Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là vốn khởi đầu của sự án bất động sản Thành Hải.

Nếu số tiền đó dùng không hợp lí sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy.

Tập đoàn của bọn họ sẽ có nguy cơ phá sản.

Hứa Mộc Tình nói cho Lý Phong nghe giải pháp của mình, cũng nói cho anh nghe điều mà cô đang lo lắng.

"Vị trí của miếng đất này rất tốt nhưng tại sao lâu thế mà không có ai mua nó".

"Anh xem, cỏ dại xung quanh đã mọc cao thế này rồi".

Lý Phong còn chưa đáp, phía trước bỗng truyền đến tiếng cười ngạo mạn của một gã đàn ông.

"Ha ha ha! Hứa Mộc Tình à, không phải mày luôn mồm nói mình tháo vát giỏi giang lắm mà?"

"Không ngờ mày lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy".

"Vị trí của miếng đất này đúng là rất tốt nhưng lại không thể xây nhà cao tầng".

"Nếu xây thì độ cao cũng không thể vượt quá mười mét".

"Ha ha, bỏ ra hai mươi tỉ để mua cái miếng đất rách nát này, cái tập đoàn nhỏ cỏn con đến từ nông thôn của mày xem chừng sắp phá sản rồi đấy".

Hứa Thiên Tứ vừa nói vừa dẫn theo một đám người nghênh ngang bước tới.

Hứa Thiên Tứ vênh váo hả hê, mũi cũng sắp hếch lên trời rồi.

"Hứa Thiên Tứ, tất cả mọi chuyện là do anh giở trò đúng không?"

"Đúng thì sao? Tao không chỉ muốn mày mua miếng đất này mà còn muốn tất cả các dự án của mày ở Thành Hải phải ngừng lại".

"Tao còn phải cảm ơn thím của mày đấy".

"Nếu không có cả nhà thím ấy giúp đỡ thì chuyện này khó chơi rồi đấy".

Nghe Hứa Thiên Tứ nói thế, Hứa Mộc Tình mới phát hiện trong đám người sau lưng Hứa Thiên Tứ có cả nhà Liễu Hồng Hoa.

Cả nhà họ học theo Hứa Thiên Tứ, cũng vênh váo bước tới.

Vênh váo hống hách!

Không coi ai ra gì!

Vẻ mặt khinh khỉnh!

Cáo mượn oai hùm!

Dáng vẻ như một đội chó săn!

Liễu Hồng Hoa chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: "Tôi đã nói các người sẽ sớm hối hận mà".

"Nhưng giờ có hối hận thì cũng muộn rồi, ông trời muốn xử lí các người đấy".

"Nhanh thôi, nhà các người sẽ còn nghèo khó hơn trước kia".

"Đến lúc đấy cho dù mấy người quỳ trước cửa nhà tôi, ăn cứt chó nhà tôi cũng chẳng có ai thèm để ý".

Giờ Hứa Thiên Tứ cực kì vui sướng.

Mà vui sướng thì tự nhiên sẽ đắc ý vênh váo.

Thế là anh ta quên mất Lý Phong còn ở đây.

Anh ta liếm khóe môi.

Anh ta soi mói nhìn Hứa Mộc Tình đánh giá: "Tao phát hiện thời gian này mày ngày càng đẹp".

"Giờ mày đang thiếu tiền phải không, tao có cách để mày kiếm tiền".

"Tối nay mày ăn mặc xinh đẹp chút, tao dẫn mày đi gặp mấy vị sếp lớn".

"Chỉ cần trước mặt bọn họ mày ngoan như chó, dùng cơ thể mày để..."

"Bốp!"

Một cái tát trời giáng.

Dù cách đó một con đường nhưng vẫn nghe rõ.

Ba chiếc răng dính máu cùng lúc văng lên bãi cỏ.

Hứa Thiên Tứ ôm bên mặt bị đánh trợn mắt nhìn Lý Phong chửi bới: "Thằng chó! Mày còn dám đánh tao à".

"Mày tưởng tao vẫn là Hứa Thiên Tứ của trước kia à? Giờ ông đây là..."

"Bốp!"

Bàn tay còn lại vung lên tát, lại có ba cái răng nữa văng ra ngoài.

Lý Phong đánh rất chuẩn, răng bị gãy toàn là răng cửa của Hứa Thiên Tứ.

Bây giờ anh ta rơi vào tình cảnh môi hở gió lùa.

"Tao ...mày..."

Hứa Thiên Tứ bập bõm như trẻ con tập nói, nói không rõ.

"Bốp!"

Lại một cái tát nữa.

Lý Phong dửng dưng nói: "Giữ thẳng lưỡi, đi trồng răng rồi nói tiếp".

"Mày dám trợm mắp nhườm chao, mày chớc chắc dồi! Bọm mày sẽ sớm phá phản dôi".

Hứa Thiên Tứ đe dọa một câu rồi dẫn người rời đi.

Cả nhà liễu Hồng Hoa cũng vui sướng theo sau.

Lúc này Lý Phong búng tay một cái.

Lập tức có mấy chiếc xe thùng lái đến.

"Cạch!"

Cửa xe mở ra.

Một đám người lần lượt bước xuống.

Bọn họ ai ai cũng đội mũ sắt và mặc đồ bảo hộ.

Bọn họ hò hét "hây dô hây dô" để khiêng thuốc nổ và một số vật dụng cần thiết từ trên xe xuống.

Trong đám người đó Hứa Mộc Tình nhìn thấy một kiến trúc sư nổi tiếng trong nghành xây dựng, ông ấy là Châu Tồn Mậu.

Hứa Mộc Tình vội vàng bước đến chào hỏi.

Châu Tồn Mậu cười rồi chỉ vào Lý Phong nói: "Cô phải hỏi chồng cô ý".

"Cậu ta tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị phần quà này cho cô đó".

Phần quà?

Hứa Mộc Tình đang định quay đầu hỏi Lý Phong thì điện thoai của cô reo lên.

Vừa nghe điện thoại, vẻ mặt cô liền thay đổi.

Cô vội vàng nói với Lý Phong: "Hứa Thiên Tứ nói thật".

"Rất nhiều nhà cung cấp đang hợp tác với chúng ta đã ngưng hợp đồng".

"Bên phía vật liệu cũng muốn dừng hợp tác với chúng ta".

Thấy Hứa Mộc Tình tức đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, Lý Phong cầm lấy bàn tay mềm mại của cô nói: "Bọn chúng bắt nạt em như thế, em có muốn phản đòn không?"

"Em muốn chứ, lũ đểu cảng đó tưởng tập đoàn Lăng Tiêu là giấy chắc".

"Giờ em muốn bọn chúng biết tay".

Nói xong Hứa Mộc Tình quay về công ty xử lí công việc.

Cô nói vài câu với Lý Phong rồi dẫn người của mình đi trước.

Châu Tồn Mậu đứng cạnh thấy cô dẫn người rời đi, cười nói: "Cô Hứa là một cô gái tốt".

"Đúng vậy, mười mấy năm trước tôi đã biết rồi".

"Bỏ ra thời gian mười mấy năm vì cô gái tốt như vậy cũng đáng giá".

Lý Phong nhìn Châu Tồn Mậu cười: "Tôi không rành về kinh doanh, mà nhất là mấy chuyện kiến trúc xây dựng, về sau đành nhờ cả vào ông rồi".

Châu Tồn Cậu cười sảng khoái: "Cái mạng già này của tôi là cậu Lý cứu".

"Mà mười năm này tôi sống cũng không uổng phí".

"Nhân tình thế thái, lòng người dễ đổi tôi đều trải qua rồi".

"Chủ tịch Hứa với cô Hứa đều là người tốt".

"Có bọn họ quản lí, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không ngừng phát triển".

Đang nói chuyện thì một nhân viên kỹ thuật bước tới.

Anh ta chỉ tay vào mấy tòa nhà cao tầng nói.

"Ông Châu, chúng tôi đã chôn thuốc nổ vào mấy toàn nhà trong công trường rồi, thế sao không chôn cả vào bên kia nữa?"

Thực ra chuyện này Châu Tồn Mậu cũng muốn hỏi Lý Phong.

Lý Phong cười nói: "Toà bên đấy không thể dùng thuốc nổ, phải dùng sức người để dỡ bỏ".

Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ thuật nhìn nhau không hiểu.

Tòa nhà đấy dù chỉ có bảy tầng nhưng cũng xây bằng xi mắng cốt thép đấy.

Bình thường dùng máy móc phá dỡ đã rất khó khăn rồi.

Nói gì đến dùng sức người chứ.

Đang nói chuyện thì Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư cùng hắt xì một cái.

Bọn họ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Cửa công trường lúc này có một chiếc xe dừng lại.

Có hai người đàn ông bước từ trên xe xuống.

Cả hai người mặt lạnh như tiền, kiêu căng ngạo mạn.

Khí tức cả người sắc bén.

"Ông Châu cứ làm việc của mình đi, tôi phải đi dỡ tòa nhà kia xuống rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK