Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466: Săn bắn

Edman nhìn cháu trai, vẻ mặt cười đầy ẩn ý.

Thấy Edman không nói gì, William vội nói: "Ông nội à, ông không nên để cái thằng khỉ da vàng Hậu Thư Du quay về".

"Anh ta vẫn nên ở lại châu Phi thì hơn, mấy năm nay chúng ta đầu tư cho anh ta không ít, không thể cứ để anh ta trở về kế thừa gia nghiệp dễ dàng thế được".

"William à, tuy Hậu Thư Du chỉ là một con chó chúng ta nuôi, nhưng nó lại là con chó điên đấy".

"Con chó điên này nếu cứ nuôi mãi trong nhà thì kiểu gì cũng có ngày nó quay ngược lại cắn chủ".

"Nhưng nếu thả con chó này về rừng".

"Nó sẽ giúp chúng ta làm loạn cả khu rừng đấy lên".

"Để đuổi những con thú nhỏ núp dưới gốc cây ra ngoài".

"Đến lúc đấy cháu có thể cầm súng săn, hút xì gà, tay bưng rượu vang, miệng nhai thịt bò thong thả đi săn rồi".

William nghe Edman nói thế, thấy khá thú vị.

Hắn vội ngẩng đầu lên nhìn Edman.

Edman nhấc chiếc ba-toong đặt nhẹ lên vai William.

"Cháu trai à, gia tộc Nicholas của chúng ta có một câu danh ngôn".

"Đàn bà và vật báu chưa viết tên chủ thì phải đi cướp".

"Giờ ông lấy danh nghĩa người đứng đầu gia tộc giao cho cháu một nhiệm vụ".

"Mang chó săn và súng săn vào rừng săn bắn đi".

Vẻ mặt William nghiêm túc, hai tay nắm chặt.

Phấn khích!

Hắn phấn khích đến mức con ngươi cũng run rẩy theo.

Hắn đợi ngày này rất lâu rồi.

Cuối cùng cũng đến được nơi giàu có và đông đúc ấy.

Hắn đã chán cuộc sống nề nếp cũ rích của châu Âu từ lâu rồi.

Hắn muốn dẫn người, xách theo vũ khí.

Đến phương Đông xa xôi.

Đi cướp!

Đánh nhau!

Giết người!

Cướp bóc!

Chờ sau khi William tràn đầy lòng tin và nhiệt huyết kích động rời đi.

Hai tay Edman nắm chặt ba-toong, sắc mặt u ám.

Hai mắt ông ta lóe sáng nhìn chằm chằm tấm bản đồ thế giới da dê được vẽ bằng tay treo trên tường.

Ông ta nhìn chòng chọc vào vị trí Hồng Hải.

Lúc này quản gia từ từ bước đến.

Edamn nhìn bản đồ không chớp mắt, dửng dưng nói.

"Vị chiến thần kia có còn ở Hồng Hải không?"

"Tôi đã làm theo lời dặn của ông chủ, cử bảy đội đến Hồng Hải rồi ạ".

"Nhưng bọn họ xuất phát được một thời gian thì chúng ta không thể liên lạc được với họ nữa".

Nghe thấy thế, ánh mắt hung ác của Edman lóe lên sự sắc bén.

Quản gia còn nói: "Ông chủ có muốn tiếp tục cho người đi nghe ngóng không ạ?"

Edman cười nói: "Không cần".

"Bảy đội toàn tinh anh mà còn chết ở Hồng Hải thì chứng tỏ một điều”.

"Chiến thần vẫn đang ở đó".

"Chỉ cần gã không quay về phía Đông thì người của chúng ta vẫn còn an toàn".

Nói đến đây, Edman từ từ đứng lên, đứng ngắm nhìn tấm bản đồ da dê.

Trên tấm bản đồ này đã cắm rất nhiều đinh.

Có mấy quốc gia còn chắm chi chít đinh.

Giờ phút này, ông ta lại rút thêm một cây đinh trên giá.

Cắm mạnh vào vị trí của Hoa Hạ trên bản đồ.

Trong mắt Edman không giấu nổi sự hưng phấn.

Tham lam tột cùng.

Ông ta hưng phấn đến mức giọng nói cũng run rẩy: "Nơi này sắp thành địa bàn của những người tài trong gia tộc chúng ta rồi, đây sẽ là một trường săn mới".

"Ông mau phát lệnh đỏ cho toàn bộ cao thủ dưới ba mươi năm tuổi trong gia tộc".

"Để bọn họ nhanh chóng đến trường săn bắn".

"Đi cướp tất cả những thứ gì có thể cướp được về".

"Đàn bà!"

"Tiền tài!"

"Vật chất!"

Tập đoàn Lăng Tiêu hỗ trợ hết sức mình cho trại trẻ mồ côi.

Hứa Mộc Tình thấy mấy bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi hoạt bát thế, ánh mắt đong đầy dịu dàng.

Vất vả cả ngày rồi, cô cùng Lý Phong lên xe.

Trên đường về công ty, cô đột nhiên nói với Lý Phong: "Chồng ơi, tự nhiên em nhớ nhà quá".

Lý Phong bật cười.

Nghĩ lại thì anh và cô cũng rất lâu rồi chưa về Đông Hải.

Từ lúc đến Thiên Môn, hầu như ngày nào Hứa Mộc Tình cũng vùi đầu vào công việc.

Ngay từ đầu đã phải cố gắng giải quyết những công kích từ tập đoàn Đương Quy.

Đến giờ thì thành thạo hơn rồi.

Trong quá trình đấu đá với Vũ Khuynh Mặc, Hứa Mộc Tình cũng dần trưởng thành.

Đây cũng là một trong những mục đích của Lý Phong.

Trong khoảng thời gian này, cô dần bớt đi sự ngây ngô.

Ngày càng trở lên giỏi giang, chín chắn.

Nhưng sự dịu dàng trong mắt cô vẫn chưa từng thay đổi.

Thấy những bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi không được cha mẹ bao bọc bảo vệ nhưng vẫn mạnh mẽ sống.

Hứa Mộc Tình cảm động.

Trong lòng cô càng nhớ bố mẹ đang ở Đông Hải hơn.

Nghe thế, Lý Phong mở to mắt.

Anh cười nói: "Hay là mai chúng mình về nhà nhé".

Hứa Mộc Tình cười gượng: "Có dễ thế đâu".

"Hai ngày trước tập đoàn Đương Quy không tấn công dồn dập nữa".

"Nhưng sáng nay đã tranh được hai dự án của chúng ra rồi".

"Xem ra bọn họ muốn đấu đến cùng rồi đây".

Giọng nói của Hứa Mộc Tình tuy là có chút giận dỗi.

Nhưng ánh mắt cô lại vô cùng kiên định.

Lý Phong ngồi bên cạnh vẫn luôn nhìn cô.

Cho dù cô muốn làm gì.

Anh đều ủng hộ cô hết lòng.

Anh cũng rất thích cảm giác nhìn vợ ngày càng trưởng thành.

Tất nhiên anh càng thích cảm giác xoa bàn tay mềm mại, ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô hơn.

Hì hì...

"Chồng ơi anh chảy nước miếng rồi kìa".

Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Đương Quy ngay lúc này.

Vũ Khuynh Mặc một mình lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất.

Đôi mắt cô sáng như sao trời, nhìn thành phố tấp nập bên dưới.

Ánh mắt cô sâu thẳm.

Sâu đến mức người khác chỉ cần liếc nhìn vào cũng sẽ bị nhấn chìm trong đó.

Không thể phản kháng.

"Cốc cốc cốc!"

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi!"

Vũ Khuynh Mặc vừa dứt lời thì cửa mở ra.

Nữ thư kí dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp bước tới.

Cô ta tên Đông Tuyết.

Bên cạnh Vũ Khuynh Mặc có bốn thư kí lần lượt là "Xuân Vũ, Hạ Hà, Thu Hương, Đông Tuyết".

Bốn nữ thư kí này người nào cũng cực kì xinh đẹp.

Cho dù ở đâu cũng là đối tượng mà đàn ông tài giỏi đua nhau theo đuổi.

Nhưng các cô bằng lòng đứng sau lưng làm nền cho Vũ Khuynh Mặc.

Bốn người các cô mỗi người phụ trách một lĩnh vực.

Đông Tuyết phụ trách bảo vệ an toàn cho Vũ Khuynh Mặc.

Đồng thời cũng sẽ để ý tình hình của những người đối đầu với Vũ Khuynh Mặc.

Thậm chí là dùng những cách mãnh mẽ, ác liệt nhất để giải quyết mọi sự bất lợi đối với Vũ Khuynh Mặc.

Đông Tuyết cung kính nói với Vũ Khuynh Mặc.

"Cô chủ, những người chúng ta cử đi theo dõi Hứa Mộc Tình đã bị xử lí sạch rồi ạ".

Chương 467: Rốt cuộc Hứa Mộc Tình có gì tốt chứ

Tuy đã biết trước kết quả sẽ như vậy.

Nhưng lúc nghe thấy thế, đôi lông mày lá liễu của Vũ Khuynh Mặc vẫn hơi cau lại.

Cô ta cử những người đó theo dõi Hứa Mộc Tình không phải vì muốn đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.

Mà cô ta muốn theo dõi sinh hoạt cá nhân của Hứa Mộc Tình.

Muốn có nhiều ảnh của Lý Phong và Hứa Mộc Tình hơn.

Tuy là mỗi lần thấy Lý Phong tình tứ với Hứa Mộc Tình, trong lòng cô ta sẽ ghen, sẽ đau.

Nhưng cô ta vẫn không nhịn được.

Cô ta muốn biết tại sao anh lại chọn Hứa Mộc Tình.

Rốt cuộc thì Hứa Mộc Tình có gì tốt đẹp cơ chứ?

Nhưng Lý Phong cũng không cho cô ta cơ hội làm thế, Vũ Khuynh Mặc rất thất vọng.

Cô ta thở dài nói với Đông Tuyết phía sau: "Gọi những người đã cử đi trở về thôi".

Đông Tuyết còn muốn nói gì đó.

Nhưng Vũ Khuynh Mặc đã xua tay, dửng dưng nói: "Ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình".

Đông Tuyết lễ phép cúi chào Vũ Khuynh Mặc rồi xoay người ra ngoài.

Cô ta nhẹ nhàng khép cửa lại.

Thu Hương đang đứng ngoài cửa vội kéo Đông Tuyết sang một bên nhỏ giọng nói.

"Dạo này cô chủ không vui, ăn cũng rất ít".

"Cô chủ đã ăn hoa quả rau xanh bảy ngày nay rồi, một chút thịt cũng không động vào".

"Nếu cứ thế tôi sợ cô chủ sẽ ốm mất thôi".

Đôi mắt Đông Tuyết lóe lên.

Cô ta nhìn Thu Hương.

Cuối cùng trong mắt cũng lộ ra sự quyết tâm.

"Ba người các cô chăm sóc cô chủ cho tốt, chuyện này tôi sẽ giải quyết".

Nói xong, cô ta lao vút đi như một cơn gió, biến mất trước mặt Thu Hương.

Lúc nghe Đông Tuyết nói thế, Thu Hương cũng hiểu cô ấy định làm gì.

Dù rằng cô ta cũng không muốn chuyện này sẽ xảy ra.

Nhưng so với tính mạnh của Hứa Mộc Tình, cô ta quan tâm đến sức khỏe của cô chủ hơn.

Đối với họ, chỉ cần là chuyện đó tốt cho cô chủ, họ đều bằng lòng làm.

Cho dù có chết đi chăng nữa.

Hứa Mộc Tình vừa trở lại tập đoàn Lăng Tiêu đã vùi đầu làm việc.

Chờ đến khi xong việc thì trời cũng sắp tối rồi.

Lúc này, Trương Hiểu Bình bước vào nói.

"Giám đốc, người của tập đoàn Đương Quy tới ạ".

Hứa Mộc Tình đang xem tài liệu đột ngột ngẩng đầu lên.

Cô chớp đôi mắt sáng ngời, nói với Trương Hiểu Bình: "Vũ Khuynh Mặc tới à?"

Trương Hiểu Bình lắc đầu: "Không phải ạ, là một thư kí bên cạnh Vũ Khuynh Mặc ạ".

"Cô ta nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị".

Hứa Mộc Tình ngẫm nghĩ rồi nói: "Được rồi, thế bảo cô ấy vào đây đi".

Trương Hiểu Bình còn nói: "Cô ta nói cô ta đợi chị ở dưới hầm gửi xe, nếu trong vòng mười phút mà chị không xuống thì cô ta sẽ đi ạ".

Mười phút!

Mười phút này vừa khớp với thời gian Lý Phong đi mua hoa quả.

Hứa Mộc Tình im lặng, sau đó gật đầu.

Cô nhanh chóng ra khỏi văn phòng, đi đến thang máy.

Trương Hiểu Bình cũng không đuổi kịp bước chân của cô.

Lúc Hứa Mộc Tình vừa bước vào thang máy, trong mắt Trương Hiểu Bình lóe lên sự sắc bén.

Ngay sau đó cô ta xoay người đi xuống lối thang bộ.

Mà ngay phía sau, trên hành lang có một Trương Hiểu Bình khác đang cầm tài liệu đi về phía văn phòng của Hứa Mộc Tình.

Cô ấy thấy Hứa Mộc Tình không trong văn phòng thì lẩm bẩm: "Quái lạ, chị Tình đi đâu rồi nhỉ?"

Ở cầu thang bộ.

Trương Hiểu Bình đến góc khuất của camera thì đưa tay sờ gò má, sau đó dần dần lột ra một tấm mặt nạ.

Sau khi lột mặt nạ xuống, một khuôn mặt khác lộ ra, là Đông Tuyết.

Một cơn gió lạnh cuốn quanh người cô ta, thổi vun vút trong cầu thang bộ.

Tốc độ của cô ta thậm chí còn nhanh hơn cả thang máy.

Lúc Hứa Mộc Tình đi thang máy còn chưa đến hầm đỗ xe.

Thì Đông Tuyết đã ngồi vào trong một chiếc xe con màu đen rồi.

"Đinh!"

Cửa thang máy dẫn đến hầm gửi xe nhanh chóng mở ra.

Hứa Mộc Tình từ từ bước ra.

Cô vừa mới đến gần, kính xe ô tô đã kéo xuống.

Lộ ra gương mặt xinh đẹp của Đông Tuyết.

Cô ta dửng dưng nhìn Hứa Mộc Tình nói.

"Lên xe đi".

Chỉ ba chữ đơn giản, nếu là do đàn ông nói thì Hứa Mộc Tình sẽ không ngốc mà ngồi lên.

Nhưng Đông Tuyết là nữ.

Vì thế mà sự cảnh giác của cô cũng giảm xuống vài phần.

Nhưng cô cũng không lập tức mở cửa xe ngồi lên.

Mà nói với Đông Tuyết: "Tôi muốn biết cô định nói với tôi chuyện gì?"

Đông Tuyết lạnh lùng nhìn Hứa Mộc Tình: "Cô có biết tại sao tập đoàn Đương Quy hai ngày gần đây lại dừng mọi công kích với tập đoàn của cô không?"

Chuyện này đã thu hút sự chú ý của Hứa Mộc Tình.

"Nếu cô muốn biết thì lên xe đi".

"Hơn nữa tôi có cách để hai tập đoàn dừng đấu đá nhau".

Hứa Mộc Tình im lặng suy nghĩ, sau đó mở cửa lên xe.

Thật ra không chỉ có Hứa Mộc Tình mà cả tập đoàn đều không muốn cứ tiếp tục đấu đá nhau như thế.

Khoảng thời gian trước mọi người ai cũng căng như dây đàn, mỗi ngày đi làm đều rất mệt mỏi.

Nhân viên nữ còn đỡ.

Chứ nhân viên nam hầu như ngày nào cũng tăng ca.

Thậm chí có những bộ phận phải làm việc suốt đêm.

Cứ tiếp tục như vậy thì những người ưu tú của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không trụ được.

Cô là giám đốc.

Là sếp của bọn họ.

Nên cô không hi vọng nhân viên của mình mệt mỏi với chính công việc mà họ đang làm.

"Rầm!"

Hứa Mộc Tình vừa mới đóng cửa xe.

Đông Tuyết đã nổ máy chở cô đi.

Xe Đông Tuyết vừa đi khỏi, người đàn ông ngồi trong chiếc xe van cách đó không xa mới giật mình.

Hắn ta cắm chốt ở đây mấy ngày rồi.

Chẳng dễ gì mới thấy Hứa Mộc Tình rời đi cùng người khác.

Hắn ta lập tức rút điện thoại ra gọi.

"Cầu Nhị gia, Hứa Mộc Tình vừa mới rời đi cùng một người phụ nữ".

"Lý Phong không có trên xe".

"Ừ, biết rồi, cậu mau lái xe đuổi theo".

Trong phòng Vip của bệnh viện hàng đầu ở Thiên Môn.

Cầu Tứ Hỉ vừa cúp máy.

Ông ta nằm trên giường bệnh, sắc mặt dữ tợn.

Ánh mắt tràn đầy sát ý.

Chỉ vì Lý Phong mà tất cả mọi cố gắng của ông ta đều đổ sông đổ bể.

Võ thuật ông ta cố gắng luyện tập mấy chục năm lại bị Lý Phong đánh một đòn mà mất hết.

Giờ cho dù có khỏe lại thì ông ta cũng chỉ là kẻ vô dụng.

Quan trọng hơn là sơn trang Thiết Chưởng sẽ không bảo vệ ông ta nữa.

Cầu Tam Nguyên lúc trước đến thăm, cũng nói hết quan hệ của Cầu Thiên Sơn và ông ta ra rồi.

Nếu là người khác chắc chắn sẽ lao vào đánh ông ta.

Nhưng Cầu Tam Nguyên không làm thế.

Cầu Tam Nguyên bình tĩnh nói xong chuyện này.

Sau khi quay về sơn trang Thiết Chưởng thì ly hôn với vợ.

Cầu Thiên Sơn cũng không phải con ông ta.

Tuy là Cầu Tứ Hỉ vẫn là "Nhị gia" của sơn trang Thiết Chưởng.

Nhưng giờ chỉ là một "Nhị gia" không còn võ công mà thôi.

Là một kẻ vô dụng.

Ông ta hận!

Sự hận thù, giận dữ bao trùm lấy ông ta.

Ông ta phải báo thù.

"Cạch!"

Lúc này, có người mở cửa phòng bệnh ra.

Chương 468: Hứa Mộc Tình phải chết

Là hai gã đàn ông cường tráng để râu quai nón đi tới.

Dáng người và khuôn mặt bọn chúng giống nhau như đúc.

Bọn chúng là hai anh em sinh đôi.

Anh trai là Thường Long.

Em trai là Thường Hổ.

Cả hai cùng chắp tay cúi chào Cầu Tứ Hỉ.

"Đã lâu không gặp Cầu Nhị gia rồi".

"Không biết ông gọi chúng tôi đến đây vì chuyện gì?"

Hai anh em sinh đôi này khét tiếng trên chốn giang hồ.

Tên là Hắc Phong Song Sát!

Hai tên này là sát thủ nổi tiếng trên giang hồ.

Chỉ cần có tiền thì chuyện gì bọn chúng cũng dám làm.

Cầu Tứ Hỉ rút một tấm ảnh từ dưới gối ra đưa cho bọn chúng.

"Con đàn bà trong ảnh là Hứa Mộc Tình".

"Tôi muốn hai cậu dùng cách độc ác nhất giết chết cô ta".

Hắc Phong Song Sát vừa nhìn thấy ảnh của Hứa Mộc Tình thì hai mắt sáng rực lên.

Nhất là cậu em Thường Hổ.

Dù chỉ nhìn ảnh chụp thôi nhưng nước dãi hắn cũng chảy ròng ròng.

Hắn cười rạng rỡ nói: "Cầu Nhị gia, có thật là dùng cách nào cũng được không?"

Cầu Tứ Hỉ lạnh lùng nói: "Cậu muốn dùng cách gì thì dùng".

"Mục đích của tôi chỉ có một, đó là cô ta phải chết".

"Sau khi Hứa Mộc Tình chết thì các cậu xử luôn cả người này".

Cầu Tứ Hỉ cầm ảnh của Lý Phong đưa cho cậu anh Thường Long.

"Giá hai cái mạng này là năm triệu".

Hai tên Hắc Phong Song Sát liếc mắt nhìn nhau.

Dứt khoát gật đầu đồng ý: "Cuộc làm ăn này chúng tôi đồng ý".

"Cầu Nhị Gia yên tâm đi, trước khi trời tối hai đứa chúng nó chắc chắn sẽ chết".

"Vút!"

"Vút!"

"Vút!"

Trên đường lớn, mấy chiếc xe ô tô lao vun vút.

Có một chiếc xe con đỗ bên đường.

Có hai người đang đứng trên bờ ruộng cạnh đó.

Hai người này nếu đi trên đường chắc chắn sẽ là hai người đẹp thu hút ánh mắt của mọi người.

Hứa Mộc Tình nhìn Đông Tuyết nói: "Có chuyện gì thì cô nói đi".

Sắc mặt Đông Tuyết lạnh như băng, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

"Cô chủ tôi thích anh Lý từ nhỏ".

"Mấy năm nay tất cả những gì chị ấy làm đều là vì anh Lý".

"Hai người bọn họ rất xứng đôi vừa lứa".

"Bọn họ vốn sẽ sống với nhau rất hạnh phúc".

"Nhưng cô xuất hiện đã cướp đi hạnh phúc của cô chủ".

"Vì thế, xin lỗi nhưng cô phải biến mất rồi".

Vẻ mặt Đông Tuyết càng ngày càng lạnh, trên người cũng tỏa ra luồng sát khí rất sắc bén.

Lúc này cô ta rút một con dao từ mắt cá chân ra.

Dưới ánh mặt trời, con dao lóe sáng.

Hứa Mộc Tình bị hành động bất ngờ này của Đông Tuyết dọa sợ.

Cô vội vàng lùi về sau mấy bước.

Tuy rất sốc.

Bối rối.

Nhưng cô cũng không giống như Đông Tuyết tưởng tượng, sợ mất mật quỳ xuống khóc lóc van nài xin cô ta tha cho.

Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm Đông Tuyết nói: "Cô muốn giết tôi, tôi cũng không trách cô".

"Nếu tôi là cô, có lẽ tôi cùng làm chuyện ngốc nghếch như vậy".

"Cô dám nói tôi ngốc".

Ánh mắt Đông Tuyết sắc bén, lạnh như băng.

Cô ta bước đến gần Hứa Mộc Tình.

Thực ra Đông Tuyết vẫn còn do dự.

Nếu không thì với thực lực của cô ta giết Hứa Mộc Tình dễ như trở bàn tay.

Trước kia cô ta chưa từng tiếp xúc với Hứa Mộc Tình.

Đông Tuyết cũng chỉ nghĩ rằng, chẳng qua là Hứa Mộc Tình xinh đẹp nên đã dùng cách nào đó mê hoặc Lý Phong.

Nhưng giờ đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Nhất là khi nghe Hứa Mộc Tình vừa nói vậy làm trong lòng cô ta cảm thấy khác lạ.

Nếu là người bình thường nếu như không phải sợ mất mật thì cũng sẽ lôi Lý Phong ra để đe dọa.

Nhưng Hứa Mộc Tình không làm thế.

Mà cô còn đặt mình vào vị trí của Đông Tuyết nói một câu không trách cô ta.

Đông Tuyết thấy Hứa Mộc Tình đúng là một người phụ nữ kì lạ.

Đông Tuyết lạnh lùng nhìn Hứa Mộc Tình: "Trước khi chết cô muốn nói gì thì nói đi".

Hứa Mộc Tình bặm đôi môi đỏ mọng.

Đối với tình huống này, cô không thể trốn cũng không thể tránh.

Chỉ có thể đối mặt.

Hứa Mộc Tình ngẩng cao đầu, lộ ra cái cổ thon dài, cô nhìn bầu trời xanh thẳm.

"Tôi và Lý Phong cũng quen nhau từ khi còn rất nhỏ".

"Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau rất tình cờ".

Đối mặt với con dao có thể cắt cổ cô bất cứ lúc nào trong tay Đông Tuyết nhưng Hứa Mộc Tình vẫn rất thản nhiên.

Đây cũng là lần đầu tiên cô kể cho người khác nghe về những chuyện của mình và Lý Phong.

Có lẽ cô cảm thấy lần này anh và cô phải xa nhau thật rồi.

Bình tĩnh.

Trái tim cô cũng giống như đồng ruộng phía sau.

Trống trải mà tĩnh lặng.

Chỉ khi một cơn gió thoảng qua, cỏ cây trên cánh đồng mới nhẹ nhàng lay động.

"Lúc tôi gặp anh ấy, anh ấy đang trốn trong một cái ngõ nhỏ, bị một con chó hoang gầm gừ".

"Con chó hoang đấy dữ lắm".

"Lúc ấy tôi cũng rất sợ".

"Nhưng không biết vì sao?"

"Lúc ấy tôi lại lấy hết dũng khí, cầm một cái gậy lớn bước lên trước".

"Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân khi đó đúng là can đảm thật đấy".

Giọng điệu Hứa Mộc Tình bình tĩnh, dịu dàng.

Sâu trong mắt là sự hồi tưởng.

"Thời gian gặp gỡ của chúng tôi cũng rất ngắn".

"Nhưng sau khi anh ấy đi rồi, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ về anh ấy".

"Anh ấy là một người đàn ông kiên cường, cũng chính anh ấy đã tiếp thêm dũng khí cho tôi".

"Nếu không có anh ấy, có lẽ khoảng thời gian trong quá khứ ấy tôi đã suy sụp từ lâu rồi".

Sắc mặt Đông Tuyết vẫn vô cảm, ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc bén như một lưỡi dao.

Cô ta vẫn nhìn Hứa Mộc Tình chằm chằm, lạnh lùng nói.

"Ngoài chuyện này ra cô không còn chuyện gì để nói nữa à?"

"Cô tưởng tôi không dám giết cô thật à?"

Hứa Mộc Tình vẫn không quan tâm đến chuyện sống chết của mình.

Cô cười với Đông Tuyết.

"Nếu cô dẫn tôi tới đây chứng tỏ cô đã quyết tâm rồi".

"Cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng thôi".

"Mà tôi lại không đánh thắng được cô".

"Điều duy nhất tôi có thể làm là nói ra những gì mình muốn nói".

"Cô chủ Vũ của cô cũng giống tôi".

"Một khi chúng tôi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi".

"Cho dù cô đe dọa tôi thế nào, thậm chí giết chết tôi".

"Tình cảm của tôi với chồng tôi cũng sẽ không thay đổi".

Nói xong Hứa Mộc Tình từ từ nhắm hai mắt lại.

Có cơn gió khẽ thổi qua bờ vai cô.

Giống như bàn tay của người yêu đang nhẹ nhàng vỗ về.

Lúc này, ánh mắt Đông Tuyết rất sắc bén.

Cô ta đột nhiên nắm chặt con dao trong tay.

Đồng thời cũng bước lên.

Nhưng ngay khi cô ta định một dao giết chết Hứa Mộc Tình.

Bỗng có một chiếc xe van chạy như bay đến, dừng bên đường.

Đông Tuyết khựng lại.

Cô ta quay đầu nhìn.

Chỉ thấy hai gã râu quai nón bước từ trên xe xuống.

Hai người này vừa xuất hiện, Đông Tuyết bất giác nhếch mày.

Bọn chúng là cao thủ.

Chương 469: Chúng tao muốn cả hai đứa mày

Thường Long và Thường Hổ ra khỏi xe.

Trên mặt hai tên đều mang theo điệu cười xấu xa.

Điệu cười đó, nếu là phụ nữ thì khi nhìn thấy sẽ cảm thấy buồn nôn!

Chúng một mồm đầy răng vàng.

Phổng mũi.

Trừng mắt.

Mang điệu cười hết sức bỉ ổi.

Thường Hổ đột nhiên cười to: "Thật không ngờ đấy! Lúc mới tới, hai anh em chúng tôi còn đang suy nghĩ mình có hai người mà chỉ có một con đàn bà thì phải làm sao?"

"Sau đó, chúng tôi đã quyết định học theo mấy người nước ngoài, một người chơi trên một người chơi dưới".

"Vừa rồi trong xe, hai anh em chúng tôi đã oẳn tù tì, tôi thắng!"

"Vốn là tôi muốn chơi dưới".

"Nhưng bây giờ lại có thêm một con đàn bà nữa".

"Hehehe, thế thì bây giờ tôi có quyền lựa chọn trước".

Thường Long bên cạnh cũng cười không ngớt.

Hắn thậm chí còn đưa tay cởi áo khoác của mình ra.

Hắn sải bước về phía Đông Tuyết.

"Em trai! Hai con đàn bà này đều ngon".

"Em chơi Hứa Mộc Tình còn anh sẽ giải quyết con bé tóc ngắn".

"Khi nào em chơi đã Hứa Mộc Tình rồi thì chúng ta lại đổi".

So với anh trai Thường Long, em trai Thường Hổ cởi đồ nhanh hơn.

Lúc này, hắn đã cởi hết áo thun bên trong, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.

Đồng thời trên ngực hắn còn có lông đen nữa!

Thường Hổ đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng.

Hắn nói với Hứa Mộc Tình: "Người đẹp, em muốn chơi ở bãi đất trống như này? Hay là ở trong khu rừng bên cạnh?"

"Anh ở đâu cũng được hết, nhưng anh muốn nghe ý kiến của em".

Thường Hổ từng bước đến gần Hứa Mộc Tình.

Mười ngón tay của hắn không ngừng chuyển động.

Bây giờ hắn rất nóng lòng muốn bổ nhào vào Hứa Mộc Tình ngay lập tức.

Sau đó, xé bỏ quần áo của cô, thè lưỡi và liếm làn da mềm như sữa của cô.

Liếm đôi bồng đào nẩy nẩy kia nữa!

Oh!

Không thể chịu được!

Không thể nhịn được nữa!

Thường Hổ đột nhiên cất tiếng như sói tru.

Thè lưỡi mặc cho nước dãi chảy từa lưa trong không khí.

Hắn giang tay ra và để gió ngoài đồng thổi bay đám lông đen xoăn tít trên ngực!

Thường Hổ nhào tới!

Nhưng giữa đường, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên!

Ánh mắt của Thường Hổ đầy tà ác, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Sau đó, hắn xoay người trong không khí.

Tốc độ vô cùng nhanh!

"Vù!"

Con dao găm sắc bén trên tay Đông Tuyết gần như sượt qua chóp mũi của Thường Hổ!

Thường Hổ tiếp đất bằng bốn chi.

Vừa định đứng dậy, Đông Tuyết lập tức giơ chân đạp mạnh vào ngực hắn.

"Bùm!"

Cơ thể cường tráng và vạm vỡ của Trường Hổ lập tức bay về phía sau hơn mười mét!

Thường Long bước đến chỗ Thường Hổ, đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn, hỏi: “Có sao không?”

Sau một lúc dừng lại, Thường Hổ đột nhiên bật cười.

"Cay quá! Đã lâu không gặp loại phụ nữ này".

"Anh, em đổi ý rồi".

"Em muốn con tóc ngắn, chơi loại này là đã nhất!"

"Lát nữa hành hạ cô ta thì sướng phải biết!"

Hai kẻ Thường Long và Thường Hổ trông rất dữ tợn.

Chúng giống như những con thú.

Không có bất kì lý tính nào trong mắt chúng cả.

Chỉ có thú tính!

Đông Tuyết từ từ lùi lại, cầm một con dao găm trên tay.

Cô ta lùi lại đến trước mặt Hứa Mộc Tình và nói nhỏ với Hứa Mộc Tình: "Tôi giữ chân chúng, cô mau chạy đi".

"Chìa khóa tôi cắm trong xe rồi, cô khởi động xe cái là có thể chạy đi được luôn!"

Tuy nhiên, lúc này, Hứa Mộc Tình lắc đầu.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Đông Tuyết và nói nhỏ: "Không, làm sao tôi có thể đi một mình được? Chúng ta cùng đi".

Đông Tuyết quay đầu lại và nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt rất phức tạp.

Từ đôi mắt sáng của Hứa Mộc Tình, Đông Tuyết nhìn thấy sự chân thành, không hề giả dối.

Cô ta có thể thấy rằng những gì Hứa Mộc Tình nói vừa rồi là chân thành, là thật lòng.

Vào lúc này, Đông Tuyết cuối cùng đã hiểu tại sao Lý Phong lại quan tâm đến Hứa Mộc Tình như vậy.

Đường đường một chiến thần.

Giấu đi thân phận của bản thân.

Chịu đựng những lời phàn nàn và chỉ trích từ người khác.

Sẵn lòng làm một thằng con ở rể.

Chứng tỏ rằng Hứa Mộc Tình này không kề tầm thường!

Ánh mắt Hứa Mộc Tình lúc này lộ ra vẻ kiên định.

Cô thậm chí còn bước tới, đối diện với khuôn mặt xấu xí của Thường Long và Thường Hổ.

So với trước khi đến Thiên Môn.

Sự can đảm của Hứa Mộc Tình đã tăng lên rất nhiều.

Nếu như là trước đây.

Đột nhiên gặp phải tình huống này, chắc chắn cô sẽ rất căng thẳng và hoảng sợ.

Nhưng bây giờ, cô đã thu hết can đảm nói với hai tên đàn ông xấu xí trước mặt.

"Các người đi mau đi!"

"Chồng tôi sắp đến rồi".

Khoảnh khắc Thường Long và Thường Hổ nghe thấy câu nói của Hứa Mộc Tình, chúng dừng lại.

Sau một hồi ngạc nhiên, chúng đột nhiên phá lên cười.

"Hahahaha!"

Một kẻ ôm bụng.

Một kẻ nắm chặt lấy đám lông đen xì của mình.

Cười sằng sặc.

Không nể nang gì!

Thường Hổ ôm bụng cười nói: "Người đẹp à, trong nhiệm vụ mà chúng tôi nhận, có cả việc giết chết chồng của cô đấy".

"Hắn không đến còn được, hắn mà đến thì tôi sẽ đè cô xuống, bắt cô ngậm ‘thằng nhỏ’ của tôi trước mặt hắn!"

Nói xong, Thường Hổ đã bắt đầu nhe răng giương vuốt.

Hắn nói với Thường Long: "Anh, em thực sự không thể đợi được nữa rồi, chúng ta lên đi!"

Thường Long gật đầu.

So với em trai mình, hắn tỏ ra thận trọng hơn.

Thường Long chỉ vào Đông Tuyết và nói: "Con đàn bà này mạnh phết, chúng ta cùng lên đi".

"Chơi xong thì sẽ ăn thịt cô ta luôn".

Nói xong, hai anh em nhìn nhau.

Đồng thời lao về phía Đông Tuyết.

Nhìn thấy hai tên cùng lao về phía mình, Đông Tuyết lập tức vươn tay đẩy Hứa Mộc Tình, khiến Hứa Mộc Tình lùi lại mấy bước.

Lúc này, Đông Tuyết hiển nhiên có thể mặc kệ Hứa Mộc Tình mà quay đầu chạy trốn.

Nhưng thay vào đó, cô ta nắm lấy con dao găm và lao về phía kẻ thù.

Đông Tuyết rất mạnh!

Nhưng phải biết rằng, kẻ mà cô ta phải đối mặt lúc này là Hắc Phong Song Sát.

Hắc Phong Song Sát năm năm trước, bởi vì một lần gặp gỡ, mà cả hai đều đột phá lên đỉnh cao của đại tông sư.

Đã bước vào cảnh giới “vương”.

Đông Tuyết, một người phụ nữ có vẻ mảnh mai và yếu đuối, phải đối mặt với hai "vương" cùng một lúc, mà không hề rơi vào thế yếu!

Hai anh em Thường Long và Thường Hổ càng đánh càng hăng.

Người phụ nữ này mạnh quá!

Tuy nhiên, hai anh em Thường Long và Thường Hổ khét tiếng trong giới giang hồ.

Không chỉ vì chúng là những kẻ giết người.

Còn là vì những thủ đoạn vô cùng bỉ ổi của chúng!

"Bùm!"

Đột nhiên Đông Tuyết đá mạnh vào ngực Thường Hổ.

Thường Hổ lập tức bay ra phía sau.

Sau khi lăn trên mặt đất vài mét, hắn lập tức bật người dậy, hai mắt đã đỏ hoe.

Đồng thời, hắn nhìn chằm chằm vào Đông Tuyết với một ánh mắt hung ác.

"Con đàn bà này phiền vãi!"

Chương 470: Bỉ ổi vô liêm sỉ

Thường Hổ hét lên với Thường Long.

Thường Long sắc mặt bình tĩnh, hắn chậm rãi đi vòng ra sau Đông Tuyết.

"Con đàn bà này ghê phết đấy, xem ra hai người chúng ta phải đánh thật rồi".

Dứt lời, Thường Hổ và Thường Long nháy mắt với nhau.

Cả hai kẻ trước người sau, cùng lao vào Đông Tuyết.

Đông Tuyết hừ lạnh, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ con dao găm trên tay cô ta.

Tốc độ Đông Tuyết nhanh hơn trước.

Khí thế quyết liệt hơn.

Biến thành một vệt sáng.

Đâm thẳng về phía Thường Long!

Nhanh quá!

Đồng tử của Thường Long giãn ra nhanh chóng.

Vào thời khắc mấu chốt, Thường Long tránh ngay.

Khi tránh được, Thường Long bất ngờ giật một cái túi ni lông sau lưng ra .

Hắn nhanh chóng bóp chiếc túi ni lông.

Nhiều chất bột màu trắng được đổ ra từ túi ni lông.

Đột nhiên, những đám bột này bay khắp bầu trời.

Đông Tuyết không tránh được việc hít vào một ít.

Lập tức, Đông Tuyết đột nhiên cảm thấy toàn thân yếu ớt, hai chân bủn rủn.

Trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Đáng khinh, các người dám hạ độc!"

"Hahahaha! Ahahahaha!"

Thường Hổ cười sằng sặc.

"Một con đàn bà như mày chắc hẳn từ nhỏ đã lớn lên dưới sự bao bọc của người khác, chưa từng trải qua cái gọi là giang hồ hiểm ác nhỉ?"

"Tao nói cho mày biết, những vụ như này ấy, không phải dựa vào não mà là dựa vào thủ đoạn!"

"Tiếp theo, tao sẽ cho mày nếm thử hương vị của tao".

"Đừng lo lắng, ông đây nhất định sẽ khiến mày ngây ngất trước khi chết".

"Tao sẽ không để cho mày đến thế gian này một cách vô ích đâu!"

Vừa nói, Thường Hổ vừa vênh váo đi về phía Đông Tuyết.

Hơn nữa, hắn còn vừa đi vừa cởi quần.

Hắn không thể đợi được nữa!

Hắn đã bứt rứt lắm rồi.

Không nhịn nổi nữa.

Hắn muốn đè lên.

Hắn muốn tiến vào cơ thể Đông Tuyết, để Đông Tuyết cảm nhận được sức mạnh của hắn, để Đông Tuyết cảm nhận được sự dũng mãnh của hắn!

Nhìn thấy Thường Hổ càng ngày càng gần.

Lúc này, Đông Tuyết kiên quyết chộp lấy con dao găm.

Cô ấy kề cạnh sắc của con dao găm vào cổ mình!

Lúc này, trong mắt Đông Tuyết lóe lên một tia quyết đoán!

Đột nhiên!

Có một hòn đá từ phía sau lao tới.

Đập vào đầu Thường Hổ.

Sức ném của viên đá không quá lớn.

Tuy nhiên, đầu nhọn của tảng đá đã đập vào trán Thường Hổ.

Thường Hổ đột nhiên quay đầu lại.

Thấy Hứa Mộc Tình đang nhặt một viên đá từ con đường nhỏ trên bờ ruộng.

Có một vết máu chảy xuống từ trên trán Thường Hổ.

Khi máu đã chảy đến miệng, Thường Hổ lè chiếc lưỡi dày cộp đầy bựa ra, liếm máu vào miệng hắn.

Hắn cười.

Nụ cười hắn hèn mọn và đâm đãng.

Đây chính là hương vị hắn muốn!

"Anh, anh còn đợi gì nữa? Lên đi, lột sạch quần áo của con kia đi!"

Thường Long đã không thể chịu được nữa.

Trước sự thúc giục của Thường Hổ, hắn đột nhiên hét lên.

Sau đó, với tốc độ rất nhanh, đã hóa thành một cơn gió mạnh và lao thẳng về phía Hứa Mộc Tình!

"Vù!"

Một tia sáng.

Một cái bóng mà mắt thường không thể nhìn rõ được!

Chợt lóe lên trước mặt Thường Long.

Thường Long vừa lao tới thì đột ngột dừng lại.

Cổ hắn ngửa lên.

Hai tay buông thõng.

Hai chân run rẩy!

Vì Thường Long rất cao, khỏe như gấu.

Nhìn từ hướng của Thường Hổ, cơ thể của Thường Long đã chắn đi tầm nhìn của Thường Hổ.

Vì thế mà Thường Hổ không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra với Thường Long?

Hắn chỉ nhìn thấy Thường Long đang giãy dụa.

Thường Hổ nhíu mày: "Anh, anh sao vậy?"

"Rắc!"

Thường Long đang vùng vẫy dữ dội thì cổ hắn đột nhiên nghẹo sang một bên.

Tiếng xương gãy!

Sau đó, cơ thể cao lớn của Thường Long, như một túi rác, bị ném lên cao.

Theo sau cơ thể bay ra của Thường Long.

Một bóng dáng mảnh mai tinh tế.

Mà chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng sẽ khiến người ta khắc sâu trong tâm trí.

Từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Thường Hổ.

Vũ Khuynh Mặc.

Nữ hoàng phố Wall.

Nữ thần được giới tài chính cả thế giới tôn thờ.

Cô ta đến. rồi

Một làn gió thổi qua người cô ta, cuốn theo mùi thơm khiến người ta mê đắm thổi về phía Hứa Mộc Tình.

Khoảnh khắc Thường Hổ và Vũ Khuynh Mặc nhìn nhau.

Thường Hổ đột nhiên cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn ra và hai chân run lên.

Ánh mắt gì đây?

Lạnh lẽo!

Sắc bén!

Rung động lòng người!

Thường Hổ lùi lại vài bước theo bản năng.

Nhưng do chân run nên khi lùi hắn đã ngã ngay xuống ruộng.

Không ai có thể nghĩ Vũ Khuynh Mặc, Nữ hoàng phố Wall, con gái nhà họ Vũ.

Lại có sức mạnh tuyệt đối trên cả "vương"!

Hơn cả cái danh Hắc Phong Song Sát.

Anh trai Thường Long.

Đã bị giết chết trong tích tắc!

Cậu em trai Thường Hổ sợ đến mức chân mềm nhũn ra chỉ vì một ánh nhìn!

Cô ta là ai?

Tại sao cô ta lại ở đây?

Nghi ngờ!

Kinh hãi!

Nhưng nhiều hơn cả là hoảng sợ!

Người phụ nữ xinh đẹp này quá mạnh!

Thường Hổ chỉ giống như con kiến trước mặt cô ta.

Mà bây giờ, lối thoát duy nhất của hắn là chạy!

Bình thường, thủ đoạn bẩn thỉu mà hai anh em chúng thường làm căn bản là không thể đối phó với người phụ nữ này!

Thường Hổ vội vàng dùng cả tay cả chân và cố gắng hết sức để đứng dậy khỏi mặt đất.

Hắn thậm chí còn không nhìn Thường Long.

Với tốc độ nhanh nhất trong đời, hắn lao thẳng về phía rừng cây mà hắn nhắc tới lúc nãy.

Chạy!

Chạy!

Chạy thục mạng!

Bây giờ con đường thoát duy nhất của Thường Hổ là chạy vào rừng.

Chỉ cần vào được rừng thì hắn sẽ sống!

Đối mặt với Thường Hổ, kẻ đột ngột bỏ chạy, Vũ Khuynh Mặc tỏ ra bình tĩnh.

Cô ta như một tảng băng ngàn năm, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Đồng thời, nó cũng mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi.

Vũ Khuynh Mặc vươn tay về phía sau Hứa Mộc Tình, lạnh lùng nói: "Đưa viên đá trong tay cho tôi".

Hứa Mộc Tình cầm hai viên đá, một lớn và một nhỏ.

Lúc này, cô gái ngốc nghếch tốt bụng này còn do dự một lúc.

Cuối cùng, cô đã đưa một viên đá nhỏ cho Vũ Khuynh Mặc.

Khoảnh khắc Vũ Khuynh Mặc tiếp nhận viên đá nhỏ mà Hứa Mộc Tình giao cho.

Với những ngón tay mảnh khảnh, cô ta ném nhẹ hòn đá nhỏ về phía Thường Hổ.

"Vù!"

Viên đá nhỏ này cắt ngang không khí.

Cuối cùng, giống như một viên đạn, trực tiếp xuyên qua cơ thể của Thường Hổ từ phía sau.

Viên đá xuyên qua lồng ngực!

Sau khi bay mấy chục mét trong không trung, đã va phải một thân cây lớn trước mặt!

Thường Hổ ôm lấy lồng ngực đang chảy máu của mình, chạy về phía trước vài bước.

Với một tiếng "phịch", hắn ta nặng nề ngã xuống đất.

Hắn ta thậm chí không có cơ hội để giãy dụa, chết ngay tắp lự!

Vũ Khuynh Mặc nhìn Hứa Mộc Tình, với một chất giọng đều đều nói: "Đi thôi! Tôi đưa cô về".

Nói xong, Vũ Khuynh Mặc xoay người, đôi chân ngọc mảnh mai rảo bước.

Nhưng cô ta mới bước được nửa bước, Hứa mộc Tình ở phía sau đã nắm lấy tay cô ta.

Vũ Khuynh Mặc quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Mộc Tình thành khẩn, bình tĩnh nói: "Thật là cơ hội hiếm có, chúng ta nói chuyện đi".

Vũ Khuynh Mặc hơi dừng lại, cuối cùng gật đầu: "Ở đây ồn ào quá. Đổi chỗ đi".

Hứa Mộc Tình theo sau Vũ Khuynh Mặc lên chiếc Hummer Limousine.

Đông Tuyết cũng được Xuân Vũ và Thu Hương dìu vào một chiếc Mercedes Benz khác.

Hai chiếc xe chuyển động chậm rãi trên đường, đi ngang qua một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường.

Chương 471: Anh rể, chả nhẽ anh không động lòng chút nào sao?

Lúc này, trong chiếc ô tô màu đen.

Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn Lý Phong trên ghế phụ hỏi: "Anh rể, chúng ta không đuổi theo họ sao?"

Lý Phong khẽ lắc đầu: "Không, chúng ta về đi".

Trên thực tế, Lý Phong đã đến trước khi Vũ Khuynh Mặc xuất hiện.

Lý Phong vốn định ra tay.

Nhưng Vũ Khuynh Mặc đã sốt ruột hơn Lý Phong.

Trên thực tế, đây cũng là cơ hội rất tốt để Hứa Mộc Tình "luyện tập gan dạ".

Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên Lý Phong nhìn thấy Vũ Khuynh Mặc ra tay.

Từ lâu, Lý Phong chỉ biết Vũ Khuynh Mặc có tài năng thiên phú về tài chính.

Anh cũng vừa mới biết được Vũ Khuynh Mặc cũng có thực lực rất mạnh!

Điều này cũng khiến Lý Phong rất tò mò về những gì Vũ Khuynh Mặc trải qua ở Mễ.

"Anh rể, đến bao giờ em mới được như anh, có tình nhân bên ngoài mà người ta với chị em còn hòa thuận nữa chứ?"

Lời nói đột ngột của Hứa Hạo Nhiên khiến Lý Phong bất giác trợn tròn mắt.

"Trong mắt anh, em ấy là em gái thôi".

Hứa Hạo Nhiên nói: "Ban đầu, không phải mấy mối quan hệ thân thiết thường bắt đầu từ anh em sao?"

"Với cả chị này đẹp không thua gì chị em".

"Anh rể, anh không động lòng chút nào sao?"

Lý Phong mỉm cười, lặng lẽ đưa tay sát vào tai Hứa Hạo Nhiên.

Đột nhiên!

Hứa Hạo Nhiên hét lên một tiếng.

"Á, anh rể, nhẹ nhẹ thôi!"

Lý Phong kéo dáy tai Hứa Hạo Nhiên.

"Anh không động lòng đâu, anh muốn động thủ thôi".

"Anh rể, anh rể! Em sai rồi, em sai rồi, được chưa !?"

Khi Lý Phong rút tay về, Hứa Hạo Nhiên vừa lái xe vừa mở băng.

‘Muốn nạm vàng nạm bạc sinh mệnh của người khác…”

Tiếng hát buồn.

Lý Phong vươn tay tắt băng đi.

Anh nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên với ánh mắt như thiêu đốt.

Khi Hứa Hạo Nhiên chết khiếp bởi ánh nhìn của Lý Phong.

Đột nhiên, Lý Phong bất ngờ hỏi.

"Nếu gặp phải tình huống này, em sẽ làm gì?"

Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, hếch mũi và nhếch miệng.

"Hahahaahaha".

"Nếu đó là em á!"

"Hì hì…"

Lý Phong cười thầm, cũng không thèm hỏi lại.

Nhưng mà, lúc này trong mắt Lý Phong lóe lên một tia cực kỳ sắc bén!

Lý Phong lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản.

"Nếu muốn tái sinh, thì phải tự mình chôn vùi quá khứ".

...

Vào lúc này, khu VIP của bệnh viện hàng đầu Thiên Môn.

Lại đến giờ ăn tối rồi.

Một y tá rất ưa nhìn, đeo khẩu trang mang đồ ăn đến phòng bệnh.

Y tá đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, rồi nói với Cầu Tứ Hỉ đang nằm trên giường bệnh.

"Ông Cầu, hai ngày nay ông đã không ăn gì nhiều rồi".

"Vì sức khỏe của ông, ông phải ăn hết tất cả các món của hôm nay".

Cô y tá vừa nói xong câu này.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy có một bàn tay thò ra khỏi tấm ga trải giường trắng.

Sau đó, đặt lên đùi cô ấy.

Bàn tay này đặt lên đùi mang đôi tất lụa trắng của cô rồi vuốt ve.

Vuốt ve không ngừng.

Cô y tá sửng sốt.

Cô ấy đang định tránh đi thì Cầu Tứ Hỉ đã ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Trong mắt ông ta đột nhiên lóe lên một tia sáng!

Ông ta cười với cô y tá và nói: "Cô y tá, tôi không biết tại sao, cô rất giống với người mà tôi đã biết trước đây".

Đây là một cách tiếp cận cũ rích.

Nếu đổi thành người khác, e rằng đã ném lại cho ông ta một ánh mắt lạnh lùng và bỏ đi rồi.

Nhưng đây là khu VIP.

Mấy người nằm ở đây đều có thân phận cao quý.

Cô y tá thậm chí còn không dám tránh, chỉ có thể cố chịu đựng và cầu xin Cầu Tứ Hỉ.

"Ông Cầu, xin đừng làm thế. Đây là bệnh viện".

"Cô y tá, cô không nghĩ làm loại chuyện này ở bệnh viện còn kích thích hơn sao?"

Tay của Cầu Tứ Hỉ đã luồn vào bên trong chiếc váy.

Ông ta bắt đầu giở trò.

Cơ thể y tá cũng khẽ run lên.

"Nhìn xem, cô đã có phản ứng rồi".

Nụ cười trên mặt Cầu Tứ Hỉ ngày càng trở nên bẩn thỉu.

"Cô y tá, giờ chúng ta thỏa thuận như này nhé?"

"Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn mấy món này".

"Còn cô, sẽ ngoan ngoãn phục vụ tôi".

Cô y tá không tránh được, chỉ khẽ gật đầu.

Cầu Tứ Hỉ bật cười.

Ông ta bắt đầu ăn bằng tay phải.

Tay trái thì làm mấy chuyện xấu xa khác!

Cô y tá chịu đựng, cơ thể bất giác run lên.

"A!"

Đột nhiên!

Cổ họng Cầu Tứ Hỉ như mắc kẹt bên trong, lập tức đưa tay ra ôm cổ.

Ông ta phát ra một âm thanh khó chịu.

"Cu!"

"Co!"

"Cu!"

Cầu Tứ Hỉ nhìn cô y tá với ánh mắt khó tin.

Đột nhiên, bọt trắng từ miệng trào ra.

Cơ thể ông ta run lên bần bật!

"Mày! Mày! Mày bỏ độc vào thức ăn!"

Cô y tá lúc này cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc mặt nạ đang đeo ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc mặt nạ của cô y tá được cởi ra.

Đồng tử của Cầu Tứ Hỉ giãn ra ngay lập tức.

Cuối cùng ông ta cũng biết tại sao cô y tá trước mặt lại trông rất quen!

Bởi vì cô y tá này là một trong những người phụ nữ mà ông ta đã từng chơi.

Hơn nữa, khoảng thời gian chơi vẫn còn rất "mới".

Chỉ một tháng trước!

Cầu Tứ Hỉ không biết tên của người phụ nữ trước mặt ông ta.

Nhưng ông ta chỉ biết rằng cô ấy vốn có một gia đình hạnh phúc.

Có một người bạn trai sắp kết hôn.

Nhưng Cầu Tứ Hỉ đã làm nhục người phụ nữ này trước mặt bạn trai của cô ấy!

Cuối cùng, để đe dọa người phụ nữ này.

Cầu Tứ Hỉ thậm chí đã giết cha mẹ cô ấy!

Hóa ra vừa rồi cô y tá run lên không phải vì có cảm giác.

Mà là vì cô ấy đang kìm nén sự tức giận và hận thù!

Cô y tá nhìn Cầu Tứ Hỉ với ánh mắt đầy căm ghét.

Cô ấy thậm chí không thèm nói một lời nào với Cầu Tứ Hỉ.

Thay vào đó, cô ấy đẩy Cầu Tứ Hỉ lên giường bệnh.

Sau đó nắm lấy cái gối và ấn vào mặt Cầu Tứ Hỉ.

Cầu Tứ Hỉ vùng vẫy dữ dội.

Nhưng ông ta đã yếu đi sau khi bị trúng độc!

Ông ta chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi vô bờ bến đó, lan tỏa khắp cơ thể.

Cái chết đang gần kề!

Rất gần rồi!

Cuối cùng nó bao bọc lấy toàn thân ông ta!

Cầu Tứ Hỉ đau đớn.

Trong sự sụp đổ.

Và sự tức giận vô bờ bến.

Ông ta đã chết!

Sau khi làm việc này, cô y tá bắt đầu thu dọn hiện trường.

Cô ấy thu dọn mọi thứ trong phòng.

Sau đó, như không có gì xảy ra, bước ra ngoài.

Cô ấy sang phòng khác và làm điều tương tự!

...

Tập đoàn Đương Quy đã giải thể.

Trong vòng một đêm!

Các công ty con của tập đoàn Đương Quy và các nhà máy có liên quan đã nhận được trợ cấp giải thể tập đoàn ngay từ đầu.

Không ai bực bội vì tập đoàn tan rã cả.

Ngược lại, họ còn nở nụ cười.

Mọi người đồng thanh.

Nữ hoàng phố Wall thật hào phóng!

Tập đoàn Đương Quy bị giải thể. Ngọn núi đè lên đỉnh tập đoàn Lăng Tiêu biến mất ngay lập tức.

Tất cả những đám mây đen biến mất trong tích tắc.

Cảm giác thoát khỏi sương mù, được nhìn thấy mặt trời này.

Làm mọi người trong tập đoàn Lăng Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng không phải tăng ca nữa!

Bên trong sân vận động Thiên Môn.

Trên sân thể thao, có hai bóng người đang chạy chầm chậm trên đường đua.

Chương 472: Cách tốt nhất để cổ vũ bạn gái giảm béo

"Cố lên, cố lên! Còn tám trăm mét nữa thôi!"

Hứa Hạo Nhiên vừa chạy vừa cổ vũ cho Viên Đa Đa phía sau!

Viên Đa Đa vừa thở hổn hển vừa xua tay với Hứa Hạo Nhiên: "Không được, em không chạy được nữa, em không thể chạy nữa rồi".

Hứa Hạo Nhiên vội vàng đến bên Viên Đa Đa.

Cậu ta bắt đầu làm Viên Đa Đa phân tâm.

"Mà này, anh không hiểu tại sao chị gái Nữ hoàng của em lại đột nhiên giải thể tập đoàn Đương Quy?"

"Chẳng lẽ chị ta không muốn giành anh rể với chị gái anh nữa sao?"

Viên Đa Đa thở hổn hển lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm".

"Hôm qua em đã hỏi chị ấy rồi".

"Chị ấy nói, sau khi nói chuyện với chị gái anh, chị ấy dường như đã hiểu ra điều gì đó".

"Nhưng đừng có mà mơ, chị gái em còn lâu mới từ bỏ?"

“Tình yêu chị ấy dành cho anh Phong là vĩnh cửu”.

Đang nói, Viên Đa Đa chợt dừng lại.

Cô ấy chống nạnh, thở hổn hển.

"Em không thể chạy được nữa, em thực sự không thể chạy được nữa rồi".

"Sao anh không bế em chạy một vòng nhỉ?"

Khi nghe những lời của Viên Đa Đa, Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức lạnh cả sống lưng.

Mấy ngày qua, mặc dù cân nặng của bạn gái cậu ta đã giảm hơn chục ký.

Nhưng cô ấy vẫn hơn một trăm cân.

Với thể chất của Hứa Hạo Nhiên, chưa nói đến việc chạy bốn trăm mét với Viên Đa Đa trên lưng.

Chạy bốn mươi mét thôi đã là quá sức rồi!

Lúc này, mắt của Hứa Hạo Nhiên khẽ đảo, cậu ta nảy ra một ý!

Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp một tấm ảnh của Viên Đa Đa.

Viên Đa Đa không khỏi hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Hứa Hạo Nhiên từ từ ngẩng đầu lên và nói với Viên Đa Đa: "Béo vãi, xấu vãi!"

Lập tức, Viên Đa Đa nổi giận đùng đùng, nhe răng giương vuốt lao về phía Hứa Hạo Nhiên.

"Anh đứng lại đó cho em!"

Hứa Hạo Nhiên xoay người bỏ chạy.

Trên đường chạy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái của Hứa Hạo Nhiên.

"Hahahaha, có giỏi thì đuổi theo anh đi!"

Lúc này có hai người đang yên lặng ngồi ở khán đài trong sân vận động.

Nắng chiếu xuống, hắt lên tư thế hiên ngang và hùng dũng của Vũ Khuynh Mặc.

Hôm nay cô ta mặc một bộ váy đơn giản và chững chạc.

Cô ta dùng đôi mắt sáng và trong như pha lê của mình nhìn Lý Phong đang ngồi bên cạnh.

Lý Phong thu ánh mắt đang nhìn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa lại.

Thì bắt gặp ánh mắt trìu mến của Vũ Khuynh Mặc.

Lý Phong nhìn về phía Vũ Khuynh Mặc nói: "Không ngờ emlại quyết định nhanh như vậy".

Vũ Khuynh Mặc cười duyên dáng.

Giống như trăm hoa đua nở, muôn màu, lộng lẫy.

Cô ta nói với Lý Phong bằng một giọng nói rất ngọt ngào.

"Chính Hứa Mộc Tình đã giúp em hiểu ra một chuyện".

"Chuyện gì?"

Lý Phong hơi trầm mặc.

Hôm qua sau khi quay về Hứa Mộc Tình đã không nói cho anh biết những gì cô ấy đã nói với Vũ Khuynh Mặc.

Lý Phong có dùng cái gì để dụ Hứa Mộc Tình đi chăng nữa.

Cô cũng không nói.

Còn nói rằng đây là một bí mật nhỏ giữa cô và Vũ Khuynh Mặc.

Những lời của Vũ Khuynh Mặc ngay lập tức khơi dậy hứng thú của Lý Phong.

Vũ Khuynh Mặc nhìn Lý Phong bằng ánh mắt rất dịu dàng.

Như những con sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Giống như những tia sáng xuyên qua giữa những chiếc lá và ngọn cây.

Mềm mại.

Duyên dáng.

"Cô ấy khiến em hiểu rằng thích đơn phương chỉ là đơn phương thôi".

"Trong những năm qua, cô ấy đã trở thành động lực và dũng khí để anh vượt qua được trong những tình huống nguy hiểm đó".

"Cô ấy đã biến anh thành con người của anh bây giờ".

Lý Phong cảm động, không ngờ Vũ Khuynh Mặc lại hiểu chuyện như vậy!

Vũ Khuynh Mặc đã đúng.

Hứa Mộc Tình luôn là động lực của Lý Phong.

Là dũng khí sống của anh.

Không biết bao nhiêu lần, khi anh gặp nguy hiểm.

Chính vì khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hứa Mộc Tình thường xuyên xuất hiện trong tâm trí anh mà Lý Phong mới có dũng khí và động lực để bước tiếp.

Lý Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ Vũ Khuynh Mặc đã hiểu, tốt quá.

Nhưng ánh mắt của Vũ Khuynh Mặc vào lúc này lại có một tia sắc bén hơn.

Cô ta nhìn Lý Phong.

Đôi mắt lấp lánh.

Đầy tinh thần.

"Anh Phong, nguyện vọng duy nhất của em từ khi còn nhỏ là lấy anh".

"Mấy năm nay, chính tâm nguyện này đã tiếp sức cho em sống tiếp".

"Hả!"

Lý Phong sửng sốt.

Còn tưởng em ấy đã nghĩ thông rồi chứ!

Sao lại thế rồi! ?

Lý Phong định nói, nhưng Vũ Khuynh Mặc đã đưa ngón tay mảnh khảnh của mình ra ngăn cản Lý Phong.

Vũ Khuynh Mặc nhẹ nhàng nói: "Em sẽ tạm thời rời đi, nhưng em nhất định sẽ quay lại".

"Em biết giờ anh rất mạnh, anh không cần em".

"Đợi khi trở về, em nhất định sẽ trở thành người không thể thay thế ở bên cạnh anh!"

"Anh Phong, chờ em!"

Nói xong, Vũ Khuynh Mặc vươn người đứng dậy, cuốn theo một làn gió thơm, dần dần rời đi trong ánh nhìn của Lý Phong.

Nhìn thấy bóng của Vũ Khuynh Mặc xa dần, trong lòng Lý Phong đã có quyết định.

Đó là tranh thủ làm mấy chuyện xấu hổ với Hứa Mộc Tình!

Một khi hai người có con.

Đó chính là sự đảm bảo.

Ổn định và an toàn!

Đợi lúc con của anh và Hứa Mộc Tình có thể gọi Vũ Khuynh Mặc một tiếng ‘dì’.

Vũ Khuynh Mặc chắc chắn sẽ từ bỏ ý định này!

Ừ!

Đúng vậy!

Ý nghĩ này rất đúng.

Làm thế đi!

...

Thủ đô, dinh thự của gia đình họ Vũ.

"Mày nói gì!?"

Vũ Thế Huân nghe Vũ Khuynh Mặc đã lên máy bay để bay về Mễ.

Đột nhiên đứng bật dậy!

Biểu cảm trên gương mặt ông ta thật khó đoán.

Sốc!

Ngạc nhiên.

Hoang mang.

Bối rối.

Cuối cùng thì tức giận.

Vũ Khuynh Mặc là con gái ruột của ông ta!

Tuy nhiên, từ khi cô ta hiểu chuyện đến giờ.

Vũ Thế Huân thậm chí còn không nghe thấy Vũ Khuynh Mặc gọi ông ta một tiếng ‘bố’.

Là chủ gia đình, Vũ Thế Huân tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc vấn đề là do ông ta.

Ông ta chỉ tìm kiếm những lý do bên ngoài.

Ông ta cho rằng tất cả những điều này là lỗi của người khác.

Tất cả là lỗi của nhà họ Lý!

Vũ Thế Huân cầm lấy một cái bình sứ trắng xanh từ thời nhà Nguyên và đập nó xuống đất!

Bình vỡ rồi.

Tiền mất rồi.

Vũ Thế Huân run rẩy toàn thân.

Giận tím người.

Thực sự mà nói, dù là con gái ruột đấy.

Nhưng Vũ Thế Huân đã bao lâu không ngắm nhìn kỹ con mình rồi.

Lần cuối cùng Vũ Khuynh Mặc về nước cũng là vì Lý Phong.

Hai cha con thực sự ngồi xuống mà nói chuyện với nhau là khi nào?

Tất cả mọi thứ là vì Lý Phong!

Tất cả là do Lý Tấn!

Nếu hai người bọn chúng biến mất, thì con gái của ông ta nhất định sẽ trở về!

Giống như khi còn bé.

Trước mặt ông ta, ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng "bố"!

Đúng lúc này, quản gia bước nhanh vào.

Ông ta nói với Vũ Thế Huân: "Chủ nhân, người đứng đầu gia tộc họ Hậu đang ở đây".

Vũ Thế Huân hơi ngạc nhiên khi Hậu Thụy Niên đích thân đến.

Nhưng vẫn không thèm tiếp nói: "Tâm trạng tôi giờ không tốt lắm, tôi không muốn gặp ông ta!"

Ngay sau khi Vũ Thế Huân nói những lời này, tiếng cười sảng khoái của Hậu Thụy Niên từ ngoài cửa vang lên.

"Tôi nói ông bạn già này! Hai chúng ta đã không gặp nhau trong nhiều tháng rồi".

"Tôi đến tận Thiên Môn chỉ để gặp ông nói chuyện".

"Thế mà ông nỡ không thèm gặp tôi à?"

Vũ Thế Huân lườm Hậu Thụy Niên.

Lạnh lùng nói: "Ông ra ngoài đi, giờ tôi không muốn gặp ông!"

"Nếu không phải ông giật dây tôi, làm ăn bậy bạ với người nước ngoài đó! Vợ tôi sẽ không chết!"

"Con gái của tôi sẽ không oán hận tôi đến tận bây giờ!"

Vũ Thế Huân nói vừa nói dứt lời, đôi mắt Hậu Thụy Niên nhanh chóng lóe lên một tia sáng lạnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK