Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chàng trai ôm chặt lấy cô, dùng hết sự nóng bỏng, hơi thở và nhiệt huyết của mình để hôn cô.

Tô Y Thần dốc toàn bộ sức lực, hai tay đánh đấm loạn xạ, cố gắng đẩy người đàn ông thô lỗ trước mặt ra.

"Úi…”

Người đàn ông đột ngột buông cô ra và cúi gập người ôm bụng vì đau đớn.

Tô Y Thần sửng sốt, chợt nhận ra tối hôm qua anh chính là người đàn ông bị thương đã chui vào nhà cô!

Anh đã cướp đi đời con gái của cô, thế mà bây giờ còn ngang nhiên dám xuất hiện ở trước mặt của cô nữa!

"Anh ..." Tô Y Thần vốn định chửi lấy chửi để người đàn ông này, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt vì đau đớn thì trong lòng có chút áy náy, cô đành sửa lại câu từ một chút: "Này, thôi bỏ đi! Xin lỗi, là tại tôi không cẩn thận! Nếu không thì tôi giúp anh xem thử vết thương trên bụng anh thế nào nhé…”

"Tôi không sao, nhưng tôi không có nhiều thời gian ở lại. Tôi vốn định quay lại biệt uyển để gặp em, nhưng quản gia nói rằng em ra ngoài rồi và không có ở nhà. Tôi vừa đi bệnh viện để thay thuốc bôi vết thương, không ngờ lại gặp được em ở đây. Cho nên duyên phận giữa chúng ta chắc chắn là đã được ông trời định sẵn rồi. Bé yêu à, em phải đợi tôi nhé, đợi tôi hoàn thành xong giai đoạn này rồi thì sau này, mỗi ngày tôi đều sẽ ở bên cạnh em.”

Tiêu Tử Dạ đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của Tô Y Thần, nói một cách trìu mến và chân thành.

Nên làm thế nào mới ổn đây? Dường như anh thực sự yêu người con gái đã cứu mạng anh rồi.

Vừa gặp đã nảy sinh cảm mến, gặp lại lần thứ hai thì đã đem lòng yêu thương.

Tiêu Tử Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ sau một sớm một chiều mà mình đã rơi vào thứ tình yêu sáo rỗng này và không có cách nào tự thoát ra được.

Rõ ràng là anh và cô chỉ mới quen nhau có hai mươi bốn giờ, nhưng lại giống như họ đã biết nhau từ rất lâu, rất lâu rồi.

Có lẽ, sâu trong trái tim mình, anh có cảm giác đã từng quen biết cô vậy. Chính vì tình cảm như thế mà anh đã luôn chờ đợi cô xuất hiện.

Tô Y Thần chỉ ngây người nhìn Tiêu Tử Dạ, hoàn toàn không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì.

"Bé yêu à, tôi phải đi rồi. Ngủ ngon nhé, lát nữa sẽ có tài xế đến đón em về nhà. Không được làm tôi lo lắng đâu đấy.”

Tiêu Tử Dạ nghiêng người và hôn nhẹ lên lông mày của Tô Y Thần.

Tô Y Thần ngẩn ra, đang muốn hỏi người đàn ông này nói như vậy là có ý gì, thì anh đã vội vã quay người lại, phóng qua bồn hoa ven đường rồi gọn gàng nhảy lên một chiếc xe vừa vặn đang đỗ ở bên vệ đường, người trong xe nhanh chóng mở cửa hàng ghế sau của chiếc xe địa hình màu xanh quân đội ra.

Cửa xe vừa đóng lại một cái “rầm” thì con xe địa hình màu xanh quân đội nghênh ngang vun vút lao đi.

Thời gian của anh rất gấp rút, gấp đến mức anh hoàn toàn không cho cô cơ hội được thắc mắc và hỏi anh.

Tô Y Thần đưa tay vỗ trán một cái, đau quá, chứng tỏ tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải là mơ.

Còn nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này nhỉ?

Vừa gặp lại, đến một lời giải thích cũng chưa nói, mà đã hung hăng cưỡng hôn cô, lại còn nói với cô những câu rất kỳ lạ và vô cùng khó hiểu.

Nếu anh đã bình an vô sự, vậy thì không cần quay lại tìm cô nữa rồi!

Chiếc xe địa hình màu xanh quân đội vừa nãy có biển số màu trắng, tức là xe quân sự. Lẽ nào, anh là người trong quân đội sao?

Sau khi Tiêu Tử Dạ quay lại xe, anh dùng ngón tay vuốt ve cánh môi của mình, giống như là đang miên man suy nghĩ về điều gì đó.

Đồng đội Trần Vân Phong vỗ vỗ vai Tiêu Tử Dạ, mím môi và trêu chọc hỏi: "Tôi nói cho mà biết nhé cậu Tư, đừng tưởng vừa nãy tôi ngồi trong xe không nhìn thấy gì nhá! Sao hả? Môi của cô gái kia thế nào, có ngọt không?”

"..." Đột nhiên, cả khuôn mặt của Tiêu Tử Dạ kéo căng như dây đàn, anh dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Trần Vân Phong.

Trần Vân Phong nhịn không được phì cười “khà khà” một tiếng, sau đó giơ tay lên làm động tác kéo khóa ở miệng, tỏ ý bản thân sẽ ngậm mồm lại.

Không lâu sau đó, Tiêu Tử Dạ gửi một tin nhắn cho quản gia Lưu của biệt uyển dựa núi, hỏi xem Lê Tuyết Man đã về nhà chưa.

Quản gia Lưu nhanh chóng gửi lại một tin nhắn để thông báo rằng mợ chủ đã về đến nhà an toàn và mua rất nhiều quần áo phiên bản giới hạn đắt tiền.

“Ừm, miễn cô ấy thích là được.” Sau khi gõ xong câu này và gửi cho quản gia Lưu thì Tiêu Tử Dạ tắt điện thoại.

Bị bạn thân cắt đứt quan hệ đã là chuyện đau lòng nhất đối với Tô Y Thần ngay khi vừa bước chân vào đời, không ngờ sự việc thứ hai khiến cô tổn thương lại lũ lượt ập đến sau khi Lê Tuyết Man bỏ đi được một tuần.

Tô Y Thần ban đầu nghĩ rằng mình có thể bình yên trải qua thời gian thực tập do công ty sắp xếp, đợi đến khi thật sự tốt nghiệp đại học rồi thì cô có thể vừa vặn trở thành nhân viên chính thức của công ty.

Nhưng, ai mà ngờ cô lại bị sếp nữ mới nhậm chức của công ty đuổi việc rồi.

Hơn nữa lại còn “bị” đuổi một cách cực kỳ khó hiểu nữa!

Vị sếp nữ này vừa mới nhậm chức đã muốn chứng tỏ uy phong, chưa hề lộ diện đã ban hành một thông báo xanh rờn: “Đuổi hết toàn bộ thực tập sinh trong công ty!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK