Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Y Thần cầm cành cây đuổi con rắn cạp nong đi, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng hài hước của Trần Vân Phong, cô không khỏi bật cười.

Lúc này cô cười tít mắt giống như trăm hoa nở rộ, tươi đẹp thuần khiết, mang theo vị ngọt thơm, khiến Tiêu Tử Dạ nhìn đến ngây người.

Trần Vân Phong thấy Tiêu Tử Dạ ngây người, vội vàng vỗ vỗ lồng ngực Tiêu Tử Dạ, ho một tiếng: "Khụ khụ, cái kia... cậu Tư, chúng ta còn có việc phải làm!"

Nhắc tới việc quan trọng, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Tiêu Tử Dạ lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Các anh muốn làm chuyện quan trọng gì vậy?" Tô Y Thần nhất thời tò mò, thuận miệng hỏi một câu.

Tiêu Tử Dạ và Trần Vân Phong nhìn nhau, trao đổi với nhau bằng một ánh mắt không rõ là ý gì.

Tô Y Thần kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, thấy hai người bọn họ không nói gì, trong đầu đột nhiên nhớ lại lần đó ở thành phố A, nhìn thấy người đàn ông này lên một chiếc xe quân sự, bây giờ anh lại xuất hiện trong rừng núi sâu của bọn họ.

Theo như cái này xem ra...

Trong lòng Tô Y Thần bỗng nhiên liên tưởng đến cái gì đó, bèn đi đến bên cạnh giỏ trúc của mình, lấy ra mấy gốc hoa anh túc màu tím bên trong, đưa về phía Tiêu Tử Dạ: "Các anh có phải đang tìm cái này không?"

"Cái này..." Trần Vân Phong nhìn thấy hoa trong tay Tô Y Thần, quay sang nhìn Tiêu Tử Dạ.

Tiêu Tử Dạ cau mày, lạnh lùng chất vấn: "Em hái được ở đâu?"

"Leo lên đỉnh núi này, trên ruộng bậc thang bên kia núi, tất cả đều trồng loại hoa này. Hai người có phải là cảnh sát phòng chống ma túy không?" Tô Y Thần theo bản năng mà hỏi.

Địa phương này của bọn họ nằm ở vùng biên giới, thường có những điều tương tự xảy ra.

Tiêu Tử Dạ và Trần Vân Phong nhìn nhau, cùng giữ im lặng về vấn đề của Tô Y Thần.

Tô Y Thần trong lòng hiểu rõ, chỉ mỉm cười, đưa toàn bộ hoa anh túc trong tay cho Tiêu Tử Dạ: "Những cây hoa này, các anh cầm về đi! Bây giờ anh đang ở trong tình huống này, anh không cần phải leo lên đỉnh núi để tìm đâu. Bên kia núi, những ngọn núi xung quanh, càng đi về phía bên kia, sẽ càng xuống núi dễ dàng nhưng lên núi thì rất khó. Trong trường hợp anh bị mắc kẹt, tôi sẽ không cứu anh. Cho nên... Anh nên quay lại và nghĩ cách khác đi!"

Tiêu Tử Dạ nhận hoa xong thì đưa cho Trần Vân Phong.

Trần Vân Phong nhét hoa anh túc vào túi du lịch ở phía sau, mỉm cười với Tô Y thần và nói: "Chúng tôi chỉ đến để du lịch thôi."

"Vậy cùng nhau xuống núi đi!" Tô Y Thần đương nhiên không tin lời này của anh ta nhưng cũng không vạch trần.

Tiêu Tử Dạ vòng cánh tay Trần Vân Phong qua vai mình, sau đó nhanh nhẹn cõng Trần Vân Phong trên lưng,

Tô Y Thần vô thức liếc mắt nhìn Tiêu Tử Dạ một cái, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá cây rậm rạp, xé nát ánh sáng chiếu lên người anh, như thể trên gương mặt tuấn của anh được mạ lên một lớp ánh vàng.

Tô Y Thần chưa bao giờ thấy một người đàn ông lôi thôi lếch thếch nhưng vẫn rất đẹp.

Tiêu Tử Dạ vô tình quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Tô Y Thần.

Tô Y Thần chợt lấy lại tinh thần, ngượng ngùng chuyển ánh mắt ra khỏi người Tiêu Tử Dạ.

Tiêu Tử Dạ nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tô Y Thần, không khỏi bật cười.

Tô Y Thần dẫn bọn họ xuống núi mới biết được bọn họ lái một chiếc xe ô tô địa hình bản địa dừng ở chân núi.

Ban đầu là cô leo từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác, nhưng cũng không phát hiện dưới chân núi này còn có một chiếc xe địa hình bản địa rách nát như vậy.

Tiêu Tử Dạ đặt Trần Vân Phong nằm xuống ghế sau xe, đóng cửa xe lại, xoay người trở lại trước mặt Tô Y Thần.

"Sau khi đến thăm ông bà nội em xong, thì mau chóng trở về được không?" Tiêu Tử Dạ nhìn Tô Y Thần, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Quản gia Lưu nói, Lê Tuyết Mạn mua một chiếc xe BMW một trăm vạn về quê thăm ông bà nội.

Quê hương của Lê Tuyết Mạn chính là nơi này, cho nên anh gặp được cô ở đây, anh cũng không cảm thấy một chút điểm kỳ lạ nào.

Tiêu Tử Dạ chỉ cảm thấy, giữa anh và Lê Tuyết Mạn được ông tơ bà nguyệt thắt lại bằng một sợi dây màu đỏ vô hình, chính sợi tơ hồng này đã để cho mỗi khi anh gặp khó khăn, cô ta đều có thể kịp thời xuất hiện giúp anh giải vây.

Cũng bởi vì sợi tơ hồng này, để cho trái tim của mình từ từ di chuyển về phía cô ta.

Cho dù Lê Tuyết Mạn ở trước mặt, thật sự quá quắt giống như lời quản gia Lưu miêu tả, Tiêu Tử Dạ anh cũng nhận ra.

Cô ta chính là người con gái yêu quý của anh, cô ta tiêu tiền của anh là chuyện nên làm, anh cũng tự nguyện cho cô ta tiền tiêu, chỉ cần cô ta vui vẻ là được.

Tô Y Thần ngước mắt nhìn ánh mắt của Tiêu Tử Dạ, vẫn không biết rốt cuộc người đàn ông này vì sao lại nói với cô những lời khó hiểu này.

Khi cô đang muốn hỏi anh điều gì đó, anh đột nhiên nắm lấy vai cô, tiến tới gần một bước, hơi cúi người, nghiêng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng mà hôn lên môi cô.

Tô Y Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, giống như bị sợi bạc quấn quanh cổ.

Nụ hôn của người đàn ông dừng lại trên môi cô như một con chuồn chuồn và rời đi trong vài giây.

Tiêu Tử Dạ ghé sát vào bên tai Tô Y Thần, thì thầm nói tiếp: "Em yêu, tôi sẽ mau chóng xử lý xong chuyện trong tay rồi trở về với em, có lẽ không có cách nào để về nhà thăm em, nhưng em ở nhà phải kiên nhẫn chờ tôi trở về."

Anh nói "nhà" là tòa biệt phủ dựa núi mà anh mua cho "Lê Tuyết Mạn", anh vẫn cho rằng "Lê Tuyết Mạn" ở trước mặt, chính là Lê Tuyết Mạn ở trong biệt phủ dựa núi của anh.

Anh vẫn không có thời gian trở về biệt phủ dựa núi để đến thăm cô ta, lại không ngờ, duyên phận có thể đưa hai người cách xa ngàn dặm đến gặp nhau. Anh không cần trở về biệt phủ dựa núi cũng có thể gặp được cô ta, thật tốt!

Tiêu Tử Dạ nói xong, hôn một nụ hôn tạm biệt lên trán Tô Y Thần.

Vẻ mặt Tô Y Thần vẫn còn ngỡ ngàng, ngây người tại chỗ.

Nụ hôn này, đối với Tô Y Thần mà nói giống như một một ngọn lửa, đốt cháy một bên tai cô nóng ran, mãi cho đến khi người đàn ông hôn cô đã xoay người lên ngồi ghế lái, ở lại trên môi và trán cô đều là nhiệt độ của môi anh, còn ảnh hưởng đến tất cả suy nghĩ của cô.

Chiếc xe địa hình đã di chuyển, hiên ngang đi vào trong gió.

Tô Y Thần đối với người đàn ông này có một loại tình cảm không nói nên lời.

Rõ ràng không có mặt đỏ tim rung, nhưng vừa rồi nụ hôn kia của anh lại làm cho cô có chút bối rối, thậm chí không biết phải làm sao.

Sau đêm đó, đây là lần thứ hai cô gặp anh!

Lần đầu tiên, bên ngoài siêu thị trái cây, anh đột nhiên hôn cô và vội vã rời đi.

Lần này, anh lại đến rồi đi cũng quá đột ngột như vậy.

Anh luôn luôn nói với cô những điều kỳ quặc khiến cho cô không hiểu gì

Quên đi, đừng nghĩ nhiều, vẫn là nên về nhà trước đã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK