phong.

Chờ đoàn người Lý Phong bước qua cửa, ông ta bỗng ngẩng đầu lên.

"Các người tới đây làm gì?"

Hôm nay người dẫn đầu đội thám hiểm là giáo sư Edek.

Tuy ông ấy tóc đen nhưng làn da vẫn rất trắng, là nét đặc trưng của người da trắng.

Mắt ông ấy màu xanh.

Ông ấy có bộ râu rậm rạp, tươi cười bước đến chỗ người đàn ông trung niên, cách một hàng rào hỏi.

"Xin chào! Tôi muốn hỏi chút chuyện".

"Sao giờ là ban ngày mà trong làng ít người thế?"

Người đàn ông ỉu xìu nói: "Đi hết rồi, cái thời đại này có mấy người ở nơi khỉ ho cò gáy này chờ chết chứ?"

Ông ta nói chuyện không khách sáo, nhưng giáo sư Edek vẫn mỉm cười.

"Cho tôi hỏi chút, trong làng các ông có phải có một ngôi miếu không?"

"Ngôi miếu này được làm bằng xương rồng".

Lúc người trung niên lúc nói chuyện với giáo sư Edek vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy.

Nhưng vừa nghe Edek nói đến ngôi miếu được làm từ xương rồng, tay ông ta đột nhiên dừng lại.

Ông ta đứng thẳng dậy, nhìn Edek chòng chọc.

"Tôi nói cho mấy người biết, nếu mấy người rảnh rỗi đến đây thám hiểm thì nhân lúc ban ngày có thể đi tham quan ngắm cảnh".

"Nhưng trong làng có hai chỗ không được bén mảng tới”.

Nói xong ông ta giơ tay chỉ vào sườn núi phía sau làng.

"Ở đấy có một ngôi miếu, chính là ngôi miếu làm từ xương rồng".

"Người ngoài không được đến gần, nếu không sẽ không sống nổi qua ngày mai đâu".

Sau đó ông ta lại duỗi tay chỉ về một hướng khác.

"Ở đấy có từ đường của dân làng tôi, không phải người trong làng không được phép tới".

Hứa Hạo Nhiên bước đến nói với ông ta: "Này, sao chúng tôi không được phép tới?"

"Người như chúng tôi tới đây là để thám hiểm mà"

"Không cho chúng tôi tới gần thì chúng tôi lại càng thích đến, không phải à?"

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nhắc nhở mấy người thôi, nếu mấy người cứ muốn chết thì chả liên quan gì đến tôi".

"Cùng lắm thì tôi lại làm thêm quan tài".

Nói xong ông ta lại cúi đầu xuống hì hục xẻ gỗ.

Giáo sư Edek cầm bản đồ vệ tinh đến bên cạnh Lý Phong, chỉ vào một vị trí trên đó nói.

"Theo tọa độ thì đích đến của chúng ta là ngôi miếu làm từ xương rồng kia".

Đoàn người Lý Phong tiếp tục đi về phía sườn núi.

Mấy ngôi nhà trong làng vẫn còn tốt, có hơi người sống.

"Ôi, gay rồi, gay rồi! Bên trong mấy ngôi nhà có đặt quan tài thật".

Hứa Hạo Nhiên gào to làm Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng nhìn qua.

Hứa Hạo Nhiên giơ tay chỉ về phía mình nhìn thấy.

Cửa chính ngôi nhà cách đó không xa mở toang, bên trong đúng là đặt hai cái quan tài.

"Có gì lạ đâu! Ở cái làng hẻo lánh này".

"Người già hay có thói quen làm quan tài từ trước".

Tuy là nói thế nhưng lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy hai cái quan tài vẫn thấy rợn người.

Hứa Mộc Tình quay đầu hỏi Lý Đông Đông: "Ở quê em chắc cũng làm vậy đúng không?"

Nhưng Lý Đông Đông lại lắc đầu: "Ở quê em không có thói quen này, hình như chỉ có cái làng này làm thế thôi".

"Hì hì hì".

"Chị ơi, nếu chị sợ thì để anh rể ôm đi, dù sao anh rể cũng khỏe như vậy mà".

"Ối!"

Hứa Hạo Nhiên mới nói được một nửa, đã bị Hứa Mộc Tình dẫm mạnh lên chân một cái.

Chương 644: Trong quan tài có người

Gần ngôi miếu lưng chừng sườn núi, những ngôi nhà nhìn thấy bên đường ngày càng đổ nát.

Nhiều ngôi nhà trong số này đã bị sập.

Trong nhiều ngôi nhà đổ nát còn có thể nhìn thấy quan tài.

Nhưng điều kỳ lạ là ngay cả khi những ngôi nhà này trong tình trạng đổ nát, những chiếc quan tài trông vẫn nguyên vẹn!

Hơn nữa, nhà nào cũng thế này.

"Anh rể, anh rể, nhìn cái nhà kia kìa!"

Gần lưng chừng núi, một ngôi nhà bị hư hỏng nặng cách đường không xa đã thu hút sự chú ý của Hứa Hạo Nhiên.

Lý Phong quay đầu nhìn sang, phát hiện căn nhà đã sập hoàn toàn, chỉ còn lại một nửa bức tường.

Nhưng giữa bức tường và đống ngói vỡ, lại có một chiếc quan tài!

Hơn nữa chiếc quan tài này còn mới tinh, giống với chiếc quan tài được đặt trong nhà thợ mộc ở lối vào làng.

"Anh rể, làng này cảm giác thực kỳ quái!"

"Nhà của bọn họ sao lại ở trong tình trạng hoang tàn như vậy, rồi sao lại có quan tài bên trong?"

"Điều này rõ ràng thật khó hiểu".

Khi nghe Hứa Hạo Nhiên nói câu này, trên mặt Lý Phong đột nhiên nở một nụ cười.

Khi nhìn thấy Lý Phong nở nụ cười này, Hứa Hạo Nhiên theo bản năng cảm thấy nổi da gà.

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy cổ áo sau của mình bị người khác nhấc lên.

Chân cậu ta cũng rời khỏi mặt đất.

Hứa Hạo Nhiên khua tay múa chân la to: "Anh rể, anh làm gì vậy anh rể?"

"Không phải em tò mò, tại sao trong nhà bọn họ lại phải đặt một cái quan tài sao?"

"Đi, chúng ta vào xem một chút đi".

"Rồi cho em cảm nhận cảm giác ngủ trong quan tài như nào luôn".

Nói xong, Lý Phong trực tiếp đi về phía căn nhà đổ nát trước mặt.

"Anh rể, em nói đùa thôi mà!"

"Em chỉ nói thôi mà không cần vào xem đâu!"

Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh cái quan tài.

Không nói gì, Lý Phong lập tức vươn tay về hướng quan tài.

Khoảnh khắc Lý Phong mở quan tài ra, Hứa Hạo Nhiên sợ hãi hét lên.

"Kêu to thế làm gì?"

Lý Phong hỏi.

"Có người!"

"Anh rể, có một cái xác trong quan tài này!"

Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói, vừa dùng tay che mắt mình lại.

Hứa Mộc Tình cũng đã bước tới.

Cô can đảm liếc nhìn vào quan tài, rồi tức giận nói.

"Em mở to mắt mà nhìn kĩ hơn đi".

Hứa Hạo Nhiên từ từ di chuyển bàn tay đang che mắt mình.

Khi nhìn rõ thứ bên trong quan tài, cậu ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì thứ được đặt bên trong không phải là một cái xác, mà là một hình nộm.

Hình nộm này chỉ được làm bằng vải, trông khá thô.

Tuy nhiên, đột nhiên nhìn thấy thì ai cũng sẽ sợ.

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có muốn nằm xuống cảm nhận tí không?"

Hứa Hạo Nhiên sợ hãi, vội xua tay: "Không, không, không cần đâu, chúng ta đi thôi, nhanh đi giải quyết chuyện quan trọng nào".

Lúc này, Lý Phong mới buông Hứa Hạo Nhiên ra, đi về phía Edek với Hứa Mộc Tình.

Khi Lý Phong đi được một đoạn, anh không khỏi dừng lại, hơi nghiêng đầu.

Sao thế?

Hứa Mộc Tình hỏi.

“Không có gì”, Lý Phong cười nhạt một tiếng.

Chẳng mấy chốc, ngôi miếu được mọi người truyền tai nhau đã ở ngay trước mắt.

"Anh rể, anh cho rằng ngôi miếu này thật sự làm bằng xương của rồng sao? Trên đời này làm gì có rồng?"

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Edek liền cười nói: "Ngôi miếu này đúng là được làm bằng xương của rồng đấy".

Hứa Hạo Nhiên há hốc miệng: "Có thể sao? Thật sự là có rồng sao!"

"Đương nhiên không có loại rồng bay trên trời như Hoa Hạ".

"Tuy nhiên, có rất nhiều loại khủng long trên hành tinh của chúng ta hàng trăm triệu năm trước".

Lúc Edek nói điều này, mọi người mới phản ứng kịp.

Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn bô bô nói: "Wow, vậy thì ngôi miếu này xa xỉ thật đấy".

"Xây cả một ngôi miếu từ xương khủng long cơ đấy!"

Ngôi miếu này trông không khác gì một ngôi miếu bình thường.

Bức tường dài khoảng hai ba thước, bề mặt được quét một lớp sơn màu vàng.

Có một cái ghế ở lối vào của ngôi miếu.

Có một ông già với mái tóc bạc trắng đang cuộn tròn ngồi trên ghế.

Đôi mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Là người dẫn đường lần này, Lý Đông Đông cũng là người bản xứ.

Cô ấy dẫn đầu đi lên rồi dùng ngôn ngữ địa phương hỏi ông già một vài câu.

Răng của ông già đã rụng hết, giọng nói của ông ấy hơi ngọng.

Sau khi trò chuyện, Lý Đông Đông nói với đám người Lý Phong.

“Ông ấy nói muốn vào miếu thì phải mua hương”.

Lý Phong gật đầu trả tiền.

Mọi người bước vào miếu với một nén nhang trên tay.

Cùng lúc đó, trong khu rừng cạnh làng Song Ngư.

Đám người Tần Vạn Hào đang nhìn chằm chằm vào ngôi miếu như những con sói chờ đợi con mồi.

Có một tên đàn ông tóc vàng đứng bên cạnh Tần Vạn Hào, đó là Mallory.

Hai người này sáng nay đã gặp mặt và đã lên một số kế hoạch.

Mấu chốt là bám đuôi Edek rồi đợi để ăn sẵn.

Bởi vì họ đều biết rằng chỉ có Edek mới có thể tìm thấy kho báu đó.

Bọn họ chỉ cần bám sát từng bước là có thể tìm ra nơi cất giấu bảo vật.

Khi đó, liền qua cầu rút ván, giết người cướp của!

Trên thực tế, không phải chỉ có Mallory là người đã lên kế hoạch giết Tần Vạn Hào.

Ngay cả Tần Vạn Hào trong lòng cũng có một ý nghĩ.

Khi đã thực sự nhìn thấy kho báu, ông ta cũng sẽ tiễn đám Mallory xuống địa ngục!

Sau khi Lý Phong cùng đoàn người tiến vào trong miếu cũng đã hơn một giờ. Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên tamlinh247 và FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!

Chờ mãi, đợi mãi, Tần Vạn Hào dần mất hết kiên nhẫn.

"Làm sao vậy? Những người này vào lâu như vậy, tại sao không có người nào đi ra?"

"Chẳng lẽ bọn chúng đều đã ngủ trong đó rồi à?"

Tần Trọng đang đứng bên cạnh Tần Vạn Hào lập tức nói: "Ông chủ, giờ tôi dẫn người vào xem xét một chút".

Tần Vạn Hào hơi đảo mắt, sau đó cười nói với Mallory bên cạnh.

"Cậu Mallory, thuộc hạ của tôi năng lực có hạn".

"Tốt nhất chỉ để chạy mấy việc lặt vặt thôi".

"Để không để lộ tung tích của chúng ta, tôi đề nghị cậu phái một vị cao thủ đi xem xét một chút xem sao".

"Như vậy, sẽ không bị phát hiện".

Mallory nhướng mày và mỉm cười gật đầu: "Được".

"Tony, cậu đi xem xét xem sao, cẩn thận đừng để bọn họ phát hiện ra".

Lúc này, một người đàn ông da vàng, tóc đen bước ra khỏi đám người.

Tony này đến từ Siam.

Cậu ta lớn lên trong những khu rừng rậm.

Sau khi nhận được lệnh của Mallory, cậu ta nhanh chóng lao xuống như một con khỉ.

Chỉ trong nháy mắt, đã từ sườn núi xuống bụi cây cạnh miếu.

Tony nhanh chóng trèo lên một cái cây bên ngoài bức tường của ngôi miếu.

Sau khi cậu ta lẫn vào đám cây rậm rạp, cho dù Tần Vạn Hào có cầm kính viễn vọng trong tay cũng không thể nhìn thấy cậu ta.

Mallory ở bên cạnh thấy nhìn Tần Vạn Hào lo lắng như vậy, liền cười nói: "Ông Tần, đừng lo lắng, những người dưới trướng tôi đều là cao thủ".

"Họ có khả năng vượt trội hơn những người bình thường trong mọi lĩnh vực".

"Lần này ông cứ yên tâm theo chúng tôi kiếm tiền đi".

Chương 645: Ngôi miếu này có vấn đề

"Chỉ cần chuyển một hoặc hai thứ từ kho báu này ra, là chúng ta đã kiếm được bộn tiền rồi".

Tần Vạn Hào cùng Mallory bên cạnh nhìn nhau, sau đó cười haha.

Theo góc nhìn của Tần Vạn Hào, Tony đã trèo qua bức tường của ngôi miếu từ trên ngọn cây, nhảy vào rồi.

Nhưng không lâu sau khi Tony vào miếu, đột nhiên có một tiếng kêu rất thảm thiết truyền ra.

"A!!"

Tần Vạn Hào sửng sốt.

Ông ta vội vàng dùng kính viễn vọng quan sát bên trong ngôi miếu, xem chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng vì sai góc độ nên dù quan sát thế nào thì ông ta cũng không thể nhìn thấy gì.

Mallory vừa nghe thấy tiếng hét của Tony.

Vẻ mặt nhàn hạ ban đầu dần trở nên nghiêm trọng.

Tony tuy không cao to nhưng ít nhất cũng được xếp vào top 5 trong đội của Mallory.

Ưu điểm của Tony là tốc độ.

Nếu không phải sinh tử, không ai trong đội của Mallory có thể giữ chân Tony trong lúc cậu ta chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng Mallory thực sự đã nghe thấy tiếng hét vừa rồi!

Ngay sau đó, Tần Vạn Hào đột nhiên hét lên: "Cậu Mallory, mau nhìn đi!"

"Cao thủ mà cậu phái xuống hình như đã bị tống ra khỏi miếu rồi kìa".

Lúc này, liền nhìn thấy ở cổng miếu, một ông già có vẻ như đi không nổi nữa, đang từ từ kéo Tony ra khỏi miếu.

Lúc này, Tony đã không còn ý thức.

Cậu ta nằm mềm oặt trên mặt đất, giống như một cái bao tải, mặc cho ông già kia tùy tiện lôi kéo.

Sau khi ông già tống Tony ra khỏi ngôi miếu, ông ấy đã ném thẳng cậu ta ra lối vào của ngôi miếu.

"Có chuyện gì vậy? Cậu Mallory, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ngôi miếu này có thể ăn thịt người sao?"

Mallory không nói gì.

Chỉ là tia sáng dữ tợn lộ ra trong mắt gã càng ngày càng tàn nhẫn.

Không lâu sau, có hai cụ già từ trong làng đi tới.

Hai cụ già đi lại trông không nhanh nhẹn lắm nhưng họ khá khỏe.

Cả hai khiêng Tony xuống một ngôi nhà đổ nát gần đó.

Mở nắp quan tài và ném Tony vào.

Làm xong, hai cụ già phủi tay rời đi một cách nhẹ nhàng.

Có vẻ như họ thường làm loại chuyện này.

"Cậu Mallory, người của cậu hiện đang nằm trong quan tài, có nên cử người qua xem thử không?"

Mặc dù trên mặt Tần Vạn Hào tràn đầy vẻ quan tâm săn sóc.

Thực ra, ông ta đang mở cờ trong bụng.

Mallory còn chưa làm gì, thì lúc này đám người Lý Phong đã tiến vào lúc nãy.

Từng người một bước ra khỏi miếu một cách vui vẻ.

Giống như cầu thần bái Phật đã linh nghiệm vậy.

Trên khuôn mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười.

Đám người Lý Phong xuống núi và ra khỏi làng ngay dưới mũi của đám người Tần Vạn Hào, Mallory.

Tần Vạn Hào và Mallory nhìn nhau.

Họ nhanh chóng dẫn mọi người xuống sườn núi.

Bọn họ cũng không vội theo bước chân của Lý Phong, mà đi tới cổng miếu.

Ông cụ vẫn cuộn tròn như trước, ngồi trên ghế, đôi mắt đờ đẫn.

Người đàn ông cường tráng dưới quyền Mallory bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ áo cụ già, vừa nói tiếng Anh vừa phun nước miếng vào ông cụ.

Nhưng ông cụ nghe không hiểu nên ngơ ngác nhìn người đàn ông lực lưỡng.

Mallory bước tới và nói với ông cụ.

"Lão già, tôi muốn biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?"

"Tại sao người của tôi khi vào lại bị đối xử như vậy?"

"Còn đám người kia lại vui vẻ bước ra như thế?"

Kết quả là ông cụ đã nói một câu khiến Mallory không nói nên lời, ông già nói rằng muốn vào miếu phải mua hương.

Nếu không vào rồi thì đừng hòng ra.

Tần Vạn Hào chế nhạo: "Tên lùn kia không phải là vừa rồi bị các người ném ra ngoài sao?"

Kết quả là, ông già nói

"Người lùn nào? Tôi không thấy".

"Lão già, rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy ông ném người của chúng tôi vào quan tài".

"Đâu có, là ông nhìn nhầm đó thôi".

Lời nói của ông cụ khiến Tần Vạn Hào giận tím người.

Mallory nháy mắt với những người bên cạnh, lập tức hai người đàn ông cường tráng bước nhanh về phía căn nhà đổ nát.

Nhưng khi mở nắp quan tài, họ tròn mắt!

Vì không có Tony trong quan tài!

Điều kỳ lạ là có một con rối nằm trong đó.

Quần áo trên con rối này và hình dạng tổng thể của nó rất giống với Tony!

"Ông chủ xảy ra chuyện rồi, không thấy Tony đâu nữa!"

Khi Mallory dẫn ông cụ đến bên cạnh quan tài.

Gã nhìn con rối trong quan tài với vẻ mặt hoài nghi.

"Sao lại thế được?"

"Vừa rồi tôi thấy rõ ràng có hai lão già ném người của tôi vào trong quan tài".

"Tại sao một người sống sờ sờ lại có thể biến mất như vậy được?"

"Hơn nữa tại sao lại có một con rối trông giống như Tony như vậy trong chiếc quan tài này?"

"Chả nhẽ các người đã chuẩn bị từ đầu hết rồi?"

Ông cụ dường như không quan tâm chút nào đến việc mình bị lôi đi như một con vật.

Thay vào đó, ánh mắt đờ đẫn, ông ấy nói: "Tôi không biết".

"Lão già, ông chết với tôi!"

Nói xong, Mallory hung hăng ném ông cụ trong tay xuống đất!

"Vù!"

Khoảnh khắc ông cụ tiếp đất, ông ấy đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của đám người Tần Vạn Hào, Mallory.

Biến mất không dấu vết!

Cảm giác giống như ông già đã chui xuống đất vậy.

"Đâu rồi? Ông ta đâu rồi?"

"Lão già chết tiệt kia đâu rồi?"

Không ai trả lời câu hỏi của Mallory, bởi vì họ cũng bị lú luôn rồi!

"Không được, trong miếu kia nhất định phải có cái gì đó, đi theo tao".

Mallory ngay lập tức dẫn người vội vã chạy nhanh lên sườn núi.

Lúc này, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Điều kinh hoàng hơn là ông già vừa bị Mallory ném xuống đất đã ngồi trên chiếc ghế nhỏ với ánh mắt như trước đó, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Mallory choáng váng.

Gã đã đến nhiều nơi bí ẩn.

Cũng đã thấy rất nhiều thứ mà mọi người thậm chí không dám nghĩ đến.

Nhưng chưa bao giờ thấy điều gì kỳ lạ như lúc này.

Ông già này như một bóng ma!

Mallory lại chuẩn bị xông lên để đối phó với ông già.

Tần Vạn Hào lập tức vươn tay ngăn cản.

Ông ta cười nói: "Để tôi nói chuyện với ông ta".

Tần Vạn Hào dù gì cũng xuất thân từ đại gia tộc.

Từ nhỏ ông ta đã nghe những người lớn tuổi trong gia tộc nhắc đến.

Trên thế giới này còn rất nhiều điều mà người bình thường không bao giờ chạm tới được.

Trên thế giới có rất nhiều người có kì dị.

Rõ ràng, ông cụ trước mặt cũng vậy.

Tần Vạn Hào tiến lên nói với ông cụ: "Ông già, nếu chúng tôi muốn vào miếu thì mua hương là được sao?"

Ông cụ gật đầu.

"Hai mươi tệ mỗi người".

Mallory choáng váng.

Hai mươi tệ.

Chỉ mất hai mươi tệ để vào miếu.

Chỉ vì hai mươi tệ mà một trong những cao thủ của gã cứ vậy mà biến mất!

Nói ra điều này ai mà tin?

Chương 646: Chiêu Nhi Lĩnh

Điều kỳ lạ là sau khi Tần Vạn Hào trả tiền, nhóm người bọn họ đã dễ dàng tiến được vào trong miếu.

Ngôi miếu này thực sự trông không khác gì những nơi khác.

Bên trong miếu có một cây hòe cổ thụ.

Cây hòe già này trông giống như bị sấm sét đánh trúng.

Hầu hết các cành đều cháy thành than.

Nhưng cây hòe già vẫn có vài chồi non trên cành.

Nếu không nhìn kỹ, thì khó có thể phát hiện ra cây hòe già này đã nảy mầm.

Không xa bên trái cây hòe cổ thụ, có một vài tác phẩm điêu khắc bằng đá đơn giản.

Những tác phẩm điêu khắc đá này dường như cũng đã tồn tại trong nhiều năm.

Trên đó rêu xanh mọc lầm tấm.

Trong số đó có một tác phẩm điêu khắc bằng đá với hình ảnh một bông sen đang nở rộ.

Đá nở hoa!

Giữa bông sen đá và cây cổ thụ có một khoảng đất trống.

Ở đây trải một tấm đá màu lục lam.

Nếu không nhìn kỹ, thì chả thấy gì.

Tần Trọng rất cẩn thận, nhìn thoáng qua liền nhận thấy đáy phiến đá dưới chân hơi kênh lên.

Vì vậy Tần Trọng vội vàng cúi người nâng phiến đá lên.

Thì ra dưới phiến đá có một cái hố.

Tần Vạn Hào và Mallory vội vã chạy đến.

Cả hai nhìn kỹ vào hố.

Sau đó, Tần Vạn Hào vỗ đùi, hung ác nói.

"Có vẻ như nhóm người Edek đã lấy đi những thứ dưới phiến đá".

"Mau đuổi theo!"

Nói xong, Tần Vạn Hào vội vàng dẫn mọi người ra khỏi miếu.

Khi Mallory và đám người của gã chuẩn bị đuổi theo, thì một người đàn ông da ngăm đen và đầu hói đột nhiên liếc nhìn nơi đặt tượng Phật trong miếu.

Mallory hỏi anh ta: "Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông da ngăm nói: "Tôi chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình".

"Cảm giác như khi còn nhỏ trên đồng cỏ châu Phi bị sư tử nhìn chằm chằm, rất đáng sợ!"

Mallory bình tĩnh nói.

"Hoa Hạ là một nơi rất bí ẩn".

"Ở đây gì cũng có".

"Tất cả những gì chúng ta phải làm là cố gắng không dây vào mấy thứ này".

"Đi thôi, mau đi với mọi người đi!"

Rời khỏi làng Song Ngư, Lý Phong và những người khác men theo một con đường núi quanh co đến Chiêu Nhi Lĩnh.

"Anh rể, Chiêu Nhi Lĩnh là nơi nào vậy?"

"Sao lại có cái tên lạ thế?"

Hứa Hạo Nhiên nói không ngừng trên đường đi.

Miệng cậu ta dường như không thể đóng lại vậy.

Đối với cậu ta, người đã sống ở thành phố từ khi còn nhỏ, thì mọi thứ ở vùng núi trông thật kỳ lạ và thú vị.

Dù lên núi có hơi mệt nhưng dù sao cậu ta cũng là một người đàn ông.

So với Hứa Mộc Tình, người luôn được Lý Phong bao bọc, thì kinh nghiệm của Hứa Hạo Nhiên được coi là khá dồi dào.

Đối mặt với câu hỏi của Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong bình tĩnh nói.

"Có một truyền thuyết ở Chiêu Nhi Lĩnh".

"Có thời, ngôi làng ở đây đã từng khá thịnh vượng".

"Người lắm thì chuyện gì cũng có. Có gia đình, tình cảm vợ chồng rất hòa thuận, nhưng không hiểu sao không sinh được con".

"Họ đã thử mọi phương pháp, nhưng bụng của người phụ nữ vẫn không to ra".

"Một hôm, người đàn ông lên núi đốn củi lâu không thấy về, người phụ nữ có chút lo lắng cho anh ta nên vào núi tìm người đàn ông".

"Có phải người đàn ông kia chết rồi không?"

Lý Phong chưa kịp nói xong thì Hứa Hạo Nhiên đã xen vào.

Lý Phong lắc đầu.

"Cốt truyện kịch tính hơn tiểu thuyết thông thường nhiều, là người phụ nữ đi vào vùng núi và gặp người đàn ông của mình".

"Người đàn ông là một tiều phu. Anh ta đang đốn củi trên núi. Người phụ nữ thì ở bên cạnh quan sát anh ta".

"Cứ vậy, người phụ nữ đã ngủ thiếp đi. Nhưng điều kỳ lạ là người phụ nữ ngủ thiếp như thế, cô ấy về nhà không bao lâu sau thì mang thai".

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên vỗ tay.

"Hoho! Đây chính là sức mạnh của tự nhiên!"

"Hai người bọn họ ở nhà, dù có cố gắng thế nào cũng không có hiệu quả. Lên núi một cái là khác liền".

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời liền bị Hứa Mộc Tình đá cho một cái.

"Ý của anh rể em là, trên núi hai người đó không làm gì cả".

"Chỉ là người phụ nữ đến đó và muốn có một đứa con. Về thì liền có thai. Điều này cũng giống như việc đến miếu để dâng hương và xin một đứa ‘con cầu tự’ đó".

Hứa Hạo Nhiên nhún vai: "Thì đó cũng coi là một ý".

Thực ra, Hứa Hạo Nhiên muốn hỏi khi nào thì Hứa Mộc Tình và Lý Phong sẽ sinh con.

Nhưng sợ bị chị đánh nên đành bỏ cuộc.

"Anh rể, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Chúng ta đến Chiêu Nhi Lĩnh bây giờ để làm gì ?"

Lý Phong cười nói: "Tới đó lấy một thứ".

Ngay từ khi bước ra khỏi thủ đô để tham gia cuộc thám hiểm ngoài trời này.

Lý Phong đã khiến Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình cảm thấy có chút khác biệt.

Khi bắt đầu, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình hiển nhiên có thể cảm nhận được Lý Phong có chút căng thẳng.

Sự lo lắng của anh dường như đến từ bản năng, anh thậm chí còn không nhận thấy điều đó.

Chỉ có Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình tiếp xúc với Lý Phong đã lâu, nên có thể nhận ra được một chút.

Cho đến nay, Lý Phong luôn khiến cho hai chị em Hứa Mộc Tình có cảm giác rằng anh là một người toàn năng.

Dường như trên đời này không có chuyện gì mà Lý Phong không giải quyết được.

Dù là những ông chủ lớn trong thế giới ngầm, hay là lão đại trong gia tộc thượng lưu.

Chỉ cần Lý Phong ra tay, nhất định sẽ khiến đối phương gào thét.

Lý Phong có vẻ hơi thờ ơ với những chuyện xung quanh.

Tất cả những gì anh quan tâm là gia đình Hứa Mộc Tình và những đàn em dưới trướng anh.

Thật khó để nhìn thấy Lý Phong quan tâm đến điều gì đó.

Chỉ trong cuộc phiêu lưu này, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên mới cảm thấy rõ ràng tâm tư của Lý Phong đã khác trước một chút.

Hứa Mộc Tình gặp mẹ chồng ở làng Ngưu Gia.

Cả hai không ở cùng nhau được bao lâu.

Hứa Mộc Tình mấy ngày qua đã luôn muốn gặp lại bà ấy để học hỏi từ bà ấy, và bồi đắp tình cảm của cả hai.

Tuy nhiên, Lý Phong không khuyến khích Hứa Mộc Tình làm như vậy.

Hứa Mộc Tình hỏi khi nào thì bản thân Lý Phong có thể đến gặp mẹ chồng.

Câu trả lời của Lý Phong rất đơn giản.

"Chờ chuyện của anh cả kết thúc đã".

Đối với anh cả Lý Mộc này.

Lý Phong luôn giữ bí mật.

Hứa Mộc Tình tiếp xúc với Lý Phong đã lâu, cô biết rõ Lý Phong là người như thế nào.

Nếu là chuyện Lý Phong muốn nói thì nhất định sẽ nói cho Hứa Mộc Tình biết.

Còn có một số chuyện Lý Phong sẽ giấu trong lòng.

Hứa Mộc Tình biết rằng cho dù cô có hỏi như thế nào, thì cũng sẽ không nhận được câu trả lời.

Đó là lý do tại sao lần này cô trèo đèo lội suối cùng với Lý Phong .

Rõ ràng bây giờ cô đã rất mệt, nhưng Hứa Mộc Tình vẫn cắn chặt răng kiên trì.

Chẳng bao lâu, họ đi dọc theo con đường núi ngoằn ngoèo đến giữa sườn núi Chiêu Nhi Lĩnh.

Từ vị trí này nhìn lên, có thể thấy một cái đình nhỏ trên núi, có vẻ hơi đổ nát.

Lý Đông Đông chỉ vào cái đình nhỏ và nói với mọi người xung quanh: "Đình đó tên là đình Chiêu Tử".

"Trước đây, khi các làng xung quanh vẫn còn có nhiều người, thỉnh thoảng lại có vài phụ nữ có gia đình sẽ đến đình này để ngủ".

"Nghe nói chỉ cần ngủ ở đó, khi trở về sẽ có thể sinh ra một bé trai bụ bẫm".

Chương 647: La bàn cổ quái

"Thần kì thế á, nếu đàn ông ngủ trong đình này, lẽ nào…"

Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp nói hết câu, Hứa Mộc Tình đã đá cậu ta một cái.

Tính em trai mình như nào.

Cô biết quá mà.

Hứa Hạo Nhiên đang muốn nói, thì lại bị Hứa Mộc Tình trừng mắt một cái, lập tức rụt cổ, ngậm miệng lại.

Đám người nhanh chóng đến đình Chiêu Tử.

Cái đình này đã phần nào đổ nát.

Có thể thấy, với sự giảm sút dân số của các làng xung quanh, rất ít người lui tới đây.

Lý Phong đứng giữa đình liếc nhìn xung quanh.

Sau đó, Lý Phong đưa tay ra với Edek bên cạnh.

"Giáo sư, đưa tôi cái kim chỉ nam".

Cái này chính là la bàn cổ đại.

Thứ này đã được Lý Phong đào ra từ dưới phiến đá xanh lúc trước.

Đó là thứ mà Lý Mộc để lại cho Lý Phong.

Edek đưa cho Lý Phong một tấm đồng mỏng trước, sau đó là một chiếc thìa làm bằng đồng thau.

Hai cái này hợp lại thành kim chỉ nam ở Hoa Hạ cổ đại.

Lý Phong đặt la bàn vào lòng bàn tay.

Khi người bình thường đặt la bàn, chiếc thìa đặt ở chính giữa la bàn chắc chắn sẽ nghiêng.

Tuy nhiên, lòng bàn tay của Lý Phong lại vững vàng một cách bất thường, như thể anh đã tạo ra một mặt đất bằng phẳng.

Cái la bàn này được Lý Phong đặt trong lòng bàn tay không sai lệch một chút nào.

Sau đó Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình ở bên cạnh.

"Vợ à, em thổi vào nó một hơi đi".

Khi Lý Phong cầm la bàn, chiếc thìa ở giữa la bàn không hề di chuyển.

Nhưng khi Hứa Mộc Tình thổi nhẹ vào chiếc thìa.

Thì chiếc thìa đã quay tròn một cách kì lạ!

Rõ ràng, hơi thổi của Hứa Mộc Tình chỉ có thể làm bay một sợi tóc.

Thế mà chiếc thìa bằng đồng ở giữa la bàn lại không ngừng quay.

Tốc độ càng ngày càng nhanh.

Lúc này Lý Phong đột nhiên thu tay lại!

Cảnh tượng kỳ lạ lại xuất hiện!

Ban đầu, la bàn và thìa đồng đều đặt trên lòng bàn tay của Lý Phong.

Nhưng mà, khi Lý Phong thu tay lại, hai thứ này liền lơ lửng trên không trung!

Ngay cả Edek có kiến thức sâu rộng và đội khảo cổ xung quanh ông ấy cũng sững sờ trước cảnh tượng như vậy!

Họ đã đến nhiều nơi trên thế giới.

Cũng nhìn thấy nhiều di tích do các nền văn minh cổ đại để lại.

Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng nào kỳ dị như vậy trước mắt.

Hứa Hạo Nhiên không ngừng dụi mắt, cậu ta nghĩ mình đã nhìn nhầm.

Khi Hứa Hạo Nhiên bước tới và định dùng tay chạm vào nó.

Chiếc thìa đồng đang quay với tốc độ cao đột ngột dừng lại.

Cán của chiếc thìa chĩa thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên bị sốc.

Vội vàng chạy sang một bên.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cán của chiếc thìa đồng cứ một mực hướng vào Hứa Hạo Nhiên!

Không cần biết Hứa Hạo Nhiên chạy đi đâu.

Nó đều sẽ đi theo Hứa Hạo Nhiên.

"Đậu! Anh rể, thế này là thế nào !?"

"Tại sao thứ này cứ chĩa vào em thế?"

Lý Phong lúc đầu cũng thấy có chút kỳ quái.

Nhưng ngay sau đó anh đã phản ứng kịp và lập tức hỏi Hứa Hạo Nhiên.

"Ngày sinh tháng đẻ của em là ngày bao nhiêu?"

"Hả?"

Khi Lý Phong đột nhiên nhắc đến ngày sinh, Hứa Hạo Nhiên lúc này lập tức ngây ra.

"Anh rể, sao em biết được? Anh phải hỏi thầy bói chứ".

Lý Phong đang định nói, Hứa Mộc Tình bên cạnh liền nói ra ngày sinh nhật của Hứa Hạo Nhiên.

Lý Phong nghe xong lập tức duỗi năm ngón tay phải ra.

Rung nhẹ trong không khí mấy lần.

Động tác của Lý Phong rất giống với mấy thầy bói trong phim truyền hình.

Động tác này của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình và những người bên cạnh ngây ra.

"Oa, anh rể, anh giỏi quá!"

"Anh còn biết xem bói nữa cơ đấy".

Lý Phong cười nhạt nói: "Không phải anh đã nói với em sao, khi còn bé đi ăn xin ở ven đường anh đã gặp một lão ăn mày".

"Ông ấy đã dạy anh mẹo này".

Mọi người gần đó, bao gồm cả Edek, bất giác trợn tròn mắt.

Không ai tin lời Lý Phong.

Hành động này của Lý Phong lại mở mang thêm tầm mắt cho Hứa Mộc Tình.

Thường ngày, Lý Phong giống như một viên kẹo dẻo, luôn dính lấy mình.

Ngày nào cũng cười hihi bắt nạt mình.

Hứa Mộc Tình hiếm khi nhìn thấy mặt thật của Lý Phong.

Cũng không rõ Lý Phong có bao nhiêu mặt.

Hơn nữa ở với Lý Phong càng lâu, tiếp xúc càng nhiều, Hứa Mộc Tình càng có thể cảm nhận được sự đa dạng của Lý Phong.

Theo quan điểm của Hứa Mộc Tình, Lý Phong đơn giản là một người toàn năng.

Thật tuyệt khi có một người chồng như vậy!

Ngay sau đó, Lý Phong đã tính được ngày sinh tháng đẻ của Hứa Hạo Nhiên.

Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.

“Ngũ hành của em thuộc nguyên tố Kim, khi sinh ra dương hỏa khá nặng”.

"Quỳ Thủy khá nhẹ, vì vậy la bàn mới chỉ vào em".

"Nói cách khác, việc tìm đường đi tiếp theo là tùy thuộc vào em đó".

"Hả?"

Hứa Hạo Nhiên chỉ vào mình.

"Anh rể, em không quen nơi này, sao em biết đi hướng nào tiếp được?"

Lý Phong suy nghĩ một chút: "Nói cho anh biết, trong lòng em giờ điều làm em khó chịu nhất là cái gì?"

Hứa Hạo Nhiên vừa khóc vừa nói: "Tất nhiên đó là tình yêu tan vỡ rồi".

"Thế so hai cuộc tình với nhau, cái nào đau hơn?"

Hứa Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng ôm trán thở dài thườn thượt.

"Cả hai đều đau".

"Lần đầu tiên là Âu Dương Diểu Diểu, lần thứ hai là Viên Đa Đa".

"Chữ Diểu, có ba chữ thủy". ( Cấu tạo chữ tiếng Trung)

"Thêm chữ đa (nhiều) trong Đa Đa nữa".

Lý Phong hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Anh biết rồi, vậy chúng ta sẽ đi theo hướng dòng nước".

"Hơn nữa, cuối cùng sẽ được đến được nơi mà các dòng nước hội tụ".

Sau đó, Lý Phong ngay lập tức đưa tay ra với Hứa Hạo Nhiên.

Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng, Lý Phong đã bứt một sợi tóc trên đầu Hứa Hạo Nhiên.

Lý Phong để sợi tóc này vào thìa của la bàn.

Sau đó, anh vỗ nhẹ nó ba lần bằng cả hai tay.

Đột nhiên, la bàn đang lơ lửng trên không, nhanh chóng rơi xuống đất!

"Ầm!"

Lý Phong nhấc chân trực tiếp giẫm nát la bàn.

Sau khi la bàn bị giẫm nát, bên trong liền xuất hiện một cái Bát Quái.

Lý Phong nhặt Bát Quái bỏ vào trong túi, sau đó hỏi Lý Đông Đông.

"Có bất kỳ dòng nước xung quanh đây không".

"Những dòng nước này phải kết hợp lại với nhau để tạo thành một hồ nước"

Lý Đông Đông gật đầu: "Có thì có, nhưng chúng ta phải trở về làng Song Ngư".

"Sau làng có một cái hồ rất đẹp".

Khi Lý Đông Đông nói điều này, Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức bật dậy.

Cậu ta chỉ lên bầu trời trên đầu và nói: "Không phải đấy chứ, chúng ta trở lại làng Song Ngư thì đã là đêm rồi".

"Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở nơi đó vào ban đêm chứ?"

Hứa Mộc Tình thì thào: "Hay là, cắm trại ngoài làng mà không vào làng thì sao?"

Kỳ thật, Hứa Mộc Tình trong lòng cũng có phần sợ hãi.

Edek gật đầu: "Tôi đồng ý".

"Tôi không tin vào ma và thần thánh, nhưng không có nghĩa là tôi không kính sợ".

Chương 648: Bọ ngựa bắt ve sầu

Khi đám Lý Phong quay người đi xuống núi, tiến về làng Song Ngư lần nữa.

Thì Tần Vạn Hào và Mallory cũng dẫn người từ phía khác của ngọn núi đi tới.

Họ nhanh chóng đến đình và nhìn thấy chiếc la bàn đã bị giẫm nát trên mặt đất.

Tần Vạn Hào nói: "Vừa rồi la bàn bị đập vỡ, tôi phát hiện Lý Phong lấy từ trong đó ra một cái Bát Quái".

"Không biết công dụng của thứ đó là gì nhỉ?"

Mallory lạnh lùng giễu cợt: "Quan tâm đến chuyện đó làm gì, cứ bám theo bọn chúng là được".

"Theo cách nói người Hoa Hạ các ông, thì bây giờ chúng ta là chim sẻ!"

Tần Vạn Hào bật cười.

"Hahahaha, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau!"

"Cậu Mallory thật là thông thái, đã mở mang tầm mắt cho tôi!"

Hai người khen nhau đôi lời.

Nói xong mỗi người mang theo mục đích riêng dẫn người vào rừng núi, tiếp tục đi theo đám người Lý Phong.

Màn đêm buông xuống.

Tần Vạn Hào theo dám Lý Phong trở lại làng Song Ngư.

Lúc này Tần Vạn Hào mới nhíu mày: "Tại sao bọn chúng lại trở về?"

"Chả nhẽ chúng đã phát hiện ra chúng ta?"

Mallory lắc đầu tự tin.

"Làm gì có chuyện đó".

"Điều duy nhất có thể giải thích là kho báu rất có thể nằm ở ngôi làng này, nếu không chúng sẽ không quay trở lại".

Ngay sau đó Tần Vạn Hào phát hiện ra rằng Lý Phong và những người khác đang dựng lều bên ngoài ngôi làng.

Ông ta không khỏi tò mò nói: "Thật kỳ quái, tại sao bọn họ không vào làng?"

"Trong núi sâu, rừng già ít nhiều sẽ có thú dữ, nếu gặp phải sói thì rất phiền".

"Là kẻ khác thì nhất định sẽ cắm trại trong làng".

Tần Trọng bên cạnh nói thêm một câu.

"Có lẽ họ sợ cái truyền thuyết kia chăng".

"Dù gì thì làng Song Ngư cũng được biết đến là một ngôi làng ma. Không ai biết liệu những điều kinh khủng đó có xảy ra vào ban đêm hay không?"

Tần Vạn Hào chế nhạo: "Đồ hèn nhát!"

Sau khi màn đêm buông xuống, Tần Vạn Hào và Mallory chia thành hai khu và cùng nhau cắm trại.

Họ nhìn trại của Lý Phong từ hai hướng.

Nơi đóng trại của Tần Vạn Hào cao hơn, chỉ cần đứng trên một tảng đá là có thể nhìn thấy trại của Lý Phong qua kính viễn vọng.

Lúc này, Tần Vạn Hào mới quan sát xong qua kính viễn vọng ban đêm.

Khi từ trên tảng đá xuống, mắt ông ta liếc về một vị trí nào đó sau lưng.

Đúng lúc đó, Tần Vạn Hào đột nhiên cảm giác được một bóng trắng lóe lên trong tầm mắt.

Ông ta khẽ cau mày.

Ngay lập tức ông ta lấy ống nhòm ra và nhìn quanh bốn phía phía sau.

Nhưng sau khi nhìn xung quanh một lượt, thì lại không thấy bóng trắng kia nữa.

Tần Vạn Hào tưởng mình bị lóa mắt nên đi bộ về trại.

Vừa ngồi xuống, Tần Trọng liền đưa một lon đồ hộp đã hâm nóng cho ông ta.

Tần Vạn Hào ăn vài miếng, sau đó ném cái lon xuống đất, xì một tiếng khinh miệt.

"Cho chó ăn cái này, chó còn không chịu ăn ấy chứ!"

"Lúc chúng mày đi không chuẩn bị gì khác à?"

Tần Trọng nhanh chóng nhặt cái lon trên mặt đất lên, cung kính nói: "Bởi vì chúng tôi không biết lần này vào núi bao lâu".

"Thời hạn sử dụng của đồ hộp tương đối dài, không dễ bị hư hỏng nên đã mang theo mấy thứ này".

"Nếu ông chủ ăn không quen thì tôi có thể vào rừng kiếm vài còn thú đem về nướng".

Tần Vạn Hào giễu cợt: "Mày coi tao là đồ ngu đấy à? Mày nghĩ lần này là đi dã ngoại đấy à?"

Tần Trọng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Lúc này, Tần Vạn Hào có cảm giác như đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào đó.

Lập tức hỏi: "Mày có nghe thấy gì không?"

Tần Trọng cùng đám người bên cạnh liếc nhau một cái, liền lắc đầu.

"Không?"

"Đồ ngốc, nghe kĩ mà xem!"

Lúc này, doanh trại của Tần Vạn Hào đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều hơi vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Tất cả mọi người kể cả Tần Trọng đều nghe thấy một âm thanh rất lạ.

Âm thanh từ xa vọng đến nghe như tiếng trẻ con hát, bài đồng dao khiến người ta rợn tóc gáy.

"Hồng nương tử mang quả đào lớn, chuột vác thịt mèo,

Muỗi đẻ một quả trứng thiên nga, làm vỡ nó, đẫm máu,

Chạy đằng trước nhảy đằng sau, ai gối bờ vai thầm cười".

Tần Vạn Hào nhìn chằm chằm Tần Trọng nói: "Giờ chúng mày đều nghe thấy đúng không?"

Mọi người gật đầu lia lịa.

Âm thanh càng ngày càng gần, Tần Vạn Hào lập tức đứng lên nói với người bên cạnh.

"Đi, chúng ta đi xem".

Tần Trọng cùng một tên thủ hạ bên cạnh liếc nhau.

Mồm thì nói như vậy, nhưng Tần Vạn Hào cũng không dám đi đầu.

Thay vào đó, ông ta được thuộc hạ của mình vây quanh.

Đám người bước từng bước từng bước về hướng phát ra âm thanh.

"Hồng nương tử cắt tóc dài, em gái treo búp bê,

Lão Ngưu sinh ra con cóc năm chân, nấu sôi lên, quấy quấy,

Bạn đến đào, tôi đến bắt, ai đang nhai bùn trong bát ... "

Bài đồng dao do trẻ thơ hát càng ngày càng làm người ta sợ hãi.

Khi Tần Vạn Hào, Tần Trọng và những người khác đẩy bụi cây sang một bên, họ nhìn thấy trong rừng cây rậm rạp cách đó không xa.

Dưới ánh trăng,

Có một nhóm người mặc một loại quần áo kỳ lạ, đi thành một hàng dài lắc lư.

Bởi vì ở một khoảng cách nhất định nhìn không rõ lắm, Tần Vạn Hào cầm kính viễn vọng ban đêm, hướng ống kính viễn vọng vào những người này.

Vừa nhìn, kính viễn vọng trong tay Tần Vạn Hào gần như không cầm chắc.

Nghe như tiếng trẻ con, nhưng qua kính viễn vọng Tần Vạn Hào phát hiện ra rằng tất cả đều là người lớn!

Chỉ là họ rất thấp!

Và trông rất kỳ lạ.

Khuôn mặt của họ đều trắng toát.

Hai bên má thoa phấn hồng dạng tròn.

Điều khiến trái tim của Tần Vạn Hào càng thắt lại chính là bộ quần áo họ đang mặc.

Hóa ra đó là những bộ quần áo thường dùng để tỏ lòng thành kính với tổ tiên, quần áo giấy.

Nói cách khác, quần áo của họ đều được làm bằng giấy!

Những người này cầm trên tay hai chiếc đèn lồng.

Có một chiếc đèn lồng bên trái viết chữ ‘sống’.

Có một chiếc đèn lồng bên phải viết chữ ‘chết’.

Không phải sự xuất hiện của những người này và hành động kỳ lạ của họ khiến tay Tần Vạn Hào run lên.

Mà là khi Tần Vạn Hào đang quan sát bọn họ qua kính viễn vọng, một người trong số họ đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Vạn Hào!

Đối phương còn nhe răng mỉm cười với Tần Vạn Hào.

Hắn thực sự đã phát hiện ra Tần Vạn Hào!

Tần Vạn Hào nhanh chóng nói với Tần Trọng bên cạnh: "Mau đi thôi, nơi này không thể ở lại lâu được".

Lập tức, đám người liền bảo vệ Tần Vạn Hào trở về trại.

Tuy nhiên, khi họ đến trại.

Thì phát hiện lửa trại đã tắt ngúm.

Vốn dĩ Tần Vạn Hào đã để lại hai người canh giữ doanh trại, nhưng hai người này đã đi đâu không rõ nữa.

"Chuyện gì đây?"

"Vừa rồi không phải có hai người ở đây sao, bọn họ đi đâu rồi?"

Tần Vạn Hào vừa dứt lời.

Một tên thủ hạ bên cạnh đột nhiên chỉ vào một thân cây to sau lưng Tần Vạn Hào, bàn tay run rẩy.

Khi Tần Vạn Hào quay đầu lại, phát hiện trên cành cây có một người đang treo cổ.

Người này thực sự đang mặc quần áo giống với nhóm người vừa rồi!

Chương 649: Hồ Tàng Long

Khuôn mặt của anh ta cũng bị bôi trắng xóa.

Có hai vòng tròn lớn màu đỏ ở hai bên má.

Người này chính là thuộc hạ ở lại canh giữ nơi đóng quân của bọn họ!

Tần Trọng lập tức nhảy lên, cứu người ở trên cây xuống.

Hắn đưa tay đặt trên mũi của người đàn ông đó, kiểm tra xem anh ta còn thở hay không, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nói với Tần Vạn Hào: “Cũng may là anh ta chỉ bị ngất đi thôi”.

Ngay sau đó, Tần Trọng đánh thức người này, rồi hỏi.

“Tại sao cậu lại bị người ta treo lên cây thế?”

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

Người vừa bị đánh thức dậy ngây người ra.

Một lúc sau mới phản ứng lại, nói.

“Cũng không biết tại sao nữa, vừa nãy hai người chúng tôi đang ngồi bên đống lửa trại nói chuyện”.

“Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, rồi ngất đi luôn”.

Tần Vạn Hào vội vàng hỏi: “Vậy người kia đâu?”

“Tôi không biết!”

Tần Vạn Hào nhìn thấy tên thuộc hạ bị trang điểm thành bộ dạng này cũng cảm thấy bất lực.

Vội vàng nói: “Mau cởi sạch bộ quần áo rách nát này ra cho tôi, còn lớp trang điểm trên mặt nữa, cũng rửa sạch hết đi”.

Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của Tần Vạn Hào đã tìm thấy người còn lại.

Người này còn thảm hơn!

Bởi vì toàn thân của anh ta đều bị chôn vùi dưới đất, chỉ thò mỗi cái đầu lên!

Khi mọi người kéo anh ta ra khỏi đống đất, bọn họ phát hiện ra anh ta cũng đang mặc một bộ đồ làm bằng giấy, khuôn mặt lem nhem với lớp trang điểm kỳ quái.

“Mau xé hết quần áo đi cho tôi!”

Thuộc hạ của Tần Vạn Hào vội vàng xé hết lớp quần áo giấy đi, phát hiện trên người người này viết một chữ to.

Chết!

Và sau lưng người còn lại cũng viết một chữ lớn bằng máu.

Sống!

Tần Vạn Hào hoảng sợ.

Cảnh giác cao độ nhìn bốn xung quanh.

Dù cho ông ta đã trốn trong lều, được thuộc hạ canh giữ khắp nơi nhưng ông ta vẫn không thể nào ngủ được.

Tần Vạn Hạo mở trừng trừng hai mắt, chờ cho đến lúc trời sáng.

Ngày hôm sau, khi Tần Vạn Hào ra khỏi lầu, hai mắt ông ta thâm đen sì không khác gì mắt gấu trúc.

Đồng thời, trong mắt cũng dày đặc những tia máu.

Hai người kia trông cũng phờ phạc không kém, vừa nhìn là biết cả đêm qua không ngủ.

Tần Vạn Hào lảo đảo dẫn dắt cả đội đi theo sau đám người Lý Phong.

Chẳng mấy chốc, đám người Lý Phong đã đến chỗ một hồ nước.

Hồ nước này ở trên một ngọn núi cao, vì vậy được gọi là Thiên Hồ.

Đứng ở bên hồ, Lý Đông Đông nói với Lý Phong.

“Hồ này được gọi là hồ Tàng Long”.

Nước trong hồ đột nhiên biến mất vài ngày trong tháng.

Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chen vào một câu: “Giống ‘đến ngày’ ấy hả?”

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, cậu ta cảm nhận được một luồng sát khí từ bên cạnh truyền đến.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng trốn sang bên cạnh Lý Phong, nói với Hứa Mộc Tình, người đã nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.

“Chị, em nhận ra chị càng ngày càng bạo lực đấy, nếu cứ như vậy, cẩn thận anh rể không thèm chị nữa đâu”.

Câu nói này của Hứa Hạo Nhiên khiến cho Hứa Mộc Tình tức giận giơ chân lên, giậm nhẹ xuống đất.

Nhưng điều kỳ lạ là, vì Hứa Mộc Tình giậm chân xuống đất.

Giữa hồ nước trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, có kích thước to bằng mười sân bóng đá.

Có cảm giác như ai đó đang ở dưới đáy hồ tháo nước vậy.

Đột nhiên, toàn bộ nước trong hồ nhanh chóng rút xuống.

Mọi người đang đứng bên bờ hồ, trợn tròn mắt nhìn toàn bộ nước trên mặt hồ rút xuống cạn sạch không còn một chút nào.

Nhưng kỳ lạ là khi hồ cạn nước chỉ còn lại lớp phù sa dày đặc và tôm cá đang bật nhảy loạn xạ.

Mà không thể nhìn thấy cái lỗ mà đã rút hết nước xuống trong phút chốc đâu.

Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt, không ngừng tìm kiếm: “Anh rể, chuyện gì thế này?”

“Tại sao chị em mới giậm chân có một cái nước trong hồ đã biến mất hết rồi?”

“Ui cha mẹ ơi!”

“Chị, chị mạnh quá luôn ấy!”

“Một cái giậm chân mà làm rung chuyển cả đất trời!”

Thật ra Hứa Mộc Tình cũng đang ngẩn người ra.

Hứa Hạo Nhiên nói như vậy khiến khuôn mặt cô ấy đỏ ửng cả lên

Cô lén liếc nhìn Lý Phong, thấy Lý Phong nở nụ cười bình thản, cô càng thêm đỏ mặt tía tai.

Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Em yên tâm, nguyên nhân nước hồ biến mất không phải là do em giậm chân đâu”.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong: “Anh còn nói nữa”.

Edek nói với học sinh bên cạnh một vài câu.

Một người đàn ông da trắng đeo kính gọng đen dày cộp lập tức cầm dụng cụ bước lên trước.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh ta nói với Edek.

“Thưa giáo sư, nước hồ biến mất là do có liên quan đến sự vận động địa chất của toàn bộ dãy núi”.

“Không phải do người làm”.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ tay vào một mỏm đá cách đó không xa.

“Anh rể, anh nhìn xem! Hình như ở đó có một ngôi miếu!”

Mọi người quay đầu sang nhìn, phát hiện ở vách đá bên hồ, quả thật có một ngôi miếu bằng đá được đẽo bằng tay.

Trước đây do nước hồ nhấn chìm toàn bộ ngôi miếu nên mọi người không thể nhìn thấy được.

Bây giờ nước hồ đã cạn, ngôi miếu đã hiện ra một cách rõ ràng trước mặt mọi người.

“Đi, chúng ta qua đó xem xem”.

Vừa dứt lời, Lý Phong lập tức bế Hứa Mộc Tình lên.

Bình thường ngay cả khi chỉ có hai người, Lý Phong làm như vậy cũng khiến cho hai má Hứa Mộc Tình đỏ ửng lên như quả táo chín.

Chứ đừng nói là bên cạnh có nhiều người như vậy.

Hứa Mộc Tình vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Lý Phong.

Lý Phong lại cười nói: “Đừng quậy nữa”.

“Nước trong hồ này mặc dù đã rút cạn rồi”.

“Nhưng bùn ở bên dưới vẫn còn rất sâu”.

“Nếu như em lún xuống, quần áo bẩn hết thì phải làm sao?”

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong giống như một con chuồn chuồn, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, nhảy từ trên bờ xuống.

Lý Phong nhảy liên tục với tốc độ rất nhanh trên những mỏm đá ở trên mặt hồ.

Trong nháy mắt đã tới ngôi miếu đá cách đó cả trăm mét.

Ngôi đền đá này được khai quật nhân tạo trên vách đá.

Lý Phong đứng trước cửa miếu, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên vách đá có khắc ba ký tự.

Miếu Long Vương!

Những phiến đá dưới chân được bao phủ bởi tảo xanh và rêu.

Giẫm lên cảm giác rất trơn.

Lý Phong bế Hứa Mộc Tình đi từng bước vào sảnh chính của ngôi miếu.

Một bức tượng có hình dáng kỳ lạ được đặt ngay trong chính điện.

Bức tượng hình người, trên đầu đội mũ hoàng đế, trên người khoác áo long bào.

Long Vương ở đâu chứ?

Đây giống như một tác phẩm điêu khắc một vị hoàng đế cổ đại.

Đồng thời, bức tượng đá bên cạnh ngôi miếu cũng được khắc rất nhiều chữ.

Từ những chữ này có thể đoán được rằng đây chính là vị vua được tất cả mọi người tôn thờ, Sấm vương Lý Tự Thành

Không lâu sau, Edek và Hứa Hạo Nhiên lần lượt bước vào.

Edek nhìn quanh một lượt rồi nói với Lý Phong.

“Ngôi miếu này xuất hiện ở đây thật không bình thường chút nào”.

“Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ của tôi, ở đây nhất định sẽ có một mật đạo”.

“Chỉ là nhìn bề ngoài, mọi thứ ở đây trông hoàn toàn bình thường”.

“Không có dấu hiệu của bất kỳ cơ quan nào”.

Lý Phong đứng trước bức tượng Sấm vương.

Bức tượng này cao tầm sáu bảy mét, trông rất hiên ngang hùng dũng.

Một nửa cơ thể của bức tượng ở trong bức tường đá.

“Anh rể, em thấy chỗ này cũng chỉ có bao nhiêu đây thôi”.

“Nếu như thật sự có mật đạo, thì chắc chắn là ở phía sau bức tượng này”.

Chương 650: Đường sống, hay là đường chết

Trong lúc nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên đã đứng bên cạnh bức tượng.

Sau đó, cậu ta không ngừng đào bới tìm kiếm khe hở giữa bức tượng và bức tường đá.

Nhưng dù Hứa Hạo Nhiên có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cậu ta vẫn thấy rằng bức tượng và bức tường đá này dường như là một thể hợp nhất.

Không giống như được người ta ghép vào.

Hứa Hạo Nhiên thở hổn hển vì kiệt sức: “Không được rồi, em không đủ sức”.

“Nếu như có thêm lực mạnh hơn chút, có thể phá vỡ những thứ này thì tốt”.

Lý Phong nhíu mày, lập tức đứng đằng sau Hứa Hạo Nhiên, vỗ vai cậu ta, nói: “Để anh”.

Sau đó, trước mặt tất cả mọi người, hai tay của Lý Phong nhẹ nhàng đặt lên bức tượng cao lớn đó.

Ngay sau đó, Lý Phong dùng lực mạnh.

“Rắc!”

“Rắc!”

“Rắc!”

Đột nhiên, toàn bộ bức tường đá xuất hiện những vết nứt!

Ngay lập tức, miếu Long Vương bắt đầu rung chuyển kịch liệt!

“Mở ra!”

Cùng với tiếng hét của Lý Phong, bức tượng cao sáu bảy mét đã bị anh dùng hai tay tách đôi ra!

Quả nhiên, sau khi bức tượng được tách ra khỏi tường đá, mọi người phát hiện ra phía trước bọn họ thật sự có một lối đi hẹp đủ cho một người đi lại tự do bên trong.

Lý Phong đi trước, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên theo sau.

Lối đi này rất sâu, nhưng bởi vì đã bị bức tượng đó hoàn toàn bịt kín.

Vì vậy, nền đất trong đó rất khô ráo.

“Cộp”.

“Cộp”.

“Cộp”.

Trong mật đạo thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân giẫm lên phiến đá.

Bọn họ đi một lúc nhìn thấy một ngã ba ở phía trước.

Ba con đường tạo thành hình cánh quạt hiện ra ở trước mặt.

Edek dùng đèn pin soi khắp mọi ngả đường.

Sau đó nói: “Ba mật đạo này đều rất sâu”.

“Dựa vào kết cấu của nó, có lẽ chỉ có một con đường là con đường sống”.

“Hai con đường còn lại là đường cụt”.

Ngay khi Edek vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên cười, nói: “Không sao đâu, chúng ta có máy bay không người lái mà!”

Trong khi nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên đã mở ba lô của mình ra.

Cậu ta lấy một chiếc điều khiển to bằng chiếc bánh bao.

Sau đó ba chiếc máy bay không người lái nhỏ chỉ bằng một con ruồi bay ra.

Những chiếc máy bay không người lái được sử dụng để khám phá các mật đạo và cơ quan.

Ngay sau đó, ba chiếc máy bay không người lái có kích thước bằng con ruồi này bay về phía ba mật đạo.

Trên điều khiển từ xa trong tay Hứa Hạo Nhiên có một màn hình hiển thị.

Máy bay không người lái có thiết bị nhìn ban đêm.

Mặc dù có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường đi trong mật đạo.

“Xoẹt!”

Đột nhiên màn hình của một chiếc máy bay không người lái chuyển sang màu đen!

Ngay sau đó, màn hình của hai chiếc còn lại cũng chuyển sang màu đen thui!

“Ủa, chuyện gì thế này?”

Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.

Cậu ta cố gắng nhấn các nút điều khiển nhưng không thấy chiếc nào trong số ba chiếc máy bay không người lái đó phản hồi lại.

Sau khi Lý Phong liếc qua một cái, anh nói: “Rõ ràng là ba chiếc máy bay không người lái này đều đâm vào cơ quan rồi”.

“Cả ba con đường này đều không phải là đường sống”.

Nói xong, Lý Phong đứng trước lối đi chính giữa.

Anh duỗi một ngón tay ra và chạm vào lưỡi mình.

Sau đó, Lý Phong giơ ngón tay lên, đặt trong không trung.

Anh ấy làm điều tương tự với cả ba ngã rẽ.

Sau đó, Lý Phong chỉ vào lối đi ở giữa, nói: “Chúng ta đi đường này”.

Hành động này của Lý Phong là để phán đoán xem có luồng khí luồn qua hay không.

Khi đầu ngón tay bị nhiễm nước, chúng sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm và có thể cảm nhận được những luồng khí yếu ớt trong không gian.

Lý Phong dẫn mọi người đi dọc theo lối đi chính giữa, vừa đi vừa nói: “Từ giờ nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào”.

“Mọi người xếp thành một hàng theo sát phía sau tôi”.

“Điều mọi người phải chú ý không phải là phía trước hay trên đầu mà là dưới chân”.

“Mọi người phải bước theo dấu chân của tôi để đi, không được bước nhầm”.

Khi Lý Phong đang nói, Hứa Hạo Nhiên bước hơi chệch so với dấu chân trước đó của Lý Phong.

‘Cạch’ một tiếng.

Đột nhiên, một mũi tên nhọn màu đen bắn ra từ bức tường đá bên cạnh!

Lý Phong lập tức ra tay, với tốc độ nhanh như sấm sét, bắt lấy chiếc mũi tên nhọn màu đen đó!

“Bụp!”

Lý Phong ném mũi tên đó xuống đất, nhẹ nhàng nói.

“Mọi người nhất định phải cẩn thận”.

“Các cơ quan ở đây mặc dù đã trải qua mấy trăm năm nhưng uy lực vẫn rất mạnh!”

“Tuyệt đối đừng đánh giá thấp trí tuệ của người xưa”.

“Nhiều khi, những cơ quan mà người hiện đại chúng ta làm ra còn kém xa so với người xưa”.

Trong khi nói, Lý Phong tiếp tục dẫn mọi người đi về phía trước.

Có ‘vết xe đổ’ phía trước của Hứa Hạo Nhiên, bây giờ mọi người đều thận trọng hơn rất nhiều.

Rất nhanh sau đó đã đi đến cuối con đường.

Một cánh cổng đá hiện ra trước mặt mọi người.

Không gian xung quanh cũng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.

Hứa Hạo Nhiên cười he he vội vàng tiến đến gần.

Khi tham gia vào chuyến thám hiểm này, cậu ta chỉ nghĩ rằng đi vào rừng để chịu khổ, chứ cũng không nghĩ gì nhiều.

Nhưng dọc đường đến đây, cậu ta cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng trở nên thú vị.

Hơn nữa, chuyến phiêu lưu mạo hiểm này mang lại cho người ta cảm giác hồi hộp, căng thẳng nhưng cũng rất phấn khích.

Cả người chìm đắm trong bầu không khí đó, trong một hành lang tối tăm chật hẹp như vậy, những nguy hiểm bất chợt xung quanh có thể mang đến cho chúng ta rất nhiều sự kích thích.

“Anh rể, cánh cửa này này có phải giống như trước đây, chúng ta dùng lực để mở ra không?”

Lý Phong khẽ lắc đầu.

“Không được, cửa này có cơ quan!”

Lúc này, Edek đưa hai học sinh của mình đi lên.

Sau khi bọn họ cẩn thẩn gõ mấy nhát vào cửa, Edek bảo người mang dụng cụ đến.

Những dụng cụ này trông rất phức tạp và đa dạng.

Chúng còn tỏa ra một luồng ánh sáng mạnh.

Sau khi những đốm sáng này được chiếu lên tường, phản chiếu ra một loạt các loại hoa văn khác nhau.

Một cậu học sinh trong số đó lấy laptop ra.

Tay gõ nhanh trên bàn phím.

Tốc độ gõ phím rất nhanh, có vẻ rất gấp gáp.

Bởi vì từ đầu tới giờ, hiệu quả của cả đội bọn họ đều không được tốt.

Dường như mọi chuyện đều là do một mình Lý Phong làm.

Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một chuyện nằm trong lĩnh vực chuyên môn của bọn họ, vì vậy bọn họ phải cố gắng làm việc hết công suất.

Nhiều dãy số lạ xuất hiện trên màn hình laptop.

Những con số này bắt đầu hợp nhất.

Khi các con số hợp nhất, các đốm sáng bên cạnh bắt đầu biến mất.

Cuối cùng chỉ còn lại ba đốm sáng.

Edek đích thân đưa hai học sinh đến chỗ ba điểm sáng.

Sau đó, ông ấy lấy một dụng cụ từ trong balo của mình ra và đặt vào chỗ điểm sáng ấy.

"Tinh!"

"Tinh!"

"Tinh!"

Ba dụng cụ đó dao động cùng một lúc.

Sau đó, một tiếng ‘cạch’ vang lên, cánh cửa tự động mở ra!

Hứa Hạo Nhiên choáng váng!

“Anh rể, chuyện này là sao vậy?”

“Kỳ lạ dã man luôn?”

Lý Phong chưa kịp nói, Hứa Mộc Tình đã lên tiếng.

“Em đứng đó nhìn là được rồi, người ta là dân chuyên nghiệp, em không hiểu gì thì đừng hỏi”.

Mặc dù ngoài miệng Hứa Mộc Tình nói như vậy, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt tò mò của cô lại lén nhìn về phía những dụng cụ của bọn họ.

Bây giờ, Hứa Mộc Tình đã mở một công ty nghiên cứu các lĩnh vực công nghệ cao.

Ngoài lĩnh vực ban đầu được quảng bá trên các phương tiện truyền thông với công chúng.

Trong lòng cô cũng có một tính toán mới.

Càng hiểu thêm về Lý Phong, Hứa Mộc Tình càng cảm thấy Lý Phong là người thâm sâu bí hiểm, không thể nào nhìn thấu được.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa biết rõ chồng của mình rốt cuộc là làm gì?

Chương 651: Bức tượng cao mười mét được làm bằng vàng ròng

Nhưng có một điều trong lòng cô ấy vô cùng chắc chắn đó là Lý Phong nhất định là người có thể làm nên việc lớn.

Thân thế của anh không đơn giản.

Là vợ của anh, Hứa Mộc Tình cũng muốn trở nên môn đăng hộ đối với Lý Phong.

Chứ không phải suốt ngày núp dưới cái bóng của anh.

Hứa Mộc Tình biết rằng rất khó để đuổi kịp Lý Phong.

Nhưng cô không sợ khó.

Ngay cả khi việc này cần thời gian cả đời để hoàn thành cô cũng cam tâm tình nguyện.

Bởi vì dù có như thế nào, Lý Phong sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Dù con đường đầy rẫy ghập ghềnh chông gai, nhưng trong tim cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Rất nhanh sau đó, Lý Phong dẫn mọi người đi qua cánh cổng đá.

Lúc này, một không gian rất lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Chỗ này rộng phải bằng hai sân bóng rổ.

Hơn nữa phía bên trên cũng rất rộng rãi, cao khoảng tầm bốn năm tầng.

Một bức tượng cao lớn đứng sừng sững trước mặt bọn họ.

Bức tượng này giống với bức tượng bên ngoài, là tượng của Sấm vương Lý Tự Thành.

Lý Đông Đông đi theo đám người Lý Phong suốt dọc đường, bây giờ cô ấy nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Một lúc sau, cô ấy nói: “Bức tượng này giống với bức tượng của vị thần được thờ trong nhà tổ của làng chúng tôi quá”.

Lý Phong sững sờ, sau đó nhìn Lý Đông Đông.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới cười hi hi nói: “Đương nhiên rồi!”

“Bởi vì cô họ Lý mà, những người trong làng của cô có thể là con cháu của Lý Tự Thành đấy”.

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên hiếu kỳ hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh cũng họ Lý, lẽ nào anh cũng là con cháu của Lý Tự Thành sao?”

Lý Phong khẽ cười.

“Mối quan hệ huyết thống sẽ không còn tồn tại sau ba thế hệ”.

“Tổ tiên là ai? Vốn dĩ không hề quan trọng”.

“Cái anh muốn biết là tại sao anh trai anh lại bảo anh đến chỗ này?”

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong bước từng bước về phía bức tượng.

Không gian ở đây rất rộng lớn, nhưng không nhìn thấy cái được gọi là bảo tàng của Sấm vương.

Không có đồ trang sức vàng bạc, không có bức tranh thư pháp cổ, thậm chí đến một cái đĩa đồng cũng không nhìn thấy.

Lúc này, Lý Phong đứng trước bức tượng cao lớn, vươn tay đặt lên trên chân bức tượng, vỗ nhẹ.

Sau đó, Lý Phong mỉm cười.

Anh nói với Edek ở bên cạnh.

“Giáo sư, ông có thể xác định chất liệu của bức tượng này bằng máy dò kim loại”.

Edek nhanh chóng yêu cầu các học sinh mang dụng cụ đến.

Sau khi kiểm tra cụ thể, mọi người không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Thì ra bức tượng khổng lồ cao tám, chín mét này thật sự được làm bằng vàng ròng.

Hứa Hạo Nhiên vỗ trán, thở dài nói: “Anh rể, đừng nói là làm bằng bàng, dù cho là kim cương nguyên chất chúng ta cũng không thể vận chuyển ra ngoài được”.

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, giọng nói của Tần Vạn Hào đột nhiên truyền ra từ phía cổng đá.

“Các cậu không vận chuyển ra ngoài được vậy thì để tôi vận chuyển giúp cho”.

Sau đó thấy đám người Tần Vạn Hào và Mallory bước vào.

Hai bên trừng mắt nhìn nhau, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Tần Vạn Hào nhìn Lý Phong bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

“Lý Phong, không ngờ mày là con trai của lão cáo già Lý Tấn”.

“Đúng là đi mòn gót giày chả tìm thấy, lúc tìm được lại chẳng tốn công”.

“Hôm nay, mày và người của mày đều phải chết ở đây!”

Đồng thời, Mallory cũng nhìn Edek, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.

Mallory hiểu rất rõ Edek, gã đã theo chân Edek bao nhiêu năm nay rồi.

Cho dù là các vùng núi ở Châu Âu, rừng rậm ở Nam Mỹ, hay những ngôi đền cổ ở Xiêm La.

Số lần bọn họ đối đầu trực diện nhiều vô kể, Edek giống như một con chuột, dù cho Mallory giăng lưới khắp nơi thì Edek cũng có thể tìm được kẽ hở để chui ra.

Và lần nào Edek cũng đưa người tới để phá hỏng các thương vụ của Mallory.

Và việc này khiến ông chủ đứng sau lưng Mallory bị tổn thất nặng nề.

Hai kẻ thù này đối mặt trực diện với nhau trong một không gian chật hẹp, không cần nói gì cũng biết tiếp theo sẽ nổ ra một trận chiến sinh tử.

Đối với Tần Vạn Hào và Mallory, đám người Lý Phong bây giờ là miếng thịt đang đặt trên thớt, bọn chúng muốn cắt như thế nào cũng được.

Nhưng lúc này, Lý Phong đột nhiên vỗ tay.

“Nói thật, kỹ thuật bám đuôi của các ông quá tệ luôn ấy”.

“Còn nữa, lần sau nếu bám đuôi, có thể nhanh hơn một chút được không”.

“Tôi đang chờ giải quyết xong xuôi mọi chuyện trước mắt để còn về nhà ăn cơm mẹ vợ nấu đây này”.

Tần Vạn Hào phá lên cười: “Mày còn nằm mơ được về nhà ăn cơm à, ha ha ha ha!”

“Mày yên tâm, tao nhất định sẽ cho mày một bữa no nê luôn”.

“Chỉ là, bữa cơm này mày xuống âm phủ mà ăn nhé”.

Nói xong, Tần Vạn Hào hất tay.

Tần Trọng dắt theo một đám đàn em, nhanh chóng xông lên.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển kịch liệt.

Ngay sau đó, mặt đất phía trên đột nhiên sụp xuống.

Những phiến đá đó thoạt nhìn rất kiên cố, nhưng bây giờ lại đồng loạt nứt ra.

“Đừng di chuyển!”

Lý Phong hét lên một tiếng, đám người Tần Trọng đều ngoan ngoãn đứng yên ở đó, làm đúng theo lời Lý Phong nói.

Sau đó, mặt đất xung quanh Tần Trọng đã hoàn toàn sụp xuống!

Mallory dắt theo đám đàn em của mình vội vàng lùi lại.

Khi bọn chúng lui tới mép cổng đá, mặt đất dưới chân mới ngừng sụp xuống.

Và thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là một cái hố sâu không đáy.

Mallory cười khẩy nhìn Lý Phong: “Mày đúng là xảo quyệt”.

“Từ đầu đã biết ở đây có một cơ quan như vậy”.

“Nhưng thế thì sao?”

Nói xong, Mallory lập tức quay đầu nhìn Tần Vạn Hào nói.

“Ông Tần, mau bảo người của ông lên trước, người của tôi sẽ bao vây xử lý bọn chúng sau”.

“Chúng ta tấn công từ hai phía, đối phó với đám người này”.

“Sau đó sẽ phân chia số bảo vật ở đây”.

Tần Vạn Hào cười lạnh, khẽ giật đầu, đồng thời cũng ra hiệu cho đám người Tần Trọng.

Tuy nhiên, đám người Tần Trọng ngày thường ngoan ngoãn nghe lời như chó.

Lúc này, người nào người nấy cũng đứng yên như một khúc gỗ.

Tần Vạn Hào ngây ra một lúc, lập tức hét lên: “Chuyện gì thế?”

“Tần Trọng, mấy người còn ngây ra đó làm gì? Xông lên giết chết Lý Phong cho tôi”.

Nhưng lúc này, Tần Trọng không chỉ không đối phó với Lý Phong như lời Tần Vạn Hào nói.

Ngược lại hắn còn lấy từ trong túi ra viên thuốc mà trước đây Tần Vạn Hào đưa cho hắn.

Trong mắt Tần Trọng bừng bừng phẫn nộ và căm hận.

“Tần Vạn Hào, gia tộc các ông là gia tộc vô liêm sỉ nhất trong số các thế gia mà tôi từng gặp”.

“Cậu nói gì cơ?”

Tần Vạn Hào lập tức nhảy dựng lên.

“Thằng chó ăn cháo đá bát này!”

“Gia tộc tao vất vả khổ sở nuôi nấng mày thành người, đây là cách mày báo ơn đấy à?”

Tần Vạn Hào chưa nói xong, một tên đàn em ở bên cạnh đã lập tức khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.

“Mẹ kiếp!”

“Các ông là đồ mặt người dạ thú”.

“Hầu hết bọn tôi đều có gia đình”.

“Khi chúng tôi còn nhỏ, chính là do các ông đã cướp chúng tôi từ tay bố mẹ về!”

“Sau đó ép chúng tôi phải uống loại thuốc độc này”.

“Nếu như không có thứ này, gia tộc Tần Thị của các ông chả là cái thá gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK