“Tuyết Man, rốt cuộc cậu bị làm sao thế?” Đầu óc của Tô Y Thần thoáng bối rối.
Lê Tuyết Man đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Không có chuyện gì, tóm lại đừng gọi cho tôi nữa. Vả lại cũng đừng nói với người khác là cậu có quen biết tôi!”
"Có phải là đã có chuyện gì xảy ra với cậu không hả? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ tìm cách giúp cậu mà!" Tô Y Thần lo lắng hỏi.
Lê Tuyết Man đột nhiên mất kiên nhẫn: "Tất cả đều ổn, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Ngoài ra tôi sẽ không quay lại căn nhà trọ đó nữa, cũng sẽ không đi làm ở cái công ty chết giẫm đó nữa. Cứ thế nhé, đừng có mà gọi cho tôi nữa đấy. Phiền quá, cúp máy đây!”
"Bíp..."
Sau khi bị Lê Tuyết Man sa sả cho một trận với những câu từ vô cùng khó hiểu, Tô Y Thần đột nhiên nhớ tới nội dung những tin nhắn mà cô đã nhận được trước khi tan làm vào sáng hôm nay.
Tô Y Thần chán nản vỗ vỗ trán của mình một cái, cô thật sự bị công việc quay như chong chóng, không nhớ ra chuyện này thì cũng được đi, lại còn bị Lê Tuyết Man dội một gáo nước lạnh vào sự quan tâm chân thành của mình nữa chứ.
Tô Y Thần nở một nụ cười méo xệch, trên đời này còn có ai xui xẻo hơn cô nữa chứ. Chỉ trong một đêm bị người khác cướp đoạt sự trong trắng, lại còn bị người bạn thân nhất từ mặt.
Nhìn căn nhà cho thuê chật chội và dột nát, Tô Y Thần cảm thấy sống mũi chua xót, nào có ai sẽ đi cùng ai cả đời, không phải sao?”
Bên kia, Lê Tuyết Man đã đến biệt phủ dựa núi của nhà họ Tiêu, nhìn thấy những tấm huy chương bằng vàng sáng lấp lánh treo trên tường của biệt phủ dựa núi, cô ta ngay lập tức có thể đoán ra được một thân phận khác đang được che giấu của cậu ấm nhà họ Tiêu.
“Cậu chủ là quân nhân à?” Lê Tuyết Man không kềm được âu lo mà quay sang hỏi quản gia Lưu đang đứng bên cạnh.
Quản gia Lưu mỉm cười gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, ông ấy cảm thấy được làm quản gia cho cậu chủ quả là một điều vô cùng vinh hạnh cho bản thân.
Lê Tuyết Man ủ dột đăm chiêu nhìn quản gia Lưu.
Nếu người cô ta sắp cưới là một quân nhân, thì đây chẳng phải tương đương với chuyện chồng còn sống sờ sờ ngay đó mà cô ta phải đơn côi chiếc bóng thủ tiết đợi chờ hay sao?
Quân nhân thì quanh năm suốt tháng hết đóng đô ở đơn vị thì lại đi đánh nhau với bọn côn đồ lưu manh.
Mạng sống là của mình nhưng lại chẳng phải là của mình, có tiền thì cũng làm được cái rắm gì đây?
Sớm biết như vậy thì cô ta sẽ không giả làm Tô Y Thần rồi!
Lê Tuyết Man có chút hối hận, ánh mắt u ám và ngán ngẩm.
Quản gia Lưu trong nháy mắt có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lê Tuyết Man và nói thêm: "Mợ chủ yên tâm, năm nay cậu chủ giải ngũ rồi, sẽ chuyển qua làm ăn kinh doanh để tiếp quản tập đoàn Tiêu Thị của ông chủ.”
“Thật sao?” Hai mắt của Lê Tuyết Man đột nhiên sáng lên.
Quản gia Lưu cười nhẹ và khẽ gật đầu một cái, nhưng trong lòng buồn bực tự hỏi tại sao cậu chủ lại chọn một cô gái “thực dụng” như vậy?
“Thưa mợ chủ, mợ chủ thật sự muốn chung sống với cậu chủ nhà tôi chứ? Nếu như bây giờ mợ đang hối hận thì vẫn còn kịp đấy.” Quản lý Lưu mỉm cười nhắc nhở.
Lê Tuyết Man vội vội vàng vàng trả lời một cách dứt khoát: "Tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời!”
"Vâng! Nếu mợ chủ đã hạ quyết tâm rồi thì hãy gả cho cậu chủ nhà tôi nhé. Cậu chủ nhà tôi còn dặn, mợ chủ có bất cứ yêu cầu gì thì xin hãy nói ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện cho mợ chủ.”
Lê Tuyết Man gần như bật cười thành tiếng khi nghe quản gia Lưu hết lần này đến lần khác hễ cứ mở miệng thì đều gọi cô ta là “mợ chủ”.
Đây không phải là cuộc sống giàu sang mà cô ta hằng mơ ước hay sao? Chỉ là tất cả những thứ này... vốn dĩ thuộc về Tô Y Thần...
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lê Tuyết Man bỗng chùng xuống.
Ăn tối xong, Tô Y Thần dọn dẹp phòng bếp, sau đó xách túi đi ra ngoài.
Ban ngày không có thời gian đi siêu thị, tủ lạnh ở nhà cũng trống trơn, Tô Y Thần định mua một ít hoa quả tươi ở siêu thị hoa quả gần đó để lấp đầy tủ lạnh.
Hôm nay Lê Tuyết Man không ở bên cạnh cô, từ nay về sau mỗi ngày cô đều sẽ một mình đi ra đi vào căn nhà cho thuê này.
Mặc dù trong lòng Tô Y Thần có chút cô đơn, nhưng cuộc sống là như vậy, tiệc vui nào mà chẳng có lúc tàn, một mình cô cũng có thể sống vui vẻ mà.
Trong siêu thị hoa quả, Tô Y Thần chọn thanh long, chuối và táo, xách túi đến trước quầy cân kí rồi trả tiền.
Ngay khi cô rút ví chuẩn bị thanh toán, một bàn tay thon dài đã cầm tờ tiền một trăm tệ đưa cho nhân viên thu ngân.
“Thối lại cho quý khách năm mươi tệ, mời quý khách cầm lấy. Rất mong quý khách lần sau lại ghé đến nữa nhé.” Nữ nhân viên thu ngân nhẹ nhàng cười nói, đưa số tiền còn lại cho người thanh toán hóa đơn.
Tô Y Thần ngẩn người quay đầu theo hướng tay của nữ nhân viên và ngước mắt nhìn sang.
“Người đẹp à, bạn trai của cô thật đẹp trai!” Nữ nhân viên thu ngân mỉm cười nhìn Tô Y Thần, rồi nhìn người đàn ông bên cạnh Tô Y Thần, sau đó tấm tắc khen ngợi.
Người đàn ông này thực sự rất tuấn tú!
Khuôn mặt anh tuấn như được họa sĩ cung đình phác họa nên với các góc cạnh sắc sảo và đường nét tinh tế không thể chê vào đâu được.
Người đàn ông mặc quân phục, đi giày lính, vai rộng, eo hẹp, hai chân vừa thon vừa dài, mang lại cho người khác cảm giác người này sống rất chỉn chu và đứng đắn.
Chiều cao của anh ước chừng phải hơn Tô Y Thần cả một cái đầu rưỡi.
"Anh…”
"Theo tôi!"
Tô Y Thần chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã chìa bàn tay to lớn ra và túm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Y Thần hung hăng dẫn cô rời khỏi siêu thị hoa quả.
"Anh là ai? Mau buông tôi ra!”
Một tay cầm túi trái cây, tay kia của Tô Y Thần đang cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của người đàn ông kia, nhưng bị người đó kéo về phía trước khiến cô không thể ngăn được tốc độ bước chân của mình.
Một ngày không gặp như thể ba mùa thu đã trôi qua, thật sự nhớ lắm rồi.
Tô Y Thần không thể hiểu được tâm trạng của người đàn ông này, thậm chí cô còn đang oán trách phải chăng anh chàng này bị điên rồi sao?
Căn bản cô không hề quen biết người này!
Người đàn ông dừng bước và quay người lại, đầu của Tô Y Thần đụng vào lồng ngực của anh.
Ngay khi vừa ngẩng đầu lên thì anh đã cúi xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn.
Người đàn ông thật ngang ngược và cứng cỏi.
Nhịp tim dữ dội và hơi thở gấp gáp của anh khiến tâm trí Tô Y Thần trở nên trống rỗng.
Hương vị quen thuộc này...
Giống hệt người đàn ông đêm qua!