Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 556: Mày dám lo chuyện bao đồng à

Trong lúc nói chuyện, tên bảo vệ đó đá một phát vào giỏ rau của ông cụ.

“Không được, xin anh đừng làm vậy mà!”

Cút ra!

Ông cụ ôm chân tên bảo vệ, bị tên đó đạp cho một phát văng ra ngoài.

Vẻ mặt tên bảo vệ vênh váo nhìn ông cụ ở trước mắt.

“Hôm nay tôi phải cho ông một bài học nhớ đời, xem lần sau ông còn dám đến nữa hay không!”

Nói xong, hai tên bảo vệ nhấc giỏ rau lên.

Sau đó, trước mặt ông ấy, định đổ hết tất cả rau trong giỏ xuống đất.

“Không được!”

“Không được!”

Ông cụ khóc thút thít.

Khi rau trong giỏ sắp bị bọn chúng đổ ra ngoài.

Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến.

Sau đó, một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt ông cụ.

Tay anh nhanh chóng đỡ lấy giỏ rau.

Người này không phải ai khác, chính là Lý Phong.

Hai tên bảo vệ dù có dùng sức thế nào cũng không thể hất ngược cái giỏ lại được.

Một tên bảo vệ tay cầm gậy, chỉ vào người Lý Phong chửi bới.

“Thằng nhãi từ đâu tới, dám ở đây lo chuyện bao đồng à?”

“Chúng tao đang duy trì trật tự thị trường, mày hiểu không?”

“Cút ngay cho tao, nếu không thì, đừng trách ông đây không khách.....”

“Bụp!”

Lý Phong không để cho tên bảo vệ tiếp tục lên mặt.

Anh đá vào đầu gối tên bảo vệ đó.

Ngay lập tức, hắn ta thả tay ra, hai đầu gối lập tức khuỵ xuống.

“Phịch” một tiếng.

Tên bảo vệ đó quỳ trước mặt Lý Phong.

Tên bảo vệ kia thấy vậy, cũng cầm lấy cây gậy, gầm lên giận dữ.

“Ông đánh chết mẹ mày!”

Tên bảo vệ vừa lao đến trước mặt Lý Phong.

“Bốp!”

Lý Phong tát cho hắn ta một cái.

Một cái tát mạnh khiến cho tên bảo vệ quay cuồng, xoay người ba vòng mới dừng lại được.

Cuối cùng, Lý Phong lại dùng chân phải đá vào đầu gối hắn.

Tên bảo vệ thứ hai cũng giống như tên vừa rồi, đồng thời quỳ xuống.

Lý Phong dùng một tay đặt giỏ rau nặng mười mấy kg xuống đất.

Lý Phong bước ra.

Lúc này hai tên bảo vệ quỳ trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm đó.

Biểu cảm trên mặt Lý Phong mặc dù không có quá nhiều sự thay đổi.

Tuy nhiên, ánh mắt anh nhìn hai tên bảo vệ tỏa ra một tia sắc bén và lạnh lùng như dao khiến hai tên đó khiếp sợ!

Hai tên bảo vệ vừa nãy còn hống hách lắm, giờ đây run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Người mà bây giờ bọn chúng đang phải đối mặt đâu có phải là người, rõ ràng là một con thú dữ!

“Kính già yêu trẻ, là đức tính truyền thống của Hoa Hạ”.

“Nếu như bố mẹ của các anh ở bên ngoài cũng bị người ta ức hiếp, bắt nạt như thế này, các anh cảm thấy thế nào?”

Từng từ trong lời nói của Lý Phong truyền đến tai bọn chúng một cách rõ ràng.

Hai kẻ ngạo mạn hống hách ban này bây giờ cúi gằm đầu xuống.

Một trong số hai tên đó nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đây là do quản lý thị trường yêu cầu chúng tôi làm”.

“Không thể dựng quầy bên cạnh chợ rau được, bọn họ không nộp tiền”.

Giọng của Lý Phong dần trở nên lạnh lùng.

“Không nộp tiền thì anh có thể đánh người à”

Bọn chúng lắc đầu quầy quậy, rụt cổ lại.

Quá đáng sợ!

Luồng khí thế tỏa ra từ cơ thể Lý Phong khiến bọn chúng run lên bần bật, hồn như lìa khỏi xác!

“Xin lỗi, lần sau chúng tôi không dám nữa”.

“Lần sau chúng tôi sẽ chỉ đuổi bọn họ đi thôi”.

“Cút đi”.

Hai tên bảo vệ hốt hoảng bỏ chạy.

Khi Lý Phong quay đầu lại, phát hiện Hứa Mộc Tình đã đi tới trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm ấy, đưa tay đỡ ông ấy đứng dậy.

Ông cụ vội vàng xua tay, mỉm cười với Hứa Mộc Tình.

“Cô gái, người tôi bẩn lắm, cô đừng chạm vào người tôi, tôi có thể tự đứng lên được”.

Ông cụ vừa nói xong, lúc này Lý Phong đã đi tới trực tiếp đỡ ông cụ đứng lên.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, khẽ mỉm cười.

Sau đó, nhặt hết chỗ rau bị hai nhân viên bảo vệ ném ra vào lại trong giỏ.

Hứa Hạo Nhiên đi tới, nói với ông cụ.

“Ông à, mấy mớ rau này của ông trông không được đẹp lắm!”

Ông cụ gầy gò đen nhẻm, cầm một mớ rau xanh lên bằng đôi bàn tay nhăn nheo.

“Chàng trai trẻ, cậu xem rau nhà tôi này, rau đều mới được hái sáng nay, rất tươi”.

Trong cái giỏ tre của ông cụ có rất nhiều rau tươi.

Trên lá rau xanh còn có dấu vết của sâu cắn.

Màu sắc của cà chua cũng không đồng đều, kích thước to nhỏ khác nhau.

Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.

Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.

Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.

Chọn từng cái một.

Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.

Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.

Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.

Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”

“Đương nhiên rồi!”

“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”

“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.

Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.

“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”

Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.

“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.

“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.

“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.

“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.

“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.

Lý Phong mỉm cười.

Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.

Vỏ của quả cà chua này trông không đều màu.

Chỗ màu vàng, chỗ màu đỏ.

Nhưng khi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.

Lý Phong đưa cà chua cho Hứa Mộc Tình ở bên cạnh.

Hứa Mộc Tình hé mở đôi môi đỏ mọng, dùng hàm răng trắng và đều như hạt bắp cắn một miếng ở chỗ mà Lý Phong vừa cắn.

“Thế nào?”, Lý Phong hỏi.

“Ừm, ngon lắm”.

“Mẹ thích nhất là loại cà chua có hương vị chua chua ngọt ngọt như thế này”.

“Mẹ nói bình thường loại cà chua này muốn mua mà không mua được ấy”.

Lý Phong gật đầu, nhìn ông cụ gầy gò đen nhẻm.

“Ông ơi, chỗ rau củ này của ông cháu mua hết nhé”.

“Được!”

Ông cụ gầy gò sau khi nghe thấy lời của Lý Phong.

Cười tươi như một đứa trẻ...

Lúc này, bên trong văn phòng của Trương Gia Lương.

Ngô Đức Khải ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, vẻ mặt không vui.

Trương Gia Lương đã thay bộ quần áo mới.

Vừa nãy ở trước mặt đàn em, ông ta đã bị Hứa Hạo Nhiên dọa cho sợ đến mức tè cả ra quần.

Mất mặt vô cùng.

Bây giờ trong mắt ông ta ngập tràn thù hận và phẫn nộ.

Lúc này, có người gõ cửa văn phòng.

Một tên đàn em của Trương Gia Lương vội vàng bước vào, nói với ông ta.

“Giám đốc, vừa rồi tôi đi theo dõi bọn chúng”.

“Không mua được nguyên liệu ở trong chợ, bọn chúng liền đến chỗ ông cụ ở cạnh chợ để mua rau”.

“Mua được một chút rau xanh với củ quả, nhưng loại này không thể dùng để kinh doanh nhà hàng được”.

Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.

Ngô Đức Khải đột nhiên phá lên cười.

Chương 557: Tôi phải để Hứa Mộc Tình tới cầu xin tôi

“Ha ha ha ha! Đây có lẽ là chuyện hài nhất mà tôi từng nghe”.

“Một nhà hàng lại đi mua nguyên liệu của ông già bán rau bên đường”.

“Ông già này bán cho bọn chúng một giỏ hay hai giỏ?”

“Bọn chúng định dùng những thứ này để cho lợn ăn à?”

Trương Gia Lương cũng rất khoái chí.

Một tia sáng nham hiểm lóe lên trong mắt ông ta.

Trương Gia Lương nhìn Ngô Đức Khải nói: “Xem ra đám người này đã bị ép tới bước đường cùng rồi”.

“Tối nay chúng ta dắt người đến bắt đám người chúng nó lại”.

“Sau đó ở trước mặt đám đàn ông, chơi chết người phụ nữ của chúng!”

Khóe miệng Ngô Đức Khải nhếch lên, cười chế nhạo.

Hắn giơ tay lên, lắc đầu với Trương Gia Lương.

“Không”.

“Tôi định sẽ đổi cách chơi khác”.

Khuôn mặt Ngô Đức Khải tràn đầy tự tin.

“Ông còn nhớ năm ngoái có một nhà hàng tên Thái Phượng không?”

Trương Gia Lương lập tức gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi”.

“Nhà hàng đó lúc đầu rất hot”.

“Mở liền ba chi nhánh”.

“Chủ tịch cử người đến, định mua ba nhà hàng này với giá hai triệu”.

“Nhưng mụ đàn bà tên Thái Phượng ấy lại từ chối”.

“Sau đó chủ tịch đã ra tay, cắt đứt mọi nguồn cung cấp nguyên liệu thức ăn cho nhà hàng đó”.

“Chưa đến một tháng bọn chúng đã phải đóng cửa rồi”.

Vừa nghe, Ngô Đức Khải vừa gật đầu, cười hỏi: “Vậy ông có biết mụ đàn bà tên Thái Phượng đó sau này đi đâu không?”

Trương Gia Lương lắc đầu: “Cái này thì tôi thật sự không biết”.

“Tôi nói cho ông biết, Thái Phượng đó hiện đang ở trong một căn biệt thự do cậu tôi mua”.

“Oa, người đàn bà đó sướng thật đấy, còn được ở trong biệt thự cơ à”.

“Hừ!”, Ngô Đức Khải cười lạnh một tiếng.

“Đương nhiên là sướng rồi”,

“Ở trong biệt thự, bà ta chỉ mặc đúng một chiếc tạp dề”.

“Mỗi lần cậu tôi tới biệt thự, vừa nhìn thấy bà ta, dù là ở chỗ nào, ông ấy cũng sẽ đè bà ta ra chịch một trận!”

“Người đàn bà này đã phá thai bảy lần rồi”.

“Còn có một lần mang thai song sinh nữa chứ, ha ha ha”.

Ngô Đức Khải càng nói càng phấn khích.

Dường như hắn tưởng tượng ra một khung cảnh rất đẹp khác.

Lúc này, trên mặt của Ngô Đức Khải đầy nham hiểm và xảo quyệt, cùng với sự điên cuồng không thể nào kiềm chế được.

Hắn nắm chặt tay.

Hắn nói với Trương Gia Lương: “Ông biết không, mụ đàn bà này tự chạy đến cửa đấy”.

“Bà ta vay tiền của người ta để mở nhà hàng”.

“Thậm chí còn thế chấp cả căn nhà của mình”.

“Thủ đoạn của cậu tôi lần đó là triệt cỏ tận gốc, trong vòng một tháng khiến bà ta phá sản hoàn toàn”.

“Thái Phượng không còn cách nào khác chỉ tự đành bò lên người cậu tôi như một con chó”.

“Bây giờ bà ta như một con chó mà cậu tôi nuôi trong biệt thự”.

“Cậu tôi muốn phóng thứ gì vào trong người bà ta mà chẳng được!”

Trương Gia Lương đang nghe một cách thích thú, ông ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Lập tức vỗ tay: “A, tôi nhớ ra rồi”.

“Hình như cậu cũng vừa mới mua một căn biệt thự nhỏ cách đây không lâu”.

“He he he he...”

Tiếng cười xảo quyệt của Ngô Đức Khải vang vọng trong văn phòng.

“Đúng vậy, biệt thự này tuy rằng không lớn, nhưng khá hợp với người phụ nữ đó”.

“Bọn chúng không thể nào mua được nguyên liệu ở thủ đô, bây giờ lại mua rau của những người nông dân đó”.

“Điều này cho thấy bọn chúng đã đi đến bước đường cùng rồi, những rau củ quả đó liệu có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng không?”

“Đương nhiên là không thể rồi!”

Trên mặt Trương Gia Lương đầy vẻ châm chọc.

Ngô Đức Khải vỗ đùi.

Phá lên cười.

Nụ cười tràn ngập tự tin.

“Vài ngày nữa, người phụ nữ đó cũng sẽ giống như Thái Phượng, bò đến trước mặt tôi”.

“Đến lúc đó, cô ta sẽ ngoan ngoãn, chủ động chổng mông lên”.

“Ông không thấy một người phụ nữ chủ động rơi vào lòng mình thoải mái hơn nhiều so với việc bắt ép cô ta hầu hạ mình sao?”

Trương Gia Lương giơ ngón tay cái với Ngô Đức Khải.

“Hay!”

“Thủ đoạn này của cậu Ngô thật cao tay!”

Nói xong, Trương Gia Lương ghé sát mặt lại gần Ngô Đức Khải.

“Cậu Ngô, tôi vẫn còn một yêu cầu”.

“Cái thằng nhãi lái xe tông vào tôi hôm nay có thể để cho tôi được không?”

“Được! Đến lúc đó, ông muốn chơi thế nào cũng được”.

“Hi hi, cám ơn cậu Ngô nhiều”.

Nói xong, Trương Gia Lương lại lấy một hộp trà từ trong túi ra.

Sau đó, cười hihi đưa hộp trà đó cho Ngô Đức Khải.

Hai người nhìn nhau, bật cười.

Một kẻ xảo trá!

Một kẻ nham hiểm!

.......

Làng Hoa Khê, ngoại ô phía Nam thủ đô.

Ngôi làng được bao quanh bởi những ngọn núi.

Từ thủ đô lái xe đến đây mất hơn một tiếng.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình lái xe đưa ông cụ trở về làng.

Lúc đầu ông cụ không chịu.

Ông ấy sợ làm chậm trễ thời gian của Lý Phong.

Đối với ông cụ, Lý Phong có thể mua hết số rau củ đó của ông ấy đã là một ân huệ lớn lắm rồi.

Lý Phong tìm đại một lý do.

Nói Hứa Hạo Nhiên cần phải tập luyện lái xe trên đường núi.

Anh nhất quyết bảo ông cụ lên xe, thậm chí còn chằng xe ba bánh gỉ sét của ông cụ lên trên nóc của chiếc xe địa hình này.

Trên đường đi, ông cụ nói với bọn họ rằng, ông ấy họ Tiết, tên là Thanh Sơn.

Toàn bộ người dân trong ngôi làng đó đều họ Tiết.

Theo lời ông cụ, tổ tiên của bọn họ có thể bắt nguồn từ thời kỳ hoàng kim của nhà Đường, danh tướng Tiết Nhân Quý.

Bầu không khí ở đây rất trong lành và có nhiều cảnh đẹp.

Trên đường đến đây, Lý Phong cũng đã đi qua một số ngôi làng.

Ở những ngôi làng này, hầu hết những người làm nghề đều là những người lớn tuổi.

Rất ít những người trẻ tuổi.

Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài đứa trẻ đang nô đùa trên khe núi.

Tiết Thanh Sơn nói với Lý Phong rằng bây giờ có rất ít người trẻ tuổi ở lại làng.

Những thanh niên trẻ tuổi có năng lực sau khi đi học đều không quay về nữa.

Không đi học thì sẽ đến các khu vực lân cận thủ đô để làm công.

Chỉ cần có một chút tiền trong tay là không muốn quay lại ngôi làng hẻo lánh này nữa.

Mặc dù nó chỉ cách thủ đô có một, hai giờ đi xe,.

Tuy nhiên, ở giữa bị chặn lại bởi những ngọn núi cao.

Nhưng ngược lại, bầu không khí ở đây vô cùng trong lành và yên tĩnh.

Lý Phong phát hiện ra rằng cách thức trồng trọt ở đây khá thô sơ.

Thậm chí không nhìn thấy nhà kính.

Mọi thứ đều tuân theo quy luật của tự nhiên.

Chẳng mấy chốc, xe dừng ở cuối làng.

Sau khi xuống xe, Hứa Mộc Tình lập tức đi về phía sườn núi.

Lý Phong vẫn luôn đi bên cạnh cô.

Nhờ có Tiết Thanh Sơn dẫn đường, bọn họ đi thăm ba ngôi làng xung quanh.

Cuối cùng, Hứa Mộc Tình ngầng đầu lên nói với Lý Phong.

“Chồng ơi, em định xây nông trại trồng rau ở đây”.

Lý Phong khẽ gật đầu, anh không ngắt lời Hứa Mộc Tình, để Hứa Mộc Tình nói tiếp.

Hứa Mộc Tình không hổ danh là nữ doanh nhân tài ba.

Ngay cả khi đối diện với ngành dịch vụ nhà hàng, một ngành hoàn toàn mới.

Hứa Mộc Tình có thể lập tức tìm ra địa điểm kinh doanh hợp lý.

Hứa Mộc Tình nói.

“Môi trường ở đây rất tốt, núi non sông nước thơ mộng”.

“Cách người nông dân trồng rau rất thuần túy và tự nhiên”.

“So với rau xanh được trồng ở các cơ sở đó thì rau ở đây tự nhiên và thân thiện với môi trường hơn rất nhiều”.

“Bây giờ không chỉ những người giàu có mà ngay cả những người dân bình thường cũng bắt đầu chú ý đến những nguyên liệu tự nhiên, không có thuốc trừ sâu”.

“Nếu chúng ta xây dựng nông trại rau ở đây, vấn đề về nguyên liệu của chúng ta có thể được giải quyết”.

“Chị, anh rể, hai người mau tới giúp em với!”

Chương 558: Ở nông thôn có một loại sinh vật tuyệt đối không được chọc

Lúc này, Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng quay đầu nhìn sang.

Phát hiện ở bên cạnh hồ sen cách đó không xa, Hứa Hạo Nhiên đang bị hai con ngỗng lớn đuổi theo!

“Anh rể, mấy con ngỗng này bị làm sao ấy? Chúng nó cứ đuổi theo em!”

Hai con ngỗng trưởng thành, dang rộng đôi cánh.

Vừa kêu.

Vừa đuổi theo Hứa Hạo Nhiên băng qua sườn núi.

Tiết Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức lao lên hú hét.

Dưới sự đe dọa của Tiết Thanh Sơn.

Hai con ngỗng lập tức rụt cổ lại.

Sau đó chúng quay lại chỗ hồ sen ban đầu.

Tư thế trông giống như hai ‘ông cụ’.

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, cười nói: “Em lại phá thêm một kỷ lục mới rồi đấy”.

Hứa Hạo Nhiên cười khổ, cảm ơn Tiết Thanh Sơn.

Ông cụ đang định nói, đúng lúc này, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cao lớn vội vàng đi tới.

“Chú ba, chú ba! Đại Bảo quay về rồi, chú mau về nhà đi!”

Tiết Đại Bảo là con trai của Tiết Thanh Sơn.

Khi nghe thấy tin con trai quay về, Tiết Thanh Sơn cười tươi rói, vội vàng trở về nhà.

Lý Phong vừa nhìn đã phát hiện ra vẻ mặt của người đàn ông trung niên to lớn trông có vẻ giản dị này có gì đó không đúng.

Anh và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.

Sau đó liền đi theo.

Nhà của Tiết Thanh Sơn ở trên một sườn núi.

Một ngôi nhà gạch đỏ ba gian.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình vẫn chưa đến gần.

Ở đằng xa đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong căn nhà.

“Bố sẽ không bán nhà đâu!”

“Con mau đi đi!”

Giọng của Tiết Thanh Sơn rất vang.

Bởi vì không gian xung quanh tương đối thoáng đãng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại.

Cùng lúc đó, một giọng nam thanh niên khác truyền tới.

“Căn nhà rách nát như vậy còn giữ lại làm gì chứ?”

“Tranh thủ lúc này được giá, mau bán nó đi”.

“Ngày nào bố cũng ở nông thôn, bán một ít củ cải xanh thì kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Chi bằng đến thành phố, giúp con trông cháu”.

“Bố có biết bây giờ giá thuê bảo mẫu ở thành phố là bao nhiêu một tháng không?”

“Bố bán rau củ thì đến lúc nào mới có thể kiếm đủ tiền để trả cho bảo mẫu?”

Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến gần.

Nhìn thấy một người thanh niên có khuôn mặt hơi giống với Tiết Thanh Sơn, cũng chính là người đang đối đầu với ông ấy.

Rất đông người dân trong làng vây quanh.

Tuy nhiên, hầu hết bọn họ đều là người già.

Rất hiếm khi nhìn thấy những gương mặt trẻ.

Ban đầu, nghe thấy tin con trai về làng, Tiết Thanh Sơn vui mừng khôn xiết.

Nhưng bây giờ, khuôn mặt nhăn nheo và đen sạm của ông ấy lộ rõ vẻ tức giận.

Cùng lúc đó, Lý Phong cũng nhìn thấy trong đôi mắt đục ngầu của ông ấy hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm.

“Ôi, tội nghiệp thật! Cậu Đại Bảo này vừa về đã đòi bán nhà, vậy sau này Thanh Sơn ở đâu được?”

“Còn ở đâu được nữa, không phải Đại Bảo đã nói rõ ràng rồi sao?”

“Thanh Sơn theo cậu ấy đến thành phố, sống ở thành phố, sướng biết bao”.

“Sướng cái quái gì! Người thành phố toàn sống trong mấy căn phòng hình vuông”.

“Ngẩng đầu không nhìn thấy trời, đánh một quả rắm là nhà hàng xóm liền nghe thấy, sướng chỗ nào hả?”

Tiết Thanh Sơn là một người rất cứng rắn.

Chỉ cần ông ấy đã quyết, không ai có thể lay chuyển được.

Đây cũng là lý do tại sao ông ấy bây giờ đã ngoài bảy mươi tuổi rồi mà hằng ngày vẫn đạp xe ba bánh đến thành phố để bán rau.

Tiết Thanh Sơn ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào con trai của mình.

“Bố nói cho con biết, căn nhà này là tự tay bố đắp từng viên gạch”.

“Bố và mẹ con lấy nhau ở đây”.

“Đây cũng là nơi mẹ con sinh con ra”.

“Bố có chết thì cũng phải chết ở đây”.

Tiết Đại Bảo biết tính khí của bố mình.

Hắn cười lạnh, chống hai tay vào eo.

“Căn nhà này con đã bán rồi, tiền con cũng cầm rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng”.

“Con đường duy nhất của bố bây giờ là theo con lên thành phố”.

“Không phải ngày nào bố cũng nói muốn gặp cháu trai sao”.

“Theo con về thành phố, ngày nào bố cũng được gặp cháu”.

Tiết Đại Bảo vừa nói xong câu này.

Phía sau hắn có một người đàn ông trung niên xách túi, tươi cười bước tới.

Trên cổ người đàn ông trung niên này có một sợi dây chuyền vàng rất to và dày.

Trên tay cũng có vài chiếc nhẫn vàng.

Lúc ông ta cười dường như có thể ép hết chỗ dầu trên mặt ra ngoài.

Người này không xa lạ gì với Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.

Hôm đó, Lý Phong lái xe đến cửa nhà hàng Hải Giác thì gặp phải kẻ cướp chỗ đậu xe.

Hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng lên, lập tức lấy một tấm danh thiếp từ trong ví tiền ra.

Cậu ta vội vàng đưa tấm danh thiếp này cho Lý Phong.

Lý Phong nhìn lướt qua tấm danh thiếp, mỉm cười.

Người đàn ông đeo dây chuyền vàng trên cổ này tên là Tiết Đại Bàn.

Nhìn họ của ông ta có thể thấy được ông ta cũng là người trong làng này.

“Hi hi, chú, chú đừng tức giận”.

“Căn nhà này cũng chỉ còn mỗi mình chú thôi”.

“Chú sống một mình, chẳng lẽ mỗi tối không cảm thấy lo lắng sao?”

“Hơn nữa, Đại Bảo nói đúng, chú lên thành phố hưởng phúc với nó đi”.

“Mẹ kiếp”.

Tiết Thanh Sơn thẳng thừng nhổ một bãi nước bọt.

“Tôi nói cho cậu biết, căn nhà này là của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai được phép bán”.

Tiết Đại Bàn cười nói: “Nhưng cháu đã đưa tiền rồi mà”.

“Cậu đưa nó bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu!”

Khi Tiết Đại Bảo nghe được lời này của Tiết Thanh Sơn, anh ta không khỏi cười lạnh.

“Bố đưa?”

“Trong tay bố có bao nhiêu tiền, mấy nghìn hay mấy chục nghìn?”

“Con nói cho bố biết, người anh em hai mươi mấy năm này nể mặt chúng ta lắm mới mua lại với giá tám mươi nghìn tệ!”

“Nếu không thì, bán tám nghìn cũng chẳng ai mua!”

“Tám mươi nghìn! Con lại dám bán căn nhà này với giá tám mươi nghìn tệ?”

Hai mắt Tiết Thanh Sơn trợn trừng.

Tiết Đại Bảo ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy! Con đã bán rồi”.

“Bây giờ con đang cần gấp một khoản tiền để kinh doanh”.

“Số tiền tám mươi nghìn tệ này ít nhất có thể giúp con vượt qua khó khăn hiện tại”.

“Nếu bố thật sự là bố của con”.

“Bây giờ bố hãy lập tức thu dọn đồ đạc, theo con lên thành phố”.

“Từ nay về sau bố sẽ sống cùng với con ở đó, giúp con trông cháu”.

“Mỗi tháng con cho bố tám trăm tệ”.

“Bố không đi!”

Tiết Thanh Sơn hét lên với Tiết Đại Bảo.

“Dù có chết bố cũng phải chết ở đây!”

Tiết Đại Bảo gầm lên: “Bố chết thì kệ bố, nhưng không thể kéo người nhà xuống hố cùng được”.

“Căn nhà này không bán cũng phải bán, dù sao con cũng đã cầm tiền rồi!”

“Bây giờ nhà này không còn là nhà của bố nữa rồi, bố có chết thì cũng đừng có chết ở nhà người khác”.

“Con! Con! Con! Con....”

Tiết Thanh Sơn thở không ra hơi, cả người ngã về phía sau.

Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiết Thanh Sơn.

Dùng một tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng Tiết Thanh Sơn.

Giúp ông ấy đứng vững.

Ngay sau đó, Lý Phong duỗi tay, vỗ nhẹ hai cái vào ngực Tiết Thanh Sơn.

Tiết Thanh Sơn đang hô hấp khó khăn lập tức trở lại bình thường.

Lúc này, sắc mặt Lý Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiết Đại Bảo.

“Là con trai mà lại đối xử với bố của mình như vậy, có phải là quá đáng lắm không?”

Tiết Đại Bảo cười lạnh.

“Tôi quá đáng là chuyện của tôi, liên quan gì đến đồ chó nhà anh?”

Chương 559: Đứa con bất hiếu

"Ông ấy là bố tao, tao là con trai ông ấy".

"Đây vốn là nhà của tao".

"Tao chỉ bán nó sớm hơn chút thôi".

Tiết Đại Bảo lập tức bước lên định nắm lấy cánh tay Tiết Thanh Sơn.

Nhưng tay hắn vừa mới giơ ra đã bị Lý Phong đánh văng ra.

Tiết Đại Bảo bị đau, lập tức nhảy vọt lên, chỉ thẳng tay vào Lý Phong chửi bới.

"Mẹ nó, thằng chó ở đâu đến? Việc nhà tao cần mày lo chắc?"

Vẻ mặt Lý Phong ngày càng lạnh lùng.

Ngay khi anh định ra tay, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc Tình.

"Chuyện nhà anh đương nhiên chúng tôi sẽ không xen vào".

"Nhưng hai tiếng trước Tiết Thanh Sơn đã được công ty chúng tôi tuyển làm người quản lý cho nông trại rau này rồi".

"Giờ ông ấy là nhân viên công ty chúng tôi".

"Công ty chúng tôi chắc chắn sẽ không để người khác bắt nạt nhân viên của mình".

Hứa Mộc Tình đứng cạnh Lý Phong, đôi mắt như viên đá quý của cô lộ ra sự nghiêm túc.

Lúc này, sự sắc bén của giám đốc tập đoàn được cô thể hiện cực kì nhuần nhuyễn.

"Lằng nhằng cái gì!"

"Ông đây chả quan tâm đến công ty cái gì".

"Ông ấy là bố tao, giờ tao muốn ông ấy đi thì ông ấy phải đi với tao".

Nói xong Tiết Đại Bảo lại lao lên.

"Bốp!"

Ngay lúc này.

Bỗng một bàn tay giơ lên, tát mạnh vào mặt Tiết Đại Bảo.

Không phải Lý Phong đánh, càng không phải là Hứa Mộc Tình.

Mà là Tiết Thanh Sơn đang giận điên người.

Hai mắt ông ấy trợn to.

Vẻ mặt thất vọng.

Ông ấy giơ tay chỉ thẳng vào Tiết Đại Bảo.

"Mày cút đi cho tao".

"Từ giờ mày cút đi, coi như tao không sinh ra mày".

"Cút ngay cho tao".

Tiết Đại Bảo hung dữ nói: "Được! Đây là ông nói đấy nhé".

Tiết Đại Bảo nói với đám người đang đứng vây xem.

"Các ông các bà nghe thấy rồi đấy".

"Đấy là ông ấy nói, từ giờ tôi không phải con ông ấy nữa".

"Tôi cũng không phải nuôi ông ấy nữa".

"Ông ấy có chết già ở đây thì mọi người cũng đừng có điện cho tôi".

Nói xong Tiết Đại Bảo xoay người đi đến chiếc xe hơn trăm nghìn tệ nhập khẩu từ Đảo Quốc.

Xe vừa nổ máy, hắn cũng không quay đầu lại, nhanh chóng lái đi.

Thấy mọi chuyện bế tắc như vậy, Tiết Đại Bàn cười nói với Tiết Thanh Sơn.

"Chú à, tuy nhà này cháu mua rồi nhưng hai ngày này chú cứ ở đây đi".

"Đợi khi nào chú thấy ổn thỏa rồi, muốn chuyển đi thì bảo với cháu một câu, giờ cháu về trước đây".

"Đợi đã!"

Vừa nghe Lý Phong nói, Tiết Đại Bàn đột nhiên rụt cổ lại.

Thực ra vừa nãy Tiết Đại Bàn đã nhận ra Lý Phong.

Tiết Đại Bàn bươn trải ngoài xã hội bao nhiêu năm nhưng lần đầu tiên thấy có người một phát đá bay cái xe sang nhập khẩu nặng mấy tấn.

Vừa nãy ông ta sợ Lý Phong lao lên đánh.

Giờ Tiết Đại Bảo đi rồi, ông ta cũng không dám ở đây nữa.

Dù sao nhà cũng sang tên đổi chủ rồi, ông ta không lo.

Suy cho cùng ở làng Hoa Khê này Tiết Đại Bàn cũng là người phất nhất.

Ngày thường đi đường ông ta lúc nào cũng vênh váo.

Lúc đó, tất cả mọi người đều phải nhường đường cho ông ta.

Nhưng giờ mọi người được một phen trố mắt.

Tiết Đại Bàn ngày thường vênh váo, không coi ai là gì là thế, giờ lại ngoan như cún đứng trước mặt mấy người trong thôn.

Tiết Đại Bàn cười hì hì với Lý Phong: "Anh, lâu rồi mới gặp anh".

Lý Phong chả thèm dây dưa với ông ta, anh nói.

"Đọc số tài khoản cho tôi".

Tiết Đại Bàn không biết Lý Phong muốn tài khoản của ông ta làm gì.

Nhưng vẫn thành thật đọc một số tài khoản ngân hàng ra.

Sau đó điện thoại của ông ta nhanh chóng có tin nhắn.

Lúc đọc được nội dung tin nhắn, hai mắt ông ta trợn to.

Bởi vì tài khoản của ông ta vừa được chuyển vào một trăm nghìn tệ.

"Vừa nãy Tiết Đại Bảo bán căn nhà này với giá tám mươi nghìn tệ".

"Giờ tôi mua lại nó với giá một trăm nghìn tệ".

Lý Phong nhìn chằm chằm Tiết Đại Bàn nói: "Ông có ý kiến gì không?"

"Không có, không có".

"Chắc chắn là không rồi".

Tiết Đại Bàn lắc đầu lia lịa.

"Anh à, anh muốn mua nhà thì cứ nói sớm".

"Tôi giới thiệu cho anh nơi tốt hơn".

Lúc Tiết Đại Bàn không ngừng quấn quýt, nịnh nọt Lý Phong, Hứa Mộc Tình nhớ ra một chuyện.

Cô ấy nói với Tiết Đại Bàn: "Ông là người làng này hả?"

"Chị dâu à, tôi ở làng bên cạnh".

Trong mắt ai thì Hứa Mộc Tình cũng là một người đẹp hàng thật giá thật.

Nhưng từ lúc Tiết Đại Bàn thấy năng lực của Lý Phong, ông ta không có gan liếc nhìn Hứa Mộc Tình nữa.

Ông ta hơi cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình nói: "Tôi định coi làng Hoa Khê là trung tâm, xây dựng một nông trại trồng rau ở đây".

"Nếu ông đã là người ở đây thì làm phiền giúp chúng tôi chút, tạo mối quan hệ với mọi người trong làng".

Tiết Đại Bàn sững người.

Hai mắt ông ta xoay tròn.

Tuy Tiết Đại Bàn chỉ học hết cấp hai nhưng đầu óc rất khôn khéo.

Biết nắm bắt thời cơ, chộp lấy trọng điểm.

Tiết Đại Bàn dè dặt hỏi Hứa Mộc Tình.

"Chị dâu này, xây một cái nông trại rau thì cần khoảng bao nhiêu tiền?"

"Giao thông ở chỗ chúng tôi không thuận tiện, xây dựng nông trại ở đây có phải không ổn lắm không?"

Hứa Mộc Tình cười nói: "Vị trí ở đây rất tốt, về phần giao thông ông không cần lo, chúng tôi sẽ tự giải quyết".

"Bởi vì chúng tôi không phải người ở đây, nếu làm việc thì vẫn cần các ông giúp đỡ".

"Vâng ạ, vâng ạ".

Tiết Đại Bàn lại hỏi: "Không biết công ty của chị dâu tên là gì thế?"

Hứa Mộc Tình chưa kịp nói, Hứa Hạo Nhiên đã bước đến.

Vỗ lên vai Tiết Đại Bàn mấy cái.

"Hỏi nhiều thế làm gì, chị tôi bảo ông làm thì ông cứ làm đi".

"Nhưng nếu ông đã hỏi thì tôi mủi lòng nói cho ông biết".

"Đã từng nghe về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?"

"Chị tôi là giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, còn bố tôi là chủ tịch".

Tập đoàn Lăng Tiêu là một cái tên xa lạ đối với những người ở thủ đô.

Chưa nghe qua cũng bình thường thôi, nhưng Tiết Đại Bàn ngoài mở quán ăn còn mở thêm một công ty vận chuyển.

Công ty vận chuyển của ông ta thường xuyên đi đi về về giữa thủ đô và Thiên Môn.

Những chuyện xảy ra ở Thiên Môn ông ta cũng biết được một ít.

Vừa nghe đến tập đoàn Lăng Tiêu, ông ta vỗ đét một cái vào đùi.

"Ôi mẹ ơi!"

"Cái mắt chó này của tôi thế mà lại không nhận ra giám đốc Hứa".

"Thời gian gần đây cả thành Thiên Môn đều nói giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu đẹp như tiên giáng trần".

"Giờ mới được gặp, tôi thấy đúng là có tiếng mà không có miếng".

Tiết Đại Bàn vừa nói ra mấy lời này.

Hứa Hạo Nhiên đã nắm chặt tay định đánh người.

"Ông nói cái gì cơ?"

Lý Phong nhếch miệng cười nói: "Đừng nóng, để ông ta nói hết".

Tiết Đại Bàn cười hi hi nói.

"Ý tôi là, chị dâu vốn là tiên giáng trần mà, chị ấy chẳng khác gì tiên trên trời cả".

"Cũng chỉ có người oai phong dũng mãnh như đại ca mới xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi ..."

Hứa Hạo Nhiên trợn mắt.

"Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa".

"Những lời chị tôi vừa dặn ông đã nghe rõ chưa?"

Chương 560: Chồng, sao anh giỏi vậy

Tiết Đại Bàn gật đầu, đồng thời, con ngươi trong mắt ông ta cũng khẽ đảo quanh một vòng.

Tiết Đại Bàn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mộc Tình rồi nói.

“Chị dâu, tôi mới mở một công ty vận chuyển”.

“Sau khi chị xây dựng nông trại trồng rau ở đây, tôi có thể vận chuyển số rau xanh này được không?”

Hứa Mộc Tình cười nói: “Được chứ”.

“Vâng ạ!”

“Đại ca, chị dâu, hai người yên tâm!”

“Chỉ cần có Tiết Đại Bàn ở đây, nông trại trồng rau này nhất định có thể xây dựng được”.

Lúc này Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi một câu: “Vậy ông định xây dựng như thế nào?”

Tiết Đại Bàn gãi đầu, cười nói: “Chuyện này phải phụ thuộc vào chị dâu và đại ca rồi!”

“Tôi chỉ lo việc vặt cho đại ca và chị dâu thôi, mấy người bảo tôi đi hướng đông thì nhất định tôi sẽ không đi về hướng tây”.

Tiết Đại Bàn nói như vậy, Hứa Mộc Tình cũng khẽ nhíu mày.

Bởi vì cô cũng đang rất đau đầu về chuyện này.

Nếu như xây dựng nông trại trồng rau trước, sau đó mới mở nhà hàng thì Hứa Mộc Tình sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.

Dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Nhưng bây giờ nhà hàng đang trong quá trình tu sửa rồi.

Theo yêu cầu của Lý Phong, trong vòng ba ngày sẽ khai trương.

Nhưng bây giờ bọn họ còn thiếu quá nhiều thứ.

Xét cho cùng, Bách Vị Nguyên cũng được xác định là một nhà hàng cao cấp.

Không thể lấy những món ăn thường ngày hay nấu ở nhà, làm qua loa ra trước mặt khách hàng được.

Bây giờ những người đi ăn ở nhà hàng thật sự hiếm khi ăn những món ăn ở nhà.

Bọn họ đến đây vì muốn thưởng thức những món mà bọn họ chưa từng được ăn.

Khi Hứa Mộc Tình vẫn đang đau đầu suy nghĩ, Lý Phong đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói một câu.

Anh nhìn Tiết Đại Bàn: “Ông là người ở đây, chắc cũng quen biết các vùng lân cận đúng không?”

“Hai ngày tới ông đi khắp các vùng lân cận quanh đây đi”.

“Gia đình nào trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt”.

“Thậm chí cả nuôi lợn, nuôi dê, trồng các loại củ quả, ông đi thu thập tất cả nguồn nguyên liệu này lại cho tôi”.

“Đem tất cả các loại trái cây tươi, rau và thịt ở làng Hoa Khê này vận chuyển đến nhà hàng trong thành phố”.

“Cách này cũng được coi là một nông trại trồng rau tự nhiên”.

Lý Phong nói như vậy, Hứa Mộc Tình không khỏi ngây người ra nhìn anh.

Bình thường các công việc của công ty, Lý Phong không bao giờ can thiệp vào, hay nói cách khác, anh không thể can thiệp được.

Dù sao thì Lý Phong cũng không hiểu gì về lĩnh vực này, anh cũng không có hứng thú.

Tuy nhiên, những lời anh vừa nói không chỉ giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Hứa Mộc Tình lúc này.

Mà còn thiết lập được lộ trình cung cấp nguyên liệu trong tương lai cho công ty.

Lý Phong nhìn bộ dạng sững sờ của Hứa Mộc Tình, cảm thấy rất đáng yêu.

Anh không nhịn được vươn tay lên trán Hứa Mộc Tình, gõ nhẹ, cười nói: “Sao thế?”

“Chồng, sao anh giỏi vậy?”

Lý Phong hoàn toàn không để ý đến hai bóng đèn lớn ở bên cạnh, nhướng mày, nhìn Hứa Mộc Tình.

Anh ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình thì thầm.

“Chuyện gì mà anh chả giỏi”.

Nghe thấy Lý Phong nói như vậy, Hứa Mộc Tình đỏ mặt.

Cô hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong một cái.

“Ý em là, sao anh lại nghĩ ra được kế hoạch về nông trại trồng rau tự nhiên ấy?”

“Phương pháp này tốt hơn nhiều so với những gì hội đồng quản trị đã bàn bạc trước đó”.

“Vậy à?”

Lý Phong chớp mắt.

Thật ra cách này đã được áp dụng ở Hồng Hải.

Dù sao phần lớn diện tích xung quanh Hồng Hải đều là sa mạc.

Mặc dù ở đó có các mỏ dầu, hơn nữa ngành dịch vụ vận chuyển cũng rất phát triển.

Tuy nhiên, vẫn còn thiếu rất nhiều tài nguyên trên đất liền.

Các sản phẩm nông nghiệp như rau củ quả về cơ bản đều phải nhập khẩu.

Dưới trướng Lý Phong có một người rất có năng lực, anh ấy dùng phương pháp mà Lý Phong vừa nói để tạo ra nông trại trồng rau tự nhiên.

Đồng thời cũng tận dụng hết được nguồn lực ở nông thôn.

Đương nhiên có một số chuyện, bây giờ Lý Phong vẫn chưa tiện nói cho Hứa Mộc Tình biết.

Anh chỉ là tùy ý nói ra một câu.

Phương pháp mà Lý Phong đưa ra rất thực tế.

Không chỉ giá thành thấp mà hiệu quả mang lại cũng rất cao.

Đến khi trời tối, bọn họ về cơ bản đã giải quyết xong vấn đề này.

Tiết Đại Bàn thậm chí còn gọi xe vận chuyển tới.

Một phần nguyên liệu tươi mới sẽ được chuyển đến nhà hàng Hải Giác trước.

Bây giờ nhà hàng Hải Giác cũng đã được sát nhập vào với tập đoàn Lăng Tiêu.

Thuộc chi nhánh công ty dịch vụ nhà hàng mới mở.

Giám đốc của công ty này là Phan Thúy Hoa.

Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương muốn Liễu Ngọc Phân làm giám đốc.

Nhưng Liễu Ngọc Phân đã từ chối.

Liễu Ngọc Phân không hứng thú với các công việc của công ty.

Sở thích duy nhất của bà ấy là nấu ăn.

Chỉ cần làm những món ăn yêu thích của mình cho người khác ăn.

Bà ấy đã cảm thấy rất vui và mãn nguyện rồi.

.......

Lúc này, Ngô Đức Khải và Trương Gia Lương đang bàn bạc xem buổi tối sẽ đi hộp đêm nào.

Thuộc hạ bất ngờ đi vào, vội vàng báo cho bọn họ một tin tức.

“Gì cơ?”

“Nhà hàng Hải Giác đã mở cửa trở lại?”

Trương Gia Lương lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.

Vẻ mặt không thể tin được.

“Không thể nào!”

“Chúng ta đã cắt đứt tất cả các nguồn cung cấp nguyên liệu của nhà hàng bọn chúng rồi mà?”

“Bọn chúng mua nguyên liệu ở đâu vậy?”

Đàn em lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ”.

“Một đàn em đã theo dõi nhà hàng nói rằng có một chiếc xe tải nhỏ đến từ phía Nam, giao nguyên liệu đến cho bọn họ”.

“Hơn nữa các nguyên liệu đều rất phong phú, cái gì cũng có”.

“Bụp!”

Ngô Đức Khải tức giận đá vào bàn trà bên cạnh.

Trương Gia Lương cảm thấy xót xa cái bàn trà của mình, sau đó ông ta vội vàng đứng dậy an ủi Ngô Đức Khải.

“Cậu Ngô đừng lo lắng, cho dù tối nay nhà hàng Hải Giác chính thức mở cửa trở lại, bọn chúng cũng không trụ được hai ngày đâu”.

“Trước tiên chúng ta cần tìm hiểu xem chiếc xe tải nhỏ chạy từ phía Nam này là của công ty nào?”

“Nếu như bọn chúng là của công ty vận chuyển, chúng ta sẽ tìm tới công ty đó”.

“Nếu như là xe cá nhân, vậy thì chúng ta sẽ chặn xe đó lại”.

Nói đến đây, trên mặt Trương Gia Lương lộ ra vẻ xấu xa.

“Đến lúc đó, chúng ta trực tiếp chôn cất tài xế xe tải đó là được rồi!”

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Trương Gia Lương làm loại chuyện này.

Gia đình nhà họ Tiền bọn họ có thể thống trị toàn bộ ngành dịch vụ nhà hàng ở khu vực thủ đô và vùng lân cận là do sử dụng cách phương pháp bẩn thỉu, chơi khăm sau lưng.

Cộng thêm việc được nhà họ Sở ở Kinh Châu chống lưng cho.

Vì thế ở đất thủ đô này, bọn chúng không kiêng nể ai cả.

Đây chính là cáo mượn coi hùm.

Im lặng một lúc, Ngô Đức Khải nói: “Hôm nay chúng ta tới nhà hàng Hải Giác để ăn tối”.

“Tôi muốn xem xem hôm nay bọn chúng dùng cái gì để phục vụ khách hàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK