Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 666: Hắc Bạch Nhị Sát

Nói xong, Lý Phong đưa Hứa Hiếu Dương ra khỏi biệt thự.

Lý Phong vừa mới rời đi, áp lực nặng trịch đè lên đầu Đường Quan Văn lập tức biến mất.

Đường Quan Văn cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.

Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, định gọi điện cho đám đàn em đi ngăn cản Lý Phong.

Bỗng nhiên món đồ cổ quý giá trên tủ rơi xuống.

“Choang!”

Ngay sau đó, tấm kính trên cửa sổ lập tức vỡ tan.

Cả bức tưởng và trần nhà rung lên dữ dội!

Trước khi Đường Quan Văn kịp phản ứng lại, toàn bộ biệt thự đã hoàn toàn sụp đổ!

Hứa Hiếu Dương đi sau Lý Phong quay trở về xe.

Nhìn thấy ngôi biệt thự nguy nga trong tích tắc sụp xuống thành một đống đổ nát.

Hứa Hiếu Dương không khỏi hỏi: “Chúng ta làm như vậy không hay lắm thì phải?”

Lý Phong mỉm cười: “Bố, chúng ta trước nay đều là nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần bọn họ không động đến chúng ta, chúng ta cũng sẽ không làm gì bọn họ”.

“Nhiều khi, không thể nói rằng, chúng ta cứ làm theo nguyên tắc như vậy, không đụng tới ai thì sẽ có thể sống một cuộc sống yên bình”.

“Trên thế giới này có rất nhiều hổ dữ và sói ác”.

“Bọn họ luôn ghen tị với người khác”.

“Bọn họ sẽ luôn tìm cách cướp đoạt thành quả lao động của người khác, đối với loại người như vậy thì không thể mềm lòng được”.

“Ừ!”, Hứa Hiếu Dương trầm ngâm gật đầu: “Con nói đúng lắm!”

Hứa Hiếu Dương vô cùng hài lòng về chàng rể Lý Phong này.

Đối với ông ấy, nếu như không có Lý Phong thì nhà bọn họ đã tiêu đời từ lâu rồi.

Đồng thời cũng chính vì có Lý Phong mà gia đình bọn họ mới được vinh quang như ngày hôm nay.

Và trong tương lai, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa.

Lúc này, Hứa Hiếu Dương nhớ tới gì đó, đột nhiên hỏi Lý Phong: “Triệu Tứ sao rồi? Vết thương của cậu ấy có nghiêm trọng không?”

“Bố yên tâm, cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện điều trị rồi”.

“Thời gian gần đây, những người bên cạnh chúng ta có hơi buông lỏng cảnh giác một chút”.

“Sự việc lần này cũng có thể khiến bọn họ quay trở về quỹ đạo”.

“Đồng thời, cũng nhắc nhở bọn họ”.

“Về sau, kẻ thù của chúng ta chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi”.

“Khi gia đình chúng ta tiếp tục phát triển lớn mạnh, những kẻ địch mà chúng ta gặp phải sẽ càng hung dữ hơn”.

“Nếu như đám người Triệu Tứ cứ giậm chân tại chỗ như vậy”.

“Sau này sợ rằng đến tư cách làm tài xế cho bố cũng không có”.

Nghe thấy câu này của Lý Phong, Hứa Hiếu Dương trầm ngâm gật đầu.

Ông ấy không chỉ suy nghĩ về Triệu Tứ mà còn suy nghĩ về chính mình.

Lý Phong đích thân lái xe đưa Hứa Hiếu Dương rời đi.

Lúc này, trên sườn đồi cách đó không xa.

Có hai người đàn ông đang đứng dưới gốc cây thông.

Hai người này lần lượt mặc đồ trắng và đen.

Một cao một thấp, một béo một gầy.

Bọn họ khá có tiếng trong giới giang hồ, Hắc Bạch Nhị Sát!

Người béo và lùn là anh trai.

Gã nhìn Lý Phong lái xe rời đi, trong mắt không ngừng lóe lên sát khí.

“Không đơn giản mà, thằng Lý Phong này lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.

Tên cao gầy khẽ gật đầu: “Anh nói đúng. Thực lực của Lý Phong ít nhất cũng ở cảnh giới Chiến Vương trung đẳng”.

“Hai anh em chúng ta nếu như đơn phương đối đầu e là không thể đánh bại được hắn”.

Gã thấp béo cười lạnh.

“Nhưng đối với Kiếm Các của chúng ta, Lý Phong chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi”.

“Chỉ là chúng ta dùng cách gì đó để thâu tóm tập đoàn Lăng Tiêu đó trước khi giết chết Lý Phong và gia đình hắn ta đây?”

Tên cao gầy vuốt chiếc cằm đầy râu của mình.

“Việc này khó lắm, hay là hai người chúng ta đi hỏi anh Thiết đi”.

“Ý hay”.

Vừa dứt lời, hai anh em Hắc Bạch lập tức nhảy vọt lên khỏi mặt đất, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Kiếm Các là một tổ chức vô cùng lớn mạnh.

Nó bao trùm tất cả.

Có vô số nhân tài hào kiệt ở mọi lĩnh vực, mọi phương diện trong tổ chức.

Trong đó có một nhân vật đặt biệt, hắn được mọi người gọi là ‘anh Thiết’.

Anh Thiết này bình thường đều đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt.

Giọng nói của hắn đã được xử lý bằng máy biến âm.

Vì vậy mọi người cũng không thể phân biệt được hắn là nam hay nữ, năm nay bao nhiêu tuổi?

Anh Thiết là một người rất kỳ lạ.

Hắn hiểu rất rõ âm dương ngũ hành, còn có thể bói ra được chuyện quá khứ và tương lai.

Anh Thiết sống ở số bảy mươi tám ở thủ đô.

Đây là một ngôi nhà quỷ dị.

Ngôi nhà này được xây dựng trong thời kỳ chiến tranh của thế kỷ trước.

Trong một trăm năm qua, nhiều câu chuyện bi thảm đã xảy ra trong ngôi nhà này.

Tất cả những ai bước vào ngôi nhà này đều sẽ bị nguyền rủa.

Không có ai có thể sống sót quá ba ngày.

Vì vậy nơi đây đã trở thành một nơi cấm kỵ lớn của thủ đô, có rất ít người dám bước vào đây.

Hai anh em Hắc Bạch lúc này đang đứng ở sân căn nhà số bảy mươi tám ở thủ đô.

Có một cái giếng ở sân sau.

Hai anh em đứng cách chiếc giếng khoảng mười bước chân.

Cách một khoảng khá xa nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được luồng hơi lạnh đang không ngừng tỏa ra từ miệng giếng.

Tên cao gầy mặc đồ đen nói với anh trai.

“Hay là sáng mai chúng ta tới đi?”

“Giờ này ở đây cứ cảm thấy âm u thế nào ấy”.

Nếu là bình thường, gã đàn ông thấp béo mặc đồ trắng nhất định sẽ mắng em trai mình là đồ nhát gan.

Nhưng bây giờ gã cũng bất giác co rụt cổ lại, trong lòng vô cùng đồng ý với ý kiến của em trai.

Vì vậy hai người lập tức xoay người.

Khi bọn họ vừa bước được vài bước, cánh cửa vốn đang đóng chặt phía sau lưng đột nhiên tự động mở ra.

Kèm theo đó là âm thanh mở cửa chói tai, hai anh em vội vàng xoay người lại.

Mặc dù cửa đã mở ra rồi nhưng lại không nhìn thấy ai cả.

Không có ánh đèn đằng sau cánh cửa, nơi đây giống như một cái hố không đáy ăn thịt người.

Hai anh em nhìn nhau rồi vội vàng rời đi.

Nhưng khi bọn họ vừa xoay người rời đi thì kinh hoàng phát hiện ra một cái đầu thỏ ra ở cái giếng bên cạnh.

“Á!”

Người anh sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên.

Giống như một đứa trẻ đòi em trai mình bế trên tay vậy.

Trong lúc hai anh em sợ vã cả mồ hôi, hai chân không ngừng run cầm cập.

Cái đầu dưới giếng đã trồi hẳn lên.

Đây là một người phụ nữ có mái tóc màu tím sẫm.

Mặc dù sắc mặt có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn tỏa ra một chút hơi người.

Cô ta ra hiệu cho hai anh em.

“Hai người tới đây tìm anh Thiết sao?”

Giọng của người phụ nữ đó lạnh lẽo như cơn gió thổi tới từ địa ngục.

Hai anh em sợ đến mức không dám nhúc nhích, cũng không dám động đậy, chỉ có thể gật đầu theo bản năng.

“Vậy thì vào đi, anh Thiết đang đợi trong đó đấy”.

Nói xong, người phụ nữ tóc dài đó lại từ từ lui xuống giếng. Truyện được đăng tải chính thức trên tamlinh247 (Android) và FindNovel (iOS).

Hai anh em nhìn nhau, nuốt nước bọt rồi lấy hết can đảm tiến vào căn nhà số bảy mươi tám của thủ đô.

Đây là một căn nhà kiểu cũ với kết cấu ba tầng.

Từ cửa sau bước vào một căn phòng tương đối lớn.

Nó trông giống như phòng bếp.

Nhưng tất cả nồi niêu xoong chảo trong bếp đều đã hoen gỉ và bám đầy mạng nhện.

Hai anh em cẩn thận từ từ đi qua bếp, đi qua hành lang rồi đến phòng khách.

Đồ đạc trong phòng khách trông cũng khá rách nát.

Nhưng ở đằng xa có một chiếc ghế đang khẽ đung đưa.

Có một người đàn ông mặc đồ vest đang nằm trên đó.

Chương 667: Anh Thiết

Nhìn cơ thể gầy gò của người đó trông như bộ xương của phụ nữ vậy.

Tuy nhiên, trên người hắn không có đặc điểm nào của phụ nữ cả.

Nhưng mà hắn lại không có yết hầu.

Vì vậy thật sự không thể phân biệt người này thực chất là nam hay nữ!

Điều đặc biệt nhất chính là chiếc mặt nạ sắt trên mặt hắn.

Anh em Hắc Bạch vội vào kính cẩn cúi chào.

“Chào anh Thiết”.

Khi hai anh em vừa đứng thẳng người dậy, anh Thiết đang ngồi trên chiếc ghế đung đưa nói bằng một âm thanh không thể phân biệt được.

“Các người có chuyện nghi ngờ muốn tôi giải đáp?”

Hai anh em gật đầu lia lịa.

“Vâng ạ, vâng ạ. Không hổ danh là anh Thiết, chúng tôi chưa kịp nói mà anh đã biết rồi”.

Anh Thiết bình thản nói tiếp.

“Hai anh em các người cũng khá thú vị, thú vị hơn mấy con quỷ giết người trong Kiếm Các nhiều”.

“Tôi cho các người một lời khuyên”.

Hai anh em nhanh chóng chắp tay cung kính.

“Anh cứ nói ạ”.

“Khi hai người tìm Lý Phong gây rắc rối, chỉ được phép tìm một mình anh ta là được rồi, đừng có làm gì bất kỳ người thân nào của anh ta”.

“Nhớ kỹ, cho dù là một tên đàn em bên cạnh Lý Phong hay là một nhân viên trong công ty cũng không được”.

Hai anh em cùng nhìn nhau.

“Anh Thiết, ý của anh là bảo hai anh em chúng tôi trực tiếp ra tay trừ khử Lý Phong luôn đúng không?”

“Ha ha ha ha ha…..”

Đằng sau chiếc mặt nạ sắt vang lên một tiếng cười quái dị.

Ngay sau đó, hai anh em cảm thấy ớn lạnh sống lưng, như thể có thứ gì đó vừa vụt qua sau lưng bọn họ.

Bọn họ vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, nhưng lại phát hiện ra phía sau không có ai.

Và khi bọn họ quay đầu lại, anh Thiết đã không còn ở trên chiếc ghế xích đu đó nữa.

Nhưng chiếc ghế đó vẫn đang đung đưa.

Trong phòng vang vọng tiếng cười lạnh lẽo của anh Thiết….

Hai anh em Hắc Bạch vô cùng tin tưởng anh Thiết.

Cách đây vài năm, khi hai người bọn họ phải giải quyết một công việc, nhờ có anh Thiết nhắc nhở một câu.

Chính vì lời nhắc nhở này mà cứu hai anh em bọn họ một mạng.

Lần này, hai anh em cũng rất coi trọng lời nhắc nhở này của anh Thiết.

Kiếm Các rất phức tạp, trong đó có đủ thể loại người khác nhau.

Trong số đó, đa phần bọn họ đều làm việc một cách vô cùng gian trá và xảo quyệt, thậm chí đến mức cực đoan.

Hai anh em Hắc Bạch đều khinh thường đám người này.

Bọn họ làm đúng như những gì anh Thiết nói, trực tiếp ra tay với Lý Phong.

Dưới ánh trăng sáng, hai anh em Hắc Bạch đi trên con đường mờ ảo.

Bọn họ nhanh chóng đến cửa sau của khách sạn nơi Lý Phong đang ở.

Lúc này, một nhân viên bảo vệ mặc vest đang ngồi ở trước cửa.

Đột nhiên nhìn thấy hai người có hình dáng kỳ lạ xuất hiện, bảo vệ không khỏi giật mình

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lấy chiếc dùi cui điện từ trong túi ra, chỉ vào bọn họ rồi nói.

“Hai người nửa đêm xuất hiện ở đây, định làm gì?”

“Mau rời đi ngay cho tôi, nếu như không chịu đi, đừng trách tôi không khách khí”.

Hai anh em Hắc Bạch phớt lờ bảo vệ của khách sạn.

Tên cao gầy hỏi anh trai: “Anh! Anh nói xem, chúng ta nên làm ầm ĩ ở đây để dụ tên Lý Phong đó xuống, hay là chủ động lên đó tìm hắn ta đây?”

Gã thấp béo hậm hực nói: “Khách sạn lớn như vậy, bên trong bao nhiêu phòng, em làm ồn ào như thế nào thì mới dụ được tên Lý Phong đó xuống?”

“Anh Thiết không phải đã nói rồi sao? Bảo chúng ta không được làm phiền những người bên cạnh Lý Phong”.

“Giờ này mọi người đều đã ngủ rồi, nếu chúng ta hùng hổ xông lên như vậy, nhất định sẽ đánh thức những người khác dậy”.

“Nhỡ vợ của Lý Phong ngủ không sâu giấc, trằn trọc mãi mới ngủ được mà lại bị chúng ta đánh thức, điều này chẳng phải đi ngược lại với những gì anh Thiết nói sao?”

“Ừ, em nói cũng đúng”.

“Vậy chúng ta làm như thế nào mới khiến cho Lý Phong biết rằng chúng ta đang ở đây?”

Khi hai anh em đang xì xào bàn tán.

Nhân viên bảo vệ bị phớt lờ ở bên cạnh có chút tức giận.

Hai người này ăn mặc rất kỳ lạ, dáng vẻ trông không giống những người đàng hoàng.

Vì vậy, anh ta cầm chiếc dùi cui điện trong tay và tiến lại gần.

“Hai người muốn nói chuyện thì đi tới nơi nào xa xa một chút mà nói, đừng có đứng đây cản đường”.

“Bụp!”

Bảo vệ khách sạn vừa dứt lời, anh ta đột nhiên bị đánh vào bụng, sau đó cả người lập tức bay về phía sau, đập vào bức tường cách đó không xa.

Gã thấp béo nhìn em trai của mình.

“Người này không có thù oán gì với chúng ta, sao em ra tay với cậu ta nặng như vậy làm gì?”

“Hơn nữa chúng ta cũng không biết cậu ta có phải đàn em của Lý Phong không?”

Tên gao gầy đột nhiên phản ứng lại: “Úi da, anh trai, em sai rồi, em không nghĩ xa như vậy!”

“Anh trai đúng là anh trai, đầu óc linh hoạt hơn em nhiều”.

Vì vậy, tên cao gầy vội vàng lao tới đỡ nhân viên bảo vệ đứng dậy.

“Người anh em không sao chứ? Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi dùng lực hơi mạnh”.

“Đúng rồi người anh em, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu có quen biết người tên Lý Phong không, cậu có phải đàn em của hắn ta không?”

Bảo vệ khách sạn đau đến mức không nói lên lời.

Lúc này, một người đi ra từ cửa.

Người này không phải ai khác, chính là Hứa Hạo Nhiên đêm hôm còn không chịu ngủ, lén lút chuồn ra ngoài đi tản bộ.

Hứa Hạo Nhiên đang ăn kem, bước từng bước đến gần.

“Hai người tìm anh rể của tôi làm gì thế?”

Hứa Hạo Nhiên nhìn ngu ngơ ngốc nghếch, lúc nói chuyện còn không buồn ngẩng đầu lên, nhìn rất gợi đòn.

Tên cao gầy định đánh cho Hứa Hạo Nhiên một trận, nhưng gã thấp béo ở bên cạnh nhanh chóng nắm lấy cánh tay hắn.

“Quên mất lời anh Thiết nói rồi sao? Cậu ta là em vợ của Lý Phong, chúng ta không thể đánh cậu ta”.

Gã thấp béo bước tới, nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Lý Phong là anh rể của cậu thật sao?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Chúng tôi có việc cần tìm Lý Phong, cậu bảo anh ta một mình xuống dưới đây gặp chúng tôi được không?”

Sau khi Hứa Hạo Nhiên ngây ra vài giây, đột nhiên phá lên cười.

Cậu ta ôm bụng cười như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước nhất.

“Dựa vào hai kẻ dị hợm các người mà muốn đánh với anh rể của tôi sao?”

Tên cao gầy tức giận chỉ vào Hứa Hạo Nhiên nói: “Cậu đừng có mà khinh thường người khác! Hai anh em chúng tôi ra Bắc vào Nam bao nhiêu năm nay, tất cả những kẻ coi thường chúng tôi đều đã chết hết rồi đấy”.

“Ồ, vậy sao? Nhưng mà bây giờ tôi cứ coi thường các người đấy, các người tới đây, giết chết tôi đi!”

Hứa Hạo Nhiên vênh váo ngẩng mặt lên.

“Tới đây, tới đây, mau giết chết tôi đi!”

Hứa Hạo Nhiên càng bước lên trước, hai anh em Hắc Bạch lại càng lùi về phía sau.

Lúc nào bọn họ cũng khắc cốt ghi âm lời anh Thiết nói, vì vậy không dám ra tay với Hứa Hạo Nhiên.

Mặc dù bây giờ bọn họ rất muốn đánh cho Hứa Hạo Nhiên một trận nhừ tử.

“Thẳng nhãi, tao nói cho mày biết, đừng có mà quá đáng! Mày mau lên gọi Lý Phong xuống đây cho tao”.

Gã thấp béo siết chặt nắm đấm, cố gắng nhẫn nhịn để không đập nát cái đầu của Hứa Hạo Nhiên như đầu lợn.

Dù sao Hứa Hạo Nhiên cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy hai người này cũng khá thú vị, cậu ta liền cố tình đi vòng xung quanh họ.

“He he he he he”.

Hứa Hạo Nhiên cười xấu xa.

“Hai người cho rằng muốn gặp anh rể của tôi dễ dàng như vậy sao?”

Chương 668: Lý Phong chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi

“Một ngày hai mươi tư giờ, không biết có bao nhiêu người xếp hàng chờ để được gặp anh rể tôi đấy”.

“Hai người các người ấy hả, ít nhất phải đợi ba ngày”.

“Không được, chúng tao không thể đợi lâu như vậy được, mày lập tức gọi tên Lý Phong đấy xuống đây cho tao, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”, tên cao gầy vừa mới dứt lời, Hứa Hạo Nhiên lập tức ghé sát mặt lại.

Hứa Hạo Nhiên vươn tay vỗ hai lần vào ngực tên đàn ông cao gầy: “Tôi nói này người anh em! Mặc dù tôi không rõ hai người rốt cuộc định làm gì?”

“Nhưng tôi nói thật cho hai người biết, nếu như hai người không lấy thứ gì đó để gây ấn tượng với anh rể tôi, anh ấy sẽ không xuống đâu”.

Hai anh em Hắc Bạch nhìn nhau.

Tên cao gầy nói với gã thấp béo.

“Anh à, lúc này hầu hết mọi người đều đã đi ngủ rồi”.

“Hoặc là hai vợ chồng người ta đang ấy ấy, vợ Lý Phong xinh đẹp như vậy, nhất định bọn họ phải mây mưa một trận rất lâu”.

“Nếu như không lấy thứ gì đó ra, thật sự là không có cách nào gọi anh ta xuống dưới”.

“Anh à, hay là chúng ta nói tin tức đó cho Lý Phong được không?”

Gã thấp béo lắc đầu: “Không được, tin tức đó rất quan trọng, tuyệt đối không được nói ra, càng không được để tên Lý Phong đó biết”.

“Úi giời ơi anh à! Lý Phong chỉ có chút tài cán cỏn con ấy thôi”.

“Sau khi dụ anh ta xuống, hai chúng ta cùng hợp lực, giết chết anh ta trong vòng ba phút”.

“Đến lúc đó cắt lưỡi của tên nhóc này, như vậy thì sẽ không có ai biết chuyện này nữa rồi”.

Gã thấp béo nghĩ một hồi, liền móc tay với Hứa Hạo Nhiên: “Cậu qua đây, tôi có chuyện nói với cậu”.

“Có chuyện gì thì anh cứ nói, tôi đang vểnh tai lên nghe đây”.

Gã thấp béo nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên, nói nhỏ: “Cậu lập tức đi nói với Lý Phong”.

“Cậu nói với anh ta, vợ của anh trai anh ta vẫn chưa chết”.

“Hơn nữa, anh trai của anh ta còn có một đứa con trai”.

“Nếu như muốn biết tung tích của cháu trai và chị dâu, bảo anh ta xuống đây gặp tôi ngay lập tức!”

Lông mày Hứa Hạo Nhiên giật giật.

Vốn dĩ cậu ta chỉ định trêu đùa với hai người này một chút.

Không ngờ bọn họ lại tiết lộ một thông tin quan trọng như vậy.

Vì vậy, Hứa Hạo Nhiên không nói lời nào, lập tức xoay người chạy vào khách sạn.

Một lúc sau, Lý Phong bình tĩnh đi ra từ cửa sau của khách sạn.

Hai anh em Hắc Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng ngay lúc Lý Phong xuất hiện, bọn họ đột nhiên cảm thấy trên vai như bị hai ngọn núi nặng trịch đè xuống.

Đột nhiên, cơ thể của bọn họ bất giác khụy xuống.

Hai anh em phải chịu một lực rất mạnh cùng lúc.

Đừng nói đến việc ra tay với Lý Phong.

Đơn giản là di chuyển hai chân thôi cũng vô cùng khó khăn.

“Anh ơi, chúng ta xong đời rồi, tên Lý Phong này mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.

“Em trai, là do anh không tốt, anh làm liên lụy đến em, biết sớm sẽ như vậy thì anh đã không nhận vụ này rồi”.

“Anh ơi không phải lỗi của anh, có trách thì phải trách lão già chết tiệt ấy”.

“Tất cả đều là do lão già chết tiệt ấy, nếu như không phải lão ta mang lệnh bài tới, chúng ta sẽ không nhận nhiệm vụ này”.

“Anh ơi, anh yêm tâm, có em ở bên cạnh anh, chúng ta cùng xuống suối vàng”.

“Em trai tốt!”

Ở trước mặt Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên, hai anh em Hắc Bạch diễn cảnh tình cảm anh em thắm thiết không khác gì trong phim truyền hình.

Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt muốn cạn lời.

Cậu ta tiến lên trước nói với hai người: “Tôi nói này, hai người có thể đừng tỏ ra lâm li bi đát như vậy được không?”

“Anh rể của tôi đã làm gì hai người đâu?”

Gã thấp béo lạnh lùng hừ một tiếng: “Bọn tao thà chết chứ không chịu nhục!”

“Lý Phong, tao thừa nhận mày rất lợi hại, hai anh em bọn tao không phải đối thủ của mày”.

“Nhưng mà mày cũng đừng đắc ý”.

“Kiếm Các của bọn tao là một tổ chức rất hùng mạnh”.

“Mày giết bọn tao thì sau này sẽ có người khác tới, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu”.

Lúc Lý Phong đi xuống, tâm trạng có chút nặng nề.

Nhưng khi nhìn thấy hai anh em thú vị này, Lý Phong không khỏi bật cười.

“Hai người yên tâm, chỉ cần hai người thành thật nói cho tôi biết, chị dâu và cháu trai của tôi đang ở đâu? Tôi sẽ không làm khó hai người”.

Tên cao gầy đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha! Mày cho rằng chúng tao sẽ tin lời mày sao?”

“Tao nói cho mày biết, hai anh em bọn tao có tiếng là thà chết cũng không chịu đầu hàng”.

“Cho dù mày đánh chết bọn tao, bọn tao cũng sẽ không nói”.

Tên cao gầy vừa dứt lời, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến.

Ngay lập tức, nắm đấm của Lý Phong đấm mạnh vào bụng của hắn ta.

Bụp!

Cơ thể của tên cao gầy cong lại như con tôm bị luộc chín.

Lực ra đòn của Lý Phong cực kỳ nhanh và chuẩn xác.

Tên cao gầy cảm thấy toàn thân bị một lực mạnh như sấm sét đánh trúng.

Đầu óc quay cuồng.

Lý Phong quay đầu nhìn về phía gã thấp béo, trong mắt hiện lên một tia vô cùng sắc bén.

Gã thấp béo rợn hết tóc gáy.

“Tin tức này là tôi vô tình nghe thấy, nếu như là tin giả, anh cũng không thể trách tôi được”.

“Yên tâm, tôi làm việc trước nay đều luôn giữ lời, tôi nói sẽ không ra tay với các người thì tuyệt đối sẽ không ra tay”.

Gã thấp béo đỡ em trai dậy, nhìn chằm chằm Lý Phong rồi nói.

“Chuyện là như thế này, một lần, tôi và em trai nhận được nhiệm vụ từ trên phân phó xuống, đến Trường An để xử lý một kẻ phản bội”.

“Kẻ phản bội này tên là Lưu Đại Cường”.

“Lưu Đại Cường ban đầu cùng nhóm với anh em chúng tôi”.

“Hắn không có sở thích nào khác ngoài uống rượu”.

“Rất nhiều lần khi đang làm nhiệm vụ do say sỉn nên thất bại”.

“Chúng tôi đã quá mệt mỏi với hắn rồi, vì vậy bên trên đã ra lệnh cho hai anh em chúng tôi đến Trường An giết chết hắn”.

“Lưu Đại Cường cao một mét tám, nặng cỡ chín mươi kg”.

“Tuyệt chiêu của hắn là Toàn Phong Thoái, hắn đã sử dụng Toàn Phong Thoái, một mình chiến đấu với hơn ba mươi cao thủ mà không hề yếu thế”.

Lý Phong nghe gã thấp béo nói về tên Lưu Đại Cường còn nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến hắn.

Nhưng nghe một lúc, anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Vì vậy, Lý Phong đột nhiên đưa tay ra ngăn cản gã thấp béo.

“Chị dâu và cháu trai tôi có liên quan đến tên Lưu Đại Cường này không?”

Gã thấp béo lắc đầu: “Không liên quan”.

“Không liên quan thì anh nhắc tới hắn làm gì?”

“À, tôi đi hơi xa rồi”.

Gã thấp béo đưa tay lên gãi đầu.

“À, đúng rồi, vừa nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ?”

Hứa Hạo Nhiên che trán, nói với Lý Phong: “Anh rể, em muốn tẩn cho gã một trận quá”.

Lý Phong kiên nhẫn nói: “Vừa nãy anh nói, hai người đi đến Trường An để bắt Lưu Đại Cường”.

“Tiếp theo hai người đừng nhắc đến Lưu Đại Cường nữa, chỉ cần nói chuyện liên quan đến chị dâu và cháu trai tôi thôi”.

Gã thấp béo gật đầu lia lịa: “Ừ, đúng rồi, đúng rồi, hai anh em chúng tôi đi tới Trường An, lúc bắt tên Lưu Đại Cường đó”.

“Chúng tôi nghe được một tin tức từ một người khác”.

“Tin tức này chính là….”

Rút kinh nghiệm từ vừa nãy, Lý Phong hỏi thẳng: “Tin tức này có liên quan đến chị dâu và cháu trai tôi không?”

Gã thấp béo chớp chớp mắt: “Hình như không liên quan”.

“Không liên quan thì anh nói làm gì?”

“Ừ đúng, không liên quan thì tôi nói làm gì nhỉ?”

Cuối cùng, sau vài phút, Lý Phong cuối cùng cũng lấy được một số thông tin có ích từ miệng gã thấp béo này.

Chương 669: Hai thìa

Năm đó, chị dâu Lý Na của anh đã bị mất tích, nhưng vẫn chưa chết, mà bị người nhà họ Lý ở Trường An bí mật bắt đi.

Những năm qua, Lý Na và con trai của cô ấy bị giam cầm trong một khu vực rất nhỏ.

Bọn họ không có bất kỳ tự do nào, cuộc sống bị thao túng như những con rối.

Sắc mặt Lý Phong hơi trầm xuống, hỏi gã thấp béo: “Cháu trai của tôi tên là gì?”

“Hình như tên là Lý Phi”.

Gã thấp béo quay đầu nhìn em trai của mình: “Cậu nhóc đó tên Lý Phi phải không?”

Tên cao gầy nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như tên là Lý Phi, em nhớ bạn học gọi cậu bé ấy là Lý Phi”.

“Nhưng cái tên Lý Phi này rất phổ biến, lúc đó bên cạnh cậu bé ấy còn có mấy nhóc nữa, không biết có đúng là Lý Phi thật không hay là tên của nhóc nào khác?”

“Vâng, anh nói đúng, có thể không phải tên là Lý Phi, có lẽ chúng ta nghe nhầm rồi”.

Lý Phong cạn lời nhìn hai anh em đang buôn chuyện trước mặt.

Sau đó anh xua tay nói: “Hai người đi đi”.

“Các anh cứ coi như là hôm nay không đến đây, không nói chuyện chị dâu và cháu trai của tôi vẫn còn sống cho tôi biết”.

Nói xong, Lý Phong xoay người chuẩn bị đi vào khách sạn.

Nhưng anh vừa mới đi được hai bước, gã thấp béo ở đằng sau liền nói: “Như vậy không được”.

“Chúng tôi đã đến đây rồi, nhất định phải báo cáo với bên trên”.

Tên cao gầy cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Từ nhỏ mẹ đã dặn chúng tôi, làm người phải thành thật trung thực, nếu nói dối sẽ bị sét đánh chết”.

Lý Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai anh em nhà này.

“Lẽ nào hai người không sợ tôi giết chết hai người sao?”

Gã thấp béo ngẩng cao đầu, nói: “Anh giết thì giết đi, dù sao nhiệm vụ cũng thất bại rồi, hai chúng tôi quay về cũng sẽ bị trừng phạt”.

“Dù sao cũng chết, chết sớm hơn tí thì có sao”.

Tên cao gầy cũng vỗ ngực: “Anh tôi nói rất đúng!”

“Bây giờ chết rồi, mười tám năm sau chúng tôi sẽ là anh hùng hảo hán”.

Lý Phong nhìn hai anh em nhà này, đột nhiên cảm thấy hai người này thật sự rất thú vị.

Anh nghĩ một hồi rồi hỏi.

“Nếu đã như vậy, hai người có muốn thoát khỏi hội trưởng lão không?”

Gã thấp béo ngây người ra: “Thoát khỏi hội trưởng lão?”

Tên cao gầy nói: “Chỗ rách nát như vậy không phải tổ chức của chúng tôi”.

Lý Phong đảo mắt, lại hỏi: “Vậy tổ chức của các anh tên là gì?”

“Cái này không thể nói được”.

“Đúng đúng đúng, cái này tuyệt đối không thể nói, nếu như nói ra hai người chúng tôi chết chắc”.

Lý Phong ôm trán, cười không được mà khóc cũng không xong.

Vì chuyện của chị dâu và cháu trai mà trong lòng anh có chút buồn phiền, nhưng bây giờ lại bị hai anh em nhà này chọc cười.

Lý Phong nói: “Vừa nãy không phải anh nói, kiểu gì cũng chết sao?”

“Dù sao cũng sắp chết, vì sao trước khi chết không nói cho tôi biết chứ”.

“Ừ, anh ta nói cũng đúng nhỉ”, tên cao gầy quay đầu nhìn gã thấp béo.

Gã thấp béo gật đầu: “Ừ, anh nói cũng có lý, nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, hai người chúng tôi đến từ Kiếm Các!”

Kiếm Các?

Khóe mắt Lý Phong khẽ co giật khi nghe thấy cái tên đặc biệt này.

Ban đầu khi trở về nước, ngoài việc đi tìm Hứa Mộc Tình, anh vẫn còn một nhiệm vụ khác.

Nhiệm vụ này chính là tìm Kiếm Các và diệt tận gốc toàn bộ tổ chức này.

Bao nhiêu lâu nay, Lý Phong vẫn luôn phái người đi tìm tung tích của tổ chức này.

Tuy nhiên bọn chúng trốn quá kỹ.

Dù cho tìm như thế nào cũng không lần ra được manh mối nào.

Kết quả không ngờ rằng, nhờ hai người này, tổ chức bí ẩn này đã được lộ diện.

Thật sự phù hợp với câu nói này, đi mòn chân không tìm thấy đâu, lúc không tốn công thì tự nhiên thấy.

Lý Phong nói với hai người này: “Nếu như hai anh em các anh không có nơi nào để đi, vậy thì đi theo tôi đi”.

Hai anh em Hắc Bạch nhìn nhau.

“Anh à! Hình như chúng ta đánh không lại anh ta”.

“Phí lời, anh đương nhiên biết không đánh lại anh ta, nếu không thì làm sao mất mặt đứng ở đây nói toàn bộ tin tức cho anh ta biết chứ”.

“Anh à! Lý Phong này trông có vẻ rất nhiều tiền, hay là chúng ta đi theo anh ta đi”.

“Phì!”

Câu này của tên cao gầy khiến Hứa Hạo Nhiên bật cười thích thú.

“Hai người nói chuyện sao lại hài hước thế nhỉ?”

Gã thấp béo phẫn nộ nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên: “Hài hước chỗ nào? Anh em chúng tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy nhé”.

Gã thấp béo bước lên trước hai bước nói với Lý Phong.

“Nếu như hai anh em chúng tôi đi theo anh, anh sẽ cho chúng tôi lợi ích gì?”

Lý Phong nhìn hai anh em nhà này, anh nghĩ một lúc rồi nói.

“Ngoài việc tìm người yêu cho các anh, các anh muốn gì đều được”.

Tên cao gầy vội vàng nói: “Vậy tôi có thể ăn lưỡi heo không?”

Gã thấp béo đạp em trai của mình một nhát: “Sao yêu cầu gì mà lãng xẹt thế?”

“Lý Phong này nhìn có tiền như vậy, chỉ ăn mỗi lưỡi heo thôi thì sao đủ?”

“Nếu ăn thì phải ăn lưỡi heo, đuôi heo, còn có tai heo nữa!”

Khi gã thấp béo nói tới những thứ này, nước miếng của tên cao gầy như sắp chảy xuống đến nơi.

Lý Phong khẽ thở dài, vỗ vai Hứa Hạo Nhiên nói.

“Hai báu vật sống này để cho em đấy, từ bây giờ em sẽ là đại ca của bọn họ”.

“Được ạ!”

……

Rạng sáng, Lý Phong lái xe đến một con hẻm quen thuộc.

Chỗ này vẫn giống như trong ký ức của anh, mười năm rồi nhưng không có quá nhiều thay đổi.

Lý Phong dừng xe xong, vừa bước xuống xe liền nghe thấy tiếng mời chào ở chỗ ngã tư.

“Sữa đậu nành tươi, bánh bao đây!”

Lý Phong mỉm cười, đi tới một gian hàng, nói với một ông lão tóc bạc.

“Ông chủ, cho cháu hai thanh quẩy, một cốc sữa đậu nành, ba chiếc bánh nhân đậu và hai chiếc bánh bao hấp”.

Nói xong, Lý Phong còn bổ sung thêm một câu: “À, đúng rồi, cho một chút nước tương vào sữa đậu nành, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ nữa nhé”.

Lý Phong nói những điều này rất trôi chảy, như thể anh đã nói vô số lần.

Ông chủ cẩn thận nhìn Lý Phong, càng nhìn càng thấy quen.

Nhưng đột nhiên không thể nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.

Ngay sau đó, ông ấy làm theo lời Lý Phong nói, chuẩn bị xong xuôi bữa sáng.

Lý Phong ngồi bên cạnh ăn rất ngon miệng.

Không lâu sau, Lý Lâm cầm theo một chiếc cốc giữ nhiệt đi tới, mỉm cười nói với ông chủ.

“Ông Lương à, vẫn như cũ nhé, hai thanh quẩy, một cốc sữa đậu nành, ba bánh nhân đậu và hai bánh bao hấp”.

Ông chủ quầy hàng mỉm cười nói: “Có phải sữa đậu nành thêm tương, rắc thêm chút hành hoa không?”

“Ha ha, vẫn là ông Lương hiểu rõ khẩu vị của lão gia nhà chúng tôi”.

Khi ông chủ quầy hàng chuẩn bị đồ cho Lý Lâm, ông ấy liếc mắt nhìn Lý Phong đang ngồi ở một bên, nói với Lý Lâm.

“Ông Lý à! Chàng trai ở bên cạnh gọi đồ giống y hệt lão gia nhà ông đấy”.

Lý Lâm ngây người ra, quay đầu nhìn về phía đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của Lý Phong, Lý Lâm hoàn toàn sững sờ.

Ông ta không nói thêm lời nào, lập tức đi tới, kính cẩn nói.

“Cậu hai, cậu quay về rồi!”

Lúc này, Lý Phong đã quét sạch đống đồ ăn trên bàn.

Anh chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Lý Lâm.

Chương 670: Cậu hai quay về rồi

“Chú Lâm, đã lâu không gặp, chú vẫn khỏe chứ”.

Khóe mắt Lý Lâm rưng rưng.

Lần trước Lý Phong xuất hiện, vội vàng tới rồi lại vội vàng đi.

Ở trước mặt Lý Tấn và Lý Lâm, anh luôn thể hiện dáng vẻ cứng rắn nhất của mình.

Là quản gia của nhà họ Lý, Lý Lâm đương nhiên cảm thấy rất tự hào về Lý Phong.

Ông ta ở bên cạnh Lý Phong từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của ông ta, Lý Phong từng là một đứa trẻ rất hiền lành và nhút nhát.

Những năm qua rời khỏi gia đình, Lý Phong đã trở thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ.

Trước đây, Lý Lâm cũng từng cố gắng tiếp xúc với Lý Phong, nhưng ông ta không thể nào tiếp cận gần anh được.

Lần nào cũng bị đàn em của Lý Phong chặn đường.

Sau sự việc lần trước, Lý Lâm cảm nhận được thái độ thù địch của Lý Phong với Lý Tấn.

Ông ta cho rằng trong thời gian ngắn, Lý Phong sẽ không quay về nhà.

Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Lý Phong ở đây khiến cho ông ta cảm thấy rất kinh ngạc.

“Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?”

Lý Phong dửng dưng đáp: “Về xem chút, nhân tiện cũng có chuyện bàn bạc với ông già ấy”.

Nghe thấy từ đặc biệt ‘ông già’ phát ra từ miệng Lý Phong, Lý Lâm ngây người ra.

Lúc này ông ta không kịp phản ứng lại.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã nhận ra ‘ông già’ mà Lý Phong nhắc đến chính là Lý Tấn.

Lúc này Lý Lâm vui mừng khôn xiết, lập tức đưa Lý Phong quay về nhà.

Ông Lương bán sữa đậu nành nhìn bóng lưng Lý Phong đã đi xa, không khỏi thở dài một hơi.

“Bảo sao vừa nãy nhìn chàng trai này cứ thấy quen quen, thì ra là cậu hai nhà họ Lý!”

“Lão gia! Lão gia!”

Ngay lúc Lý Lâm vừa đẩy cửa tứ hợp viện, ông ta vội vàng hô lên.

Lý Tấn đang cắt gỗ ở trong sân không buồn quay đầu lại, hất tay nói: “Tôi ở ngay đây, ông hét to thế làm gì?”

“Cho dù có chuyện lớn bằng trời, cũng không thể ngăn cản tôi làm đồ chơi cho cháu nội tương lai của mình được”.

Thời gian gần đây Lý Tấn luôn ở trong sân xẻ gỗ để làm đồ chơi cho cháu nội tương lai.

Tuy nhiên, ông ấy chỉ nói những lời này trước mặt Lý Lâm, chưa bao giờ đề cập với người khác.

Lý Lâm quay đầu nhìn Lý Phong, phát hiện Lý Phong không tức giận, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vội vàng bước lên trước, nói với Lý Tấn: “Lão gia, cậu hai quay về rồi”.

Lý Tấn đang mải miết cưa gỗ đột nhiên dừng lại, sau đó ông ta chậm rãi quay đầu.

Lúc này, Lý Tấn nhìn thấy Lý Phong đang đứng ở cổng.

Đồ chơi trong tay Lý Tấn bất giác rơi xuống.

Ông ta lấy tay dụi mắt, như thể không tin những gì xảy ra ở trước mặt mình.

Cho đến khi hai mắt đỏ ngầu lên rồi, Lý Tấn mới nhận ra đây là sự thật.

Ông ta bước nhanh về phía Lý Phong, vừa đi vừa lấy tay phủi mùn gỗ còn dính trên người.

Lý Tấn bước đến trước mặt Lý Phong.

Sau hơn mười năm xa cách, hai bố con mới đứng đối diện với nhau như thế này.

Đột nhiên Lý Tấn không biết phải nói gì.

Ngược lại Lý Phong từ đầu đến cuối trông có vẻ rất bình tĩnh.

Anh bình thản nói với Lý Tấn: “Vào nhà trước đã, có chuyện tôi muốn nói với ông”.

Ngay sau đó, Lý Phong đi vào phòng đọc sách.

Cách bài trí trong phòng vẫn y nguyên như trong ký ức của Lý Phong, không có quá nhiều thay đổi.

Mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc với Lý Phong.

Lý Phong phát hiện trên bàn gỗ gụ có rất nhiều chữ viết.

Theo thói quen trước đây của Lý Tấn, nếu như chữ viết đẹp, ông ta nhất định sẽ đem đi đóng khung.

Nhưng ít khi để rất nhiều chữ trên đường như vậy.

Vì vậy, Lý Phong bước tới.

Khi Lý Phong lật một tờ giấy lên xem, anh không khỏi sững sờ.

Trên mảnh giấy ố vàng, viết một chữ ‘Hỉ’ rất lớn.

Lý Phong lật từng tờ giấy lên xem, kết quả phát hiện tờ nào cũng giống nhau.

Lúc này, Lý Tấn giống như một đứa trẻ mắc lỗi, mỉm cười ngại ngùng bước vào.

Ông ta đứng phía sau Lý Phong, trầm giọng nói: “Mặc dù hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi”.

“Nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưởi? Bố nghĩ nên chuẩn bị đầy đủ trước, đợi đến khi nào hai đứa có thời gian thì sẽ tổ chức một lễ cưới thật hoành tráng”.

Lý Phong không trách Lý Tấn.

Bởi vì bản thân anh cũng đã từng nghĩ đến việc tổ chức một lễ cưới cho Hứa Mộc Tình.

Chỉ là thời điểm hiện tại chưa thích hợp nên tạm thời gác việc đó sang một bên.

Lý Phong quay sang nói với Lý Tấn: “Tôi vừa nhận được một tin”.

“Muốn hỏi xem có phải ông cũng biết chuyện này không”.

Lý Tấn ngây người ra, sau đó hỏi: “Chuyện gì thế?”

Vừa dứt lời, trong lòng Lý Tấn thật ra cũng có chút lo lắng.

Bởi vì Lý Phong là Chiến thần Hồng Hải, mạng lưới thông tin mà anh có được còn rộng hơn nhiều so với mạng lưới của nhà họ Lý.

Tin tức mà Lý Phong biết nhất định không phải tin tức bình thường.

Lý Tấn lo rằng chuyện này có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ cha con vốn không được tốt lắm của bọn họ.

Lý Tấn biết rằng, bây giờ nhìn bên ngoài trông Lý Phong có vẻ bình thản.

Hơn nữa, anh lại còn chủ động xuất hiện ở đây, đấy là do nể mặt mẹ anh lắm rồi.

Bởi vì tối qua, Lý Tấn mới gọi điện cho vợ.

Trong điện thoại, mẹ của Lý Phong, Lục An Lam nói rằng bà ấy đã thông qua Hứa Mộc Tình làm rất nhiều công tác tư tưởng với Lý Phong, hy vọng Lý Phong sẽ không oán hận Lý Tấn nữa.

Lục An Lam và Hứa Mộc Tình là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của Lý Phong.

Có bọn họ bên cạnh nói giúp, có lẽ Lý Phong cũng sẽ nể mặt một chút.

Lý Phong dừng lại, sau đó hỏi: “Ông có biết anh có người yêu không?”

Lý Tấn sững sờ trong giây lát.

Một tia sáng lóe lên trong mắt ông ta.

Lúc này, Lý Tấn biết rằng, việc che giấu quá nhiều sẽ chỉ khiến mối quan hệ của hai cha con bọn họ càng trở nên xa cách.

Cuối cùng ông ta thở dài một hơi rồi sau đó gật đầu.

“Con bé tên là Lý Na, xuất thân rất bình thường, là một cô gái nông thôn”.

“Trước đây từng đến nhà chúng ta vài lần, lúc bắt đầu bố phản đối”.

“Sau này anh con quỳ trước mặt bố, nói rất nhiều điều, vì vậy bố mới đồng ý”.

Nói đến đây, Lý Tấn lại thở dài một hơi.

“Nhưng mà tạo hóa trêu người! Không bao lâu sau khi bố đồng ý chuyện hôn sự của hai đứa nó”. 

“Anh con xảy ra chuyện, sau đó thì Lý Na cũng mất tích”.

“Bố đã tốn rất nhiều công sức đi tìm kiếm tung tích của Lý Na, nhưng không tìm thấy gì cả”.

Lúc Lý Tấn đang nói chuyện, ông ta vẫn luôn quan sát biểu cảm của Lý Phong.

Ông ta phát hiện Lý Phong không hề tức giận.

Mà lúc này, Lý Phong lại nói một câu khiến ông ta hoàn toàn sững sờ.

Lý Phong bình thản nói: “Năm đó ông ngừng tìm kiếm chị dâu, nhất định cho rằng chị ấy đã trốn ở một chỗ nào đó”.

“Nhưng thật ra không phải, chị ấy bị người ta bắt đi”.

“Hơn nữa đám người đó bắt chị ấy đi là vì chị ấy đang mang thai đứa con của anh trai”.

“Cái gì cơ!”

Lý Tấn hét ầm lên.

Nếu như câu này không phải là do Lý Phong nói ra, sợ rằng ông ta đã lao tới, túm lấy cổ áo người này, nhấc người đó lên khỏi mặt đất.

Nhưng dù cho như vậy, Lý Tấn vẫn tràn đầy nghi hoặc nhìn Lý Phong: “Lời vừa nãy con nói, có thể nhắc lại một lần nữa được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK