Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Suy nghĩ trong đầu của Tô Y Thần chậm lại, sau khi chợt nhớ ra chuyện của tối ngày hôm qua đột nhiên ngồi bật người dậy.
Cơn đau như rạch sống ở phía dưới cơ thể bỗng chốc khiến cả cơ thể cô đổ mồ hôi.
Tối ngày hôm quá,hình như cô bị người ta...
Tô Y Thần vội vàng quay đầu lại quan sát ga giường, đến khi nhìn thấy vết máu hằn trên ga giường cô mới biết rằng mọi chuyện không phải là một giấc mơ.
Lần đầu tiên của cô thực sự đã mất đi trong mơ màng như vậy sao.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, bây giờ cô nên làm gì đây, mặc dù cô biết rằng lớp màng ấy không hề đại diện cho cái gì, nhưng mà, cô là người đã có bạn trai rồi.
Nếu như đến lúc đó, sau khi Lý Chí Phàm phát hiện ra cô không phải là lần đầu tiên chắc chắn sẽ thầm phỉ nhổ cô là một người phụ nữ bẩn thỉu.
Không được, chuyện này không thể cho qua như thế được, nếu không thì quá đơn giản cho người đàn ông đó rồi, cô muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt anh ta lại.
Tô Y Thần cầm điện thoại lên, vừa mới ấn số “1” liền dừng lại.
Nếu như cô báo cảnh sát thì chuyện cô bị người ta vào nhà cưỡng hiếp chắc chắn ai ai cũng sẽ biết, đến khi đó không chỉ có Lý Chí Phàm sẽ rời bỏ cô, sự nghiệp học hành của cô cũng sẽ vì thế mà đổ sông đổ bể mất.
Vào đúng lúc cô không biết mình nên làm gì thì cánh cửa phòng khách bống nhiên vang lên tiếng cạch cạch bị người từ bên ngoài mở ra.
Tô Y Thần giật mình vội vàng đứng dậy, sau đó lột chiếc ga giường bị nhuốm đỏ kia ra.
Trên cổ bị một thứ gì đó giống như cục đá đập rất đau, Tô Y Thầm hoài nghi gỡ xuống, phát hiện đó lại là một miếng ngọc bội màu trắng.
Chất liệu của miếng ngọc bội vô cùng tốt, vừa nhìn là biết giá trị không hề nhỏ, bên trên có khắc một chứ “Dạ”, bên cạnh có họa tiết một con rồng quấn quanh.
Vật như thế này chắc chắn không phải là của cô hoặc của Lê Tuyết Man, thế thì... Chỉ có thể là người đàn ông kia đeo lên cổ cô.
Nghĩ tới đây, Tô Y Thần liền cảm thấy kinh tởm, không nghĩ ngợi gì liền dựt miếng ngọc bội xuống định vứt nó qua cửa xổ trước khi Lê Tuyết Man trở về.
Nhưng ai mà biết được, tay vừa mưới giơ lên thì Lê Tuyết Man đã đẩy cửa bước vào rồi, vừa bước vào vừa than thở: “Trời ơi, mệt chết mất, những ngày tháng khổ nhọc như này bao giờ mới kết thúc cơ chứ, đã đủ lắm rồi đấy.”
Lê Tuyết Man nói xong ngước mắt lên nhìn về phía Tô Y Thần, sau khi nhìn thấy tư thế kỳ lạ của cô ngay lập tức hỏi: “Cậu đang làm cái gì thế?”
Tô Y Thần chỉ đành rút tay lại, chột dạ trả lời: “Không, không có làm gì đâu.”
“Không có làm gì là làm gì?”
Lê Tuyết Man đi về phía Tô Y Thần, hai người bọn họ là người cùng quê, còn là bạn học, bây giờ lại cùng nhau vừa đi làm vừa học cùng nhau thuê nhà trọ, dựa vào kinh nghiệm sống với nhau ngày qua ngày, ngay lúc này Tô Y Thần chắc cahwns là đang có chuyện giấu cô ta.
Tô Y Thần định đem miếng ngọc bội giấu đi, ai ngời vừa mưới quay người đi liền bị Lê Tuyết Man nhanh tay cướp lấy: “Giấu thứ quý báu gì trong tay thế, cho tớ xem với.”
Ngay sau đó, miếng ngọc bội màu trắng liền nằm
Trong lòng bàn tay của Lê Tuyết Man.
Lê Tuyết Man nhìn miếng ngọc bội, ánh mắt chăm chú, bởi vì thường ngày cô ta thích nhất là nghiên cứu các món đồ trang sức bằng ngọc, vì thế vừa nhìn đã nhận ra ngay miếng ngọc bội này chắc chắn rất có giá trị.
“Y Thần miếng ngọc bội này là ai tặng cho cậu thế, chắc chắn không phải là Lý Chí Phàm đúng chứ, bản thân anh ta còn phải sống nhờ vào tiền mà cậu đi làm kiếm được, lấy đâu ra tiền mà mua món quà đắt giá như thế này cơ chứ.” Lê Tuyết Man nói xong, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị.
Cô nhóc Tô Y Thần này thường ngày ngây thơ như giì vậy, dường như coi tiền như rác, cao thượng là thế, cuối cùng không phải vẫn ngấm ngầm nhận món quà giá trị đến thế sau lưng bạn trai mình hay soa.
Tô Y Thần nghe thấy thế vội vàng giải thích: “Đây không phải là thứ giá trị gì, cậu nhìn nhầm rồi, chỉ là hàng nhái mà thôi.”
“Thế sao?”
Lê Tuyết Man lại quay ra nhìn miếng ngọc bội, khi nhìn thấy chữ “Dạ” khắc bên trên khe khẽ nhếch mày: “Sao ở đây lại có khắc chữ thế?”
Tô Y Thần vừa nghe thấy tim đập tiên cuồng loạn xạ, từ trước đến nay cô đều không biết nói dối, nếu như để Lê Tuyết Man phát hiện ra manh mối gì biết được đêm qua cô đã mất đi lần đầu thì sau này cô sao dám nhìn mặt người khác nữa cơ chứ.
Vì thế khi Lê Tuyết Man định hỏi thêm gì đó Tô Y Thần liền nói thẳng: “Tuyết Man à, không phải là cậu thích những sản phẩm làm từ ngọc hay sao, tặng cho cậu miếng ngọc bội này đấy, à đúng rồi, công ty có nhiệm vụ gấp cần tới tớ, cho nên tớ đi trước đây.”
Nói xong, Tô Y Thần ôm lấy chiếc ga giường chuẩn bị rời đi, Lê Tuyết Man ngay lập tức hỏi: “Cậu ôm ga giường làm gì thế?”
“À, tớ làm đổ đồ ăn lên đó, bị bản rồi, tớ đem đi vứt.” Nói xong, Tô Y Thần ôm lấy ga giường đi thẳng không thèm quay đầu lại, chỉ cho đến khi đi ra khỏi phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Phù, nguy hiểm quá.
Lê Tuyết Man ở trong phòng cầm miếng ngọc bội lật đi lật lại ngắm nghía vài lần sau đó mới đi vào nhà vệ sinh đeo lên cổ của mình.
Phát hiện miếng ngọc bội này thực sự rất tốt cho làn da, chỉ đeo miếng ngọ bội lên thôi mà khí chất cả người đã khác hẳn, chỉ đáng tiếc lại là hàng nhái, nếu không Tô Y Thàn cũng sẽ không hào phóng tặng cho cô ta như thế.
Nghĩ tới đây, Lê Tuyết Man liền bĩu bĩu môi chuẩn bị gỡ xuống, vào đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa tinh tinh.
Không phải Tô Y Thần nói cô đi làm rồi hay sao? Sao lại quay lại rồi, chính mình cũng không đem theo chìa khóa hay sao?
Lê Tuyết Man vừa mắng thầm trong lòng vừa miễn cưỡng đi mở cửa, ai ngở rằng sau khi mở cửa ra lại nhìn thấy hai người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen nghiêm nghị nhìn chính mình.
Lê Tuyết Man giật bắn mình, cẩn trọng hỏi: “Các người tìm ai thế?”
Người đàn ông trung niên đi đầu quan sát Lê Tuyết Man một lượt, sau cùng ánh mắt dừng lại ở miếng ngọc bội gia truyền nhà họ Tiêu ở trên cổ của Lê Tuyết Man, vội vàng nghiêng mình cúi đầu, kính cẩn hỏi han nói: “Mợ chủ, chào mợ. Thuộc hạ đến đây để đón mợ.”