Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước cô không biết tại sao Lê Tuyết Man muốn cắt đứt tình bạn với cô, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra.

Cả xóm này đều biết mẹ của Tô Y Thần là người như thế nào.

“Mẹ nói thế mà con vẫn không hiểu à? Ý của mẹ rất đơn giản! Mẹ con không cho phép con học tiếp ở cái trường cao đẳng rách nát đó nữa. Nếu con muốn học cho xong cái trường đó, con hãy tự tìm cách kiếm tiền để trang trải tiền học và tiền sinh hoạt. Đừng nghĩ là mẽ không biết, khi đi học con vừa đi học vừa đi làm. Vậy tiền đi làm thêm đó thì sao, nó đâu?” Mẹ Tô hỏi cô với giọng điệu đầy bực bội.

Tô Y Thần im lặng.

Mẹ Tô lại thao thao bất tuyệt: “Xem ra khả năng cao  là con đã đưa tiền cho cái anh Lý Chí Phàm tội nghiệp đó! Con hãy học theo Lê Tuyết Man đi, cải thiện mắt nhìn của bản thân đi! Bằng cấp thấp, không có khả năng kiếm được số tiền lớn, tương lai càng không có, nhưng dù sao đi cặp kè với mấy người đàn ông giàu có cũng được! Nhưng con thì sao? Làn da đẹp này có ích lợi gì chứ? Nó chẳng được tích sự gì cả!”

Tô Y Thần không nói nên lời.

Tam quan giữa cô và bà ta không hợp nhau nên chẳng thể nào nói chuyện ăn ý.

Ba Tô ngồi cạnh cũng không nói được lời nào.

Tô Y Thần im lặng trong giây lát, tuy trong cô vừa buồn vừa giận vừa hận nhưng cô vẫn đáp lại bà ta một cách đầy tham vọng: “Con sẽ không học thói nhắm và chọn những người giàu có của Lê Tuyết Man, con cũng sẽ không học thói ghét người nghèo yêu người giàu của Lý Chí Phàm. Bằng cao đẳng của con thì làm sao? Hiện tại con không có khả năng, không có nghĩa là trong tương lai con không có. Con sẽ tự mình kiếm ra tiền, ít ra như thế cũng an toàn hơn là đi tiêu tiền của người khác!”

“Y Thần, bố ủng hộ con! Tương lai của Y Thần nhà ta chắc chắn sẽ rộng mở!” Ba Tô nhìn Tô Y Thần rồi giơ ngón tay cái về phía cô.

Trong cái nhà này, chỉ có ba Tô có cùng chí hướng với cô.

Lúc này, mẹ Tô không còn tranh cãi với Tô Y Thần nữa.

Dù sao, giỏi đấu võ mồm thì được gì?

Ăn cơm xong, mẹ Tô liền đặt bát đũa lên bàn ăn, bà ta vừa đứng dậy vừa mau chóng ra lệnh: “Ăn nhanh rồi rửa bát, sau đó lên núi hái ít dược thảo về.”

“Ừm!” Tô Y Thần trả lời một cách lạnh lùng.

Mẹ Tô lại bực bội, bà ta bắt đầu càm ràm: “Từ ngày con học cao đẳng mỗi lần được nghỉ toàn không muốn về nhà. Bây giờ về rồi thì làm việc chăm chỉ cho mẹ! Hái xong dược thảo nhớ phân loại chúng ra, sau đó rửa sạch rồi phơi khô. Ban đầu mẹ định cho con qua bà ngoại học cách chữa bệnh vì hy vọng sau này con sẽ làm bác sĩ, ai ngờ con không thể đậu đại học y khoa, rồi đậu vào cái trường kiến trúc rách nát gì đó để học thiết kế nội thất gì gì đấy. Mẹ thật không hiểu con đang nghĩ cái gì trong đầu!”

Mẹ Tô nói khó nghe như thế không phải là lần đầu hay lần hai.

Dù đã quen nhưng thỉnh thoảng Tô Y Thần không chịu nổi lời mẹ Tô nói.

Ba Tô luôn là người hiền lành luôn đứng ra nói vài câu để xoa dịu cơn giận của hai mẹ con.

Mẹ Tô nói xong liền bước xuống tiệm thuốc ở dưới lầu.

Thấy ba Tô đã ăn xong, Tô Y Thần đứng dậy, cúi đầu dọn dẹp bàn ăn.

Thấy Tô Y Thần ở nhà không được vui, ba Tô bất giác trò chuyện với cô bằng giọng điệu trầm lắng: “Y Thần à, hay kỳ nghỉ hè này, con đến thành phố nơi anh trai con đang sống để làm đi! Có anh trai ở đó, chí ít ba cũng yên tâm hơn!”

“Ba ơi, con có thật sự kinh khủng và tồi tệ như lời mẹ nói không?” Tô Y Thần buồn bực hỏi: “Vì sao mẹ luôn có nhiều điều bất mãn với con đến như thế?”

Vào năm thứ ba trung học, vì để chăm sóc ba, cô đã xao nhãng việc học để rồi không thi đậu vào trường đại học y khoa mà mẹ Tô mong muốn. Khi tốt nghiệp trung học rồi khi yêu đương, cô luôn bị mẹ Tô nói xấu sau lưng.

Ba Tô mỉm cười: “Ba thấy Y Thần rất giỏi! Y Thần là một đứa con ngoan, hiếu thảo với ba mẹ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ và có chí tiến thủ. Thực ra mẹ con chỉ muốn con giỏi hơn thôi. Sau tất cả , ba mẹ chỉ “mong con trai mình thành rồng, mong con gái mình thành phượng” thôi!”

“Dạ, con hiểu rồi.” Tô Y Thần bình tĩnh lại và đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ: “Con cảm ơn ba.”

Cô hy vọng rằng lý do tại sao mẹ cô quá khắc nghiệt với cô sẽ thực sự như những gì ba cô vừa nói.

Lê Tuyết Man đã cho người theo dõi, điều tra Tô Y Thần và biết cô bị cô ta chèn ép đến nỗi không tìm được việc làm, sau đó chia tay với bạn trai Lý Chí Phàm. Cùng đường bí lối, cô đã rời khỏi thành phố A và trở về quê hương. Nghe vậy, trong lòng Lê Tuyết Man đã thoải mái hơn nhiều.

Tiếp theo, Lê Tuyết Man phải nghĩ ra cách để khiến lãnh đạo nhà trường đuổi học Tô Y Thần.

Bởi chỉ có thế, Tô Y Thần sẽ không bao giờ xuất hiện ở thành phố A nữa, và như thế Lê Tuyết Man mới cảm thấy vị trí mợ chủ nhà họ Tiêu của cô ta được an toàn.

Nghĩ đến đây, Lê Tuyết Man cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đã gần hai tháng rồi, biệt thự ở dưới quê chắc cũng sắp xong!

Lê Tuyết Man dặn dò quản gia Lưu mấy câu và yêu cầu quản gia sắp xếp cho cô ta trở về quê một cách hoành tráng nhất.

Hôm nay, cả thị trấn nhỏ này vô cùng nhộn nhịp, không chỉ bởi bầu trời quang đãng, mà còn bởi một chiếc xe BMW màu đỏ son trị giá hàng triệu nhân dân tệ đang đi chầm chậm trên con đường trong thị trấn.

Tất cả mọi người đều đứng gọn ở ven đường, đôi mắt sáng rực của họ đều đang nhìn theo chiếc BMW xinh đẹp này, trông họ như đang ngắm nhìn báu vật vậy.

Ban đầu Lê Tuyết Man muốn mua chiếc Lamborghini màu đỏ hồng trị giá hàng chục triệu đó, nhưng quản gia Lưu từ chối và bảo rằng Lamborghini không thích hợp để lái trên những con đường đất gập ghềnh ở vùng nông thôn.

Trong lúc không biết phải làm gì, Lê Tuyết Man đành hạ tiêu chuẩn và chọn chiếc BMW mà với cô ta đó dường như chỉ là một chiếc xe bình thường.

Khi chiếc BMW màu đỏ son của Lê Tuyết Man đi ngang qua tiệm thuốc của Tô Y Thần, mẹ Tô dắt Tô Y Thần ra và đứng ở ven đường để quan sát.

Sau gần hai tháng, nay Tô Y Thần gặp lại Lê Tuyết Man. Cô ta đang ngồi ở phía sau ghế lái, thả cửa kính xe xuống và vẫy tay chào mọi người ở quê.

Lê Tuyết Man trang điểm đậm, trên bàn tay phải đang vẫy đang đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng chói mắt. Nay cô ta ăn mặc, trang điểm đẹp hơn và thời trang hơn trước, đôi môi đỏ tươi càng khiến cho làn da của cô ta trắng hơn.

Lúc đầu Tô Y Thần còn nghĩ cô ta đã gặp chuyện gì đó, nhưng giờ đây có vẻ như cô ta đã kết hôn với một người đàn ông giàu có như mẹ Tô đã nói.

Kết hôn với một người đàn ông giàu có luôn là ước mơ của Lê Tuyết Man.

Xem ra, ước mơ của Lê Tuyết Man đã trở thành sự thật!

Tô Y Thần mím môi rồi nhìn mẹ Tô đang ghen tức đến đỏ cả mắt, cô khẽ lắc đầu rồi quay người bước vào cửa tiệm.

Ba Tô đang ngồi trước quầy thu tiền để sắp xếp sổ sách, thấy Tô Y Thần bước vào, ông ấy đành hỏi cô: “Y Thần, con có ghen tị không?”

“Ghen tị à, chắc chắn là có, con đâu phải thần thánh đâu. Thế nhưng, con mong rằng trong tương lai, con có thể trở thành một nhà thiết kế nội thất xuất sắc và sau đó lái chiếc xe mà con tự mua được. Đấy mới là điều oai phong nhất!” Y Thần mỉm cười, trong cô luôn tràn đầy hy vọng và khát khao với tương lai của chính mình.

Vừa nói cô vừa nhặt cái sọt tre dưới đất lên rồi đặt nó sau lưng cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK