Nhà phải là nơi ấm áp nhất.
Nhưng với Tô Y Thần, nhà cô thực sự rất lạnh lẽo.
Thấy Tô Y Thần xách vali trở về từ thành phố A, mẹ Tô chẳng những không quan tâm đến cô mà còn châm chọc, khiêu khích cô: “Với cái bằng tốt nghiệp rách nát đó mà con còn muốn sống ở cái thành phố lớn đó sao? Đúng là không biết lượng sức mình!”
“Mẹ, con vẫn chưa tốt nghiệp mà, vì không có bằng tốt nghiệp nên chưa tìm được việc!” Tô Y Thần phản bác.
Mẹ Tô vẫn tỏ vẻ khinh thường cô: “Mẹ nghĩ con nên dừng việc học tiếp đại học lại đi bởi có học thêm cũng phí tiền phí của thôi. Con lấy được bằng tốt nghiệp thì sao? Bằng đó chỉ là thuộc hệ cao đẳng mà thôi, liệu có công ty nào ở thành phố lớn đấy xem trọng con không ?”
Từng từ, từng chữ trong lời nói của mẹ Tô như đâm vào tim Tô Y Thần khiến lòng cô đau nhói. Cô không muốn nói chuyện với mẹ Tô nữa nên cô làm lơ bà ta rồi xách vali và đi thẳng lên lầu.
Cô biết rằng cô không nên quay về nhà!
“Đi cái gì mà đi? Con chẳng bằng một nửa của Lina! Hơn nữa, con cũng đừng mong ba mẹ sẽ thanh toán học phí của năm hai cho con!”
Phía sau, mẹ Tô liên tục nói những câu công kích cô.
Lina là ai? Cô ta là em họ của Tô Y Thần, và cũng là một thiên kim đại tiểu thư. Mẹ Tô rất yêu quý cô ta, thậm chí Tô Y Thần còn ảo tưởng rằng Vương Lina mới là con đẻ của mẹ cô còn cô thì được mẹ nhặt về nuôi.
Tô Y Thần đóng cửa thật mạnh, cô tủi thân, uất ức đến nỗi bật khóc, đến cả bữa tối cô cũng không còn tâm trạng để ăn nữa.
Ngoài cửa, tiếng mẹ Tô cằn nhằn với ba Tô liên tục vang lên: “Cái con Y Thần hôi hám này thật vô dụng! Ông nhìn xem Lina của chúng ta giỏi biết bao nhiêu. Con bé học tại một trường đại học chính quy đứng đầu ở nước ngoài, học kỳ nào con bé cũng giành được học bổng hạng nhất! Con bé mang lại thể diện cho chúng ta và khiến chúng ta nở mày nở mặt! Còn con Y Thần hôi hám kia không bằng một nửa của Lina!”
“Ở trường, học kỳ nào Y Thần cũng giành được học bổng hạng nhất mà! Thế nên, bà này, bà nói ít thôi, dù sao thì Lina cũng là em họ của Y Thần. Em gái của bà lấy được người chồng tốt hơn chồng bà, điều kiện của gia đình bên đấy cũng tốt hơn gia đình chúng ta, nên sao có thể so sánh hai đứa nhỏ được?” Ba Tô hơi mất bình tĩnh.
Mẹ Tô nói tiếp: “Tại sao không thể so sánh? Học bổng của một trường đại học hạng ba như của Y Thần làm sao có thể so sánh với học bổng của một trường đại học hạng nhất như của Lina? Ông nói đi, hai đứa chúng nó được sinh cùng phòng cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế?”
Khác biệt lớn cũng là bình thường, vả lại con bé Y Thần cũng không phải...
“Bà à, thực ra Y Thần không phải...”
Ba Tô bỗng ngừng nói và cắt ngang dòng suy nghĩ của mẹ Tô.
Mẹ Tô giật mình rồi hoảng hốt, chẳng lẽ chồng bà ta cũng biết chuyện của Y Thần sao?
Sau đó, ba Tô quay lại chủ đề ban nãy và nói tiếp với sự xúc động, bùi ngùi vì quá đau lòng: “Không phải điểm của Y Thần không cao, mà vào năm thi đại học, vì để chăm lo cho tôi, con bé đã chạy đôn chạy đáo để lo tiền thuốc men cho tôi. Con bé dùng thời gian để học, để ôn tập ấy đến bệnh viện chăm sóc tôi và chạy đi làm thêm để kiếm tiền. Vì lý do đó con bé mới thi rớt!”
Nhận ra bản thân vừa sợ bóng sợ gió, mẹ Tô phản bác lại: “Chăm sóc ông là việc mà một đứa con gái như nó nên làm! Nếu không, công tôi nuôi nó suốt mười tám năm qua xem như đổ hết xuống sông!”
Nhìn xem, mẹ cô đối xử với cô lạnh lùng và hờ hững làm sao.
Vào những ngày Tô Y Thần ở nhà, ngày nào cô cũng phải chịu sự dè bỉu, chế nhạo của mẹ.
Dù ở nhà cô có siêng năng bao nhiêu, giặt giũ, nấu nướng, phụ giúp gia đình trông nom tiệm thuốc, mẹ cô sẽ luôn không hài lòng về cô và luôn phàn nàn, trách cứ cô.
Trong bữa tối hôm đó, mẹ Tô đột nhiên nhắc đến chuyện của Lê Tuyết Man.
“Y Thần à, con với Lê Tuyết Man là bạn cùng lớp đại học nhỉ!” Mẹ Tô vừa nói vừa cầm đũa gắp đồ ăn vào miệng: “Mẹ nghe nói Lê Tuyết Man đang hẹn hò với người bạn trai siêu, siêu giàu ở thành phố A, tháng nào cũng cho con bé tới mấy trăm nghìn tệ để tiêu vặt! Bây giờ á, Lê Tuyết Man không chỉ mua cho ông bà nội một ngôi nhà ba tầng trong thị trấn nhỏ của chúng ta mà còn xây một căn biệt thự lớn bốn tầng trong xóm ta nữa. Mẹ nghe bảo trong đấy có vườn hoa, vườn cây ăn trái, phía sau có hồ bơi và cả vườn rau nữa!”
Mẹ Tô ghen tị đến đỏ cả mắt.
Đang ăn cơm Tô Y Thần giật mình, cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi nhanh chóng tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Cô biết Lê Tuyết Man bỗng có chồng chưa cưới và sắp kết hôn, nhưng cô không ngờ vị hôn phu của Lê Tuyết Man lại giàu có đến mức mỗi tháng đều cho Lê Tuyết Man mấy trăm nghìn tệ để tiêu vặt.
“Mẹ nói con đó, Y Thần à! Trông con cũng không thua kém gì Lê Tuyết Man, nhưng sao mắt chọn lựa lại kém Lê Tuyết Man thế hả? Cậu Lý Chí Phàm đấy có gì tốt đẹp không? Anh ta cũng đâu phải là sinh viên đại học chính quy duy nhất trong xóm ta đậu vào đại học của thành phố A! Nhà anh ta nghèo kiết xác, đến tiền học phí trên đại học cũng phải nhờ trong xóm giúp đỡ. So ra, anh ta chẳng bằng một góc bé tí của bạn trai của Lê Tuyết Man. Mẹ thực sự không hiểu con nhìn ra điểm nào tốt ở Lý Chí Phàm, đã vậy con còn muốn gả cho anh ta ngay sau khi tốt nghiệp. Cưới anh ta xong, con phải phụ anh ta chăm sóc cha mẹ già ở nhà, rồi chăm cả ông bà nội già cả nhiều bệnh của anh ta nữa!” Mẹ Tô lại lải nhải tiếp.
Lý Chí Phàm vừa được nhắc đến, Tô Y Thần đột nhiên tức giận rồi đặt bát đũa xuống bàn thật mạnh khiến ba Tô và mẹ Tô giật mình.
“Con chia tay với anh ta rồi, bây giờ mẹ đã hài lòng rồi chứ!” Tô Y Thần rơm rớm nước mắt rồi hét lên với tâm trạng đầy đau khổ.
Mẹ Tô bỗng tức giận rồi chửi rủa Tô Y Thần với vẻ mặt vô cùng hung tợn: “Cái con hôi hám kia! Quát cái gì mà quát? Giờ không phân biệt nổi lớn nhỏ là thế nào đúng không! Hai đứa chúng mày chia tay thì liên quan gì đến tao? Cái đồ hôi ham nhà mày có tư cách gì mà nạt nộ tao?”
“Này bà, bà nói ít thôi!” Ba Tô thở dài và ra sức can ngăn.
Trên thực tế, so với gia đình của Lý Chí Phàm, gia đình của Tô Y Thần cũng chẳng khá hơn là bao.
Mẹ cô quản lý một tiệm thuốc nhỏ rộng mười mấy mét vuông ở tầng một của nhà cô ở thị trấn nhỏ này, đôi chân của bố cô đi lại không được thuận tiện nên chỉ có thể ở nhà và ngồi trước quầy thu tiền trong tiệm thuốc để thu tiền, trả tiền lẻ.
Hơn nữa, vì để chữa trị cho chân của ba Tô nên gia đình vẫn đang nợ tiền của vài người thân, bạn bè.
Về phần anh trai cô...
Dù đi làm ở ngoài nhưng hàng tháng vẫn phải chạy về lấy tiền của nhà để dùng.
Lúc này, mẹ Tô mới bình tĩnh lại, giọng bà ta cũng dịu đi một chút. Bà ta nhìn Tô Y Thần rồi nói: “Chẳng phải con là bạn tốt và là bạn thân nhất của Lê Tuyết Man sao? Con đi gặp con bé, bảo con bé tiếp tế cho con rồi con cầm tiền đấy để học xong đại học.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Tô Y Thần bỗng tức giận.