Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396: Có người gây rối
Người đi cùng người phụ nữ ở bên cạnh cũng tháo khẩu trang ra.
Trên khuôn mặt của những người này cũng xuất hiện những triệu chứng tương tự.
Điều nghiêm trọng hơn là không chỉ nổi mẩn đỏ mà còn bị lở loét nữa!
Khi mọi người gần đó nhìn thấy khuôn mặt này, họ sợ hãi đến mức che miệng và lùi lại.
Người phụ nữ đánh Cố Ngôn Hi bằng chai nước khoáng lúc nãy leo ngay lên bàn.
Cô ta hét lên với đám đông.
"Đừng có tin cái công ty lươn lẹo này!"
"Mọi thứ họ làm đều là giả!"
"Tinh chất cái quái gì, có mà làm từ nguyên liệu hóa học ấy!"
Một người phụ nữ khác la lên: "Nhìn đi, nhìn mặt tôi đây này!"
"Mặt tôi trở nên như thế này vì sử dụng sản phẩm của họ đấy!"
Những người phụ nữ này lần lượt trèo lên bàn, đẩy Cố Ngôn Hi từng bước lùi lại.
Mặc dù bước chân của Cố Ngôn Hi có chút hỗn loạn nhưng cô ta không hề hoảng sợ.
Nét mặt không thay đổi, cô ta cầm lấy micro nói: "Tôi rất lấy làm tiếc vì cô đã trở nên như vậy, nhưng tại sao cô lại nói rằng cô trở nên như thế này là do mỹ phẩm của chúng tôi?"
"Đồ chó cái, cô còn muốn chối à!"
"Người phương Nam đều là một lũ lừa đảo, chả có gì tốt đẹp hết!"
"Cô muốn bằng chứng phải không? Được rồi, tôi sẽ cho cô thấy bằng chứng ngay bây giờ!"
Nói rồi, những người phụ nữ này đều lấy các sản phẩm của buổi ra mắt ngày hôm nay từ túi ra.
Một người phụ nữ nâng một chai chiết xuất tinh chất lên cao.
"Mọi người nhìn xem!"
"Cái này có phải là cái mà bọn họ đang quảng bá không!"
Đám đông nhìn chai mỹ phẩm, quả đúng là nó.
Những người ban đầu khá quan tâm đến sản phẩm này lúc này đều hướng về phía mấy người phụ nữ bị hủy hoại nhan sắc.
Một số phóng viên thậm chí còn bắt đầu phát sóng trực tiếp, chỉ tay vào Cố Ngôn Hi và tập đoàn Lăng Tiêu.
Trong số các đại lý đến tham dự sự kiện, một số người cũng chế nhạo.
Họ đều là người của Vũ Thạc.
Họ nhận được lệnh của Vũ Thạc.
Hôm nay, đến đây để gây rối.
Thấy đúng thời cơ, những người này bắt đầu can ngăn những người buôn bán gần đó.
"Tôi đã nói rồi. Người phương Nam kinh doanh không giữ chữ tín đâu”.
"Những con khỉ phương Nam này kiếm tiền bằng cách lừa đảo!"
"Tôi sẽ không bao giờ làm ăn với người phương Nam nữa. Thật kinh tởm! Kinh tởm!"
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Nhiều đại lý nghe rồi tin, lập tức bị những người này dắt mũi.
Có người còn lấy ngay điện thoại di động gọi cho nhân viên.
"Này, chấm dứt hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu ngay. Cấm họ bán tất cả các sản phẩm trên kênh của chúng ta!"
"Tôi nói cho cậu biết, sau có ai từ tập đoàn Lăng Tiêu đến gặp cậu thì không được cho họ vào văn phòng, chặn đứng hết các sản phẩm của họ cho tôi!"
"Tập đoàn Lăng Tiêu là một đám lừa đảo, những thứ họ bán đều là rác rưởi, bỏ hết cho tôi!"
Ở một diễn biến khác.
Các phóng viên liên tục chụp ảnh.
Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.
Những người phụ nữ này quay lại và đi về phía Cố Ngôn Hi.
Từng bước tới gần!
Họ phô ra động tác muốn xé Cố Ngôn Hi ra từng mảnh.
Tàn bạo!
Hung dữ!
"Gọi người phụ trách của các người ra đây!"
"Bảo cô ta ra đây, chúng tôi cần một lời giải thích!"
"Trả lại mặt cho tôi!"
Quan Hồng Đồng đứng trong góc cười lạnh: "Xong rồi”.
Lúc này, Triệu Côn, tổng giám đốc của công ty mỹ phẩm Đông Phương, đang đi tới đi lui.
Căng thẳng!
Lo lắng!
Hoảng loạn!
"Làm sao lại như vậy chứ? Sản phẩm của chúng ta không thể có vấn đề thế được!"
Hứa Mộc Tình nói với Triệu Côn: "Đừng lo, chồng tôi đã đoán trước được chuyện này từ lâu rồi”.
"Anh ấy sẽ giải quyết nó”.
Ở hậu trường, Hứa Mộc Tình vừa dứt lời.
Thì ở góc sân khấu, Lý Phong ra hiệu một cái.
"Bốp!"
Trên sân khấu phía sau Cố Ngôn Hi, truyền đến tiếng bước chân bí ẩn.
Ngay sau đó là hơn bốn mươi nam nữ mặc vest đen, thắt cà vạt, xách cặp, đeo kính, đầu chải tóc bóng lộn.
Giống như một người mẫu, từng người một bước ra từ phía sau khán đài.
Họ nhanh chóng rẽ sang hai bên trái và phải của Cố Ngôn Hi.
Những người này được chia thành hai hàng và đứng ngay ngắn trước mặt Cố Ngôn Hi, ngăn cách hoàn toàn Cố Ngôn Hi với những người phụ nữ đến gây rối.
"Các, các người là ai?"
"Các người muốn làm gì?"
"Ồ! Tôi hiểu rồi! Các người biết là thua rồi, nên định đánh chúng tôi chứ gì?"
"Được rồi, đến đi!"
"Nào! Đánh tôi đi! Đánh mạnh vào!"
Những người phụ nữ này mở to mắt.
Như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Trong góc, Lý Phong lại ra hiệu.
Nhóm nam nữ mặc vest đen này đồng thanh nói như người máy.
"Xin chào!"
"Chúng tôi là luật sư của công ty luật Tinh Huy!"
"Chúng tôi hiện sẽ đàm phán với các cô thay mặt cho công ty mỹ phẩm Phương Đông thuộc tập đoàn Lăng Tiêu!"
Khi nghe nói bên kia là luật sư, sắc mặt của mười mấy người phụ nữ hơi thay đổi.
Một khi luật sư xuất hiện, vấn đề này đã động chạm đến pháp luật rồi!
"Cộp, cộp…”
Kèm theo đó là tiếng giày cao gót giòn tan trên mặt đất.
Hứa Mộc Tình, mặc một bộ đồ công sở, xuất hiện trước mặt mọi người.
Sự xuất hiện của Hứa Mộc Tình ngay lập tức khiến nhiều người phải hô lên.
Sự chú ý của các phóng viên cũng hướng về phía Hứa Mộc Tình.
"Oa! Đẹp quá!"
"Cô ấy là một ngôi sao sao? Sao tôi chưa từng thấy?"
Hứa Mộc Tình nhận micro từ nhân viên.
Cô bước nhanh đến trước mặt người phụ nữ vừa kêu gào lúc nãy.
Cử chỉ của Hứa Mộc Tình rất lịch sự và ung dung.
Cô cười và nhẹ nhàng hỏi.
"Xin hỏi, cô lấy tinh chất này từ đâu vậy?"
"Hừ! Kẻ ác lại đi cáo trạng à!"
"Cô đang nghi ngờ tôi đấy à, tôi là người bị hại đấy!"
Người phụ nữ rú lên ầm ĩ.
Khoảng hơn chục phụ nữ xung quanh cô ta cũng có biểu hiện như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Vô cùng hung ác!
Biểu cảm của Hứa Mộc Tình vẫn không thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn rất giản dị và xinh đẹp.
Hai ngày trước, những bài tập kiểm tra lòng can đảm của Lý Phong lúc này đã phát huy tác dụng của nó.
Nên biết, Hứa Mộc Tình không sợ tiếng kêu gào của hàng trăm người nữa.
Chưa kể, bây giờ đang phải đối mặt với một đám diễn viên quần chúng hừng hực sát ý.
Đôi chân ngọc ngà mảnh mai của Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng cất bước.
Cô vòng qua khoảng hơn chục phụ nữ và đi về phía trước sân khấu.
"Tách!"
"Tách!"
"Tách!"
Đèn flash vẫn tiếp tục!
Lúc này, như thể Hứa Mộc Tình chính là một ngôi sao.
Giọng của Hứa Mộc Tình thanh mảnh và êm tai.
Như tiếng nước chảy róc rách.
Như tiếng chim kêu trong rừng.
"Cảm ơn tất cả các vị đã đến tham dự buổi ra mắt sản phẩm ngày hôm nay”.
"Tôi là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Mộc Tình”.
"Đầu tiên tôi muốn giải thích một điều cho mọi người”.
"Các sản phẩm tại buổi ra mắt hôm nay thực sự đã được thử nghiệm và quảng bá cho công chúng ba ngày trước”.
"Tuy nhiên, khi chúng tôi thử nghiệm, chúng tôi không sử dụng loại bao bì này”.
Vừa nói, Hứa Mộc Tình vừa quay lại và chỉ vào những sản phẩm do những người phụ nữ này cầm trong tay.
"Hiện tại tôi muốn biết, các cô lấy những thứ này ở đâu ra?"
Chương 397: Người đẹp này thật can đảm
Gió đổi chiều!
Hai ba câu nói của Hứa Mộc Tình đã nói trúng mấu chốt vấn đề.
Lúc này, người phụ nữ dẫn đầu ném đồ cầm trên tay xuống đất vỡ tan tành.
Cô ta tức giận chỉ tay vào Hứa Mộc Tình và nói: “Cô đang đùn đẩy trách nhiệm, đổi trắng thay đen!”
“Chúng tôi dùng hàng dùng thử của nhà cô, mới thành ra như này!”
Có một người phản ứng nhanh, liền nói: “Những thứ trong tay chúng tôi đều là khi chúng tôi mới tới nhân viên marketing ngoài cửa đưa cho chúng tôi!”
“Đúng, đúng rồi, hàng dùng thử chúng tôi đều để ở nhà rồi!”
“Dù sao đồ nhà các người, cho dù là đồ dùng thử hay là hàng bày bán đều có vấn đề!”
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu.
Tiếp tục hỏi.
“Thế thì tôi muốn hỏi các người dùng mấy ngày đã thành ra như thế này?”
“Mấy ngày cái gì, tôi vừa mới dùng đồ của cô, mặt đã bị hủy hoại rồi”.
Người phụ nữ hét lên, nước miếng phun lia lịa.
Tiếp đó, Hứa Mộc Tình làm một hành động khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Cô cầm lấy sản phẩm từ tay người phụ nữ đang giận dữ nhìn chằm chằm mình.
Sau đó, trước mặt tất cả mọi người, bôi thứ đó lên mặt mình.
Da Hứa Mộc Tình trắng nõn mịn màng, giống như quả vải vừa mới bóc vỏ, căng bóng.
Cùng lúc đó, Cố Ngôn Hi đứng đằng sau cũng rảo bước đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Cô ta cũng cầm miếng mặt nạ từ tay một người khác.
Bóc miếng mặt nạ trước mặt mọi người, sau đó đắp lên mặt mình.
“Oa!”
Tất cả mọi người bắt đầu che miệng.
“Người đẹp này thật dũng cảm!”
“Cái thứ này đã bị người khác cố ý bỏ chất độc hại vào bên trong, làm thế nào bây giờ?”
“Vậy thì mặt cô ấy sẽ bị hủy hoại mất?”
Nhưng những điều mà tất cả mọi người lo lắng đều không xảy ra.
Sau khi Hứa Mộc Tình bôi tinh chất lên mặt, da cô vẫn nõn nã trắng mịn như ban đầu.
Không biết là cảm giác tâm lí hay là trực giác bị sai.
Mọi người phát hiện da mặt Hứa Mộc Tình bây giờ còn sáng bóng mịn màng hơn trước.
Sau đó nhìn sang Cố Ngôn Hi.
Lúc cô bỏ gỡ miếng mặt nạ xuống, cũng không thấy da xuất hiện bất cứ hiện tượng nào cả.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình bốn mắt nhìn nhau.
Cười rạng rỡ như ánh mặt trời mới mọc.
Lúc này, một vị nữ luật sư bước đến bên cạnh người phụ nữ đến kiếm chuyện.
Cô ấy nhìn kĩ mặt người phụ nữ kia, sau đó bỗng nhiên đưa tay ra bóc mảng da trên mặt cô ta.
“A!”
Trong đám đông vang lên tiếng hét thất thanh của một người.
Thế nhưng, khi tiếng hét kết thúc.
Mọi người mới phát hiện, nữ luật sư bóc ra lớp ngụy trang của người phụ nữa này!
Sau khi da mặt bị bóc ra, da mặt người phụ nữa đến kiếm chuyện này không hề bị tổn thương.
Còn trên tay nữ luật sư là một lớp da người làm bằng cao su gia công!
Đám đông lập tức phản ứng lại.
Hóa ra mấy người phụ nữ này đều đang giả vờ!
Họ đến đây để kiếm chuyện!
Các đại lý lúc nãy còn gọi điện mắng chửi, bây giờ vội vàng gọi điện xin lỗi.
Thế nhưng, bọn họ đều nhận được câu trả lời giống nhau, hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu đều đã bị hủy, tất cả hàng hóa của tập đoàn Lăng Tiêu đã thu về hết rồi.
Nguy rồi!
Những đại lý này như đang ngồi trên đống lửa.
Chỉ có một số ít đại lý là cười tươi như hoa!
Cái này gọi là “tiếng lành đồn xa, tiếng xấu đồn xa hơn”!
Vừa rồi do mấy phóng viên dốc sức đưa tin vụ bê bối này.
Đã trực tiếp giúp đỡ tập đoàn Lăng Tiêu phá vỡ phong tỏa tin tức mà gia tộc họ Hậu và gia tộc họ Vũ gây ra cho bọn họ.
Bây giờ tất cả mạng xã hội của phía Bắc đều xem được buổi họp báo của tập đoàn Lăng Tiêu!
Một mình Cố Ngôn Hi đã khiến cho người hâm mộ của cô liên tục hét lên.
Hứa Mộc Tình tiếp tục phát biểu, càng làm dấy lên ngọn thủy triều.
Hai người đẹp, ngang tài ngang sức, mỗi người một vẻ.
Họ đứng trên bục phát biểu.
Có thể nói là xuất sắc rực rỡ, thu hút vô số ánh nhìn.
Sự việc này được coi là “phát nổ” chính thức của tập đoàn Lăng Tiêu ở phía Bắc.
Lúc này, đường dây nóng của tập đoàn Lăng Tiêu được gọi đến liên tục.
Vô số đại lý liên tục muốn hợp tác với họ.
Lúc nãy, các đại lý bỏ hàng của tập đoàn Lăng Tiêu xuống không bán nữa, đều nhận được câu trả lời giống nhau.
Xin lỗi!
Gương vỡ khó lành!
Không hợp tác nữa!
......
“Khốn kiếp! Khốn kiếp
Trong biệt thự của Vũ Thạc, hắn tức giận đập nát cái ghế.
Thất bại liên tục khiến cho Vũ Thạc không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hắn nhất định phải đuổi tập đoàn Lăng Tiêu ra khỏi Thiên Môn.
Hắn nhất định sẽ khiến Lý Phong phải chết.
“Cậu Vũ, đừng tức giận nữa!”
“Vì chuyện cỏn con này mà tức giận hại sức khỏe là không tốt đâu”.
Quan Hồng Đồng vội vàng từ bên cạnh rúc cơ thể đã qua chỉnh sửa cẩn thận của mình vào người Vũ Thạc.
Vũ Thạc ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc từ thân thể của Quan Hồng Đồng.
Nhất thời, cảm thấy vô cùng căm ghét.
Hắn đẩy Quan Hồng Đồng ra, chỉ tay vào cô ta mắng nhiếc hung dữ.
“Đều tại đồ đàn bà vô dụng như cô!”
“Kế hoạch tốt như thế, đến tay cô sao lại không thành!”
Quan Hồng Đồng ngồi trên đất mặt rất tội nghiệp, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt.
Là một diễn viên, việc khóc như này thật là đơn giản.
Quan Hồng Đồng thường dùng chiêu này đối phó với mấy cậu chủ nhà giàu.
Lần nào cũng hiệu nghiệm.
Nhưng lần này, cô ta tính sai rồi.
Nước mắt Quan Hồng Đồng vừa rơi xuống, Vũ Thạc đứng trước mặt giận dữ tát cho một cái.
Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng.
Mặt Quan Hồng Đồng hằn rõ năm đầu ngón tay của Vũ Thạc.
“Đến nước này rồi, còn dám diễn kịch với tôi, cô coi tôi là thằng ngớ ngẩn à?”
“Bình thường, tôi đã thấy loại tiện nhân như cô chả làm được cái gì”.
“Tốn bao nhiêu tiền đưa cô lên, ngoài việc đi theo mấy thằng già kia kiếm ít tiền”.
“Ngoài việc đó, cô còn làm được cái gì?”
“Tôi đầu tư tiền cho cô quay phim, bộ nào cũng lỗ vốn!”
Quan Hồng Đồng không dám nói nữa.
Cô ta đưa tay lên xoa bên má bị sưng, cúi đầu xuống, không dám động đậy.
Run rẩy.
Lúc này, Raven đi vào.
Vũ Thạc nhìn thấy Raven, khuôn mặt đang rất tức giận dần dần nguôi ngoai đi không ít.
Raven rất hiểu ý Vũ Thạc, hắn muốn làm gì, chưa cần nói ra, cô ta đã biết rồi.
Người phụ nữ như thế, nếu như không bởi vì xuất thân không tốt, có khi Vũ Thạc đã sớm cưới cô ta làm vợ rồi cung phụng như bảo bối.
Ranven cầm trên tay cốc trà hoa cúc mật ong đưa cho Vũ Thạc
Cô ta mở miệng tỏa ra hương thơm ngây ngát.
Giống như gió xuân tháng ba.
“Cậu chủ, Lý Phong và Hứa Mộc Tình xảo quyệt hơn chúng ta nghĩ”.
“Lần này không thành, kìm chế tức giận sẽ còn lần khác”.
Vũ Thạc cảm thấy khàn giọng, miệng hơi đắng.
Raven bưng cốc trà hoa cúc mật ong đến, vừa hay có thể giải khát.
“Ồ?”
Vũ Thạc uống hết cốc trà.
Hắn cười tươi nhìn Ranven hỏi: “Cô mau nói cho tôi biết, còn có cách nào khác?”
“Cậu chủ có thể chuyển mục tiêu sang những người bên cạnh Lý Phong”.
Vũ Thạc nghĩ rồi nói: “Bên cạnh Lý Phong, còn có những người nào?”
“Hứa Hạo Nhiên-em vợ Lý Phong, là một người rất dễ cậy miệng”.
Hứa Hạo Nhiên?
Chương 398: Cậu em vợ lại trúng kế
Cái tên này rất xa lạ với Vũ Thạc.
“Không khác gì mấy thằng cậu ấm ăn hại khác”.
“Nếu như cậu chủ bắt đầu ra tay từ hắn thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều”.
“Ừ! Nói có lý”.
“Thật sự không hổ danh là bộ não của tôi!”
“Ha ha ha, tôi sẽ lập tức phái người đi bắt tên Hứa Hạo Nhiên đó!”
“Sau đó sẽ giăng bẫy để tóm Lý Phong và Hứa Mộc Tình!”
Sau khi trời tối, Hứa Hạo Nhiên đưa Âu Dương Diểu Diểu đến bến tàu.
Trận chiến ngày hôm nay, tập đoàn Lăng Tiêu đã thắng đậm.
Hứa Hạo Nhiên kéo Âu Dương Diểu Diểu ra khỏi bữa tiệc.
Lý do rất đơn giản, Hứa Hạo Nhiên nói rằng Lý Phong giao cho bọn họ một nhiệm vụ đặc biệt.
Âu Dương Diểu Diểu không hỏi nhiều liền đi theo Hứa Hạo Nhiên ra ngoài.
Bề ngoài, cô ấy tin tưởng Hứa Hạo Nhiên 100%.
Nhưng thật ra, Âu Dương Diểu Diểu đương nhiên nhớ rõ hôm nay là sinh nhật mình.
Chỉ là cô ấy không lật tẩy Hứa Hạo Nhiên.
Hơn nữa, Âu Dương Diểu Diểu cũng muốn biết cậu nhóc thường ngày trông ngốc nghếch khờ khạo này.
Bộ dạng khi nghiêm túc làm việc.
Rốt cuộc trông như thế nào?
Bến tàu vào ban đêm.
Dưới ánh đèn mờ ảo.
Hứa Hạo Nhiên và Âu Dương Diểu Diểu sánh bước bên nhau trên con đường không được rộng lắm.
Không có nhiều người đi bộ bên cạnh bến tàu.
Chỉ là thi thoảng ở phía các quán ăn xa xa trên đường phố sẽ vang lên giọng hát vịt đực của các thanh niên đang mải mê hát karaoke.
“Không thể nắm bắt được tình yêu, trơ mắt nhìn nó lướt qua....”
“Yêu, phải dũng cảm! Yêu, phải cố chấp...”
“Tìm một người mình yêu thương thật đậm sâu, chào tạm biệt cuộc sống độc thân này.....”
Nghe thấy giọng hát gồng gánh đứt quãng này của người đàn ông từ phía xa xa, Hứa Hạo Nhiên không thể không giơ ngón tay cái lên.
Bài hát này quá hợp với tình cảnh bây giờ.
Vừa đi, Hứa Hạo Nhiên lấy hết cam đảm và từ từ đưa tay ra.
Cậu ta muốn nắm tay Âu Dương Diểu Diểu.
Tuy nhiên, tay của Hứa Hạo Nhiên mới đưa ra được một đoạn.
Âu Dương Diểu Diểu đột nhiên quay đầu hỏi cậu ta: “Chúng ta cứ đi bộ mãi ở đây làm gì thế?”
Hứa Hạo Nhiên liền ho hai tiếng, sau đó cười nói: “Em cũng không biết nữa”.
“Anh rể bảo em ở bến tàu đợi người đến”.
“Anh ấy nói chúng ta chỉ cần đến tàu là sẽ biết ngay thôi”.
Âu Dương Diểu Diểu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Thực ra, Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn không phải hình mẫu mà cô ấy thích.
Nhưng dần dần, cô ấy phát hiện ra mình bị thu hút bởi sự ngây thơ và ngốc nghếch của Hứa Hạo Nhiên.
Những năm gần đây, sống trong một môi trường hỗn loạn và phức tạp như vậy.
Không có nhiều chàng trai như Hứa Hạo Nhiên, ngây thơ, bộc trực, si tình và có chút ngốc nghếch.
Âu Dương Diểu Diểu khá mơ hồ, tò mò không biết cậu nhóc Hứa Hạo Nhiên này sẽ mang đến cho mình bất ngờ gì?
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến bên cạnh bến tàu.
Âu Dương Diểu Diểu liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Cô ấy đang định hỏi, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chỉ tay về phía một chiếc du thuyền cách đó không xa, nói: “A, anh rể ở đó kìa! Chúng ta mau qua đó đi!”
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lấy hết dũng khí, nắm lấy tay Âu Dương Diểu Diểu, kéo cô ấy cùng chạy.
Lúc này.
Trong tâm trí của Hứa Hạo Nhiên vang vọng lời bài hát.
“Đây chính là cảm giác được bay bổng”.
“Đây chính là cảm giác tự do....”
“Đợi đã!”
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định kéo Âu Dương Diểu Diểu lên du thuyền, cô ấy đột nhiên khựng lại.
“Sao vậy?”
“Lúc này anh Phong phải ở cùng Hứa Mộc Tình trong khách sạn chứ? Sao anh ấy lại có thế xuất hiện ở đây được?”
“Ai ya, rõ ràng vừa nãy em nhìn thấy anh rể ở trên đây mà, chị mau lên thuyền với em đi”.
Hứa Hạo Nhiên lại lấy hết dũng khí, vừa đẩy vừa kéo, lừa Âu Dương Diểu Diểu lên thuyền.
Loại du thuyền nhỏ này chỉ chuyên dành cho giới nhà giàu tổ chức tiệc tùng ở trên biển.
Đừng nói đến Âu Dương Diểu Diểu, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên được bước chân lên đây.
Hai người vừa lên thuyền, du thuyền liền nhanh chóng xuất phát về hướng màn đêm đen phía trước.
Hứa Hạo Nhiên nắm tay Âu Dương Diểu Diểu đến một căn phòng trong chiếc du thuyền này.
Lúc này, có một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn đã được đặt sẵn ở đây.
Những ngọn nến cắm trên chiếc bánh đã được thắp sáng.
Trước mặt hai người, ánh nến bập bùng cháy.
Lúc này, Âu Dương Diểu Diểu ngây người ra.
Một lúc sau, cô ấy mới kịp phản ứng lại.
Thì ra đây chính là bất ngờ mà cậu nhóc này chuẩn bị cho cô ấy.
“Diểu Diểu, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Âu Dương Diểu Diểu hơi cúi đầu, hai má đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô ở trong phòng một mình với một cậu con trai.
Chưa kể đến, du thuyền này đang rời bờ đi ra xa.
“Diểu Diểu, mau thổi nến đi!”
Trong lúc Âu Dương Diểu Diểu lòng ngập tràn vui mừng chuẩn bị thổi nến.
“Bùm!”
Đột nhiên, cả du thuyền xảy ra một chấn động lớn!
Hứa Hạo Nhiên và Âu Dương Diểu Diểu nhìn nhau, hai người lập tức lao ra khỏi phòng.
Khi vừa bước ra ngoài, cả hai đã bị choáng.
Tàu đánh cá!
Vài chiếc tàu đánh cá xuất hiện xung quanh bọn họ.
Chấn động vừa rồi là do du thuyền va phải tàu đánh cá.
Lúc này, có thể nghe thấy tiếng hò reo của một số người đàn ông trên những chiếc thuyền đánh cá này.
Hứa Hạo Nhiên cau mày nói: “Hình như chúng ta bị bao vây rồi”.
“Những người này muốn làm gì?”
Âu Dương Diểu Diểu bình tĩnh hơn Hứa Hạo Nhiên.
Cô ấy lập tức lấy điện thoại ra.
Nhưng phát hiện ra điện thoại ở đây không bắt được sóng!
“Ha ha ha! Người đẹp, đừng lãng phí thời gian nữa”.
“Khu vực này ngay cả vệ tinh cũng không bắt được tín hiệu đâu!”
Trên một chiếc tàu đánh cá gần họ nhất, có một người đàn ông mập mạp đang cười một cách rất nham hiểm.
Hắn ta cởi trần.
Lông ngực đen sì, rập rạp.
Từng đám này đến đám khác.
Khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
Người đàn ông đó vỗ ngực, hét lớn: “Người đẹp, nghe nói tối nay là sinh nhật em đúng không!”
“Trên thuyền đã chuẩn bị sẵn một cái bánh kem to như vậy, mời anh em lên ăn cùng đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh em chúng tôi vẫn còn chưa ăn tối đây này”.
“He he he, ăn xong bánh kem rồi thì anh em chúng tôi sẽ chia nhau cùng ‘ăn’ em luôn nhé!”
“Người đẹp này, thằng ngốc bên cạnh em vừa nhìn đã biết là ‘súng ngắn’, không thể thỏa mãn em được đâu!”
“Để ‘khẩu đại bác’ của các anh đây đến để bù đắp cho em nhé!”
Khốn nạn!
Không thể chịu đựng được!
Tiếng cười của bọn chúng càng lúc càng to.
Những lời nói cũng bọn chúng càng lúc càng trở nên bẩn thỉu.
Lúc này, cách du thuyền của Hứa Hạo Nhiên vài trăm mét cũng có một chiếc du thuyền nhỏ hơn một chút đang lênh đênh trên biển.
Vũ Thạc đang nằm thoải mái trên tấm đệm mềm.
Đôi tay mềm mại khéo léo của Raven đang nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho Vũ Thạc.
Trên khuôn mặt Vũ Thạc nở một nụ cười.
Hứa Hạo Nhiên bây giờ đã bị mắc lưới.
Thuộc hạ của hắn sẽ sớm lao đến, xô Hứa Hạo Nhiên xuống đất và đánh cho cậu ta một trận tơi bời.
Sau đó, trước mặt Hứa Hạo Nhiên, trói cô bạn gái bé nhỏ Âu Dương Diểu Diểu của cậu ta lại.
Chơi đùa!
Làm nhục!
Vũ Thạc sẽ trút hết tất cả sự tức giận đã tích tụ của mình trong những ngày lên người Âu Dương Diểu Diểu.
Chương 399: Du thuyền hai trăm triệu nói tông là tông
Sau đó, hắn sẽ quay video và gửi cho Lý Phong.
Trước khi Lý Phong đến, ở trên chiếc du thuyền nhỏ này hưởng thủ dịch vụ chăm sóc đặc biệt của Raven.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Tối nay sẽ giao cho Raven đạp gió cưỡi sóng!
Nghĩ đến đây, Vũ Thạc cảm thấy toàn thân bứt rứt, chỗ nào đó trên cơ thể đã cứng như sắt rồi!
“Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!”
Trên mặt biển yên tĩnh, tiếng gầm của Hứa Hạo Nhiên đột nhiên vang lên!
Hứa Hạo Nhiên bất ngờ bật dậy, chỉ vào đám đông trước mặt, chửi bới.
“Lũ khốn nạn chúng mày!”
“Lại dám cả gan bắt nạt bạn gái tao!”
“Chúng mày cứ chờ đấy, hôm nay ông đây đánh chết chúng mày!”
Âu Dương Diểu Diểu biết Hứa Hạo Nhiên chỉ là một cậu nhóc.
Nhưng khi nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên vì mình mà nổi giận lôi đình như thế.
Điều này khiến cho trái tim Âu Dương Diểu Diểu mơ hồ sinh ra một cảm giác rất lạ.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên làm một việc khiến Âu Dương Diểu Diểu càng thêm bất ngờ.
Hứa Hạo Nhiên trực tiếp chạy đến cabin của du thuyền.
Người lái du thuyền cũng cảm thấy bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Anh ta sợ hãi thu mình vào trong một góc.
Hứa Hạo Nhiên xông đến, kéo người lái thuyền ra và hét vào mặt anh ta: “Nhanh! Mau lái thuyền tông chết mấy tên khốn nạn này đi!”
Người lái thuyền vội vàng lắc đầu.
“Không thể tông được! Không thể tông được!”
“Anh không biết lái à? Vậy để tôi!”
Hứa Hạo Nhiên hạ quyết tâm, đứng trước vô lăng của du thuyền.
“Thằng khốn! Chúng mày chết hết đi!”
Các nút điều khiển của du thuyền này tương đối dễ hiểu.
Hứa Hạo Nhiên đẩy cần bên phải lên.
Lập tức!
“Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!”
Du thuyền tăng tốc và đâm thẳng vào những chiếc tàu đánh cá phía trước.
“Bùm!”
“Ha ha! Chúng mày đều chết hết đi! Chết hết đi ha ha ha!”
Người lái thuyền sợ tới mức co người vào góc, không ngừng hét lớn: “Không được đâm, con thuyền này trị giá hơn hai trăm triệu tệ đấy!”
Hứa Hạo Nhiên lúc này chẳng lẽ còn quan tâm đến chuyện này sao.
Cậu ta tăng tốc và coi chiếc thuyền này như một chiếc xa tăng!
Sau khi đâm vào một chiếc tàu đánh cá nó bị lùi về sau.
Cậu ta lại tăng tốc và đâm sầm vào chiếc tàu đánh cá hét to nhất ban nãy.
“Bùm!”
Người lái thuyền nói đúng.
Chiếc du thuyền trị giá hơn hai trăm triệu, bảo sao chắc chắn thế!
Tàu đánh cá nhỏ ở phía trước chỉ như tờ giấy mà thôi!
“Tao đâm!”
“Tao đâm!”
“Tao đâm!”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên phản ứng lại, những chiếc tàu đánh cá nhỏ đều đã bị lật ngược lên rồi.
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp trút hết cơn giận, lúc này, lại nhìn thấy một du thuyền cách đó vài trăm mét.
“Hừ! Kẻ trên chiếc du thuyền đó nhất định là chủ mưu của đám rác rười này!”
“Lũ khốn kiếp! Dám làm hỏng buổi hẹn hò đầu tiên của ông, mày chết chắc rồi!”
Hứa Hạo Nhiên điều khiển du thuyền hết công suất!
“Vù! Vù! Vù!”
Du thuyền đang phi nước đại trên mặt biển.
Rẽ sóng.
Biển động!
Chiếc du thuyền này giống như cơn giận trong lòng Hứa Hạo Nhiên.
Không thể kiềm chế được.
Điên cuồng lao tới!
Ngọn lửa giận bừng bừng cháy lao về phía chiếc du thuyền của Vũ Thạc.
Lúc này, Vũ Thạc đã đứng dậy khỏi chiếc đệm mềm.
Hắn vừa chứng kiến cảnh Hứa Hạo Nhiên lái du thuyền đâm vào hất văng những chiếc tàu đánh cá.
“Điên rồi! Thằng này đúng là điên rồi!”
Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên đang hừng hực lái du thuyền lao đến.
Vũ Thạc vội vàng hét lên với người lái thuyền: “Mau tránh đi, mau tránh đi!”
Nhưng không kịp nữa rồi.
Du thuyền mà Hứa Hạo Nhiên đang lái đã ở ngay trước mắt!
“Bùm!!”
Vụ va chạm dữ dội khiến Vũ Thạc văng ra khỏi boong.
“Á!”
Hắn hét lên trong không trung và rơi tùm xuống nước.
“Hừ, rác rưởi!”
Hứa Hạo Nhiên chửi một câu, rồi sau đó lái thuyền quay về.
Khi người lái thuyền cầm vô lăng, nước mắt anh ta rơi lã chã.
Hai trăm triệu!
Phí sửa chữa cần bao nhiêu đây?
Miếng cơm của anh ta đến đây là đứt rồi!/Không giữ đước miếng cơm này rồi
Hai người xuống du thuyền, nhìn thấy phía trước cabin đã bị tông mạnh đến mức méo mó, không thể nhận ra.
Thay vì mắng Hứa Hạo Nhiên, Âu Dương Diểu Diểu lại dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Hứa Hạo Nhiên và hôn cậu ta một cái.
Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng lại, Âu Dương Diểu Diểu đã quay lưng bỏ chạy.
“Hả?”
“Tên ngốc này, em còn đợi gì nữa? Mau chạy đi! Tiền lương của chúng ta cũng không đủ để đền con tàu này đâu!”
Lúc này.
Vũ Thạc đã được thuộc hạ vớt lên từ dưới biển.
Hắn bị sặc nước, suýt thì chết đuối.
Ngọn lửa tức giận!
Cháy bừng bừng trong người Vũ Thạc!
Hắn đã nhịn đủ rồi!
Hắn sẽ không chơi trò mèo vờn chuột này nữa.
Bởi vì hắn không phải mèo.
Hắn là hổ.
Lúc này, con hổ sắp xuống núi rồi!
Vũ Thạc lấy điện thoại ra, gọi điện cho một người.
Hắn đứng trên boong du thuyền, gầm lên một cách giận dữ.
“Tập hợp tất cả mọi người đến bến tàu!”
......
Chưa đầy mười phút.
Từng chiếc xe van nối tiếp nhau.
“Kít!”
“Kít!”
“Kít!”
Dừng lại ở bến tàu theo trình tự./nối đuôi nhau dừng ở bến tàu.
Cửa xe mở ra.
Các tinh anh của gia tộc Vũ Thị.
Lần lượt xuất hiện.
Bước chân chỉnh tề.
Nét mặt lạnh tanh!
Khí thế mạnh mẽ!
Trong phút chốc,những tinh anh gia tộc Vũ Thị chiếm giữ đã chiếm đóng cả bên tàu
Du thuyền cập bến.
Vũ Thạc mặc một chiếc áo gió dài bước xuống.
Hai người đàn ông đứng trước mặt hắn.
Bọn họ sắc như lưỡi đao.
Bọn họ cao như ngọn núi.
Bọn họ là những cao thủ được Vũ Thế Huân cử đến để bảo vệ Vũ Thạc.
Đại tông sư.
Chỉ cần có bọn họ, không có nơi nào trong trong thành Thiên Môn mà hắn không dám đến.
Ở đây, hắn muốn ai sống thì người đó sẽ sống, muốn ai chết thì người đó phải chết!
Vũ Thạc khua tay, hét lớn vào mặt những người trước mặt: “Lên xe! Đi theo tôi!”
Kèm theo đó là tiếng cửa xe liên tục đóng lại.
Hai đại tông sư cấp cao thủ đi dẫn đầu, hàng chục chiếc xe ô tô theo sau đi tới khách sạn nơi Lý Phong đang ở.
...... Đọc thêm chương mới tại nhóm zalo : 
“Anh rể, anh rể, không ổn rồi!’
Hứa Hạo Nhiên vội vội vàng vàng chạy vào phòng của Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
“Anh rể, tên khốn nạn Vũ Thạc kia đưa theo rất nhiều người tới!”
Nhìn Hứa Hạo Nhiên căng thẳng chạy vào, Lý Phong nét mặt bình thản đi về phía trước, ghé vào tai Hứa Hạo Nhiên thì thầm: “Đã hôn chưa?”
Nghe đến đây, tai Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đỏ bừng.
“Hi hi”.
Khi nhìn thấy nụ cười ám muội của Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong biết rằng nhất định đã hôn rồi.
Anh duỗi tay vỗ vào vai Hứa Hạo Nhiên, nói: “Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, tiếp theo đến lượt anh”.
Nói xong, Lý Phong búng tay một cái.
Vương Tiểu Thất cùng với vài thành viên trong đội đã đợi ở ngoài cửa từ lâu.
“Đi, xuống lầu”.
“Tinh!”
Tiếng cửa thang máy mở ra, Lý Phong dắt theo đám người Vương Tiểu Thất đi ra ngoài.
Lúc này, đại sảnh khách sạn đã chật cứng người.
Cỏ cây là binh lính!
Tiếng gió gào thét!
Những người này khí thế hùng hổ, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Vũ Thạc bước ra khỏi đám đông, chỉ vào Lý Phong: “Lý Phong, bây giờ tao cho mày một cơ hội sống”.
“Quỳ xuống!”
“Dập đầu!”
“Nếu không tao sẽ lập tức sai người đến bẻ gãy cổ mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK