Bởi vì chỉ trong vô tình Tô Y Thần cảm thấy người đàn ông trước mặt này có nét giống với người đàn ông xông vào nhà của cô và được cô cứu tối ngày hôm đó.
Không. Không phải là có nét giống mà là càng nhìn càng thấy giống.
“Anh...”
Tô Y Thần không nói gì, nghĩ rằng trên đời này có lẽ sẽ không có chuyện trùng hợp đến thế chứ.
“Đưa chứng minh thư nhân dân của em cho tôi.” Người đàn ông tiếp tục nói, trên gương mặt anh nở một nụ cười như gió xuân.
Con ngươi của anh bộc lộ rõ tài năng, lạnh lùng sâu thẳm nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.
Hơn nữa, anh còn có vài nét giống với người đàn ông được cô cứu.
Tô Y Thần ngơ ngác đưa chứng minh thư nhân dân ở trong tay cho người đàn ông, suy nghĩ có chút xuất thần.
Người đàn ông đón lấy chứng minh thư nhân dân của Tô Y Thần, sau đó nói với nhân viên công tác ở phía cửa sổ: “Xin chào, làm phiền anh giúp tôi hủy giúp tôi tấm vé này, sau đó dùng chứng minh thư nhân dân này để mua lại tấm vé này.”
“Được, xin đợi một chút.”
“...”
“Vé và chứng minh thư nhân dân của anh, mời nhận lại. Chúc anh có một hành trình du lịch vui vẻ.”
“Tấm vé này, tặng cho em đấy.” Người đàn ông mỉm cười nhét tấm vé và chứng minh thư nhân dân vào trong tay của Tô Y Thần, tao nhã quay người rời đi.
“Đợi một chút...” tôi còn chưa đưa tiền cho anh nữa mà...
Sau khi Tô Y Thần bừng tỉnh lại thì quầy bán vé đông đúc người qua lại đã không còn nhìn thấy dáng vóc của người đàn ông khôi ngô kia nữa rồi.
Nhưng mà, dù sao thì cô cũng đã lấy được tấm vé để đi thành phố Tân Giang rồi.
Tô Y Thần cầm theo tấm vé lên tàu cao tốc, đi theo nhân viên phục vụ chỉ đường cô mới biết tấm vé này hóa ra là tầm vé “ghế mềm cao cấp”.
Nhân viên phục vụ mở cánh cửa tàu ra, mỉm cười mời Tô Y Thần vào bên trong khoang tàu.
Khi Tô Y Thần bước vào thì bên trong khoang tàu hào hoa đã có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện điện thoại với người khác.
Mà người đàn ông này... chính là người đàn ông ban nãy tặng cho cô tấm vé tàu này.
Gương mặt của Tô Y Thần ngay lập tức vui mừng.
“Tôi đã lên tàu cao tốc rồi, nếu như không sửa được xe thì cho người đến kéo xe về đi. Ừm, bây giờ tôi đang tham gia cuộc họp trên mạng, nhưng việc khác đợi kết thúc rồi nói tiếp.”
Người đàn ông cuối cùng cũng cúp điện thoại, vào đúng lúc Tô Y Thần đang định bước tới đưa tiền vé tàu cho anh, người đàn ông này lại cầm tai nghe lên, đặt chiếc máy tính xách tay lên đùi rồi lanh lảnh nói một loạt tiếng Anh trôi chảy.
Tô Y Thần nghiêng người quan sát mới nhận ra người đàn ông này đang nói chuyện với vài người nước ngoài mặc quần áo vest.
Ồ... Cao cấp thật đấy.
Tô Y Thần thích thú ngồi lại về chỗ ngồi của chính mình, nhìn xung quanh quan sát khoang tàu ghế mềm cao cấp này. Bên trên có hai chiếc giường đơn, bên dưới có hai chiếc ghế sô pha, bên cạnh còn có vô tuyến và nhà vệ sinh tách biệt, bên trong khoang tàu còn có đường truyền mạng không dây.
Tông màu cơ bản trong khoang tàu là màu vàng kim cao cấp, tổng thể nhìn vô cùng hào hoa.
Nhìn thấy người đàn ông đó dường như sẽ nói chuyện rất lâu, Tô Y Thần chỉ đành nằm trên ghế sô pha lấy điện thoại lên mạng, chơi được một lúc, bụng của cô liền bắt đầu kên lên.
Lúc này Tô Y Thần mới nhớ ra là bản thân mình còn chưa ăn tối, ban nãy vội vàng để kịp lên tàu nên không mua đồ ăn gì.
Khoảng một giờ đồng hồ đã trôi qua, người đàn ông đó cuối cùng cũng chịu gỡ tai nghe xuống và gập chiếc máy tính xách tay lại.
Tô Y Thần vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sô pha, chủ động mỉm cười chào hỏi người đàn ông: “Xin chào. Cảm ơn anh đã nhường vé tàu cho tôi, xin hỏi vé tàu bao nhiêu tiền thế? Tôi trả tiền cho anh.”
Người đàn ông nghe thấy lời của Tô Y Thần lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Tô Y Thần.
Kết quả, người đàn ông chưa kịp nói gì thì chiếc bụng của Tô Y Thần bỗng nhiên không kiềm chế được kêu “ọc ọc”.
Gương mặt của Tô Y Thần ngay lập tức xấu hổ.
Người đàn ông mỉm cười, cầm chiếc điện thoại di động ở dưới bàn trà lên, lại nhìn về phía Tô Y Thần hỏi: “Em có món gì không ăn được không?”
Tô Y Thần vô thức lắc lắc đầu.
Người đàn ông tiếp tục gọi móm với nhân viên phục vụ ở đầu dây bên kia.
“Vừa hay là tôi cũng chưa ăn cơm tối, cùng nhau ăn nhé.”
Sau khi người đàn ông cúp máy, khe khẽ mỉm cười nói.
Tô Y Thần dường như nhận ra được người đàn ông không muốn nhận tiền vé tàu của cô nên cũng không cố hỏi thêm nữa.
Sau khi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, người đàn ông lấy ra đôi đũa mà mình tự mang theo, vô tình nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi đối diện mình lại ngượng ngùng nhìn bản thân.
Có lẽ là cảm thấy bản thân mình nghiêm trọng vấn đề quá, người đàn ông sau đó lại cất đôi đũa mà mình tự mang theo đi, cầm đôi đũa dùng một lần lên cùng nhau ăn cơm với Tô Y Thần.
Tô Y Thần cuống quýt nơi: “Không sao đâu, anh không cần lo cho tôi đâu, bình thường anh ăn cơm thế nào thì cứ thế mà ăn thôi.”
Cô nói xong, trên gương mặt nở một nụ cười gượng gạo.
Người đàn ông mỉm cười, nho nhãn nhấc bộ đồ ăn dùng một lần lên ăn cơm.
Tô Y Thần vừa ăn cơm vừa lén lút liếc nhìn người đàn ông này.
Phong thái cử chỉ của anh rất có khí chất của quý tộc, có vẻ hơi không hòa nhập với không gian xung quanh. Ở đây mặc dù là khoang tàu ghế mềm cao cấp, nhưng rõ ràng vẫn khiến cho anh phải hạ thấp mình.
Khoảng cách giữa con người với con người có lẽ chính là ở đây.
Sau khi ăn cơm xong, nhân viên phục vụ thu dọn hộp đồ ăn ở trên bàn trả, Tô Y Thần và người đàn ông đó cũng không hề nói thêm với nhau câu gì.
Tô Y Thần cảm thấy nhàm chán, khi đang cầm điện thoại chơi trò chơi thì Phùng Giai Kỳ “bạn từ nhỏ” bỗng nhiên gửi tin nhắn đến.
Y Thần, hu hu, chị đây thất tình rồi, cậu an ủi tôi đi. – Phùng Giai Kỳ.
Thất tình sao? Tô Y Thần hơi sững người lại một lát, vội vàng trả lời tin nhắn bằng một nhãn dán an ủi “ôm ôm”
Anh ta ngoại tình rồi. Chính trong căn nhà mà tôi và anh ta thuê chung, anh ta lên giường với bạn cùng phòng đại học của anh ta, còn bị tôi bắt gian tại chỗ nữa. – Phùng Giai Kỳ.
Tô Y Thần nhìn thấy tin nhắn mà Phùng Giai Kỳ gửi đến liền lập tức trầm ngâm.
Tình tiết tương tự như thế cũng đã xảy ra với cô.
Lý Chí Phàm, bắt cá hai tay, sau đó còn nói với cô những lời như đó là điều đương nhiên, thực sự đã làm tổn thương nghiêm trọng trái tim của cô.
Tô Y Thần cũng cần có người an ủi, vì thế cô không biết phải làm thế nào để an ủi được Phùng Giai Kỳ có cùng hoàn cảnh với cô.
Thực ra so với Phùng Giai Kỳ thì chuyện xảy ra với cô khiến cô buồn bã hơn.
Sau đó, Phùng Giai Kỳ lại gửi tin nhắn đến.
Có phải rất cẩu huyết có đúng không? Chuyện cẩu huyết như thế không ngờ thực sự lại xảy ra với tôi. – Phùng Giai Kỳ.
Giai Giai, đừng đau lòng làm gì, rơi nước mắt vì gã đàn ông tệ bạc đó, không đáng đâu. – Tô Y Thần.
Câu nói này cũng là câu nói mà Tô Y Thần nói với chính bản thân mình.
Y Thần, muốn nghe cậu hát bài hát “Tôi rất vui vẻ” cho tôi. – Phùng Giai Kỳ.
Trước kia khi còn đang học cấp hai, mỗi lần đến phòng hát karaoke, Tô Y Thần cô là một người hát siêu hay, còn hát hay hơn cả ca sĩ hát gốc, ai bảo cô là một cô gái người dân tộc Miêu cơ chứ, cô gái dân tộc Miêu đều hát hay nhảy đẹp cả.
Bây giờ tôi đang ở trên tàu cao tốc, không tiện hát cho cậu nghe được. – Tô Y Thần.
Tôi thực sự rất muốn nghe cậu hát đấy, cậu cứ xem như là đang an ủi cho một người bạn từ nhỏ ở nơi phương xa đi. Y Thần, xin cậu đấy, tôi sắp đau lòng chết mất rồi. – Phùng Giai Kỳ.
Tô Y Thần nhìn yêu cầu nhỏ nhoi mà Phùng Giai Kỳ gửi tới, ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông vẫn đang ngồi trên ghế sô pha ở trước mặt làm việc trên chiếc máy tính xách tay.
“À... Anh ơi... Tôi có thể hát được không?”
Tô Y Thần mặt dày hỏi, vì người bạn từ nhỏ thất tình, cô quyết định dốc toàn tâm toàn sức.