Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt người khác và đặc biệt là của những người phụ nữ đi ngang qua, một anh chàng đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ rất chiều chuộng bạn gái của anh!

Vì thế, Tô Y Thần nhận ra có rất nhiều cô gái trẻ đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt ghen tị.

Nhưng nói thật, Tô Y Thần thực sự cảm thấy rất vui khi ngồi trên vali và được người khác đẩy đi.

Sau khi ra khỏi trạm, một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ vô cùng đẹp mắt đã đậu sẵn ở ven đường.

Tiêu Tử Trú đẩy Tô Y Thần về phía chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ kia.

Lúc này, một cô gái mang vẻ ngoài rất thời trang và chuyên nghiệp với bộ đồ công sở màu đen và đi giày cao gót bước xuống chiếc xe thể thao.

Cô ta có mái tóc ngắn trông gọn gàng và thoải mái, lọn tóc mai được vén ra sau tai phải, trên tai đeo một chiếc hoa tai Tassel bằng bạch kim.

“Tử Trú, em cứ nghĩ anh sẽ không đến đây được.” Cô gái đó mỉm cười đầy dịu dàng rồi bước về phía trước, nhưng khi thấy có cô gái lạ đang ngồi trên vali của Tiêu Tử Trú, nụ cười ấy biến mất ngay lập tức.

“Ừ.” Tiêu Tử Trú lạnh lùng đáp.

Trên đường trở về thành phố Tân Giang, xe anh tự dưng gặp sự cố, suýt nữa thì gây ra tại nạn. Khi đó, anh lại không thể đặt vé máy bay và vé tàu cao tốc, nhưng may mà có trạm xe lửa ở gần đấy.

“Trợ lý của anh đâu? Sao anh ta không đi cùng anh?” Cô gái đó tiếp tục hỏi và không hề nhìn Tô Y Thần.

Tiêu Tử Trú trả lời cho có lệ: “Nhà cậu ta xảy ra chuyện, đi từ đêm hôm qua rồi.”

Tấm vé xe lửa đó vốn là của trợ lý. Anh ta vốn dĩ không định trả lại vé, nhưng sau đấy vì cảm thấy có thể sẽ có người cần đến nó, thế là trả lại luôn. Và kết quả là thật sự có người rất cần đến nó.

Tiêu Tử Trú im lặng trong giây lát rồi nói tiếp: “Cô đưa cô gái này đến bệnh viện trước đi, cô ấy bị bong gân rồi.”

“Thế còn anh?” Đôi môi đỏ mọng của cô gái đó bất giác cong lên.

“Tôi đi taxi đi là được rồi. Cứ làm như tôi nói, tôi đi trước đây.” Tiêu Tử Trú vội xách túi hồ sơ lên rồi nhanh chân chạy về phía sân ga.

Tô Y Thần không kịp gửi lời cảm ơn đến Tiêu Tử Trú, chỉ đành tiễn bóng lưng đang khuất dần của anh. Cô quay đầu lại, nhìn cô gái đứng đối diện đang tỏ vẻ chán ghét cô. Cô cười một cách ngại ngùng, nói: “Thật ra… Chân tôi, không bị gì hết…”

“Không bị gì thì mau bước xuống cho tôi.” Cô gái đó đáp lại với giọng điệu nóng nảy.

Tô Y Thần liền nhảy từ chiếc vali xuống rồi tiếp đất bằng một chân.

Cô gái đó thấy cô nâng chân phải lên, trông không giống như đang giả vờ. Nhớ lại những điều Tiêu Tử Trú đã dặn dò, cô ta hỏi: “Cô có quan hệ gì với Tử Trú không?”

“Hả?” Tô Y Thần sững người trong giây lát, quan hệ gì là quan hệ gì?

“Tôi bỏ đi, một người con gái nửa thành thị nửa nông thôn như cô sao có thể có quan hệ gì với Tử Trú chứ?”

Thấy cô ta đang mỉa mai mình và nhận ra cô ta có ý gì đó với người đàn ông kia, Tô Y Thần nhếch mép: “Cô có biết vì sao chân tôi bị thương không?”

“Tại sao lại thế?” Cô gái đó trợn mắt.

Tô Y Thần giả bộ đắc chí và trả lời: “Cả hai người cùng hoạt động trên chiếc giường chật hẹp của toa tàu, vì quá say sưa mà quên mất xung quanh nên cả hai mới bị ngã xuống giường.”

“Cô…”

Quả nhiên vừa nghe xong, cô gái đó đã trở nên lo lắng.

Cô gái đó tin tưởng Tô Y Thần đến vậy, đó hoàn toàn là vì trước giờ Tiêu Tử Trú chưa từng làm những điều anh làm với Tô Y Thần với những người phụ nữ khác.

Tiêu Tử Trú chưa từng mập mờ, dây dưa với bất kỳ người phụ nữ nào nói gì đến việc anh để một cô gái ngồi lên vali của anh còn anh thì đẩy vali đi!

Hơn nữa, anh đã nhờ cô ta đưa cô gái này đến bệnh viện còn bản thân anh thì phải ngồi taxi. Chẳng lẽ cô gái này không biết thân phận của Tiêu Tử Trú sao?

Ngụy Hiểu Huyên nhìn chằm chằm Tô Y Thần với ánh mắt hung dữ, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại.

Tô Y Thần nở một nụ cười đắc ý.

Ngụy Hiểu Huyên trợn mắt nhìn Tô Y Thần, xách vali của Tiêu Tử Trú rồi quăng lên chiếc xe thể thao của cô ta, sau đó cô ta khởi động xe rồi nghênh ngang phóng đi trong cơn tức giận.

Thấy cô gái đó đi rồi, Tô Y Thần lấy điện thoại di động ra và gọi cho anh trai Tô Trạch Đào.

Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu, nhưng Tô Trạch Đào không nhấc máy.

Tô Y Thần nghĩ chắc anh trai vẫn đang ngủ nên cô đặt vali nằm xuống, ngồi lên vali và đợi anh trai Tô Trạch Đào gọi lại.

Thành phố Tân Giang cũng giống như thành phố A vậy, cũng nhộn nhịp và sầm uất như thể nó tách biệt khỏi thế giới này.

Cô thuộc tầng lớp thấp nhất và cũng có những người nằm ở tầng cao nhất của cái sự sầm uất này.

Hôm nay là một ngày khá đặc biệt với Địa Lợi Trí Nghiệp, thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tiêu thị.

Địa Lợi Trí Nghiệp này thâu tóm tất cả các dự án xây dựng, nơi đây gồm bộ phận kế hoạch, bộ phận thiết kế, bộ phận đấu thầu, bộ phận kiểm toán, bộ phận ngân sách, bộ phận quyết toán, bộ phận tài chính, vân vân.

Buổi sáng nắng ấm và bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Địa Lợi Trí Nghiệp đang vô cùng bận rộn vì nó đang đứng trước một sự thay đổi lớn và quan trọng về nhân sự. Rất nhiều người vừa làm việc vừa xì xào bàn tán, họ luôn theo dõi và quan tâm đến những tin tức mới nhất.

Trong phòng họp tọa lạc trên tầng cao nhất, không khí nơi đây lạnh lẽo và yên tĩnh đến run cả người, trái ngược hoàn toàn với ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ. Cuộc họp cổ đông lần này đang bầu tổng giám đốc mới.

“Nếu Tiêu Tử Trú không thể đến đúng giờ, thì e là vị trí tổng giám đốc sẽ phải thay đổi!”

Trong phòng họp rộng lớn, những người đàn ông mặc vest, đi giày da đang ngồi ngay ngắn.

“Chú họ à, chú nói thế có phải hơi sớm không?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài cửa kéo bằng kính của phòng họp. Ai nấy đều nhìn về hướng đó, nhờ thư ký mở cửa, Tiêu Tử Trú xuất hiện với dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.

Thấy Tiêu Tử Trú đến cuộc họp mà không gặp phải chuyện gì, Lãnh Nham Phong mím môi, ánh mắt của ông ta chứa đầy sự thù hận và ác độc.

Những người ở phòng ngơ ngác nhìn nhau rồi bắt đầu đứng lên vỗ tay để chào đón vị tổng giám đốc mới.

Lãnh Nham Phong tức giận, ông ta trừng mắt nhìn người trợ lý đứng bên cạnh rồi đứng dậy bỏ đi...

Tiêu Tử Trú biết rõ rằng xe của anh đã bị ai đó chạm vào nhưng anh không có chứng cứ.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tiêu Tử Trú đi đến văn phòng tổng giám đốc mới của mình.

Vừa ngồi xuống bàn, điện thoại trong túi anh rung lên.

“Anh hai, sao anh nghĩ đến việc gọi cho em thế?”

Sau khi bấm trả lời điện thoại, Tiêu Tử Trú nở một nụ cười dịu dàng.

Anh đã không gặp người anh trai anh này được nửa năm rồi.

“A Trú, ba giờ chiều nay, em chạy ra sân bay đón chị dâu tương lai.” Giọng nói đầy lạnh lùng của Tiêu Tử Dạ truyền qua ống nghe.

Anh hai lúc nào cũng nói chuyện thế này, nói với ai cũng như đang ra lệnh.

Tiêu Tử Trú không hề thấy yên tâm, trái lại anh còn trêu chọc: “Nửa năm không gặp nhau, anh hai có bạn gái từ khi nào vậy?”

“Cô ấy đã cứu mạng anh.”

“Ơ thế, anh hai lấy thân mình báo đáp cho người ta à?”

“Không hẳn là thế!”

Thực ra, lúc này Tiêu Tử Dạ cũng đang làm nhiệm vụ ở thành phố Tân Giang, chỉ là hiện việc ra mặt đón Lê Tuyết Man không tiện cho anh nên đành phải nhờ em trai đến đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK