Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô là... Tô Y Thần?" Từ ống nghe điện thoại truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.

Tô Y Thần còn tưởng rằng mình đã gọi nhầm số, vô thức nhìn lại số điện thoại trên màn hình điện thoại di động.

"Anh trai em vẫn chưa dậy. Em đã đến thành phố Tân Giang chưa? Chị tới đón em.” Người phụ nữ nói tiếp.

Vẻ mặt Tô Y Thần ngơ ngác: "Xin chào, xin hỏi... Chị là ai? ”

"Chị tên là Tưởng Thiến Thiến, là bạn gái của anh trai em." Tưởng Thiến Thiến nói rất nhiều.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Tưởng Thiến Thiến, Tô Y Thần đã cảm thấy khí thế trên người chị ta, có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ thông qua sóng vô tuyến.

Tô Y Thần không do dự mà gọi: "Chị dâu.”

"Ngoan quá! Để ý điện thoại của em nhé, khi nào chi tới chị sẽ gọi lại cho em.” Tưởng Thiến Thiến tiếp tục nói.

Tô Y Thần nhẹ nhàng đáp lại "Vâng" rồi tiện tay cúp điện thoại.

Anh trai thân yêu không tới, người sắp tới lại là chị dâu?

Tô Y Thần cũng thật sự là phục người anh trai Tô Trạch Đào này.

Chờ được khoảng nửa tiếng đồng hồ, điện thoại di động của Tô Y Thần reo lên, cô nghe điện thoại.

"Là chị dâu phải không?"

"Ừm, chị đến rồi, em đang ở đâu?"

"Em đang ở ven đường trước cửa ra vào."

"Chị đã em rồi, em nhìn sang bên đường đi!"

Nghe Tưởng Thiến Thiến nói xong, Tô Y Thần ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường, chỉ thấy trên ghế lái của một chiếc santana màu bạc, có một người phụ nữ đang cầm điện thoại di động vẫy tay với cô.

Tô Y Thần đành phải khập khiễng kéo vali đi tới.

Tưởng Thiến Thiến thấy chân Tô Y Thần đi không tiện, vì thế chủ động từ trên xe đi xuống, cầm lấy vali trong tay Tô Y Thần, quan tâm hỏi: "Chân em bị sao vậy?”

“Bong gân thôi, không sao hết." Tô Y Thần nhếch miệng cười.

Tưởng Thiến Thiến đặt vali của Tô Y Thần vào cốp xe, sau đó đỡ Tô Y Thần ngồi vào ghế lái phụ.

"Thắt dây an toàn đi!"

Tưởng Thiến Thiến ngồi lại ghế lái của mình, dặn dò.

Tô Y Thần gật gật đầu, kéo dây an toàn ra rồi thắt lại.

"Chị nghe Trạch Đào nói, em muốn ở lại nơi này làm việc à?" Tưởng Thiến Thiến vừa lái xe vừa hỏi.

Tô Y Thần yếu đuối đáp lại: "Vâng".

Tưởng Thiến Thiến tiếp tục: "em chưa tốt nghiệp đại học, hon nữa, vẫn còn là một trường đại học chuyên ngành. Thật khó để tìm một công việc tốt ở thành phố Tân Giang của bọn chị.”

"Em biết..." Tô Y Thần trả lời, trước khi tới, cô sớm đã nghĩ đến rồi, chỉ là không muốn ở nhà, cho nên... mới tới đây.

Tưởng Thiến Thiến liếc nhìn Tô Y Thần, tiếp tục hỏi: "Chị nghe anh trai em nói, em hát không tệ, có hứng thú đến hộp đêm làm ca sĩ bán thời gian không?”

"Ca sĩ?" Tô Y Thần vẻ mặt mờ mịt.

Tưởng Thiến Thiến lại liếc Tô Y Thần một cái, thấy cô ngay cả cái này cũng không biết, đành phải thay đổi một câu nói khác: "So với ca sĩ hát quán bar không khác biệt lắm, chẳng qua hộp đêm của bọn chị ở đây to hơn quán bar của các em!”

"Vậy... Có thể kiếm được nhiều tiền không?" Tô Y Thần rất thẳng thắn hỏi, bây giờ cô thật sự thiếu tiền.

Tưởng Thiến Thiến mỉm cười, trả lời câu hỏi: "Cách nhanh nhất để kiếm tiền của phụ nữ đến Thành phố Tân Giang là leo lên giường của một người đàn ông giàu có!"

Tô Y Thần biết ý không nói thêm gì.

Chị ta có thể giới thiệu cho cô một công việc là rất tốt, tại sao cô phải quan tâm nếu cô có thể kiếm được rất nhiều tiền, còn kén cá chọn canh?

Lời nói của Tưởng Thiến Thiến, đại khái chính là ý này đi!

Trong lòng Tô Y Thần tuy rằng có chút giật mình, nhưng cũng có thể hiểu được vì sao Tưởng Thiến Thiến lại nói như vậy.

Chiếc xe dừng lại ở đèn giao thông.

Tưởng Thiến Thiến thở dài nói với Tô Y Thần: "Đặc điểm lớn nhất của thành phố Tân Giang chính là quá nhiều xe! ”

"Dạ..." Tô Y Thần thản nhiên đáp lại, ánh mắt dừng lại bên ngoài cửa xe.

Một tòa nhà cao tầng nguy nga, nổi bật giữa nhiều tòa nhà khác, nhất thời thu hút sự chú ý của Tô Y Thần.

Tập, đoàn, Tiêu, thị!

Nhìn thấy tấm biển nổi bật trên tầng cao nhất của tòa nhà, Tô Y Thần lại thấy hơi say xe, muốn hít thở không khí nên đã kéo cửa kính xe xuống. Sau đó, cô quay lại nhìn Tưởng Thiến Thiến hỏi: "Trụ sở tập đoàn Tiêu thị ở thành phố Tân Giang sao?”

"Đúng vậy! Không phải là bây giờ em mới biết đấy chứ?" Hai mắt Tưởng Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào đèn giao thông cách đó không xa, lơ đễnh trả lời.

Tô Y Thần hiểu ý cười, cô quả thật mới được biết, nhưng đã sớm nghe nói tới danh tiếng của tập đoàn Tiêu thị.

Doanh nghiệp lớn nhất nhì trên thế giới, nói vậy không chừng một sinh viên tốt nghiệp đại học hạng ba như cô cũng không thể đặt chân!

Lúc này, một chiếc xe ô tô địa hình màu đen ngang ngược chạy theo chiếc xe phía trước từ từ vượt lên.

Tiêu Tử Dạ đạp phanh, liếc nhìn đèn giao thông cách đó không xa, thế nhưng vẫn còn phải đợi một phút.

Bên trong chiếc xe Santana màu bạc bên này, Tưởng Thiến Thiến nhàn rỗi buồn chán, đột nhiên nói với Tô Y Thần: "Y Thần, hát một bài hát cho chị dâu nghe đi.”

Tô Y Thần vui vẻ đồng ý, nằm sấp bên cửa sổ xe, tự mình hát một bài.

Một tiếng hát ngọt ngào mà sảng khoái cất lên, cũng chính là bởi vì giọng hát này đã thu hút sự chú ý của Tiêu Tử Dạ ngồi ở ghế lái xe ô tô địa hình màu đen kia.

Tiêu Tử Dạ nhìn lại theo tiếng hát, nhìn thấy Tô Y Thần ngồi ở ghế lái phụ của chiếc xe Santana màu bạc bên cạnh, không khỏi sửng sốt.

Tuyết Mạn?

Lần đó anh bị thương được cô cứu, lúc anh rời đi trời mới tờ mờ sáng.

Trước khi rời đi, anh ôm cô lên giường đặt cô lên tấm thảm bên cạnh giường. Lúc đó, anh cũng chưa thấy rõ được gương mặt của cô.

Khuôn mặt trái xoancó chút trẻ con, xinh đẹp tuyệt trần, lông mày lá liễu cong cong, lông mi dài hơi run rẩy, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại căng bóng.

Nhìn vào đôi môi của cô, anh lại nhớ đến cảm giác được hôn cô.

Lần đầu tiên, anh hôn cô vì sự quyến rũ.

Lần thứ hai, anh cưỡng hôn cô vì nhớ nhung.

Lần thứ ba, anh lại cưỡng hôn cô vì cảm ơn.

Anh ấy chưa bao giờ yêu, anh ấy chưa bao giờ có một người phụ nữ.

Trước kia, anh cảm thấy như thể mình chỉ có một mình, luôn đặt tính mạng bản thân phía sau.

Hiện tại, trong lòng anh có thêm nhiều mối quan tâm hơn, cho nên anh càng thêm trân trọng tính mạng của mình.

Là người phụ nữ này, khiến cho anh có một loại ham muốn, muốn bảo vệ nàng cô đời, cưng chiều cô cả đời.

Tiêu Tử Dạ từ nhỏ đã đi theo ba sống trong doanh trại quân đội, chỉ mới mười sáu tuổi đã được nhận vào học sớm tại trường đại học quân đội.

Anh đã trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử khi mới hai mươi tuổi, hơn nữa anh đã sống một cuộc sống quân sự suốt những năm tháng ở nước ngoài. Sau đó, bởi vì tư duy nhạy bén của mình, anh đã được gửi đến các trường cảnh sát nổi tiếng ở nước ngoài để đào tạo, sau khi trở về anh lại nhậm chức trở thành một người lính đặc chủng.

Tiêu Tử Dạ từ khi sinh ra đến nay, vẫn luôn cống hiến cho đất nước.

Vì vậy, anh vốn không bao giờ có cảm xúc của riêng mình.

Duyu chỉ lúc này đây, anh đã rung động có tình cảm với cô.

Sau khi trở về, anh còn thẳng thắn thú nhận với ông nội đề nghị muốn cưới cô về làm vợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK