Ba Tô thấy thế, từ dưới quầy lễ tân lấy ra một cái hộp thuốc nhỏ đưa cho Tô Y Thần rồi dặn dò: "Trong núi có nhiều rắn, một mình con vẫn nên cẩn thận hơn một chút."
"Vâng, con biết rồi, vậy con lên núi hái thuốc đây!" Tô Y Thần nhận lấy hộp thuốc trong tay ba Tô, để vào trong giỏ trúc phía sau lưng, sau đó đi đến cửa sau, bước lên con đường ruộng nhỏ đi về phía ngọn đồi đối diện.
Mấy ngày nay trở về, mỗi ngày cô đều giúp mẹ Tô lên núi hái thuốc, hái xong ở ngọn núi này, lại đi đến ngọn núi tiếp theo, hơn nữa ngọn núi này lại sâu hơn ngọn núi kia.
Trên núi không có sự phồn hoa và ồn ào của thành phố, nhưng có sự phù trú và linh hoạt của thiên nhiên.
Tô Y Thần ngồi xổm dưới gốc cây lớn, giữa những cành cây khô và cỏ xanh, vừa hái thuốc, vừa nghe tiếng kêu của côn trùng và chim chóc, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của con côn trùng và chim chóc nào cả.
Hôm nay cô rất may mắn, hái được cả linh chi và nhân sâm, vô tình không để ý cô đã tiến vào sâu trong núi. Trong núi sâu, cây đại thụ cao ngút, trên núi có dòng suối chảy chầm chậm, mặc dù là mùa hè nóng nực, nhưng nơi này lại ấm áp như mùa xuân.
Tô Y Thần vừa hái được một gốc cây bán hạ, ngước mắt lên vô tình phát hiện thấy trong bụi cây có mấy đóa hoa màu tím đậm xinh đẹp. Nhìn từ xa có chút giống Ngu Mỹ Nhân, rất đẹp.
Các cô gái yêu hoa là do bản tính vốn có. Tô Y Thần cũng không phải ngoại lệ, nếu hoa kia đẹp như vậy, cô muốn hái hết về trồng vào chậu cây.
Khi Tô Y Thần đi tới xem, sau khi nhìn kỹ, trong nháy mắt lại sợ tới mức sắc mặt mũi đều trắng bệch.
Đây không phải là Ngu Mỹ Nhân, mà là... Hoa anh túc!
Hoa anh túc là một loài ngoại lai và chúng không được sinh ra ở nơi này.
Vậy tại sao có hoa anh túc trong ngọn núi sâu thẳm này?
Tô Y Thần nhíu mày suy nghĩ một chút, kéo mấy gốc cây anh túc này ra, bỏ vào trong giỏ trúc phía sau lưng rồi dùng các loại thảo mộc khác che lại.
Dọc theo con đường núi uốn lượn không thành hình này, Tô Y Thần tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi lên đến đỉnh núi, đứng trên một tảng đá lớn nhìn về phía xa.
Nơi này ruộng bậc thang và núi non trùng điệp, mây mù lượn lờ, đẹp như thế giới thần tiên.
Tô Y Thần dọc theo khung cảnh phía xa nhìn xuống, bao quanh phía dưới chân núi còn có một cánh đồng hoa lớn màu đỏ, hồng, cam, vàng, tím.
Rất dễ nhận ra, những cánh đồng hoa lớn không phải tự nhiên mà mọc ra.
Những bông hoa đó... Đó là anh túc?
Rốt cuộc ai đã giấu diếm trồng hoa anh túc trong rừng núi sâu thẳm này?
Tô Y Thần bỗng nhiên hiểu được điều gì đó, xoay người bỏ chạy.
Tốc độ xuống núi nhanh hơn nhiều so với tốc độ trên núi, Tô Y Thần mới chạy đến sườn núi, bỗng nhiên không biết từ đâu nào vọng đến một tiếng kêu thảm thiết: "A".
Tiếng kêu thảm thiết này là giọng của một người đàn ông.
Tô Y Thần nhíu đôi lông mày, theo bản năng trốn sau một bụi rậm.
"Rắc, rắc, rắc."
"Con rắn này chết rồi sao?"
"Không biết! Anh mau leo lên lưng tôi, tôi sẽ cõng anh xuống núi để gặp bác sĩ."
Sau khi nghe được giọng nói của người này, Tô Y Thần đột nhiên cảm thấy rất quen tai.
"Không. Tôi không cử động được nữa, chân tôi rất tê... Hơn nữa còn rất đau!" Đó là giọng nói của một người đàn ông khác.
Ánh mắt Tô Y Thần hơi trầm xuống, lần theo thanh âm của hai người đàn ông kia mà tìm đến.
Dưới gốc cây cách đó chưa đầy mười mét, hai người đàn ông mặc trang phục của dân tộc Miêu đang ngồi đó.
Tô Y Thần thấy trên cổ chân của một người đàn ông trong đó có hai lỗ máu, nằm sấp bên cạnh chân anh ta còn có một con rắn đen trắng không nhúc nhích, cô vội vàng buông giỏ tre trên lưng xuống, kiểm tra tình hình vết thương của người đàn ông.
"Rắn cạp long bình thường sẽ không chủ động cắn người, vừa rồi nhất định là anh không cẩn thận giẫm lên nó." Tô Y Thần từ trong giỏ trúc lấy ra hộp thuốc, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ bên trong, sau khi mở hộp gỗ nhỏ, bên trong có mấy viên thuốc màu nâu.
Cô không nói thêm gì lập tức nắm lấy một viên thuốc nhỏ trong đó, nhét thẳng vào miệng người đàn ông rồi bắt anh ta nuốt vào bụng.
Lập tức, Tô Y Thần lại lấy ra một ống tiêm chưa mở cùng với huyết thanh nọc rắn, sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, cô tiêm cho người đàn ông này một mũi.
Hai người đàn ông trố mắt nhìn Tô Y Thần, nhưng bọn họ không phản kháng là bởi vì trong lòng bọn họ hiểu được rằng cô đang cứu người.
Ngay sau đó, Tô Y Thần lại lấy bình nước từ trong giỏ trúc ra rồi mở nắp chai ra, vừa giúp người đàn ông này rửa sạch vết thương trên bắp chân, vừa lấy thuốc ra khỏi hộp thuốc, sau đó lấy thuốc để vào trong bát rồi đập vỡ, đắp lên vết thương ở bắp chân của người đàn ông này, lấy gạc giúp anh ta cố định lại thật chắc.
"Sau khi xuống núi, phải đi vào thị trấn tìm bác sĩ xem cho anh ta." Tô Y Thần tiếp tục nói, trong lúc ngước mắt lên vô tình đụng phải ánh mắt của một người đàn ông khác.
Đôi mắt đen của người đàn ông này rất lạnh lẽo, đường nét khuôn mặt vô cùng thanh tú, tuy rằng đôi môi anh rất khô và cằm của anh đầy râu, nhưng xét theo làn da trên khuôn mặt anh mà thấy thì người đàn ông này có lẽ chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi ngoài hai mươi ba mươi tuổi.
Bọn họ trang điểm ngụy trang bộ mặt thật của họ, mặc dù quần áo họ mặc là của dân ở đây, nhưng cô nghe giọng nói của họ không giống với người dân địa phương ở đây.
"Cám ơn cô, đã cứu anh em tôi." Người đàn ông cảm ơn thay người đàn ông bị rắn cắn bên cạnh mình.
Tô Y Thần càng nghe giọng nói này càng cảm thấy rất quen tai, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đưa tay lên mặt người đàn ông này, kéo râu má trên cằm anh ra.
"Quả nhiên lại là anh!" Tô Y Thần trong tay cầm bộ râu giả này, trừng to hai mắt nhìn Tiêu Tử Dạ.
Người đàn ông này, thật đúng là âm hồn không tan!
Tiêu Tử Dạ mím môi, ngại ngùng mỉm cười: "Này em yêu, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!"
"Hai người quen nhau à?" Trần Vân Phong bị rắn cắn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Dạ, lại nhìn sang Tô Y Thần.
Tiêu Tử Dạ dùng khuỷu tay thúc vào vai Trần Vân Phong một chút, một quyện đứng thẳng thắn nói: "Còn không gọi chị dâu đi."
"Vâng, vâng! Cảm ơn ơn cứu mạng của chị dâu!" Trần Vân Phong liên tục gật đầu.
Tô Y Thần hơi nhíu mày, không thèm để ý tới hai người đàn ông thối tha này nữa, mà tiện tay nhặt cành cây ở một bên, chọc chọc con rắn cạp nong đang nằm sấp trên mặt đất đã lâu không thấy động tĩnh gì.
"Đã chết chưa?" Tô Y Thần lẩm bẩm, đang lo lắng không biết có nên mang con rắn này về làm thành thuốc Đông y hay không thì con rắn này đột nhiên lại động đậy.
Trần Vân Phong nhìn thấy con rắn lại động đậy, sợ tới mức rụt thẳng vào trong ngực Tiêu Tử Dạ ở bên cạnh, hai tay còn đặc biệt ôm cổ Tiêu Tử Dạ giống như "các cô gái".
Người này thật đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!