Tô Y Thần cảm thấy rằng mình nằm không cũng trúng đạn, thật là quá oan ức mà!
Cô thu dọn đồ đạc của mình, lúc rời công ty thì nhóm trưởng Dương Nghệ Bạch chân thành bước đến tiễn cô.
"Y Thần à, tôi nghe nói sếp nữ mới của công ty chúng ta tên là Lê Tuyết Man! Cô nói xem, có khi nào sếp nữ này của công ty và nhân viên thực tập lúc trước ở tổ chúng ta là cùng một người không?”
Trước lúc chia tay, nhóm trưởng Dương Nghệ Bạch còn nhỏ giọng rỉ tai cô một tin đồn ở công ty.
Tô Y Thần giật mình, sau đó bình thản cười nhạt một cái: "Phải hay không phải cũng đều đã không còn liên quan tới tôi nữa rồi.”
"Vậy thì cô tự thu xếp cho ổn thỏa nhé! Đừng nản lòng!" Nhóm trưởng Dương Nghệ Bạch cười toe toét, nắm chặt tay và ra hiệu cổ vũ cho Tô Y Thần.
Tô Y Thần gật đầu và mỉm cười. Xem như lúc này chính là thời điểm cô thảm hại nhất.
Chật vật mãi mới tìm được một công việc thực tập có lương, thế mà chẳng ngờ lại kết thúc nhanh như vậy rồi.
Tô Y Thần quay đầu nhìn lại công ty trang trí nội thất này, đột nhiên trong lòng có chút không nỡ. Đây là nơi đầu tiên cô chính thức bước chân vào xã hội và cuộc đời.
Cùng lúc đó, Tiêu Tử Dạ đang đóng quân trong một khu rừng già sâu trong núi, mặc kệ vết thương ở trên cơ thể chưa lành, anh vẫn đang căng não căng người đối phó với kẻ thù.
Quản gia Lưu nhắn: “Mợ chủ chỉ thích tất cả các thể loại đồ đạc xa xỉ đắt tiền, ví dụ như là mỹ phẩm cao cấp, đồ trang sức bằng kim loại và đá quý, quần áo, giày cao gót và túi thơm hàng hiệu.”
Sau khi đọc tin nhắn từ quản gia Lưu, Tiêu Tử Dạ không khỏi nhíu mày. Lẽ nào anh đã nhìn người sai rồi?
Ái chà, bỏ đi, nhìn sai thì nhìn sai! Nói tới nói lui thì dù sao hai người cũng đã có quan hệ xác thịt với nhau rồi, đây cũng là cô gái duy nhất mà anh có cảm giác, anh còn có thể trách móc ai được nữa?
Cùng lắm thì sau khi giải ngũ rồi thì anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn Lê Tuyết Man chỉ cần xinh xinh đẹp đẹp đi qua đi lại là được rồi.
“Cậu Tư à, băng đảng của Kền Kền bước tiếp theo sẽ chọn cách gì để buôn lậu nhỉ?” Câu hỏi của đồng đội Trần Vân Phong kéo tâm trí của Tiêu Tử Dạ về lại thực tại.
Tiêu Tử Dạ cất điện thoại, lấy tay chỉ một con sông ở trên bản đồ, rồi quả quyết nói: "Kền Kền nhất định sẽ chọn con sông này để vận chuyển bằng đường thủy! Tuy nhiên, gã ta còn có thể sẽ chọn con đường bộ này làm nơi yểm trợ cho phương tiện đi lại."
Anh chưa bao giờ phán đoán sơ xuất. Sai lầm duy nhất mà anh mắc phải chính là đã nhận định không đúng về một người phụ nữ!
Tiêu Tử Dạ muốn đợi sau khi nhiệm vụ này kết thúc, sẽ quay về mua một món quà gì đó vừa đặc biệt, vừa phù hợp với nguyện vọng của Lê Tuyết Man để tặng cô ta, vì vậy anh đã hỏi quản gia Lưu về sở thích của Lê Tuyết Man.
Vì Lê Tuyết Man thích những món hàng xa xỉ quá phổ biến, Tiêu Tử Dạ cảm thấy rằng bản thân vẫn là nên đưa cho Lê Tuyết Man một thẻ tín dụng không giới hạn để thuận tiện hơn.
Thực tế cũng diễn ra đúng như vậy. Khi quản gia Lưu nhận được mệnh lệnh của Tiêu Tử Dạ, ông ta đã thay Lê Tuyết Man lập một thẻ tín dụng không giới hạn và đưa cho cô ta. Lê Tuyết Man cầm được tấm thẻ tín dụng trong tay thì vui mừng hớn hở, reo vui rộn rã, thậm chí còn hét lên vài tiếng phấn khích nữa.
Hơn nữa, cô ta còn mừng rỡ đến mức quên luôn ý tứ, vừa kéo vừa ôm quản gia Lưu, hoàn toàn không có một chút cốt cách của thân phận mợ chủ.
Quản gia Lưu bị Lê Tuyết Man làm cho hết sức ngượng ngùng, ông ta không khỏi khịt mũi dè bỉu, cũng không biết tại sao mà trong lòng lại cảm thấy không ưa cô ta.
Loại phụ nữ hám tiền hám của này, ngàn vạn lần đều không xứng với cậu chủ nhà ông ta!
Vì có tiền, nên Lê Tuyết Man nhanh chóng dấn thân vào giới người nổi tiếng của thành phố A, đồng thời thành công kết thân với rất nhiều cậu ấm cô chiêu con nhà quyền quý.
Với mạng lưới quan hệ rộng khắp, Lê Tuyết Man tiêu tiền như nước, muốn cái gì thì làm cái đó.
Tuy nhiên, trái tim của cô ta vẫn chưa được thoải mái, bởi vì Tô Y Thần chính là cái gai đã cắm chặt vào trái tim cô ta. Cô ta phải tìm cách khiến Tô Y Thần không thể bước chân vào được thành phố A.
Sau khi bị công ty sa thải, Tô Y Thần chán nản ủ dột vài ngày, sau đó chấn chỉnh lại tinh thần để tìm việc làm khác.
Nhưng ai mà biết, cô giống như là bệnh dịch, các công ty nghe đến tên cô đều từ chối không nhận, cuối cùng cô không những không tìm được việc, mà còn rơi vào đường cùng nên đành phải trả lại căn nhà thuê, sau đó đến nhờ vả bạn trai Lý Chí Phàm.
Thành phố A có khu đô thị ở trung tâm và cũng có cả những huyện vùng ven.
Trường đại học của Lý Chí Phàm ở huyện ngoại thành. Cô bắt xe buýt từ trung tâm thành phố và phải qua ba lần chuyển tuyến, tổng cộng mất hai tiếng rưỡi mới có thể đến nơi.
Khi Y Thần kéo va li xuống xe buýt đứng ở trước cổng "Đại học thành phố A" thì trời đã sụp tối.
Ký túc xá nam đóng cửa lúc mười giờ đêm. Tô Y Thần không gọi trước cho Lý Chí Phàm mà trực tiếp tìm đến tận đây.
Cô biết ký túc xá của Lý Chí Phàm ở đâu, trước đây mỗi cuối tuần khi cô rảnh rỗi đều đến giúp anh ta giặt quần áo, vì vậy mà bà dì quản lý ký túc xá ở đây đều biết cô.
Mà ba người bạn cùng phòng khác của Lý Chí Phàm cũng biết Tô Y Thần, vả lại bọn họ cực kỳ quý Tô Y Thần và coi cô như em gái.
Khi Tô Y Thần đang kéo va li đứng trước cửa ký túc xá của Lý Chí Phàm, ba chàng thanh niên trong ký túc xá nhìn thấy Tô Y Thần thì lập tức dừng chơi game, tất cả đều chạy ra và chào đón cô một cách rất nồng nhiệt.
Bởi vì mỗi lần Tô Y Thần đến, cô không chỉ giúp Lý Chí Phàm giặt quần áo, mà theo yêu cầu của Lý Chí Phàm, cô cũng giặt luôn quần áo của ba người bạn cùng phòng của anh ta, hơn nữa còn quét dọn sạch sẽ phòng ngủ cho bọn họ, nên bọn họ rất yêu mến cô.
Lúc này, Triệu Tuấn Kiệt đầu đinh và có làn da hơi ngăm đen, niềm nở thăm hỏi cô: "Y Thần, hôm nay không phải là cuối tuần mà sao cô cũng đến vậy? Lại còn xách theo một chiếc va li to như thế nữa?”
Tôn Thiên Minh đem ghế đẩu đến và bảo Tô Y Thần ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Chu Trí Khải đeo kính gọng đen lịch sự rót một ly nước sôi để nguội cho Tô Y Thần: "Y Thần, cô uống nước đi."
“Cảm ơn!” Tô Y Thần nhận lấy ly nước, mỉm cười ngồi xuống và đưa mắt nhìn xung quanh: “Sao không thấy Tiểu Phàm?”
Nhắc tới Lý Chí Phàm, cả ba người liếc mắt nhìn nhau và khựng lại một chút, sau đó Triệu Tuấn Kiệt mới cười hì hì và nói: "Cậu ta đi tự ôn tập rồi!"
“Đúng, đúng vậy!” Tôn Thiên Minh trả lời có hơi ấp a ấp úng.
Chu Trí Khải cau mày và không nói gì.
Tô Y Thần luôn cảm thấy ba người họ dường như đang giấu cô điều gì đó, vì vậy cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, định gọi cho Lý Chí Phàm thì Chu Trí Khải đột nhiên bước tới và giựt lấy điện thoại di động của cô.
“Cô không cần gọi điện thoại, tôi sẽ trực tiếp đưa cô đi tìm Chí Phàm!” Chu Trí Khải đột nhiên lạnh lùng nói.