Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Y Thần mím môi, sau đó xoay người đi lên một con đường ruộng nhỏ.

Mấy ngày nay, chuyện của Lê Tuyết Mạn ầm ĩ xôn xao, mà ông bà nội của Lê Tuyết Mạn, sau khi Lê Tuyết Mạn rời khỏi thị trấn nhỏ trở về thành phố A, gặp người khác liền nói cháu gái nhà bọn họ hiếu thuận, nói cháu gái nhà bọn họ đã có một người bạn trai giàu có đẹp trai, hơn nữa còn sắp kết hôn, đến lúc đó nhất định phải đến nhà bọn họ uống rượu mừng.

Trên thực tế, từ khi Lê Tuyết Mạn trở về trấn nhỏ đến khi cô ta rời đi, mọi người chưa từng gặp qua bạn trai của Lê Tuyết Mạn.

Lê Tuyết Mạn về quê thăm các bậc bề trên, phô trương lớn như vậy, chẳng lẽ bạn trai của cô ta không phải cũng nên cùng nhau trở về sao?

Vấn đề này, mẹ Tô quả nhiên lại nói ở trên bàn cơm.

"Người đàn ông này có tiền, nhưng không hiểu lễ nghĩa. Chắc chắn không phải là một người đàn ông tốt!" Mẹ Tô có ý muốn nói người xưa không ăn được nho thì nói nho chua.

Tô Y Thần hờ hững giúp Lê Tuyết Mạn giải thích: "Nếu người ta là người có tiền, nhất định là mỗi phút mỗi giây đều bận rộn kiếm tiền rồi! Hơn nữa, đây cũng không phải là hai bên cha mẹ gặp nhau. Mẹ, tại sao lại ở sau lưng chửi bới người ta."

"Ôi, mẹ nói cái con bé này ăn cây táo rào cây sung thế à?" Mẹ Tô thở dài nói.

Tô Y Thần mím môi, trả lời: "Con không phải ăn cây táo rào cây sung, chỉ là cảm thấy mẹ không nên ở sau lưng bàn luận không đúng về người khác."

"Thôi đi, mẹ không thèm tranh cãi với con. Dù sao, sau này mẹ cũng không trông cậy vào con có thể kết hôn với một người đàn ông giàu có." Mẹ Tô trợn mắt nhìn Tô Y Thần một cái, tự mình quay lại ăn cơm.

Ba Tô vẫn im lặng.

Sau bữa cơm tối, Tô Y Thần lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh trai Tô Trạch Đào.

"Anh, em là Y Thần đây!"

"Sao em lại thay đổi số điện thoại di động của mình vậy?"

"Em về nhà, thẻ điện thoại di động lúc trước là thẻ trong khuôn viên của trường học viện kiến trúc ở thành phố A, khi trở về dùng vẫn được có điều lại khá tốn tiền, vì vậy đơn giản là đổi thôi."

"Em đã về nhà rồi à! Sao đột nhiên lại về nhà thế? Thời gian em nghỉ học còn có một tháng nữa!"

"Anh, có thể cho em mượn một vạn đồng không?"

"Em cần tận một vạn đồng để làm gì?"

"Nộp tiền học phí năm hai đại học, cũng như chi phí sinh hoạt của bản thân!"

"Sao em không hỏi ba mẹ?"

"Bọn họ không cho..."

"Nhưng anh không có nhiều tiền như vậy! Em biết không, anh trai của em là dân tộc Nguyệt Quang, không tiết kiệm ngân hàng, còn thường xuyên phải quản lý chuyện trong nhà!"

"Vậy... Em tự nghĩ cách khác vậy..." Tô Y Thần buồn bã thay đổi sắc mặt mà nói.

Tô Trạch Đào cảm thấy không thoải mái, lại nói: "Nếu không thì, em nhân dịp tháng cuối cùng của kỳ nghỉ hè đến thành phố anh ở làm việc đi! Nói như thế nào đi nữa, chỗ anh ở cũng là một trong số thành phố ven biển đứng nhất nhì trong nước!"

"Em ở thành phố A cũng không tìm được việc làm, đi đến chỗ anh càng không tìm được..." Tô Y Thần mất đi sự tự tin.

Tô Trạch Đào cười nói: "Em sợ cái gì vậy? Trời không tuyệt đường sống của con người, em có thể đến thành phố của anh vào ngày mai, anh trai chăm sóc em trong một tháng! Em sẽ tìm được việc làm để kiếm học phí!"

"Vậy bây giờ em sẽ đi ngay!" Tô Y Thần lập tức tràn đầy tự tin.

"Bây giờ sao?" Tô Trạch Đào kinh ngạc.

Tô Y Thần chắc chắn: "Đúng vậy! Em sẽ đi mua vé tàu!"

"Được rồi! Tuy nhiên, phải cẩn thận trên đường đi! Khi nào em đến thì gọi cho anh!"

"Ừm!"

Tô Y Thần và anh trai Tô Trạch Đào cúp điện thoại, một lần nữa vui mừng.

Dù sao nhà cô cũng ở gần ga xe lửa, mua vé rất thuận tiện.

Khi Tô Y Thần lại kéo vali rời khỏi nhà, ba Tô cầm gậy đi ra khỏi phòng.

Năm Tô Y Thần học lớp ba, lúc đó ba Tô làm công nhân xây dựng, không cẩn thận ngã từ tầng ba của công trường, mặc dù giữ được mạng sống được, nhưng lại bị chặt đứt một chân.

Ba Tô tập tễnh đi tới trước mặt Tô Y Thần, nhét hai ngàn đồng nhăn nheo vào trong tay Tô Y Thần.

"Đây là tiền phòng thân riêng của ba, con lấy dùng trước đi." Trên khuôn mặt buồn bã của ba Tô, lộ ra nụ cười hiền lành: "Đừng để cho mẹ con biết."

Tô Y Thần nhìn ba Tô, sống mũi chua xót, rơi lệ ôm lấy thân hình có chút gầy gò của ba Tô.

"Con gái à! Ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, tất cả mọi thứ phải mở lòng một chút, lạc quan hướng về phía trước là điều quan trọng nhất! Hơn nữa, có quá nhiều người đàn ông xấu trên thế giới này, con phải học cách tự bảo vệ mình thật tốt!" Ba Tô dặn dò cẩn thận, tất cả những lời này đều được ông ta nhắc đi nhắc lại.

Tô Y Thần gật đầu, lau đi nước mắt, mạnh mẽ cười vui vẻ xoay người kéo vali ra khỏi cửa.

Cô không dám quay đầu lại nhìn ba Tô, cô sợ mình nhịn không được lại muốn chảy nước mắt.

Lần này đi xa, Tô Y Thần quyết định sau này sẽ không dễ dàng về nhà nữa.

Cho dù là thời điểm khó khăn nhất không thể chịu nổi, căn nhà này tóm lại không phải là nơi trú ẩn an toàn của cô.

Vậy thì... Nơi có thể trú ẩn an toàn thực sự của cô ở đâu?

Đêm tối, dần dần nuốt chửng bóng lưng lẻ loi của cô.

Tô Y Thần cảm thấy mình đang dấn thân vào một con đường dài không bao giờ kết thúc...

Ga xe lửa, phòng vé.

"Thật sự không có chỗ ngồi cứng sao? Còn giường cứng thì sao? Giường mềm cũng được! Miễn là có vé! Tôi sẽ mua nó!" Tô Y Thần nhiều lần nhấn mạnh hỏi, cô thật sự không ngờ đêm nay vé đi thành phố Tân Giang thế mà lại một vé cũng khó mua như vậy.

Người bán vé cũng có chút thiếu kiên nhẫn: "Tối nay thực sự đều đã hết! Chỉ có ngày kia còn thừa vé,  hay là cô mua vé ngày kia đi!"

"Xin chào, tôi muốn trả lại tấm vé giường mềm này đi Thành phố Tân Giang." Lúc này, cửa sổ thay đổi trả vé bên cạnh, đột nhiên vang lên một giọng nam.

Lỗ tai Tô Y Thần rất nhanh nhạy, vừa nghe là vé đi thành phố Tân Giang, ngay khi đối phương chuẩn bị trả vé, cô bước nhanh qua, liều lĩnh nắm lấy tay đối phương.

"Anh ơi, anh có thể để lại vé này cho tôi không?" Tô Y Thần khẩn cầu hỏi, trong mắt cô, chỉ có tấm vé trong tay anh ta đi tới thành phố Tân Giang.

Cô nắm lấy tay anh, có chút run rẩy, trên mặt trắng bệch có chút nước mắt, bộ dạng đáng thương, không hiểu sao khiến người ta nhìn thôi cũng phải đau lòng.

Có thể thấy, cô gái này rất muốn đến thành phố Tân Giang.

Người đàn ông động lòng trắc ẩn, lịch sự nói: "Tất nhiên, cô phải buông tay tôi ra trước đã, tôi có thể để lại vé cho cô."

Tô Y Thần lúc này mới ý thức được, mình lại đường đột nắm lấy bàn tay của đối phương.

"Vâng, xin lỗi anh!" Cô theo bản năng buông tay đối phương ra, xấu hổ xin lỗi đối phương.

Giọng nói của người đàn ông vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng và dễ nghe: "Không sao."

Nghe được giọng nói dễ nghe này, Tô Y Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Chỉ thấy anh ta mặc âu phục màu bạc sẫm, khôi ngô tuấn tú, dáng người cao lớn nhưng không vạm vỡ, thân hình cao ít nhất một mét tám trở lên.

Mà đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông này, giống như một tác phẩm nghệ thuật do Thượng Đế tự tay điêu khắc tỉ mỉ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như thể nam chính lai trong các bộ phim truyền hình Thái Lan.

Đẹp trai quá!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Y Thần đối với người đàn ông này, cũng là lần đầu tiên trong đời cô mê trai, à, không! Đây là lần thứ hai mê trai rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK