Triệu Tuấn Kiệt và Tôn Thiên Minh ngay lập tức nháy mắt với Chu Trí Khải và ra hiệu cho cậu ta đừng nhiều chuyện.
Chu Trí Khải liếc Triệu Tuấn Kiệt và Tôn Thiên Minh một cái, hoàn phớt lờ lời nhắc nhở của họ, sau khi trả lại điện thoại cho Tô Y Thần thì nói với cô: "Y Thần, đi với tôi!"
Cậu ta nói xong thì một mình bước ra khỏi cửa phòng ngủ.
Tô Y Thần vội vàng dặn dò Triệu Tuấn Kiệt và Tôn Thiên Minh trông chừng va li giúp cô, sau khi cầm theo túi xách thì lập tức đi theo Chu Trí Khải.
Triệu Tuấn Kiệt và Tôn Thiên Minh ở lại, hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Tô Y Thần theo sát bước chân của Chu Trí Khải, nhìn thấy dáng vẻ ngổn ngang trăm nỗi băn khoăn trong lòng của Chu Trí Khải thì cô không khỏi mím môi và quan tâm hỏi: "Chu Trí Khải, anh có chuyện gì vậy?"
“Sau khi gặp Lý Chí Phàm, hãy hứa với tôi là không được khóc nhé.” Chu Trí Khải vừa đi về phía trước, vừa nặng nề nói với Tô Y Thần.
Trên thực tế, đây là chuyện giữa Lý Chí Phàm và Tô Y Thần, tại sao cậu ta lại phải can thiệp vào?
Nhưng mà…
Chu Trí Khải cau mày khi nghĩ đến điều này.
Tô Y Thần nghĩ rằng chắc hẳn đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với Lý Chí Phàm, cô lo lắng đến mức khàn cả giọng: "Đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Phàm, đúng không? Anh ấy có nặng lắm không?”
“Cậu ta không sao, hơn nữa còn sống rất tốt.” Chu Trí Khải lạnh lùng đáp.
Trong suốt quãng đường đi sau đó, bất kể Tô Y Thần có hỏi gì, thì Chu Trí Khải luôn trả lời qua loa với Tô Y Thần một câu rằng: "Khi đến nơi rồi thì cô sẽ biết.”
Tô Y Thần đành chỉ có thể ngậm miệng lại.
Hai người đi ra cửa sau của trường, bên ngoài cửa sau là một con đường rộng rãi, đối diện con đường ấy là những tòa nhà năm sáu tầng và phố ăn vặt.
Chu Trí Khải dẫn Tô Y Thần rẽ vào một con hẻm, sau đó quẹo vào một cánh cửa hàng rào bằng thép không gỉ cách khúc cua chưa đầy mười mét.
Những người ra vào đây đều là các cặp nam nữ trẻ tuổi.
Tô Y Thần mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng vẫn không dám tin được ý nghĩ đang nảy lên trong lòng mình.
Chu Trí Khải mở cánh cửa thép không gỉ và bước vào, Tô Y Thần hơi cúi đầu xuống, rồi im lặng đi theo.
Họ đi lên tầng ba và dừng lại trước một cánh cửa chống trộm màu xanh lá cây.
Chu Trí Khải lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, mở cửa rồi một mình bước vào.
Sau khi Tô Y Thần theo cậu ta bước vào, thì cô mới biết rằng ngôi nhà này có bốn phòng ngủ với phòng khách, ban công, phòng ăn và nhà bếp, rộng gấp ba lần căn nhà trọ nhỏ xíu mà cô và Lê Tuyết Man đã cùng nhau thuê.
Chu Trí Khải bước thẳng đến trước cửa phòng bên trái và nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của Lý Chí Phàm từ trong phòng vọng ra: "Ai đấy?"
“Là tôi!” Chu Trí Khải trả lời.
Lý Chí Phàm lại hỏi: "Không phải cậu đã nói tối nay sẽ sang ký túc xá ở sao? Sao lại về đây rồi?"
“Cậu ra ngoài đi, tôi tìm cậu có việc.” Chu Trí Khải nói tiếp.
“Vậy thì cậu đợi một lát, để tôi mặc quần áo xong đã rồi hẳn nói.” Lý Chí Phàm cũng trả lời lại.
Ngay sau đó, giọng nói của một người phụ nữ từ trong phòng vang lên: "Cái tên Chu Trí Khải này, thật là kỳ cục hà, đến không đúng lúc gì hết!”
"Em yêu, đừng nóng vội mà. Đợi anh nói chuyện xong với cậu ta thì sẽ quay lại tiếp tục với em." Lý Chí Phàm nhẹ nhàng dỗ dành.
Âm thanh phát ra từ cửa phòng không lớn, tuy rằng không đủ nghe thấy người bên trong đang nói gì, nhưng cũng có thể phân biệt được ngoài Lý Chí Phàm thì trong phòng còn có một cô gái nữa.
Tô Y Thần đang đứng bên cạnh Chu Trí Khải, nên đương nhiên nghe rõ mồn một.
Trong phòng ngoài Lý Chí Phàm thì còn có một người phụ nữ nữa.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ ngủ, tại sao Lý Chí Phàm phải mặc quần áo rồi mới có thể ra ngoài được?
Sống mũi của Tô Y Thần cay cay, nước mắt lập tức lăn dài trên má.
Lý Chí Phàm mở cửa và nhìn thấy Tô Y Thần đứng cạnh Chu Trí Khải thì lập tức sợ run lên.
“Chí Phàm, anh ngây người ra đó làm gì?” Giọng của cô gái kia lại vang lên.
Ngay sau đó, chủ nhân của giọng nói ấy đã xuất hiện ở trước mặt của Tô Y Thần.
Cô gái này để tóc dài, khoác khăn choàng, môi đỏ và răng trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ, trên người còn đang mặc áo sơ mi trắng của Lý Chí Phàm, lộ ra hai chân dài trắng nõn nà.
"Ồ, Chu Trí Khải. Tên mọt sách này cuối cùng cũng kiếm được bạn gái rồi à!" Sau khi cô gái này quan sát Tô Y Thần một lượt, đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ nhếch lên mỉa mai một câu.
Chu Trí Khải liếc nhìn Ngô Hiểu Quyên tỏ vẻ không hài lòng, định mở miệng nói gì đó với Lý Chí Phàm thì Lý Chí Phàm đã cướp lời và cắt ngang những lời của Chu Trí Khải muốn nói.
"Cô ấy là em họ của anh! Ở quê lên!" Lý Chí Phàm mỉm cười và nói.
Giờ phút này, trong lòng Tô Y Thần đau đến mức nước mắt cũng không thể chảy ra, chỉ có hai cánh môi đang run lên nhè nhẹ .
"Đúng vậy, em họ của cậu đột nhiên đến tìm cậu, cho nên tôi đưa cô ấy đến đây rồi này!" Chu Trí Khải lạnh lùng phụ họa theo.
Lý Chí Phàm khẽ quay lại và dịu dàng nói với bạn gái Ngô Hiểu Quyên bên cạnh: "Hiểu Quyên à, sau khi anh đưa em họ của anh đi ăn tối và sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy thì sẽ quay về với em ngay. Cô ấy phải ngồi xe buýt đường dài từ quê lên, nhất định là vẫn chưa ăn tối.”
"Ừm, được. Đúng lúc em cũng không muốn đi ra ngoài. Vậy em không đi với em họ của anh đâu nhé!” Ngô Hiểu Quyên nũng nịu đáp lại. Ngừng lại một lúc, cô ta quay sang Tô Y Thần và cười nhẹ: "Em họ à, lần đầu gặp mặt, chào em nha! Chị là bạn gái của anh họ em đấy, chị tên Ngô Hiểu Quyên."
“Hai người… bên nhau… bao lâu rồi…?” Giọng Tô Y Thần có chút nghẹn ngào.
Ngô Hiểu Quyên cười ngượng ngùng, sau đó thân mật ôm khuỷu tay của Lý Chí Phàm và đáp: "Gần một năm rồi! Phàm, có phải không?"
“Đừng nói mấy chuyện này nữa. Anh đưa em họ của anh đi ăn tối nhé.” Lý Chí Phàm vội vàng đổi chủ đề.
Ngô Hiểu Quyên khẽ gật đầu và buông tay Lý Chí Phàm ra.
Lý Chí Phàm từ trong phòng đi ra, sau khi đóng cửa lại thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Chu Trí Khải.
Tô Y Thần không nói thêm gì nữa và xoay người rời đi, thậm chí đầu óc trống rỗng đến mức chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Lý Chí Phàm vội vã chạy ra ngoài đuổi theo cô.