Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611: Di vật của anh trai

Ngưu Tam Tỷ nói với Lý Tấn, lúc trước Lý Mộc có để lại cho Lý Phong một món đồ.

Ngưu Tam Tỷ vẫn luôn giữ nó.

Vừa nãy Ngưu Tam Tỷ mới đưa nó cho Lý Phong.

Nghe thấy thế, Lý Tấn vội hỏi: "Sao tôi không biết chuyện này?"

Là chủ nhà nên từ trước đến nay đối với chuyện của tất cả mọi người trong nhà Lý Tấn đều rõ như lòng bàn tay.

Nhưng chuyện Ngưu Tam Tỷ vừa nói ông ta hoàn toàn không biết gì cả.

Mà chuyện này còn liên quan chặt chẽ với cả gia đình ông ta.

Điều này làm cho Lý Tấn vừa nói chắc như đinh đóng cột bỗng trở nên căng thẳng.

Đối với ông ta mà nói, ngoài chuyện các thành viên trong gia đình khỏe mạnh thì chuyện qua trọng nhất là không để Lý Phong biết được nguyên nhân cái chết của Lý Mộc.

Cho dù Lý Phong chạy đến trước mặt ông ta hỏi, ông ta cũng sẽ không nói.

Lý Phong cũng biết rõ điều đó.

Nếu không lúc Lý Phong đến thủ đô.

Anh đã đến tìm Lý Tấn hỏi thẳng rồi.

Nhưng Ngưu Tam Tỷ nói một câu khiến Lý Tấn câm nín.

Ngưu Tam Tỷ nói: "Trước khi cậu cả qua đời đã dặn không được nói chuyện này cho lão gia, ngay cả phu nhân cũng không được nói".

Lý Tấn vỗ tay lên trán thở dài một hơi.

Sau đó hỏi: "Là thứ gì thế?"

"Một cái bình sứ nhỏ".

"Cái bình sứ nhỏ này là ngày xưa cậu cả với cậu hai mua được lúc đi chợ đồ cổ".

"Lúc đó nó vẫn là cái bình đựng tiền của cậu hai".

"Bình đựng tiền?"

Trong đầu Lý Tấn không chút ấn tượng về cái bình sứ nhỏ mà Ngưu Tam Tỷ nói.

Ông ta lập tức hỏi: "Cái bình sứ này có tác dụng đặc biệt gì à?"

Ngưu Tam Tỷ lắc đầu.

Thực ra không chỉ Ngưu Tam Tỷ không biết.

Mà ngay cả Lý Phong lúc nhìn thấy cái bình sứ nhỏ này, trong đầu cũng nảy ra dấu hỏi chấm.

Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã đi từ trong nhà ra.

Xe hai người từ từ chạy trên đường.

Giờ Hứa Mộc Tình là người lái xe.

Lý Phong ngồi ở ghế phụ nhìn chằm chằm vào cái bình sứ.

Ngưu Tam Tỷ nói cái bình sứ nhỏ này là hai anh em Lý Mộc và Lý Phong lúc chạy đến chợ đồ cổ đã mua nó với giá mấy chục tệ.

Lúc nhỏ, Lý Phong thấy nó chỉ như một cái bình sứ bình thường.

Nhưng vì đây là quà anh trai tặng, nên anh làm theo lời Lý Mộc nói, đựng tiền vào bên trong.

Giờ Lý Phong lắc nhẹ cái bình cũng nghe thấy tiếng tiền xu va leng keng bên trong.

Hứa Mộc Tình yên lặng lái xe.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Lý Phong mấy cái.

Bữa tối nay người một nhà cùng ngồi ăn cơm rất đơn giản, rất ấm cúng.

Đây là lần thứ hai cô gặp Lục An Lam.

Lục An Lam giống như tiểu thư khuê các, hiền lạnh lại dịu dàng.

Trên người bà ấy có khí chất riêng mà rất nhiều đàn ông mơ ước.

Vốn trước khi Hứa Mộc Tình gặp mẹ chồng, trong lòng có hơi lo lắng.

Nhưng sau bữa tối nay, cô mong mình có thể gần gũi với Lục An Lam nhiều hơn.

Bởi vì cô muốn trở nên giống như bà ấy.

Lý Phong kiên cường hơn cô rất nhiều, xa cách nhiều năm như vậy.

Gặp được mẹ ruột nhưng anh không khóc.

Chỉ là đôi mắt hơi đỏ mà thôi.

Giống như anh đã giấu hết tâm sự trong lòng mình vậy.

Lý Phong càng như vậy, trong lòng Hứa Mộc Tình càng thương anh hơn.

Tuy là bình thường anh cực kì mạnh, khiến cho người khác nhìn không thấu thực lực của anh.

Nhưng tối nay Hứa Mộc Tình lại nhìn thấy một mặt dịu dàng khác của anh.

Mà giờ đây, ánh mắt anh đang nhìn chăm chú vào cái bình sứ nhỏ trong lòng.

"Leng keng".

Lý Phong mở cái bình sứ ra, tiền xu bên trong rơi hết ra ngoài.

Ngoài tiền xu rơi ra, bên trong bình nhỏ không còn thứ gì khác.

Lý Phong đặt cái bình nhỏ bên cạnh, sau đó cẩn thận xem số đồng xu này.

Theo phản xạ có điều kiện, anh nghĩ Lý Mộc giữ cái bình sứ đến giờ chắc chắn là có dụng ý.

Tối nay Lý Phong cũng mở miệng hỏi Lục An Lam nguyên nhân cái chết của Lý Mộc.

Nhưng Lục An Lam không nói gì.

Chỉ bảo Ngưu Tam Tỷ đưa cho Lý Phong cái bình sứ này.

Với Lý Phong, thù của anh trai nhất định phải trả.

Tất cả những người từng làm hại anh trai.

Đều giết sạch!

Lý Phong nhìn chằm chằm đồng xu.

Không bao lâu, có một chiếc xe tải đi từ đối diện tới.

Ánh đèn chiếu rất sáng, nhờ ánh sáng phản chiếu.

Hứa Mộc Tình vô tình phát hiện hình như bên trong cái bình sứ của Lý Phong có chữ viết.

Cô nói với anh: "Chồng ơi, anh nhìn xem có phải bên trong cái bình sứ có tin tức gì không?"

Lý Phong sửng sốt, lập tức cầm lấy cái bình.

Lúc Lý Phong chiếu đèn vào bên trong cái bình, phát hiện bên trong có một dòng chữ.

Lý Phong cau mày đọc.

Sau khi Hứa Mộc Tình nghe Lý Phong đọc thì nói: "Phan Gia Viên, nghe giống như một cái địa chỉ ý".

Lý Phong nói: "Đây là chợ đồ cổ nổi tiếng ở thủ đô".

"Sáng mai anh đi xem thử".

Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ mọng, nói nhỏ: "Anh dẫn em theo với nhé".

Lý Phong hơi sửng sốt, cười nói: "Ừ".

...

Sáng sớm hôm sau Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đến chợ đồ cổ nổi tiếng ở thủ đô.

Phan Gia Viên.

Năm đó Lý Mộc và Lý Phong mua cái bình sứ nhỏ này ở một sạp hàng nằm trong góc hẻo lánh.

Lý Phong nhớ rất rõ lúc đó cả hai anh em đều không dẫn theo vệ sĩ.

Lần đầu tiên trốn nhà đi chơi.

Cho dù là đã qua nhiều năm nhưng kí ức lúc còn nhỏ, Lý Phong vẫn nhớ rất rõ.

Vì thế mà Lý Phong dẫn theo Hứa Mộc Tình vào chợ đồ cổ, rất dễ dàng tìm thấy góc nhỏ năm đó.

Mà làm Lý Phong ngạc nhiên là, bao nhiêu năm thế mà cái sạp nhỏ của ông chủ vẫn bán.

Chỉ có một điểm khác duy nhất là tóc ông ấy đã hoa râm.

Vẻ mặt tang thương.

Lý Phong liếc mắt đã nhận ra ông ấy là vì dáng vẻ ông ấy vẫn không thay đổi.

Dáng người thấp thấp, gầy tong teo.

Nhìn đã biết là người thật thà.

Cái sạp hàng làm ăn không tốt lắm.

Bởi vì những thứ được bày bán trông rất bình thường, chả có gì đặc biệt.

Mà ông chủ cũng không mồm mép tép nhảy.

Có khách đến, ông ấy cũng chỉ cười với người ta.

Còn lại cứ để kệ khách chọn.

Lý Phong cầm cái bình sứ nhỏ trong tay, hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông có ấn tượng với cái bình sứ nhỏ này không?"

Ông chủ nhận lấy nó đặt trong tay nhìn thử, lắc đầu.

Lúc Lý Phong đang định lấy lại cái bình sứ nhỏ, ở cửa hàng cách đó không xa.

Có một gã đàn ông trung niên nuôi ria mép, lông mày ông ta nảy lên một cái.

Ông ta thảnh thơi bước tới.

Thuận miệng chào hỏi ông chủ.

"Ông Vương, hôm nay buôn bán thế nào?"

Chương 612: Ngô Lương

Ông chủ cười nói: "Không tốt, làm ăn ngày một chán".

"Tôi tính một thời gian nữa, đến tiền thuê mặt bằng cũng không trả nổi mất".

"Cái nghề này của chúng ta là thế đấy, ông bám nghề nhiều năm như thế là giỏi lắm rồi".

Gã trung niên cố tình đi một vòng quanh sạp hàng.

"Cái bình sứ này ở đâu ra thế?"

Tất cả hành động của gã trung niên không qua khỏi mắt Lý Phong.

Nhưng cái mánh khóe của ông ta, anh không thèm vạch trần.

Anh đặt cái bình sứ trong tay mình vào tay gã trung niên, nhìn nó nói: "Ông chủ xem giúp tôi xem cái bình sứ này có gì đặc biệt không?"

Gã trung niên này họ Ngô, tên là Ngô Lương.

Ngô Lương mở cửa hàng ở Phan Gia Viên mấy chục năm rồi.

Tất cả những người quen khi nói về ông ta đều thống nhất chỉ có một chữ.

Gian!

Nếu nhất định phải thêm một chữ đằng sau thì sẽ là.

Gian trá!

Ngô Lương còn được gọi là Vô Lương.

Lúc Ngô Lương đỡ lấy cái bình sứ từ tay Lý Phong, khóe mắt ông ta hơi run rấy.

Động tác rất nhỏ này bị Lý Phong nhìn thấy.

Ngô Lương cố ý dùng ánh mắt thờ ơ liếc qua liếc lại.

Mặc dù chỉ vài cái liếc mắt nhỏ nhưng Lý Phong đã nhận ra một điều từ ánh mắt ông ta.

Ngô Lương biết cái bình sứ này.

Sau đó ông ta ném lại cái bình cho Lý Phong.

"Cái bình sứ này chả có gì đặc biệt, đúng là hơi lâu đời nhưng cũng không đáng mấy tiền, nếu cậu muốn bán thì tôi mua nó với giá hai nghìn tệ".

Lý Phong hôm nay mặc một bộ quần áo bình thường giống mọi hôm.

Hứa Mộc Tình thì khỏi phải nói.

Từ trước đến nay cô đều mặc hàng đặt may riêng.

Nếu không có mắt nhìn thì không thể biết giá của bộ quần áo cô mặc trên người những mấy chục nghìn tệ.

Vì thế Ngô Lương thấy, Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng chỉ là hai người bình thường thôi.

Đám người trẻ như bọn họ là dễ lừa gạt nhất.

"Ông đùa à, cái bình sứ này nửa năm trước tôi mua của ông chủ này với giá năm nghìn tệ đấy, tôi chả thèm bán với giá hai nghìn tệ đâu".

Ông chủ sạp hàng vò đầu bứt tai, không nhớ rõ mình từng bán cái bình này cho Lý Phong.

Ngô Lương cười ha hả: "Nhóc con, mua năm nghìn chứng tỏ cậu bị lừa rồi".

"Tôi nói thật với cậu, cái bình trong tay cậu nhiều nhất là được một trăm năm".

"Bởi vì tay nghề làm ra nó rất bình thường, chỉ khi gặp được người thật sự thích nó".

"Nếu không cậu không bán được nó với giá hai nghìn như tôi mua đâu".

"Nếu không tin cậu cầm cái bình này đi một vòng quanh chợ đồ cổ hỏi mà xem".

Ngô Lương quay người đi về cửa hàng của mình.

"Dù sao thì cửa hàng của tôi cũng ở đây, nếu cậu muốn bán thì cứ đến".

Nói xong ông ta từ từ bước vào cửa hàng.

Ngô Lương ngồi sau quầy, rút điện thoại ra gọi cho Viên Điền Hồng.

"Ông chủ, tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi".

"Cái bình sứ đấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi".

Viên Điền Hồng đang tức điên người, vừa nghe thấy thế, ông ta từ sô pha đứng bật dậy.

Hai mắt ông ta sáng rực lên.

"Tìm kiếm mười mấy năm cuối cùng cũng tìm thấy rồi".

Viên Lịch Hành ngồi cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bác của mình.

Anh ta thấy từ trước đến nay Viên Điền Hồng là một người chín chắn cẩn thận, lắm mưu nhiều kế.

Ông ta rất ít khi kích động như vậy.

Ở đầu dây bên kia, Ngô Lương tiếp tục nói.

"Cái bình sứ đang ở trong tay một đôi nam nữ, nhìn bọn chúng ăn mặc không giống người có tiền".

"Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cách mua lại nó".

Viên Điền Hồng bật cười.

"Nếu đã là người thường mà còn phải mua à?"

"Chờ bọn chúng ra khỏi Phan Gia Viên, ông lập tức dẫn người cướp lấy".

"Vâng ạ!"

Viên Điền Hồng cúp máy.

Thấy ông ta có vẻ cực kì kích động, Viên Lịch Hành vội hỏi.

"Bác à, cái bình sứ này có gì đặc biệt mà là bác kích động thế?"

Giờ Viên Điền Hồng đang cực kì vui sướng.

Ông ta ngồi xuống, thích chí nói với Viên Lịch Hành.

"Lúc trước không phải cháu hỏi sao Lý Mộc bị ép chết mà Lý Thị là một trong bốn gia tộc lớn lại thờ ơ sao?"

"Nguyên nhân bắt nguồn từ cái bình sứ này đấy".

Viên Điền Hồng nói thế làm khơi lên sự tò mò của Viên Lịch Hành.

Viên Lịch Hành nói: "Người ta vẫn đồn là do Lý Mộc chọc phải cậu ấm của một gia tộc lớn".

"Cậu ấm này ghen tị với Lý Mộc là thiên tài nên mới dùng cách này để thiên tài mãi mãi ngã xuống".

"Ha ha ha!"

Viên Lịch Hành cười to: "Ghen tị?"

"Cho dù Lý Mộc là thiên tài ngàn năm có một thì cậu ba của nhà họ Long sao có thể ghen tị với hắn chứ?"

"Cho dù là thiên tài như Lý Mộc nhưng ngay cả tư cách lau giày cho cậu ấm nhà họ Long cũng không có".

Lần đầu tiên Viên Lịch Hành nghe thấy Viên Điền Hồng nhắc đến nhà họ Long này.

Vội vàng hỏi: "Bác à, nhà họ Long này..."

"Chuyện này cháu đừng hỏi đến, vẫn chưa đến lúc cháu nên biết".

Nói đến chuyện này, Viên Điền Hồng rất nghiêm túc.

Viên Lịch Hành vội ngậm miệng.

Nhưng giờ tâm trạng Viên Điền Hồng đang rất tốt.

Ông ta nói cho Viên Lịch Hành nghe chuyện đã qua.

Năm đó nhà họ Lý ở thủ đô có một thiên tài.

Lý Mộc.

Khác hẳn với thiên tài tự tâng bốc mình của nhà họ Hậu.

Lý Mộc là thiên tài hàng thật giá thật.

Điều này, Viên Điền Hồng cũng phải thừa nhận.

Lúc Lý Mộc mười năm tuổi đã là cao thủ đại tông sư đỉnh cấp.

Lúc ấy mọi người đoán đến năm hai mươi tuổi anh ấy có thể thành Vương.

Nhưng điều bất ngờ là năm mười sáu tuổi Lý Mộc đã trở thành Vương rồi.

Thiên tài là gì?

Là Lý Mộc.

Lý Mộc không chỉ có năng khiếu bẩm sinh, anh ấy cũng là người cực kì hiền lành khiêm tốn.

Rất ít khi anh ấy tranh chấp với người khác.

Lại càng không cậy thân thế của mình lên mặt bắt nạt người.

Ở trong mắt nhiều người, Lý Mộc đúng là hoàn mĩ.

Nếu anh ấy cứ thế lớn lên, có thể dẫn dắt cả gia tộc Lý Thị đi lên đỉnh cao mới.

Nhưng Lý Mộc chọc phải cậu ba nhà họ Long.

Không ai biết rõ anh ấy sao lại chọc phải hắn.

Ngay cả Viên Điền Hồng cũng chỉ nghe nghóng được chút.

Hình như là vì một việc hoặc một người.

Nói chung là khiến cậu ba nhà họ Long không vui.

Nhà họ Long lập tức chèn ép nhà họ Lý.

Phải giết chết hai anh em Lý Mộc, Lý Phong.

Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành vội hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến Lý Phong?"

"Chả lẽ cả hai người bọn chúng đều chọc phải cậu chủ Long à?"

Viên Điền Hồng lắc đầu.

"Chuyện có đơn giản như thế đâu".

Bởi vì vui nên Viên Điền Hồng nói ra một tin chính xác.

"Thực ra mấy lời đồn không đúng".

"Lý Mộc nhất định phải chết".

Viên Lịch Hành hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì cậu ta quá giỏi, đã uy hiếp đến cậu chủ Long".

Viên Lịch Hành: "Lúc trước bác cũng nói, nhà họ Lý bé cỏn con như thế sao có thể uy hiếp đến nhà họ Long khổng lồ thế chứ?"

"Nhà họ Lý đương nhiên không thể uy hiếp đến nhà họ Long".

"Nhưng mẹ của Lý Phong thực ra không phải họ Lục".

Nói xong, ánh mắt Viên Điền Hồng lóe lên tia sắc bén.

"Bà ấy họ Long".

Chương 613: Sự uy hiếp của gia tộc hạng nhất

Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành tái mặt.

"Tại sao Lý Phong và Lý Mộc đều là người của nhà họ Long?"

"Mà nhà họ Long lại tìm mọi cách dồn bọn chúng vào chỗ chết chứ?"

"Người tài không phải là gốc rễ của một gia tộc hưng thịnh sao?"

Viên Điền Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: "Với những gia tộc nhỏ như chúng ta, người tài đương nhiên là gốc rễ của gia tộc".

"Nhưng sau khi một gia tộc có thể đạt đến trình độ lớn mạnh như nhà họ Long".

"Cách vận hành của gia tộc bọn họ sẽ khác với cách truyền thống trước kia".

"Đối với nhà họ Long, Lý Mộc không phải là ưu thế mà là tai họa ngầm của nhà bọn họ".

"Nói cách khác, Lý Mộc nhất định phải chết".

"Ban đầu Lý Phong có thể sống là bởi vì trước mặt nhiều người như vậy, một thiên tài như Lý Mộc phải quỳ xuống".

"Giống như con chó quỳ trước mặt câu ba nhà họ Long".

"Mà còn phải chui qua đũng quần của cậu ba".

"Đối với một người đàn ông mà nói, sự nhục nhã này còn đau khổ hơn là cái chết".

"Không thể không nói, Lý Mộc đúng là môt người đàn ông chân chính".

"Nếu cậu ta không chết, gia tộc Lý Thị chắc chắn sẽ vùng dậy, không ai ngăn nổi".

"Nhưng may là ông trời có mắt, một nhân tài như vậy mà lại bị bóp chết từ trong trứng".

"So với Lý Mộc thì Lý Phong đúng là vô dụng hơn nhiều".

"Thực ra lúc trước bác cũng không hiểu sao Lý Mộc lại tình nguyện chết để Lý Phong được sống".

"Giờ nghĩ lại có lẽ là lúc đó tình anh em trỗi dậy".

Viên Điền Hồng nói với Viên Lịch Hành: "Giờ cháu mau dẫn người đi cướp cái bình sứ trong tay Lý Phong về đi".

"Nếu được thì tiện tay vặn cổ nó xuống cho bác".

Thực ra Viên Lịch Hành muốn ra tay với Lý Phong từ lâu rồi.

Giờ nhận được lệnh, anh ta không chút do dự, lập tức dẫn người đi về phía Phan Gia Viên.

Mà từ đầu đến cuối, Viên Điền Hồng không nói cho Viên Lịch Hành biết chuyện Lý Phong là cao thủ đại tông sư đỉnh cấp, thậm chí có thể cao hơn.

Ông ta thấy mặc dù cháu mình tuy không phải thiên tài nhưng cũng dư sức xử lí Lý Phong.

Hơn nữa theo ông ta thấy, Lý Phong cũng không mạnh đến vậy.

Ông ta nghĩ đây chỉ là chiêu che mắt của Lý Tấn mà thôi.

Dù sau bao nhiêu năm nay, Lý Tấn không giỏi về mọi mặt nhưng mấy cái trò lừa gạt này ông ta giỏi hơn ai hết.

Quan trọng hơn là người Viên Điền Hồng cho Viên Lịch Hành dẫn đi không phải là vệ sĩ bình thường.

Mà là đội Hắc Phong.

Là đội ngũ hàng đầu của gia tộc Viên Thị.

Nói gì đến đại tông sư, cho dù có là Vương đến thì cũng phải để lại một lớp da.

Lúc Viên Lịch Hành dẫn người đến Phan Gia Viên tụ hội với Ngô Lương.

Ngô Lương nói cho Viên Lịch Hành: "Lý Phong và ông chủ sạp hàng đồ cổ vừa mới rời đi rồi".

Viên Lịch Hành nhếch mày hỏi: "Bọn họ đi đâu?"

Ngô Lương cúi đầu khom lưng trước mặt Viên Lịch Hành, chỉ thiếu điều vẫy đuôi nữa thôi.

"Vừa nãy tôi phái người đứng cạnh nghe lén bọn họ nói chuyện".

"Lý Phong không biết cái hay của bình sứ".

"Mà ngược lại tìm đến chỗ bán để hỏi về nguồn gốc cái bình".

"Hắn cho Vương Đại Khánh mười nghìn tệ".

"Vương Đại Khánh liền dẫn hắn đi rồi".

"Nếu tôi đoán không sai, chắc Vương Đại Khánh dẫn hắn đến quê cũ của ông ta, núi Tướng Quân".

Viên Lịch Hành kéo áo Ngô Lương, bọn họ lên xe nhanh chóng rời đi.

Trên xe, Viên Lịch Hành hỏi Ngô Lương: "Núi Tướng Quân là nơi nào?"

Ngô Lương nói: "Trước kia núi Tướng Quân có một cái tên khác, gọi là Tam Lí Câu".

"Mấy chục năm trước ở đấy phát hiện được một ngôi mộ tướng quân".

"Nghe nói là cổ mộ của một đại tướng quân từ thời Tây Tấn".

"Sau đó lại tìm được một hai ngôi mộ ở mảnh đất đó".

"Ở đó từng dấy nên cơn sốt khảo cổ".

"Người dân xung quanh đó tìm được một số đồ sành sứ đều mang đến Phan Gia Viên chỗ chúng tôi bán".

"Vương Đại Khánh mấy năm nay toàn dựa vào tên tuổi của núi Tướng Quân để kiếm sống".

Thực ra mấy thứ ông ta bán đều là hàng thứ phẩm, không đáng nhắc tới.

Nghe xong Ngô Lương nói, vẻ mặt Viên Lịch Hành nghiền ngẫm.

Anh ta lập tức rút điện thoại gọi cho Viên Điền Hồng.

"Bác à, cháu phát hiện một chuyện rất thú vị".

Ở đầu dây bên kia, Viên Điền Hồng đang nhàn nhã ngồi trong nhà.

Ông ta vừa mới nói chuyện điện thoại với gia tộc Muto.

Sau khi tộc trưởng gia tộc Muto biết chuyện thì giận tím mặt.

Ông ta đã lệnh cho cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto dẫn theo đám người tinh anh, ngồi máy bay đến thủ đô rồi.

Sáng mai là bọn họ đến nơi.

Sáng mai chính là ngày tận thế của gia tộc Lý Thị.

"Ừ, nói nghe xem nào".

Giờ tâm trạng Viên Điền Hồng đang rất tốt, ông ta có rất nhiều thời gian nghe kế hoạch của cháu mình.

Viên Lịch Hành nói với ông ta chuyện Lý Phong và Vương Đại Khánh đi đến núi Tướng Quân.

Sau đó anh ta nói với Viên Điền Hồng: "Bác à, giờ cháu có hai cách để giải quyết chuyện này".

"Cách thứ nhất là cháu làm theo lời bác, dẫn theo đội Hắc Phong đi giết chết Lý Phong và Hứa Mộc Tình, mang bình sứ về".

"Cách thứ hai là đi theo Lý Phong xem hắn định giở trò gì?"

"Dù sao thì giờ chúng ta cũng buộc dây vào cổ hắn rồi".

"Cho dù thằng chó Lý Phong chạy đến đâu thì chúng ta cũng có thể tóm được hắn".

Viên Điền Hồng suy nghĩ rồi nói: "Tìm cái bình này cũng là nhiệm vụ năm đó bên trên giao cho bác".

"Chẳng qua đã bao nhiêu năm như thế, chỉ sợ bọn họ cũng quên mất chuyện này rồi".

"Cháu nói không sai, vậy cháu dẫn theo đội Hắc Phong đi theo sau".

"Cái bình chắc chắn có bí mật, nói không chừng Lý Phong sẽ mang đến lợi ích mới cho gia tộc chúng ta cũng nên".

Viên Điền Hồng rất tin tưởng Viên Lịch Hành.

Ông ta rất hiểu năng lực của Viên Lịch Hành.

Ông ta biết với trí thông minh và thủ đoạn của Viên Lịch Hành thì dư sức đối phó với Lý Phong.

Giờ Lý Phong giống như Viên Lịch Hành nói, chỉ là con chó bị xích cổ.

Viên Điền Hồng là chủ nhân của nó.

Giờ là lúc dắt chó đi dạo.

Có lẽ con chó này có thể mang đến cho gia tộc của bọn họ một thứ gì đó mới mẻ.

Sau khi Viên Lịch Hành được ông ta đồng ý, xe anh ta đã bám sát sau chiếc xe trắng của Lý Phong.

Núi Tướng Quân cách thủ đô ba tiếng đồng hồ lái xe.

Lúc đến núi Tướng Quân thì sắp là buổi trưa rồi.

Núi Tướng Quân này không có gì đặc biệt, giống như nông thôn vậy.

Lý Phong làm theo lời Vương Đại Khánh, dừng xe ở đầu làng.

Vương Đại Khánh nhìn liếc qua ánh mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu.

Sau đó híp mắt nói với Lý Phong: "Lúc này dương khí mạnh nhất, vừa hay để chúng ta vào núi Tướng Quân".

Lý Phong và Hứa Mộc Tình theo chân Vương Đại Khánh.

Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Phong.

"Dáng người cậu cao ráo, cơ thể rắn chắc".

"Cho dù vào trong núi có nguy hiểm cũng không sợ".

"Nhưng cô gái bên cạnh thì gầy quá, cậu phải để ý cô bé đấy".

Chương 614: Ngọn núi này rất kỳ quái

"Lát nữa tốt nhất là cậu nắm tay cô ấy, tôi sợ trên núi sẽ có gió độc".

"Nếu trúng gió độc, nhẹ nhất là cảm mạo phát sốt, còn không sẽ rất nguy hiểm".

Vương Đại Khánh vừa nói thế, Lý Phong bế bổng Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa, ôm chặt cô trong ngực.

Da mặt Lý Phong dày như tường thành.

Nhưng mặt Hứa Mộc Tình đỏ đến tận mang tai rồi.

Cả người cô rúc trong ngực Lý Phong, hai bên má dán sát vào ngực anh.

Nhìn từ xa, núi Tướng Quân như một thỏi vàng.

Hai phía đông tây của núi nhô cao, ở giữa lại hơi trũng xuống.

Vương Đại Khánh dẫn theo hai người, bước nhanh dọc theo đường núi ngoằn ngoèo.

Vương Đại Khánh đi rất nhanh, ông ấy có vẻ rất sốt ruột, luôn miệng nói phải về làng trước khi trời tối.

Thực ra Vương Đại Khánh không mấy ấn tượng với cái bình trong tay Lý Phong.

Dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi.

Ông ấy chỉ biết những thứ mình bán đều là từ núi Tướng Quân mà ra.

Mỗi lần chỉ cần mưa lớn, sẽ có một số đồ vật theo dòng suối trôi từ trong núi ra.

Bình thường Vương Đại Khánh chỉ cần cẩn thận tìm ở suối, kiểu gì cũng thấy mấy cái bình, lọ.

Nhưng mấy cái bình đó cũng không đáng mấy tiền.

Cho nên mấy năm nay ông ấy không phất lên như người trong ngành.

Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Phong.

"Cậu nhóc này, lẽ ra cậu không nên dẫn vợ theo, cậu không biết chứ ngọn núi này ở chỗ chúng tôi rất kỳ lạ".

"Cho dù giữa trưa thì phụ nữ trong làng chúng tôi cũng không lên núi".

"Gió thổi trên núi rất có hại đối với phụ nữ".

"Tôi nhớ lúc trước cũng có một đám người lên núi đào bảo vật".

"Trong nhóm bọn họ có hai người phụ nữ".

"Hai người đó còn to khỏe hơn vợ cậu nhiều".

"Nhưng bọn họ vừa vào trong núi thì gặp gió độc".

"Hai người bọn họ lúc đến thì hăng hái lắm".

"Nhưng lúc về, một người thì nằm trên cáng, một người được cõng trên lưng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy".

Đáng sợ lắm.

Lý Phong nghĩ rồi nói: "Các ông ở đây thường có rất nhiều người đến đào bảo vật à?"

Vương Đại Khánh lắc đầu.

Thở dài một hơi.

Ông ấy chỉ vào căn nhà gỗ bên đường cách đó không xa nói: "Cậu có thấy căn nhà kia không?"

"Đấy là chỗ ngày xưa chúng tôi dựng nên để người ta dừng chân uống trà đấy".

"Mới đầu có rất nhiều người vào núi Tướng Quân đào bảo vật".

"Lúc đó luôn có một hai người tìm được bảo vật ở bờ suối".

"Tôi nghe nói, bảo vật tốt nhất còn được bán với giá cả nghìn tệ".

"Nhưng sau đó, bảo vật bị người ta đào hết, cũng ít người tới đây".

"Mà...."

Nói tới đây, Vương Đại Khánh hơi ngập ngừng.

Ánh mắt ông ta nhìn lướt qua sườn núi Tướng Quân.

Trong mắt có sự sợ hãi.

Giống như có thứ gì đó rất đáng sợ.

"Từ sau khi núi Tướng Quân có người chết, càng ít người đến đây".

Vương Đại Khánh dường như đang kiêng kỵ chuyện núi Tướng Quân có người chết, Lý Phong hỏi hai lần nhưng ông ấy không trả lời.

Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành đi theo sau Lý Phong cũng đang nghe Ngô Lương nói về núi Tướng Quân.

"Cậu chủ đừng xem thường núi Tướng Quân này".

"Truyền thuyết về núi Tướng Quân có từ lâu, mọi người đều biết bên trong có rất nhiều bảo vật".

"Hàng năm chỉ cần có lũ về, sẽ có rất nhiều bảo vật trôi theo dòng nước từ trong núi xuống chân núi".

"Có rất nhiều người giống Vương Đại Khánh, nhặt đồ bên bờ suối mà phất lên".

"Cậu chủ nghĩ mà xem, mấy món đồ trôi ra ngoài đã rất đáng tiền rồi".

"Vậy bên dưới hầm mộ sẽ có bảo vật thế nào đây?"

Lúc Ngô Lương nói chuyện, Viên Lịch Hành nhìn chằm chằm vào ông ta.

Mỗi ánh mắt của Ngô Lương đều bị Viên Lịch Hành nhìn thấu.

Viên Lịch Hành lạnh lùng cười: "Ngô Lương, ông có biết tại sao mấy năm nay ông chỉ có thể trông coi cái cửa hàng rách nát ở trong góc xó xỉnh không?"

Ngô Lương cười thật thà: "Tôi từ nhỏ đọc ít sách, đầu óc không thông minh, mong cậu chủ nói rõ".

Ánh mắt Viên Lịch Hành nhìn Ngô Lương ngày càng lạnh lùng.

"Bởi vì ông không biết thân biết phận".

Bỗng có một trận gió lạnh thổi qua.

Ngô Lương cảm thấy người mình hơi run.

Ánh mắt đáng sợ quá.

Lúc bắt gặp ánh mắt của Viên Lịch Hành, Ngô Lương cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo.

Ông ta thấy ánh mắt Viên Lịch Hành tràn đầy khinh thường.

"Từ lúc ra khỏi nội thành tôi đã biết rõ".

"Ông tưởng tôi không biết lòng dạ xấu xa của ông chắc?"

"Ông chỉ định nhân cơ hội lần này để cậu đây dẫn đội Hắc Phong vào cái núi Tướng Quân khỉ gió mà ông nói thôi".

Ngô Lương sợ run lên.

Ông ta không ngờ bản thân giấu kĩ như vậy mà vẫn bị Viên Lịch Hành nhìn ra.

"Cậu chủ, tôi không dám, tôi không dám".

"Không cần giải thích với tôi".

Viên Lịch Hành trợn to hai mắt.

"Ông không biết câu càng tô càng đen à".

Trong mắt Viên Lịch Hành toát ra sự sắc bén mà Ngô Lương không dám nhìn thẳng.

"Tôi nói cho ông biết, trên đời này chả có chuyện gì lọt khỏi mắt tôi đâu".

"Mộ tướng quân cũng được, mộ hoàng đế cũng được".

"Cậu đây muốn vào thì vào, muốn ra thì ra".

"Trong mắt tôi, ông chỉ là con chó biết vẫy đuôi mừng chủ thôi".

"Nếu ông muốn sống tốt thì tốt nhất là vẫy đuôi mạnh lên".

"Bày ra cái dáng vẻ làm chó của mình".

Ngô Lương vội cúi đầu khom lưng: "Vâng ạ, vâng ạ, cậu chủ nói đúng ạ".

"Tôi là chó, một con chó cậu chủ nuôi, gâu gâu".

Ngô Lương học theo dáng vẻ chó săn.

Cúi đầu khom lưng theo sát Viên Lịch Hành.

Nhưng con ngươi ông ta đảo liên tục như tên trộm.

"Cậu chủ, năm xưa từ khi ông chủ bảo tôi truy tìm tung tích của cái bình sứ".

"Tôi đã nghiên cứu tất cả các bảo vật mà Vương Đại Khánh có trong tay".

"Nhờ những món bảo vật đã bị tôi mua, tôi phát hiện..."

Lúc Ngô Lương còn đang lải nhải, Viên Lịch Hành đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Cái nhìn trịch thượng.

Vênh váo.

Ánh mắt Viên Lịch Hành lạnh như băng, khó chịu nhìn chằm chằm Ngô Lương nói.

"Có chuyện gì thì nói thẳng ra, cậu đây không rảnh nghe chó sủa".

Ngô Lương thấy ánh mắt của Viên Lịch Hành thì sợ giật nảy mình.

"Cậu chủ, sau bao nhiêu năm tôi nghiên cứu và điều tra".

"Tôi phát hiện tất cả bảo vật trôi từ mộ tướng quân ra đều từ cùng một thời đại".

"Nếu tôi đoán không nhầm, cái bình sứ mà ông chủ vẫn bảo tôi tìm chắc cũng là ở thời đại đó".

"Cái bình đó chắc chắn trôi từ mộ tướng quân ra".

Chương 615: Trong núi không sạch sẽ

Viên Lịch Hành cười: "Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"

Viên Lịch Hành là một người kiêu ngạo.

Anh ta luôn không hài lòng với việc gia tộc mình bị gia tộc lớn kia điều khiển.

Anh ta muốn dùng nỗ lực và thủ đoạn của bản thân để thoát khỏi sự kiểm soát của người đứng sau kia.

Vì vậy, đối với anh ta, những nhiệm vụ do người đàn ông đứng sau kia chỉ thị hoàn toàn không quan trọng.

Hôm nay anh ta có mặt ở đây, không phải để truy tìm nguồn gốc của chiếc bình sứ.

Mục đích của anh ta rất đơn giản.

Giết Lý Phong và Hứa Mộc Tình!

Lúc này, một người mặc đồ đen đi tới bên cạnh Viên Lịch Hành.

Người đàn ông đang cầm một thiết bị dò tìm trên tay.

Anh ta nói với Viên Lịch Hành.

"Cậu chủ, họ dừng lại rồi".

Viên Lịch Hành hơi nhếch mép cười, nói với người đàn ông: "Cậu lập tức phái người lên quan sát đi".

"Vâng!"

Đội Hắc Phong là một đội tinh nhuệ mà gia tộc nuôi dưỡng bằng cả nhân lực và vật lực.

Các thành viên đều được tuyển chọn từ khắp nơi trên thế giới khi họ mới bốn hoặc năm tuổi, sau khi trải qua quá trình huấn luyện và cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, chỉ những người nổi bật mới có thể vào đội này.

Đối với Viên Lịch Hành, hôm nay có đội Hắc Phong, bất kể kẻ xuất hiện là người hay ma, anh ta vẫn giết hết!

Sau khi khóa chặt vị trí của Lý Phong, Viên Lịch Hành cầm một chiếc kính viễn vọng trong tay, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Lúc này, Lý Phong và Vương Đại Khánh đang đứng bên hồ sen.

Hứa Mộc Tình vẫn luôn theo sát Lý Phong.

Lý Phong từ đầu đến cuối không hề buông tay cô.

Anh luôn nắm chặt tay của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình vì thế mà đỏ mặt tía tai.

Nhưng bây giờ Lý Phong có lý do chính đáng, cho dù Hứa Mộc Tình cảm thấy xấu hổ, cô cũng không thể gạt tay Lý Phong ra.

Hôm nay, cô để mặc cho Lý Phong ‘cơ hội’ với mình.

Vương Đại Khánh chỉ vào khu vực xung quanh và nói với Lý Phong.

"Tôi không nhớ nơi đã mò được chiếc bình sứ trong tay của cậu".

"Dù sao đi nữa, mấy năm nay, mỗi tuần tôi đều đến đây đãi bảo vật".

Lý Phong nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt thuận theo hướng sông nhìn sâu hơn vào trong núi.

Trước khi Lý Phong mở miệng nói, Vương Đại Khánh đã biết Lý Phong muốn nói gì nên vội lắc đầu.

"Lúc đến, tôi đã nói rõ với cậu rồi đấy".

"Chúng ta không thể vào trong núi được, trong đó có mấy thứ không sạch sẽ".

Vương Đại Khánh lắc đầu rất nhanh, như thể trong núi như có thứ gì rất kinh khủng.

Lý Phong cười nói: "Cho dù trong núi có cái gì".

"Thì giờ cũng là ban ngày, sợ gì chứ".

“Chúng ta về làng trước khi mặt trời lặn là được mà”.

Sự kiên trì của Vương Đại Khánh không kéo dài được bao lâu.

Ngay sau đó, tiếng tin nhắn phát ra từ điện thoại di động trong túi ông ấy vang lên.

Khi Vương Đại Khánh thấy tài khoản ngân hàng của mình đột ngột tăng thêm 50.000 nhân dân tệ.

Thái độ đánh chết cũng không vào núi ban đầu đã thay đổi.

Ông ấy nhìn Lý Phong nói: "Tôi không biết chính xác cậu muốn làm cái gì?"

"Nhưng đã nói rõ rồi đấy, bất luận có tìm được đồ hay không".

"Thì cũng phải về làng trước khi mặt trời lặn".

"Nếu cậu không về, tôi sẽ tự về".

"Đến lúc đó hai người ở trong núi, gặp phải chuyện gì cũng đừng trách tôi!"

Lý Phong gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Được, quyết định vậy đi".

Vương Đại Khánh rất thông thạo vùng này.

Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng vào núi theo con đường núi quanh co.

Ngay khi bước vào ngọn núi sâu, môi trường xung quanh lập tức thay đổi.

Rõ ràng là có mặt trời rất lớn ở trên đầu.

Và ánh sáng mặt trời cũng có thể chiếu vào người.

Tuy nhiên, luôn cảm thấy không khí xung quanh vô cùng lạnh giá.

Lý Phong luôn nắm chặt tay Hứa Mộc Tình.

Anh phát hiện ra một lớp da gà nổi trên làn da mỏng manh của Hứa Mộc Tình.

Không nhịn được hỏi cô: "Có lạnh không?"

Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu.

Cô không ngờ sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong núi và bên ngoài lại lớn đến vậy.

Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình rất mạnh mẽ.

Lúc cô đang định nói cho Lý Phong biết cô có thể kiên trì.

Thì Lý Phong bất ngờ dùng hai tay bế cô lên.

Vẫn là kiểu bế công chúa tiêu chuẩn.

Hứa Mộc Tình lập tức lại áp sát vào ngực Lý Phong.

Về phương diện này Lý Phong luôn không biết xấu hổ.

Tuy nhiên, da mặt của Hứa Mộc Tình không dày như của anh!

Ngay cả khi đang ở trong hoàn cảnh hoang dã bây giờ, thì bên cạnh vẫn có người.

Hơn nữa, Lý Phong khi làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường.

Nếu đổi thành người thường, thì phải cởi áo khoác của mình ra mới đúng.

Làm gì có ai bế hẳn lên như vậy?

Hứa Mộc Tình vội vàng nói: "Anh bỏ em xuống đi. Con đường núi này không dễ đi đâu".

"Không sao đâu, nhắm mắt lại anh cũng đi được".

Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành, người đi theo phía sau, không khỏi hừ lạnh khi nhìn thấy hành động của Lý Phong.

"Hừ, ngu ngốc!"

"Lý Phong này còn ngốc hơn tôi tưởng".

"Không ngờ mấy năm nay Lý Tấn lại dành thời gian và sức lực cho loại phế vật này".

"Nhà họ Lý quả nhiên là tận rồi!"

Nếu như không phải đi theo điều tra chiếc bình sứ, Viên Lịch Hành đã giết chết Lý Phong từ lâu rồi.

Còn đối với Hứa Mộc Tình, hừ hừ hừ.

Nhìn qua ống nhòm, Viên Lịch Hành phát hiện ra người phụ nữ này còn mặn mà hơn.

Vẻ mặt ngại ngùng này càng tôn thêm vẻ xinh đẹp cho cô.

Nhìn cô làm Viên Lịch Hành cảm thấy ngứa ngáy.

Anh ta muốn đi lên ngay bây giờ và giật Hứa Mộc Tình khỏi vòng tay của Lý Phong.

Sau đó tìm một nơi sạch sẽ rồi chà đạp cô!

Khoảng một tiếng sau, mộ tướng quân đã ở trước mặt.

Cùng lúc đó, Lý Phong cũng gặp một đám người.

Hình như là sinh viên đại học, trong số đó có ba người trẻ tuổi, một người giống như giáo sư đại học.

Họ dường như vừa mới đến đây.

Nhìn từ bên ngoài, ngôi mộ đại tướng này thực chất chỉ là một gò đất nhỏ.

Thảm thực vật xung quanh tươi tốt.

Lúc này, một nam sinh đột nhiên cười thành tiếng.

"Thì ra bên cạnh mộ tướng quân có một tấm biển gỗ".

Có bốn ký tự được viết trên tấm biển bằng gỗ.

"Hung huyệt, cấm vào!"

"Nhìn xem, ở đây thế mà có người viết tấm biển như vậy để hù người này".

"Hahaha, cái này ngớ ngẩn thật đấy".

"Này, đừng di chuyển, chúng ta chụp một tấm ảnh đi!"

Mặc dù nhóm người này đang nô đùa ầm ĩ ở đó.

Nhưng Vương Đại Khánh vẫn đứng đằng xa, đánh chết cũng không dám đến gần.

Cái gò nhỏ này ban đầu trông rất bình thường.

Nhưng do sạt lở, hơn một nửa đất đã bị cuốn trôi.

Lộ ra một lối dẫn vào bên trong.

Gạch đá trên lối vào có màu xanh lam và phủ đầy rêu.

Tấm biển gỗ này đã tồn tại nhiều năm, nét chữ trên đó khá mờ.

Đứng cách đường hầm này không xa, Lý Phong có thể cảm nhận rõ ràng một luồng gió lạnh từ bên trong thổi ra.

"Này! Tôi nói cho các người biết, chỉ ở đây chụp ảnh, nhìn ngắm thôi chứ đừng đi vào!"

"Tôi nói thật, tất cả những người đi vào đến giờ đều chưa ra được".

"Bao gồm một cựu giáo sư đại học, người đã đưa một nhóm người đến để nghiên cứu khảo cổ".

"Các người đừng giống mấy người đó có vào mà không có ra!"

Vương Đại Khánh vừa nói vừa lùi lại, hiển nhiên là ông ấy khiếp sợ nơi này.

Và lời nói của ông ấy ngay lập tức thu hút sự chú ý của giáo sư dẫn đầu trong đội sinh viên đại học.

Vị giáo sư lập tức bước đến gần Vương Đại Khánh và hỏi: "Ông bạn, ông vừa nhắc đến việc có một đội khảo cổ tiến vào ngôi mộ cổ này".

"Xin hỏi, năm đó ông có ở đây không?"

Chương 616: Sẽ chết người đấy

"Ông có biết năm đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Vương Đại Khánh vẻ mặt chua xót nói: "Đội khảo cổ tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe người khác nói thôi".

"Dù sao thì bọn họ đông người như vậy, nhưng khi vào thì không có ai trong số đó sống sót trở ra cả".

Vị giáo sư lập tức quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào hang động dường như có thể ăn thịt người này.

"Mọi người kiểm tra trang bị đi, mười phút sau chúng ta vào!"

Khi nghe vị giáo sư nói như vậy, Vương Đại Khánh cuống lên.

"Tôi nói các người làm sao thế nhỉ?"

"Tôi nói với các người bao nhiêu lần rồi, không vào được đâu, không thể vào được đâu, sẽ chết người đấy!"

Tuy nhiên, đối phương lại phớt lờ ông ấy.

Vương Đại Khánh nói với Lý Phong.

"Lúc lên núi, tôi đã nói với cậu rất rõ ràng, tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây thôi".

"Nếu cậu nhất định muốn đi vào, tôi sẽ không cản cậu".

"Tuy nhiên, tôi sẽ không đi cùng cậu vào nữa, tôi về đây!"

Trong số những học sinh đang vây xem, mấy cậu trai đã lén lút nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình từ lâu.

Trong số sinh viên được giáo sư đại học này đưa tới, ngoại trừ một cô gái đeo kính, còn lại đều là nam giới.

Một trong số họ, một cậu trai với quả đầu bóng loáng, nói với một người bạn bên cạnh.

"Này, cậu có thấy cô gái đó không? Cô ấy đẹp thật đấy!"

"Tôi cá rằng nếu cô ấy vẫn đang đi học, cô ấy chắc chắn là hoa khôi của trường!"

Một cậu trai khác với chiếc đồng hồ và quần áo hàng hiệu tiến lại gần.

"Có muốn ra tay với cô gái này không?"

Tên nhà giàu đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu này họ Viên, tên là Viên Lịch Thừa.

Hắn là một nhánh của gia tộc họ Viên trong tứ đại gia tộc ở thủ đô.

Tuy không có tiếng lắm trong gia tộc nhưng lại có tên trong bốn thế gia lớn ở thủ đô.

Ở thủ đô, Viên Lịch Thừa có thể nói là không ai cản nổi, muốn làm gì thì làm!

Viên Lịch Thừa nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt đểu cáng.

"Tôi nói cho các cậu biết, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời!"

"Kiểu người đẹp này, bình thường chỉ có cậu đây mới có quyền chơi".

"Hôm nay, cậy đây cho các cậu một cơ hội".

"Chờ lát nữa hai người này theo chúng ta vào hang động, thì chúng ta sẽ kéo cô gái này vào trong góc tối như bưng rồi muốn làm gì thì làm!"

Viên Lịch Thừa đã nói như vậy, hai người còn lại đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Nhưng, nếu tên đàn ông bên cạnh cô ấy sợ và đưa cô ấy xuống núi thì sao?"

Viên Lịch Thừa đã tìm ra biện pháp đối phó.

"Không dễ dàng thế đâu, chờ lát nữa ba người chúng ta cùng nhau đi tiểu".

"Chúng ta đi vòng qua bụi cây bên cạnh, tìm một chỗ có cây cối rậm rạp nằm mai phục".

"Khi hai người bọn họ đi ngang qua, chúng ta sẽ cùng xông lên, hạ gục tên đàn ông, sau đó kéo cô gái vào bụi cỏ!"

"Hehe, thành thật mà nói, tôi còn thích chơi phụ nữ trên cỏ hơn đấy".

Lời nói của Viên Lịch Thừa khiến hai tên bên cạnh rất phấn khích.

Muốn lao tới ngay lập tức.

Sau khi hạ quyết tâm, ba người đều nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

Vì Lý Phong đã tới đây rồi, nên không thể để anh rời đi một cách dễ dàng được.

Anh nói vài câu với Vương Đại Khánh, Vương Đại Khánh cuối cùng cũng thở dài một hơi, sau đó xoay người vội vàng rời đi.

Giáo sư đi tới chỗ Lý Phong, nhìn Lý Phong.

"Anh gì này, tôi là giáo sư khoa khảo cổ tại đại học Yên Kinh, tên tôi là Lâu Hán Quang".

Lý Phong bắt tay Lâu Hán Quang.

Lâu Hán Quang nhận thấy trong tay Lý Phong đang cầm một cái bình sứ nên đã ngắm nghía nó rất kỹ.

Sau đó nói: "Cái bình sứ của anh trông có vẻ lâu đời đấy nhỉ".

"Tuy nhiên, tay nghề làm ra nó khá thô nên nó cũng không đáng bao nhiêu".

Chỉ cần nhìn qua là đã có thể nhận định, chứng tỏ Lâu Hán Quang có kiến thức xuất sắc trong lĩnh vực chuyên môn.

Lý Phong ngay lập tức đưa chiếc bình sứ vào tay Lâu Hán Quang.

"Giáo sư, ông xem hộ tôi được không?"

"Nó có gì khác với những chiếc bình sứ thông thường không?"

Sau khi Lâu Hán Quang quan sát kỹ lưỡng, ông ấy khẽ lắc đầu.

"Ngoại trừ việc nó có niên đại khá lâu đời, thì không có gì đặc biệt cả".

"Nhưng sao nó lại có chữ bên trong?"

Lý Phong dùng ánh nắng chiếu qua đầu nhìn dòng chữ trên chiếc bình sứ.

Chữ viết trên đó là của Lý Mộc, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhìn thoáng qua Lý Phong vẫn có thể nhận ra.

Lý Phong rất hiểu. Anh trai Lý Mộc của anh sẽ chả rảnh mà đi viết một đoạn ngắn như vậy.

Lông mày Lý Phong khẽ nhăn lại, dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó.

Lý Phong đập mạnh cái bình sứ xuống đất.

"Choang!"

Kèm theo âm thanh giòn giã, cái bình sứ mà giáo sư nói có chút niên đại đã bị Lý Phong trực tiếp làm vỡ.

Hành động này của Lý Phong đương nhiên thu hút sự chú ý của đám học sinh bên cạnh.

Sau đó Viên Lịch Thừa vênh váo bước tới, chỉ vào Lý Phong nói: "Này! Anh điên à?"

"Sao lại đi đập cái đồ hỏng đó ở đây?"

Tư thế ngạo nghễ của Viên Lịch Thừa cũng rơi vào tầm mắt của Viên Lịch Hành đang dùng kính viễn vọng quan sát từ xa.

Viên Lịch Hành lúc này cau mày.

"Thằng Viên Lịch Thừa phế vật này sao lại xuất hiện ở đây?"

Ngô Lương hiển nhiên cũng biết Viên Lịch Thừa.

Ông ta nói nhỏ: "Cậu bảy học chuyên ngành khảo cổ học. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta sẽ tiếp quản cửa hàng đồ cổ lớn nhất ở Phan Gia Viên chúng ta".

Viên Lịch Hành lạnh lùng hừ một tiếng: "Loại phế vật chỉ biết há miệng chờ sung!"

"Nếu trong gia tộc có thêm nhiều người như hắn, sớm muộn gì cũng sạt nghiệp!"

Ngô Lương vừa rồi cũng nghe thấy tiếng Lý Phong làm vỡ bình.

"Cậu chủ, Lý Phong, tên khốn này đã đập vỡ chiếc bình rồi. Tôi không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo. Chúng ta có cần phải ra tay vào lúc này không?"

Ngô Lương vừa dứt lời, Viên Lịch Hành liền quay đầu lại nhìn ông ta.

Chỉ cần một ánh mắt của anh ta thôi, cũng khiến Ngô Lương sợ tới mức lập tức co rụt cổ lại, cúi đầu không dám nói nữa.

Ngô Lương lại nhìn Lý Phong, lạnh lùng nói.

"Cái bình sứ này có hữu dụng hay không, không ai biết".

"Dù sao, hỏng rồi vẫn có thể sửa được".

"Nhưng nếu Lý Phong biết được bí ẩn trong đó, thì tôi sẽ là con chim sẻ đứng sau quan sát bọ ngựa bắt ve sầu!"

"Hừ, hừ hừ…"

Tiếng cười của Viên Lịch Hành càng lúc càng trở nên nham hiểm hơn.

"Những người này chỉ là bàn đạp để cậu đây vươn tới đỉnh cao mà thôi!"

Sau khi cái bình bị vỡ, Lý Phong lập tức ngồi xổm xuống.

Anh tìm chữ Lý Mộc viết từ chiếc bình sứ bị vỡ.

Lý Mộc đã viết tổng cộng tám ký tự. Không có dấu chấm câu.

Lý Phong lấy riêng lẻ tám chữ này ra.

Lúc đầu, Lâu Hán Quang vẫn không hiểu tại sao Lý Phong lại quăng chiếc bình đi.

Nhưng khi ông ấy phát hiện chiếc bình bị vỡ, dòng chữ bên trong thực sự nằm ngay ngắn trên từng mảnh vỡ một.

Điều này khiến ông ấy phải nhìn Lý Phong thêm vài lần.

Ông ấy biết chỉ dựa vào may rủi là điều tuyệt đối không thể xảy ra, sau khi chiếc bình bị vỡ, cả tám ký tự đều nằm trên tám mảnh gốm.

Rõ ràng Lý Phong biết võ công, hơn nữa võ công không hề yếu!

Lý Phong đặt tám mảnh gốm xuống đất, nhặt cành cây viết tám con số trên mặt đất.

Anh ngay lập tức nhìn lên Lâu Hán Quang và hỏi.

"Giáo sư, ngài có biết Lục Thập Tứ Quái không?"

Chương 617: Vô học

Lâu Hán Quang sững người một lúc, tự hỏi tại sao Lý Phong lại hỏi về kiến thức trong lĩnh vực đặc thù này.

Nhưng ông ấy vẫn lắc đầu: "Tôi thật sự chưa nghiên cứu kỹ phương diện này".

Lúc này cô gái đeo kính đi tới.

Chiếc kính gọng đen to bản trên mặt gần như che mất nửa khuôn mặt cô ấy.

Nhưng nếu nhìn kỹ, không khó để nhận ra đây là một cô gái xinh xắn.

Hơn nữa, nếu Dương Thiện Tề có mặt ở đây, cậu ta nhất định có thể nhận ra người trước mặt mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bởi vì cô ấy là người phục vụ Lý Đông Đông được Dương Thiện Tề cứu ở hội quán Hoa Hồng Đen trước đây.

Lý Đông Đông thì thào nói: "Tôi đã học một chút về Lục Thập Tứ Quái".

Lý Phong liếc nhìn Lý Đông Đông, rồi anh xếp tám mảnh gốm thành một trận pháp Lục Thập Tứ Quái. Có tám quái vị được viết trên đó.

Tương ứng là.

Khôn Quái, Càn Quái, Ly Quái, Khảm Quái, Đoái Quái, Cấn Quái, Chấn Quái, Tốn Quái.

Viên Lịch Hành đang quan sát bằng kính viễn vọng ở phía xa.

Khi anh ta nhìn thấy Lý Phong xếp mảnh gốm đầu tiên, một nụ cười chế giễu bất giác xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.

"Loại ngu học!"

Ngô Lương ở bên cạnh lấy lòng.

"Cậu chủ, cậu đang nói ai vậy?"

"Hừ hừ".

Viên Lịch Hành chế nhạo: "Còn có thể là ai nữa, dĩ nhiên là Lý Phong rồi".

"Một thằng ngu đến thứ tự của quái vị Bát Quái cùng xếp sai mà lại dám khoe khoang trước mặt người khác".

"Rác rưởi!"

Viên Lịch Hành luôn coi thường Lý Phong, trong mắt anh ta Lý Phong chỉ là một thứ rác rưởi không hơn.

Tất cả những gì anh có được bây giờ đều do thế lực sau lưng ở thủ đô thao túng.

Lý Phong giống như một con rối bị giật dây.

Trước đây, Viên Lịch Hành chưa bao giờ quan sát Lý Phong kỹ như vậy.

Bây giờ qua kính viễn vọng, anh ta có thể nhìn rõ từng cử động của Lý Phong.

Càng quan sát kỹ, sự khinh thường của Viên Lịch Hành đối với Lý Phong càng trở nên mạnh mẽ hơn!

"Hahaha, đồ ngốc!"

Lý Phong vừa đặt xong vị trí của tám mảnh gốm, Viên Lịch Thừa ở bên cạnh liền cười to.

"Vừa rồi tôi còn đang nghĩ, ngu như thế mà bày ra cái bộ dạng khỉ gì để lừa người cơ chứ, không ngờ, hắn còn chả hiểu kiến thức cơ bản!"

Viên Lịch Thừa chỉ vào mảnh gốm trên mặt đất cười lớn: "Đây là Bát Quái sao? Chả có Bát Quái nào bắt đầu bằng Khôn Quái cả?"

Lý Phong nhìn Lâu Hán Quang cũng đang ngồi xổm bên cạnh, hỏi: "Tên ngốc này là học sinh của ông à".

Lâu Hán Quang cười khổ.

"Mày nói cái gì!?"

"Mày dám mắng cậu đây à!?"

Trong lúc nói chuyện, Viên Lịch Thừa đã giơ nắm đấm hướng về phía Lý Phong.

"Bốp!"

Viên Lịch Thừa chưa kịp phản ứng thì đã bất ngờ xuất hiện một bàn tay tát hắn một cái.

Viên Lịch Thừa bị đánh xoay vòng vòng tại chỗ, cuối cùng hắn không đứng vững đã nặng nề ngã xuống đất.

"Mày dám đánh tao!?"

"Mày dám đánh tao à!?"

Trong khi Viên Lịch Thừa đang la hét, Lý Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.

Chỉ bằng một ánh mắt, toàn thân Viên Lịch Thừa đột nhiên run lên!

"Không hiểu thì hỏi thêm, nếu không cả thế giới sẽ coi cậu là đồ ngốc đấy".

Lý Đông Đông lúc này ở bên cạnh nói nhỏ.

"Thứ anh ấy đang xếp là Bát Quái "".

"Quy Tàng cái khỉ gì, cậu đây chưa nghe thấy bao giờ".

Lý Đông Đông bên cạnh giải thích một lần nữa.

"Thực ra mọi người đều biết Kinh Dịch có ba quyển".

"Ngoài cuốn "Chu Dịch" mà chúng ta đã quen thuộc, còn có hai cuốn khác".

"Hai cuốn Kinh Dịch này. Chúng đã xuất hiện trước thời nhà Chu, lâu đời hơn".

"Lần lượt là "Liên Sơn" và "Quy Tàng"".

Khi Lý Đông Đông nói, cô ấy nhìn Lý Phong với sự tôn trọng.

"Nhưng hai cuốn sách này đã bị thất lạc. Chúng ta chỉ có thể sử dụng cổ tịch, để biết đại khái nội dung".

"Cũng giống như "Quy Tàng", quái vị đầu tiên là Khôn".

"Ngược lại với Chu Dịch Bát Quái".

Lý Phong từ đầu đến cuối không thèm để ý tới Viên Lịch Thừa, cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Nhưng những gì anh thể hiện rất rõ ràng, thấy đôi mắt của Lâu Hán Quang sáng lên một lần nữa.

Lâu Hán Quang không nghĩ rằng Lý Phong sẽ phô trương kiến thức của mình vào lúc này.

Lâu Hán Quang đã rất ngạc nhiên trước việc Lý Phong đập bình vừa rồi.

Mà bây giờ Lý Phong còn xếp một trận pháp mà ngay cả một học giả chuyên nghiệp như ông ấy cũng chưa từng thấy trước đây, điều này khiến Lâu Hán Quang cảm thấy mới mẻ và hơn đó là tò mò.

Lâu Hán Quang vội hỏi Lý Phong.

"Xin hỏi, tại sao anh lại dùng những mảnh này để xếp thành Quy Tàng Bát Quái?"

" Bát Quái là tương lại của con người".

"Và" Quy Tàng" được coi là quá khứ của con người".

Nói xong, Lý Phong không để ý tới Lâu Hán Quang nữa, mà viết lại từng nét chữ viết trên tám mảnh gốm thành những con số.

"Những con số này đại diện cho điều gì?"

Bây giờ không chỉ Lâu Hán Quang, mà tất cả mọi người xung quanh Lý Phong đều có một dấu chấm hỏi trong đầu.

Chỉ có Lý Đông Đông là chăm chú nhìn vào những con số này.

Viên Lịch Hành ở khoảng cách xa.

Sự khinh thường và chế giễu trên khuôn mặt anh ta càng trở nên dữ dội hơn.

"Đồ chó giả thần giả quỷ!"

"Không phải chỉ là mấy con số quèn thôi sao?"

"Hắn thật sự cho rằng chỉ cần dựa vào mấy con số này có thể tìm đường tiến vào mộ tướng quân sao?"

"Ảo tưởng! Coi ngôi mộ tướng quân này là trò chơi của một đứa trẻ ba tuổi à?"

Trên thực tế, Viên Lịch Hành không tin rằng ngôi mộ tướng quân thực sự có thể giết người.

Khi anh ta đến, Ngô Lương đã nói rất nhiều.

Nhưng Viên Lịch Hành ngoan cố cho rằng lăng mộ tướng quân có thể giết người, chỉ là cái cớ do một số người cố tình biên soạn ra.

Mục đích rất đơn giản, chỉ là không muốn người ngoài vào đó.

Và bây giờ, vì căm ghét, khinh bỉ và coi thường Lý Phong, anh ta thà tin rằng trong lăng mộ tướng quân thực sự có khả năng giết người còn hơn.

"Biến chữ thành nét, cái này đứa trẻ lên ba cũng biết, khoe cái gì".

"Đúng là phế vật!"

Viên Lịch Hành vừa nói xong câu này.

Lý Đông Đông đột nhiên vỗ tay một cái.

"Tôi hiểu rồi, những con số này đại diện cho chín cung diễn biến của Bát Quái!"

"Đây là số nhị phân!"

Viên Lịch Hành choáng váng trước những gì Lý Đông Đông nói.

Anh ta, tinh anh trong xã hội, đến giờ cũng không biết Bát Quái có liên quan gì đến số nhị phân của máy tính.

Viên Lịch Hành định chế nhạo theo bản năng để cứu vãn lại thể diện của mình.

Thì Viên Lịch Thừa, người cũng bước ra từ nhà họ Viên, đã đi trước anh ta một bước, cười lớn.

"Quả nhiên là đám người hạ đẳng không có nền tảng gia đình".

"Để có thể thể hiện bản thân trước mặt giáo sư, đến câu đó cũng có thể nói ra được".

Viên Lịch Thừa dẫn theo một vài người, đứng bên cạnh Lý Đông Đông. Họ nhìn Lý Đông Đông một cách trịch thượng.

"Người đàn ông này có cho cậu tiền không?"

"Sao cậu cứ nói đỡ cho hắn thế?"

" Bát Quái là cái khỉ gì?"

"Cậu còn liên kết nó với hệ nhị phân máy tính nữa. Tôi phải nói rằng, sự ngu ngốc của cậu rất nghệ thuật đấy!"

Viên Lịch Thừa vừa nói vừa vỗ tay, đám người bên cạnh hắn cùng hùa theo.

Lý Đông Đông, người thường bị bắt nạt, lúc này không nói nữa, mà cúi đầu xuống.

Vào lúc này, Hứa Mộc Tình ngồi xổm bên cạnh Lý Phong, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ kiên quyết của Lý Phong từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.

Chương 618: Mối liên hệ giữa Bát Quái và số nhị phân

Trên thực tế, Hứa Mộc Tình đã quan sát Lý Phong ngay từ đầu đến giờ.

Bởi vì những gì Lý Phong nói là chuyện Hứa Mộc Tình chưa từng biết đến, thậm chí cô còn chưa nghe thấy bao giờ.

Có thể nói, ngày hôm nay Lý Phong đã mở ra cho cô một cánh cửa hoàn toàn mới.

Hứa Mộc Tình rất tò mò.

Càng ở gần Lý Phong.

Hứa Mộc Tình luôn có thể tìm thấy một số cảm giác và sự tiếp xúc hoàn toàn mới từ Lý Phong.

Mặc dù hai người vốn đã có mối quan hệ rất thân thiết.

Hơn nữa trên thực tế họ còn là vợ chồng.

Tuy nhiên, bây giờ như thể đã trở lại cảm giác của những đôi trẻ yêu nhau.

Nhìn Lý Phong nói mấy thông tin và nội dung mà cô không hiểu, Hứa Mộc Tình luôn cảm thấy trong lòng có một cảm giác ấm áp ngọt ngào, rất dễ chịu.

Hứa Mộc Tình hỏi Lý Phong.

"Ông xã, sao hệ nhị phân máy tính lại liên quan đến Bát Quái vậy?"

Không cần Lý Phong giải thích kiến thức này.

Lâu Hán Quang, thân là một giáo sư, lúc này đứng lên.

Ông ấy hắng giọng và nói với tất cả học sinh bên cạnh.

"Có vẻ như tôi thường giảng quá nhiều thứ liên quan đến sách vở, mà bỏ qua việc đào tạo các khía cạnh khác cho mọi người".

"Tôi đáng trách vì điều này".

"Vì chúng ta đã đề cập đến khía cạnh này, nên để tôi nói cho mọi người biết một cách ngắn gọn".

Lâu Hán Quang bây giờ đảm nhận tư thế của một giáo viên như thể ông ấy đang dạy học vậy.

Giọng nói của ông ấy không lớn không nhỏ, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Ngay cả khi cầm kính viễn vọng ở xa, Viên Lịch Hành đang quan sát vẫn có thể nghe rõ.

Chỉ nghe Lâu Hán Quang nói.

"Trước hết, mọi người cần biết một phần kiến thức, người phát minh ra hệ nhị phân là nhà toán học người Đức, Leibniz".

Lâu Hán Quang vừa dứt lời.

Viên Lịch Thừa và Viên Lịch Hành gần như cười lạnh cùng một lúc.

Lâu Hán Quang nói thêm: "Leibniz đã nghiên cứu máy tính khi còn là một thiếu niên, nhưng vì không có căn cứ xác thực hỗ trợ nên ông ấy chưa bao giờ công bố".

"Khi ông ấy khoảng hai mươi tuổi, ông ấy đã gặp một nhà truyền giáo, Wallace".

"Wallace này, đã đến Hoa Hạ chúng ta".

"Ông ấy vẫn luôn nghiên cứu Kinh Dịch của chúng ta. Trong quá trình giao tiếp giữa hai người, Leibniz đã phát hiện ra rằng trong sách Kinh Dịch cổ đại, cũng phát hiện ra quy luật nhị phân".

"Chính là nhờ các quy luật của Kinh Dịch cổ đại mà cuối cùng ông ấy đã xuất bản một bài báo nhị phân vào năm 1705".

Ngay khi Lâu Hán Quang nói điều này, cái miệng há hốc vì chế nhạo của Viên Lịch Hành không thể đóng lại được!

Anh ta cảm thấy mình như bị tát bôm bốp vào mặt.

Đau!

Viên Lịch Thừa đánh chết cũng không tin, hắn nghĩ rằng thông tin này là do Lâu Hán Quang cố tình soạn ra, hắn nói ngay lập tức.

"Giáo sư, thầy đang đùa với chúng em đấy à?"

Lâu Hán Quang nhìn Viên Lịch Thừa chằm chằm.

"Viên Lịch Thừa, tôi biết cậu xuất thân từ gia tộc lớn".

"Cậu vốn có ưu thế về thân phận, nhưng ưu thế này sẽ cản trở bước tiến của cậu và cũng sẽ che mắt cậu".

"Bây giờ hãy nhớ rằng, đừng bao giờ đánh giá thấp trí tuệ cổ xưa của người Hoa Hạ chúng ta".

"Bởi vì nó rất có thể đại diện cho một cái cốt lõi, ngay cả công nghệ hiện đại cũng không có cách nào tìm tòi và nghiên cứu chuyên sâu cái cốt lõi đó!"

Nói xong, Lâu Hán Quang nhìn tất cả học sinh xung quanh.

Nói với họ: "Bây giờ, mọi người hãy nhớ là, tiêu đề của tờ báo Blenitz xuất bản năm 1705".

"Được gọi là" Giải thích về số học nhị phân chỉ sử dụng hai ký hiệu 0 và 1, và sử dụng nó để thảo luận về bức vẽ Phục Hi Hoa Hạ cổ đại "".

"Tên rất dài. Mọi người có thể tìm kiếm nó trên điện thoại di động của mình".

Tất cả học sinh đều bất giác há hốc mồm.

Một số người thậm chí còn dùng điện thoại di động kiểm tra, kết quả đã xác minh trực tiếp những gì Lâu Hán Quang nói!

Trong khi các học sinh còn đang ngạc nhiên, thì đôi mắt sáng của Hứa Mộc Tình sáng lấp lánh.

Trong mắt Hứa Mộc Tình, Lý Phong luôn là người giỏi nhất.

Nhưng nếu ai đó hỏi Hứa Mộc Tình, Lý Phong giỏi như nào?

E rằng Hứa Mộc Tình không thể nói gì khác hơn là Lý Phong vừa giàu vừa giỏi đánh đấm.

Mà bây giờ, với tư cách là vợ, Hứa Mộc Tình có thể nói với người khác một cách tự hào.

Chồng cô biết nhiều lắm!

Còn nhiều như nào, Hứa Mộc Tình hiện tại vẫn chưa biết, nhưng sau này nhất định sẽ đào sâu tìm hiểu thêm!

Cô biết rằng chồng mình là một người đàn ông kho báu!

"Két két két!"

Đây là tiếng nghiến răng!

Ở đằng xa, Viên Lịch Hành, người đang quan sát qua kính viễn vọng, nắm chặt tay.

Mặc dù không nói chuyện trực tiếp với Lý Phong, nhưng những chuyện vừa rồi tương đương với việc tát nhiều cái vào mặt Viên Lịch Hành!

Lời chế nhạo Lý Phong của Viên Lịch Hành vừa rồi càng gay gắt.

Thì những cú tát vào mặt anh ta càng đau hơn!

Nhìn khuôn mặt xanh xám của Viên Lịch Hành, lúc này Ngô Lương không dám nói thêm nữa, đứng bên cạnh ngoan ngoãn cúi đầu.

Ông ta có thể cảm thấy rõ ràng vẻ mặt của Viên Lịch Hành không ổn.

Thẹn quá hoá giận!

Anh ta là ai cơ chứ?

Anh ta là Viên Lịch Hành!

Anh ta là một trong bốn cậu chủ ở thủ đô!

Anh ta đã là một thiên tài từ khi còn là một đứa trẻ!

Sao lại nhục nhã thế này cơ chứ! ?

Viên Lịch Hành nhìn Lý Phong ánh mắt càng ngày càng ác liệt.

Nếu không phải Lý Phong còn có tác dụng khác, e rằng Viên Lịch Hành đã để cho đội Hắc Phong đang chờ sẵn trong bóng tối xông lên để hạ gục anh rồi!

Nhưng bây giờ, Viên Lịch Hành chỉ có thể nhẫn nhịn.

Kiên nhẫn là một trong những đức tính tốt của nhà họ Viên.

Qua nhiều năm, chính nhờ những đức tính như vậy trong gia tộc mà họ có thể phát triển không ngừng.

Vào thời điểm quan trọng, giáng cho đối thủ một đòn dữ dội nhất, để họ không kịp trở tay!

Tuy nhiên, sau sự kiên nhẫn là một sự bùng nổ!

Có thể nói, lần này Lý Phong nhất định phải chết!

Viên Lịch Hành chắc chắn sẽ băm vằm Lý Phong ra làm trăm mảnh!

Hơn nữa anh ta sẽ làm nhục Hứa Mộc Tình trước mặt anh!

Anh ta sẽ trả lại cho Lý Phong sự nhục nhã mà anh ta phải chịu, từng cái một!

Tất nhiên.

Ngô Lương cũng phải chết!

Viên Lịch Hành cho rằng Ngô Lương đã lừa anh ta.

Bằng không, một người ưu tú như anh ta sao có thể bị Lý Phong trêu đùa thế được! ?

Sau đó, Lý Phong làm theo phương pháp tính toán nhị phân mà Lâu Hán Quang đề cập vừa rồi.

Để hiểu được Lục Thập Tứ Quái, Lý Đông Đông đã tính toán lại các nét của tám chữ Hán.

Chẳng bao lâu, Lý Đông Đông đã tính được hai con số tương đối dài.

Lý Phong nói với Lâu Hán Quang bên cạnh: "Giáo sư, nếu tôi không đoán sai, ông chắc là có mang theo máy định vị".

Lâu Hán Quang gật đầu.

"Phiền ông, hãy xác định vị trí hiện tại của chúng ta".

"Xem kinh độ và vĩ độ của nó và của học sinh ông tính toán có khớp nhau không".

Lâu Hán Quang như bừng tỉnh!

Ông ấy nhanh chóng nhờ một học sinh bên cạnh lấy thiết bị định vị toàn cầu từ trong ba lô ra.

Ngay sau đó, Lâu Hán Quang chỉ vào lối vào của lăng mộ tướng quân trước mặt và nói với Lý Phong.

"Hai con số này khớp nhau, chính là lối vào mộ tướng quân!"

"Chà--"

Điều này là quả là tuyệt vời.

Các học sinh bên cạnh đều kinh ngạc, ngay cả chính Lý Đông Đông cũng không ngờ tới.

Đó là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy bạn học của cô ấy ngạc nhiên như vậy kể từ khi cô ấy bước chân vào đại học.

Hứa Mộc Tình, người đang tập trung vào Lý Phong, lại thấy Lý Phong đã viết hai con số khác trên mặt đất.

Lâu Hán Quang cũng đã phát hiện ra.

Chương 619: Một đường là đường sống, một đường là đường chết

Bởi vì vừa rồi khi Lý Đông Đồng đang tính toán, phát hiện ngón tay của Lý Phong cũng đang gõ nhẹ trên mặt đất.

Những gì Lý Phong sử dụng là một phương pháp tính toán rất tiên tiến.

Dù sao thì, khi tính toán, Lý Đông Đông đã sử dụng máy tính.

Còn Lý Phong lại tính nhẩm!

Mà tốc độ tính toán còn nhanh hơn Lý Đông Đông.

Lâu Hán Quang định vị lại vị trí hai số mà Lý Phong viết.

Ông ấy phát hiện ra vị trí mà Lý Phong viết không phải là lối vào lăng mộ tướng quân.

Nhưng xét theo máy định vị toàn cầu, cách cổng lăng mộ đại tướng không xa.

Lâu Hán Quang vội hỏi Lý Phong.

"Xin lỗi, vị trí mà anh tính ra này là chỗ nào vậy?"

Lý Phong chỉ tay về phía tấm biển cách đó không xa.

Nói: "Biển báo này đã viết rất rõ ràng. Trước mặt mọi người là hung huyệt".

Lâu Hán Quang dù sao cũng là một chuyên gia khảo cổ học. Ông ấy đột nhiên vỗ tay một cái, như bừng tỉnh.

"Tôi hiểu rồi!"

"Người xưa xây mộ luôn có hai lối vào".

"Một là đường sống, hai là đường chết!"

“Đường sống là đường đi dành cho con cháu đến tế bái”.

"Và đường chết dùng để đối phó với những tên trộm!"

Lý Phong khẽ gật đầu.

"Tôi đã sử dụng phương pháp tính toán "Quy Tàng", để tính toán ra đường chết".

"Còn học sinh ông đã tính ra đường sống".

Nói xong, Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình, đi về phía con đường gọi là đường chết.

Lâu Hán Quang không hiểu, ông ấy nhanh chóng đi theo Lý Phong.

"Sao đã phát hiện ra nó là đường chết mà anh vẫn đi vào vậy?"

Lý Phong nhẹ nói: "Bình thường núi thì đỉnh ở giữa cao, thấp ở hai bên".

"Nhưng ngọn núi Tướng Quân này lại cao ở hai bên và thấp ở giữa".

"Toàn bộ ngọn núi chính là một hung huyệt!"

"Tại sao dân làng địa phương không dám lên núi ngay cả khi là giữa ban ngày".

"Tại sao rõ ràng là đang là quý I nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo như vậy?"

"Đó là bởi vì từ trường địa lý ở đây khác với những nơi khác".

"Về mặt thuật ngữ chuyên môn, đó là sự đảo ngược của âm và dương, sống là chết, chết là sống!"

Lý Phong vừa dứt lời, Viên Lịch Thừa đột nhiên cười lạnh một tiếng.

"Hừ, mày coi chúng tao là đồ ngốc đấy à!"

"Giáo sư, đừng nghe hắn nói. Chắc chắn thằng này cố tình muốn đưa chúng ta vào ngõ cụt đấy".

"Mà cái đường chết kia có tồn tại hay không cũng là vấn đề đấy!"

"Chúng ta đã từng đi theo giáo sư xuống bao nhiêu cái mộ huyệt. Những thứ có trong bảo tàng kia, đều là chúng ta đóng góp mà thành!?"

"Bây giờ một người ngoài ngành không biết từ đâu đến định làm lệch hướng đi của chúng ta à!?"

"Buồn cười!"

Nói xong, Viên Lịch Thừa xua tay.

"Anh em, đi thôi!"

"Hôm nay tôi sẽ dẫn đường, tôi sẽ đưa mọi người đến mộ tướng quân tham quan nửa ngày!"

Nói xong, Viên Lịch Thừa vênh váo đi về phía lối đi lát gạch đá xanh.

Ở đằng xa, Viên Lịch Hành, người đang quan sát qua kính viễn vọng, khẽ gật đầu.

"Tuy rằng không có ích gì nhiều, nhưng dù sao nó vẫn là con nhà họ Viên chúng ta".

“Chỉ cần xác định được hướng đi đúng đắn, thì cứ vậy mà tiến thôi”.

"Đây mới là bí quyết thành công thực sự!"

"Ai mà giống thằng Lý Phong cứ bới móc ra thế chứ?"

"Ngớ ngẩn!"

Nhìn thấy Viên Lịch Thừa dẫn theo mấy đàn em, kiêu ngạo tiến vào trong lối đi.

Lý Phong cười với Hứa Mộc Tình bên cạnh nói: "Bà xã, em đếm đến bảy đi".

Thế là, Hứa Mộc Tình bắt đầu đếm ngược như Lý Phong đã nói.

"Bảy".

"Sáu".

...

"Ba".

"Hai".

"Một".

Khi Hứa Mộc Tình đếm đến số cuối cùng, tiếng nhóm người la hét trong lối đi đột nhiên vang lên!

Sau đó, qua kính viễn vọng, Viên Lịch Hành sững sờ khi nhìn thấy nhóm người của Viên Lịch Thừa, kinh hãi chạy ra khỏi đó.

"Chuyện gì vậy?"

Viên Lịch Hành cũng choáng váng.

Anh ta kéo Ngô Lương đến bên cạnh mình.

Nâng cả người của Ngô Lương lên khỏi mặt đất, đồng thời nhìn chằm chằm vào Ngô Lương bằng ánh mắt giết người.

"Mau nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"

Ngô Lương run rẩy: "Cậu chủ, tôi, tôi cũng không biết".

Lúc này, đàn em của Viên Lịch Thừa chạy đến trước mặt Lâu Hán Quang, hét lên với Lâu Hán Quang: "Giáo sư, bên trong có xác chết!"

"Chúng em vừa đi vào không bao xa thì nhìn thấy hai xác chết. Chúng đã trở thành xương!"

Lâu Hán Quang vô cùng kinh ngạc, khi ông ấy quay đầu lại hỏi Lý Phong, thì ông ấy phát hiện ra rằng Lý Phong đã đưa Hứa Mộc Tình đi rồi.

Lâu Hán Quang do dự một chút, sau đó lập tức dẫn học sinh đi theo bước chân của Lý Phong.

Viên Lịch Thừa lúc này đã im mồm.

Dáng đi của hắn trông hơi kỳ cục.

Nếu quan sát kỹ, không khó để phát hiện quần của Viên Lịch Thừa có vết nước ...

Nhóm người đi theo Lý Phong và đến phía dưới của một thác nước.

Dường như hoàn toàn không có lối vào, nhưng Lý Phong đã đẩy một đám cỏ rậm rạp sang một bên, thực sự có một cái hang nhỏ trước mặt.

Tuy nhiên, khi Lý Phong và cả nhóm tiến vào lối đi của lăng mộ dọc theo hang động.

Thì phát hiện ra ngôi mộ đã bị bỏ trống từ lâu.

Giờ ở đây chỉ còn lại một số thứ không có gì đáng giá.

Lâu Hán Quang tìm thấy một chiếc quan tài trong lăng mộ.

Quan tài đã được mở ra, có một bộ xương mặc áo giáp nằm bên trong.

Cũng không có gì quá đáng giá.

Tuy nhiên, những đồ vật này có ý nghĩa rất lớn đối với Lâu Hán Quang.

Ông ấy nhanh chóng huy động mọi người bắt đầu chụp ảnh, đồng thời gọi một đội khảo cổ chuyên nghiệp khác đến.

Lý Phong không có hứng thú với khảo cổ, anh tiến vào lăng mộ này là để tìm dấu vết Lý Mộc để lại.

Quả nhiên, Lý Phong đã tìm thấy một vật trong ngôi mộ.

Một quả cầu thủy tinh.

Quả cầu thủy tinh này được giấu trong một góc nhỏ, rất kín đáo.

Nếu quả cầu thủy tinh được đặt ở bất cứ đâu bên ngoài, e rằng ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ xem thường nó.

Nhưng ở đây, nó có vẻ rất lạ.

Hơn nữa, nhìn thoáng qua Lý Phong cũng nhận ra quả cầu thủy tinh này, nó là món đồ chơi mà hai anh em thường chơi khi còn nhỏ.

Khi Lý Phong đưa tay nhặt quả cầu thủy tinh lên, giọng nói của Viên Lịch Thừa đột nhiên vang lên sau lưng.

"Bỏ cái vuốt chó của mày xuống".

Vào lúc này, liền thấy Viên Lịch Thừa cùng với một vài đàn em của hắn đang vênh váo bước vào.

Chúng chặn Lý Phong và Hứa Mộc Tình trong ngôi mộ nhỏ.

Khuôn mặt của những tên này tràn ngập nụ cười tà ác.

Đặc biệt là Viên Lịch Thừa, ánh mắt hung hăng tràn đầy tính chiếm hữu, giống như sói đói!

Chiếu đèn pin vào người Hứa Mộc Tình, Viên Lịch Thừa từng bước tới gần.

"Tao không thể nhịn được nữa".

"Vừa rồi ở bên ngoài cảm thấy cô gái này ngon đấy!"

"Không ngờ vào đây mới thấy sức hút của cô ấy ngày càng lớn. Oa! Ngon thật đấy!"

Trên khuôn mặt Hứa Mộc Tình không có chút hoảng sợ nào.

Cô lạnh lùng nói: "Các người định làm gì?"

Viên Lịch Thừa đột nhiên phá lên cười: "Hahahaha! Cô ấy hỏi chúng ta làm gì kìa? Anh em, nói cho cô ấy biết chúng ta sẽ làm gì đi?"

"Hehehe, người đẹp, cô nghĩ chúng tôi sẽ làm gì?"

Chương 620: Không làm thì sẽ không chết

“Giáo sư đã gọi người đến chuyển dụng cụ khảo cổ này đi, ông ta sẽ không thể quay về trong vòng một tiếng”.

“Một tiếng tới chắc sẽ rất vô vị, chi bằng cô chơi cùng anh em chúng tôi?”

Viên Lịch Thừa đẩy đàn em qua một bên.

Hai mắt hắn sáng rực nhìn Hứa Mộc Tình

“Nói mấy lời thừa thãi ý làm gì? Chúng mày lên giữ thằng kia lại cho tao”.

“Chúng mày đi qua kia giữ chân tay con đàn bà lại, tao không nhịn được nữa rồi”.

“Tao làm trước”.

Viên Lịch Thừa vừa nói vừa cởi thắt lưng.

Nhìn Viên Lịch Thừa ngày càng đến gần, trong mắt Lý Phong lóe lên sự lạnh lùng.

Ngay lập tức, Lý Phong giẫm lên viên gạch bên trái.

Khi Lý Phong giẫm trúng viên gạch, chỉ nghe thấy một tiếng “khục”.

“Vù!”

Lập tức từ trên bức tường phóng ra một mũi tên.

Mũi tên đó đâm xuyên qua vai của Viên Lịch Thừa, cố định hắn lên bức tường!

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết!

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp lăng mộ!

Tiếp theo Lý Phong liền nắm tay Hứa Mộc Tình, dẫm vài bước tại chỗ.

Trong chớp mắt, chỉ nghe trên tường không ngừng vọng lại tiếng “Khục! Khục!” Khục”.

“Vù!”

“Vù!”

“Vù!”

Hết mũi tên đen này đến mũi tên đen khác bay ra từ trong bức tường.

Những mũi tên này như thế chúng có mắt, bay qua người Hứa Mộc Tình và Lý Phong.

Nhắm rất chuẩn vào Viên Lịch Thừa và đám tay chân của hắn.

Trong chớp mắt, đám người Viên Lịch Thừa đều bị đóng chắc lên tường.

Mặc dù đám người này không bị uy hiếp về tính mạng, nhung bây giờ bọn chúng không thể động đậy, những mũi tên này đều được làm bằng sắt thép!

Lúc này Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình.

“Vợ ơi, em dẫm lên viên gạch bên trái đi, sau đó nhắm mắt lại”.

Hứa Mộc Tình tin tưởng Lý Phong vô điều kiện.

Cô ấy với đôi chân dài thon thả, giẫm lên viên gạch mà Lý Phong bảo.

“Vèo!”

Trong phút chốc, lại có một mũi tên đen bay vèo qua trước mặt Hứa Mộc Tình.

“Á!”

Lúc đó, tiếng hét thảm thiết của Viên Lịch Thừa vang vọng khắp lăng mộ tướng quân!

Sở dĩ Lý Phong bảo Hứa Mộc Tình nhắm mắt lại, vì mũi tên bắn ra lần này cắm thẳng vào hạ bộ của Viên Lịch Thừa.

Từ đó về sau, Viên Lịch Thừa không thể làm chuyện đó được nữa!

Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình như vậy, mặt bình thản rời khỏi lăng mộ.

“Mày giết người của gia tộc họ Viên, mà lại muốn đi dễ dàng như vậy à?”

Lúc này, Viên Lịch Hành đã đem người của đội Hắc Phong đứng chặn ở địa đạo trong lăng mộ.

Thực ra Lý Phong sớm biết Viên Lịch Hành đi theo họ, chỉ là không thèm để ý đến mà thôi.

Sự xuật hiện của Viên Lịch Hành không khiến Lý Phong kinh ngạc.

Anh tiện tay chỉ lên Viên Lịch Thừa đang bị mũi tên ghim chặt trên tường.

“Tên kia vẫn chưa chết”.

“Nếu mày muốn vu oan cho tao, có thể vào trong đó đâm cho nó một nhát”.

Hai con mắt Viên Lịch Hành trừng lên lạnh lùng, vung tay lên.

Lúc đó, xuất hiện một cơn gió lạnh thổi qua, tiếp theo có mười mấy người đàn ông mặc quần áo đen xuất hiện.

Bao vây xung quanh Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Đám người này tỏa ra sát khí đằng đằng.

Từng người từng người bọn họ giống như một con dao sắc bén.

Vô cùng nguy hiểm!

Viên Lịch Hành cười lạnh lùng.

Đó là nụ cười của cậu chủ con nhà gia tộc lớn thường có.

Trong nụ cười ấy hiện hữu sự khinh thường miệt thị, còn có phần ngạo mạn.

“Lý Phong, bây giờ mày không còn đường lui nữa rồi”.

“Tao biết bên cạnh mày có một cao thủ luôn ngầm bảo vệ mày, bây giờ mày gọi ông ta ra đây đi”.

Viên Lịch Hành tràn đầy tự tin.

Đội Hắc Phong là vũ khí mạnh nhất của gia tộc họ Viên.

Đừng nói là cao thủ cấp vương.

Cho dù có bốn thậm chỉ năm cao thủ cấp vương đi chăng nữa, cũng dễ dàng bị họ xử lý.

Bởi vì trong đội Hắc Phong, ngoài mười cao thủ tông sư siêu đẳng ra còn có ba cao thủ cấp vương!

Đây là đòn sát thủ của gia tộc họ Viên.

Bởi vậy có thể thấy, vì muốn giết chết Lý Phong mà Viên Điền Hồng đã dùng hết vốn liếng của mình rồi.

Nhưng đồng thời cũng cho thấy Viên Điền Hồng rất coi trọng Viên Lịch Hành.

Bất luận thế nào, Viên Điền Hồng cũng sẽ không để Viên Lịch Hành phải chịu bất kì tổn thương nào, xét cho cùng anh ta là bộ mặt của gia tộc họ Viên trong tương lai.

Đối mặt với Viên Lịch Hành ngạo mạn khinh người, sắc mặt Lý Phong vẫn bình thản như ban đầu.

Anh thản nhiên nói một câu.

“Cao thủ mà mày nhắc tới không tồn tại”.

Lý Phong vừa nói dứt lời, Viên Lịch Hành trợn mắt.

Ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Phong, đồng thời cũng đảo mắt nhìn xung quanh.

Tiếp đó, người đàn ông mặc áo đen đứng đi đến bên cạnh Viên Lịch Hành.

Nói nhỏ với anh ta: “Cậu chủ, xung quanh chúng ta đúng là không có ẩn nấp cao thủ”.

“Nếu như có thì ngay từ đầu tôi đã nhận ra rồi”.

Viên Lực Hành cười, anh ta cười thật to.

Cười không kiêng nể gì ai cả.

“Ha ha ha ha! Lý Phong ơi Lý Phong”.

“Tao đã nghĩ rằng hôm nay có thể chứng kiến một trận chiến rất thú vị”.

“Nhưng tiếc rằng, mày còn vô dụng hơn tao nghĩ”.

“Nếu đã như vậy thì tao cũng không cần khách sáo với mày nữa”.

Nói xong, Viên Lịch Hành đưa hai ngón tay lên.

Lập tức có hai cao thủ cấp vương lao về phía Lý Phong.

Một trái một phải vây quanh Lý Phong.

Đồng thời từ người họ tỏa ra luồng khí mạnh mẽ.

Cho dù hai cao thủ cấp vương này không nhắm vào Viên Lịch Hành.

Nhưng vì luồng khí của họ khiến tim Viên Lịch Hành càng đập nhanh hơn.

Đấy chính là cao thủ cấp vương!

Trước mặt họ, đại tông sư siêu cấp chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi!

“Lý Phong, tao biết mày là cao thủ đại tông sư siêu cấp”.

“Nhưng thế thì đã sao cơ chứ?”

“Tao cũng giống như mày, chúng ta gần giống nhau!”

“Thế nhưng, trước mặt cao thủ thật sự, mày chỉ là một con kiến thôi!”

“Mà tao, tao có cả một gia tộc”.

“Bây giờ tao muốn mày sống thì mày được sống, muốn mày chết thì mày phải chết”.

Tiếng của Viên Lịch Hành rất to.

Khiến cho đám người Lý Đông Đông ở khu mộ chính cũng phải chạy đến.

Nhưng những người này chỉ đứng xa quan sát, bọn họ không dám lại gần.

Bởi vì đám người mặc áo đen mà Viên Lịch Hành đem theo rất đáng sợ!

Không ai dám lại gần họ.

Đứng ở rất xa, đám học sinh liền cảm thấy dường như bản thân không phải đang đối mặt với một đám người.

Mà một bầy thú dữ!

Dường như chỉ cần tiến lại gần là sẽ bị chúng xé xác thành trăm mảnh.

Có thể nghĩ, dưới sức ép mạnh mẽ như thế này, Lý Phong phải gồng mình chống đỡ vất vả như nào?

Viên Lịch Hành tiến lên một bước, anh ta ngẩng đầu.

“Thế nào, có phải bây giờ mày đang run sợ rồi đúng không?”

“Tao biết bị hai cao thủ cấp vương áp chế. Thật đau đớn khi phải gồng mình chống đỡ để không bị gục ngã”.

“Bây giờ mày có một cách để chịu đựng nỗi đau này!”

“Quỳ xuống”.

“Xin tha mạng”.

“Sau đó dâng con đàn bà bên cạnh mày cho tao”.

“Ha ha ha ha!”

Viên Lịch Hành cười ngạo nghễ.

Trong ngôi mộ tướng quân tối tăm trầm mặc này.

Viên Lịch Hành đã lộ ra bản chất gian ác của đích thực của mình.

Anh ta dường như biến thành chủ nhân của ngôi mộ.

Ở nơi này, anh ta muốn làm gì cũng được.

“Nhanh lên! Mau dẫn con đàn bà bên cạnh mày lại đây cho tao!”

“Muốn được sống, thì...”

“Vèo!”

Viên Lịch Hành còn chưa nói xong, đột nhiên Lý Phong vụt qua trước mặt anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK