Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211: Cùng sống chết

Chết ngay tại chỗ!

“Phế vật! Phế vật!”

“Lý Phong mày chết chắc rồi! Ông đây nhất định sẽ không tha cho mày”.

Ngọn lửa bùng lên, số tiền đó càng ngày càng cháy dữ dội!

Ánh mắt sáng quắc!

Tiếng gió vù vù!

Lý Phong ngạo nghễ đón gió, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi gương mặt nghiêm nghị của anh.

Anh trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Chính Quốc.

“Hự!”

Tô Chính Quốc rú lên, cổ họng như bị kim châm rồi đột nhiên câm bặt.

Lý Phong nhìn Cô Lang.

“Đứt một cánh tay, có thể cút được rồi”.

Cô Lang không chút do dự, dùng tay phải rút dao ra, nhưng vừa giơ lên thì con dao đã rơi xuống!

“Hự!”

Hắn ta kêu lên một tiếng, nửa cánh tay trái rơi xuống đất.

Cánh tay trái Cô Lang đã bị đứt, sự nghiệp sát thủ của hắn ta đến đây coi như chấm dứt.

Nhưng dù thế nào thì hắn ta cũng giữ được cái mạng của mình.

Cô Lang nhặt cánh tay trái đã đứt của mình lên và nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Lúc này, giọng nói của Lý Phong vang vọng trong không trung.

“Kẻ nào dám cả gan làm càn ở Đông Hải”.

“Giết!”

“Kẻ nào dám nhục mạ anh em huynh đệ ở Đông Hải”.

“Giết!”

Cấm địa Đông Hải!

Thời khắc này, cụm từ đặc biệt ấy không ngừng được lan truyền đến tai mọi người.

Sau khi Cô Lang báo cáo lên tổ chức, đêm hôm đó tổ chức Huyết Thủ nhanh chóng sơ tán tất cả những sát thủ rời khỏi Hoa Hạ.

Người đứng đầu tổ chức đã ban hành lệnh cấm.

Nếu như có sát thủ nào dám vào Đông Hải.

Chết!

Đêm.

Màn đêm tĩnh lặng.

Ngoài cửa sổ, thi thoảng lại vang lên tiếng còi báo động.

Trong phòng đọc sách tối om, Tô Chính Quốc lặng lẽ ngồi sau bàn làm việc.

“Lão gia, bên ngoài đã bị bao vây rồi, ông hãy mau chóng trốn thoát bằng đường hầm đi”.

Người quản gia hết lòng trung thành đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Không đi được nữa rồi, tôi dù có trốn ra khỏi tỉnh Giang Châu này, người của gia đình đó cũng sẽ không tha cho tôi”.

Nói đến đây, biểu cảm trên gương mặt Tô Chính Quốc càng trở nên dữ tợn.

Lộ ra một nụ cười điên dại.

“Nhà họ Tô như vậy là kết thúc rồi”.

“Nhưng tôi sẽ không để yên cho thằng Lý Phong đâu”.

“Tập đoàn của hắn muốn thâu tóm cả cái tỉnh này ư, đừng có mơ!”

“Tôi dù có chết, cũng sẽ không để cơ ngơi mình cực khổ xây dựng suốt cả đời này rơi vào tay kẻ khác đâu”.

Tô Chính Quốc lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra, đưa cho quản gia.

“Lão gia, đây là?”

“Đây là toàn bộ gia sản của gia tộc nhà họ Tô, ông đi Thành Hải tìm người đứng đầu nhà họ Tiền Tiền Thành Hào”.

“Đưa toàn bộ gia sản của nhà họ Tô cho ông ta, với một điều kiện duy nhất đó là thôn tính tập đoàn Lăng Tiêu và giết chết Lý Phong!”

“Khụ khụ khụ....”

Nói đến đây, Tô Chính Quốc đột nhiên ho dữ dội.

Lão ho và nôn ra máu.

Quản gia nhìn thấy, mặc biến sắc: “Lão gia, ông...”

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi, tôi đã không còn đường lui nữa rồi, tôi sẽ sống chết với cái nhà này”.

Nói xong, Tô Chính Quốc phun ra một ngụm máu đen.

Cùng lúc đó, lão phóng hỏa đốt cháy phòng đọc sách.

Quản gia vội vàng chạy ra khỏi phòng đọc sách, trốn ra khỏi nhà họ Tô bằng đường hầm.

Ngọn lửa thiêu rụi phòng đọc sách.

Trong đám lửa, tiếng la hét và gầm rú của của Tô Chính Quốc không ngừng vang lên.

“Lý Phong, tao ở dưới âm phủ đợi mày, ha ha ha ha ha......”

Sáng sớm hôm sau, tin tức khiến dư luận toàn tỉnh Giang Châu đều xôn xao.

Tô Chính Quốc chết rồi!

Người đứng đầu gia tộc họ Tô – gia tộc đứng đầu ở tỉnh đã tự sát tại nhà!

Hứa Hải Phong cũng chết rồi, Hứa Thiên Tứ bỏ trốn khỏi tỉnh.

Tất cả mọi việc mà cha con Tô Chính Quốc làm đều bị công khai.

Trả lại sự trong sạch cho Hứa Hiếu Dương và tập đoàn Lăng Tiêu.

Ngô Kiến Quốc - người mà Tô Chính Quốc cho rằng đã chết, đã sống lại một cách thần kỳ.

Ông ta bị thương nặng, xuất hiện trước truyền thông.

Những chuyện bẩn thỉu mà tập đoàn Tô Thị đã làm trong nhiều năm qua cũng được công khai toàn bộ.

Trong phút chốc, gia tộc lừng lẫy hàng trăm năm ở tỉnh này đã sụp đổ hoàn toàn.

Làng Tiểu Hà, nằm ở khu vực tương đối hẻo lánh của tỉnh Giang Châu.

Ngôi làng được bao quanh bởi những ngọn núi và chỉ có một con đường đất nối với thế giới bên ngoài.

Cách thị trấn gần nhất cũng mất hơn năm giờ đi xe.

Nếu như thời tiết xấu, xe cũng không thể vào được.

Những người già trong làng muốn đi ra ngoài khám bệnh rất khó.

Dân làng sáng sớm thức dậy, sắc mặt ai cũng không tốt, ngay đến cả bầu trời cũng trở nên u ám.

Sinh viên đại học duy nhất trong làng, Hà Lương Sinh đã chết rồi.

Ngôi làng này không lớn, mỗi một hộ gia đình đều có quan hệ họ hàng thân thiết với nhau.

Hôm nay, mọi người đến đây để tiễn đưa Hà Lương Sinh lần cuối.

Lúc này, có người vội vàng xông vào sân nhà Hà Lương Sinh và hét lớn.

“Xe ô tô! Bên ngoài có rất nhiều xe ô tô đi đến”.

Không lâu sau đó, Lý Phong dẫn theo một đám người với dáng vẻ trang nghiêm đi đến.

“Mấy, mấy người định làm gì?”

Mọi người trong thôn đều khiếp sợ.

Đám người Lý Phong người nào người nấy đằng đằng sát khí, không ai dám tiến lại gần.

Lý Phong tự mình đi đến trước linh đường của Hà Lương Sinh.

Anh lấy ra một cây kẹo hồ lô vẫn chưa bóc vỏ, nhẹ nhàng đặt lên trên.

Lý Phong đứng trước mặt một đôi vợ chồng già mắt đã sưng húp.

Bọn họ đều là nông dân, cả đời cũng chưa từng ra khỏi ngọn núi này.

Niềm hi vọng duy nhất đối với con cái là mong chúng làm người thật thà, chăm chỉ phấn đấu.

Nhưng người chăm chỉ và tốt bụng như vậy.

Lại mất đi sinh mạng quý giá của mình chỉ vì ham muốn ích kỷ của người khác.

Lý Phong đứng thẳng người.

Hàng dài xếp sau lưng anh đều khom lưng cúi người.

Cúi chào!

“Mấy người là?”

“Cháu là bạn của Hà Lương Sinh, cháy thay mặt cho tập đoàn Lăng Tiêu đến chia buồn cùng gia đình”.

Đôi vợ chồng già dìu dắt nhau, không kìm được rơi nước mắt.

“Lương Sinh từng nói với cháu, anh ấy có ba nguyện vọng. Hôm nay cháu đến đây để giúp anh ấy thực hiện ba nguyện vọng đó”.

Lúc này, mọi người xung quanh đều ngầng đầu lên nhìn Lý Phong.

Không khí vô cùng yên tĩnh, lúc này chỉ còn lại giọng nói của Lý Phong.

“Anh ấy nói rằng anh ấy cố gắng làm việc chăm chỉ ở thành phố, đợi đến khi kiếm được tiền, anh ấy sẽ cho các em đi học ở Đông Hải và xây một ngôi nhà ba tầng cho bố mẹ”.

“Anh ấy nói, đã năm năm rồi anh ấy chưa về nhà, đường từ Đông Hải về nhà xa quá”.

“Anh ấy còn nói, trái cây trồng ở làng mình rất ngọt, rau rất tươi, nhưng cứ mãi không bán được giá cao”.

Ba câu nói, âm thanh rõ ràng, chậm rãi truyền đến tai mỗi người.

Đứng sau lưng Lý Phong là rất nhiều các nhân viên ưu tú từ bộ phận mua hàng của tập đoàn Lăng Tiêu.

Bọn họ đều là bạn tốt của Hà Lương Sinh.

Lần này tới đây không chỉ là để tiễn đưa Hà Lương Sinh mà còn để mua rau xanh và trái cây.

Tập đoàn Lăng Tiêu đã thành lập một chuỗi cung ứng siêu thị, trong đó bao gồm trái cây tươi và rau xanh.

Bọn họ dự định xây dựng điểm thu mua hàng tại làng của Hà Lương Sinh.

Đem những của ngon vật tốt ở núi rừng bán ra thị trường các thành phố lớn.

Chương 212: Gần đây rất hỗn loạn

Ra khỏi cửa, trưởng thôn vội vàng hỏi Lý Phong: “Anh Lý, tập đoàn Lăng Tiêu thật sự định tài trợ tiền xây dựng thôn chúng tôi sao?”

“Ừ”.

“Nhưng điều kiện cơ bản của chúng tôi ở đây rất kém. Chưa kể, chỉ xây dựng đường quốc lộ hai làn xe thôi cũng tốn rất nhiều tiền rồi”.

“Việc xây dựng đường quốc lộ, tập đoàn Lăng Tiêu không quan tâm”.

Nghe Lý Phong nói như vậy, nụ cười trên mặt trưởng thôn tắt dần.

Họ biết rằng muốn làm giàu trước tiên phải làm đường.

Nếu như không có đường quốc lộ, sản phẩm của bọn họ không thể nào vận chuyển ra bên ngoài được.

“Tiền xây dựng đường quốc lộ tôi sẽ chi.”

Lý Phong vừa dứt lời, thì trưởng thôn nhận được cuộc gọi: “Trưởng thôn, mau về đi. Đội trưởng hai đội công nhân xây dựng công trình đang muốn tìm ông để bàn chuyện xây dựng cầu đường”.

Lý Phong lấy 3 viên kẹo hồ lô từ chỗ của Hà Lương Sinh.

Để báo đáp, anh đã tự mình đầu tư 1,5 tỷ nhân dân tệ để xây dựng con đường “3 làn xe”, nối thắng tới Đông Hải!

Thành Hải, nhà họ Tiền.

Một trăm mẫu trang viên, năm mươi chiếc xe hơi sang trọng, ba trăm người hầu và hơn hai trăm năm lịch sử.

Đây chính là nhà họ Tiền!

Ở thành phố Thành Hải rộng lớn này,

Nhà họ Tiền tuy không phải gia tộc hạng nhất, nhưng cũng có chỗ đứng vững chắc trong hàng gia tộc hạng hai.

Một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Tô không thể nào so sánh được với thực lực của nhà họ Tiền.

Sảnh lớn ở biệt thự.

Quản gia của Tô Chính Quốc đang cúi đầu thận trọng.

Đối diện với ông ta là một người đàn ông trung niên thân hình cường tráng, khí phách hiên ngang đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ quý giá.

Ông ta chính là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tiền, Tiền Thành Hào!

“Thế gia đầu tiên ở Giang Châu, hừ! Một gia tộc nhỏ bé như các người mà cũng tự xưng là thế gia”.

“Bụp!”

Tiền Thành Hào tiện tay ném tập tài liệu lên bàn.

“Mấy thứ đồ này trong mắt ta cũng chỉ như một đống rác mà thôi”.

“Tô Chính Quốc cũng rác rưởi không kém”.

“Vùng đất Giang Châu ở vị trí tốt như vậy, ba đời tổ tiên bọn họ đã kinh doanh suốt bao nhiêu năm nay lại chỉ tích góp được chút vặt vãnh này?”

“Lão ta còn không biết xấu hổ bảo ông lặn lội đem đến đây, muốn xúc phạm tôi sao?”

Quản gia bị dọa toát cả mồ hôi lạnh.

“Không dám, không dám, lão gia nhà tôi tuyệt đối không có ý đó”.

“Lão gia nhà tôi lúc còn sống từng nói, đất Giang Châu tuy thịnh vượng, nhưng luôn bị các thể lực lớn nhỏ khác nhau chiếm đóng”.

“Giang Châu bây giờ là đất không chủ, cần một người anh tài lỗi lạc như ông Tiền đây đến nắm quyền”.

“Hừm, ha ha ha ha....”

“Lão già đáng ghét Tô Chính Quốc mặc dù chết rồi nhưng vẫn dẻo mồm ghê”.

“Ông ta nói đúng, đất Giang Châu sầm uất như vậy, ai cũng muốn chen một chân vào. Người chen vào quá nhiều sẽ rất tạp nham”.

“Vừa hay thiếu một một chủ nhân hùng dũng như tôi đây!”

“Tô Chính Quốc cũng đã chết rồi, vậy ông ở lại chỗ của tôi làm nhân viên quét dọn đi”.

“Ông yên tâm, Tô Chính Quốc đã giao những đồ này cho tôi, thỉnh cầu của lão, tôi nhất định giúp lão thực hiện”.

“Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ!”

Sau khi quản gia được người hầu đưa đi, Tiền Thành Hào cho người gọi hai đứa con trai của ông ta đến.

Con trai cả, Tiền Gia Bình.

Từ nhỏ đã thông minh vượt trội.

Năm 25 tuổi bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Ở đất Thành Hải phồn vinh thịnh vượng này, Tiền Gia Bình cũng là một doanh nhân rất nổi tiếng.

Tiền Gia Bình hiện giờ đã 38 tuổi vẫn luôn làm việc thận trọng và không tham lam.

Cũng chính vì như vậy, gia tộc của bọn họ mới có một chỗ đứng vững chắc ở đất Thành Hải cạnh tranh kịch liệt này.

Con trai thứ, Tiền Gia Triết.

So với con trai cả khôn ngoan và cẩn trọng, con trai thứ từ nhỏ đã thông minh nhanh nhẹn.

Tiền Gia Triết là tiến sĩ về nước làm việc.

Đồng thời, hắn cũng là một nghệ sĩ piano.

Về phương diện nghệ thuật có thành tích rất cao.

Khi ở nước ngoài, hắn là ngôi sao lớn được nhiều người hâm mộ.

Hắn vừa về nước gần đây, nhận được rất nhiều sự ưu ái của các thiên kim tiểu thư nhà quyền thế.

Sau khi nghe xong lời của Tiền Thành Hào, Tiền Gia Bình khẽ nhíu mày: “Bố, tỉnh Giang Châu gần đây rất hỗn loạn”.

“Con nghe người bên dưới nói, thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu đã xảy ra biến động rất lớn”.

“Đồng thời, giới kinh doanh cũng nổi lên như một thế lực mới, trong đó có tập Lăng Tiêu đã vươn lên một cách mạnh mẽ”.

“Nếu như chúng ta tiếp quản sản nghiệp của tập đoàn Tô Thị, nhất định sẽ xảy ra xung đột gay gắt với tập đoàn Lăng Tiêu”.

Tiền Gia Bình vừa nói xong, Tiền Gia Triết cười nhạt: “Anh, em nói này, anh làm việc cũng bảo thủ quá rồi đấy”.

“Em đã cử người điều tra rõ ràng tập đoàn Lăng Tiêu từ lâu rồi”.

“Bọn chúng chẳng qua chỉ là phát triển từ một phân xưởng nhỏ ở một thành phố nhỏ mà thôi”.

“Nói dễ nghe thì gọi là tập đoàn, nói khó nghe chút thì chỉ là gánh hát lưu động do mười mấy người tạo nên mà thôi”.

Kiêu căng.

Ngạo mạn.

Coi trời bằng vung.

Tiền Gia Triết vắt hai chân một cách tao nhã.

Từng ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ vào chân: “Bố, theo con được biết, giới kinh doanh tỉnh Giang Châu bây giờ rất hỗn loạn”.

“Tập đoàn Tô Thị phá sản đã làm sôi sục toàn bộ giới kinh doanh của tỉnh Giang Châu. Chúng ta không tiến vào lúc này thì còn chờ đến bao giờ nữa?”

Hai mắt Tiền Gia Triết sáng rực lên.

“Bố, chuyện nãy hãy giao cho con đi.

“Được rồi, nếu con đã có lòng tin như vậy, bố nhất định sẽ ủng hộ con”.

“Nhưng con phải nhớ kỹ rằng, con là con trai của Tiền Thành Hào, là người thừa kế của nhà họ Tiền”.

“Đi đến Giang Châu nhất định không được làm việc gì khiến gia đình mất mặt”.

“Đồng thời, cũng không được phép để mấy tên tép riu ở Giang Châu coi thường”.

Kết thúc cuộc họp gia đình,Tiền Gia Bình lái chiếc Rolls Royce của mình rời khỏi biệt thự.

Thư ký cười nói: “Giám đốc liệu sự như thần, chủ tịch thật sự để cậu hai đi đến Giang Châu”.

Lúc này, khuôn mặt chất phác lương thiện của Tiền Gia Bình dần hiện lên một nụ cười nham hiểm.

“Suy nghĩ của bố tôi, nửa số người ở Thành Hải này đều biết rõ”.

“Tôi đường đường là giám đốc tập đoàn Tiền Thị. Trong những năm qua, tôi thức khuya dậy sớm, làm việc chăm chỉ, vì tập đoàn, vì gia đình, đã làm không biết bao nhiêu việc?”

“Nhưng cổ phần trong tay tôi chưa đến 15%”.

Vẻ mặt của Tiền Gia Bình càng lúc càng lạnh lùng.

“Còn đứa em trai được ngậm thìa vàng từ nhỏ của tôi”.

“Vừa đi du học về đã nắm trong tay 25% cổ phần, dựa vào đâu chứ?”

“Bởi vì mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ trong gia đình bình thường, còn mẹ của nó lại là tiểu thư nhà quyền thế”.

Càng nói, biểu cảm trên gương mặt Tiền Gia Bình càng trở nên hung tợn, trong mắt lóe lên tia giận dữ.

“Tỉnh Giang Châu bây giờ là nơi cực kỳ nguy hiểm”.

“Đến cả cao thủ đệ nhất nhà họ Tống ở Bắc Phương cũng chết ở Giang Châu”.

“Đứa em trai chỉ biết khoa chân múa tay này của tôi mà đi đến đó, ha ha ha!”

Tiền Gia Bình càng nghĩ càng hưng phấn, hắn vội vàng nói với thư ký bên cạnh: “Cậu cử người đến Giang Châu ngay bây giờ đi”.

“Theo tính cách của em trai tôi, khi đến đó, nhất định sẽ tổ chức tiệc linh đình”

“Còn cậu, nghĩ cách để em trai tôi gặp được cô gái tên Hứa Mộc Tình đó đi”.

“Nghe nói cô gái Hứa Mộc Tình này, không chỉ năng lực xuất sắc mà còn rất xinh đẹp”.

“Đứa em trai này của tôi từ nhỏ chỉ cần nhìn thấy gái đẹp thì hai mắt sẽ sáng lên”.

“Tính chiếm hữu của nó rất cao, chỉ cần là cô gái nó thích, nhất định phải có được bằng bất cứ giá nào!”

Thư ký giơ ngón tay cái lên: “Giám đốc thật sáng suốt, sau khi Đao Gia rửa tay gác kiếm, bây giờ xem ra, mọi người vẫn phải nương tựa vào hội quán Kim Đao”.

“Nhưng người thực sự nắm giữ toàn bộ quyền hành của thế giới ngầm chính là tên Lý Phong”.

“Cậu hai đi Giang Châu nhất định sẽ xảy ra xung đột với Lý Phong, vậy cậu ấy sẽ không thể sống sót quay về được rồi”.

Thư ký nói tiếp: “Giám đốc yên tâm, tôi sẽ phái người mưu trí nhất của mình qua đó, châm ngòi nổ cho cuộc chiến giữa cậu hai và Lý Phong”.

Ánh mắt Tiền Gia Bình càng lúc càng sâu.

“Năm đó ông của tôi có thể gây dựng lên gia sản ngày nay, đều phải dựa vào sự hỗ trợ từ thế lực ở thế giới ngầm của ông ngoại tôi”.

“Sau đó bọn họ trèo lên được đỉnh cao giàu sang phú quý rồi thì quên sạch, vứt bỏ mẹ con tôi”.

“Tôi và mẹ sống lay lắt trong tòa nhà ống u ám, mối thù này, tôi nhất định phải trả”.

“Tất cả mọi thứ của nhà họ Tiền, chỉ có thể thuộc về tôi!!”

Tập đoàn Lăng Tiêu sau khi trải qua phong ba bão táp, nhân lực nội bộ càng trở nên gắn kết.

Nhiều người trẻ tuổi làm việc chăm chỉ đều được Hứa Mộc Tình cử đi lên tuyến trước, mở rộng thị trường.

Còn Hứa Mộc Tình cũng đích thân đến thành phố.

Thời gian gần đây, Hứa Mộc Tình đã trưởng thành lên rất nhiều.

Danh tiếng của cô trong giới thượng lưu cũng càng ngày càng lớn.

Chương 213: Cậu hai nhà họ Tiền

Trong giới thượng lưu, Hứa Mộc Tình còn có một biệt danh vô cùng đặc biệt là “Viên ngọc Đông Hải”.

Cô giống như một viên ngọc trai trong sáng thuần khiết.

Tập đoàn Lăng Tiêu tiến vào tỉnh Giang Châu không phải là mối lo ngại của các chủ doanh nghiệp lúc bấy giờ, vì vậy không bị bọn họ chèn ép.

Ngược lại còn khiêm nhường cùng tìm kiếm hướng phát triển chung.

Nói trắng ra là có tiền thì mọi người cùng ‘cá kiếm’ với nhau

Tập đoàn Lăng Tiêu sau khi đã có chỗ đứng ở tỉnh Giang Châu, thì công việc của Hứa Mộc Tình ngày càng nhiều.

Tối nay, Hứa Mộc Tình được mời tham gia một bữa tiệc đấu giá từ thiện.

Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình vào đại sảnh trước, sau đó lái xe ra bãi đỗ xe.

Lý Phong chọn một vị trí gần cửa ra vào đại sảnh nhất.

Anh vừa dừng xe, thì bên cạnh có một chiếc Rolls Royce màu vàng kim đột nhiên đi tới.

Tài xế Tiền Lục Quý bấm còi inh ỏi.

Sau đó hắn hạ cửa xuống, chỉ tay về phía Lý Phong.

“Mày mau lái xe ra, tao muốn chỗ này”.

Lý Phong không quan tâm đến hắn, đẩy cửa xe chuẩn bị rời đi.

Tiền Lục Quý vội vàng xuống xe, đứng chặn trước mặt Lý Phong.

Hắn ngửa đầu lên với thái độ ngạo mạn: “Mau cho xe ra cho tao, tao chấm vị trí này rồi”.

Gia tộc Tiền Thị có danh tiếng rất lớn ở Thành Hải.

Là tài xế của Tiền Gia Triết, đương nhiên thân phận và địa vị của hắn cũng vì thế mà tăng lên”.

Hắn nghĩ rằng, tỉnh Giang Châu nhỏ bé này, tất cả mọi người gặp cậu hai nhà hắn đều phải khép nép cúi mình.

Trang phục của Lý Phong rất bình thường.

Tiền Lục Quý đương nhiên coi Lý Phong là tài xế của một ông chủ nhỏ nào đó.

Vì vậy, hắn càng thêm kiêu ngạo.

Lý Phong vẫn phớt lờ hắn, thản nhiên đi qua Tiền Lục Quý.

Nhưng Lý Phong vừa đi được hai bước, thì Tiền Lục Quý dùng tay giữ chặt vai của Lý Phong.

Khi Lý Phong quay người lại, Tiền Lục Quý chỉ một tay vào trán của Lý Phong, lập tức chửi bới.

“Mày mù à? Không nhìn thấy tao lái một chiếc Rolls Royce sao?”

Tiền Lục Quý ưỡn ngực, trợn trừng mắt, không kiêng nể gì cả.

Ở cái tỉnh Giang Châu nhỏ bé này, ai dám hơn thua với nhà họ Tiền thì chính là tự lao đầu vào chỗ chết.

“Biết chủ nhân của chiếc xe này là ai không? Chính là cậu hai nhà họ Tiền!”

“Nếu như biết điều, thì nhanh chóng lái chiếc xe quèn này ra khỏi đây nhanh”.

“Nếu không thì lát nữa tao sẽ bắt ông chủ của mày và mày cùng quỳ xuống cầu xin trước mặt tao đấy!”

Lý Phong nắm lấy ngón tay trỏ của Tiền Lục Quý.

“Mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì?!”, Tiền Lục Quý vội vàng muốn rút tay về.

Kết quả, một cơn đau dữ dội đột ngột ập đến.

“Rắc rắc!”

Gãy xương tay!

Cả ngón tay đều mềm oặt xuống.

“Á á!!”

Tiền Lục Quý nắm chặt tay, toát mồ hôi lạnh, liên tục gào thét.

Hắn nhìn bóng lưng Lý Phong, trong mắt rừng rực tia lửa hận thù.

“Cậu chủ nhà tao chính là Tiền Gia Triết, cậu ấy là người thừa kế nhà họ Tiền!”

“Mày dám đánh tao, cậu chủ nhà tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu! Mày cứ đợi đấy!”

Tiền Lục Quý nén cơn đau, quay về xe, đỗ xe vào vị trí ngay bên cạnh.

Nhưng lúc hắn định lùi xe vào chỗ đậu.

Đột nhiên có một chiếc xe nhỏ đi tới, giành trước một bước, ổn định vị trí.

Tiền Lục Quý trừng mắt tức giận.

“Chết tiệt! Bọn dân hèn ở cái đất khỉ gió này đều mù hết à? Không nhìn thấy tao lái chiếc Rolls Royce vàng kim sao?”

Tiền Lục Quý hạ cửa sổ xuống, trợn trừng mắt đang định chửi bới.

Kết quả hắn phát hiện ra một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét bước xuống xe.

Ngay lập tức, Tiền Lục Quý bị dọa cho mất hồn, nhanh chóng rụt đầu lại.

Hắn lại đỗ xe ở một chỗ trống khác, nhưng lại có xe giành trước.

Chết tiệt!

Từ lúc Tiền Lục Quý đụng phải Lý Phong, có rất nhiều xe khác đi tới.

Thậm chí còn có những chiếc chiếc xe tải rách nát.

Hắn đành giương mắt nhìn từng vị trí đỗ xe bị người khác chiếm mất.

Trong nháy mắt, bãi đậu xe đã không còn chỗ trống nữa rồi!

Mà những người xuống xe, người sau lại hung hãn hơn người trước.

Hắn tìm một chỗ khác, nhưng vừa nãy bãi đỗ xe rõ ràng vẫn còn trống, bây giờ đã treo đầy các biển hiệu.

Bãi đỗ xe đã đầy!!

Hắn không cam tâm!

Chiếc xe trị giá hơn hai mươi triệu này hắn không dám tùy tiện đỗ bên ngoài!

Nhỡ bị chó mèo cào xước thì phải làm sao!?

Nhưng vừa tiến vào bãi đậu xe.

Bãi đậu xe đã chật kín những chiếc xe nhỏ kỷ quái, rách nát!

Còn có vài chiếc xe nhỏ đang đậu!

Cuối cùng, Tiền Lục Quý cảm thấy rất tức giận.

Hắn trực tiếp đỗ chiếc Rolls Royce vàng kim ở ngay lối vào khách sạn.

“Chết tiệt, tao không tin ai dám động vào chiếc Roll Royce vàng kim quý giá của nhà họ Tiền này!”

Nói xong, Tiền Lục Quý khóa cửa xe, xoay người bước vào sảnh.

Nhưng hắn vừa đi, Vương Tiểu Thất đã đưa theo vài thợ sửa xe chuyên nghiệp, nghênh ngang đi tới.

Vương Tiểu Kỳ nói: “Các anh em, làm việc thôi!”

“Đánh bóng, làm đẹp!”

“Người ta là khách quý từ Thành Hải đến, phải đối đãi thật tốt!”

Một thợ sửa xe nói: “Anh Kỳ, làm thật sao?”

“Chiếc Rolls Royce vàng kim này là bản giới hạn, có tiền cũng không mua được!”

Vương Tiểu Kỳ khịt mũi: “Anh tôi nói rồi, anh ấy không thích nhìn thấy xe màu vàng!”

“Chị dâu tôi thích màu trắng, phun thành màu trắng cho tôi.”

Thợ sửa xe nói: “Màu vàng kim phun thành màu trắng có hơi khó”.

Vương Tiểu Kỳ nảy ra ý khác: “Vậy thì phun đen!”

Khi Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình bước vào phòng đấu giá, họ nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập trước mặt họ.

Trong số đó có một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest trắng đắt tiền, đặc biệt thu hút sự chú ý.

Cử chỉ của hắn đều mang một loại khí chất đặc biệt.

Với dáng vẻ quý phái lịch lãm, ánh mắt tràn đầy đầy sự tự tin, nụ cười trên môi hắn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ nữ.

Hứa Mộc Tình chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, sau đó cùng Trương Hiểu Bình tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Sự xuất hiện của Tiền Gia Triết khiến cho rất nhiều giám đốc kinh doanh bò rạp bên cạnh như một con chó, không ngừng vẫy đuôi nịnh nọt để lấy lòng hắn.

Tiền Gia Triết ngoài mặt nở một nụ cười lịch sự, nhưng trong lòng thì không ngừng giễu cợt.

Chờ chút nữa cậu chủ đây sẽ mua hết tất cả vật phẩm đấu giá tối nay.

Để mọi người thấy được sức mạnh của gia đình họ Tiền!

Lúc này, giám đốc tập đoàn thời trang Trương Hữu Lễ đột nhiên nói một câu.

“Cô Hứa đến rồi!”

Tiền Gia Triết hướng theo ánh mắt của mọi người và nhìn về phía Hứa Mộc Tình đang ngồi, hai mắt hắn liền sáng rực lên!

Hắn đã từng gặp qua đủ kiểu phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ có, thuần khiết có, xinh xắn dễ thương cũng có.

Nhưng chưa từng thấy vẻ đẹp nào như của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình thoạt nhìn cảm thấy rất nhẹ nhàng tinh tế.

Cô giống như tia nắng ban mai.

Ngay cả khi chỉ yên lặng ngồi đó không cần làm gì cũng khiến người khác phải đổ dồn ánh mắt về phía mình.

Tiền Gia Triết lập tức đi về phía Hứa Mộc Tình.

Bước chân của hắn không nhanh, khi khoảng cách với Hứa Mộc Tình càng lúc càng gần, nụ cười tươi rói trên mặt hắn càng thêm phần rực rỡ.

Trương Hữu Lễ chính là tên tay sai, hắn vội vàng giới thiệu Tiền Gia Triết với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, đây là con trai thứ hai của nhà họ Tiền, Tiền Gia Triết”.

“Cậu Tiền, Cô Hứa là giám đốc của tập đoàn Đông Hải Lăng Tiêu, cô ấy là người đẹp nổi tiếng trong giới kinh doanh của chúng tôi đấy!”

Nhìn Hứa Mộc Tình ở khoảng cách gần, Tiền Gia Triết cảm thấy trong lòng bứt rứt.

Tôi muốn người phụ nữ này!

Tiền Gia Triết hét thầm trong lòng.

Bề ngoài hắn rất bình tĩnh, nụ cười tao nhã.

“Lần đầu tiên gặp mặt cô Hứa đã cho tôi ấn tượng rất sâu sắc! Tôi sợ rằng mình sẽ mất ngủ mấy ngày mất”.

Trong khi nói chuyện, Tiền Gia Triết giơ tay về phía Hứa Mộc Tình.

Tiền Gia Triết tưởng tượng ra cảnh Hứa Mộc Tình ngạc nhiên khi biết được danh tính của hắn, và sau đó bắt tay hắn một cách bẽn lẽn.

Chương 214: Bùng nổ

Nếu thế thì hắn có thể sờ bàn tay mềm mại, làn da mịn màng của Hứa Mộc Tình rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng bước vào thang máy. Đến phòng trên lầu sẽ tiếp tục giao lưu với nhau.

Hắn nhịn lâu lắm rồi!

Chơi đùa cô ả này chắc chắn sẽ rất sung sướng.

Nhưng Hứa Mộc Tình cũng không vươn tay ra như hắn nghĩ.

Cô chỉ cười nhạt.

Cô gật đầu lễ phép với Tiền Gia Triết, nói cho có lệ.

"Xin chào, rất vui được gặp anh Tiền".

Hết rồi?

Chỉ như vậy?

Đôi mắt cô chẳng chút xấu hổ mập mờ, thậm chí cô còn lười bắt tay với hắn.

Sao lại thế?

Chẳng lẽ cô mù rồi à?

Không thấy hắn đẹp trai như Phan An à?

Cô không biết hắn là cậu hai nhà họ Tiền à?

Hắn hiểu rồi, ếch ngồi đáy giếng như cô chắc chắn không biết rõ năng lực của nhà họ Tiền.

Nghĩ thế, hắn lập tức đá nhẹ vào Trương Hữu Lễ đang đứng cạnh.

Trương Hữu Lễ vội nói: "Cô Hứa, nhà họ Tiền ở Thành Hải là gia tộc hàng đầu, bây giờ tất cả sản nghiệp của nhà họ Tô đều bị họ thu mua rồi".

"Sản nghiệp của nhà họ Tô nhiều như vậy nhưng đối với nhà họ Tiền cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi".

Trương Hữu Lễ nói một tràng nhưng Hứa Mộc Tình vẫn rất bình tĩnh.

Bởi vì Hứa Mộc Tình chẳng có chút thiện cảm nào với Tiền Gia Triết cả.

Lý Phong nói rồi chỉ cần thấy gã đàn ông nào tươi cười như Tiền Gia Triết.

Chứng tỏ hắn có ý đồ xấu.

Lúc Hứa Mộc Tình định rời đi thì Tiền Gia Triết giơ tay ngăn lại.

"Anh làm gì thế?", Hứa Mộc Tình hoảng sợ lùi về sau mấy bước.

Hứa Mộc Tình liên tục lùi về sau còn Tiền Gia Triết liên tục tiến đến, cho đến khi hắn ép Hứa Mộc Tình vào góc phòng.

Trương Hiểu Bình đứng chắn trước mặt Hứa Mộc Tình nhưng bị Tiền Gia Triết kéo tay đẩy sang một bên.

"Cô Hứa, vừa nãy cô chắc vẫn chưa rõ tôi là ai".

"Bây giờ tôi xin chính thức giới thiệu, tôi là Tiền Gia Triết".

"Tôi là một nhà nghệ thuật, còn có bằng tiến sĩ ngành tâm lí học và kinh tế của đại học Harvard”.

"Tôi là con thứ hai, nhà họ Tiền chúng tôi..."

"Những thứ anh nói tôi biết rồi, nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?"

Vừa nói Hứa Mộc Tình vừa đỡ Trương Hiểu Bình dậy, liếc xéo Tiền Gia Triết.

Cái liếc xéo này làm Tiền Gia Triết như bị kim châm, hắn tức giận.

"Cô vừa nhìn tôi kiểu gì đấy?"

"Thứ quê mùa thiển cận như cô mà cũng dám nhìn tôi như vậy".

Tiền Gia Triết ngoắc tay với người phục vụ nói: "Bưng hai chén rượu vang đỏ lại đây".

Tiền Gia Triết giơ chén rượu lên trước mặt Hứa Mộc Tình nói: "Tôi cho cô cơ hội xin lỗi tôi".

Kiêu ngạo!

Độc đoán!

Trong mắt Tiền Triết tất cả những người trong hội trường này chỉ là con kiến mà thôi.

Với thân phận của hắn muốn làm gì mà chẳng được, ai dám nói gì?

Hứa Mộc Tình vươn bàn tay trắng nõn ra cầm lấy ly rượu trong tay Tiền Gia Triết.

Nhìn thấy Hứa Mộc Tình cầm ly rượu, Tiền Gia Triết vừa lòng ngẩng đầu.

Hừ, cái thứ quê mùa dù có đẹp như tiên nữ thì cũng chỉ là món đồ chơi của hắn mà thôi.

"Uống hết ly rượu này thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cô xúc phạm tôi..."

Tiền Gia Triết còn chưa nói xong, Hứa Mộc Tình đã hất thẳng ly rượu vào mặt hắn.

Im lặng!

Im phăng phắc!

Tất cả mọi người đều ngây người.

Đây là cậu hai nhà họ Tiền đấy.

Trong suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây, nhà họ Tiền có thể một tay che trời.

Những người đứng xung quanh vội lui về sau mấy bước, chỉ sợ bị liên lụy đến mình.

"Cô dám làm thế với tôi?"

Tiền Gia Triết trầm giọng nói, hắn sắp tức điên lên rồi.

"Cô có biết chọc giận tôi sẽ làm sao không?"

Hứa Mộc Tình khẽ nâng chiếc cằm thanh tú lên, đôi môi đỏ mọng gợi cảm nói một câu.

"Chồng tôi nói ở Giang Châu không phải sợ ai cả".

"Ha ha ha..."

Thật buồn cười!

Tiền Gia Triết cười sằng sặc.

Hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay của Hứa Mộc Tình.

Hắn như dã thú nổi điên trợn trừng hai mắt, lộ ra vẻ tham lam.

"Cô thú vị thật đấy, ông đây không nhịn được nữa, bây giờ lên tầng với tôi!"

"Đợi ông đây lột sạch quần áo của cô, cô cũng phải hăng như này, nếu không ông đây chơi không đã".

Tiền Gia Triết vừa mới kéo Hứa Mộc Tình đến cửa.

Đúng lúc Lý Phong bước vào.

"Chồng ơi!"

Chồng ơi?

Tiền Gia Triết nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Lý Phong, lập tức cười lạnh.

Thô kệch.

Không có sức hút.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiền Gia Triết với Lý Phong.

Hắn liếm khóe miệng.

Khát vọng chinh phục mãnh liệt len lỏi khắp người hắn.

Bây giờ Tiền Gia Triết sẽ chơi Hứa Mộc Tình.

Cho dù là ở đâu, dù trên giường, trên sàn nhà, trên hành lang hắn đều phải thử.

Hắn muốn có tập đoàn Lăng Tiêu.

Hắn cũng muốn chiếm được Hứa Mộc Tình.

Tiền Gia Triết phất tay, mười mấy vệ sĩ đứng cạnh lao nhanh đến chỗ Lý Phong.

Tiền Gia Triết cực kì ngang ngược nói một câu.

"Kéo cái thằng ở rể bám váy vợ này đến nhà vệ sinh cho tao".

"Lúc tao ở tầng trên chơi con đàn bà của hắn thì chúng mày đút cứt cho hắn ăn".

"Vâng!"

Mười mấy vệ sĩ đồng thanh đáp.

Bọn họ đều là những vệ sĩ được đào tạo bài bản.

Kĩ năng nghiệp vụ rất tốt.

Cả đám nhao nhao lao về phía Lý Phong như bầy sói đói.

"Rầm!"

Một đấm vụt qua.

Tên vệ sĩ lao lên đầu tiên muốn tranh công bất ngờ bị đánh bật lên, đập mạnh vào trần nhà rồi rơi xuống.

Lý Phong liên tục ra đòn, tất cả vệ sĩ trước mặt bị anh đánh bay ra ngoài.

Không nhìn rõ Lý Phong đánh bọn họ thế nào, chỉ nghe thấy tiếng kêu la oai oái.

Tiền Gia Triết còn chưa kịp phản ứng Lý Phong đã lao về phía hắn như một cơn gió.

Sau đó hắn thấy bàn tay đang nắm chặt cổ tay Hứa Mộc Tình đột nhiên trống rỗng.

Đợi đến lúc hắn quay đầu lại mới phát hiện cổ tay mình bị Lý Phong nắm lấy.

Tiền Gia Triết trợn mắt chửi bới: "Thằng chó, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra ngay, mày là cái thá gì mà dám động vào tao".

"Bốp!"

Lý Phong vung tay tát một cái.

"Mặt người dạ chó, thảo nào mày sủa bậy nãy giờ".

"Mày dám đánh tao, tao là..."

"Bốp!"

Lại một cái tát nữa.

Lần này Tiền Gia Triết bị tát lệch cả mặt.

Bốn chiếc răng đầy máu bay ra khỏi bờ môi run rẩy của hắn.

"Nhà họ Tiền tao..."

"Rắc!"

“Rắc rắc!”

Tiền Gia Triết còn chưa nói xong đã kêu oai oái.

Chương 215: Bà xã, em sai rồi

Hóa ra Lý Phong đã bẻ gãy ngón trỏ tay phải của hắn.

"Rắc rắc!"

Ngón giữa!

"Rắc rắc!"

Ngón đeo nhẫn!

"Rắc rắc!"

Ngón tay út!

Lý Phong liên tiếp bẻ gãy bốn ngón tay của Tiền Gia Triết!

Sau đó, anh tóm lấy cổ họng của Tiền Gia Triết rồi đè hắn lên một chiếc bàn dài bên cạnh.

Trên chiếc bàn bày rất nhiều thức ăn.

Lý Phong cúi đầu nhìn xuống Tiền Gia Triết và gằn từng chữ.

"Tao là người văn minh nên sẽ không để mày phải ăn cứt trong nhà xí đâu”.

"Giờ mày ăn hết đống thức ăn trên bàn này cho tao”.

"Nếu còn xót lại dù chỉ một tí thôi, tao sẽ bẻ gãy cả năm ngón tay trái và mười ngón chân của mày”.

"Rắc rắc!"

Sau khi nói xong, Lý Phong đã bẻ gãy luôn ngón tay cái bên phải của Tiền Gia Triết, ngón tay duy nhất còn nguyên vẹn trên bàn tay phải của hắn!

Tiền Gia Triết nằm trên bàn, không ngừng chửi bới: "Tao sẽ về mách bố tao, bố tao sẽ không tha cho mày đâu! Ông ấy nhất định sẽ giết mày, giết chết cả nhà mày!"

"Có vẻ như cậu Tiền không muốn ăn”.

"Không sao, dịch vụ của chúng tôi ở đây rất thân thiện với người dùng, nếu không muốn ăn thì sẽ được đút cho ăn”.

Dứt lời, ngoài cửa liền có mấy người bước vào, dẫn đầu là Vương Tiểu Thất.

Hai tên đàn em kéo ghế đến, ấn Tiền Gia Triết ngồi vào đó.

Lý Phong nói với Vương Tiểu Thất: "Cậu Tiền bình thường thích ăn cứt nên hãy đút cho hắn chuối trước, chuối trông giống cứt”.

Vương Tiểu Thất cầm lấy quả chuối, chuẩn bị bóc vỏ.

Lý Phong dửng dưng nói: “Người giàu ăn chuối không cần bóc vỏ”.

Vậy nên, Vương Tiểu Thất đã nhét quả chuối chưa bóc vỏ vào mồm Tiền Gia Triết.

Một quả.

Hai quả.

Một nải!

Hai nải!

Tiền Gia Triết vừa ăn vừa nôn.

Vừa nôn vừa ăn!

Tiền Gia Triết tức lồi mắt, nhưng mỗi lần hắn mở miệng, thì lại bị tọng thức ăn vào mồm.

Có đồ khô.

Cũng có đồ loãng!

Lúc này Hứa Mộc Tình vươn tay ra kéo ống tay áo của Lý Phong, nói nhỏ: "Vừa vừa thôi anh”.

Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt dịu dàng: "Bà xã, vừa rồi em sai rồi”.

"A?"

Lúc Hứa Mộc Tình còn đang ngạc nhiên, thì Lý Phong đã nói với chất giọng mà tất cả mọi người ở hiện trường đều có thể nghe thấy.

"Không phải tỉnh Giang Châu, mà là cả thế giới!"

"Trên đời này không ai được động vào vợ anh hết!"

Độc đoán!

Đây mới là độc đoán thực sự!

Lý Phong và Hứa Mộc Tình không tham gia cuộc đấu giá từ thiện này.

Tập đoàn Lăng Tiêu gần đây rất nhiệt tình tham gia các hoạt động từ thiện.

Không giống những kẻ giàu có chỉ biết phô trương, bỏ ra có tí công sức thôi mà đã gào mồm lên như thể làm được nhiều lắm, thực tế thì chả làm cái khỉ gì cả.

Tập đoàn Lăng Tiêu thì khác.

Không chỉ quyên góp tiền bạc, vật chất mà họ còn giúp đỡ những người thực sự cần giúp đỡ.

Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình từ sảnh khách sạn đi xuống, thì bắt gặp Tiền Lục Quý cũng đang bước vào thang máy.

Vừa nhìn thấy Lý Phong, hắn kinh ngạc, giơ cái tay bị thương lên.

"Hóa ra là mày, mày ... a !!!"

Tiền Lục Quý chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đã bẻ gãy ngón tay hắn.

Lý Phong nắm lấy ngón tay còn lại của Tiền Lục Quý và nói với Hứa Mộc Tình: "Vợ ơi nhìn này, giờ anh sẽ làm mẫu cho làm em nhé”.

"Các cụ đã nói rồi, khi nói chuyện thì không được chỉ tay vào mặt người khác”.

"Bởi vì ngón tay rất mỏng manh, rất dễ bị đối phương bắt được”.

"Như này này”.

"Rắc rắc!"

"Ah ah!!"

Trong tiếng la hét của Tiền Lục Quý, Lý Phong đã dạy cho Hứa Mộc Tình một bài học bổ ích.

Nhìn Lý Phong và Hứa Mộc Tình đi xa dần, Tiền Lục Quý tức giận nhảy dựng lên: "Chúng mày dám đánh tao, tao là tài xế của nhà họ Tiền. Chúng mày dám đánh tao, chúng mày chết chắc rồi!"

Tiền Lục Quý nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, định sai vệ sĩ nhà họ Tiền đi xuống chặn Lý Phong lại.

Hắn muốn bẻ hết ngón tay, ngón chân của Lý Phong!

"Đinh!"

Cửa thang máy đột ngột mở ra.

Khi Tiền Lục Quý quay lại, hắn lập tức nhìn thấy vệ sĩ của Tiền Gia Triết.

Hắn nhanh chóng chỉ về phía sau lưng Lý Phong nói với vệ sĩ: "Mau đi chặn thằng kia lại cho tao!"

Người vệ sĩ quay đầu nhìn về phía Lý Phong, vừa nhìn một cái, đồng tử hắn lập tức run lên, mồ hôi lạnh toát ra!

Hắn vội rụt cổ lại.

Đúng lúc này, tiếng của Tiền Gia Triết từ trong thang máy vang lên: "Còn đứng đó làm gì? Mau đưa tao đến bệnh viện ngay. Tao không chịu nổi nữa rồi. Bụng tao sắp nổ tung rồi!"

Tên tài xế không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy Tiền Gia Triết muốn đến bệnh viện, hắn nhanh chóng nói: "Cậu chủ, tôi đã đậu xe ở cổng khách sạn rồi ạ. Chúng ta mau lên xe đi”.

Nói rồi, Tiền Gia Triết được đưa đến cửa khách sạn với sự giúp đỡ của một đám vệ sĩ.

Tuy nhiên, hắn hết nhìn sang trái lại nhìn phải, cũng không thấy chiếc Rolls Royce vàng phiên bản giới hạn toàn cầu của mình đâu.

"Xe đâu? Xe của ông mày đâu!?"

Tiền Lục Quý chạy đông chạy tây, vòng đi vòng lại ở cửa khách sạn.

Nhưng không thấy chiếc Rolls Royce vàng đâu.

"Kỳ quái, tôi rõ ràng đậu xe ở đây mà, đâu rồi?"

"Ùng ục, bụng của tao, ục ục ục ục ục ục ục ục ục!"

Tên vệ sĩ vội la lên: "Cậu chủ không ổn rồi, mau gọi xe cấp cứu!"

Khi vệ sĩ đang gọi điện thoại, thì Tiền Lục Quý đột nhiên hét lên: "Chết tiệt! Sao xe lại thành màu đen thế này !?"

"Thằng khốn nào làm đây!?"

Tiền Lục Quý chỉ nhận ra chiếc xe khi nhìn thấy biển số.

Sở dĩ chiếc xe này quý là vì nước sơn của nó là vàng thật! !

...

Sau khi Tiền Gia Triết đến bệnh viện, hắn đã được bác sĩ rửa dạ dày và thụt tháo, mất tận hai ba tiếng đồng hồ.

Hắn nằm trên giường bệnh, tay truyền nước.

Điệu cười tự tin kia đã được thay thế bằng sự căm hận tột cùng.

Hắn nghiến răng: "Thù này nhất định phải trả!"

Tiền Gia Triết nói với tên vệ sĩ: "Mày gọi ngay cho Tang Cẩu, bảo hắn dẫn người đến Giang Châu!"

Trong khi tên vệ sĩ đang gọi điện thoại, thì Tiền Gia Triết chỉ vào Tiền Lục Quý lúc này đã băng tay nhưng mặt vẫn sưng vù.

"Mày lập tức gọi tất cả các chủ tịch tập đoàn có máu mặt của Giang Châu đến đây”.

"Ai không đến sẽ có cái chết rất khó coi đấy!"

Tiền Lục Quý gọi điện cho từng người một.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, hơn hai mươi chủ tịch tập đoàn vốn kiêu căng ngạo mạn ngày thường đã mồ hôi nhễ nhại bước vào khu VIP.

Những người này đang đứng ngay ngắn trước giường.

Tất cả đều hơi cúi đầu, lén lút nhìn nhau.

Một số người đã biết sự tình trên đường đến rồi.

Một số người thì lại chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngô Kiến Quốc là một trong số đó.

Sau khi tập đoàn Tô Thị sụp đổ, Ngô Kiến Quốc cũng có được một cơ hội hoàn toàn mới.

Trong mấy ngày qua, ông ta đang tìm cách giao thiệp với tập đoàn Lăng Tiêu.

Xem liệu có thể tìm kiếm sự phát triển chung và tìm ra một con đường hợp tác mới hay không.

Trước khi Ngô Kiến Quốc có bất kỳ liên hệ nào với tập đoàn Lăng Tiêu, cậu hai nhà họ Tiền đã đến.

Trên thực tế, nhiều tổng giám đốc không muốn hợp tác với nhà họ Tiền.

Bởi vì nhà họ Tiền quá độc đoán.

Nhiều người từng làm ăn với họ đều biết rằng nhà họ Tiền luôn kiếm được tiền trong khi người khác thì thua lỗ.

Ngay cả khi họ cùng làm ăn với nhà họ Tiền, thì cũng chả có gì khác biệt!

Nhưng nhà họ Tiền, họ là một doanh nghiệp lớn, nếu họ không đến thì sẽ càng tệ hơn thôi.

Tiền Gia Triết lúc này trông rất yếu ớt.

Tuy nhiên, nét mặt hắn ngày càng trở nên hung dữ hơn.

Hắn gần như gầm lên, nói với đám người Ngô Kiến Quốc: "Tôi nói cho các người biết, nếu còn muốn làm ăn ở Giang Châu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK