Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta ngơ ngác nhìn Hứa Thiên Tứ, mãi đến khi tàn thuốc xuyên qua quần vest, làm bỏng làn da ông ta.

Ông ta mới đau đớn “A” lên một tiếng, vội vàng nhảy dựng lên.

“Bố, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Hứa Hải Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói ra một chữ: “Đợi!”

“Đợi cái gì?”

“Đợi ông nội con tỉnh lại, ông nội con làm kinh doanh nhiều năm, ông ấy có cách sinh tồn của mình”.

“Hơn nữa chắc chắn ông nội con còn giấu chúng ta chuyện gì đó, chỉ cần ông ấy tỉnh lại, chuyện gì cũng có thể giải quyết cả!”

Hứa Thiên Tứ thầm nghĩ, ông nội đã bị bố ép sắp chết rồi, còn có thể tỉnh lại được sao?



Sau một phen cố gắng, cuối cùng Hoàng Chấn cũng cứu được em trai mình ra ngoài.

Hoàng Kha vừa vào nhà đã quỳ xuống trước mặt anh cả Hoàng Chân.

“Anh, em không làm ổn thoả mọi chuyện, em có lỗi với gia tộc chúng ta!”

Hoàng Chấn duỗi tay vỗ lên vai Hoàng Kha: “Chuyện này không trách chú được, chỉ có thể trách kẻ thù của chúng ta quá gian trá thôi”.

“Anh, anh yên tâm, em sẽ lập tức kêu người chạy đến Đông Hải, lần này em nhất định sẽ lấy đầu Hứa Hiếu Dương về!”

Hoàng Chấn lắc đầu: “Chú đúng là phải đến Đông Hải, nhưng lần này không phải đi liều mạng với bọn họ, mà là dẫn Quảng Nhi đi tìm bác sĩ trị bệnh”.

“Tìm bác sĩ trị bệnh?”

Hoàng Chấn nặng nề nói: “Anh đã tìm tất cả bác sĩ nổi tiếng ở tỉnh chúng ta rồi, nhưng bọn họ đều bó tay với chân của Quảng Nhi”.

“Nhưng viện trưởng của bệnh viện tỉnh điện thoại nói với anh là hai ngày nữa có một chuyên gia nước M sẽ đến Đông Hải, người đó có thể chữa khỏi bệnh cho Quảng Nhi”.

“Hai ngày này em đừng nghĩ đến mấy chuyện kia nữa!”

“Đợi chữa khỏi bệnh cho Quảng Nhi rồi, anh sẽ tự đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu!”

Trong ánh mắt của Hoàng Chấn loé lên sát khí lạnh thấu xương.

Hoàng Kha không khỏi thầm thấy hoảng sợ.

Đã rất nhiều năm rồi ông ta không nhìn thấy anh cả có vẻ mặt này.

Ông ta biết đợi chữa khỏi chân cho cháu rồi, tập đoàn Lăng Tiêu và cả nhà Hứa Hiếu Dương sẽ chết chắc.

Hứa Hải Phong không đợi được Hứa An Thái tỉnh lại, mà đợi được một cuộc gọi của Hoàng Kha.

“Tổng giám đốc Hứa, ông có biết tin một chuyên gia khoa chỉnh hình của nước M muốn đến bệnh viện của thành phố các ông khám bệnh không?”

Cách điện thoại nhưng Hứa Hải Phong vẫn cúi đầu khom lưng: “Có nghe nói, có nghe nói”.

“Bây giờ ở thành phố Đông Hải chúng tôi, chỉ cần là người có vấn đề về xương cốt đều đang xếp hàng đợi chuyên gia này đó”.

“Nghe nói chuyên gia này rất có địa vị ở nước ngoài, ngay cả tổng thống gặp cũng phải hẹn trước!”

Lúc này người của nhà họ Hoàng gọi điện thoại đến đây có thể nói là “gió đông” thổi đến một cơn “mưa đúng lúc”.

“Ông trao đổi với phía bệnh viện giúp tôi, cháu tôi muốn vị trí đầu”.

“Nếu làm chuyện này ổn thoả, anh cả của tôi sẽ chuyển một công ty của tỉnh đến tập đoàn của ông”.

“Được, được, được được!”

Hứa Hải Phong cúp máy, kích động siết chặt tay.

Bình thường ông ta đều kêu Hứa Thiên Tứ đi làm việc.

Lần này vì chắc chắn, ông ta bèn tự mình vội vã đi tới bệnh viện thành phố.

Lúc này, trong nhà của Hứa Hiếu Dương ở khu chung cư Dương Quang.

Mặc dù bây giờ Hứa Hiểu Dương là chủ tịch của tập đoàn, còn Hứa Mộc Tình là tổng giám đốc.

Nhưng cả nhà vẫn ở trong khu chung cư vô cùng ấm áp này.

Tuy nhà không rộng rãi lắm, nhưng mỗi người đều có vị trí của riêng mình.

Mà quan trọng hơn là Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình đều cảm thấy tập đoàn là dựa vào một mình Lý Hùng gầy dựng lên.

Bố con bọn họ nhận cũng thấy ngại, càng sẽ không tuỳ tiện sử dụng tiền của Lý Hùng.

Cũng vì có suy nghĩ như thế, bọn họ vẫn luôn liều mạng cố gắng làm việc theo chức vị của mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, tập đoàn Lăng Tiêu bắt đầu trở nên nổi bật ở thành phố Đông Hải.

“Mẹ, ăn cơm thôi!”

Hứa Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Phân đang chọn lựa quần áo trong phòng khách.

Nghe thấy âm thanh, Hứa Hiếu Dương đi ra từ trong phòng.

Thấy Liễu Ngọc Phân hiếm khi ăn dọn, ông ấy không khỏi hỏi: “Gần đây có ngày lễ quan trọng gì sao?”

Liễu Ngọc Phân hơi buồn rầu: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của ông cậu tôi rồi”.

“Lần này là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cậu, thân thích trong nhà đều phải đi”.

Vừa nghe thấy phải đến chỗ ông cậu, vẻ mặt vốn còn thoải mái của Hứa Mộc Tình dần phai nhạt.

Lý Hùng thấy vậy thì hỏi: “Sao thế?”

Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.

“Anh rể, chị em thế này là vì có tâm sự đó ạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK