Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mợ chủ ư?” Thuộc hạ ư? Đón cô ta ư?

Lê Tuyết Man bị câu nói của người đàn ông làm cho kinh ngạc đến ngây người, gương mặt không hiểu chuyện gì nhìn ông ta: “Tại sao các người lại gọi tôi là mợ chủ thế?”

Người đàn ông đi đầu mỉm cười tiếp tục giải thích: “Bởi vì miếng ngọc bội mà mợ đeo trên cổ là miếng ngọc bội gia truyền cậu chủ để lại cho mợ.”

Miếng ngọc bội gia truyền sao?

Lê Tuyết Man vô thức cúi đầu xuống nhìn vào miếng ngọc bội ở trước ngực, không ngờ rằng miếng ngọc bội này lại có lai lịch khủng đến thế, vừa mừng rỡ lại hơi thất vọng, bởi vì miếng ngọc bội này là của Tô Y Thần.

Lễ nào, người đàn ông trước mặt này không biết hay sao?

Sau khi Lê Tuyết Man suy đi tính lại, quyết định giả ngốc, thử thăm dò đối phương trước: “Tôi vẫn không hiểu ông đang nói cái gì.”

Người đàn ông cung kính tự giới thiệu bản thân mình nói: “Thưa mợ chủ, chính tôi là người của tập đoàn Tiêu Thị, tôi là quản gia của cậu chủ nhà họ Tiêu, mợ chủ có thể gọi tôi là chú Lưu.”

“Tập đoàn Tiêu Thị ư?” Lê Tuyết Man kinh ngạc, sự mừng rỡ hơi sững lại: “Chính là tập đoàn Tiêu Thị có sản nghiệp cả ba ngành giải trí, thương mại, chính trị, lợi nhuận khủng đứng đầu suốt mười năm toàn quốc sao?”

“Đúng thế thưa mợ chủ.” Quản gia Lưu mỉm cười gật gật đầu, tập đoàn Tiêu Thị đều rất nổi tiếng cả ở trong và ngoài nước, gần như không có ai là không biết đến cả.

Lê Tuyết Man vội vàng kích động hỏi tiếp: “Thế cậu chủ của nhà ông là?”

“Cậu chủ nhà chúng tôi là người kế thừa của tập đoàn Tiêu Thị. Bởi vì thân phận của cậu chủ tương đối là đặc biệt nên tạm thười chưa thể tiết lộ tên tuổi thực sự cho mợ chủ được, đợi sau khi mợ chủ và cậu chủ nhà tôi kết hôn, cậu chủ sẽ đích thận nói cho mợ chủ mọi thứ liên quan đến cậu ấy.” Quản gia Lưu vẫn giữ nguyên nụ cười trả lời.

Lê Tuyết Man nghe thấy trong lòng liền mừng rỡ vô cùng, cô ta không phải đang nằm mơ đấy chứ, cậu chủ của tập đoàn Tiêu Thị không ngờ lại muối cưới cô ta.

Nếu như có thể gả cho cậu chủ nhà họ Tiêu thì cô ta sẽ không còn phải ở trong căn phòng nhỏ bé này nữa, cô ta sẽ sống muột cuộc sống tràn ngập vinh hoa phú quý như mơ ước.

“Được, tôi sẽ đi cùng các người.” Lê Tuyết Man ngay lập tức gật gật đầu, sớm đã quyên đi chủ nhân thực sự của miếng ngọc bội này.

Lê Tuyết Man còn chẳng thèm đem theo lấy một chiếc hành lý liền đi theo quản gia Lưa rời đi.

Dù sao gả cho cậu chủ nhà giàu cô ta sẽ có tiền tiêu không hết, đống đồ rách nát rẻ tiền này đã không còn xứng với cô ta nữa rồi.

Đi xuống dưới tầng, lần đầu tiên Lê Tuyết Man được ngồi lên chiếc xe sang có giá trị hơn chục tỷ, trong lòng sôi sục, trong lòng tràn ngập kỳ vọng vô hạn về cậu chủ nhà họ Tiêu.

Cậu chủ Tiêu là người như thế nào?

Lê Tuyết Man vừa lo lắng lại vừa kích động, ngồi ở ghế sau, nghĩ đến Tô Y Thần không khỏi lo sợ, thăm dò hỏi: “Cậu chủ nhà chú có biết tôi tên là gì không? Còn nữa, cậu chủ nhà chú tại sao lại đột nhiên muốn cưới tôi thế?”

“Vấn đề này...” Quản gia Lưu nhất thời không thể trả lời ngay được, bởi vì cậu chủ không hề nói cho ông ấy biết lý do, chỉ dặn dò ông ấy, bảo ông ấy đến phòng số 1808 chung cư Hy Vọng đón một người phụ nữ có miếng ngọc bội gia truyền nhà họ Tiêu, mà người phụ nữ này chính là mợ chủ tương lai nhà họ Tiêu.

Quan gia Lưu lắc lắc đầu nói: “Cậu chủ cũng không nói với tôi tên của mợ chủ.”

“Là thế à...” Lê Tuyết Man giả vờ đáng tiếc nói, nhưng trong lòng đã vô cùng mừng rỡ từ trước, ha ha, đúng là đến cả ông trời cũng đang giúp cô ta mà.

Lê Tuyết Man liền vội vàng ngồi ngay ngắn, tỏ vẻ như con cái nhà gia giáo nói: “Chú Lưu à, chào chú, tôi tên là Lê Tuyết Man.”

Quản gia Lưu của nhà họ Tiêu nghe thấy thế liền vội vàng gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gửi đi một đoạn tin nhắn:

“Thưa cậu chủ, tôi đã thành công đón được mợ chủ rôit, Lê Tuyết Man.”

Tuyết Man, tuyết bay đầy trời, đúng là một cái tên băng thanh ngọc khiết đẹp đẽ.

Trong một tòa nhà hoang tàn đổ nát, một chiếc xe địa hình được ngụy trang đẹp đẽ hào nhoáng, người đàn ông có vết sơn dầu trên mặt sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn mà quản gia Lưu gửi đến, âm thầm suy nghĩ, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Cậu tư, lát nữa chúng ta còn phải đấu một trận lớn với “Kền Kền” mà cậu vẫn còn tâm trạng xem điện thoại cười khúc khích được hay sao?” Người chiến hữu ngồi ở bên cạnh, Trần Vân Phong gương mặt bị bôi thành đen xì nhìn về phía Tiêu Tử Dạ hiếm khi cười không khỏi hứng thú hỏi.

Tiêu Tử Dạ từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng khiến kẻ địch nghe thấy phải sợ hãi không ngờ cũng biết cười?

Trần Vân Phong hôm nay gặp phải một chuyện rất mới mẻ, lẽ nào là mặt trời mọc lên từ phía Tây hay sao?

Tiêu Tử Dạ nghe thấy thế nụ cười liền lập tức vụt tắt, sau khi gửi tin nhắn đi xong liền im lặng không lên tiếng.

Trần Vân Phong thích hóng chuyện hỏi: “Cậu tư, đêm qua cậu mai phục bại lộ , bị người của “Kền Kền” truy sát, nhảy xuống từ đỉnh tòa nhà cao như thế không ngờ lại sống sót qua kiếp nạn, không phải là được cô gái xinh đẹp nào cứu đấy chứ?” Trần Vân Phong xoa xoa khẩu súng trong tay, mỉm cươi nham hiểm hỏi.

Đôi mắt lạnh lùng tuấn tú của Tiêu Tử Dạ lườm Trần Vân Phong một cái rồi hỏi ngược lại: “Cậu đây được vợ của chính mình cứu đấy, cậu có ý kiến gì à?”

“Cậu có vợ rồi á? Chuyện từ khi nào thế? Sao tôi lạ không biết gì cả?” Gương mặt Trần Vân Phong ngơ ngác, không  thể tin được nhìn Tiêu Tử Dạ.

Khóe miệng Tiêu Tử Dạ khẽ nhếch lên, mỉm cười: “Chuyện từ tối ngày hôm qua...” Một đêm định tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK