Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701: Bàn tay của thần

Lý Phong nói với Lý Na: "Chị dâu, mọi hoạt động kinh doanh của công ty vẫn tiếp tục".

"Chị quay lại với công việc của chị đi".

"Khi nào Tình Tình tỉnh lại, hãy báo tin vui cho cô ấy".

Lý Na kiên định gật đầu: "Đừng lo lắng. Chị sẽ không phụ kỳ vọng của Tình Tình đâu".

Sau khi hai người im lặng trong mười giây, Lý Tấn chủ động nói.

"Con cứ yên tâm đi làm việc của con đi".

"Đợi đến khi việc của con kết thúc thì sẽ đến phiên bố!"

"Bố sẽ không tha cho kẻ đã bắt nạt con dâu bố đâu!"

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.

Sau đó, một cơn gió rít qua hành lang.

Lý Phong đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!

Cho dù là với thực lực của Lý Tấn, ông ta cũng không thể nhìn rõ động tác của Lý Phong.

Bởi vì Lý Phong quá nhanh!

Sân bay tư nhân Trường An.

Chiếc chuyên cơ của nhà họ Long đã được khởi động.

Nhưng cửa của phi cơ riêng vẫn mở.

Họ đang chờ đợi sự trở lại của Long Chiến.

"Này, sao đội trưởng vẫn chưa trở lại nhỉ?"

"Này, đội trưởng, với tốc độ bình thường thì đã trở lại với cái đầu chó của Lý Phong từ lâu rồi chứ nhỉ".

"Ồ! Đội trưởng nói gì thì cũng là người thôi, có lẽ đột nhiên bụng có chút khó chịu, đi toilet rồi thì sao".

"Đúng vậy, đội trưởng của chúng ta là Chiến Hoàng đấy! Cả cái Trường An to lớn này, ai có thể ngăn được bước chân của anh ấy chứ?"

Bỗng một cơn gió thoảng qua.

Long Chiến lập tức xuất hiện trước mặt hai người.

Sự xuất hiện đột ngột của Long Chiến khiến hai thành viên trong đội thị vệ của nhà họ Long sửng sốt.

Mặc dù sức chiến đấu của Long Chiến trong miệng của họ rất mạnh.

Tuy nhiên, chưa bao giờ họ sợ hãi như lúc này.

Bởi vì tốc độ của Long Chiến đã vượt xa trình độ bình thường của anh ta!

"Đội trưởng?"

Hại thành viên của đội thị vệ đột nhiên phát hiện ra vẻ mặt của Long Chiến có chút kỳ quái.

Mắt Long Chiến trợn ngược, sắc mặt tái nhợt.

Trên người lại trông thật bẩn thỉu và xộc xệch.

Quần áo cũng cho thấy mức độ hư hại khác nhau.

Lúc này, Long Chiến liền lao về phía một tên thị vệ.

Lúc đầu tên thị vệ còn ngạc nhiên.

Khi anh ta đưa tay ra đỡ lấy Long Chiến.

Đột nhiên kinh hãi phát hiện ra Long Chiến đã tắt thở từ đời nào.

Anh ta đã chết!

Mà có một người đứng sau lưng Long Chiến.

Lý Phong!

Hai thị vệ trong nháy mắt đã nhận ra Lý Phong!

Trước khi họ kịp hét lên, Lý Phong đã cuốn theo một cơn gió mạnh, lướt qua họ.

"Rắc!"

Bàn tay Lý Phong nắm lấy cổ Long Chiến, nhanh chóng đi vào cửa phi cơ riêng.

Cơ thể của hai thị vệ khẽ rung lên, sau đó nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Cổ của họ đã bị gãy!

Máy bay riêng này rất sang trọng.

Lúc này, trong cabin có bảy tám nhân viên y tế rất chuyên nghiệp, đang vây quanh Long Áo Quang.

Trước khi những nhân viên y tế này kịp phản ứng, thì đã có một đôi tay huỳnh quang trong không khí điểm nhẹ vào cột sống của họ.

Tất cả mọi người đều cứng đơ cùng một lúc.

Thứ duy nhất có thể di chuyển là nhãn cầu và miệng của họ.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao cơ thể tôi không thể cử động được nữa?"

Một nhân viên y tế vừa dứt lời.

Một nữ y tá khác liền hét lên một tiếng.

Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Lý Phong đang đứng trước mặt mình.

Lý Phong lập tức ném Long Chiến xuống đất, sau đó lạnh lùng nói.

"Đừng lo, kẻ tôi giết chỉ là huyết thống trực hệ của nhà họ Long thôi".

"Tôi chả buồn quan tâm đến mấy kẻ thuộc nhánh phụ như các người đâu".

Lý Phong vừa dứt lời, mặt Long Áo Quang đang nằm trên giường bệnh cũng biến dạng vì sợ hãi!

Anh ta chưa từng nghĩ tới Lý Phong thật sự sẽ xuất hiện ở trước mặt anh ta!

Anh ta không ngừng kêu gào với Lý Phong.

Nhưng Lý Phong lại coi như anh ta không tồn tại, bước tới phòng điều khiển .

Cơ trưởng máy bay và cơ phó đang ngồi tán gẫu.

Họ đang trò chuyện về việc sau khi trở về với gia tộc sẽ chơi mạt chược suốt đêm nay.

Khi hai người nhìn thấy Lý Phong đột nhiên đi vào, đều sửng sốt một hồi.

Cơ trưởng trừng mắt nhìn Lý Phong: "Cậu là ai? Tới đây làm gì?"

Lý Phong bước nhanh về phía trước, tay phải nhanh chóng xẹt qua không trung, trực tiếp bóp cổ cơ trưởng!

Cơ phó ngồi bên cạnh sợ hãi.

Bởi vì cơ trưởng của chiếc máy bay này là một người có thực lực Chiến Hoàng.

Những siêu cao thủ như anh ta, dù ở đâu, đều là người khiến người ta phải bò lăn ra bái phục.

Chỉ có trong nhà họ Long, địa vị của anh ta mới thấp hơn một chút.

Nhưng cho dù là như vậy, lúc này đội trưởng trong tay Lý Phong cũng giống như một con gà chờ bị làm thịt.

Lý Phong muốn anh ta sống thì sống chết thì chết.

Lý Phong lạnh lùng nhìn cơ trưởng máy bay.

"Tao sẽ cho mày một cơ hội".

"Nếu mày muốn sống sót trở về rồi chơi mạt chược cả đêm nay".

“Thì chỉ cần ngoan ngoãn lái phi cơ đến chỗ tộc trưởng nhà họ Long các người”.

Khi cơ trưởng bị Lý Phong bóp cổ, anh ta vùng vẫy không thôi.

Nhưng không biết tại sao, tay Lý Phong như mang theo một ma lực rất kỳ lạ.

Khi một người bị anh bóp cổ, tay chân đều sẽ buông thõng như không còn xương.

Cơ trưởng vội vàng cầu xin sự thương xót.

Anh ta còn nói với Lý Phong rằng máy bay sẽ bay đến khu nhà của nhà họ Long.

Tộc trưởng của nhà họ Long đã ra lệnh khẩn cấp phải đưa Long Áo Quang trở lại càng sớm càng tốt.

Lý Phong khẽ gật đầu.

Sau khi anh thả tay ra, cơ trưởng nằm rạp trên mặt đất, cả người không ngừng run lên.

Cơ trưởng chỉ cảm thấy mình không còn bất kì sức chống đỡ nào.

Nhưng khi Lý Phong buông tay ra, anh ta mới cảm nhận được khí tức kinh khủng khiến người ta chỉ có thể thán phục tỏa ra từ cơ thể Lý Phong.

Người này là ai?

Anh ta sẽ làm gì ở nhà tổ của nhà họ Long?

Khi hai người đàn ông trong phòng điều khiển đang liên tục suy đoán về mục đích của Lý Phong.

Thì Lý Phong đã điều khiển máy bay một cách điêu luyện.

Ngay sau đó, cabin của máy bay tự động đóng lại.

Ngay sau đó, chiếc máy bay tư nhân đã đậu sẵn trên đường băng bắt đầu lái chậm trên đường băng.

Lý Phong nói với cơ phó bên cạnh: "Ít nhất phải mất năm phút đồng hồ đồng nghiệp của cậu mới có thể trở lại bình thường".

"Trong thời gian này, chiếc máy bay này nằm trong tầm kiểm soát của cậu".

Lý Phong thậm chí không cần nói thêm những lời đe dọa không cần thiết.

Cơ phó ngoan ngoãn gật đầu hết lần này đến lần khác, làm đúng như những gì Lý Phong đã nói.

Máy bay nhanh chóng cất cánh hướng về khu nhà của nhà họ Long!

Tất cả mọi người trên máy bay, bao gồm cả Long Áo Quang, đều cho rằng Lý Phong bị điên.

Bởi vì bất kỳ ai biết được sự tồn tại của Long tộc sẽ không thể làm loại chuyện này.

Từ trước đến nay, không ai dám đối đầu với nhà họ Long.

Trong mấy ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu thế lực lớn mạnh và gia tộc ôm mộng chống lại gia tộc họ Long.

Nhưng cuối cùng, những thế lực và gia tộc lớn này đã hoàn toàn biến mất trong dòng chảy dài của lịch sử.

Sự tồn tại của hà họ Long được ví như đỉnh Everest- nóc nhà thế giới.

Không ai có thể leo lên ngọn núi này.

Kết cục cuối cùng của họ chỉ có một.

Đó là cái chết!

Chương 702: Diệt sát

Cùng lúc đó, trong một tòa nhà cổ kính của nhà họ Long.

Một ông già mặc áo dài màu lục lam, thần thái như thần tiên, đang ngồi xếp bằng trên chiếc đệm tròn.

Có ba người quỳ ngay ngắn trước mặt của ông ta.

Ông già nhìn người đàn ông ở giữa, lạnh lùng nói.

"Bố vừa nhận được thông báo rằng máy bay đã cất cánh".

"Đang trên đường trở về".

"Có lẽ đối với con, chuyện này đã kết thúc".

"Nhưng theo bố, đây mới chỉ là sự khởi đầu".

Ông già này là tộc trưởng của nhà họ Long.

Long Thế Điển!

Người đàn ông quỳ ở giữa là con trai cả của ông ta, Long Triều Hoành.

Long Triều Hoành nhanh chóng ngẩng đầu nói với Long Thế Điển: "Bố, tên ra tay lần này chỉ là một kẻ trong một gia tộc nhỏ ở thủ đô thôi".

"Long Chiến đã giết chết Lý Phong, mấy chuyên vặt vãnh tiếp theo chúng ta cũng không cần ra tay đâu".

"Con đã nói rõ ràng với Lý Thiên Sách, tộc trưởng của nhà họ Lý ở Trường An rồi".

"Ông ta sẽ thay chúng ta dọn dẹp nốt tàn cuộc".

"Giết sạch tất cả những người có liên quan đến Lý Phong!"

Trong khi Long Triều Hoành nói, ánh sáng cực kỳ tàn nhẫn phóng ra từ mắt ông ta.

Dường như ở đây, ngoại trừ nhà họ Long của họ ra.

Tất cả những người khác đều như vật nuôi trong nhà vậy.

Thích chém thích giết như nào cũng đc.

"Con nghĩ là bố đang nói về cái gia tộc cỏn con kia à?"

"Đồ thiển cận!"

Khi Long Thế Điển vừa mở miệng nói, Long Triều Hoành đã run lên vì sợ hãi.

Long Triều Hoành vội vàng gục đầu xuống, sợ hãi nói: "Con ngu muội, mong bố chỉ rõ".

"Có bao giờ con thắc mắc tại sao Lý Phong đó lại dám đánh cháu trai yêu quý của bố chưa?"

"Con thực sự cho rằng Lý Phong có gan đó sao?"

"Trên đời này còn có kẻ nào có lá gan lớn đến thế, dám chọc thủng bầu trời trên đỉnh đầu như vậy không?"

Khí thế trên người Long Thế Điển ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đến nỗi ba người đàn ông đang quỳ trên mặt đất cực khổ chống đỡ cơ thể, bất giác run rẩy và đổ mồ hôi hột.

Giọng nói lạnh lùng của Long Thế Điển lọt vào tai ba người.

"Bố nói cho các con biết nguyên nhân sâu xa chính là, những người nhà đó chưa đủ sợ nhà họ Long chúng ta".

"Chúng ta là rồng, chúng ta là rồng phục vụ thần!"

"Ngoại trừ thần ra, những sinh linh còn lại đều phải phủ phục dưới chân chúng ta".

"Đã đến lúc để cho những quý tộc thế gia đó biết sự lợi hại của chúng ta rồi".

"Một gia tộc họ Lý ở thủ đô sẽ không đủ".

"Các con lập tức phái người xử lý cả nhà họ Lý ở Trường An cho bố!"

Long Triều Hoành đang định nói, đột nhiên có một bóng người, cuộn mình trong cơn gió dữ dội lao đến.

Những người đàn ông này không cao, mặc đồ đen quỳ xuống trước mặt Long Thế Điển, nhỏ giọng nói.

"Chủ nhân, năm phút nữa máy bay sẽ đến sân bay".

Long Thế Điển hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy: "Đi, đi đón bảo bối của bố nào!"

Gia tộc họ Long này sống trên đảo.

Đảo này có sân bay riêng.

Tổng cộng có khoảng 20.000 đến 30.000 người sống trên đảo.

Ngoại trừ huyết thống trực hệ của nhà họ Long, tất cả những người khác đều là người hầu của nhà họ Long.

Những người này đã ở đây từ hơn 1.000 năm trước, hoặc thậm chí lâu hơn. Họ vẫn luôn gắn liền với nhà họ Long.

Họ giống như gia cầm.

Đã được thuần hóa từ lâu, đã quen cúi đầu ngoan ngoãn trước mặt người nhà họ Long!

Xe của Long Thế Điển chỉ cần lái trên phố.

Mọi người đều sẽ tránh nó theo phản xạ.

Sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh hành lễ.

Trên hòn đảo này, Long Thế Điển là chủ nhân nắm giữ quyền sinh quyền sát!

Đoàn xe của Long Thế Điển hùng hổ lái đến sân bay trên đảo.

Lúc này, trên bầu trời xanh ở phía trước không xa, một chiếc máy bay tư nhân đang từ từ hạ cánh.

Long Thế Điển xuống xe.

Mọi người xung quanh đồng thanh chào ông ta.

"Bái kiến ông chủ!"

Long Thế Điển khẽ gật đầu.

Cuối cùng, trịch thượng, nói với một giọng điệu âm vang.

"Tất cả các người tươi tỉnh lên hết cho tôi".

"Nếu ai dám ủ rũ, cháu trai yêu quý của tôi mà bị thương tổn dù chỉ một chút thôi".

"Tôi sẽ ném cả nhà đó xuống biển cho cá ăn!"

"Vâng!!!"

Mọi người đồng thanh, đứng thẳng người trên nền bê tông cứng ngắc.

Ngay sau đó, với một âm thanh chói tai, chiếc máy bay tư nhân dừng lại trên đường băng.

Cửa cabin từ từ mở ra.

Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị xong lập tức đưa thang đẩy đến.

Tuy nhiên, lúc này, có một người bất ngờ rơi khỏi máy bay.

"Bịch!"

Người này giống như một cái bao rác, bị tiện tay ném trên mặt đất.

Anh ta ngã từ trên cao, rơi mạnh xuống trước mặt Long Thế Điển.

Long Thế Điển cau mày, đồng thời, trong mắt hiện lên một tia cực kỳ mạnh mẽ!

Bởi vì ông ta vừa nhìn, trong nháy mắt đã nhận người rơi xuống đất, chính là thuộc hạ của ông ta, Long Chiến.

Mà lúc này, Long Chiến đã chết rồi.

Cơ thể anh ta đã lạnh ngắt từ lâu rồi!

Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Long Chiến, tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi lại.

Sau đó, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước ra khỏi cabin.

Trên tay người này cầm theo một người.

Người này giống như một cái túi xách, bị Lý Phong dễ dàng cầm nắm trên tay.

Vị trí mà Lý Phong đang nắm giữ chính là cổ họng của anh ta.

"Quang Nhi!!"

Long Thế Điển đột nhiên giận dữ gầm lên một tiếng!

Tiếng gầm này của Long Thế Điển mang theo một luồng khí lực vô cùng mạnh mẽ.

Những người có thực lực tương đối yếu ở bên cạnh đều bị sốc đến phun ra máu tươi.

Lý Phong đứng ở cổng sân bay, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lý Phong lập tức ném Long Áo Quang về phía Long Thế Điển.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lý Phong đã duỗi bàn tay phải trắng như bạch ngọc, còn đang phát sáng như huỳnh quang kia ra.

Bàn tay Lý Phong vỗ nhẹ trên không trung.

"Bùm!"

Cách đó vài chục mét, một sức mạnh khủng bố vô hình giữa không trung đánh Long Áo Quang tan thành sương máu.

Không còn hài cốt!

"Quang Nhi!!"

Long Thế Điển gầm lên một tiếng cực kỳ tức giận.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Lý Phong đang đứng ở cửa máy bay, đồng tử tỏa ra tia sáng cực kỳ dữ tợn.

Ông ta duỗi một ngón tay ra chỉ vào Lý Phong trên không trung.

Gầm lên với một chất giọng mà cách đó vài trăm mét vẫn có thể nghe thấy.

"Tao không quan tâm mày là ai".

"Tao cũng không quan tâm, gia cảnh thân thế của mày là gì?"

"Hôm nay mày dám giết chết cháu trai của tao trước mặt tao".

"Tao sẽ khiến mày, tất cả những người liên quan đến cả gia tộc của mày đều chết trong tay của tao!"

"Tao! Long Thế Điển! Tộc trưởng hiện tại của nhà họ Long".

"Thề với vinh quang của gia tộc Long trong hơn 1.700 năm!"

Khắp cơ thể Long Thế Điển phóng ra một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.

Nhưng dưới một áp lực mạnh mẽ như vậy, Lý Phong trông vẫn rất bình thản.

Anh vô cảm từng bước bước xuống bậc thang.

Lúc này, Lý Phong trông không khác người thường là mấy.

Nếu là bình thường, bất cứ kẻ nào từ nhà họ Long cũng có thể xông lên giết Lý Phong một cách dễ dàng.

Nhưng lúc này, nhiều người lại do dự.

Chương 703: Mày sống hơi lâu rồi đấy

Chiêu thức Lý Phong vừa thi triển có phần giống với Phách Không Chưởng.

Thế nhưng, Phách Không Chưởng là một là một chiêu thức hèn hạ.

Có thể đánh một người tan thành sương khói trong tích tắc.

Ít nhất là cao thủ tuyệt thế cấp Chiến Hoàng!

Ánh mắt của Long Thế Điển sáng quắc, lúc này ông ta giơ tay phải lên, hét lên một tiếng.

“Long Quyển Phong, mày còn đợi gì nữa? Tiến lên đánh gãy chân nó cho tao”.

Long Thế Điển vừa dứt lời, đột nhiên có một trận cuồng phong ập thẳng về phía Lý Phong.

Lúc này hai chân Lý Phong vừa chạm đất.

Cơn cuồng phong gào thét xung quanh Lý Phong.

Cùng với tiếng gió gào thét còn có giọng nói của một người đàn ông.

Giọng nói của người đàn ông này vang vọng khắp nơi, dường như ông ta đang nói chuyện với Lý Phong.

“Nhóc con, tao không thể không thừa nhận gan mày lớn đấy”.

“Nhưng cho dù gan mày có lớn cỡ nào, cũng không nên làm việc ngu xuẩn như thế này”.

“Mày nghĩ mày là ai? Mày dám chống lại cả gia tộc Long Thị?”

“Tao nói cho mày biết, cho dù là một đất nước cũng không dám đắc tội với gia tộc Long Thị đâu”.

“Bởi vì Long Thị không chỉ là một gia tộc”.

“Chúng tao là một cánh cửa, một lối đi dẫn đến thế giới mới”.

Tốc độ của người đàn ông này rất nhanh, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.

Giọng nói của ông ta có lúc như là ở ngay cạnh tai Lý Phong.

Có lúc lại cách xa mấy chục mét.

Lúc xa lúc gần, trên trên dưới dưới, trái trái phải phải khiến cho người ta thật khó nắm bắt.

“Sau lưng bọn tao là một thế giới mới khác”.

“Đó là nơi mà người trần mắt thịt như chúng mày vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra được”.

“Hơn nữa mày chỉ là một Chiến Hoàng cỏn con mà cũng dám khiêu khích gia tộc Long Thị”.

“Bây giờ mày hãy chịu chết đi”.

Lúc này, Lý Phong thản nhiên nói: “Ông không thấy mình nói hơi nhiều à?”

“Ha ha ha ha! Tao nói nhiều à? Mày nên biết mỗi câu tao đang nói chính là đang kéo dài cái mạng chó của mày đấy”.

“Đồ chó không biết điều!”

Người đàn ông tên là Long Quyển Phong này rất kiêu ngạo.

Ông ta rất tự tin về tốc độ của mình.

Dường như ông ta đang chơi một trò chơi.

Mà Lý Phong chính là đồ chơi trong tay ông ta.

Ông ta cười to.

“Trước khi mày chết, tao rất hào phóng cho mày một cơ hội”.

“Chỉ cần bây giờ mày có thể nói chính xác tao đang đứng ở đâu, tao sẽ nhường mày ba chiêu”.

“Nếu mày không nói được, tao sẽ lập tức moi tim mày ra”.

Lý Phong hơi nghiêng đầu, nhìn trái phải một lượt.

Lúc này anh vẫn rất bình tĩnh kiên định.

Tiếng của Long Quyển Phong ngày càng ngông cuồng.

Tiếng cười của ông ta tràn đầy tự tin, thậm chí còn vô cùng khinh thường Lý Phong.

“Thế nào, không tìm ra tao à?”

“Tao nói cho mày biết, trong cả gia tộc Long Thị tao là người có tốc độ nhanh nhất”.

“Chính xác nên nói tao là người có tốc độ nhanh nhất Hoa Hạ ý chứ!”

“Tốc độ của tao sắp nhanh bằng tốc độ âm thanh rồi”.

“Lúc mày nghe thấy tiếng tao nói, thì tao đã sớm thay đổi vị trí của mình rồi”.

“Chỉ dựa vào một Chiến Hoàng nhãi nhép như mày thì làm sao có thể nắm bắt được hành tung của tao cơ chứ”.

“Ha ha ha ha!”

Điệu cười ngông cuồng hống hách của Long Quyển Phong không ngừng vang lên khắp bốn phía.

“Thôi được rồi, trò chơi đã kết thúc”.

“Cơ hội tao cho mày mà mày không nắm giữ được, thì đừng có trách tao nhé”.

“Bây giờ tao đếm đến ba, sau đó tay tao sẽ đâm thủng tim mày”.

“Một”.

“Hai”.

Long Quyển Phong còn chưa đếm đến ba.

Khi ông ta mới đếm đến hai, tay phải Lý Phong giống như bạch ngọc đã được mài giũa giơ lên không trung.

“Hự!”

Tức thì, Long Quyển Phong dường như vô hình đang bao quanh Lý Phong.

Liền giống như một con chó bị Lý Phong bóp họng, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Lúc này, tất cả mọi người ngơ ra.

“Sao có thể thế được?”

Có người hét to lên.

Long Quyển Phong không hề bốc phét, ông ta chính là cao thủ có tốc độ nhanh nhất gia tộc Long Thị.

Mặc dù không chắc sẽ đứng đầu Hoa Hạ nhưng cũng xếp top đầu.

Tất cả những người có mặt ở đó, bao gồm cả Long Thế Điển, tất cả mọi người đều không thế nhìn rõ Long Quyển Phong.

Nhưng tại sao Lý Phong lại có thể tóm lấy Long Quyển Phòng một cách nhẹ nhàng đến vậy?

Điều làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên là lúc này Long Quyển Phong không thể phản đòn!

Lý Phong bóp chặt cổ Long Quyển Phong, cổ họng phát ra tiếng rất có nghe.

“Vì sao mày có thể nhìn thấy tao?”

“Chắc chắn đây là sự trùng hợp”.

“Không thể nào, mày tuyệt đối không thể bắt được tao lần nữa”.

Long Quyển Phong vừa dứt lời, Lý Phong đột nhiên quăng ông ta lên.

Cả người Long Quyển Phong bay lên không trung, biến mất trong chớp mắt.

“Đồ ngu”.

“Dốt nát”.

Tốc độ gió xung quanh Lý Phong càng lúc càng nhanh.

Không còn phân biệt được đâu là gió đâu là Long Quyển Phong nữa rồi.

Cho dù ông ta có lên tiềng thì đều kèm theo tiếng gió rít.

“Lúc nãy là cơ hội duy nhất để mày giết tao”.

“Thật đáng tiếc, mày thật ngu ngốc, mày đã bỏ lỡ cơ hội này rồi”.

“Bây giờ, tao sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đâm thủng tim mày...”

Long Quyển Phong còn chưa nói xong.

Năm ngón tay của Lý Phong lại một lần nữa nhẹ nhàng tóm vào không khí.

Sau đó cảnh tượng giống như khi nãy được lặp lại.

Một giây trước, Long Quyển Phong còn đang bốc phét xung quanh Lý Phong.

Một lần nữa lại giống như một con chó bị Lý Phong tóm cổ, cả người bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Lý Phong lạnh lùng nhìn Long Quyển Phong, bình thản nói: “Thật đáng tiếc, ông không còn cơ hội thứ hai nữa rồi”.

“Rắc hự!”

Cổ của Long Quyển Phong, có tiếng xương vỡ vụn!

Lý Phong vứt xác của Long Quyển Phong giống như vứt túi rác, sau đó đi về phía Long Thế Điển.

“Bịch!”

Khi nãy Long Quyển Phong vẫn còn không ngừng sủa quanh Lý Phong, lúc này đã nằm dài trên đất, xác ông ta đang lạnh dần.

“Mày!”

“Mày!”

Long Thế Điển chỉ tay vào Lý Phong

“Sao mày dám!”

“Mày dám giết người của tao!”

Lý Phong nhếch mép cười.

Trên khuôn mặt bình thản của anh bỗng nhiên thoáng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

“Lão già, lúc nãy ông đã nói những lời cay độc rồi”.

“Vậy sao tôi lại không thể giết hai con chó được cơ chứ?”

“Hơn nữa ông đã nói được nhưng lời như vậy, thế thì tôi cũng nói vài câu nhé”.

“Để cho mấy người đến chết cũng không biết lý do vì sao?”

Sau khi về nước, Lý Phong luôn thể hiện thái độ mặc kệ sự đời.

Tâm điểm của cuộc đời anh chỉ là Hứa Mộc Tình.

Vì Hứa Mộc Tình, Lý Phong đã cố gắng rất nhiều.

Mục đích của anh không đơn giản là báo ơn.

Mà còn muốn trở thành người đàn ông của cô.

Muốn khiến cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.

Thế nhưng, đám người này lại liên tục nhiễu loạn cuộc sống của Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Thậm chí suýt nữa còn khiến Hứa Mộc Tình phải rời xa anh mãi mãi.

Đối với Lý Phong, không thể tha thứ cho đám người này được!

Chương 704: Mày là cái thá gì

Bọn họ chính là những khối u ác tính nên bắt buộc cần loại bỏ!

Sắc mặt Lý Phong lạnh tanh, từng câu từng chữ anh nói ra khiến cho Long Thế Điển và tất cả mọi người đều kinh hãi.

“Mấy người tự cho rằng bản thân đã đứng trên đỉnh cao của thế giới”.

“Vì thế tự cho mình cái quyền ngông cuồng hống hách”.

“Coi mang sống của dân thường như cỏ rác, như chó mèo”.

“Cảm giác được tôn thờ lâu rồi khiến cho đám đầu lợn các người quên mất bản thân mình là cái thứ gì”.

“Từ bây giờ trở đi, trong mấy phút tới, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Trong lúc nói, Lý Phong chầm chậm đưa tay phải ra.

Lúc này, dưới sự quan sát của nhiều người, tay Lý Phong dường như phát sáng.

“ mấy người gia tộc Long Thị ai nấy đều tự khoe khoang bản thân là một con rồng?”

“Nếu đúng là như vậy, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ rút từng sợ gân trên người từng người một”.

“Sẽ khiến cho dòng máu cao quý của các người chảycạn kiệt”.

Lý Phong nhìn thẳng vào Long Thế Điển.

Lúc này, cơ thể anh toát lên một luồng khí vô cùng đáng sợ.

“Hôm này, tất cả huyết thống trực hệ của gia tộc Long Thị đều phải chết!”

Sau vài giây hoảng hốt, Long Thế Điển đột nhiên phá lên cười như điên dại.

“Ha ha ha ha!”

“Mày muốn diệt sạch gia tộc Long Thị”

“Tao không nghe nhầm đây chứ!”

“Mày là cái thá gì? Mày nghĩ mày mạnh lắm hả?”

“Mày nghĩ chỉ dựa vào mỗi mình mày thì có thể đấu lại được với gia tộc Long Thị đã tồn tại hơn một ngàn bảy trăm năm à?”

Lúc này Long Thế Điển lấy từ trong túi ra một thứ bé như cái điều khiển từ xa.

Sau đó ấn vào nút màu đỏ.

Mặt ông ta nở nụ cười rất tự tin.

Ánh mắt ông ta nhìn Lý Phong đầy khinh bỉ coi thường.

“Nhóc con, tao không thể không thừa nhận năng lực của mày mạnh hơn những người bình thường kia rất nhiều”.

“Nếu tao đoán không nhầm thì mày cũng đạt được cấp độ đỉnh cao Chiến Hoàng rồi”.

“Nhưng cứ cho là như thế đi chăng nữa, mày cũng chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi”.

“Chỉ dựa vào mình mày mà vọng tưởng đấu lại gia tộc khổng lồ của tao”.

“Đúng là mơ tưởng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày”.

Trong lúc Long Thế Điển đang nói, đột nhiên đất sau lưng ông ta khẽ nứt ra.

Ngay sau đó, có một bóng người từ trong lòng đất trồi lên, đứng ngay phía sau Long Thế Điển.

Long Thế Điển nhếch mép cười và nói: “Mấy người mày vừa giết trước đó chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang che mắt người đời của gia tộc Long Thị mà thôi”.

“Long Chiến cũng thế, Long Quyển Phong cũng vậy thôi, bọn chúng và mày đều là những người trần mắt thịt bình thường”.

“Một người bình thường bất luận có tu luyện thế nào đi nữa, cùng lắm cũng chỉ loanh quanh ở mức độ Chiến Hoàng”.

“Mày cho rằng Chiến Hoàng là cảnh giới cao nhất rồi à?”

“Hoàn toàn ngược lại, Chiến Hoàng chỉ là một cấp bậc sơ kỳ trong võ đạo thôi”.

“Đối với thế giới này, mày chỉ là một thằng nhóc con miệng còi hôi sữa mà thôi!”

Mặt Long Thế Điển tràn ngập điệu cười ngạo nghễ.

Điệu cười này dường như rất tự nhiên.

Giống như một đứa trẻ sinh ra lớn lên ở thành thị, về nông thôn, ăn mặc gọn gàng bóng bẩy, ngồi trên xe sang trọng, nhìn những đứa trẻ nhà quê ăn mặc rách rưới, mặt mũi lem nhem toàn bùn đất.

Long Thế Điển giới thiệu cho Lý Phong về thân phận của người đàn ông đứng sau ông ta.

“Lúc nãy chắc mày cũng đã nhìn thấy rồi, người sau lưng tao đây, hắn ta đã luyện được thuật Ngũ Hành Độn Giáp”.

“Hắn ta có thể chi phối điều khiển các nguyên tố trong đất”.

“Cũng giống Tôn Hành Thổ hay được nhắc đến trong truyền thuyết”.

“Hắn ta có thể độn thổ, ngày đi ngàn dặm”.

Vừa nói xong, trên đầu Long Thế Điền lại có một bóng người chầm chậm bay xuống.

Tốc độ của hắn rất chậm, giống như một cái lông vũ.

Người đàn ông này mặc một chiếc áo dài, ông ta để một mái tóc dài đen nhánh.

Nhìn có vẻ rất nho nhã.

Hai tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao, mũi hướng lên trời.

“Còn người này, cũng tu luyện thuật Ngũ Hành Độn Giáp, hắn ta có thể thao túng được gió”.

“Bọn họ mới chính là những kẻ mạnh thực sự trong thế giới này”.

“Mày trước mặt bọn họ, căn bản là không đỡ nổi một chiêu”.

“Tiếp theo, tao sẽ khiến đồ chó má tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày như mày bị hành hạ đến chết”.

Long Thế Điển nói xong, người đàn ông đứng bên trái ông ta lập tức độn thổ.

Hắn ta giống như một con chuột chũi, có thể tùy ý di chuyển trong lòng đất.

Lý Phong bật cười.

Anh đột nhiên giơ chân phải lên.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng anh đạp mạnh chân xuống!

“Bụp!”

Cú giậm chân này của Lý Phong rất mạnh.

Nhưng đất dưới chân anh lại không hề có một chút dấu vết nào cả.

Khi mọi người nghe thấy tiếng giậm chân, đột nhiên có một thứ gì đó bắn ra từ chỗ đất cạnh chân phải Lý Phong, bay thẳng lên.

Lý Phong đưa tay phải ra tóm gọn lấy cổ đối phương!

Long Thế Điển trố mắt lên nhìn!

Răng môi ông ta run lên va đập vào nhau.

Mắt nhìn Lý Phong trân trân không thể tin được: “Không thể nào! Sao lại có thể như vậy được?”

Lý Phong hơi nhếch mép.

Năm ngón tay của anh không ngừng siết mạnh, phát ra tiếng “rắc, rắc, rắc”.

“Lúc nãy ông nói sai một câu rồi”.

“Đối với kẻ mạnh thực sự trên thế giới này mà nói, Chiến Hoàng không phải là trẻ mẫu giáo”/.

“Mà chỉ là trẻ dưới ba tuổi mà thôi!”

“Rắc hự!”

Giống như bóp chết một con gà nhãi nhép!

Kẻ mạnh mà Long Thế Điển vừa mới nói đã chết.

Người đàn ông thao túng gió cũng trố mắt ra nhìn.

Người khác có thể không biết cái giậm chân khi nãy của Lý Phong là như nào?

Thế nhưng hắn ta có thể cảm nhận hết tất cả uy lực của cú giậm chân đó.

Nhìn thì có vẻ lúc Lý Phong giậm chân xuống mặt đất không hề có động tĩnh gì.

Bởi vì Lý Phong dùng một lực rất mạnh xuyên qua mặt đất đi thẳng vào sâu trong lòng đất.

Sau đó thông qua sức mạnh này khiến cho người độn thổ tự động ngoi lên!

Chiêu thức này chỉ có những cao thủ cấp bậc trưởng lão của bọn họ mới có thể làm được!

Thật mạnh quá, người đàn ông trước mặt dường như có một sức mạnh vô hình không thể nắm bắt được.

Anh ta tuyệt đối không phải là người bình thường.

Sẽ chết!

Nếu tiếp tục đấu thì sẽ chết!

Người đàn ông không nói gì thêm, lập tức xoay người bay rất nhanh lên không trung .

Hắn ta giống như con chim ưng lao theo dòng khí chuyển động vút lên trời..

Trong chớp mắt đã bay qua không trung ra xa vài trăm mét.

Thế mà, Lý Phong giơ ra một ngón tay, chỉ nhẹ vào người đàn ông đang bay trên không trung kia.

Nhất Dương Chỉ?

Người đàn ông đang bay lượn trên không trung giống như con chim bị gã thợ săn bắn trúng, rơi xuống trong chớp mắt.

Nếu người có thị lực tốt không khó để nhìn thấy lồng ngực người đàn ông xuất hiện một lỗ rất to đang chảy máu.

Thật đáng sợ, thật độc ác.

Lý Phong lúc này giống một vị sát thần đến từ địa ngục.

Anh gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Tất cả những người ngáng đường anh đều phải chết!

Lý Phong bước từng bước về phía Long Thế Điển.

Người anh toát ra khí tức cuồn cuộn như từng con sóng lớn.

Long Thế Điển không ngừng lùi về phía sau.

Ngay lúc này, ông ta biết rằng mình không thể ngăn cả được bước chân của Lý Phong.

Thế nhưng, ông ta vẫn còn chiêu cuối cùng!

Chương 705: Thân phận thật của Lý Phong

Mặt Long Thế Điển lộ ra vẻ gian xảo.

Ông ta nhìn chằm chằm Lý Phong hung hăng nói.

“Trên thế giới này, mày còn có người nhà”.

“Vợ mày vẫn đang nằm trong bệnh viện”.

“Nếu mày dám giết thêm một người nào nữa của nhà họ Long”.

“Thế lực Long Thị ở nước ngoài sẽ lập tức về nước”.

“Mày có thể bảo vệ được một hai người”.

“Thế nhưng mày có thể bảo vệ được hết bọn họ không?”

“Ở nước ngoài Long Thị có hàng trăm nghìn cao thủ”.

“Trước khi mày về kịp, người nhà cùng bạn bè mày đã sớm chết hết rồi!”

Lý Phong dừng chân, nhìn thẳng vào Long Thế Điển.

Long Thế Điển nhìn thấy Lý Phong dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm.

Thân là trưởng tộc gia tộc Long Thị, tất nhiên ông ta sẽ không để cho khí thế của mình bị Lý Phong chèn ép.

Ông ta là chủ nhân của hòn đảo này.

Ở đây, ông ta là vua, là trời có thể khống chế mọi thứ.

Ông ta sao có thể để Lý Phong treo lên đầu lên cổ mình được cơ chứ!

“Quả thật thực lực của mày rất mạnh, nhưng thế thì đã làm sao, mày cũng chỉ là một con người”.

“Tao không chỉ nắm giữ gia tộc Long Thị”.

“Chỉ một câu nói của tao, tất cả những gia tộc hạng nhất ở Hoa Hạ sẽ lập tức tấn công người nhà cũng như bạn bè mày”.

“Mày cảm thấy chỉ dựa vào mỗi mình mày có thể đấu lại với tao ư?”

Đối diện với Long Thế Điển ngạo mạn, Lý Phong không có động tĩnh gì.

Anh chỉ cười bình thản.

Lúc này, đột nhiên điện thoại trong túi Long Thế Điển reo lên.

Long Thế Điển rút điện thoài trong túi ra, nhìn thấy con trai thứ ba của mình gọi đến.

Lúc nãy khi Long Thế Điển ấn nút màu đỏ chính là phát tín hiệu cảnh báo với tất cả đội nhóm tinh nhuệ của gia tộc.

Tất cả những lời ông ta nói với Lý Phong đã sớm thông qua máy móc được truyền đến từng tinh anh trong gia tộc.

Bây giờ tất cả tinh anh trong gia tộc của ông ta đều đã làm theo chỉ thị tấn công người nhà và bạn bè của Lý Phong.

Long Thế Điển tuyệt đối không thể để sự uy hiếp của Lý Phong tồn tại trên thế giới này.

Ông ta sẽ lợi dụng bạn bè người thân của Lý Phong, sau đó sẽ hành hạ Lý Phong cho đến chết.

Đây không phải lần đầu tiên ông ta dùng cách này.

Nghĩ đến năm đó, khi ông ta còn tương đối yếu.

Cũng dùng chính thủ đoạn này bức một cao thủ tuyệt thế đang sống sờ sờ đến chết .

Bây giờ, Lý Phong sẽ là người thứ hai.

Long Thế Điển ấn nút nghe.

Trong điện thoại vọng lại giọng con trai thứ ba của ông ta.

Thế nhưng, giọng nói con trai thứ ba của Long Thế Điển rất hoảng hốt.

“Bố, bố ơi, có chuyện lớn rồi”.

“Bố, những người con phái đi đều chết hết rồi”.

“Con nói cái gì cơ?”

Cả người Long Thế Điển giật nảy lên.

Giọng con trai Long Thế Điển nghe có vẻ như đang chạy, tiếng thở của anh ta rất gấp gáp.

“Bố mau chạy đi, tuyệt đối không được ở lại trên đảo, người đàn ông đó rất nguy hiểm”.

“Chúng ta không phải đối thủ của anh ta đâu! Mau chạy đi, nhanh lên a a a a a!”

Cuối cùng, Long Thế Điển nghe thấy giọng kêu thảm thiết trước khi chết của con trai mình!

Long Thế Điển sững sờ.

Ông ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao tất cả những việc xảy ra trước mắt đều không theo sự sắp đặt của ông ta.

Những chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Lúc sáng khi ông ta nghe tin cháu trai ông ta gặp chuyện, ông ta đã phái người điều tra về Lý Phong.

Ông ta đã điều tra tất cả những thông tin liên quan đến Lý Phong .

Ngoài khoảng thời gian mười mấy năm không có thông tin gì ra.

Đợi đã!

Mười mấy năm bặt vô âm tí, chẳng lẽ là?

Trong lúc Long Thế Điển không để ý, điện thoại lại reo lên một lần nữa.

Người lần này gọi đến là em trai ông ta.

Nhị đương gia của gia tộc Long Thị, Long Thế Trấn!

Từ khi năm tuổi Long Thế Trấn luôn ở nước ngoài, ông ta có phong thái rất nho nhã, dòng máu cao quý.

Đồng thời cũng luôn giữ mình trong sạch, làm việc gì cũng rất cẩn trọng.

Vì thế, mặc dù sống giữa xã hội hỗn tạp bẩn thỉu của tầng lớp thượng lưu, đều có tiếng tốt.

Đồng thời ông ta cũng là quân sư của gia tộc Long Thị.

Có rất nhiều việc của gia tộc Lọng Thị đều là cao kiến của ông ta.

Những việc Long Thế Trấn làm đều bày mưu tính kế, tiên liệu kỹ càng, dường như không có việc gì trong thiên hạ mà ông ta không thể dự trù được.

Vì thế mỗi câu nói của ông ta đều rất thận trọng.

Thế nhưng, bây giờ giọng nói của Long Thế Điển nghe rất hốt hoảng hỗn loạn.

“Anh trai! Nhanh! Nhanh bảo tất cả người trong gia tộc quỳ xuống dập đầu với người đàn ông trước mặt anh đi!”

“Nếu anh còn muốn gia tộc chúng ta còn tồn tại trên thế giới này, tuyệt đối không được chống lại người đàn ông đó”.

“Nhanh lên anh trai, mau quỳ xuống đi!”

Long Thế Điển ngẩn người ra, ông ta còn nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Bởi vì giọng nói ở đầu dây bên kia giống như một kẻ tâm thần, như một kể điên loạn.

Bảo trưởng tộc của gia tộc Long Thị lại phải quỳ gối dập đầu với một kẻ bình thường.

Việc như vậy tại sao lại có thể xảy ra được chứ?

Hơn nữa, Long Thế Điển không tin rằng Lý Phong có khả năng khiến cho cả gia tộc Long Thị có thể diệt vong.

“Lão nhị, có phải em đang chịu đả kích gì không?”

“Nói chuyện cho rõ ràng vào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh! Em đã sai, em đã tính sai rồi!”

“Chúng ta đã đắc tội với người mà chúng ta vĩnh viễn không được đắc tội”.

“Người đứng trước mặt anh không phải là người bình thường, anh ta là Thần!”

“Anh ta là Thần của Hồng Hải!”

Lúc Long Thế Điển nghe thấy danh hiệu này, cả người bỗng nhiên lảo đảo.

Tiếp đó, cả người mềm nhũn ra ngồi thụp xuống đất.

Thần của Hồng Hải.

Mặc dù danh hiệu này nghe có vẻ không có gì phô trương đặc biệt.

Hơn nữa có thể những gia tộc hàng đầu đều chưa nghe qua danh hiệu này bao giờ.

Thế nhưng, là người xuất thân từ gia tộc Long Thị, một gia tộc đã có thể tiếp cận với một thế giới khác.

Thần của Hồng Hải có nghĩa là viên ngọc mã não sáng rực của thế giới này.

Anh không chỉ là thần.

Hơn thế nữa còn đứng đầu trong các vị thần!

Không ai dám trực tiếp đối đầu với thần của Hồng Hải.

Trừ khi ông ta muốn tìm đến cái chết.

Lúc này, Long Thế Điển mới nhận ra vì sao đám thuộc hạ của ông ta đến bây giờ vẫn không chịu hành động.

Chính là vì đám người của ông ta có thể đều đã bị tùy tùng của thần Hồng Hải giết sạch rồi.

Long Thế Điển run lên.

Cả người ông ta không ngừng run lên.

Răng ông ta không ngừng va đập vào nhau tạo nên tiếng “cập cập cập”.

Ông ta muốn xin Lý Phong tha mạng.

Thế nhưng lúc này khí tức mạnh mẽ mà Lý Phong phóng ra khiến cho Long Thế Điển không có cơ hội để nói được nữa rồi.

Hơn nữa biểu hiện của Lý Phong đã nói rõ cho Long Thế Điển hiểu.

Xin tha cũng vô dụng!

Ngay lúc này, chỉ có mỗi Long Thế Điển là đang đứng.

Những người xung quanh ông ta đều đã quỳ xuống hết rồi.

Đến con trai của Long Thế Điển cũng quỳ xuống.

Bọn họ không ngừng xin Lý Phong tha chết.

Long Thế Điển cũng chầm chậm quỳ xuống.

Cuối cùng ông ta cũng từ bỏ lòng kiêu hãnh cúi đầu xuống.

Ông ta rất chân thành thật tâm nói với Lý Phong: “Xin lỗi, tôi sai rồi”.

“Tôi xin lỗi tất cả những việc làm mà cháu trai tôi đã làm, tôi xin lỗi anh”.

“Tôi nhất định sẽ thành tâm hối cải, xin anh hãy tha cho chúng tôi!”

“Hơn nữa cháu trai tôi đã chết rồi, con trai tôi cũng vì phán đoán sai lầm của tôi mà chết ở Ninh Châu!”

“Cầu xin anh, hãy để cho gia tộc tôi một con đường sống!”

Chương 706: Diệt tộc

Nếu là bình thường, phần lớn khi người ta đã quỳ lạy mình, Lý Phong nhất định sẽ tha mạng cho bọn họ.

Nhưng vào lúc này, Lý Phong lại đứng im bất động.

Anh chỉ từ từ đưa tay lên không trung.

Hai tay Lý Phong trong như bạch ngọc.

Trong ánh nắng còn tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ.

"Trên đời này, thứ quý giá nhất của tôi là vợ và người thân".

"Nếu tôi không phải là thần Hồng Hải".

"Nếu tôi không có sức mạnh tuyệt đối".

"Thì gia tộc và người thân của tôi đã chết trong tay của ông rồi".

"Khi kẻ thù yếu hơn các người, các người diễu võ giương oai, tùy ý đốt giết cướp giật".

"Bây giờ tôi sẽ cho các người nếm thử cảm giác bị đốt giết cướp giật là như nào nhé!"

Sau đó, Lý Phong chậm rãi giang hai tay ra, cười nói.

"Cho nên, xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của ông!"

Vừa dứt lời, Lý Phong liền biến mất!

Long Thế Điển đột nhiên cảm thấy trời đất ảm đạm, mặt trời và mặt trăng đều mất đi ánh sáng!

Trong nháy mắt, như thể đây là ngày tận thế!

Máu!

Máu đỏ thẫm!

Từ những thuộc hạ đắc lực, bắt ra tung tóe!

Từ huyết quản của con cháu ông ta, phun ra!

Đột nhiên!

Ông ta cảm thấy như mình đang bay lên!

Thế giới đảo lộn!

Nhưng ngay sau đó, ông ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó, đó là cơ thể của ông ta.

Chỉ là không có đầu!

...

"Ông nói gì cơ!?"

Nhà họ Lý, sau khi Lý Thiên Sách nghe thuộc hạ báo cáo, ông ta đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Lý Phong giết chết Long Chiến rồi!?"

"Sau đó một mình lên máy bay riêng của Long Áo Quang, đến hòn đảo của gia tộc họ Long!?"

Hắc vệ quỳ trước mặt Lý Thiên Sách gật đầu.

Ngừng một chút, Lý Thiên Sách đột nhiên cười rộ lên!

"Hahaha, ahahaha.."

Tiếng cười của Lý Thiên Sách tràn đầy sảng khoái!

"Ngu xuẩn!"

"Ngớ ngẩn!"

"Long Chiến là đội trưởng đội thị vệ của nhà họ Long, thực lực của hắn đã đạt tới Chiến Hoàng trung kỳ. Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của hắn!"

"Việc Lý Phong có thể giết chết Long Chiến cho thấy hắn quả nhiên là thiên tài!"

Lý Thiên Sách ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.

"Nhưng hắn là thiên tài thì sao?"

"Tuổi còn trẻ, hắn đã đạt tới trình độ mà nhà họ Lý mấy trăm năm nay chưa từng có".

"Tuy nhiên, chỉ là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển".

"Loại người này ở trên đời chỉ được coi như tốt thí cho người ta thôi".

"Nhà họ Long là gia tộc như nào cơ chứ?"

"Những gia tộc siêu thượng lưu của chúng ta căn bản không có tư cách so sánh với họ".

"Một cao thủ như Lý Phong, nếu một mình ẩn cư trong rừng sâu hai ba mươi năm nữa, vẫn có thể có cơ hội báo thù nhà họ Long".

"Nhưng bây giờ hắn kiêu ngạo lao đến đó, nghĩ rằng chỉ dựa vào năng lực của mình là có thể đánh đổ một gia tộc khổng lồ như vậy".

"Đúng là ảo tưởng!"

Lý Thiên Sách bây giờ có thể nói là vô cùng thoải mái.

Ông ta khẳng định Lý Phong đã chết.

Chỉ cần Lý Phong bị xử lý.

Tiếp theo, xử lý Lý Tấn không phải vấn đề gì to tát.

Lý Thiên Sách lập tức nói với thuộc hạ của ông ta bên cạnh: "Cậu tính toán người và xe cho tôi".

"Chuẩn bị đi thâu tóm toàn bộ gia tộc họ Lý ở thủ đô và tập đoàn Lăng Tiêu".

Nếu là một hai tháng trước, Lý Thiên Sách sẽ không thèm để mắt đến tập đoàn Lăng Tiêu.

Tuy nhiên, khi Lý Thiên Sách cử người tiến hành điều tra chi tiết về tập đoàn Lăng Tiêu.

Ông ta rất ngạc nhiên khi thấy rằng toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu đang phát triển với tốc độ rất nhanh!

Toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, ai nấy đều thực hiện tốt công việc của mình.

Sự gắn kết của họ rất bền chặt.

Ở đây không hề có những tật xấu như của nhiều công ty lớn.

Hiện tại, tập đoàn Lăng Tiêu không thể lọt vào top 100 trong bảng xếp hạng doanh nghiệp trong nước.

Nhưng đà tăng trưởng của nó rất nhanh.

Mà lý do tại sao cả tập đoàn Lăng Tiêu không lọt vào danh sách top 100.

Đó là bởi vì tập đoàn Lăng Tiêu vẫn chưa tiến vào thị trường.

Điều khiến Lý Thiên Sách ngạc nhiên là tập đoàn Lăng Tiêu có hồ sơ cho vay rất đẹp.

Khả năng hoàn khoản của họ cực kỳ mạnh!

Chỉ cần chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu muốn, ông ta hoàn toàn có thể hoàn trả tất cả các dự án vay vốn này bằng nguồn vốn hiện có trong tay.

Một tập đoàn với đà phát triển nhanh chóng và thực lực tiềm tàng to lớn như vậy có thể nói là chiếc bánh ngọt trong mắt mọi gia tộc siêu cấp.

Một khi hoàn toàn kiểm soát nó trong tay của mình.

Thực lực của gia tộc họ Lý ở Trường An sẽ còn cao hơn nữa.

Người đàn ông dưới trướng nhận lệnh, vừa mới xoay người rời đi.

Quản gia vội vàng từ cửa bước vào, cung kính nói với Lý Thiên Sách .

"Ông chủ, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đến rồi ạ".

Lý Thiên Sách khẽ nhíu mày.

Các trưởng lão nhà họ Lý có phần khác biệt so với những gia tộc siêu cấp khác.

Hội trưởng lão nhà họ Lý có tổng cộng bảy thành viên.

Và bảy trưởng lão này, họ đến từ các nhánh khác nhau của gia tộc.

Trong số đó, Đại trưởng lão đến từ nhà phụ.

Đây là quy tắc do tổ tiên để lại, không một tộc trưởng nào có thể thay đổi được.

Các đại trưởng lão có quyền lợi rất lớn.

Đồng thời, vị Đại trưởng lão này phải là người có ít tư lợi nhất trong gia tộc, là một người công bằng.

Sự xuất hiện của Đại trưởng lão khiến Lý Thiên Sách cảm thấy có chút khó chịu.

Chẳng mấy chốc, hai ông già phong độ đã bước vào.

Hai người đều không mặc quần áo sang trọng.

Cách ăn mặc của họ không khác người thường là mấy.

Trên người họ không thể nhìn thấy những đồ trang trí đắt tiền.

Họ chỉ giống như những người già hay ngồi nói chuyện phiếm trước cửa nhà thôi, không có gì khác biệt cả.

Mặc dù trong lòng không thích hai người này.

Nhưng bề ngoài, Lý Thiên Sách vẫn phải tỏ ra lịch thiệp.

Ông ta đứng dậy, mỉm cười với hai người, chào hỏi vài câu.

"Không biết hai vị trưởng lão tới gặp tôi có chuyện gì?"

Đại trưởng lão cười nói: "Chúng tôi vừa mới nhận được tin tức từ Lý Tấn, ông ta hi vọng trận đấu này có thể diễn ra sớm hơn".

Lý Thiên Sách hai mắt đột nhiên sáng lên.

Ông ta không ngờ rằng Lý Tấn có gan đấu với ông ta.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lý Thiên Sách chợt hiểu ra.

Ông ta tin rằng chuyện này chắc chắn là Lý Tấn chó cùng rứt giậu.

Bởi vì Lý Thiên Sách đã cử người bí mật đối phó với Lý Tấn và toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu.

Lý Thiên Sách bật cười: "Tôi thì không vấn đề gì, người chiến thắng cuối cùng của trận đấu này chắc chắn là tôi".

"Nếu Lý Tấn đã nóng lòng muốn chết như vậy, tôi sẽ cho ông ta toại nguyện".

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nhìn nhau, hai người khẽ gật đầu.

Đại trưởng lão nói: "Nếu đã như vậy, thì chiều nay đấu luôn đi".

"Được!"

Lý Thiên Sách nở một nụ cười rất tươi.

Ông ta nói với hai vị trưởng lão: "Để thể hiện sự công bằng, tôi đề nghị trận đấu này không chỉ mời các vị trưởng lão và các vị trưởng bối đáng kính của gia tộc chúng ta".

"Tôi hy vọng có thể mời một số tiền bối từ các gia tộc nổi tiếng ở các khu vực lân cận Trường An đến quan sát".

Hai vị trưởng lão thì thầm thảo luận vài câu với nhau, sau đó Đại trưởng lão gật đầu: "Được rồi, cứ thế đi".

Chương 707: Biết điểm dừng

Đại trưởng lão nói với Lý Thiên Sách: "Dù sao, Lý Tấn cũng là người nhà của chúng ta".

"Mong rằng chiều nay ông sẽ không ra tay quá nặng, biết điểm dừng".

Lý Thiên Sách trả lời đại khái vài câu.

Nhìn thấy hai vị trưởng lão rời đi.

Một nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt của Lý Thiên Sách.

"Hừ hừ! Biết điểm dừng à?"

"Đợi đến khi Lý Tấn ra sân, đứng trước mặt tôi xem".

"Tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình!"

Chiều hôm đó, diễn võ đường lớn nhất của nhà họ Lý.

Đây là một tòa nhà cổ đã có tuổi đời hàng trăm năm.

Sân ở đây rất lớn, rộng bằng nửa sân bóng đá lận.

Ở giữa là một khu đất bằng phẳng rộng bằng ba phòng học.

Có những phiến đá xanh được đặt ngay ngắn trên mặt đất.

Lúc này.

Đã có rất nhiều con em và trưởng bối từ các thế gia danh môn vọng tộc ngồi xung quanh sân đấu.

Tất cả bảy trưởng lão của gia tộc họ Lý đều đã có mặt.

Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên.

Ở một nơi rộng lớn khoáng đạt như vậy, mà ông ta hoàn toàn không cần đến micro.

Chỉ cần dùng giọng nói của chính mình, là đã có thể truyền từng lời nói vào tai mọi người có mặt ở đó một cách rất rõ ràng.

Sau khi Đại trưởng lão nói vài câu đơn giản, sắc mặt ông ta dần trở nên nghiêm lại.

"Hai trận đấu ngày hôm nay có tầm ảnh hưởng sâu rộng".

"Nó thể hiện vị thế của gia tộc họ Lý chúng tôi".

"Người chiến thắng sẽ trở thành tộc trưởng và người thừa kế mới của gia tộc họ Lý chúng tôi".

"Người thua cuộc chỉ cần xin lỗi một cách trân thành mà không phải chịu bất cứ hình phạt nào".

Vừa nói xong, Đại trưởng lão liền liếc mắt nhìn về vị trí của Lý Tấn cách đó không xa.

Vào lúc này, có vài người đứng ở chỗ của Lý Tấn.

Trong số những người này, chỉ có Lý Phong là vắng mặt.

Lý Tấn và Đại trưởng lão khẽ gật đầu.

Sau đó Đại trưởng lão mới bắt đầu thông báo.

"Để không làm mất thời gian của mọi người, trận đấu của chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ".

"Trận đầu tiên là Lý Phi và Lý Hán Thần".

Mặc dù Lý Hán Thần không phải là người thừa kế của gia tộc họ Lý, nhưng anh ta có đủ tư cách để trở thành người thừa kế.

Lý Hán Thần lớn lên trong sự kỳ vọng và khen ngợi của những vị trưởng bối trong gia tộc.

Anh ta chưa bao giờ thất bại.

Đối với anh ta mà nói, anh ta cũng cho rằng mình không thể thất bại.

Lý Hán Thần vênh mặt, đi từ từ ra giữa bãi đất bằng phẳng dưới ánh mắt của mọi người xung quanh.

Lúc này, anh ta vươn tay về phía Lý Phi cách đó không xa, ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

Anh ta cười.

Trên khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười khinh thường.

Lý Phi có thể nói là lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng.

Nhiều người thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Lý Phi.

Họ thậm chí không biết Lý Phi trông như thế nào.

Cho đến khi Lý Phi từ từ bước ra khỏi đám đông.

Mọi người chỉ thấy rằng đây là một nam thanh niên có ngoại hình khá điển trai.

Và quan trọng hơn, Lý Phi vẫn chưa phải người trưởng thành, cậu ta chỉ là một học sinh trung học.

Nhưng Lý Phi lại trông chả hề giống mấy tên choai choai cùng tuổi.

Cậu ta rất điềm tĩnh.

Hơn nữa, những người có thực lực cao đều nhận thấy rằng mỗi khi Lý Phi bước một bước, trong không khí sẽ phát ra một tia sóng năng kỳ lạ.

Nếu có cao thủ vượt qua cảnh giới Chiến Hoàng ở đây.

Anh ta cũng có thể cảm nhận được những gì Lý Phi đang sử dụng bây giờ là một công pháp đỉnh cấp.

Lúc này như thể cậu ta đang bước đi trên mặt nước vậy.

Mỗi khi cậu ta đưa chân giẫm xuống đất.

Thời điểm đế giày va chạm với mặt đất, sẽ có một loại sóng năng gợn ra lăn tăn, gợn ra tứ phía.

Lý Phi từng bước đi đến chỗ Lý Hán Thần.

Hai người nhìn nhau.

Lý Hán Thần nhìn Lý Phi bằng ánh mắt trịnh thượng, nói.

"Vừa rồi mày có nghe Đại trưởng lão nói gì không?"

"Nếu giờ mày quỳ xuống nhận sai thì vẫn còn kịp đấy".

"Nếu không, lát nữa trận đấu bắt đầu, tao sẽ không nương tay đâu".

Lý Phi sắc mặt không thay đổi nhìn Lý Hán Thần.

"Đừng nói nhảm nữa!"

"Tới đi!"

Lý Hán Thần sững sờ trong giây lát.

Ngay lập tức trên khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ giận dữ và chán ghét.

Vẻ mặt của anh ta ngày càng trở nên hung dữ hơn.

"Đồ chó! Tao cho mày cơ hội thế mà mày lại không biết trân trọng".

Dứt lời, Lý Hán Thần đột nhiên cất bước, lao về phía Lý Phi.

"Ầm!"

Cơ thể của Lý Hán Thần dừng lại.

Lúc này, anh ta đã đứng trước mặt Lý Phi.

Anh ta đưa tay ra chạm vào mũi mình với vẻ không thể tin được.

Mũi anh ta đang chảy máu cam.

"Mày, mày đã làm gì?"

"Mày dám đánh tao? Đồ đê tiện, đồ chó nhà mày dám đánh tao!"

Lửa giận trong lòng Lý Hán Thần đột nhiên bùng lên.

Anh ta lập tức nhảy lên cao, cơ thể lộn nhào trên không trung lên cao hơn mười mét thì rơi xuống.

Đôi mắt của Lý Hán Thần lóe lên sự tức giận dữ dội.

"Mày đã chọc tức tao! Vậy thì, mày chết đi".

Nói rồi, Lý Hán Thần bày ra một tư thế rất lạ mắt.

Nhiều thanh niên trong đám đông đã nhận ra chiêu này trong nháy mắt.

Một số người trong đám đông thậm chí còn bắt đầu hò reo.

"Ồ, tuyệt kĩ của nhà họ Lý, Du Long Chưởng!"

"Tôi đã từng thấy Lý Hán Thần sử dụng Du Long Chưởng này trước đây rồi".

"Một chưởng này của anh ta có thể đập vỡ cả đá đấy".

"Khi đó anh ta chỉ có một mình, đối đầu với mười mấy vị cao thủ".

"Trong nháy mắt, tất cả những người đó đều bị anh ta hạ gục".

"Lý Phi này chết là cái chắc".

Nụ cười trên mặt Lý Hán Thần dần hiện ra.

Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi rồi lạnh lùng nói.

"Bây giờ hối hận cũng đã quá muộn. Mày chết đi".

Lý Hán Thần lập tức bước lên phía trước, hóa thành một dư ảnh, nhanh chóng lao về phía Lý Phi.

Tốc độ hiện tại của Lý Hán Thần quả thực nhanh hơn rất nhiều so với vừa rồi.

Với thực lực hiện tại của Lý Phi, đối phó với anh ta vẫn có chút chật vật.

Nhưng vào lúc này, trong đầu Lý Phi hiện lên một câu Lý Phong nói với cậu ta lúc trước.

Lý Phong nói rằng mặc dù các chiêu thức võ thuật luôn thay đổi.

Nhưng dù chiêu thức có hoa mỹ đến đâu, tốc độ nhanh đến thế nào thì cũng phải lao tới bên cạnh người ta thì mới có thể thi triển được.

Vì vậy, không cần phải bối rối bởi những chiêu trò mà họ bày ra.

Chỉ cần giữ khoảng cách một tấc với đối phương là được.

Nghĩ vậy, hơi thở hỗn loạn của Lý Phi lập tức trở nên đều đặn hơn.

Lý Phi có thể cảm thấy Lý Hán Thần không ngừng đổi hướng xung quanh mình.

Đồng thời, Lý Hán Thần còn không ngừng nói với một giọng điệu kiêu ngạo.

"Lý Phi, đồ khốn kiếp".

"Trước đây mày chả khác nào một con chó trước mặt tao".

"Thật không ngờ, sau khi con chó nhà mày tuột xích lại cắn ngược lại chủ như thế".

"Mày có biết người ta đối xử với những con chó cắn chủ như thế nào không?"

"Tất cả mọi người đều sẽ sử dụng một cách để đối phó với những con chó này, đó là giết chết".

"Giờ mày…"

Lý Hán Thần chưa kịp nói hết câu.

Trong không khí đột nhiên phát ra một tiếng động lớn.

"Ầm!"

Lý Hán Thần choáng váng.

Lý Thiên Sách sững sờ.

Chương 708: Lại là tên Lý Phong ghê tởm đó

Ngay cả Lý Hán Chí đứng bên cạnh quan sát, cũng hơi nhíu mày.

Rõ ràng là anh ta cũng không nghĩ đến tình huống hiện tại.

Lúc này, Lý Hán Thần đã đứng sau lưng Lý Phi.

Mà Lý Phi lại làm một động tác rất tùy tiện.

Cậu ta đánh một vòng tròn trong không khí.

Vòng tròn này lại đập thẳng vào mũi Lý Hán Thần.

Máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi của Lý Hán Thần.

Lý Hán Thần ngay lập tức ôm lấy mũi và nhảy dựng lên cao.

Sau khi tiếp đất, anh ta nhìn chằm chằm vào Lý Phi với vẻ không thể tin được.

"Tại sao? Tại sao mày lại có thể tìm được vị trí của tao? Tốc độ của tao rõ ràng là nhanh hơn mày!"

Lý Phi nhìn Lý Hán Thần nói một cách dửng dưng.

"Chú tôi nói rằng mấy chiêu thức con cháu thế gia học đều chỉ là khoa chân múa tay thôi".

"Chỉ ưa làm mấy trò lén lút".

"Vậy nên cho dù anh có nhanh cỡ nào, cho dù võ công của anh có cao đến đâu".

"Tất cả đều mang theo thói quen đánh lén phía sau".

"Chỉ cần tôi cảm nhận được khí tức trên lưng, là đã có thể biết được vị trí của anh rồi".

"Lý Phong! Lại là thằng Lý Phong ghê tởm đó!"

Lý Hán Thần gầm lên một tiếng.

Anh ta hóa ngay thành một đường thẳng lao về phía Lý Phi.

"Mày chết đi!"

Lần này, Lý Hán Thần không còn sử dụng kỹ xảo nữa.

Thay vào đó, anh ta dùng tốc độ và sức mạnh của bản thân để lao về phía Lý Phi.

Lúc này, ánh mắt của bảy trưởng lão đồng thời sáng lên.

Mà người đã khiến họ bày ra biểu cảm này.

Không phải là Lý Hán Thần.

Mà là Lý Phi.

Bởi vì vào lúc này, Lý Phi đã xuất một chiêu mở đầu.

Chiêu mở đầu này rất giống với Du Long chưởng mà Lý Hán Thần sử dụng vừa rồi.

Nhưng điểm khác biệt là tuy chiêu thức ban đầu có phần giống nhau.

Nhưng tư thế đứng tấn của hai người khác nhau.

Lúc này, Lý Phi chân đạp Âm Dương, hai tay mở ra.

Đây là động tác thủ thế chuẩn của Du Long Bát Quái Chưởng.

"Du long Bát Quái Chưởng!?"

Ngay cả trưởng tộc Lý Thiên Sách cũng không khỏi thán phục khi nhìn thấy Lý Phi bày ra tư thế này.

Ngay khi Lý Thiên Sách định đưa ra lời cảnh báo với Lý Hán Thần.

Lý Phi đang đứng yên bất động chợt ra tay.

Chỉ nghe Lý Phi gầm lên trong không khí: "Du Long Bát Quái, sáu mươi bốn chưởng!"

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói công kích của Lý Phi.

Lý Thiên Sách lập tức cảnh cáo Lý Hán Thần: "Mau tránh ra".

"Bùm!"

Tuy nhiên, Lý Hán Thần, người dùng toàn lực lao về phía Lý Phi, tránh không kịp nữa.

Hàm của Lý Hán Thần ngay lập tức bị đánh trúng.

Lực đánh mạnh đến mức khiến Lý Hán Thần bị đánh bật khỏi mặt đất.

"Bùm bùm…"

Hơn nữa, Lý Phi đã lấy Lý Hán Thần làm trung tâm của Bát Quái, đánh liên tiếp sáu mươi chưởng!

Mỗi lần Lý Phi tung chưởng đều nhằm vào điểm yếu của Lý Hán Thần.

Vì vậy, người ta chỉ nghe thấy Lý Hán Thần hét hết tiếng này đến tiếng khác.

Khi Lý Phi dừng lại, Lý Hán Thần đã ngã quỵ xuống đất.

Cơ thể anh ta bị đánh đến mức giống hệt một quả bóng xì hơi.

Toàn thân bầm đen, bộ mặt sưng đỏ.

Bây giờ anh ta, đừng nói là đứng dậy và chiến đấu với Lý Phi một lần nữa.

Ngay cả sức lực để cầu xin lòng thương xót cũng không còn nữa.

Lý Hán Thần có thể giương đôi mắt vô hồn lên nhìn Lý Phi.

Anh ta không dám tin, anh ta không thể tin được.

Anh ta không bao giờ ngờ được sẽ có sự tình hôm nay.

Trước đây, Lý Phi chỉ là một con chó bị anh ta giẫm dưới chân.

Nhưng bây giờ, Lý Phi đã đứng sừng sững trước mặt anh ta.

Lý Phi đã trở thành một ngọn núi mà Lý Hán Thần sẽ không bao giờ có thể trèo qua được.

Lý Hán Chí lập tức chạy đến chỗ Lý Hán Thần, ôm lấy đứa em không còn chút sức lực nào vào lòng.

Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi bằng ánh mắt cay độc.

Lý Hán Chí lạnh lùng nói: "Rồi tao sẽ trả lại hết những gì mày đã làm với em tao hôm nay".

"Trả gấp mười, gấp trăm lần!"

Nếu là trước đây, e rằng Lý Phi chỉ có thể run rẩy trốn trong góc, cậu ta thậm chí không có dũng khí đối mặt với Lý Hán Chí.

Nhưng bây giờ Lý Phong đã cho Lý Phi dũng khí đứng trước mặt Lý Hàn Chí.

Đồng thời, cũng cho cậu ta sức mạnh để nói lên tiếng lòng của mình.

Lý Phi nói với Lý Hán Chí bằng một giọng không tự ti cũng không hống hách.

"Chú tôi nói với tôi rằng con chó sủa lắm là con chó không cắn càn".

"Đó là biểu hiện của sự bất lực".

Lý Hán Chí trừng mắt: "Mày muốn chết à!"

Ngay khi Lý Hán Chí chuẩn bị ra tay đánh Lý Phi.

Thì Đại trưởng lão đột nhiên lên tiếng cảnh cáo.

"Lý Hán Chí, xin đừng quên thân phận của mình".

"Trận đấu này là giữa Lý Phi và Lý Hán Thần, không liên quan gì đến cậu".

Lý Hán Chí nhìn Lý Phi bằng ánh mắt cay độc.

"Mày đợi đấy!"

"Mày sẽ được nếm mùi lợi hại của tao ngay thôi!"

Nói xong, Lý Hán Chí ôm Lý Hán Thần đi ra khỏi sân đấu.

Đại trưởng lão đứng dậy bắt đầu tuyên bố.

"Trận này, Lý Phi thắng!"

Lý Phi cung kính bái tạ Đại trưởng lão.

Đồng thời, cậu ta cũng lịch sự chào tất cả những vị khách xung quanh đến xem trận đấu.

Sau khi làm xong những việc này, cậu ta mới thản nhiên quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Lý Na đã nắm chặt tay cả hai tay từ lúc Lý Phi vào sân.

Là một người mẹ, cô ấy lo lắng hơn ai hết.

May mắn thay, Lý Phi đã không phụ sự kỳ vọng của người nhà.

Hơn nữa cũng không bị thương.

Lý Na liên tục soi xét con trai, không ngừng hỏi: "Con không sao chứ? Con có bị thương không?"

Lý Phi cười nói: "Mẹ! Với năng lực của Lý Hán Thần, khó là làm con bị thương được".

"Chú nói dựa vào khả năng hiện tại của con, tuy rằng thế hệ trẻ của nhà họ Lý không trong top mười".

"Tuy nhiên, top mười lăm thì vẫn có".

"Nếu đấu bình thường, con có lẽ không phải là đối thủ của những người này".

"Nhưng nếu là một chọi một, đừng nói là Lý Hán Thần, cho dù là Lý Hán Chí, con vẫn có thể đánh được".

Những lời của Lý Phi rõ ràng là nói để cho Lý Hán Chí và Lý Thiên Sách nghe.

Lúc này, trong mắt Lý Hán Chí lộ ra vẻ căm hận.

Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi, lạnh lùng nói: "Đừng tự mãn, không biết ai mới là kẻ cười cuối cùng đâu".

Ngay sau đó, Đại trưởng lão lại đứng ở trung tâm sân đấu.

Ông ta nói với mọi người xung quanh bằng một chất giọng cao hơn.

"Trận thứ hai, Lý Thiên Sách với Lý Tấn".

"Mọi người chú ý! Bởi vì Lý Phi đã thắng Lý Hán Thần".

"Vì vậy, nếu Lý Tấn và Lý Thiên Sách hòa nhau trong trận đấu này, thì nhà Lý Tấn sẽ thắng".

Lý Thiên Sách cười lạnh: "Đại trưởng lão, ông đánh giá Lý Tấn cao quá đấy!"

Đại trưởng lão bình thản nói: "Vì công bằng, nên tôi phải nói những gì nên nói".

"Về phần kết quả, chúng ta hãy cùng chờ xem".

Chương 709: Ai mạnh ai yếu, đấu mới biết được

Khi Đại trưởng lão rời đi, cơ thể Lý Thiên Sách đột nhiên khẽ lắc lư trước ánh nhìn của mọi người.

Trong nháy mắt, Lý Thiên Sách đã đứng ở chỗ Đại trưởng lão vừa rồi.

Lý Thiên Sách ngoắc ngoắc ngón tay với Lý Tấn.

"Lý Tấn, ông nên cảm thấy vinh dự đi. Tôi đã không ra tay mười lăm năm rồi đấy".

"Bây giờ ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình đã đạt đến trình độ nào rồi".

"Tuy nhiên, theo tôi thấy, như vậy là quá đủ để đối phó với ông rồi".

Lý Tấn hít sâu một hơi, tiến lên, từng bước đi về phía Lý Thiên Sách.

Kỳ thực ban đầu Lý Tấn đấu trận này là do bị Lý Phong ép.

Bản thân ông ta cũng cảm thấy có phần hơi phiến diện.

Bởi vì Lý Tấn không có mấy hứng thú với vị trí trưởng tộc của nhà họ Lý.

Với ông ta, miễn là gia đình luôn hòa thuận với nhau là được rồi.

Tuy nhiên, chấn thương lần này của Hứa Mộc Tình khiến Lý Tấn nhận thức sâu sắc được rằng suy nghĩ của mình ngây thơ đến mức nào.

Hồi tưởng về những gì đã xảy ra trong gia đình mình năm đó, Lý Tấn thật sự muốn tự tát mình một cái thật mạnh.

Nếu ngay từ đầu ông ta đấu tranh một cách quyết liệt.

Ra sức nâng cao sức mạnh của gia tộc mình.

Có lẽ người con cả sẽ không chết.

Lý Tấn từng bước đi đến chỗ Lý Thiên Sách.

Ông ta cao hơn Lý Thiên Sách.

Dù hai người cách nhau khoảng chục mét.

Nhưng ánh mắt Lý Tấn nhìn Lý Thiên Sách là theo chiều nhìn xuống.

Ngay cả khi Lý Tấn không có ý trịnh thượng.

Nhưng theo cách nhìn của Lý Thiên Sách, tư thế của Lý Tấn lúc này khiến Lý Thiên Sách vô cùng khó chịu.

Lý Thiên Sách nhanh chóng quay đầu nói với Đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, ông còn chần chờ gì nữa? Mau thông báo bắt đầu đi!"

"Nắm đấm của tôi không chờ được nữa rồi".

Đại trưởng lão thông báo trước mặt mọi người: "Trận đấu bắt đầu".

Khóe miệng Lý Thiên Sách nhếch lên, vẻ giễu cợt trên mặt càng đậm hơn.

"Lý Tấn, nếu tôi không đoán sai, có vẻ ông luyện Tiên Thiên công nhỉ".

"Khi còn nhỏ, tôi đã nghe từ mấy vị trưởng bối rằng Tiên Thiên công là công pháp thượng thừa".

"Chỉ đáng tiếc là một nửa đã mất".

"Ngay cả khi nó có tồn tại. Thì người bình thường cũng khó mà luyện được tầng thứ tư".

"Người đứng đầu Võ Đang cũng chỉ mới đạt tầng thứ ba thôi".

"Chỉ có một nửa đầu nên Tiên Thiên công chỉ được xếp vào công pháp hạng hai".

"Với năng lực và tư chất của ông, mà cũng đòi tranh chức trưởng tộc với tôi à".

"Tôi nên nói rằng ông ngu ngốc hay tức cười đây?"

"Ngu ngốc cũng được, tức cười cũng được, ai mạnh ai yếu đấu mới biết được".

Dứt lời, Lý Tấn đã bày ra một tư thế.

"Bát Cực Quyền?"

Sự giễu cợt trong mắt Lý Thiên Sách biến thành khinh thường.

"Loại võ công hạng bốn năm này, mà ông còn dám lấy ra dùng à".

Nói xong, Lý Thiên Sách hai tay đặt sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bày ra tư thế của một tông sư.

"Tới đi, để tôi xem ông mạnh như thế nào?"

Lý Tấn nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Sách nói: "Tôi đề nghị ông nghiêm túc hơn đi".

"Nghiêm túc sao? Mấy cái món võ lèo tèo này của ông mà muốn tôi nghiêm túc sao?"

"Nếu đã như vậy, thì tôi không khách sáo nữa nhé".

Nói rồi, Lý Tấn liền tấn công.

Tuy nhiên, vào lúc Lý Tấn ra tay, con ngươi của Đại trưởng lão lập tức giãn ra.

"Bát Cực Băng!"

"Bùm!"

Lý Tấn đập một chưởng vào ngực Lý Thiên Sách!

Cơ thể Lý Thiên Sách giống như một chiếc xe tăng.

Chân ông ta trượt dài trên mặt đất, để lại hai vết dài.

Mặc dù cơ thể của Lý Thiên Sách không ngã xuống.

Tuy nhiên, ông ta lại run rẩy, sau đó phun ra một ngụm máu.

Lý Thiên Sách nhìn chằm chằm vào Lý Tấn bằng ánh mắt khó tin.

Đến lúc này ông ta mới nhận ra mình thật ngốc nghếch.

Cho đến giờ phút này, ông ta mới biết Lý Tấn đã luôn che giấu thực lực của mình.

"Chiến Hoàng !?"

Lý Thiên Sách không bao giờ ngờ rằng Lý Tấn, người mà ông ta luôn coi thường, hóa ra lại ở cảnh giới Chiến Hoàng trung kì!

"Lý Tấn, ông đúng là con cáo già".

"Ông đã che giấu thực lực bấy lâu nay".

"Chẳng lẽ ông ở ẩn nhiều năm như vậy vì ngày hôm nay sao?"

Lý Tấn lạnh lùng nói: "Có một số việc cho dù tôi có nói ra ông cũng sẽ không hiểu".

"Ngay cả khi tôi nói sự thật, ông chắc chắn cũng sẽ không tin".

"Tôi sẽ không nói gì thêm nữa".

"Điều duy nhất ông cần biết là dòng máu này của gia tộc ông sẽ suy bại hoặc thậm chí diệt vong".

"Chính là vì sự ngu ngốc của ông và cháu trai của ông".

"Ông có làm trời làm biển cũng không nên động vào con dâu của tôi".

"Một khi cơn giận của con trai tôi bùng lên, trên đời này chỉ có con dâu tôi mới có thể dập tắt nó được thôi".

"Thế mà bây giờ con bé lại nằm trên giường bệnh!"

Lý Tấn trầm giọng, liên tục tấn công Lý Thiên Sách.

Tốc độ của Lý Tấn càng ngày càng nhanh.

Mỗi lần ra tay đều nhanh và mạnh hơn lần trước đó.

Lúc đầu, Lý Thiên Sách còn có thể theo kịp tốc độ của Lý Tấn.

Nhưng dần dần, Lý Thiên Sách đã không thể chống đỡ được nữa.

Quá mạnh.

Quá nhanh.

Đây là đối thủ mạnh nhất mà Lý Thiên Sách gặp phải trong nhiều năm qua.

Nếu Lý Tấn được thay bằng một ai khác, Lý Thiên Sách có thể chấp nhận.

Tuy nhiên, đó lại là Lý Tấn, người mà ông ta vô cùng coi thường!

Lý Thiên Sách đột nhiên gầm lên một tiếng tức giận.

Ông ta dùng cảnh giới mạnh mẽ đánh Lý Tấn lùi lại mấy bước.

Ngay sau đó, hai tay Lý Thiên Sách nhanh chóng tập hợp một luồng khí tức cực kỳ khổng lồ.

Sau đó hét lên.

"Tất Sát Kĩ!"

Lý Tấn cũng dồn hết sức lực của cả cơ thể vào hai tay.

Lần này, Lý Tấn không sử dụng Bát Cực Quyền nữa, mà là Du Long Bát Quái Chưởng!

"Toái Không Chưởng!"

"Bàn Sơn!"

"Bùm !!"

Hai chưởng của hai cao thủ Chiến Hoàng va vào nhau.

Lập tức cát bay đá chạy, gió nổi cuồng phong.

Nhiều người thực lực yếu đã bị luồng khí tức cực mạnh này làm cho ngã ngửa.

Mặt đất dưới chân họ nhanh chóng nứt ra.

Sụp đổ!

Vào lúc này, người có thực lực mạnh hơn một chút có thể cảm thấy rõ ràng rằng Lý Thiên Sách không thể đánh bại Lý Tấn.

Lý Hàn Chí đã âm thầm nhận ra điều này, vào lúc này, một tia nghiêm nghị lóe lên trong mắt anh ta.

Anh ta lập tức hét lớn một tiếng.

"Đã đến lúc ra tay rồi!"

Đột nhiên, mười cái bóng đen từ ngoài hàng rào nhảy vào!

Hắc vệ!

Khi Đại trưởng lão nhìn thấy những người này xuất hiện, lập tức kêu lên.

"Lý Hán Chí, cậu làm gì vậy?"

"Thuận theo tôi thì sống, chống lại tôi thì chết!"

"Lý Phong đã chết. Giờ tôi chỉ cần diệt nốt nhà họ Lý nữa là xong".

"Từ nay về sau, nhà chúng ta sẽ thuận lời tiến về phía trước".

"Hơn nữa còn bước lên một đỉnh cao mới!"

Đại trưởng lão sửng sốt.

Ông ta không ngờ rằng Lý Hán Chí vốn ôn tồn, nho nhã lại quỷ quyệt và xảo trá như vậy.

Đại trưởng lão vội vàng nói: "Các người gian lận!"

Chương 710: Diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến

"Gian lận thì sao?"

"Đại trưởng lão, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt".

"Nếu như ông dám ngăn cản, tôi không ngại xóa xổ luôn ông với gia tộc nhà ông đâu".

"Hahahaha …", Lý Hán Chí cười lớn!

"Lý Tấn, mặc dù ông rất mạnh, nhưng như thế thì sao?"

"Ông nội tôi là tộc trưởng của toàn bộ gia tộc họ Lý, ông ấy là người đại diện cho quyền lợi của toàn bộ gia tộc!"

"Ông đánh lại được toàn bộ gia tộc sao !?"

"Chết đi!"

Hơn chục bóng đen cùng lúc lao về phía Lý Tấn!

Lúc này Lý Tấn đang đứng yên tại chỗ, khiến người ta cảm thấy như thể ông ta đã sợ đơ cả người ra rồi vậy.

Nhưng nếu nhìn kỹ, không khó để nhìn ra Lý Tấn đang nhếch mép cười.

Ông ta dường như đã đoán được rằng mọi thứ sẽ phát triển theo hướng này!

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tất cả hắc vệ đang lao về phía Lý Tấn đột nhiên dừng lại.

Họ đang đứng xung quanh Lý Tấn ở khoảng cách chỉ vài mét.

Một trong số họ thậm chí còn đứng ở bên cạnh Lý Tấn, chỉ cần anh ta đưa tay ra là có thể bóp cổ của Lý Tấn!

"Các người đang làm gì đấy?"

"Tại sao không ra tay đi !?"

Lý Hán Chí rống to.

Hắc vệ là thủ đoạn cuối cùng của anh ta, một khi hắc vệ xuất thủ, cho dù Lý Tấn có mạnh hơn Lý Thiên Sách, ông ta cũng sẽ lập tức chết trong tay hắc vệ.

Trong hoàn cảnh bình thường, hắc vệ chỉ tuân theo mệnh lệnh của tộc trưởng.

Hơn nữa, những mệnh lệnh này đều liên quan đến vinh nhục hưng suy của gia tộc, hiếm khi giống như thế này.

Nguyên nhân là do người nhà của những hắc vệ này đều đã bị Lý Hán Chí khống chế.

Mấy năm qua, hai ông cháu Lý Hán Chí đã sử dụng phương pháp này để kiểm soát hắc vệ và bí mật thực hiện một số kế hoạch bẩn thỉu.

Loại bỏ những người bất đồng chính kiến!

Thực lực của Lý Hán Chí không mạnh lắm, nên anh ta không thể cảm nhận được sự dao động năng lượng đặc biệt đó.

Lý do khiến các hắc vệ dừng lại là vì họ đều cảm thấy một cảm giác khủng hoảng chưa từng có.

Đây là một loại cảm giác rất đặc biệt.

Đối phương không cần phát ra âm thanh nào.

Các hắc vệ đã cảm nhận được thông qua khí tức.

Nếu họ đến gần Lý Tấn hơn.

Tất cả đều sẽ chết!

Vào lúc này, hắc vệ cùng quay đầu lại và nhìn vào cánh cổng bên cạnh diễn võ đường.

Cánh cửa từ từ mở ra dưới ánh nhìn của mọi người.

Một người đàn ông cao lớn mà hầu hết mọi người ở sân đấu đều không thể nhận ra xuất hiện trước mặt họ.

Lý Thiên Sách nhảy dựng lên ngay khi nhìn thấy Lý Phong.

"Lý Phong, không phải mày đến nhà họ Long rồi sao?"

"Tại sao mày vẫn còn ở đây?"

"Không phải mày bị bọn họ chém thành nghìn mảnh rồi sao?"

Lý Phong bình thản nhìn Lý Thiên Sách.

Anh không nói gì.

Chỉ từng bước tiến lại gần ông ta.

Mỗi một bước đi của Lý Phong, áp lực mà mười hắc vệ phải chịu càng mạnh hơn.

Nhưng một trong những hắc vệ không thể chịu nổi lực chèn ép.

Anh ta khuỵu gối và khuỵu một chân xuống.

Cùng lúc đó, mười hắc vệ bên cạnh bất giác thở dài một hơi.

Họ cũng thực hiện một động tác rất chỉnh tề, quỳ một chân xuống!

Mà người mà họ quỳ gối không phải là Lý Thiên Sách, tộc trưởng hiện tại của nhà họ Lý.

Mà là Lý Phong, người mà hầu hết mọi người đều không biết đến.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tại sao các người lại quỳ trước hắn?"

"Các người có biết hắn là ai không?"

"Hắn chỉ là con trai út của Lý Tấn, một tên rác rưởi bị đuổi ra khỏi nhà năm đó thôi!"

"Các người là hắc vệ, là lực lượng nòng cốt của nhà họ Lý tôi!"

"Tại sao các người lại quỳ xuống trước một người hèn mọn như vậy!?"

Mười hắc vệ không đáp lại lời của Lý Thiên Sách.

Điều này không có nghĩa là họ không muốn đáp lại, mà là họ không dám!

Sức mạnh mà Lý Phong đè lên bọn họ thật sự quá kinh khủng.

Nếu không tự mình cảm nhận thì sẽ không bao giờ có thể đánh giá được thực lực của Lý Phong!

Hắc vệ càng mạnh.

Nỗi sợ hãi trong lòng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!

Coi đám người Lý Thiên Sách như không tồn tại, Lý Phong trực tiếp đi về phía Lý Hán Chí.

Khi đối mặt với Lý Phong, Lý Hán Chí cảm thấy hơi luống cuống.

Anh ta vốn là muốn ngăn cản Lý Phong tiến lên bằng cách mắng chửi, nhưng hiện tại lại không mở miệng ra nói được.

Chỉ cần mở miệng là răng sẽ va lập cập vào nhau.

Thứ run lên còn có tay và chân của anh ta nữa!

Lý Phong đứng sừng sững trước mặt Lý Hán Chí, mặt không chút cảm xúc.

Có một sự lạnh lùng thấu xương trên khuôn mặt điển trai của anh.

"Tao hỏi mày, có phải mày mời Long Áo Quang đến Trường An không".

"Hội tuyển dụng kia cũng là do mày sắp xếp đúng không?"

Khi Lý Phong mở miệng ra nói, khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ anh lập tức biến mất.

Lý Hán Chí thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới bên cạnh Lý Thiên Sách.

Anh ta trừng mắt, chỉ vào Lý Phong.

"Là tao đấy thì sao?"

"Mày giết Long Áo Quang, mày cho rằng nhà họ Long sẽ tha cho mày sao?"

Lý Phong khẽ gật đầu: "Tốt lắm, mày đã thừa nhận, tao đỡ tốn công hỏi".

Lý Phong hỏi Lý Thiên Sách.

"Lão già, ông gặp Long Thế Điển, tộc trưởng hiện tại nhà họ Long chưa?"

Khi nói đến Long Thế Điển.

Lúc đó Lý Thiên Sách mới nghĩ đến việc mình vẫn còn một vị cứu tinh.

Thực lực của gia tộc Lý Phong đã vượt quá sự tưởng tượng của ông ta.

Người duy nhất có thể giúp ông ta lúc này là Long Thế Điển.

Lý Thiên Sách vội vàng nói với Lý Hán Chí bên cạnh.

"Mau gọi cho trưởng tộc nhà họ Long đi".

"Cháu nói với ông ta, ông đã bắt được Lý Phong, nói ông ta mau phái người tới".

Lý Hán Chí gật đầu.

Sự tồn tại của gia tộc họ Long là chỗ dựa lớn nhất của anh ta.

Vẻ hoảng sợ trên gương mặt anh ta liền mờ đi.

Anh ta lấy điện thoại trong túi ra, đắc thắng nói với Lý Phong.

"Lý Phong, nếu như bây giờ mày đứng ở chỗ này, có nghĩa là mày không hề đến chỗ của nhà họ Long".

"Có vẻ như mày đã ngụy trang để tránh sự truy lùng của nhà họ Long".

"Thật đáng tiếc! Sự ngu ngốc của mày cuối cùng đã phá hỏng mọi thứ".

"Đáng nhẽ mày nên trốn đi đâu đó một thời gian mới phải".

"Nhưng mà giờ mày lại ở đây, thế thì chờ chết đi".

Nói xong, Lý Hán Chí gọi đến số của một tên đệ trong gia tộc họ Long mà anh ta quen.

Tuy nhiên, dù có chuông nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời.

Lý Hán Chí sững sờ trong chốc lát, khi đang định gọi tiếp.

Thì Lý Phong nhẹ giọng nói: "Không cần rắc rối thế đâu, Lý Thiên Sách, ông đi theo tôi".

Vừa nói, Lý Phong vừa búng tay trên không trung.

Hai anh em Hắc Bạch đã xuất hiện lại cổng diễn võ đường.

Trên tay mỗi người là một cái hộp gỗ.

Hộp gỗ này có hình vuông.

Không đựng được nhiều đồ cho lắm.

Hai anh em Hắc Bạch bước nhanh tới sau lưng Lý Phong, rồi mở hộp ra trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc hộp gỗ được mở ra.

Hai tròng mắt Lý Thiên Sách gần như muốn rơi ra khỏi tròng!

Lý Thiên Sách đã gặp Long Thế Điển rồi.

Chỉ là lúc đó đứng cách nhau khá xa.

Để có thể có gây thiện cảm với Long Thế Điển, Lý Thiên Sách đã khắc ghi tướng mạo của Long Thế Điển trong tâm trí mình.

Nhưng ông ta không ngờ rằng lần thứ hai nhìn thấy Long Thế Điển, lại trong một tình cảnh như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK