Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Thúy Hoa, mang đồ ăn lên
“Đồ khốn kiếp! Có giỏi thì nhắm vào bà đây!”
“Hôm nay nếu bà đây không chém chết mày, thì bà đây không phải là Phan Thúy Hoa!”
Phan Thúy Hoa này vừa lao được nửa đường, Vưu Khoát Hải mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy ngăn cô ấy lại.
“Vợ ơi vợ, đừng kích động, đừng kích động”.
“Cậu ấy không phải đến đây để gây chuyện đâu!”
Lúc này, máu đen đặc quánh ở khóe miệng của Vưu Khoát Hải.
Anh ấy quay đầu nhìn Lý Phong.
“Người anh em, cậu là bác sĩ sao?”
“Vừa nãy cậu vỗ một nhát vào ngực tôi, tôi cảm thấy cả người mình dễ chịu hơn rất nhiều”.
Lý Phong, nhìn gương mặt quen thuộc của Vưu Khoát Hải và Phan Thúy Hoa.
Ký ức tuổi thơ quay về.
Lý Phong trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Vưu Khoát Hải, lại bắt mạch cho anh ấy.
“Anh bị người ta đánh bao lâu rồi”.
Vưu Khoát Hải và Phan Thúy Hoa nhìn nhau.
Phan Thúy Hoa nhìn chằm chằm vào Lý Phong: “Làm sao cậu biết chồng tôi bị người ta đánh?”
Lý Phong còn chưa kịp nói, Hứa Mộc Tình ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng!
“A!”
Lý Phong lập tức quay đầu lại, phát hiện lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng trước bức tường treo những bức ảnh của nhà hàng này.
Những bức ảnh treo trên tường này đều là những bức ảnh cũ.
Hứa Mộc Tình che miệng bằng đôi tay trắng nõn mảnh mai.
Cô vội vàng vẫy tay với Liễu Ngọc Phân: “Mẹ, mẹ mau đến đây xem này”.
“Hai người trong bức ảnh này hình như là hai người hôm đó đã đến nhà chúng ta”.
Hứa Mộc Tình rất ngạc nhiên.
Đó là bởi vì cô nhìn thấy Lý Tấn và vợ của ông ta, Lục An Lam ở trong một tấm ảnh.
Sau khi Liễu Ngọc Phân đến gần, bà ấy cẩn thận nhìn hai người trong bức ảnh rồi gật đầu lia lịa.
“Đúng đúng đúng, chính là hai người này”.
Trong khi Liễu Ngọc Phân đang nhìn Lý Tấn và Lục An Lam, bà ấy cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào một chàng trai trẻ đứng bên cạnh hai người này.
Anh ấy khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi.
Trông rất tuấn tú đẹp trai.
Anh ấy trông rất hiền lành với nụ cười tươi trên môi.
Vừa nhìn đã mang đến cho người ta một cảm giác ấm áp lạ thường.
Sau khi Liễu Ngọc Phân cẩn thận nhìn kỹ một hồi, lại quay đầu nhìn Lý Phong.
“Anh rể, anh rể! Thì ra trước đây anh đã từng đến đây!”
“Ôi chao, anh rể, không ngờ trước đây anh cũng đẹp trai phết đấy chứ”.
Hứa Hạo Nhiên cũng đi tới.
Cậu ta vừa nhìn đã phát hiện ra thanh niên áo trắng trong ảnh có phần giống với Lý Phong.
Vừa nhìn là đã nhận ra Lý Phong.
Kết quả là Liễu Ngọc Phân giận dữ đá cho Hứa Hạo Nhiên một cái.
“Thằng nhóc ngốc này, nói linh tinh cái gì thế?”
“Không nhìn thấy ngày tháng được viết dưới cùng của bức ảnh này à?”
“Đây là bức ảnh hơn mười năm trước rồi, lúc ấy anh rể của con mới bao nhiêu tuổi”.
Nói đến đây, Liễu Ngọc Phân không thể không đưa tay ra che miệng.
Bởi vì bà ấy nhìn thấy bên tay trái của Lục An Lam là một cậu bé trạc tuổi Lý Phong lúc bấy giờ.
Đứa trẻ này trông rất đẹp trai.
Diện mạo của cậu bé này, Liễu Ngọc Phân nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sau khi cẩn thận so sánh với Lý Phong đứng bên cạnh, cuối cùng Liễu Ngọc Phân vỗ tay.
“Thì ra hai người hôm đó đến nhà chúng ta chính là ông bà thông gia!”
Lúc này, Hứa Hiếu Dương cũng đi tới, nhìn thẳng vào mấy tấm ảnh trên tường.
Còn Phan Thúy Hoa đang cầm dao và Vưu Khoát Hải cũng tròn mắt nhìn nhau.
Phan Thúy Hoa ném con dao làm bếp trên tay sang một bên.
Cô ấy nhìn thẳng vào Lý Phong.
Nhìn anh vài lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cô ấy hét lên.
“Ối trời ơi!”
“Em là Tiểu Phong mà!”
“Đã lớn như vậy rồi, chị nhận không ra luôn ấy!”
Từ khi Lý Phong quyết định trở lại thủ đô, anh đã không có ý định che giấu thân phận của mình nữa.
Lý Phong nhìn khuôn mặt tròn như cái bánh bẻng của Phan Thúy Hoa, cười nói.
“Chị Thúy Hoa, bao nhiêu năm rồi không gặp, chị vẫn không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp y như trước đây”.
“Đó là điều đương nhiên! Chị gái em là hoa khôi của trường đấy".
Sau màn chào hỏi gia đình Lý Phong một lượt, Phan Thúy Hoa ngồi xuống.
Lúc này, cả gia đình Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Bọn họ bây giờ rất muốn biết, thân phận thật sự của Lý Phong là gì?
Hứa Mộc Tình thật sự biết quá ít thông tin về anh.
Từ trước đến nay, Hứa Mộc Tình chỉ biết rằng anh là cậu nhóc năm đó.
Cô không biết Lý Phong từ đâu tới.
Càng không biết mười năm qua, rốt cuộc Lý Phong đã đi đến đâu.
Thời gian trước đây, dù cho Hứa Mộc Tình dùng cách gì, anh cũng không nói.
Mà bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội biết được thân phận thật sự của Lý Phong.
Bây giờ Hứa Mộc Tình có chút căng thẳng.
Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình.
Đôi mắt sáng như ngọc.
Tuy nhiên, Phan Thúy Hoa và Vưu Khoát Hải cũng không biết quá nhiều về gia đình của Lý Phong.
Trước đây cả nhà Lý Phong thường xuyên đến đây ăn cơm.
Bọn họ chưa bao giờ thể hiện đẳng cấp tỏ vẻ mình là một gia tộc lớn, bọn họ chỉ như những vị khách bình thường khác.
“Anh rể, anh chàng đẹp trai trong tấm ảnh đó là ai thế?”
“Em thấy hai người có hơi giống nhau, anh ấy không phải là anh trai của anh đấy chứ?”
Vừa nhắc đến Lý Mộc, một tia sáng lóe lên trong mắt Lý Phong!
Lúc còn nhỏ, Lý Phong luôn coi Lý Mộc là tấm gương sáng.
Ngày nào anh cũng nói rằng sau khi lớn lên, anh phải trở thành một người đàn ông như Lý Mộc.
Cái chết đột ngột của Lý Mộc luôn là nỗi đau không thể nhạt phai trong lòng Lý Phong.
Nỗi đau này mặc dù bình thường không hay nhắc tới.
Nhưng một khi chạm vào, sẽ xé nát tim gan!
Lý Phong trầm giọng nói: “Anh ấy là anh trai của anh”.
“Anh trai ruột”.
Hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên, vội vàng hỏi: “Anh rể, chán anh thật ấy”.
“Có anh trai đẹp trai như thế này mà không giới thiệu cho bọn em”.
“Hôm nay anh đặc biệt đưa cả nhà chúng ta đến đây dùng bữa là để gặp người anh trai đó đúng không?”
Một cảm xúc khó tả lóe lên trong mắt của Lý Phong.
Tuy nhiên, anh đã không còn là cậu nhóc thích dựa dẫm vào người khác năm đó nữa.
Lý Phong đang định nói, Phan Thúy Hoa đang ngồi bên cạnh Lý Phong đột nhiên đứng dậy.
Cô ấy nhặt con dao làm bếp mà cô ấy vừa ném xuống đất, tức giận xông ra cửa, bước đến trước mặt Tiền Thiều Phong hét lớn!
“Tiền Thiều Phong, anh còn đến đây làm gì!?”
“Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi!”
“Nhà hàng này là bảo vật quý giá nhất mà bố mẹ tôi để lại cho tôi, chúng tôi không bán!”
“Cho dù phải đóng cửa, chúng tôi cũng sẽ tuyệt đối không bán nhà hàng này cho loại người như anh!”
Lúc này, Tiền Thiều Phong cười tươi rói bước vào.
“Bà chủ Phan, đừng kích động như thế chứ, hôm nay tôi không đến đây để gây chuyện”.
“Tôi đưa bạn gái đến nhà hàng của cô ăn chút gì đó, như vậy được không?”
“Mấy người dùng kỹ năng nấu nướng tốt nhất của mấy người, mang những món ăn ngon nhất của mấy người lên đây”.
“Nếu như bạn gái tôi ăn uống vui vẻ, vậy thì nhà hàng này tôi không cần nữa”.
“Sau này các người có thể hoạt động bình thường trở lại”.
Trong khi nói chuyện, một thân hình mập mạp xuất hiện sau lưng Tiền Thiều Phong.
Viên Đa Đa bước từ ngoài cửa vào.
Cô ấy đã rất lâu rồi chưa đến nhà hàng này.
Trước đây cô ấy thường đi cùng Vũ Khuynh Mặc tới đây.
Viên Đa Đa lúc này có chút lơ đãng.
Cô ấy thậm chí không nhìn thấy gia đình của Hứa Hạo Nhiên.
Cô cúi gằm đầu, tìm bừa một chỗ, ngồi phịch xuống nghịch điện thoại.
Chương 532: Tôi là chồng của cô ấy
Mọi chuyện xảy ra bên cạnh, cô ấy không buồn liếc nhìn một cái.
Tiền Thiều Phong đi tới, ngồi ở bênh cạnh Viên Đa Đa, cười nói: “Đa Đa, cô muốn ăn gì, tôi bảo bọn họ làm”.
“Tùy anh”.
Viên Đa Đa không thèm quan tâm.
“Đa Đa!”
Viên Đa Đa đang cúi xuống nghe điện thoại, lúc này dường như nghe thấy giọng nói của Hứa Hạo Nhiên.
Cô ấy nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Cho đến khi Hứa Hạo Nhiên bước đến bên cạnh Viên Đa Đa, nắm lấy cánh tay của cô ấy.
“Đa Đa, sao em lại ở đây?”
Viên Đa Đa ngây người ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên, Viên Đa Đa bất ngờ ném điện thoại sang một bên và lao vào vòng tay của Hứa Hạo Nhiên.
“Hu hu, chồng ơi, sao anh lại tới đây?”
“Chồng ơi, vết thương trên mặt anh đã khỏi chưa? Bọn họ đánh anh có đau không?”
“Anh đến đưa em đi đúng không?”
“Bụp!”
Nhìn thấy Viên Đa Đa kích động lao vào vòng tay của Hứa Hạo Nhiên.
Tiền Thiều Phong đập mạnh vào chiếc bàn bên cạnh.
Anh chỉ tay vào người Viên Đa Đa: “Viên Đa Đa, cô như vậy là có ý gì?”
“Tùy tiện tìm một thằng nhãi đến để làm nhục tôi sao?”
Đương nhiên Tiền Thiều Phong không biết mối quan hệ của Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa.
Theo bản năng, anh ta nghĩ rằng Viên Đa Đang kéo một người qua đường vào diễn một vở kịch để làm nhục anh ta.
Hứa Hạo Nhiên kéo Viên Đa Đa ra phía sau, nhìn chằm chằm vào Tiền Thiều Phong.
“Tôi là Hứa Hạo Nhiên, tôi mới là người yêu của Viên Đa Đa”.
“À không! Tôi là chồng của cô ấy!”
“Hai chúng tôi từ lâu đã có quan hệ đó rồi”.
“Tôi không quan tâm anh là ai!”
“Bây giờ tôi nói rõ cho anh biết”.
“Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể trở thành người đàn ông của Viên Đa Đa!”
“Anh chỉ có thể đứng dẹp sang một bên được thôi”.
Hứa Hạo Nhiêu ngẩng cao đầu nói.
Cậu ta dương dương tự đắc.
Uy phong lẫm liệt.
Tiền Thiều Phong cười lạnh một tiếng.
“Một con chó không biết từ đâu chạy tới dám khoác lác trước mặt cậu chủ đây, mày muốn chết đúng không!”
Tiền Thiều Phong gầm lên giận dữ.
Nắm đấm của Tiền Thiều Phong nhanh như gió, lao thẳng về phía Hứa Hạo Nhiên.
“Bụp!”
Thời khắc mấu chốt, bóng hình của Lý Phong lóe lên.
Tay của anh dễ dàng chặn nắm đấm của Tiền Thiều Phong lại.
“Thằng chó này! Bỏ cái chân chó của mày ra ngay!”
“Á!”
“Đau, đau quá!”
Sau đó, mọi người nghe thấy âm thanh ‘răng rắc’ vang lên.
Lý Phong mặt không chút biểu cảm đứng ở đó.
Khuôn mặt của Tiền Thiều Phong nhăn nhó vì đau đớn.
Anh ta vừa kêu đau vừa nhìn Lý Phong bằng ánh mắt căm hận.
“Mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?”
“Tao là cậu chủ thứ hai của nhà họ Tiền!”
“Bố tao là Tiền Thành Hào!”
“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Lý Phong trực tiếp đập nát năm ngón tay của Tiền Thiều Phong!
“Á!”
Tiền Thiều Phong run lên vì đau đớn.
Anh ta chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phong”.
“Mày có bản lĩnh thì đừng có đi!”
“Cậu chủ đây sẽ cho mày biết, kết cục của mày khi dám đắc tội với tao là như thế nào!”
Nói xong, Tiền Thiều Phong giữ chặt tay của mình, xoay người bỏ chạy.
Lý Phong không thèm để ý đến một nhân vật nhỏ như vậy, anh quay người nhìn Phan Thúy Hoa, cười nói.
“Chị Thúy Hoa, em đói rồi”.
Phan Thúy Hoa sững sờ một lúc, trong lúc ngơ ngẩn, cô ấy dường như nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Lý Phong năm đó.
Cô ấy đáp lại theo bản năng: “Ừ, em đợi một chút nhé, chị lập tức làm thật nhiều món ngon cho em!”
Chẳng mấy chốc, gia đình Lý Phong đã ngồi quây quần trên bàn ăn.
Viên Đa Đa ngồi cạnh Hứa Hạo Nhiên.
Cô ấy quay đầu nhìn Lý Phong, cầu xin.
“Anh Phong, em không muốn quay về”.
“Dù sao cơ thể em, trái tim em đều đã thuộc về Hạo Nhiên rồi”.
“Em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với mọi người”.
Lý Phong cười nói: “Chuyện này anh không làm chủ được, em phải hỏi bố mẹ chồng tương lai chứ”.
Lý Phong nói như vậy, Viên Đa Đa thẹn thùng.
“Bọn em vẫn chưa kết hôn mà, sao mà nhanh như vậy đã gọi là bố mẹ chồng được?”
Trong lúc nói chuyện, Viên Đa Đa nhìn Liễu Ngọc Phân: “Mẹ, con muốn ở cùng mọi người có được không?”
Liễu Ngọc Phân cười.
Bà ấy cũng khá thích cô gái hồn nhiên vô tư này.
Trước đây, Liễu Ngọc Phân còn lo lắng Hứa Hạo Nhiên sẽ không tìm được người yêu.
Dù sao đây cũng là do ông trời an bài.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa có thể nói là một cặp đôi hoàn hảo.
Hứa Hiếu Dương lần đầu tiên gặp Viên Đa Đa.
Tuy nhiên, khi ở Ninh Châu, lúc nói chuyện điện thoại với Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân cũng đã đề cập đến đứa con dâu tương lai này của họ với ông ấy.
Lần đầu tiên gặp Viên Đa Đa, ông ấy thấy Viên Đa Đa có hơi béo, nhưng mà béo rất dễ thương.
Hứa Hiếu Dương tính cách hiền lành, không hề nghiêm khắc.
Theo ông ấy, chỉ cần hai người bọn họ hợp tuổi là được.
Ông ấy sẽ không giống như bố mẹ của nhưng gia đình kia, mọi việc đều dính dáng đến vấn đề lợi ích.
Lúc này, Liễu Ngọc Phân lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc rất đơn giản.
Có một số hình chạm khắc tinh tế trên chiếc lắc tay bạc này.
Ngoài ra không còn gì đặc biệt.
Liễu Ngọc Phân đưa chiếc lắc tay bạc này cho Viên Đa Đa.
“Con à, chiếc lắc tay này không đắt, nhưng đây là do bà ngoại tặng mẹ”.
“Bây giờ mẹ giao lại chiếc lắc tay này cho con”.
Viên Đa Đa mím chặt môi, đột nhiên hét một tiếng: “Mẹ!”
Sau đó cô ấy mở rộng cánh tay còn to hơn cả đùi của Hứa Hạo Nhiên, ôm chặt lấy Liễu Ngọc Phân.
“Con gái, con gái, con nhẹ nhàng chút, mẹ sắp không thở nổi được nữa rồi”.
Bị Liễu Ngọc Phân nói như vậy, mặt Viên Đa Đa đỏ ửng lên.
Lúc này, Phan Thúy Hoa bê các món ăn mình tự tay nấu lên, đây đều là những món ăn mà năm đó Lý Phong thích ăn nhất.
Khi cả gia đình đang tận hưởng niềm vui, đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la hét ầm ĩ.
“Mẹ kiếp! Thằng khốn nào dám động vào cậu Tiền nhà chúng tao, chán sống rồi đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, hơn chục người lao vào, trên người tỏa ra luồng khí mạnh mẽ.
Bọn chúng không phải là đám lưu manh bình thường.
Tên nào tên nấy cơ bắp rắn chắc.
Rõ ràng là bọn chúng đều đã luyện võ từ nhỏ.
Khi nhìn thấy đám người này, Vưu Khoát Hải vội vàng bước lên trước.
“Châu Cường, đang có khách dùng bữa trong nhà hàng, anh lập tức ra ngoài ngay cho tôi”.
“Ha ha ha ha!”
Gã đàn ông tên là Châu Cường cười lớn.
Hắn nhìn Vưu Khoát Hải bằng ánh mắt khinh thường.
“Hai ngày trước mày mới bị tao đánh cho một trận nhừ tử thế mà bây giờ lại dám ra vẻ trước mặt ông đây à?”
“Có tin bây giờ tao đánh gãy hai cái tay của mày, ném xác mày vào thùng rác, làm thức ăn cho chó không!?”
Châu Cường vừa mới nói xong, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới.
Trong chớp mắt, bóng hình Lý Phong lóe lên, đứng ở ngay trước mặt Châu Cường.
Trong chớp mắt, một luồng không khí băng giá như thổi từ đỉnh Everest xuống bao trùm cả cơ thể Châu Cường!
Châu Cường đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát!
Hắn trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
“Mày là ai?”
Lý Phong nhìn Châu Cường bằng đôi mắt sắc lạnh như tảng băng.
“Vết thương trên người anh Hải là do mày đánh?”
Mặc dù Châu Cường có chút sợ hãi luồng khí thế tỏa ra từ người Lý Phong.
Tuy nhiên trước mặt các anh em của mình, hắn không thể nép vế được.
Vì vậy, hắn ưỡn ngực, vươn cổ lên chửi bới ầm ĩ.
“Mẹ mày! Đúng là bố mày đánh đấy, mày làm gì được tao…”
“Ặc!”
Châu Cường vẫn chưa nói xong.
Tay của Lý Phong bóp chặt cổ hắn, coi Châu Cường như một món đồ chơi, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
Lúc này, giọng nói của Lý Phong lạnh đến thấu xương.
Chương 533: Có một loại người, mày không được động vào
“Trên đời này, có một loại người mà mày không được phép đánh”.
“Như anh Hải, bạn tao đây”.
“Trên đời này, có một loại người mày không được mắng”.
“Đó chính là người thân của tao!”
Nói xong, Lý Phong đột nhiên thả Châu Cường ra.
Hai tay của anh nhanh như chớp!
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
Trong chớp mắt, tay chân của Châu Cường đã bị đánh gãy.
Sau đó, Lý Phong đá Châu Cường bay ra bên ngoài.
Rơi thẳng vào một thùng rác lớn ở phía bên kia đường!
Đám đàn em do Châu Cường dẫn đến cũng bị khí thế trên người Lý Phong làm cho kinh hãi.
Nhưng bọn chúng chỉ lùi về sau mấy bước, không hề nháo nhào bỏ chạy.
Lúc này, một tiếng vỗ tay truyền từ ngoài cửa vào.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Khá lắm, khá lắm”.
“Không ngờ rằng lại là một cao thủ”.
“Cứ nghĩ rằng chuyến đi này sẽ vô vị lắm”.
“Bây giờ xem ra những việc xảy ra tiếp theo sẽ thú vị lắm đây”.
Trong lúc nói chuyện, Tiền Thiều Phong và một người đàn ông cao gầy bước vào.
Khi người đàn ông bên cạnh Tiền Thiều Phong nói chuyện, ánh mắt của hắn ta luôn ánh lên một tia sắc bén.
Hắn ta giống như một con rắn đuôi chuông, nọc độc ở trên khắp cơ thể!
Người đàn ông cao gầy đứng trước mặt Lý Phong, nhìn anh từ trên xuống vài lần rồi mỉm cười.
“Thằng nhãi, mày vừa đến thủ đô, quy tắc ở thủ đô này mày chưa hiểu, bây giờ để ông đây dạy cho mày cách làm người nhé”.
Khi người đàn ông cao gầy sắp ra tay, Vưu Khoát Hải vội vàng chạy đến đứng trước mặt Lý Phong.
“Trình Bác, có bản lĩnh thì cứ nhắm vào tôi này!”
Vưu Khoát Hải dáng người cao to vạm vỡ.
Khi đứng đối diện với Trình Bác.
Sâu trong ánh mắt của anh ấy hiện ra vẻ kiên cường bất khuất.
Trình Bác cười lạnh.
“Vưu Khoát Hải, mày chẳng qua chỉ là một kẻ bại trận dưới tay tao, vẫn còn mặt mũi ngạo mạn trước mặt tao à!”
“Mày là đệ tử của ông Kim, tao đã nể mặt ông Kim lắm rồi”.
“Mới không ra tay đánh mày nặng, hai ngày trước tao mới chỉ dạy cho mày một bài học nhỏ mà thôi”.
Trình Bác chỉ tay vào Lý Phong.
“Thằng chó đến từ nơi khác này dám ra tay đánh cậu Tiền nhà tao!”
“Hôm nay tao nhất định phải dạy nó cách làm người”.
“Mày biết điều chút, bây giờ lập tức đứng sang bên cạnh cho tao”.
“Nếu không thì đừng trách tao ra tay độc ác!”
Tính cách của Vưu Khoát Hải cứng rắn như một viên đá.
Một khi anh ấy đã quyết định, tuyệt đối sẽ không dao động.
Hơn nữa anh ấy đã quen biết với Lý Phong từ khi còn nhỏ rồi.
Bao nhiêu năm không gặp, anh ấy làm sao có thể để Lý Phong bị thương trong nhà hàng của mình được.
Dựa vào việc mình đã bị Trình Bác đánh bại, anh ấy càng cứng rắn hơn.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu như anh muốn động vào người đứng phía sau tôi đây, thì nhất định phải bước qua xác tôi”.
“Hừ, đúng là đồ không biết tự lượng sức mình! Nếu đã muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện".
Trong lúc nói chuyện, Trình Bác đã ra tay.
Tay phải của Trình Bác di chuyển từ bên này sang bên kia như một con rắn, tốc độ vô cùng nhanh!
Trong chớp mắt, năm ngón tay mô phỏng tư thế rắn cắn, cắn vào cổ của Vưu Khoát Hải!
Vưu Khoát Hải đã bị thương trước đó, mặc dù luồng khí tắc nghẽn ở ngực đã được Lý Phong cứu giúp.
Nhưng thể lực chưa phục hồi hoàn toàn, cộng thêm việc anh ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Trình Bác.
Sau ba chiêu anh ấy đã rơi vào thế yếu.
Bàn tay của Trình Bác chuẩn bị đập vào lồng ngực rắn chắc của Vưu Khoát Hải.
Lúc này, Lý Phong di chuyển, anh không hề chủ động tấn công mà vươn tay nắm lấy cánh tay trái của Vưu Khoát Hải.
Kéo Vưu Khoát Hải lùi lại về phía sau hai bước.
Vì vậy mà Vưu Khoát Hải tránh được bàn tay của Trình Bác.
Vưu Khoát Hải đột nhiên quay đầu, sững sờ nhìn Lý Phong.
Mà Lý Phong lúc này lại dùng một loại âm thanh mà chỉ Vưu Khoát Hải mới có thể nghe được, anh bình thản nói.
“Anh Hải, bước chân trái về phía trước, cúi đầu xuống”.
Vưu Khoát Hải nghe thấy âm thanh truyền đến trong gió.
Trình Bác lại ra tay lần nữa.
Mặc dù Vưu Khoát Hải không biết Lý Phong muốn làm gì, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Phong.
Làm theo lời Lý Phong nói.
Chân trái bước nhanh lên trước, sau đó cúi đầu xuống!
Lý Phong bảo Vưu Khoát Hải cúi đầu không phải là để tránh bàn tay của Trình Bác.
Mà bởi vì Vưu Khoát Hải cao hơn Trình Bác.
Dù cho anh ấy có cúi đầu như thế nào cũng không thể tránh được bàn tay của Trình Bác.
Nhưng khi Vưu Khoát Hải cúi đầu, cằm của anh ấy vừa đúng vị trí chạm vào đầu ngón tay của Trình Bác.
“Rắc!”
Kèm theo âm thanh sắc nét.
Ngón giữa và ngón trỏ của Trình Bác chạm vào cằm của Vưu Khoát Hải đột nhiên rụt lại!
“Á!”
Trình Bác đau đớn, vội vàng lùi lại.
Cơn đau kịch liệt khiến mồ hôi lạnh trên trán Trình Bác không ngừng túa ra!
Sắc mặt hắn ta kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào Vưu Khoát Hải.
“Chiêu, chiêu này của mày là gì?”
Vưu Khoát Hải hoàn toàn mơ hồ.
Anh ấy cũng không biết đây là chiêu thức gì.
Anh ấy chỉ là làm đúng theo những gì Lý Phong nói.
Sau đó, giọng nói của Lý Phong lại phát ra bên tai Vưu Khoát Hải.
“Anh Hải, anh đang luyện Phục Hổ Quyền của Thiếu Lâm”.
“Mặc dù quyền pháp này có lực rất lớn, nhưng nó vẫn còn có rất nhiều khuyết điểm”.
“Phục Hổ Quyền là quyền pháp cơ bản của Thiếu Lâm, không phù hợp với anh”.
“Bây giờ anh làm theo những gì em nói, bước bảy bước, dùng lực cùi chỏ, đấm vào vai Trình Bác”.
Vừa nãy Vưu Khoát Hải tùy ý làm theo những gì Lý Phong nói đã khiến cho Trình Bác bị thương.
Vì vậy bây giờ, Vưu Khoát Hải thực hiện một cách rất nghiêm túc.
Lý Phong giải thích rất cẩn thận, từng câu từng chữ truyền đến tai của Vưu Khoát Hải.
Sau đó, một chuyện lạ đã xảy ra.
Vưu Khoát Hải - người đã bị Trình Bác đánh thua rất nhiều trận liên tiếp bây giờ đột nhiên như biến thành một người khác.
Anh ấy liên tục tung ra những cú đấm mạnh mẽ, cú này lại mạnh hơn cú khác.
Một sự đảo ngược lớn đã diễn ra tại hiện trường.
Trình Bác bị đánh đến mức liên tục lùi lại phía sau, còn Vưu Khoát Hải cuối cùng cũng phản ứng lại được.
Thì ra, Lý Phong đang truyền thụ bên tai anh ấy một chiêu quyền pháp.
Hóa ra đó là phiên bản nâng cấp của Phục Hổ Quyền, một trong số bảy mươi hai tuyệt chiêu của Thiếu lâm.
Kim Cương Phục Hổ Quyền!
Hưng phấn!
Kích động!
Trình độ của Vưu Khoát Hải không cao lắm.
Bảy tuổi anh ấy đã học nghệ ở Thiếu lâm tự.
Sau này vì không có thiên phú trong lĩnh vực này.
Năm mười năm tuổi, anh đã cùng người nhà xuống núi, đến thủ đô để làm việc.
Là một người đàn ông, nhất định cũng hi vọng bản thân có sức lực mạnh mẽ để có thể bảo vệ người thân của mình.
Vưu Khoát Hải biết rằng Trình Bác lợi hại hơn mình rất nhiều nhưng vẫn chiến đấu với hắn ta hết mình, điều đó cho thấy anh ấy là người không chấp nhận thất bại.
Vì những người thân bên cạnh, Vưu Khoát Hải không màng sống chết!
Nắm đấm của anh ấy càng lúc càng mạnh!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Nắm đấm cuối cùng, Vưu Khoát Hải đấm mạnh vào ngực của Trình Bác!
Ngay lập tức, Trình Bác phun ra một ngụm máu.
Cả người bay về phía sau!
Khi Trình Bác có thể đứng vững, hắn ta đã cách Vưu Khoát Hải hơn mười mấy mét.
Trình Bác nhìn chằm chằm vào Vưu Khoát Hải bằng ánh mắt khó tin.
“Làm sao có thể”.
“Thực lực của mày làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?”
“Lẽ nào, từ trước đến nay mày vẫn luôn che giấu năng lực thật sự của mình sao?”
Chỉ có Vưu Khoát Hải mới có thể nghe được những lời Lý Phong nói.
Giọng của Lý Phong lại truyền đến tai của anh ấy.
“Anh Hải, đừng nhiều lời với hắn ta làm gì”.
“Đấm hắn!”
Chương 534: Mày đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu
“Được!”
Vưu Khoát Hải bất ngờ phá lên cười.
Anh ấy dang rộng hai tay, như hổ dữ nhảy từ trên núi xuống!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Trình Bác không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng lại bị Vưu Khoát Hải đấm vào ngực, cả người bay ngược ra khỏi nhà hàng.
“Bộp!”
Đập mạnh vào một chiếc xe địa hình đậu ở trước cửa nhà hàng!
Trình Bác bị thương nặng, hắn ta ôm chặt lồng ngực bị đấm lõm xuống của mình.
Hắn ta bị gãy ba chiếc xương sườn, bây giờ muốn nói chuyện thôi cũng vô cùng khó khăn.
Trình Bác nhìn chằm chằm vào Vưu Khoát Hải bằng ánh mắt vô cùng căm hận.
“Được! Được lắm!”
“Không ngờ là một đầu bếp nhỏ như mày lại che giấu võ thuật cao siêu như vậy”.
“Vưu Khoát Hải, mày đợi đấy cho tao, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu!”
“Hội Giao Long của tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Trình Bác và Tiền Thiều Phong cùng đám người đó vội vàng bỏ chạy.
Vưu Khoát Hải vô cùng phấn khích, nắm chặt tay, anh ấy quay đầu nhìn Lý Phong.
“Tiểu Phong, sao em lại lợi hại như vậy?”
“Những năm vừa qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Vì sao em chỉ tùy ý dạy cho anh vài câu mà anh đã có thể đánh bại được Trình Bác rồi”.
“Tên Trình Bác này là một cao thủ đã nổi danh từ lâu, trước đây ở trước mặt hắn ta, anh bị đánh cho mấy trận nhừ tử, không còn sức mà phản kháng lại!”
“Còn nữa vì sao em biết Kim Cương Phục Hổ Quyền vậy?”
“Đây là chiêu thức mà chỉ có đệ tử của Thiếu lâm mới học được!”
“Chẳng lẽ mấy năm qua em đã tới Thiếu lâm tự luyện võ sao?”
Đối diện với một nghìn câu hỏi vì sao của Vưu Khoát Hải, Lý Phong lại quay đầu nói với Phan Thúy Hoa.
“Chị Thúy Hoa, em đói rồi”.
Phan Thúy Hoa lập tức trợn trừng hai mắt, cầm lấy con dao, chỉ vào người Vưu Khoát Hải, hét lớn.
“Anh còn ngây ra đó làm gì!?”
“Còn không mau vào bếp nấu ăn đi, không nghe thấy em trai của em nói đói rồi sao?”
Lý Phong bình thản ngồi xuống, gia đình Hứa Hiếu Dương ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào người Lý Phong.
“Anh rể, anh rể, mấy năm nay không phải anh chạy đến Thiếu lâm tự học võ đấy chứ?”
“Không đúng, nếu như anh chạy đến Thiếu lâm tự học võ, thế sao anh có thể làm phẫu thuật cho người khác được?”
“Anh cũng là thần bài nữa!”
Đối diện với ánh mắt sáng rực của cả nhà Hứa Mộc Tình, Lý Phong ho nhẹ một tiếng.
“E hèm”.
Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng ho khan của Lý Phong.
Cùng với động tác tinh tế này của Lý Phong.
Đôi mắt sáng như ngọc của cô liếc lên trần nhà.
Hứa Mộc Tình biết rằng, Lý Phong lại sắp xài ‘chiêu cũ’ rồi.
“Chuyện là như thế này. Năm đó không phải là anh gặp được một người ăn mày đấy sao?”
“Người ăn mày già đó thật ra là một cao thủ võ công rất rất rất lợi hại”.
Hứa Hạo Nhiên nghe một cách thích thú.
Vội vàng hỏi: “Anh rể, vậy ông ấy đã dạy cho anh những thế võ lợi hại nào rồi”.
“Vì sao anh chỉ tùy ý phất tay một cái là đã có thể đánh bại mấy tên cao thủ trông có vẻ rất mạnh rồi?”
“Còn có những người anh em trong căn cứ huấn luyện nữa”.
“Bọn họ ban đầu chỉ là những người bình thường, bây giờ bọn họ người nào người nấy cũng mạnh mẽ như hổ dữ vậy”.
Hứa Hạo Nhiên càng nói càng phấn khích.
“Người khác không cần nói, nhìn Vương Tiểu Thất là biết”.
“Trước đây anh ấy chỉ là một tên trộm vặt, nhưng sau khi luyện tập ở căn cứ huấn luyện”.
“Oa! Bây giờ không khác gì cao thủ võ lâm!”
“Bây giờ anh ấy hai tay cầm dao, gặp ai chỉ cần phập phập cho vài phát, người đó lập tức quỳ xuống ngay!”
Hứa Hạo Nhiên cố ý mô phỏng vài động tác, kết quả bị Liễu Ngọc Phân nhìn chằm chằm, sau đó vội vàng thu lại.
Hứa Hạo Nhiên phấn khích nhìn Lý Phong.
“Hai ngày trước Vương Tiểu Thất còn khoe khoang với em, anh ấy nói anh ấy học được vào chiêu đối phó với động vật”.
“Bây giờ anh ấy có thể giải quyết cả một con lợn!”
“Anh ấy còn nói cái gì mà, anh yêu cầu anh ấy, ‘giải quyết’ một con bò đực với một con lợn thì có khác biệt gì?”
Hứa Hạo Nhiên càng nói càng phấn khích, nước bọt văng tung tóe.
Cứ nói, cứ nói mãi, sau đó Hứa Hạo Nhiên cười hi hi ghé sát đến trước mặt Lý Phong.
“Anh rể, anh có chiêu nào hợp với em không?”
“Không cần là loại rất cực khổ, chỉ cần vẽ hai đường trên không khí là có thể biến thành cao thủ võ lâm, kiểu vậy ấy”.
“Bộp!”
Ngay lập tức, một bàn tay đập mạnh vào lưng Hứa Hạo Nhiên.
“Úi da!”
Hứa Hạo Nhiên quay lại nhìn Liễu Ngọc Phân bằng ánh mắt vô tội.
“Mẹ, sao mẹ lại đánh con?”
Liễu Ngọc Phân trợn trừng mắt lên, Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức rụt cổ lại.
“Không nghe thấy vừa nãy anh rể con bảo đói rồi à?”
“Con hỏi nhiều như vậy làm sao anh rể ăn cơm được”.
“Thân hình mỏng như que tăm của con còn đòi tập võ cái gì?”
“Thà con dùng thêm chút sức lực trên người Đa Đa còn hơn”.
Vừa nghe thấy câu nói khiến người khác dễ dàng nghĩ lung tung này, Hứa Mộc Tình ở bên cạnh vội vàng gọi: “Mẹ!”
Viên Đa Đa ở bên cạnh cũng cúi đầu, đỏ mặt vì câu nói này của Liễu Ngọc Phân.
Khuôn mặt bầu bĩnh đỏ ửng như trái táo chín mùa thu.
Liễu Ngọc Phân chớp mắt, hỏi: “Sao thế, vừa nãy mẹ nói gì à?”
“Đa Đa, sao mặt con đỏ như vậy, có phải sốt rồi không, để mẹ xem nào”.
Hứa Hiếu Dương ho khan hai tiếng: “Thức ăn lên rồi, ăn thôi! Ăn thôi!”
Lúc này, tại biệt thự của gia tộc Tiền Thị.
“Bộp!”
Trưởng tộc của gia tộc Tiền Thị, Tiền Phủ Cương đập mạnh vào chiếc bàn trà bên cạnh!
“Làm gì có lý đó!”
“Thằng nhãi đến từ nơi khác kia lại dám động tay với con trai yêu quý của tôi!”
Tiền Phủ Cương tức giận gầm lên!
Khuôn mặt vô cùng hung dữ và xấu xí!
Bàn tay của Tiền Thiều Phong bị Lý Phong nghiền nát đã được băng bó.
Các khớp ngón tay đã bị gãy hoàn toàn, bây giờ các ngón tay của anh ta sưng lên như mấy cái xúc xích.
Chỉ cần chạm nhẹ một cái một cảm giác đau buốt tới tận tim.
Tiền Thiều Phong nhìn Tiền Phủ Cương bằng ánh mắt như cầu xin.
“Bố ơi, bố nhất định phải làm chủ cho con!”
“Đám người này thật sự rất đáng ghét! Con chỉ dắt Viên Đa Đa đến nhà hàng Hải Giác ăn một bữa cơm”.
“Lúc đầu con còn lịch sự nói chuyện với bọn chúng, nhưng đám chó chết đến từ nơi khác này!”
“Chưa nói được hai câu đã ra tay đánh người rồi! Bố nhìn tay con này”.
“Oái oái, tay con đau quá, á á á!”
Nghe thấy tiếng than khóc không ngừng của Tiền Thiều Phong, Tiền Phủ Cương vô cùng xót xa nhìn đứa con trai này.
Ông ta vội vàng chạy đến trước mặt Tiền Thiều Phong, dùng hai tay nắm lấy bàn tay đang được băng bó của Tiền Thiều Phong.
“Con trai yêu quý của bố à, con yên tâm, bố nhất định sẽ làm chủ cho con!”
“Trước tiên con nói cho bố biết, đám người đó tên là gì?”
“Bố lập tức sai người đến phóng hỏa nơi bọn chúng đang ở”.
“Sau đó kéo bọn chúng vào hẻm, rồi quây bọn chúng lại!”
Tiền Phủ Cương nói những điều này một cách rất tự nhiên như thể đây là những chuyện thường ngày mà ông ta hay làm.
Lúc ông ta nói chuyện, những gì lộ ra trong mắt đều là vẻ cao ngạo!
Hung ác!
Không coi ai ra gì!
Con ngươi trong mắt Tiền Thiều Phong khẽ đảo quanh.
Trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm.
Anh ta nhìn Tiền Phủ Cương nói.
“Bố, những tên khốn đó đều là từ nơi khác đến, nhìn bọn chúng như người một nhà ấy”.
“Bây giờ hiện đang sống ở chỗ nào thì vẫn chưa rõ!”
“Tuy nhiên con đã phái người bí mật đi theo dõi bọn họ, sẽ sớm có tin tức thôi”.
“Bây giờ chắc bọn chúng vẫn đang ở nhà hàng Hải Giác, chúng ta có thể ra tay với nhà hàng đó trước!”
Vừa nghe đến nhà hàng Hải Giác, nét mặt Tiền Phủ Cương càng trở nên hung dữ.
“Vì để đối phó với nhà hàng Hải Giác đó, bố đã tốn không biết bao nhiêu công sức”.
“Đúng là đám người không biết điều!”
Chương 535: Đồ không biết điều.
Ông đây chi hai mươi triệu để mua cái nhà hàng rách nát này, vậy nhà hắn ta lại không bán!”
“Bây giờ thì tốt rồi, một cắc ông đây cũng không đưa nhé. Cho một mồi lửa thiêu trụi cái nhà hàng đó đi!”
Nhà họ Tiền làm về ngành ẩm thực.
Cũng được coi là đầu đàn ở thủ đô, họ nắm giữ rất nhiều chuỗi nhà hàng danh tiếng.
Đồng thời còn sở hữu hai khách sạn năm sao
Về lý mà nói, không đáng để đối phó với một nhà hàng nhỏ như Hải Giác.
Nhưng đối với Tiền Phủ Cương mà nói, sự tồn tại của nhà hàng Hải Giác là một mối nguy hiểm lớn.
Nói trắng ra nhà hàng Hải Giác là một cái gai lớn trông mắt ông ta, luôn không tuân theo quy định.
Thân là lão đại trong ngành, bình thường ông ta sẽ mời ông chủ những nhà hàng có tiếng ở thủ đô tụ họp.
Bề ngoài nói là muốn hợp tác cùng phát triển, mưu cầu sinh tồn.
Nhưng thực ra là muốn thâu tóm những người này vào tay mình, nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
Nhưng bà chủ của nhà hàng Hải Giác-Phan Thúy Hoa, tính cách cũng giống như vẻ bề ngoài của cô ta.
Cao to vạm vỡ!
Cô ấy không những thường xuyên từ chối tham gia gặp mặt, thậm chí còn nhục mạ Tiền Phủ Cương trước mặt mọi người.
Điều này khiến cho Tiền Phủ Cương vô cùng mất mặt.
Càng không nói đến trước mặt những ông chủ trong ngành, thể hiện oai phong của mình.
Nếu là một nhà hàng bình thường, chỉ cần Tiền Phủ Cương nói một câu thôi là có thể khiến họ sập tiệm đóng cửa.
Nhưng riêng nhà hàng Hải Giác này, đã kinh doanh rất nhiều năm rồi.
Có tầm ảnh hưởng nhất định đến các tầng lớp trong ngành.
Không thể dùng những thủ đoạn bỉ ổi bình thường ông ta hay đối phó với người khác để xử lí nhà hàng Hải Giác được.
Vì vậy, Tiền Phủ Cương sẽ ngấm ngầm hãm hại.
Khiến cho tên tuổi nhà hàng Hải Giác ngày càng kém.
Đồng thời, cũng cắt đứt nguồn cung cấp nguyên liệu của nhà hàng họ.
Những nguồn cung cấp nguyên liệu đã dừng cung cấp cho nhà hàng Hải Giác, khiến cho họ không mua được một cọng rau trong thủ đô nữa.
Bây giờ nhà hàng này, cho dù ông ta không ra tay thì cũng chống chọi nổi quá một tuần!
Tiền Phủ Cương vốn dĩ muốn làm cho nhà hàng Hải Giác tự động đóng cửa.
Nhưng bây giờ con trai quý tử của ông ta lại phải chịu thiệt thòi ở nhà hàng này.
Điều này khiến cho Tiền Phủ Cương sao có thể ngồi yên được.
Tiền Phủ Cương lập tức gọi quản gia đến.
“Ông lập tức gọi điện cho nhị đương gia của hội Giao Long, nói tối nay tôi muốn mời cậu ta uống rượu ở chỗ cũ”
“Vâng!”
......
Nhà hàng Hải Giác.
Hai cha con Lý Phong và Hứa Hiếu Dương đang cơm no rượu say.
Vợ chồng Phan Thúy Hoa cũng ngồi ăn cùng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Phan Thúy Hoa thở dài.
“Ôi, tiểu Phong nếu em về sớm thì đã tốt hơn rồi”.
“Bữa cơm này có thể là bữa cuối cùng chị nấu cho em rồi”.
Lý Phong nhìn cái bụng bự Phan Thúy Hoa cười.
“Chị Thúy Hoa, không phải là chị bầu bí rồi đó chứ?”
“Nhưng sau mười tháng bầu bí, sinh em bé xong, không phải có thể tiếp tục nấu cho em ăn à?”
Thúy Hoa ngây người một lúc, cô ấy cúi đầu nhìn bụng mình, liền lấy tay che cái bụng mỡ của mình lại.
Tức giận nói: “Cái thằng nhóc này, mắt để đi đâu thế hả, tôi đây đã là mẹ hai đứa trẻ rồi!”
“Đã đến tuổi này rồi sao có thể bầu bí nữa!”
“Chị Thúy Hoa, nếu không phải chị bầu bí, vậy nhà hàng đang làm ăn tốt, sao chị lại đóng cửa?”
Phan Thúy Hoa nhìn Vưu Khoát Hải, hai vợ chồng cùng thở dài.
Vưu Khoát Hải nói: “Tình hình khi nãy, em đều thấy cả rồi”.
“Sau khi cái tên Tiền Phủ Cương đến thủ đô, ông ta đã dùng tiền mua lại nhiều chuỗi nhà hàng”.
“Trong đó, thậm chí còn có mấy nhà đã làm ăn lâu đời rồi, đều bị ông ta dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi chiếm lấy”.
“Cái tên Tiền Phủ Cương này, năm lần bảy lượt muốn dùng tiền mua lại nhà hàng của vợ chồng chị.”
Khi Phan Thúy Hoa nói, tay luôn nắm chặt đôi đũa.
Hai chiếc đũa sắp bị cô ấy bẻ gãy rồi.
“Em cũng biết, nhà hàng này đã có từ nhiều năm nay rồi”.
“Nhà hàng này lưu giữ hầu như tất cả những kỉ niệm đẹp của vợ chồng chị”.
“Bất luận như thế nào, vợ chồng chị cũng sẽ không bán nhà hàng này”.
“Trong khi vợ chồng chị có mâu thuẫn với họ, Tiền Phủ Cương hận một nỗi không thể nhóm một mồi lửa thiêu rụi cái nhà hàng này”.
Nói về mối hận của Phan Thuy Hoa với Tiền Phủ Cương, răng cô ấy nghiến ken két.
“Em chưa gặp cái tên Tiền Phủ Cương này, quả thực là một tên khốn!”
“Ở thủ đô có chuyện gì mà ông ta chưa từng làm!”
“Thế nhưng người khác lại không có cách nào để trị được ông ta, không những thế ông ta còn cấu kết với gia tộc họ Viên-một trong bốn gia tộc lớn”.
“Bây giờ hống hách không chịu được!”
“Chị nghe nói tên Tiền Phủ Cương này khi đi chỉ đi ngang!”
“Họ nhà cua!”
Nói xong, Phan Thúy Hoa vỗ mạnh xuống bàn.
Nhìn bộ dạng nghiến răng khiến cả người run lên của cô ấy, giống như muốn dùng cả bàn tay to như cái quạt đập vỡ vỏ cua vậy!
Nghe đến gia tộc họ Viên.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa đang ngồi bên cạnh bất giác nhìn nhau.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt bàn tay mũm mĩm của Viên Đa Đa, nhìn cô ấy với ánh mắt kiên định.
Rất hiếm khi Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc như vậy, cậu ta nhìn Phan Thúy Hoa nói.
“Chị Thúy Hoa, chị yên tâm đi! Trước đây anh chị bị ức hiếp, là bởi vì anh rể em chưa về”.
“Bây giờ có anh rể em ở đây, có chuyện gì làm không giải quyết được”.
“Anh chị cứ yên tâm kinh doanh nhà hàng này, không chỉ mở lại nhà hàng này, mà nhà chúng em cũng có dự định mở thêm mấy chục chuỗi nhà hàng nữa ở thủ đô cơ!”
Phan Thuy Hoa cười: “Cái thằng bé này, nói phét mà không chuẩn bị trước”.
“Đậy là thủ đô, không phải là thị trấn nhỏ hạng bảy hạng tám đâu nhé”.
“Em đang nghĩ mở quán ăn vặt đấy à? Mà nói mở là mở, đóng là đóng”.
“Muốn mở nhà hàng ở thủ đô, thủ tục lằng nhằng lắm đấy nhé”.
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh Phan Thúy Hoa, cô nắm tay Phan Thúy Hoa.
Nhìn khuôn mặt tròn trịa của Phan Thúy Hoa cười rồi nói.
“Cũng chính là vì chúng em không phải người trong ngành, nên mới muốn mời chị Thúy Hoa đầu tư cùng ạ!”
“Chị Thúy Hoa, em quyết định rồi. Tập đoàn Lăng Tiêu nhà em dự định thành lập một công ty về dịch vụ nhà hàng ẩm thực, vốn ban đầu là hai tỉ.
“Năm mươi phần trăm cổ phần công ty sẽ thuộc về chị, chị sẽ là giám đốc công ty!”
Mới nghe đến sẽ cho đi năm mươi phần trăm cổ phần, Liễu Ngọc Phân liền nhìn sang Hứa Hiếu Dương.
Bà ấy dùng tiếng Ninh Châu nói thầm với Hứa Hiếu Dương.
“Cho đi nhiều cổ phần thế?”
“Chúng ta có bị thiệt không vậy?”
Hứa Hiếu Dương cười rồi lắc đầu, ông ấy nhìn con gái với ánh mắt hoàn toàn tin tưởng.
Bây giờ Hứa Mộc Tình đã là một nhà lãnh đạo rất thành thục.
Mỗi quyết định cô ấy đưa ra, Hứa Hiếu Dương cảm thấy rất tin tưởng.
Nghe đến năm mươi phần trăm cổ phần thì cảm thấy rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, tập đoàn Lăng Tiêu ở thủ đô không có bất kỳ một đối tác nào đáng tin cậy cả.
Thủ đô không giống như Thiên Môn, ở đây tình hình hỗn loạn, sâu không thấy đáy.
Chỉ cần bước sai một li là đi cả dặm.
Thân là chủ tịch hội đồng quản trị, ông cho rằng Hứa Mộc Tình làm như vậy là rất đúng đắn.
Bây giờ, nếu tập đoàn Lăng Tiêu muốn có chỗ đứng trong ngành kinh doanh nhà hàng ở thủ đô, nhất định rất cần người dẫn đầu như Phan Thúy Hoa.
Ban đầu, Phan Thúy Hoa còn nghĩ rắng Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên tiện mồm nói cho vui.
Nhưng khi cô ấy nói chuyện kỹ càng hơn với Hứa Mộc Tình, đồng thời khi Hứa Mộc Tình lấy Macbook ra giới thiệu về kế hoạch và tiềm lực phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu cho cô ấy xem.
Phan Thúy Hoa rất kinh ngạc!
“Chị nghe em!”
“Hóa ra cả nhà em giàu thế à!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK