Nhưng điều mà Tiêu Tử Dạ càng không ngờ tới chính là Lê
Tuyết Man, người đang sống trong căn biệt phủ dựa núi ở thành phố A, thực sự đã
nói với quản gia Lưu rằng cô ta sẽ đến thành phố Tân Giang chơi sau vài ngày
trở lại từ quê nhà.
Không biết đây chỉ là trùng hợp hay có ai đó đứng sau đang ủ
mưu tính kế.
Những ngày này, Tiêu Tử Dạ chưa từng chủ động gọi cho “Lê
Tuyết Man” kể từ khi anh chia tay với cô ta dưới chân núi Vân Thành.
Anh định gửi tin nhắn
cho Lê Tuyết Man, nhưng sau khi nghe được vài chuyện về Lê Tuyết Man từ quản lý
Lưu, anh cũng không biết phải đối mặt với cô gái Lê Tuyết Man này thế nào.
Trong lòng anh, anh rất nhớ cô ta.
Nhưng quản gia Lưu nói Lê Tuyết Man tiêu xài hoang phí và
đời sống riêng tư của cô ta rất hỗn loạn.
Lê Tuyết Man thường đưa một nhóm bạn xấu vào trong biệt phủ
dựa núi của nhà họ Tiêu để tổ chức tiệc tùng, uống rượu và nhảy nhót.
Cô gái này không chỉ thích khoe khoang sự giàu có, sung
sướng của bản thân bằng cách phát trực tiếp trên mạng mà còn thích gạ gẫm những
nam vệ sĩ cao to, đẹp trai ngay tại nhà.
Nghe những điều quản gia Lưu miêu tả về Lê Tuyết Man, mặt
Tiêu Tử Dạ đen như nhọ nồi.
Vì sao tính cách của Lê Tuyết Man này hoàn toàn khác với Lê
Tuyết Man mà anh biết?
Suy cho cùng, nghi ngờ cũng chỉ là là nghi ngờ, còn sự thật
thì vẫn là sự thật.
Vì đó là cô gái mà Tiêu Tử Dạ thích, nên dù cô gái ấy có làm
gì anh cũng sẽ chấp nhận.
Anh có thể cho phép cô ta tiêu xài hoang phí, chấp nhận để
cô ta đưa bạn bè đến nhà chơi, nhưng anh không thể chấp nhận và tha thứ cho
việc cô ta nhập nhằng, dây dưa với những người đàn ông khác.
Tiêu Tử Dạ yêu cầu quản gia Lưu nói với Lê Tuyết Man rằng
nếu để anh phát hiện cô ta vẫn còn mập mờ với những người đàn ông khác, anh
nhất định sẽ không tha cho cô ta!
Nếu cô ta không thích anh, cô ta có thể từ chối thẳng thừng
trước khi quản gia Lưu đưa cô ta về.
Tuy nhiên, cô ta không những không từ chối mà còn bằng lòng
đi cùng với quản gia Lưu.
Vì vậy, chỉ nhờ vào điều này thôi cũng đủ chứng tỏ cô ta đã
chấp nhận anh từ tận đáy lòng.
Vì là vợ chưa cưới của Tiêu Tử Dạ nên phải có sự cẩn trọng
của một mở chủ nhà họ Tiêu.
Còn về cuộc hôn nhân này và để Lê Tuyết Man bước chân vào
cửa nhà họ Tiêu, vì biết được đó là cô gái đã cứu cháu đích tôn của ông ta, ông
chủ Phó không nói câu nào mà đồng ý luôn.
Thực ra, ông chủ Phó đã nhắm đến vài cô thiên kim danh giá
nổi tiếng, có gia cảnh tương xứng cho cháu đích tôn họ Tiêu của ông ta rồi,
nhưng nghe tin Tiêu Tử Dạ sẽ ở trong quân đội suốt đời, mấy cô thiên kim ấy đều
lần lượt rút lui.
Không có cô gái nào nào sẵn sàng kết hôn với Tiêu Tử Dạ chỉ
để lâm vào cảnh “chồng còn sống sờ sờ nhưng chẳng được gần gũi mà luôn phải giữ
mình” cả, trong lòng ông chủ Phó cũng cảm thấy bất lực khi phải đối mặt với
những cô gái tìm đến chỉ vì sự giàu có và quyền lực của nhà họ Tiêu.
Thời nay, một tình yêu đích thực như thế thật khó tìm ra!
Nhưng không, cháu đích tôn của ông đã chủ động đề cập rằng
anh đã tìm được người con gái mà anh muốn cưới làm vợ, và đó chính xác là điều
mà ông chủ Phó mong muốn.
Nếu Tiêu Tử Dạ chủ động mở lời muốn kết hôn với một cô gái,
thì chắc chắn cô gái đấy phải có chỗ đứng nhất định trong lòng Tiêu Tử Dạ.
Vì vậy, ông chủ Phó ra điều kiện nếu muốn kết hôn với cô gái
đó thì anh phải giải ngũ.
Không ngờ, đứa cháu đích tôn bướng bỉnh, cố chấp và luôn một
lòng với quân đội của ông đã suy nghĩ thông suốt và đồng ý.
Một chuyện đáng vui mừng như thế đến, làm sao ông chủ Phó
không vui và không đồng ý được chứ?
Ở đầu ống nghe bên này, Tiêu Tử Trú hỏi: “Ông nội có biết
chuyện anh hẹn hò không?”
“Ông biết rôi.”
“Chuyện ông dùng việc cưới xin của anh hai để ép anh giải
ngũ, em nghe ông nói mãi! Hiện anh hai đã có bạn gái, ngày cưới của anh cũng
đang đến gần, thấy thế chắc chắn ông nội rất vui! Nói sao nhỉ, anh hai là người
thừa kế số một của nhà họ Tiêu, việc ông nội ép anh giải ngũ để kết hôn là
đúng!”
“Vậy là em cũng ủng hộ ông nội à?”
“Đương nhiên là vậy rồi! À phải rồi, anh hai, em đã giành
lại Địa Lợi Trí Nghiệp từ tay chú hai cho anh rồi đấy!”
“Em định sẽ chuyển nhượng từ tên của em sang cho anh, nhưng
chẳng ngờ chú hai lại nhiều chuyện quá…”
“Địa Lợi Trí Nghiệp thuộc sự quản lý của tập đoàn Tiêu thị
mà anh lại là người thừa kế tương lai của tập đoàn, nên đương nhiên chúng sẽ
thuộc về anh hai. Em và anh hai sẽ “hợp lực tác chiến”, anh hai sẽ không cần
phải để hết cho em nữa, đúng chứ?”
“Anh không muốn nghe em nói những điều khách sáo như thế!
Nói đến đây thôi, cúp máy trước đây.”
Nói xong, Tiêu Tử Dạ cúp máy mà không đợi Tiêu Tử Trú nói
xong.
Cái ông anh hai này...quên cho anh biết thông tin liên lạc
của chị dâu cả tương lai rồi!
Tiêu Tử Trú vừa nghĩ thế, anh hai Tiêu Tử Dạ đã gửi tên và
thông tin liên lạc của Lê Tuyết Man cho Tiêu Tử Trú.
Trở lại chuyện chính, tập đoàn Tiêu thị hiện đang sở hữu ba
Trí Nghiệp gồm Thiên Lời, Địa Lợi và Nhân Hòa. Thiên Thời thâu tóm ngành công
nghiệp điện tử, Địa Lợi đứng đầu ngành xây dựng và Nhân Hòa kiểm soát ngành
giải trí và ngành tiêu dùng.
Tập đoàn Tiêu thị được điều hành bởi ông nội – ông Tiêu Hùng
Quang và người thừa kế tương lai chính là anh trai Tiêu Tử Dạ.
Còn Tiêu Tử Trú thì... Chỉ có thể làm người phụ tá cho anh
hai mà thôi.
Tiêu Tử Trú chưa bao giờ dám đi quá vị trí của chính mình.
Không lâu sau, Ngụy Hiểu Huyên trở lại với một bó hoa tươi
trên tay.
“Tiêu Tử Trú, chúc mừng anh đã trở thành tổng giám đốc!”
Ngụy Hiểu Huyên đưa bó hoa cho Tiêu Tử Trú, việc để phụ nữ
tặng hoa cho đàn ông quả là có hơi kỳ quặc.
Tiêu Tử Trú không đưa tay nhận bó hoa ấy, nên Ngụy Hiểu
Huyên tự giác cắm bó hoa ấy vào trong chiếc bình hoa đang được đặt ở đằng kia.
“Chân của cô gái đó bị gì vậy?” Tiêu Tử Trú ngồi xuống bàn
làm việc, anh vừa lật xem tài liệu vừa hỏi.
Cả người Ngụy Hiểu Huyên khựng lại, khóe miệng của cô ta
bỗng cong xuống.
Cô ta không ngờ rằng Tiêu Tử Trú vẫn đang nghĩ về cô gái đó!
Ngụy Hiểu Huyên vừa nghịch những bông hoa ở trong bình vừa
trả lời với giọng điệu đầy ghen ghét: “Bác sĩ bảo là chân cô ấy không sao, cô
ấy chỉ giả vờ bị thương mà thôi!”
“Giả bộ?”
Tiêu Tử Trú ngạc nhiên, ngã xuống từ cái giường cao như thế
mà bảo chân không sao?
“Đúng vậy đó! Cô ấy chỉ giả vờ thôi chứ thực ra không bị gì
hết á!” Ngụy Hiểu Huyên bịa thêm.
Tiêu Tử Trú mỉm cười đầy, anh trả lời lại như đang tự nói
với chính mình: “Không sao là tốt rồi.”
Thế thôi á?
Ngụy Hiểu Huyên quay lại nhìn Tiêu Tử Trú với ánh mắt hoài
nghi. Chẳng lẽ anh không nảy sinh cảm giác ghét bỏ cô ấy vì cô ấy đã nói dối
sao? Tại sao anh bỗng nhiên mỉm cười như thế?
“Tiêu Tử Trú, mối quan hệ giữa anh và cô gái đó là gì vậy?”
Ngụy Hiểu Huyên không khỏi tức giận.
Tiêu Tử Trú không trả lời, anh hoàn toàn đắm chìm trong công
việc của mình. Anh nhấc điện thoại di động trên bàn lên rồi hỏi: “Tiểu Lý, dự
án công trình trường tiểu học Hy Vọng ở vùng núi An Dương được thực hiện đến
đâu rồi?”
Thấy Tiêu Tử Trú không thèm ngó ngàng gì đến mình, Ngụy Hiểu
Huyên chán nản rồi xoay người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc. Một người bạn
từ thuở ấu thơ như cô ta còn không bằng một người phụ nữ có tình một đêm với
Tiêu Tử Trú!
Sau khi nghĩ lại, Ngụy Hiểu Huyên cảm thấy rất bực mình, cô
ta thầm chửi rủa Tô Y Thần đến mấy trăm ngàn lần khiến Tô Y Thần hắt hơi mấy
lần liền.
Tô Y Thần xoa mũi, thấy anh trai Tô Trạch Đào vẫn chưa gọi
lại nên cô bấm máy gọi cho anh ta.
Lần này, cuối cùng anh ta cũng nghe máy, Tô Y Thần không
nhịn được rồi trách mắng: “Anh hai, cuối cùng anh cũng nghe máy!”