Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Chinh phục cô ta hoàn toàn

"Thì lập tức cắt đứt mọi liên lạc với tập đoàn Lăng Tiêu, liên thủ chèn ép tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi”.

"Tôi muốn ngày mai cái xưởng cỏn con này phải đóng cửa!"

"Tôi muốn con đàn bà Hứa Mộc Tình phải quỳ gối trước mặt tôi, liếm lỗ nhị tôi, cầu xin tôi tha thứ cho cô ta!"

Tiền Gia Triết bị rửa ruột năm lần, lỗ nhị của hắn giờ đã nứt toác, đau như lửa đốt!

Nghe vậy, mấy ông giám đốc nhìn nhau, ai nấy đều khó xử.

Tuy nhiên, bọn họ không dám hé răng nói nửa lời, chỉ có thể đồng ý một cách miễn cưỡng.

Lúc này, Ngô Kiến Quốc cau mày, nói nhỏ: "Cậu Tiền, làm thế có vẻ không ổn cho lắm, mọi người nên hòa thuận với nhau, có gì thì ngồi xuống cùng nói chuyện”.

"Bốp!"

Ngô Kiến Quốc vừa nói dứt lời, Tiền Gia Triết nắm lấy chiếc cốc bên cạnh, ném vào ông ta.

Chiếc cốc đập vào trán Ngô Kiến Quốc, ngay lập tức, máu chảy ra.

"Ông là cái thá gì? Dám vặn lại tôi à”.

"Tôi nói cho các người biết, nếu dám qua mặt tôi thì các người sẽ không yên với tôi đâu!"

"Tôi, Tiền Gia Triết, đã nói là làm!"

"Chắc các người biết rõ thủ đoạn và thực lực của nhà họ Tiền chứ hả”.

"Đối với nhà họ Tiền mà nói, các người cũng chỉ là con sâu cái kiến thôi, tôi tiện tay cũng dí chết được mấy người!"

"Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi cho người của tập đoàn các người đi!"

"Bảo bọn họ lập tức cắt đứt mọi dự án hợp tác liên quan đến Lăng Tiêu!"

Mặc dù nhiều người buộc phải nhấc điện thoại di động lên gọi nhưng Ngô Kiến Quốc đã không làm như vậy.

Tiền Gia Triết ra hiệu cho hai tên vệ sĩ bên cạnh.

Cả hai nhanh chóng tiến lên, xô Ngô Kiến Quốc ngã xuống đất.

Hai vệ sĩ hết đấm rồi lại đá Ngô Kiến Quốc.

Nhìn thấy Ngô Kiến Quốc không ngừng lăn lộn kêu la trên mặt đất, Tiền Gia Triết cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái.

"Thấy chưa? Đây là kết cục khi dám chống đối tôi đấy!"

"Tôi nói cho ông biết, đã quá muộn để cầu xin lòng thương xót rồi. Đêm nay, tôi sẽ khiến ông phải phá sản!"

"Lôi ra ngoài!"

Lúc này, tên vệ sĩ từ cửa bước nhanh vào và nói nhỏ với Tiền Gia Triết: "Cậu chủ, Tang Cẩu đến rồi”.

Sở dĩ người ta gọi hắn là Tang cẩu.

Là do em gái hắn năm đó bị một nhóm xã hội đen hãm hiếp.

Trong một đêm, hắn đã đánh gãy toàn bộ tay chân của lũ khốn nạn này, đồng thời cắt bỏ “công cụ gây án” của chúng!

Chính Tiền Gia Triết đã giúp hắn giải quyết việc này, sau đó, hắn liền đi theo Tiền Gia Triết như một con chó.

Tiền Gia Triết yêu cầu hắn làm gì hắn sẽ làm đó, chưa từng trái lệnh!

Tên Tang Cẩu của hắn dần dần được nhiều người biết đến.

Tang Cẩu hơi thấp, làn da ngăm đen.

Có hai vết sẹo sâu và dữ tợn trên mặt.

Vừa bước vào, hắn liền cúi người trước Tiền Gia Triết.

"Cậu hai, ai đã khiến cậu trở nên như thế này? Tôi sẽ đi bắt hắn ngay”.

Tiền Gia Triết nhìn Tang Cẩu với ánh mắt dữ tợn và hung hãn.

"Cho dù mày có bắt hắn rồi đánh chết hắn trước mặt tao, tao cũng không bớt hận được”.

"Tao có một kế rất hay, mày làm theo lời tao là được rồi”.

Tang Cẩu gật đầu: "Cậu chủ nói đi ạ”.

"Thằng đó tên là Lý Phong, vợ hắn là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.

"Tao muốn mày tìm hiểu khách sạn nơi Hứa Mộc Tình đang ở?"

"Sau đó phái hai người đợi tao ở khách sạn. Mày dẫn một đội dụ Lý Phong đi chỗ khác”.

Tang Cẩu nói: "Cậu chủ, đây là kế điệu hổ ly sơn, thế này có phiền phức quá không ạ?"

"Tôi có thể bắt cả đôi về mà”.

"Cậu chủ có thể chơi con đàn bà của hắn trước mặt hắn giống như trước đây”.

"Không phải trước cậu chủ nói chơi vậy rất kích thích sao?"

“Hahahaha!”, Tiền Gia Triết cười lớn: “Quả là chỉ có Tang Cẩu mày hiểu tao nhất!

"Nhưng lần này, tao muốn chơi trò mới”.

"Hứa Mộc Tình này khác với những người phụ nữ bình thường. Tao muốn chinh phục cô ta hoàn toàn ”.

"Nên mày dụ Lý Phong đi chỗ khác, đánh thừa sống thiếu chết cho tao”.

"Tao muốn có thời gian để huấn luyện Hứa Mộc Tình thật tốt”.

"Cách tốt nhất để huấn luyện một người phụ nữ là đe dọa cô ta bằng mạng sống người đàn ông của cô ta, thế mới là làm chơi ăn thật”.

"Đợi đến khi tao huấn luyện cô ta xong rồi thì mày đem Lý Phong đến trước mặt tao”.

"Đến lúc đó, tao sẽ để Hứa Mộc Tình chủ động phục vụ tao, mày không thấy vậy rất sướng sao?"

Mặt Tang Cẩu vô cảm.

Hắn dường như đã quen với sự đồi bại của Tiền Gia Triết.

Hắn gật đầu như một cái máy, quay người, cũng lũ đàn em rời đi.

"Cậu Tiền, tôi nghe người ta nói Lý Phong đánh nhau rất giỏi, chỉ có mấy người như vậy liệu có ổn không?"

“Có cần dẫn thêm người không?”, một vị chủ tịch tập đoàn bên cạnh thấp giọng hỏi.

"Cái loại ở rể phế vật kia thì có thể giỏi đánh nhau đến mức nào chứ? Đấm một phát vỡ luôn đá được không?"

"Tang Cẩu là át chủ bài của tôi. Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều ông sức mới có được hắn về làm chó cho tôi đấy”.

Khi Tiền Gia Triết nói đến đây, hắn dường như đã nghĩ đến một điều gì đó rất thú vị trước đây.

Một nụ cười rất tàn ác bất giác hiện lên khóe miệng hắn!

Sau khi màn đêm buông xuống, Lý Phong, Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đang ngồi ăn tối trong một nhà hàng.

Mặc dù chuyện của Hà Lương Sinh đã trôi qua được một thời gian.

Nhưng Trương Hiểu Bình vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, cô ấy thậm chí còn kiệm lời hơn trước.

Lúc này Vương Tiểu Thất vội vàng bước tới nói nhỏ với Lý Phong.

"Anh, một trong những người anh em của chúng ta đã bị bắt rồi”.

"Đối phương gọi điện đến, bảo chúng ta hãy đến gặp hắn tại một lò mổ ở ngoại ô phía nam thành phố”.

Lý Phong khẽ cau mày, nói ngắn gọn vài câu với Hứa Mộc Tình, sau đó cùng Vương Tiểu Thất ra khỏi nhà hàng.

Chờ xe của Lý Phong và Vương Hiểu Kỳ đi xa.

Trong góc nhà hàng, một người đàn ông nói nhỏ vào máy bộ đàm: "Anh Cẩu ơi, thằng đó ra ngoài rồi”.

Lò mổ A Vượng đã đóng cửa hơn nửa năm.

Sau khi màn đêm buông xuống, ba chiếc xe ô tô nhanh chóng chạy đến cổng nhà máy.

Hơn chục người xuống xe, hối hả đẩy cổng lò mổ ra.

Lúc này, bên trong lò mổ đã sáng đèn.

Dưới ánh đèn, Tang Cẩu đang ngồi trên chiếc ghế sofa rách nát.

Sau lưng hắn là hàng chục tên côn đồ, đứng ngay ngắn và chỉnh tề.

Tang Cẩu chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn Lý Nhị Ngưu bên cạnh.

Hắn có thể nhìn ra trong số những người này, Lý Nhị Ngưu là người mạnh nhất.

"Mày là Lý Phong?"

Giọng nói của Tang Cẩu lạnh như nước mùa đông.

Hắn nhìn tất cả bằng ánh mắt sắc lẹm.

"Chẳng trách người ngoài gọi Đông Hải là cấm địa, chúng mày cũng có chút bản lĩnh đấy”.

"Tuy nhiên, Đông Hải cũng chỉ là một nơi bé tẹo”.

"Mấy mống như chúng mày cũng chỉ là chân chạy vặt ở Thành Hải thôi!"

Tang Cẩu nhìn Lý Nhị Ngưu: "Lý Phong, tao sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót, giờ mày quỳ xuống dập đầu thì tao sẽ tha cho mày”.

"Tao nhổ vào! Người đã xấu, ăn nói còn ngông cuồng!"

"Cái loại tém riu như mày còn chả đáng để cậu chủ ra tay!"

Tang Cẩu cau mày, hắn liếc nhìn đám Lý Nhị Ngưu: "Lý Phong đâu, chưa đến à?"

Vương Tiểu Thất cười lạnh: "Mày xứng chắc?"

"Xem ra nếu không chặt tay chân của lũ chúng mày, thì Lý Phong sẽ không xuất hiện”.

Tang Cẩu vung tay: "Làm đi”.

Hai bên gầm lên, rồi lập tức lao vào nhau.

Số lượng bên Tang Cẩu nhiều hơn bên đối phương một chút.

Tuy nhiên, khi nắm đấm của hai bên vừa va chạm vào nhau, ngay lập tức đã xuất hiện sự chênh lệch rõ ràng.

Bên người Lý Nhị Ngưu chỉ có bảy người, nắm đấm của bọn họ giống như được bọc một lớp sắt, đánh vào người đau vô cùng, kèm theo đó còn có tiếng xương gãy.

Còn mấy tên đệ bên Tang Cẩu dù cầm gậy sắt trên tay.

Mấy cây gậy đó đập vào người của đám Lý Nhị Ngưu chả khác nào gãi ngứa.

Đám người này điên rồi!

Tang Cẩu đang ngồi trên ghế chờ Lý Phong xuất hiện thì đột nhiên đứng bật dậy.

Chỉ cần vài chiêu, mấy tên đệ của hắn đã bị hạ gục.

Nhưng nhóm của Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.

Khí tức trên người họ tỏa ra khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Tang Cẩu ngạc nhiên.

Trong cái ngạc nhiên đó ẩn chứa một phần khó tin.

Nhìn bề ngoài, những người như Lý Nhị Ngưu này không khác gì người thường.

Tuy nhiên, một khi họ chiến đấu, thì ai nấy đều như là bị quỷ nhập vậy.

Chương 217: Làm chó đến nghiện rồi

Lúc này, Tang Cẩu hét lớn một tiếng rồi xông về phía Lý Nhị Ngưu.

Hắn và Lý Nhị Ngưu giao đấu ác liệt.

Trong chốc lát, hai người đã giao thủ mấy hiệp, bất phân thắng bại.

Nhưng Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.

Cho dù nắm đấm của Tang Cẩu đánh tới tấp vào người anh ta thì Lý Nhị Ngưu không những không sợ mà ngược lại còn sung sức hơn.

Anh ta giống như thanh sắt được rèn vậy, càng đánh càng nóng hừng hực, tràn đầy sức mạnh.

Ngược lại, Tang Cẩu nhìn lại chính mình, càng đánh càng sợ hãi.

Trên thế giới này tại sao lại có những người như anh ta chứ?

Mà điều làm Tang Cẩu sợ hãi hơn chính là, những tên đàn em giỏi giang mà hắn mang đến đã bị hạ gục hết rồi.

Đám người Vương Tiểu Thất như đang xem kịch vậy, họ vây Tang Cẩu lại.

Trong suy nghĩ của họ, một mình Lý Nhị Ngưu là quá đủ để đối phó với Tang Cẩu rồi.

Họ không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.

Tang Cẩu giận dữ vô cùng.

Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là một đại ca khét tiếng của thế giới ngầm ở Thành Hải.

Tang Cẩu càng đánh càng hăng, tốc độ ra đòn cũng càng lúc càng nhanh.

Nhưng sau mỗi lần bị đánh ngã, Lý Nhị Ngưu chẳng mất nhiều thời gian đã đứng dậy được ngay.

Cho đến khi Tang Cẩu cảm thấy thể lực của mình giảm sút rõ rệt thì Lý Nhị Ngưu đột nhiên bùng nổ sức mạnh.

Vào lúc này, Tang Cẩu cảm thấy như nhìn thấy một con dã thú nguy hiểm trước mặt.

Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng, rồi vung nắm đấm vào thẳng mặt Tang Cẩu.

“Rầm!”

Tang Cẩu bay ngược về phía sau.

Người hắn đập mạnh vào bức tường cách đó hơn chục mét.

Nhìn lại Lý Nhị Ngưu, cả người anh ta toàn là vết thương, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.

Nhưng mà Lý Nhị Ngưu lại nở nụ cười.

Vương Tiểu Thất đi tới vỗ vai Lý Nhị Ngưu: “Anh Ngưu, tuyệt vời!”

“Anh quả là đã tiến bộ rõ rệt so với mấy ngày trước".

“Có phải gần đây anh lén lút nhờ đại ca truyền thụ kĩ năng không vậy?"

“Vớ vẩn! Tao là loại người như thế sao? Với lại, nhiệm vụ huấn luyện mà ông chủ giao giờ tao còn chưa hoàn thành, làm gì còn mặt mũi nào mà đi nhờ ông chủ nữa chứ".

Nhiệm vụ huấn luyện?

Lẽ nào bọn họ đều là do một người huấn luyện sao?

Tang Cẩu che mặt, lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất.

Tay của hắn toàn là máu, đầu đau như muốn nổ tung ra vậy.

Vừa nãy khi bị Lý Nhị Ngưu đấm vào mặt cảm giác như là có một viên bi sắt đập vào hắn vậy!

Tang Cẩu nhìn bảy người trước mắt.

Bảy người này chắc chắn không phải luyện võ từ khi còn nhỏ, bọn họ đã luyện thần tốc trong khoảng thời gian ngắn!

Nhưng một khi bọn họ bộc phát sức mạnh của mình, tốc độ và sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của Tang Cẩu.

Là ai? Rốt cuộc là ai mà có thể huấn luyện họ trở nên đáng sợ như vậy chứ?

Lẽ nào là...

Là Lý Phong!?

“Lý Phong đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi”.

Tang Cẩu vừa mới nói dứt lời đã bị Vương Tiểu Thất đá bay sang một bên.

Vương Tiểu Thất phun ngay một bãi nước bọt lên người Tang Cẩu: “Cái hạng như mày không đủ tư cách gặp đại ca”.

“Có điều, đại ca bọn tao bảo tao mang một món đồ cho mày”.

Nói xong, Vương Tiểu Thất lấy một túi tài liệu trong người ra rồi vứt lên người Tang Cẩu.

Tang Cẩu không mở ra, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thất với ánh mắt đầy thù hận.

“Ý mày là gì? Trong cái túi này có gì?"

Vương Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng: “Đại ca tao nói, tuy mày tứ chi phát triển nhưng lại không có não, thế nên bảo tao đem đến một ít đồ cho não mày khôn lên một tí".

“Ý mày là gì?”

"Ý gì hả? Mày mở ra rồi tự mình xem đi!"

Tang Cẩu mở túi tài liệu ra, hắn chỉ nhìn lướt qua nội dung và ảnh bên trong, lập tức nhảy dựng lên.

Hắn túm lấy cổ áo Vương Tiểu Thất, phẫn nộ rống lên: “Những bức ảnh này mày lấy từ đâu ra?"

“Mày tưởng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này để ly gián là tao sẽ trúng chiêu hay sao.”

Vương Tiểu Thất đá Tang Cẩu một phát: “Đại ca đoán đúng rồi".

“Có người ấy à, làm chó cho người khác làm tới nỗi nghiện luôn, giờ cho hắn làm người lại không quen".

“Mày thì thoải mái rồi, nhưng không biết oan hồn của em gái mày có thể yên nghỉ nơi suối vàng không đây".

Tang Cầu liên tục lắc đầu: “Không thể! Tuyệt đối không thể như vậy!"

"Em gái tao bị một đám người ngoại quốc làm nhục cơ mà!”

“Cậu chủ Tiền đã giúp tao tìm được những tên hung thủ này!”

“Dù sao ảnh tao cũng mang đến rồi, tin hay không tin thì tùy mày vậy".

Lúc Vương Tiểu Thất nói chuyện với Tang Cẩu, thì Lý Nhị Ngưu đã giải cứu cho tên đàn em bị trói, cả nhóm cười vui vẻ rời đi.

Từ cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ, Tang Cẩu mới biết lý do vì sao hắn có thể kịp thời cứu tên đàn em ra khỏi đó.

Tất cả là do Lý Phong cố ý ra lệnh cho đám đàn em mở nước ra!

Cũng tức là, ngay từ khi bắt đầu, Lý Phong đã biết được kế hoạch của bọn họ rồi!

Đúng là một kẻ đáng sợ!

Tang Cẩu chợt sực tỉnh, Lý Phong không có ở đây, vậy thì nhất định hắn đang ở khách sạn!!

Tang Cẩu vội vàng lấy điện thoại ra, vừa định thông báo cho Tiền Gia Triết thì đột ngột dừng lại.

Hắn do dự.

Hắn đặt túi giấy sang bên cạnh rồi lại cầm lên.

Hắn xem kĩ lại thông tin trên tập tài liệu.

Không xem còn đỡ, càng xem càng tức giận, trên trán Tang Cẩu nổi chằng chịt gân xanh.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Hai tay Tang Cẩu tát lên mặt mình vô cùng dữ dội.

Mỗi cái tát đều vô cùng mạnh!

Hắn đã tin thông tin mà Vương Tiểu Thất mang đến!

Hắn không ngu!

Chỉ là sau khi biết tin tức em gái mình bị nhiều người hãm hiếp và treo cổ tự tử, hắn đã điên cuồng đi khắp nơi để tìm kẻ sát nhân.

Khi đó, hắn cần tìm một nơi để trút giận.

Đúng lúc đó thì Tiền Gia Triết xuất hiện.

Theo sự hướng dẫn của Tiền Gia Triết, hắn đã tìm ra hung thủ.

Sau khi báo thù, cảm giác tự trách bản thân và cảm giác tội lỗi vì đã không bảo vệ được em gái khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy và trống trải.

Hắn không hề cố gắng tìm hiểu kĩ càng vấn đề đã xảy ra.

Hiện tại phản ứng duy nhất là Tang Cẩu chính là hận không thể lấy con dao ở ngay bên cạnh, tự chặt đầu mình xuống!

Tang Cẩu không ngừng đập đầu mình xuống đất!

“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Hắn hối hận, hắn khó chịu, hắn càng hận bản thân hơn.

Bởi vì trong khoảng thời gian vừa qua, hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện không thể tha thứ cho Tiền Gia Triết!

“Tao phải báo thù! Tao phải báo thù!”

Tang Cẩu gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp nơi trong lò mổ!

Tang Cẩu lấy một vài tấm ảnh từ túi tài liệu ra, tấm đầu tiên là của Tiền Lục Quý!

Đúng lúc này, Tiền Lục Quý vừa đưa Tiền Gia Triết đến khách sạn nơi Hứa Mộc Tình và Lý Phong đang ở.

Nhìn thấy Tiền Gia Triết nghênh ngang bước vào thang máy với đám vệ sĩ của mình, Tiền Lục Quý nằm bò trên vô lăng nhìn với ánh mắt ghen tị.

“Haizz, thật sự mong cậu hai chán Từ Mộc Thanh nhanh nhanh đi".

“Đợi cậu ta chơi chán rồi, cũng đến phiên tao được tận hưởng người phụ nữ này rồi”.

“Ha ha ha, đi theo cậu hai thật tốt, có quần áo đẹp để mặc, có đồ ngon để ăn, có gái xinh để chơi đùa”.

“Không biết lần này cậu hai sẽ huấn luyện Từ Mộc Thanh thành loại phụ nữ nào đây?”

“Ngoan ngoãn nghe lời, hay là loại vừa nhìn thấy đàn ông liền chảy nước đây? Thật là mong chờ quá đi!”

Vừa nói, Tiền Lục Bảo vừa đưa tay xuống đũng quần mình, xoa bóp mạnh vài lần.

Lúc này, có một người chậm rãi tới gần.

Hắn đưa tay lên gõ cửa kính.

Tiền Lục Bảo quay đầu lại, phát hiện người vừa mới đến là Tang Cẩu.

Tiền Lục Bảo hạ cửa kính ô tô xuống, hỏi Tang Cẩu: “Sao anh lại đến đây?”

“Không phải cậu hai bảo anh tới lò mổ cạo sạch lông Lý Phong từ đầu đến chân hay sao?”

Tang Cẩu lạnh lùng nói: “Lý Phong đã giải quyết xong rồi, giờ cậu hai bảo tôi đi tìm một mục tiêu tốt hơn nữa”.

Chương 218: Giọng phụ nữ

Nghe Tang Cẩu nói thế, Tiền Lục Quý nóng lòng từ lâu lập tức thấy hứng thú.

Hắn vội hỏi: "Lẽ nào cậu hai tìm được mục tiêu mới rồi".

Tang Cẩu gật đầu nói: "Cậu chủ bảo mày đi cùng tao".

"Được, chúng ta đi".

Tiền Lục Quý thích thú xuống xe.

Hắn theo sát Tang Cẩu, vừa đi vừa hỏi: "Nhà thằng cha bị xử lần này có mấy con đàn bà?"

"Lần trước cậu chủ chơi cả ba chị em nhà đấy trên giường tao vẫn còn nhớ đến giờ đấy".

"Lần đấy tao chỉ được chơi con chị cả, lần này tao phải xin cậu chủ thêm một người nữa mới được".

Lúc này Tang Cẩu đã dẫn Tiền Lục Quý đến cạnh chiếc xe thùng.

Hắn mở cửa xe nói với Tiền Lục Quý: "Yên tâm đi, lần này cậu chủ cho mày chơi cả ba chị em nhà đó".

Tiền Lục Quý hai mắt sáng rực lên, lập tức ngẩng đầu nói: "Thật không đấy?"

"Thật, còn thật hơn vàng".

Nói xong Tang Cẩu đẩy Tiền Lục Quý vào trong xe.

Tiền Lục Quý giống như sói đói nhào vào trong.

Tang Cẩu nhanh tay rút con dao giắt bên hông ra, đâm mấy chục dao vào hai đùi Tiền Lục Quý.

Tiền Lục Quý kêu gào thảm thiết xin tha.

Nhưng Tang Cẩu vốn đã điên tiết, chẳng thèm quan tâm đến hắn.

Tang Cẩu ngày càng đâm nhanh hơn.

Hắn đâm từ đùi đến bụng lại kéo dài lên đến ngực, cuối cùng cắt đứt "dụng cụ gây án" của Tiền Lục Quý.

Tang Cẩu xách miếng thịt đầm đìa máu tươi ấy nhét thẳng vào mồm Tiền Lục Quý.

Sợ hãi!

Tuyệt vọng!

Tiền Lục Quý trợn trừng hai mắt, còn chẳng kịp hét lên.

Cuối cùng Tang Cẩu kề dao lên cổ Tiền Lục Quý.

Hai mắt Tang Cẩu lúc này đầy hung ác và sắc bén.

Hắn gằn từng tiếng: "Tao đã thề trước mộ em gái tao".

"Tao sẽ khiến tất cả những thằng hãm hiếp em ấy ăn dụng cụ gây án của chúng nó".

Nghe hắn nói thế, Tiền Lục Quý trố mắt kinh ngạc.

Cả người hắn run lên cầm cập.

Hắn không ngờ Tang Cẩu bình thường trông ngu ngốc chỉ biết giết người lại biết chuyện này.

Hắn muốn xin tha, muốn nói cho Tang Cẩu biết hắn chỉ là làm theo lệnh mà thôi.

Nhưng của quý bị nhét trong miệng làm hắn không sao nói được.

Thấy Tiền Lục Quý cố gắng giãy dụa, Tang Cẩu hung ác nói.

"Mày không phải vội, cậu chủ cũng sớm đi theo mày thôi".

"Tao sẽ đi cùng lũ chúng mày, tiếp tục hành hạ chúng mày ở âm phủ".

Tang Cẩu nói xong thì thẳng tay cắt đứt cổ Tiền Lục Quý.

Đàn em bên cạnh Tang Cẩu nhanh chóng lấy túi ni lông gói chặt xác Tiền Lục Quý lại.

Bọn chúng làm vô cùng quen tay.

Việc này cũng không phải mới làm một hai lần.

Tang Cẩu xoay người bước vào thang máy.

"Đinh!"

Đến tầng mười bảy, cửa thang máy mở ra.

Tiền Gia Triết dẫn theo mấy tên vệ sĩ đang lững thững đi trên hành lang.

Phòng của Hứa Mộc Tình ở ngay phía trước.

Tiền Gia Triết ngâm nga hát.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến gương mặt xinh đẹp và đôi chân ngọc ngà thon dài của Hứa Mộc Tình.

Hắn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh mình cưỡi trên người Hứa Mộc Tình, nghe tiếng rên rỉ mê người của cô.

Tiền Gia Triết đứng ngoài, nóng lòng giơ tay gõ cửa.

"Tới đây".

Tiếng phụ nữ từ trong vọng ra.

Tiền Gia Triết vừa nghe tiếng liền biết người bên trong không phải Hứa Mộc Tình.

Hắn kinh ngạc sau đó mừng thầm.

Không ngờ bên trong còn ả đàn bà khác.

Thế càng tốt, lát nữa có thể một công đôi việc rồi.

"Cạch!"

Cửa mở ra.

Bên trong là một ả đàn bà béo mặt rỗ nặng hơn một trăm năm mươi cân.

"Ồ, không ngờ lại là một anh chàng đẹp trai".

Bà ta nói xong rồi kéo Tiền Gia Triết vào trong.

Tiền Gia Triết không đủ sức đọ với bà ta.

Trong phòng bây giờ còn có mấy bác gái tầm bốn mươi tuổi, vừa già vừa béo vừa đô con.

Cả đám người đều trang điểm đậm, đeo vàng đeo bạc.

Bọn họ nhìn Tiền Gia Triết từ trên xuống dưới làm hắn nổi cả da gà.

Hắn vội quay đầu quát đám vệ sĩ bên ngoài: "Còn đứng ngây ra đó à, mau gỡ tay bà ta ra cho tao".

Hắn nói xong nhưng ngoài cửa không có tiếng đáp lại.

Hắn quay lại nhìn thì thấy đám vệ sĩ của mình biến mất từ lúc nào không biết.

Chỉ có một người đứng ngoài cửa.

Là Lý Phong!

Sao hắn lại ở đây?

Hắn phải bị Tang Cẩu treo lên đánh đến thừa sống thiếu chết rồi mới đúng chứ.

Lý Phong cười với Tiền Gia Triết.

Sau đó anh tự tay đóng cửa lại dửng dưng nói: "Cậu Tiền cứ từ từ mà chơi nhưng đừng có chơi đến chết nhé".

Thấy cửa phòng sắp đóng, Tiền Gia Triết nhanh chóng vùng vẫy hét lên với người đàn bà to béo: "Đồ quái thai, mau bỏ tay tao ra. Có biết ông đây là ai không?"

"Chát!"

Bàn tay to dày của bà ta tát Tiền Gia Triết một cái.

Cái tát này cũng làm hắn ngã lăn ra giường.

Mấy bác gái bên cạnh nhanh chóng cởi khăn tắm trên người mình xuống.

Cơ thể béo múp của bọn họ nhào về phía Tiền Gia Triết.

Trong phòng bỗng chốc vang lên tiếng cười đùa vui sướng của mấy bác gái.

Hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của Tiền Gia Triết.

Tiếng kêu kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới dừng lại.

Đợi đến khi cửa phòng mở ra một lần nữa, mấy bác gái đã ăn mặc chỉnh tề.

Trên người họ mặc quần áo hàng hiệu, tay xách túi hàng hiệu, cả người sảng khoái cười vừa lòng rời đi.

Lúc bọn họ đi còn lấy từ trong túi ra một sấp tiền dày đưa cho Vương Tiểu Thất.

Trong số các bác gái có một người đưa tay sờ sờ cằm Vương Tiểu Thất.

"Cậu nhóc này đẹp trai đấy, đúng gu của tôi".

"Có muốn làm con nuôi tôi không, khỏi phải cố gắng hai mươi năm".

Vương Tiểu Thất cười nói: "Bác gái à, tôi không thiếu tình thương của mẹ, mà tôi còn muốn sống thêm hai mươi năm nữa".

Mấy bác gái giàu có cười khanh khách rời đi.

Vương Tiểu Thất xoay người vỗ tay.

Sáu người đàn ông cao to lực lưỡng cao khoảng hai mét bước ra từ căn phòng bên cạnh.

Vương Tiểu Thất lấy sấp tiền mà mấy bác gái giàu có vừa nãy cho, chia đều cho sáu người đàn ông nói.

"Chăm sóc cậu Tiền cho tốt, nhớ là mỗi người phải chơi đủ một tiếng đấy".

Vừa dứt lời, một người đàn ông lực lưỡng cười dê đến mức Vương Tiểu Thất nổi cả da gà.

"Cậu Tiền là nghệ thuật gia, dáng người lại ngọt nước như thế chơi một tiếng sao đủ. Chúng tôi còn muốn chơi đến sáng kia kìa".

"Vậy thì cứ chơi đến sáng đi.", Vương Tiểu Thất đáp lời.

Sáu người đàn ông lực lưỡng bước vào phòng.

Sau đó trận chiến vừa mới kết thúc lại bắt đầu.

Nhưng lần này tiếng kêu của Tiền Gia Triết lại rất khác.

Nghe cứ như một bản giao hưởng vậy.

Dữ dội!

Sôi trào!

Gào thét!

Rên rỉ!

Tiếng kêu có trầm có bổng!

Có cao có thấp!

Vương Tiểu Thất đứng ở cửa dù tai đã nhét bông nhưng vẫn nghe rõ.

Kịch liệt!

Cực kì kịch liệt!
Chương 219: Từ nay về sau, tôi chính là chó của anh

Ở trong phòng bên cạnh.

Lý Phong và Tang Cẩu lặng lẽ ngồi đối mặt nhau.

Đôi mắt Tang Cẩu cứ nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

Căng thẳng!

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy lo lắng như vậy khi đối diện với một người.

Tang Cẩu không sợ chết.

Vì để báo thù, ngay cả mạng của mình hắn cũng không cần.

Nhưng mà, một người không sợ chết như hắn, khi ngồi đối diện Lý Phong, lại cảm thấy đầu óc tê dại, tay chân lạnh ngắt.

Hắn không dám nhìn Lý Phong, chỉ có thể cúi đầu nhìn tách trà đặt trên bàn.

Tiếng kêu của Tiền Gia Triết không ngừng vang lên ở phòng bên.

Tiếng hét thảm thiết khiến Tang Cẩu cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhưng mà vẫn không bằng được việc chính tay hắn dùng dao đâm xuyên trái tim dơ bẩn của Tiền Gia Triết.

“Có phải cậu cảm thấy làm như thế còn chưa đủ, còn muốn dùng một đao đâm chết tên ở phòng bên cạnh đúng không”.

“Không sai, nếu không phải anh ngăn cản thì tôi đã nhảy qua cửa sổ và đâm chết thằng cặn bã ấy rồi!”

Lý Phong cười nhạt: “Từng có một ông già nát rượu nói với tôi”.

“Khi một con mèo ép con chuột vào ngõ cụt, nó sẽ không lập tức ăn con chuột đó, mà sẽ chơi đùa với nó”.

“Đợi con chuột chết rồi, mới há mồm nuốt con chuột vào bụng”.

“Bởi vì, đối với con mèo, thú vui khi ăn thịt chuột chỉ diễn ra trong vài giây”.

“Nhưng quá trình chơi đùa với con chuột có thể diễn ra rất lâu, rất lâu”.

Tang Cẩu ngẩng đầu nhìn Lý Phong: “Lời của anh là có ý gì?”

“Anh đã ở cùng Tiền Gia Triết một khoảng thời gian, chắc cũng vô cùng hiểu rõ với sự ác độc của cậu ấm của những gia tộc lớn".

“ đã từng nghĩ vì sao bọn chúng lại luôn cho mình đứng trên tất cả chưa?"

“Vì sao bọn chúng có thể không chút thương tiếc đùa giỡn tính mạng của người bình thường”?

Nghe đến đây, Tang Cẩu nhìn chằm chằm Lý Phong, hắn quả thực chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Lúc này, đôi mắt của Lý Phong lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

Vào lúc đó, Tang Cẩu đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, tay chân lạnh ngắt.

Hắn trước đây chưa bao giờ cảm nhận được ý chí giết người mạnh mẽ như thế.

Ngay lúc đó, hắn cho rằng người mình nhìn thấy không phải là người.

Mà là một con hung thú to lớn từ xa xưa!

“Nếu anh muốn báo thù, thì không nên giới hạn mục tiêu của mình vào mỗi Tiền Gia Triết.”

“Anh nên diệt tận gốc rễ của bọn chúng “.

“Mà gốc rễ của bọn chúng chính là gia tộc nhà họ Tiền”.

“Không có gia tộc lớn ở phía sau ủng hộ, không có cha mẹ cưng chiều và dung túng, làm sao có thể sinh ra loại cặn bã như Tiền Gia Triết chứ”!?

“Con bất hiếu, là lỗi của cha, vì sao những tên cậu ấm này không hề sợ hãi, dùng mọi thủ đoạn mà không kiêng dè/ kiêng nể bất cứ một ai?”

“Đó là bởi vì bố mẹ của bọn chúng cũng như thế ”.

“Thậm chí những gì bố mẹ chúng làm còn độc ác, đáng khinh và ghê tớm hơn nhiều!”

Tang Cẩu vô cùng kích động, từng câu từng chữ Lý Phong nói như đâm thẳng vào trái tim hắn.

“Ý anh là, anh định diệt cả gia tộc nhà họ Tiền ư?”

“Gia tộc họ Tiền?” Lý Phong cười lạnh một tiếng, “Một gia tộc họ Tiền nhỏ bé, chẳng qua chỉ là 1 đám cỏ dại trong vườn mà thôi”.

“Tôi muốn diệt một ngọn cỏ, không cần phí sức như thế”.

“Điều tôi phải làm là nhổ sạch đám cỏ dại trên thế giới này”!!

“Tôi muốn hủy diệt toàn bộ nguồn gốc của tội ác này”!!

Ầm!

Đồng tử của Tang Cẩu run rẩy, giọng nói của hắn cũng run lên bần bật: “Vì sao anh lại nói với tôi những điều này”?

“Bởi vì anh là một con chó điên!”

“Trên người anh, tôi không cảm nhận được bất kỳ sự lương thiện nào, anh không phải một người tốt”.

“Nhưng, anh là một người anh trai tốt".

“Lẽ nào anh không hy vọng những người con gái đơn thuần, thiện lương giống em gái anh có thể vô lo vô nghĩ, sống vui vẻ trong thế giới này hay sao?"

Vào ngay lúc này, đầu Tang Cẩu cứ như bị sấm sét đánh vào vậy, như có một luồng điện truyền đi khắp cơ thể hắn.

Hắn đột nhiên đứng lên, chẳng nói chẳng rằng, “uỳnh” một cái, hắn quỳ rạp trước mặt Lý Phong.

Hắn trực tiếp dập đầu ba cái trước mặt Lý Phong.

“Nếu như anh có thể tiêu diệt gia tộc nhà họ Tiền thì từ nay về sau, tôi chính là chó của anh”.

Lý Phong lấy một tập tài liệu trên bàn trà, đưa cho Tang Cẩu: “Trời vừa sáng thì anh liền đưa Tiền Gia Triết trở về Thịnh Đô”.

“Mọi việc đều dựa theo kế hoạch trong đó mà làm, đợi hoàn thành xong việc này, anh hãy đến Đông Hải”.

Tang Cẩu mở túi tài liệu ra nhanh chóng xem lướt qua nội dung bên trong, ánh mắt hắn bỗng rực sáng.

Bàn tay hắn siết chặt lại, thậm chí hắn còn không cảm nhận được móng tay đang cắm sâu vào lòng bàn tay mình.

Phấn khích! Hắn cảm thấy quá phấn khích!

Chỉ cần làm theo kế hoạch trong tập tài liệu, nhà họ Tiền nhất định sẽ diệt vong!

Lúc này, Tang Cẩu do dự một lát, ngẩng đầu hỏi: “Tôi..tôi có thể luyện tập như thuộc hạ của anh không?”

“Anh cảm thấy những người với năng lực luôn giậm chân tại chỗ không tiến bộ có tư cách ở bên cạnh tôi không”?

Tang Cẩu bỗng nhiên gật đầu.

Đối mặt với Lý Phong ở khoảng cách gần như vậy, hắn cảm thấy Lý Phong giống như đại dương, rộng lớn vô cùng, sâu không thấy đáy.

Tang Cẩu nhìn chằm chằm Lý Phong.

Lần đầu tiên hắn lấy hết can đảm, nói: “Tôi sẽ không trở thành gánh nặng của anh".

“Tôi là chó của anh, tôi sẽ mài răng nanh của mình cho thật sắc".

“Sau này anh bảo tôi cắn ai, tôi sẽ cắn kẻ đó!"

Sáng sớm ngày thứ 2, Tang Cẩu lái xe mang theo Tiền Gia Triết đang hấp hối trở về.

Hiện vẫn chưa rõ tung tích của Tiền Lục Quý và một số vệ sĩ.

Tiền Gia Triết được đưa đến bệnh viện ngay lập tức.

Các bác sĩ chuyên khoa hậu môn trực tràng, tiết niệu, răng hàm mặt, nam khoa đều đứng ở khu phòng bệnh VIP.

Nhiều bác sĩ đồng thời điều trị cho Tiền Gia Triết.

Bên ngoài phòng bệnh VIP.

“Bốp!"

Một người phụ nữ tầm 40 tuổi ăn mặc thời thượng và trang điểm xinh đẹp, bà ta tát mạnh vào mặt Tang Cẩu.

“Đồ chó má, mày bảo vệ con trai tao như thế nào đấy hả”?

Tang Cẩu cúi đầu không nói gì.

Người phụ nữ trước mắt hắn là mẹ của Tiền Gia Triết.

Bà ta tên là Tôn Man Lị, là cháu gái của đương nhiệm gia chủ của nhà họ Tôn ở Phúc Châu.

Nhà họ Tiền có được phong quang vô hạn như ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào người phụ nữ này.

Vì vậy, địa vị của cô ta ở nhà họ Tiền còn cao hơn gia chủ Tiền Thành Hào.

“Con trai tao mà có mệnh hệ gì, tao không cho mày được sống yên ổn đâu con chó này!”

Vào lúc này, cậu cả nhà họ Tiền Tiền Gia Bình vội vàng chạy vào.

Toàn thân hắn mồ hôi ròng ròng, thở hổn hển như vừa mới chạy một quãng đường dài tới đây.

“Mẹ, em con sao rồi?"

Tiền Gia Bình tuy không phải con ruột của Tôn Man Lị, nhưng mà mối quan hệ giữa Tiền Gia Bình và người mẹ kế Tôn Man Lị này rất tốt.

Chuyện quan trọng nhất là, Tiền Gia Bình rất biết cách đối nhân xử thế.

Hai mẹ con ở chung dưới một mái nhà đã được mười mấy năm rồi, chưa từng cãi nhau lần nào cả.

Tiền Gia Bình cũng đối xử với Tôn Man như mẹ ruột, vô cùng chu đáo và hiếu thảo.

Nhìn thấy Tiền Gia Bình đến, Tôn Man Lị như tìm được chỗ dựa vậy.

Bà ta đột nhiên bật khóc, nói với Tiền Gia Bình.

“Gia Bình ơi, em con giờ thành ra thế này rồi, con nhất định phải báo thù cho nó nhé!”

"Tên hung thủ thực sự tên là Lý Phong, là một tên khốn không biết từ nơi nào chui ra nữa”.

“Con lập tức bảo Hắc Hổ dẫn theo hai an hem đi Đông Hải giết chết Lý Phong, mang đầu của hắn về đây!”

Tiền Gia Bình và Tôn Man Lị có chung một nỗi hận lớn, hắn mặt đầy phẫn nộ nói: “Mẹ yên tâm, bây giờ con sẽ bảo Hắc Hổ dẫn người đi Đông Hải!”

Nhìn Tiền Gia Bình xoay người rời đi, bóng lưng phẫn nộ của hắn ta khiến bà ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đứa con trai này tuy không phải do bà ta sinh ra, nhưng so với mấy con chó mà bà ta nuôi dưỡng còn tốt hơn nhiều.

Tiền Gia Bình đi được vài bước, một bác sĩ trong khu VIP bước đến và nói gì đó với Tôn Man Lị.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Tôn Man Lị đột nhiên trắng bệch, bầu trời như quay cuồng trước mắt, bà ta ngã xuống đất.

Tiền Gia Bình quay người lại, lập tức lao tới, ôm Tôn Man Lị vào longlòng, kêu lên thất thanh: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

Chính vào lúc này, Tiền Thành Hạo cũng mang vài ngườiđi tới từ hành lang bên kia./đi từ hành lang bên kia tới.

Ông ta nhìn thấy Tiền Gia Bình đang ôm Tôn Man Lị vào lòng, Ông ta nhăn mày lại

Tiền Thành Hào đi nhanh về phía trước, vội vội vàng vàng bước về phía trước: “Có chuyện gì vậy”?

Bác sĩ bên cạnh vô cùng cẩn trọng nói: “Ông Tiền, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho cậu Tiền”.

“Có điều, những vết thương của cậu ấy vô cùng nghiêm trọng, Đặc điểm nam tính của cậu ấy gần như biến mất, sau này sẽ không có con được nữa”.

Tiền Thành Hào kéo cổ Tang Cẩu và nhấc bổng hắn lên, một luồng khí mạnh mẽ tuôn ra từ trên người Tiền Thành Hào, như một cơn địa chấn sóng thần vậy.

Cường giả.

Tiền Thành Hạo là một cường giả thật sự!

Chương 220: Giết người như giết kiến

Trước đây Tang Cẩu biết rằng Tiền Thành Hạo khi còn trẻ là một người đàn ông rất hung dữ.

Không ngờ sau nhiều năm như vậy, khí thế của ông ta không hề suy yếu mà trở nên ngày càng mạnh mẽ.

“Nói cho tao biết, là ai đã khiến con trai tao ra nông nỗi này?”

“Lý Phong”. Tang Cẩu chưa kịp mở lời, Tiền Gia Bình đã nói trước.

“Lý Phong là ai?”

Tang Cẩu nói: “Con rể của Hứa Hiếu Dương tập đoàn Lăng Tiêu”.

Tiền Thành Hào đột nhiên vươn tay ra cầm lấy cánh tay phải của Tang Cẩu, cắn vào tay hắn như một con rắc độc.

Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái.

Tay của Tang Cẩu đã bị Tiền Thành Hào cắn gãy!

Tiền Thành Hào ném Tang Cẩu xuống đất như ném một con chó chết.

Ông ta bước tới, giơ chân lên đạp mạnh vào ngực Tang Cẩu, nhìn Tang Cẩu và nói.

“Làm chó cũng làm không xong, mày nói xem mày còn có tác dụng gì?”

“Để một kẻ tiểu nhân ở thành phố hạng ba hại con trai tao thành ra như thế này, mày vẫn còn mặt mũi quay về à!”

Thấy Tiền Thành Hạo định dùng chân đạp gãy sương sườn của Tang Cẩu.

Tiền Gia Bình vội vàng nói: “Bố, việc này hãy giao cho con”.

“Con sẽ lập tức phái Hắc Hổ đưa theo đàn em của hắn đến Đông Hải chặt đầu Lý Phong mang về đây!”

Tiền Thành Hào nhìn chằm chằm Tiền Gia Bình bằng ánh mắt sắc nhẹm: “Được, con đi ngay lập tức. Hôm nay trước khi mặt trời lặn phải xử lý xong chuyện này”.

Tiền Gia Bình vừa quay người, đột nhiên Tôn Man Lị nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: “Đợi đã”.

Tôn Man Lị lạnh nhạt nói: “Tôi muốn cả gia đình đó đều chết hết, không ai không được phép sống sót!”

Quả là người phụ nữ độc ác!

Đối với Tôn Man Lị, giết người cũng chỉ giống như giết kiến mà thôi!

Sau khi tay phải được băng bó xong, Tang Cẩu đi ra từ bệnh viện.

Hắn thấy xe của Tiền Gia Bình dừng ở trước mặt.

Khi tiến đến gần, cửa xe từ từ hạ xuống.

Tiền Gia Bình nghiêng mặt, hỏi Tang Cẩu: “Sao rồi? Cánh tay vẫn có thể cử động chứ?”

“Nghỉ ngơi một thời gian là được, cám ơn cậu chủ đã quan tâm”.

Tiền Gia Bình nói: “Tôi đã phái Hắc Hổ đến Đông Hải rồi, việc này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi”.

“Tạm thời cậu không cần quay về chỗ em trai tôi nữa, đến làm thuộc hạ cho tôi đi”.

Tang Cẩu lắc đầu: “Ông Tiền đã nói rồi, tôi chỉ là một con chó, trừ khi chủ nhân chết, nếu không sẽ không dễ dàng đi theo người khác”.

Nói xong, Tang Cẩu quay người đi về hướng xe của mình.

Nhìn bóng lưng Tang Cẩu khuất xa, Tiền Gia Bình cười nhạt, nói: “Thứ kém cỏi.”

“Đợi chủ nhân của mày chết, tao còn xem trọng một con chó như mày sao?”

Lúc này, thư ký ở bên cạnh nói nhỏ: “Giám đốc, có ba anh em Hắc Hổ, tên Lý Phong nhất định sẽ chết”.

“Năng lực của ba người bọn họ tuy rằng không bằng cao thủ số 1 Tống Viễn”.

“Nhưng ba người bọn họ cộng lại, dù là Tống Viễn đi chăng nữa thì cũng sẽ chết chắc”.

Thư ký nói bằng giọng nói nhẹ nhàng, ấp áp.

“Giám đốc mấy ngày nay chạy đi chạy lại, ngủ không say giấc. Cuối cùng thì hôm nay cũng được ngủ một giấc thật ngon rồi.”

Nhìn nam thư ký khôi ngô tuấn tú trước mắt, Tiền Gia Bình đột nhiên vươn tay ôm cậu ta vào lòng.

Tiền Gia Bình nhẹ nhàng lướt ngón tay trên khuôn mặt điển trai của nam thư ký.

“Chỉ cần có cậu, cho dù ở đâu, tôi cũng có thể ngủ ngon”.

Nói xong, Tiền Gia Bình cúi đầu, hai người đàn ông hôn nhau say đắm....

Đông Hải, vài tiếng sau.

Hôm nay Hứa Hiểu Dương và Liễu Ngọc Phân về quê thăm bà ngoại, lúc này chỉ còn Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở nhà.

Đối với Lý Phong thì hôm nay là một ngày rất quan trọng.

Bởi vì Hứa Mộc Tình xuống bếp nấu ăn.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình nấu ăn đúng nghĩa.

Thường ngày, nếu Liễu Ngọc Phân không ở nhà, Hứa Mộc Tình sẽ đến nhà hàng gọi bừa vài món ăn cho qua bữa.

Hôm nay lúc Liễu Ngọc Phân đi, cố ý gọi Hứa Mộc Tình qua một bên, nói với cô rằng nếu muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì phải biết nấu ăn thật ngon.

Nghe lời mẹ, Hứa Mộc Tình kiên quyết đẩy Lý Phong ra khỏi bếp, không cho anh bước vào.

Lý Phong ngồi trong phòng ăn, nghe thấy những âm thanh “choang choang choang” từ trong phòng bếp truyền ra.

Sau khoảng hơn một giờ, Hứa Mộc Tình mang ba món ăn ra ngoài.

Cô mím chặt môi, biểu cảm rất căng thẳng.

“Có ngon không?” Hứa Mộc Tình lo lắng hỏi khi thấy Lý Phong cầm đũa đưa thức ăn vào miệng.

Lý Phong vừa ăn vừa gật đầu.

Chẳng mấy chốc, anh đã ăn hết cả bát cơm.

Lý Phong đưa bát cho Hứa Mộc Tình.

“Vợ à, đồ ăn em nấu ngon quá, cho anh thêm bát nữa”.

Hứa Mộc Tình không ngờ rằng lần đầu tiên mình xuống bếp đã thành công như vậy, cô vui vẻ cầm bát xuống bếp để xới thêm cơm.

“Em quay về rồi!”

Khi Hứa Mộc Tình đang xới cơm trong bếp, Hứa Hạo nhiên cười hì hì đi từ ngoài vào.

“Wow! Món ăn này nhìn ngon quá! Là do anh rể làm sao?”

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên dùng tay lấy một miếng thịt nhỏ cho vào miệng.

“Ực!!”

Hai mắt Hứa Hạo Nhiên mở to!

Ban đầu cậu ta nghĩ đó là thịt, nhưng khi cho vào miệng mới nhận ra là miếng trứng rán cháy!

Hứa Hạo nhiên há miệng muốn nôn ra.

Lý Phong đột nhiên dùng tay giữ chặt miệng của Hứa Hạo Nhiên, nói nhỏ với cậu ta.

“Đây là món ăn mà chị em đã làm rất cực khổ , nếu như em dám nôn ra, anh sẽ lập tức tìm cho con một con tinh tinh cái 300kg để em diễn bộ phim “Tinh tinh đưa em tới” đấy!”

“Ực!”

Hứa Hạo Nhiên vôi vàng nuốt miếng trứng sậm màu đầy muối và xì dầu này vào trong miệng.

“Hạo Nhiên, sao em lại quay về rồi! Không phải là đi quay quảng cáo ở tỉnh hai ba ngày sao?”

Hứa Mộc Tình nói xong, Hứa Hạo Nhiên dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tự vỗ vào đùi mình.

“Đúng rồi, chị, chị không nói em cũng quên mất. Em vẫn còn có một việc rất quan trọng phải làm”.

“Chị, anh rể, hai người từ từ ăn nhé!”

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên quay người rời đi.

Lúc này, Lý Phong nắm lấy cánh tay Hứa Hạo Nhiên, gằn giọng: “Ăn một bữa cơm có tốn bao nhiêu thời gian đâu, em ra ngoài không phải cũng cần ăn cơm sao? Nào, nào, nào ngồi xuống cùng ăn”.

Hứa Hạo Nhiên mở to mắt nhìn Lý Phong.

Đây là đào hố chôn mình à!

Ở đâu có kiểu ông anh rể ngang ngược như thế này chứ?

Lý Phong nhướn mày nói với Hứa Hạo Nhiên: “Tinh Tinh đưa em tới” nhé”.

Nghĩ đến bản tính nói được làm được của Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên rùng mình, chỉ có thể ngồi đối diện với Lý Phong, run rẩy cầm đũa lên .

Trong khi Hứa Hạo Nhiên lấy thuốc tiêu hóa ra thì Lý Phong vẫn bình tĩnh cầm đũa lên và ăn một cách thích thú.

Lý Phong vừa ăn vừa nói với Hứa Mộc Tình: “Vợ à, em nấu ăn ngon quá!”

“Anh không nhịn được nên đã ăn hết mất rồi, lát nữa anh sẽ nấu một bát mỳ cho em nhé”.

Nhìn Lý Phong ăn sạch sẽ các món ăn mình làm, còn Hứa Hạo Nhiên lại ăn rất chậm, cô không khỏi nhíu mày nói: “Sao ăn ít thế? Chê đồ chị nấu không ngon à?”

Hứa Hạo Nhiên nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mặt buồn bã.

Chị, chị yêu à.

Em không nói được!

Nếu như em nói ra, anh rể sẽ đánh chết em mất!

Một con tinh tinh cái nặng 300kg!

Không chỉ có cảnh hôn mà còn có cả cảnh trên giường.

Hứa Mộc Tình tự mình gắp một miếng cho vào miệng.

Kết quả.

“Á! Mặn quá!”

“Chị ơi, người chị thân yêu của em, em thật sự nghi ngờ có phải chị đổ cả gói muối vào trong không đấy”.

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong: “Em nấu khó ăn như vậy, sao anh vẫn nói là ngon? Lại còn ăn hết nữa chứ”.

“Chỉ cần là món em nấu, anh đều thích ăn”.

Trong khi nói, Lý Phong nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại của Hứa Mộc Tình, cười nói: “Món ăn vợ anh nấu là ngon nhất quả đất”.

“Chỉ được cái dẻo miệng là nhanh”. Hứa Mộc Tình khẽ nhíu mày, hai má ửng hồng.

Đột nhiên, điện thoại của Lý Phong reo lên.

Là Lưu Đức Luân gọi đến.

Lý Phong không nghe.

Lưu Đức Luân lại gửi tin nhắn đến: Bọn chúng đến rồi.

Lý Phong nhắn tin trả lời: Dẫn đến sân huấn luyện.

Sau đó, Lý Phong xuống bếp nấu một tô mì trứng và rau cho Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Phong xuống bếp nấu ăn cho Hứa Mộc Tình.

Nhìn tô mì rau trứng trông không ngon mắt gì, Hứa Hạo Nhiên trưng ra bộ mặt như sắp bị trúng độc.

Cậu ta cầm đũa, gắp một sợi mì cho vào miệng nhai một cách tượng trưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK