Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ tới, Tiêu Tử Dạ không khỏi nghi ngờ, không phải đến ba giờ chiều Tuyết Man mới đến thành phố Tân Giang ư? Sao bây giờ đột nhiên lại xuất hiện ở đây rồi?

"Lê Tuyết Man!" Tiêu Tử Dạ theo bản năng gọi to một tiếng.

Lúc này, Tưởng Thiến Thiến nhấn nút ở cửa sổ xe để đóng cửa ở phía Tô Y Thần lại. Trong xe bật điều hòa, mà con bé đáng ghét này lại mở cửa xe!

“Chị dâu, em hát được chứ?” Tô Y Thần hát xong thì mỉm cười hỏi Tưởng Thiến Thiến.

Tưởng Thiến Thiến cực kỳ hài lòng và trả lời cô: "Không tệ! Có thể đến hát ở câu lạc bộ rồi!"

Ở bên này, Tiêu Tử Dạ lấy điện thoại di động ra gọi cho quản gia Lưu và được biết rằng Lê Tuyết Man đang thu dọn hành lý của mình ở biệt uyển dựa núi tại thành phố A, theo kế hoạch là sau khi ăn cơm trưa xong thì mới lên chuyến bay đến thành phố Tân Châu. Vậy là ban nãy anh đã nhận nhầm người rồi!

Sau khi đến ngôi nhà do anh trai Tô Trạch Đào thuê ở thành phố Tân Châu, cảm giác đầu tiên của Tô Y Thần khi bước vào, đó là loạn...

Bề ngoài của Tưởng Thiến Thiến rất gọn gàng và trau chuốt, ai mà ngờ chị ta cũng là một cô gái không thích dọn dẹp.

"Tô Trạch Đào, em gái anh đến rồi. Vẫn còn chưa dậy à!" Tưởng Thiến Thiến vừa la hét ỏm tỏi, vừa đi vào phòng ngủ.

Một tiếng "cạch cạch” vang lên, cánh cửa bị đóng lại.

Tô Y Thần kéo va li, một chân nhảy đến trước ghế sô pha, bỏ đống tạp chí lộn xộn trên sô pha xuống đất rồi đặt mông ngồi xuống.

“Đồ đểu này, anh nhẹ nhàng một chút đi!” Giọng nói hờn dỗi của Tưởng Thiến Thiến từ trong phòng truyền đến.

"Cục cưng à... để anh thơm cái nào..."

"Em gái của anh vẫn đang ở bên ngoài đấy!"

"Nhưng bây giờ anh muốn em rồi..."

Tô Y Thần không nghe quá rõ câu tiếp theo, cô thật sự không ngờ hiệu quả cách âm của căn phòng này lại tệ đến vậy.

Căn nhà này không lớn, chỉ bao gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng vệ sinh.

Tô Y Thần quan sát nơi này từ trên xuống dưới, có chút tương tự với căn hộ dành cho người độc thân. Thực tế, khu chung cư cao tầng này nhìn từ bên ngoài rất ấn tượng.

Quan trọng hơn, đối diện khu chung cư này là tòa cao ốc Địa Lợi Trí Nghiệp trực thuộc tập đoàn Tiêu Thị tiếng tăm lừng lẫy.

Khi Tô Y Thần còn đi học, cô đã nghe bạn học và giáo viên của mình nói đến công ty này, đây là một công ty bất động sản nổi tiếng ở trong nước, nhưng phạm vi hoạt động kinh doanh của công ty này không chỉ gói gọn trong lĩnh vực bất động sản, mà còn cả khách sạn, trung tâm mua sắm và các ngành sản xuất công nghiệp khác.

Đáng tiếc công ty lớn này không nhận thực tập sinh.

"Ken két!” Cánh cửa đột ngột mở ra.

Tô Y Thần theo tiếng động nhìn lại thì thấy anh trai Tô Trạch Đào thò đầu ra, ngượng ngùng nói: "Y Thần à! Em xuống lầu mua một hộp bao cao su cho anh đi!"

“Em hả?” Tô Y Thần ngạc nhiên.

Ông anh trai Tô Trạch Đào gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sau đó nháy mắt nói: "Em gái ngoan của anh à, làm ơn đi nhanh dùm anh đi!"

“Cái đó bán ở đâu?” Tô Y Thần xấu hổ hỏi.

Tô Trạch Đào toét miệng cười: "Ngay ở tầng dưới căn hộ của chúng ta, ngoài cổng, bên cạnh máy bán đồ ăn vặt tự phục vụ có một máy bán bao cao su tự động đấy."

“Anh trai à, hết nói nổi anh rồi!” Tô Y Thần cực kỳ miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế sô pha, khập khà khập khiễng đi về phía cửa.

Tô Trạch Đào nói xong thì đóng cửa lại, hoàn toàn không để ý chân của Tô Y Thần đang đi đứng bất tiện.

Mặt khác, sau khi Tiêu Tử Trú giải quyết xong công việc trong tay thì mới nhận ra tối hôm qua anh ấy đã ngủ thiếp đi mà không tắm, hiện tại anh ấy cảm thấy rất khó chịu, vì vậy quyết định trở về căn hộ và đi tắm. Buổi chiều anh ấy còn phải đến đón "chị dâu chuẩn" Lê Tuyết Man.

Khi Tiêu Tử Trú rời công ty trở về căn hộ, anh tình cờ nhìn thấy một cô gái trông rất quen đang khấp khễnh bước ra khỏi cửa khu chung cư.

Cô bước đến máy bán hàng tự phục vụ, nhìn lên nhìn xuống và quan sát rất kĩ máy bán hàng tự động, nhưng không thấy cô bỏ tiền vào cổng nhận tiền của máy bán hàng tự động.

Thực ra Tô Y Thần đang rất chán nản. Cô chưa bao giờ sử dụng máy bán hàng tự động này để mua đồ nên phải nghiên cứu tới lui một chút.

Tiêu Tử Trú thấy vậy nên đã bước tới chỗ cô: "Chân của cô vẫn chưa khỏi nhỉ?"

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng khiến Tô Y Thần giật mình một cái.

Tô Y Thần quay lại và phát hiện ra đó là anh chàng đẹp trai tốt bụng sáng nay.

“Chân của tôi vẫn ổn!” Tô Y Thần cười toe toét.

Tiêu Tử Trú theo bản năng nhìn xuống chân của Tô Y Thần, luôn cảm thấy dáng vẻ khập khiễng ban nãy của cô bước ra khỏi cửa không giống như là đang cố ý giả vờ.

"Trùng hợp quá! Lại tình cờ gặp được anh ở đây rồi!” Tô Y Thần nói tiếp.

Tiêu Tử Trú vừa định nói khu chung cư này là tài sản do anh ấy đứng tên, nhưng sau đó lại không nói nữa mà chỉ ân cần hỏi han cô: "Cô định mua cái gì? Có cần tôi giúp không?"

"Tôi muốn mua bao cao su, nhưng tôi không biết phải làm thế nào..." Tô Y Thần không suy nghĩ mà buột miệng nói toẹt ra. Khi nói đến đây cô liền nhận ra mình dường như đã nói sai điều gì đó nên vội vàng bổ sung: "Tôi mua dùm cho anh trai và chị dâu của tôi!”

“Vậy thì anh trai và chị dâu của cô cần nhãn hiệu gì?” Tiêu Tử Trú bình tĩnh hỏi.

Tô Y Thần đột nhiên muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

“Tại sao không nói nữa?” Tiêu Tử Trú vẫn thản nhiên hỏi.

Lúc này, gương mặt của Tô Y Thần đỏ bừng: "Anh thấy nhãn hiệu nào tốt thì mua loại đó đi…”

Tô Y Thần thực sự không biết phải trả lời thế nào nên đành phải quăng quyền lựa chọn sang cho anh chàng đẹp trai này.

Không ngờ, Tiêu Tử Trú cũng trả lời một cách đầy tiếc rẻ: “Tôi cũng chưa dùng, nên không biết loại nào tốt.”

"..." Tô Y Thần đột nhiên ngớ người ra.

Lúc này, điện thoại trong túi của Tô Y Thần vang lên, nên cô đành phải trả lời cuộc gọi trước.

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh trai Tô Trạch Đào của cô đã hét lên trong điện thoại: "Em gái nhỏ à! Em đi đâu vậy hả? Mua mỗi hộp bao cao su thôi mà có cần lâu như thế không! Có biết chị dâu của em đang nóng lòng chờ em về không hả?”

“Đồ đểu này, đừng có đổ cho em có được không hả?” Sự nũng nịu hờn dỗi của Tưởng Thiến Thiến phát ra từ ống nghe.

Tô Y Thần thảng thốt hỏi: "Anh trai à, anh muốn mua nhãn hiệu nào?"

"Durex, loại siêu mỏng và có gai! Mua mùi dâu tây ấy!" Tô Trạch Đào trả lời.

Lúc Tô Y Thần nói chuyện điện thoại, giọng của Tô Trạch Đào quả thực quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả Tiêu Tử Trú đang đứng bên cạnh cũng có thể nghe rõ anh ta muốn dùng nhãn hiệu gì.

Tô Y Thần ngơ ngác “ồ” lên một tiếng, khi cô ấy cúp máy thì Tiêu Tử Trú đã giúp cô mua đúng loại đó rồi.

"Tinh! Mời bạn lấy sản phẩm, cảm ơn, hoan nghênh lần sau lại ghé đến.”

Máy bán hàng tự động phát ra một giọng nữ được lập trình sẵn nghe rất êm tai.

Tô Y Thần vô thức nhìn xuống, rồi lấy hộp bao cao su từ khoang hàng ra.

"Cảm ơn, để tôi gửi lại tiền cho anh…”

“Không cần.” Tiêu Tử Trú nhoẻn miệng cười, sau đó một mình đi về phía cổng.

Tô Y Thần khập khiễng đi theo.

Tô Tử Trú bước vào thang máy, phát hiện Tô Y Thần vẫn chưa đi vào, liền đi ra ngoài nhìn ngó xung quanh thì thấy Tô Y Thần thật sự đang nhảy lò dò bằng một chân với vẻ mặt hiện rõ sự đau đớn.

“Sáng nay Hiểu Huyên không đưa cô đi bệnh viện à?” Tiêu Tử Trú đột nhiên hỏi.

Tô Y Thần ngẩng đầu lên, không khỏi bắt gặp ánh mắt rất đỗi nghiêm túc của Tiêu Tử Trú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang