Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông ngước nhìn Tô Y Thần rồi mỉm cười: “Nếu cô hát hay, đương nhiên là được.”

Mặt và tai của Tô Y Thần bỗng lại đỏ bừng lên vì bực bội và khó chịu, cô cầm điện thoại lên rồi bật chức năng ghi âm. Khi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện cô, cô lại nghĩ đến người đàn ông bị thương vào đêm đó...

Chẳng lẽ hai người này không phải cùng một người sao?

Trong lòng Tô Y Thần không chắc chắn lắm, cô cảm thấy họ là một vì dáng vẻ bên ngoài rất giống nhau, nhưng cô cũng cảm thấy không phải bởi tính cách của người này không giống nhau chút nào.

Sau đêm hôm đó, dù sau này cô có gặp lại anh hai lần nhưng tính cách của người đàn ông đêm hôm đó là bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, mỗi lần xuất hiện anh đều bất ngờ hôn cô.

Còn người đàn ông đang ngồi trước mặt này thì lại... dịu dàng, điềm đạm, nhã nhặn và lịch sự!

Vừa nhìn về phía người đàn ông đẹp trai nhưng lại tả tơi đang ngồi đối diện, Tô Y Thần sẽ nghĩ ngợi lung tung, thế nên cô liền nhắm mắt lại và bắt đầu hát chay, hát mà không cần đến tiếng nhạc đệm đằng sau: “Xin hãy nói ra bởi có điều gì mà không thể nói, có việc gì mà phải sợ sệt, xin cứ tin tưởng vào tôi, tôi sẽ không khóc cũng sẽ không buồn đâu. Sai lầm ấy là lỗi của ai thật khó nói, thôi thì cứ xem như đó là lỗi do tôi. Làm ư, có việc gì mà không dám làm, có việc gì mà phải sợ chứ, hãy tin tôi, tôi sẽ không quan tâm kể cả khi anh bạn rời đi...”

Tô Y Thần hát xong, cô liền bấm điện thoại và gửi đoạn ghi âm bài cô vừa hát cho Phùng Giai Kỳ .

Cô hy vọng rằng tiếng hát của cô thực sự có thể an ủi cô bạn thân từ nhỏ đang ở phương xa.

Đúng lúc này, tiếng vỗ tay “Bốp! Bốp! Bốp!” vang lên bên tai.

Tô Y Thần nhìn về hướng tiếng vỗ tay phát ra, chỉ thấy người đàn ông kia thả tay xuống rồi mỉm cười và khen cô: “Cô hát hay lắm.”

“Xin cám ơn!” Tô Y Thần bỗng cảm thấy vui mừng, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng khiến hai lúm đồng tiền trên má lộ ra.

Người đàn ông nói tiếp: “Cô có thể hát thêm một bài khác không?”

“Anh muốn nghe bài nào?”

“Bài nào mà cô tự tin nhất ấy.”

“Được!”

Khóe miệng của Tô Y Thần hơi nhếch lên, cô bấm điện thoại và mở lời bài hát lên, đó lại là một bài hát nhẹ nhàng và vui tươi khác: “Vào ngày hè yên ả, những ngôi sao sáng lấp đầy không trung, nỗi nhớ mong đang ở trong lòng, là đang nhớ gương mặt của anh. Em có thể vờ như không nhìn thấy và cũng có thể cất giấu nỗi nhớ ấy vào trong tim, cho đến khi em có thể chạm vào gương mặt ấm áp của anh. Điều cần biết em cũng đã biết, nhờ thế em có thể yên tâm để chìm vào giấc ngủ yên bình. Trong trái tim em, vào ngày hè yên ả...”

Người đàn ông vừa lắng nghe vừa nằm xuống ghế sô pha. Anh chắp tay ra sau đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nhắm mắt lại rồi yên lặng lắng nghe.

Không thể không công nhận rằng cô gái này hát rất hay, giọng hát ấy như một viên kẹo tuy ngọt nhưng lại không hề ngấy và để lại những dư vị bất tận cho người nghe.

Hát xong, Tô Y Thần nhận ra người đàn ông ngồi đối diện đã ngủ quên trên ghế sô pha.

Nhiệt độ của điều hòa trong toa đã được giảm xuống.Tô Y Thần bước tới, cầm lấy chiếc chăn bông mỏng trên giường đối diện rồi đắp cho người đàn ông.

Khi ngủ, trông người đàn ông này rất đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao, dáng môi tuyệt đẹp, tất cả đều mang lại nét quý phái, tao nhã cho anh.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người đàn ông này, Tô Y Thần chợt cảm thấy anh rất quen thuộc.

Sau một hồi suy nghĩ, cô nhận ra người đang nằm trước mặt rất giống người đàn ông bị thương, trèo vào phòng cô và được cô tốt bụng cứu vào đêm đó.

Nhưng sao có thể trùng hợp đến vậy? Cô đã rời khỏi thành phố A rồi.

Nghĩ xong, Tô Y Thần nhìn người đàn ông lịch lãm trước mặt rồi mỉm cười nhẹ nhõm. Trong lúc cô khó khăn, thảm hại nhất lại có thể gặp được người tốt như thế, thật tốt quá...

Sáng sớm ngày hôm sau, tàu chuẩn bị đến thành phố Tân Giang.

Tiêu Tử Trú bỗng thức dậy, nhận ra có một chiếc chăn mỏng đang đắp lên người, anh bất giác ngước nhìn về phía giường đối diện.

Cô gái đó nằm nghiêng sang một bên và ngủ một giấc thật yên lành.

Có lẽ đêm qua cô gái tốt bụng này đã đắp chiếc chăn mỏng này cho anh!

Tiêu Tử Trú mỉm cười vì hiểu ý cô.

Lúc này, tiếp viên trên tàu gõ cửa toa của họ rồi nhắc nhở nhẹ nhàng: “Kính thưa hành khách, xin chào các vị, nửa tiếng nữa chuyến tàu chúng ta sẽ đến thành phố Tân Giang.”

Dường như đã nghe thấy tiếng gõ cửa và lời nhắc nhở nhẹ nhàng từ tiếp viên, cô gái cau mày lại như thể cô sắp thức dậy.

Tiêu Tử Trú hoàn hồn, anh lấy túi đựng đồ vệ sinh cá nhân trong vali đi ra rồi bước vào nhà vệ sinh.

Tô Y Thần bỗng nhiên ngồi dậy, cô vội lấy điện thoại ra để xem giờ và thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng rằng cô đã ngủ quên mất.

Cô mơ màng rồi di chuyển sang bên cạnh giường, định đạp lên đế để chân ở bên cạnh nhưng lại giẫm vào chỗ trống nên mới ngã xuống sàn.

“Rầm!”

“A!”

Thấy tiếng kêu đau vang lên ở ngoài cửa nhà vệ sinh, Tiêu Tử Trú liền buông khăn mặt trên tay xuống rồi mở cửa bước ra ngoài.

Anh thấy cô gái kia ngồi trên mặt đất và xoa mắt cá chân phải với vẻ mặt buồn bã.

“Cô có sao không?” Tiêu Tử Trú bước nhanh đến bên cạnh Tô Y Thần, ngồi xổm xuống rồi ân cần hỏi han cô.

Tô Y Thần mím môi, cô thực sự không muốn nói với anh rằng cô ngã xuống giường vì đạp vào không khí.

Thấy Tô Y Thần không nói lời nào, Tiêu Tử Trú có vẻ đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, anh bỗng bật cười. Đúng là một cô gái ngốc nghếch!

“Có gì buồn cười đâu chứ...” Tô Y Thần cau mày và lẩm bẩm với giọng điệu hơi bực bội.

“Tôi xin lỗi vì nãy bật cười trước mặt cô.”

Tiêu Tử Trú nhìn Tô Y Thần rồi xin lỗi cô một cách lịch sự, sau đó anh nắm lấy mắt cá chân của cô.

Ngay khi anh vừa chạm vào, cô hét lên: “Đau quá”.

Kiểu này, chắc chắn cô đã bị bong gân.

“Để tôi đỡ cô dậy đã!”

Khi Tiêu Tử Trú nắm lấy cánh tay của Tô Y Thần và kéo cô lên, anh nhận ra cô gái này không nhẹ như bình thường.

Nói cách khác, cô gái này tương đối gầy và trông hơi yếu ớt.

“Cảm ơn anh.” Tô Y Thần nói cảm ơn một cách sáo, sau đó cô ngồi lên ghế sô pha. “Không có gì.”

Tiêu Tử Trú mỉm cười, sau đó anh quay người và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sau khi tàu đến ga, Tô Y Thần vừa kéo vali vừa nhảy về phía trước bằng một chân.

Thấy vậy, Tiêu Tử Trú gọi tiếp viên đến xách hành lý giúp cô, sau đó anh đi về phía trước rồi ôm Tô Y Thần mà không nói một lời nào.

Được ôm theo kiểu công chúa, Tô Y Thần vừa mừng vừa lo, vali trong tay cô cũng được tiếp viên xách hộ.

Tiếp viên chỉ đưa hai người họ xuống tàu và ngoài vạch an toàn.

Tiêu Tử Trú đặt Tô Y Thần xuống, anh chỉ vào vali của anh rồi nói: “Cô cứ ngồi lên vali của tôi, tôi sẽ đẩy cô đi.”

“Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, tôi tự đi được mà.” Tô Y Thần mỉm cười rồi từ chối.

Tiêu Tử Trú nhướng mày, anh nhìn vào lối ra cách đó rất xa rồi hỏi: “Cô chắc chưa, cô định nhảy lò cò đến chỗ đó à?”

Nghe anh nói vậy, Tô Y Thần cũng nhìn ra lối ra cách đó không xa và cả đám người đông đúc ở ngay cửa nữa.

“Tôi, tôi sẽ ngồi trên vali của anh!” Tô Y Thần cười ngượng ngùng.

Tiêu Tử Trú cười một cách chán nản, anh ôm Tô Y Thần lên rồi đặt cô lên vali. Vali của anh khá lớn và cũng rất chắc chắn đến nỗi một người ngồi trên đấy vẫn thoải mái, hơn nữa cô gái này cũng không nặng lắm.

Tay này của Tiêu Tử Trú đẩy vali của anh còn tay kia kéo vali của Tô Y Thần, anh cũng không quên dặn dò cô: “Ngồi cho vững đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK