Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người họ dây dưa với nhau ở trên hành lang. Vì sợ sẽ gây ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ta, Lý Chí Phàm nắm tay Tô Y Thần một cách dứt khoát, sau đó nhanh chóng kéo cô xuống lầu rồi đưa cô đến con đường vắng người qua lại ở đằng sau.

Con đường phía sau chỉ có một ngọn đèn đường được bật sáng nên cả con đường tối mịt mờ không thể nhìn thấy người đi đường qua lại.

Tô Y Thần hất tay Lý Chí Phàm ra, cô chỉ đứng dựa vào tường mà chẳng hỏi, chẳng nói câu nào.

Lý Chí Phàm đút hai tay vào túi quần, anh ta cúi đầu rồi thở dài: “Thật ra... Trước giờ tôi luôn xem cô như là em gái của tôi.”

“Lúc trước thì chẳng nói gì, đến tận bây giờ mới nói cho tôi biết. Chuyện đã thành ra thế này rồi, anh định bỏ mặc mà không làm gì sao?” Tô Y Thần hỏi anh ta với cái giọng khàn đặc.

Lý Chí Phàm ngay lập tức cau mày và trả lời một cách nóng nảy: “Y Thần à, cô đừng nói khó nghe như thế! Tuy hai chúng ta là bạn học cùng trường trung học và cùng đến từ nông thôn, nhưng hiện tôi là sinh viên đại học hệ chính quy với một tương lai tươi sáng và rộng mở đang đợi ở phía trước. Còn cô, cô chỉ là sinh viên hệ cao đẳng mà thôi, sau này cô chỉ tìm được công việc ổn định với mức thu nhập ít ỏi. Vả lại dù trong một năm nay, cô đưa tiền cho tôi tiêu xài, nhưng mục đích của cô là muốn đầu tư cho tôi để nếu sau này tôi thành công, tôi sẽ cưới cô làm vợ rồi đưa cô đến sống ở thành phố lớn như thế này !”

“Anh nghĩ tôi như thế sao?” Tô Y Thần nhìn Lý Chí Phàm với ánh mắt đầy hoài nghi.

Lý Chí Phàm nhướng mắt nhìn Tô Y Thần rồi hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Cô vốn là loại con gái như thế!”

“Nếu mọi chuyện đã thế này, tôi yêu cầu anh trả lại tôi tất cả số tiền mà tôi đã cho anh trong một năm qua! Trả cả vốn lẫn lãi cho tôi!” Tô Y Thần tức giận rồi chỉ tay về phía Lý Chí Phàm.

Lý Chí Phàm liếc nhìn Tô Y Thần, anh ta bặm miệng lại rồi hơi nghiêng người: “Cô nhìn cho kĩ đi! Tôi nhìn người chẳng sai chút nào. Cô đúng là loại con gái kiểu đó! Mà thôi, bỏ qua một bên đi, ai lại đi gọi cô là gái nhà quê chứ? Con người mà không có chí khí thì đành chịu, đành bỏ qua, nhưng trong mắt thật sự chỉ có tiền, tiền và tiền thì xem như hết cách rồi.”

“Anh...” Tô Y Thần giơ tay lên, cô tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi lại rồi chỉ thẳng vào mũi của Lý Chí Phàm, cô định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lý Chí Phàm lôi chiếc ví từ trong túi quần ra, lấy hết tiền trong ví rồi nhét vào tay của Tô Y Thần đang chỉ vào mũi mình.

“Y Thần à, cô không xứng với tôi. Thân phận của cô, học thức của cô, gia cảnh của cô, tất tần tật đều không xứng với tôi. Hơn nữa, nếu sau này tôi lấy cô thì cũng giống như là lấy cả gia đình nhà cô vậy. Tôi không những phải nuôi cô, chăm sóc cô, mà còn phải nuôi cả bà mẹ keo kiệt bủn xỉn, ông ba tàn tật, và cả người anh trai không có tương lai của cô. Giờ cô cứ cầm số tiền này trước, xem như nó là tiền đền bù mà tôi dành cho cô. Sau này, đợi đến khi tôi tốt nghiệp cao học và tìm được một công việc tốt, tôi sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho cô.”

Lý Chí Phàm vừa thở dài vừa lắc đầu vì xúc động.

Tô Y Thần ném tiền vào thẳng mặt của Lý Chí Phàm.

Lý Chí Phàm nhìn Tô Y Thần với vẻ mặt khó hiểu và bối rối, thay vì bực bội vì vừa bị cô sỉ nhục một cách láo xược như thế, anh ta ngồi xổm xuống và nhặt từng tờ tiền một.

Tô Y Thần nhìn chằm chằm vào số tiền mà Lý Chí Phàm vừa nhặt được và bỏ lại vào ví của anh ta.

Lý Chí Phàm nói tiếp với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Này là do cô không cần nhá. Mà thôi, do tôi sai trước, nên cô tức giận là đúng.”

“Lý Chí Phàm, chúng ta là bạn học cùng trường trung học đến ba năm, lên đại học yêu nhau được gần một năm. Tôi thực sự không ngờ rằng anh không chỉ bắt cá hai tay mà anh còn giả dối đến thế!” Tô Y Thần đáp lại với giọng nghẹn ngào.

Cô thật sự không ngờ rằng khi cô vì anh ta mà phải đi làm thêm để kiếm tiền, phải vừa đi học vừa đi làm, khi cô đến chăm sóc anh ta vào mỗi cuối tuần, anh ta lại lén lút hẹn hò một cô gái khác học cùng trường và thậm chí họ còn sống chung với nhau!

Lý Chí Phàm liếc nhìn Tô Y Thần rồi im lặng trong phút chốc, vì không biết nói gì mới tốt nên anh ta quay lưng bỏ đi mà không nói một lời nào.

Tại sao anh ta phải đứng đây rồi tranh cãi với cô gái này chứ?

Dù gì mọi chuyện cũng đã bị vạch trần, từ nay về sau giữa cô và anh ta sẽ không còn bất cứ tình cảm nào nữa.

Thực ra, Tô Y Thần đẹp hơn Ngô Hiểu Quyên, nhưng xuất thân của cô lại không tốt bằng Ngô Hiểu Quyên.

Ngô Hiểu Quyên sống ở thành phố A, nhà cô ta có tới mấy căn nhà ở thành phố này và hơn nữa ba mẹ cô ta có mối quan hệ với những người tai to mặt lớn hùng mạnh và có địa vị vững chắc.

Nếu sau này kết hôn với Ngô Hiểu Quyên, thời gian anh ta phải phấn đấu có thể sẽ ít đi mười năm.

Còn nếu sau này kết hôn với Tô Y Thần, anh ta sẽ phải vất vả cả đời!

Với phép so sánh như thế, Lý Chí Phàm tất nhiên sẽ ghét bỏ Tô Y Thần và yêu thích Ngô Hiểu Quyên.

Tô Y Thần nhìn theo bóng lưng Lý Chí Phàm, cho đến khi bóng tối nuốt chửng hình dáng của anh ta, nước mắt cô mới rơi xuống.

Lúc đau khổ nhất cô khóc không được, đến khi nỗi đau ấy qua đi cuối cùng nước mắt của cô mới có thể rơi xuống.

Rõ ràng là tình yêu đẹp như thế, tại sao anh ta lại muốn phá tan cái tình yêu đẹp đẽ này đến nỗi không để sót lại chút hơi ấm nào.

Không phải Lý Chí Phàm chưa từng yêu cô, chỉ là tình yêu này không vượt qua thử thách của hiện thực. Anh ta không thể cùng đi đường dài với cô để tạo nên một tình yêu  Plato, tạo nên một tình yêu trong sáng, thuần khiết và không có tính dục với nhau. Vì thế, để bản thân anh ta trở nên tốt hơn, anh ta phải vứt bỏ cô.

Tô Y Thần đến phòng ngủ của Lý Chí Phàm và lấy vali hành lý của cô.

Những người bạn cùng phòng của Lý Chí Phàm là Triệu Tuấn Kiệt và Tôn Thiên Minh rất lo lắng cho Tô Y Thần, nhưng khi nhìn thấy nụ cười mạnh mẽ trên khuôn mặt của Tô Y Thần, họ an ủi cô vài câu sau đó cùng Chu Trí Khải đưa cô đến trạm xe đường dài.

Trước khi rời đi, Chu Trí Khải nói với giọng trầm lắng: “Y Thần, cô đừng trách tôi nhé. Cô là một cô gái tốt, tôi không muốn cô bị lừa dối như thế mãi. Sau này, cô nhất định sẽ gặp được người cô yêu và người đó cũng yêu cô, và hơn nữa người đàn ông ấy sẽ đối xử tốt với cô.”

“Đúng đấy! Lý Chí Phàm là một thằng tồi! Cô đừng quá đau lòng vì nó!” Triệu Tuấn Kiệt hùa theo.

Tôn Thiên Minh cũng không nhịn được và chen vào an ủi: “Lý Chí Phàm là thằng cặn bã, còn ba người chúng tôi thì không! Trên đời này vẫn còn đàn ông tốt, cô đừng vì chuyện tình cảm mà trở nên nản lòng, mất niềm tin. Tô Y Thần, cô phải giữ vững niềm tin đó!”

“Ừm, cảm ơn các anh.” Tô Y Thần nở một nụ cười vui vẻ và thanh thản.

Có vẻ ba anh chàng trai to lớn này rất quý trọng cô!

“Có vẻ như sau này sẽ không có ai giặt quần áo giúp ba người chúng ta nữa rồi!” Triệu Tuấn Kiệt bùi ngùi.

Tôn Thiên Minh vỗ vào đầu Triệu Tuấn Kiệt ngay lập tức rồi nói: “Cái thằng khốn này, không biết giặt quần áo à?”

Tô Y Thần phì cười.

“Xe sắp khởi hành rồi, Y Thần à, cô lên xe đi! Đi đường cẩn thận và chú ý an toàn nhé.” Chu Trí Khải dặn dò cẩn thận.

Tô Y Thần gật đầu rồi vẫy tay chào tạm biệt ba người họ. Cô quay người, bước lên xe buýt và bắt đầu lên đường về nhà.

Xe buýt đi đường dài nổ máy rồi từ từ rời khỏi trạm xe.

Tôn Thiên Minh vòng tay qua vai của Chu Trí Khải, tay còn lại khoác lên vai Tôn Thiên Minh, cả ba người họ đi cạnh nhau.

“Này Trí Khải, cậu có thích Y Thần không?” Tôn Thiên Minh vừa đi vừa hỏi.

Triệu Tuấn Kiệt la lên rồi vỗ vào ngực của Chu Trí Khải: “Chắc chắn là có thích. Từ khi gặp Tô Y Thần, trong suốt một năm qua, hương vị của việc yêu thầm chắc chắn khiến cậu ấy thấy khó chịu!”

“Các cậu nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là tôi không thể hiểu nổi Lý Chí Phàm thôi.” Chu Chí Khải đáp lại với giọng điệu lạnh lùng.

Tôn Thiên Minh và Triệu Tuấn Kiệt nhìn nhau rồi cười.

Họ đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người kia nhưng không ai nói ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK